HTDct3525

Chương 97. Phá thân xử nam của ngươi

Phần 2. Vào nhà nghỉ

Dịch: Sessiromaru

Biên tập: Thiên Hạ Hội

Nguồn: www.tangthuvien.com

Sau đó, sự tình liền đơn giản rồi.

Khi Lưu Bưu cán vài dao trên cánh tay huynh đệ của chúng, sau đó cả người đầy máu, đám người lập tức tản ra như chim vỡ tổ, dù sao, bọn chúng chỉ là trẻ con, trơ mắt nhìn vẻ mặt dữ tợn cười hô hố của Lưu Bưu từng đao từng đao ép xuống, tạo thành một hình tượng vô cùng tàn khốc.......

Đương nhiên, loại thủ đoạn này của Lưu Bưu cũng chỉ có thể dọa đám học sinh, còn đối với nhân vật giang hồ thực sự đã trải qua sóng to gió lớn cơ hồ không có chút tác dụng nào, học sinh dù sao cũng là học sinh, lưu manh chân chính so với bọn học sinh dưới tình huống mê muội đầu óc thì tàn nhẫn hơn nhiều, Lưu Bưu phi thường rõ ràng đạo lý này, muốn giải quyết đám học sinh này, đầu tiên phải dùng khí thế dọa chúng, nếu không, hắn hôm nay không chết cũng phải dính trên mười đao.

Lưu Bưu mặc dù là sinh viên, nhưng hắn và mấy đứa nhỏ này chênh lệch nhau gần năm tuổi, quan trọng chính là, hắn và mấy đứa nhỏ này trên bản chất có chút khác nhau, Lưu Bưu đã trải qua vài lần truy đuổi tàn khốc, cũng tận mắt chứng kiến đại ca hắn chết trước mặt mình, vô luận là từ lý luận cùng thực tế mà nói, tâm tính của Lưu Bưu đã trở nên tàn nhẫn dị thường.

Cuối cùng, Lưu Bưu uy hiếp một câu: "Nếu như ngươi dám báo án, sau khi ta ra khỏi sẽ tìm cách giết chết ngươi, khoét một đao trên đầu ngươi, khoét một đao vào tim ngươi, cứ thử xem!"

Lưu Bưu đơn thương độc mã tiến vào hậu phương quân địch, thu được thắng lợi hoàn toàn!

Đến lúc này, Lưu Bưu đã trở thành thần tượng của đám côn đồ trong trường học, đầu tiên, vì tạ ơn Lưu Bưu, đám côn đồ cơ hồ đều đem tất cả tiền bạc tới cống hiến, đương nhiên, Lưu Bưu vì việc dùng ít thì lâu hết (nv:tế thủy trường lưu), giành được hảo cảm của đám côn đồ này, lập tức lấy ra phần lớn tiền cử hành một buổi liên hoan chè chén long trọng........Sau đó, Trương Dương liền tới.....

Nghe Lưu Bưu nói xong, Trương Dương trợn mắt há mồm.

Đây quả thực là một truyền kỳ,***.Bưu ca đúng là Bưu ca, khập khiễng chân cũng có thể đại sát tứ phương !

"Ân. Đi thôi, huynh đệ, hôm nay chúng ta ở lại một khách sạn 5 sao, Bưu ca ta mời khách!" Lưu Bưu ha ha cười to, tay vung lên, tựa như tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, uy phong lẫm liệt, nhìn ngó xung quanh, sinh ra uy lực mãnh liệt!

"Ngươi còn bao nhiêu tiền?" Trương Dương không khỏi ngẩn ngơ.

"Hơn hai ngàn,***, tỉnh thành đúng là tỉnh thành a, học sinh đều kẻ lắm tiền!" Lưu Bưu hùng hùng hổ hổ, tựa hồ trong lòng rất bất bình với đám học sinh trung học cư nhiên có tiền hơn so với hắn.

"Được, ở lại khách sạn, ha ha...." Trương Dương lập tức giơ tay đồng ý, dù sao cũng không phải tiền của mình, không phải mất một chút nào cả.

Tuy nhiên, hai người ở trong tỉnh thành đi lại không ngớt hết cả một giờ, đừng nói là 5 sao, ngay cả 3 sao bọn họ đều không cách nào bước vào, bởi vì bọn họ không có chứng minh thư và giấy tờ chứng minh thân phận của bọn họ, cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là tìm tới một nhà nghỉ tư nhân, dù sao cũng coi như sạch sẽ, sau khi vào phòng, Trương Dương và Lưu Bưu mệt mỏi lè lưỡi một cái rồi nhảy phịch lên trên giường.

Hưởng thụ sự mềm mại của chiếc giường, hai người vốn định tắm rửa. Biết thế mà lại lập tức ngủ luôn. Giấc ngủ này, hai người ngủ thẳng đến 5 giờ sáng mới tỉnh lại. Trên thực tế, hai người là do đói nên mới tỉnh lại.

Từng người vọt tới gói mì ăn liền, lại cầm một ít bánh quy đồ uống quét sạch sẽ, ổn định lại được sự kháng nghị của cái bụng, hai người lúc này mới thoải mái nằm ở trên giường.

"A........Không xong....Y phục của ta...."

Trương Dương đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, vẻ mặt buồn bã nhìn bộ đồ Tây trị giá hơn mười vạn của mình, cái này đâu còn là bộ đồ Tây trị giá hơn mười vạn nữa? Trên vai có một vết dầu mỡ, buồn bực nhất chính là, vừa rồi đi ngủ không cởi y phục, y phục như đã biến thành một cái giẻ lau.

"Làm sao? Không phải là một bộ y phục sao? Ngày mai đại gia mua cho ngươi mấy bộ!"

"Ô ô.... Còn mấy bộ, đem trăm cân thịt của ngươi đi bán cũng không mua được một bộ........Đây chính là hơn mười vạn đó........." Trương Dương vẻ mặt đau lòng, vì bộ y phục này, hắn còn thiếu nợ gần mười vạn, chính điều này đã tạo thành bộ dáng hiện tại của hắn.

"A.........a.......Hơn mười vạn?"

Lưu Bưu trợn mắt, miệng há hốc nhìn bộ y phục Trương Dương cởi xuống đang đặt ở trên giường.

"Ân, sau khi giảm giá là mười vạn bốn ngàn nguyên....."

"***.....Quần áo "uồi" .. gì vậy? Làm bằng vàng à ?"

Lưu Bưu đột nhiên vồ lấy y phục trong tay Trương Dương, nhìn trên tay lật đi lật lại, chứng kiến bộ dáng thô lỗ của Lưu Bưu, Trương Dương đau lòng không ngừng nói: "Cẩn thận một chút, cẩn thận chút...." Với lòng tin của Trương Dương đối với Lưu Bưu mà nói, cũng biết được tình hình hiện tại của Trương Dương.

"ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi, hai huynh đệ chúng ta cuối cùng cũng tìm được một đường tốt, hắc hắc, chúng ta ở tỉnh thành này náo loạn, thế nào?" Lưu Bưu cười to nói.

"Không được, nơi này rất nguy hiểm, sáng ngày hôm nay, chúng ta phải chụp vài bức ảnh, trước tiên làm giấy tờ giả, sau đó chờ ta đem tiền bộ y phục này hoàn lại rồi thì chúng ta sẽ rời đi, bây giờ mặc dù thoạt nhìn gió yên sóng lặng, nhưng một khi chúng ta bị phát hiện, thì chính là một đường sống chết, cho nên, chúng ta không thể mạo hiểm, hiểu chưa?"

".........." Lưu Bưu vẻ mặt chẳng thèm để ý, bĩu môi.

"Lưu Bưu, tính nghiêm trọng của chuyện này phải vượt rất xa tưởng tượng của chúng ta, bây giờ chúng ta thoạt nhìn rất an toàn, rất có thể đối phương còn chưa đặt trọng điểm ở tỉnh thành này, ngươi cũng biết đổ thuật của ta, tại sao ta mấy ngày trước dưới tình huống thiếu chút nữa thì chết đói cũng không đánh bạc trên cái máy đánh bạc(1) ngoài đầu phố?"

"A.......đúng vậy a, ta thiếu chút nữa quên, chúng ta ngày hôm qua thiếu chút nữa chết đói, ngươi tại sao không kiếm ít tiền, mịa, hại ta phải ăn bánh bao........." Lưu Bưu há mồm,nhất thời mới nhớ tới, Trương Dương đã coi như là một tiểu đổ thần.

"Trong đổ trường khẳng định liên quan đến hắc đạo, hơn nữa, người tụ tập chỗ này cũng rất phức tạp, nếu vì kiếm ít tiền chi trả sinh hoạt mà bại lộ hành tung của chúng ta, ngươi nghĩ lại xem, có đáng giá không?"

Tâm tư kín đáo của Trương Dương bây giờ tự nhiên không phải Lưu Bưu có thể tưởng tượng được, trên thực tế, Trương Dương kiếm việc làm trong phạm vi cố định trên đường bộ đúng là có mục đích và đạo lý nhất định, lưu lượng người trên đường bộ mặc dù lớn, nhưng rất đơn giản, ngoại trừ vài tên móc túi, cơ hồ rất khó có sự tồn tại của thế lực hắc đạo, cho dù có, bọn họ cũng sẽ không để mắt chú ý đến một người làm thuê.

Ẩn náu trong thành phố không đúng là đạo lý này sao?

"Trái lại, đúng rồi, ngươi thiếu gần mười vạn, đến khi nào mới có thể trả lại! Không bằng, chúng ta ngày mai làm giấy tờ giả sau đó rời đi, dù sao tiền trên người ta và ngươi cộng lại cũng đủ cho chúng ta chạy rất xa rồi...."

"Không được!" Trương Dương ngay lập tức kiên quyết từ chối.

Lưu Bưu há mồm không nói gì, hắn đã từ vẻ mặt cương quyết từ chối của Trương Dương mà nhìn ra quyết tâm của Trương Dương, trên thực tế, Lưu Bưu cũng vô cùng rõ ràng tính cách của Trương Dương, quật cường tựa như một con trâu, không ai có thể thay đổi được.

"Ngươi yên tâm, dựa theo mức kinh doanh bây giờ, ta cần tối đa thời gian năm ngày, sau năm ngày, chúng ta có thể mang theo rất nhiều bạc chu du thế giới.......hắc hắc......."

"Ân ân, mấy ngày nay ta cũng đã nắm thóp đám vương bát đản kia rồi sau đó sẽ bòn rút sạch sẽ,***, cư nhiên dám chơi đại gia, tưởng rằng đại gia không biết, mẹ nó!" Lưu Bưu vẻ mặt tức giận, hiển nhiên, hắn không quên cái hoàn cảnh hắn một mình gánh chịu hơn mười tên côn đồ tay cầm hung khí.

Nga.......Ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng làm ra việc to tát gì, ta thật sự không muốn lại tới cục cảnh sát cứu ngươi đâu."

"Ân ân.......Yên tâm........" Lưu Bưu một bên gật đầu, một bên cầm lấy điện thoại ở đầu giường quay số điện thoại ghi trên một tấm thẻ.

"Ngươi làm gì vậy?" Trương Dương kinh ngạc hỏi.

"Không có việc gì, đừng phàn nàn....... Tìm hai "tiểu thư" tiết hỏa, gần đây cũng thật xui xẻo, phải làm việc hỉ thôi....."Lưu Bưu che ống nói lại.

"Tiên sinh, có chuyện gì không?" Tiểu thư đầu bên kia điện thoại tựa hồ đang ngủ, thanh âm mơ mơ màng màng.

"Có tiểu thư nào xinh đẹp không?"

"Tiên sinh, bây giờ cũng còn quá sớm mà?" Thanh âm đối phương rốt cục cũng thanh tỉnh lại, cười khanh khách nói, thanh âm tràn ngập sự hấp dẫn.

"Hắc hắc, sớm mới tốt a, dậy sớm chim mới có côn trùng để ăn, hắc hắc....Sớm ta mới là người đầu tiên của hôm nay chứ, nếu không sớm, đúng là giúp người ta chà xoong rồi....." Lưu Bưu cười dâm, Trương Dương chứng kiến được mồ hôi lạnh trực ứa ra, từ giọng điệu của thằng nhãi này thì thấy, hẳn là một tay hái hoa già đời, tên này a, thực là một kẻ đầy ý nghĩ dâm dục, hôm qua ăn cơm cũng chính là vấn đề này, hôm nay có chút ít tiền đã muốn đi chơi gái rồi........

"Tiên sinh thật biết nói đùa, ta có được không?" Trong điện thoại khúc khích cười nói.

"Ân ân, có thể, kêu vài tỷ muội tới, chúng ta nơi này có hai người, phòng xxx, nhanh lên một chút, chờ không nổi nữa rồi....."

"Dương ca, hôm nay đem thân xử nam của ngươi cho ta phá!" Lưu Bưu buông điện thoại, trên mặt nở nụ cười dâm đãng nhìn Trương Dương ngây dại.

"Không không, không được.......Lần đầu tiên của ta thực không muốn tìm 'tiểu thư', ngươi tự tìm một người đi, ta thì thôi vậy......."Trương Dương vội vàng khoát tay.

"Mịa ,ta đã gọi hai người rồi........"

Chương 332 : Vớt bạc - PI

Dịch : lanhdiendiemla

Nguồn : www.tangthuvien.com

Sau khi náo loạn một trận, Lạc Ngưng và Từ tiểu thư mới dần bình tĩnh lại, Lạc tài nữ vẫn chưa chịu tha nhéo lên tay Lâm Vãn Vinh, mặt đầy vẻ vui mừng, dỗi hờn:

- Đại ca xấu quá, cứ thích chọc muội và Từ tỷ tỷ, may mà Từ tỷ tỷ tốt tính, nếu không, nhất định cùng huynh làm náo loạn cả lên.

Thấy Lạc Ngưng từ sợ hãi chuyển sang vui mừng, mấy vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô, làm người thương xót, Lâm Vãn Vinh cười hì hì, nắm lấy tay nàng nhét vào một thứ. Lạc Ngưng nhận lấy liền xem ngay, hóa ra là một đĩnh bạc và một cục thiếc, ở đáy đĩnh bạc được đóng dấu ấn của quan phủ, chính là bạc đã bị đánh mất.

Lạc Ngưng kinh ngạc mừng rỡ, nắm chặt lấy khối bạc kia, nước mắt chảy lã chã, thình lình nhào vào lòng Lâm Vãn Vinh, khóc nức nở:

- Đại ca, đại ca. Cha được cứu rồi, chúng ta tìm thấy rồi, cuối cùng chúng ta cũng đã tìm thấy rồi.

Nhìn đĩnh bạc và khối thiếc trong tay Ngưng Nhi, Từ tiểu thư mỉm cười gật đầu, sự thật quả nhiên không ngoài dự liệu. Trong lòng nàng cũng kích động, một vụ án huyền bí không đầu mối, lại chỉ có kỳ hạn bảy ngày, không ngờ đã được hắn hoàn thành. Từ dự đóan tới sắp xếp công việc, thẳng tới khi tìm được bạc, hắn phân tích tâm tư người khác, tính toàn cự ly di động, tìm địa điểm giấu bạc, không hề có chút bỏ sót, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, cuốn hút lòng người.

Lạc Viễn ở bên cảnh cũng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy bả vai Lâm Vãn Vinh, mừng rỡ kêu:

- Tốt quá rồi, đại ca, đệ biết là huynh làm được mà. Các huynh đệ, đi , đi theo ta mò bạc.

Hắn nói rồi liền hò hét đám huynh đệ ngư dân khai thuyền cá, bơi tới chỗ chỗ bạc kia. Từ Chỉ Tình vội ngăn lại:

- Lạc Viễn, đệ làm cái gì vậy?

- Còn phải nói sao, đại ca đã tìm ra chỗ dấu bạc rồi, bọn đệ đương nhiên là đi vớt bạc chứ gì nữa.

Lạc Viễn hết sức phần khởi đáp:

- Vớt bạc? Vớt như thế nào? Đệ đã nghĩ tới chưa. Đó là những ba mươi lăm vạn lượng bạc, lại còn có vô số khối thiếc bọc vào cơ đấy, trọng lượng tới mấy vạn cân. Đệ vớt như thế nào đây?

Từ tiểu thư mỉm cười hỏi kháy:

Lạc Viễn trong cơn hưng phấn chẳng nghĩ nổi nhiều đến vậy, nghe thấy lời của Từ tiểu thư, tức thì đờ ra. Đúng thế, mấy chục vạn lượng bạc, sợ là đều bị chìm trong bùn rồi, ta phải vớt thế nào đây? Hắn nghĩ tới nửa ngày trời cũng có đầu mối, chỉ đành cười khan, xấu hổ nhìn Từ Chỉ Tình:

- Từ tỷ tỷ, vậy tỷ nói xem, chúng ta phải vớt thế nào?

- Cái này thì phải xem tình hình cụ thể ở dưới nước đã.

Từ Chỉ Tình vuốt mái tóc, khẽ liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, ý tứ quá rõ ràng, muốn Lâm đại nhân nói tình hình dưới nước, để còn theo bệnh mà bốc thuốc.

Lâm Vãn Vinh ngáp dài, uể oải nói:

- Ngưng Nhi à, ta hơi mệt rồi. Có thể ăn chút gì rồi tắm rửa, sau đó hãy nói chuyện này được hay không?

Thế này rõ ràng là cố ý không nể mặt Từ tiểu thư, Ngưng Nhi vô cùng khó xử. Nếu nhận lời đại ca, tất nhiên sẽ tổn thương đến sự nhiệt tình của Từ tỷ tỷ, nhưng nếu đáp ứng Từ tỷ tỷ, nàng lại có chút thương đại ca. Đang lúc không biết phải làm sao, Từ Chỉ Tình nhìn Lâm Vãn Vinh nghiến răng, hừ nói:

- Ngươi không nói, thì ta không thể tự mình đi xem sét sao? Ngưng Nhi, muội canh cửa khoang đi, ta đi rồi sẽ trở lại ngay.

Nàng lục tìm trong chiếc bao mang theo người một lượt, rồi lấy ra một bộ độ lặn màu đen, xoay người đi vào trong khoang thuyền, có vẻ như muốn chuẩn bị tự mình xuống nước.

Đúng là nhìn không ra, nha đầu này lại còn biết bơi lội, không biết thân hình nảy nở của nàng ta, nếu được chùm lên bộ đồ lặn bó sát người, sẽ có bộ dạng kinh tâm động phách thế nào đây, thật là làm người ta mong đợi. Khóe miệng Lâm đại nhân theo thói quen nhếch lên một nụ cười gian xảo, hai mắt tròn xoe, thoải mái chờ đợi mỹ nhân ngư xuất hiện.

- Đại ca ...

Lạc Ngưng cuống lên, vội kéo Từ tiểu thư lại, quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vinh, mặt đầy vẻ cầu khẩn.

- Ngưng Nhi, không cần phải cầu xin hắn.

Từ Chỉ Tình bĩu môi khinh miệt:

- Thân là nam nhi hiên ngang cao cả, nhưng lại chẳng có khí độ nào, chỉ bo bo giữ thân, coi thường người khác. Ta sẽ cho hắn thấy, không cần tới hắn, chúng ta cũng có thể làm được.

- Ta là người vô sỉ nhất trên đời này, còn cần quái gì phong độ với lại khí độ nữa. Từ tiểu thư đề cao ta quá rồi.

Lâm Vãn Vinh cười cợt đáp lại, rồi sắc mặt chuyển sang nghiêm túc:

- Nếu như Từ tiểu thư đã có hứng thú như thế, vậy ta cũng nói lại cho mà nghe. Dưới nước đích xác có ba mươi lăm vạn lạng bạc, trong bên trong bạc được chèn lẫn với thiếc, thể tích rất lớn, trọng lượng đương nhiên cũng không nhẹ. Tất cả bạc và thiếc được chia ra cho vào trong hai mươi tư cái rương lớn, lại được một chiếc lưới lớn bó chặt lại cùng nhau. Nếu muốn đem cả số bạc và thiếc này vớt lên một lượt, bằng vào điều kiện hiện có của chúng ta, sợ rằng rất khó thực hiện.

Từ tiểu thư khẽ nhíu mày, nếu đúng là như vậy, thì có vớt được số bạc này thì cũng phải hao một món tiền lớn.

Lạc Viễn không phục hừ một tiếng:

- Nếu một lần không vớt lên được, thì chúng ta chia ra mà vớt, đập vỡ hòm ra, phái mấy trăm thơ lặn giỏi, mỗi lần mang lên mấy chục lượng, thế nào cũng có lúc vớt lên hết.

Đúng là kẻ ngu chỉ nghĩ ra được biện pháp ngốc, Lâm vãn Vinh mỉm cười vỗ vai Lạc Viễn:

- Tên tiểu tử đệ sao không học thông minh một chút? Cái cách ngớ ngẩn như vậy mà cũng nghĩ ra được! Mấy trăm người cùng xuống nước, dấu đi chút bạc cũng dễ như trở bàn tay, tới lúc đó thiếu mấy nghìn mấy vạn lượng, thì đệ đi bồi thường à?

Lạc Viễn thấy đại ca trách mắng nhưng trong mắt lại thoáng qua ý cười, tựa hồ trong lòng đã có dự tình rồi, tức thì bừng tình, vỗ tay nói:

- Đại ca, huynh nhất định là đã có biện pháp rồi, có phải không? Đệ đã biết huynh nhất định có thể làm được mà.

Lạc Ngưng cũng như nhìn thấy được tia hy vọng, ôm lấy cánh tay Lâm Vãn Vinh, nũng nịu nỉ non:

- Đại ca à, huynh nhất định có biệt pháp rồi phải không? Đáng ghét, huynh mau nói ra đi.

Lạc tài nữ ngọt ngào làm nũng, khiến Lâm đại nhân như tê dại, cánh tay đang ép vào bộ ngực phong mãn của nàng cọ cọ lên xuống mấy lượt, ghé vào tai nàng cười hăng hắc:

- Muốn biết cũng được thôi. Nhưng mà, đêm nay cấm nàng chạy mất đó, ném Từ tỷ tỷ kia của nàng ở qua một bên cho ta.

Lạc Ngưng nghe thế mặt đỏ tía tai, thân thể khẽ vặn vẹo, bộ ngực xốp mềm lại càng ép chặt lên tay hắn.

Lâm đại nhân cười dâm dật, len lén vuốt ve, hưởng thụ cảm giác mê người trên bộ mông mẩy của nàng, nhưng mặt đầy chính khí, vỗ ngực rầm rầm nói dõng dạc :

- Ngưng Nhi, tiểu Lạc cả hai cứ yên tâm đi, việc vớt bạc đại ca thầu hết. Ài, ai bảo ta thông minh quá làm chi?

Nghe thấy đại ca lên tiếng hứa hẹn, tỷ đệ Lạc Ngưng tất nhiên tràn đầy vui sướng, Từ tiểu thư cũng chẳng dám nói gì, hiện tại nàng hoàn toàn không nắm chắc được gì về Lâm Tam nữa. Không biết người này rốt cuộc là đang khoác lác, hay là có năng lực thật sự.

Lâm Vãn Vinh đảo mắt quét xung quanh hồ một lượt, sốt ruột lẩm bẩm:

- Thuyền đâu rồi, thuyền mà ta muốn đâu? Sao Hồ đại ca còn chưa đem thuyền đến cho ta?

- Thuyền gì cơ?

Lạc Viễn thính tai, nghe vậy thì hỏi ngay:

- À, chẳng có gì, hôm qua ta bảo Hồ Bất Quy tới thủy sư Giang Nam mượn hai chiếc thuyền gỗ lớn, thuận tiện chuẩn bị luôn vài thứ, tính thời gian thì hiện tại đã phải tới rồi mới đúng.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

- Nếu không thì vầy đi, tiểu Lạc đệ đi thúc giục lần nữa, nhớ kỹ, nhất định phải kiếm được hai chiếc thuyền gỗ lớn nhất, trên thuyền phải chất đầy cát, chất càng đầy càng tốt. Ngoài ta, chuẩn bị thêm chút gỗ thật lớn , và kiếm thêm ít thừng thật to thật chắc.

- Cát, gỗ, lại còn cả dây thừng? Đại ca huynh muốn những thứ này làm gì?

Không chỉ có Lạc Viễn tròn mắt ngạc nhiên, ngay cả Từ tiểu thư cũng ngẩn ra, tên chết tiệt này lại muốn làm trò quỷ gì đây?

- Nói thừa, còn để làm gì nữa, đương nhiên là vớt bạc rồi.

Lâm Vãn vinh cười cười xút vào mông hắn:

- Mau đi làm việc cho ta.

Nghe nói là để vớt bạc, Lạc Viễn lập tức hớn hở nhảy cẩng lên, cưỡi thuyền lướt đi như bay.

Lâm Vãn Vinh tìm một chiếc thuyền nhỏ không người rồi nhảy xuống, nằm thẳng cẳng trong thuyền, thở một hơi sảng khoái. Lạc Ngưng theo đằng sau hắn ngồi xuống bên cạnh ôn nhu nói:

- Đại ca, có phải huynh mệt lắm không?

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Đúng là có mệt một chút! Lâu lắm không xuống nước, cơ thịt sắp nhũn hết cả ra rồi, xem ra câu nói cuộc sống là phải vận động đúng là có đạo lý. Ngưng Nhi, hay là chúng ta làm một chút vận động trên mặt nước nhé?

Vận động trên mặt nước? Lạc Ngưng nhìn hắn tỏ vẻ thắc mắc, Lâm Vãn Vinh ghé vào tai nàng cười hì hì:

- Đêm qua ai cho nàng chạy mất, đêm nay không được như vậy đâu đó. Ài, đúng là quá lâu không thử vận động trên nước rồi, lúc này nắng tươi đẹp đẽ, trời cao gió mát, chính là thời cơ tốt để thân thiết đấy.

Lạc Ngưng giật thót mình, mặt tai đều nóng đỏ lên, thì thầm:

- Không được đâu, bây giờ là ban ngày, hơn nữa Từ tỷ tỷ còn đang nghỉ ngơi ở thuyền đối diện đấy, ư, không chịu đâu, xấu hổ lắm.

- Nàng ta nghỉ ngơi thì mặc xác nàng ta, chúng ta cứ làm chuyện của chúng ta, chẳng ảnh hưởng gì đến nhau. Bạch nhật tuyên dâm là một công tác rất có ý nghĩa, chúng ta nhất định phải nỗ lực thử một phen.

Lâm đại nhân cười dâm, ôm lấy thân thể của Lạc Ngưng, hai tay đặt lên chiếc eo liễu thon nhỏ, thưởng thức hương vị ngọt ngọt trên cách môi ánh đào của nàng.

Thân thể Lạc tài nữ như mất đi sức lực mềm nhũn ra, cảm thấy toàn thân đại ca như một ngọn lửa muốn thiêu đốt bản thân mình, nhớ tới Chỉ Tình tỷ tỷ chí thân chí ái còn đang ở bên thuyền đối diện, nói không chừng còn đang ngóng sang bên này dò xét, mặt nàng đỏ rần vì xấu hổ, nhưng vì thế mà lại có một loại cảm giác kích thích khoan khoái khó tả.

Mùa xuân đúng là mùa tốt để phu thê ân ái, thấy bộ dáng ham muốn nhưng lại e dè của Ngưng Nhi, Lâm đại nhân nào còn kiềm chết được, cọ sát lên cặp mông nàng, hai tay thì dời xuống ngực Lạc tài nữ, vân vê đôi ngọc nhũ trắng mịn.

Ngưng Nhi nhíu mày nghiến răng rên siết dồn dập, lúm đồng tiền cặp má đào đỏ bừng như lửa, ngọc thể nhấp nhô eo liễu lay động, đã không còn biết mình đang ở đâu nữa.

- Ngưng Nhi , Ngưng Nhi à....

Tiếng của Từ Chỉ Tỉnh từ bên ngoài khoang thuyền truyền vào, Lạc tài nữ kinh hãi, thấy bộ ngực như dương chi bạch ngọc của mình đã bày ra một nửa, còn đại ca đang mặc sức chơi đùa, nàng thẹn đỏ bừng mặt, từ chiếc miệng nhỏ phát ra tiếng hờn dỗi yêu kiều, nắm tay nện như mưa lên người Lâm Vãn Vinh:

- Đại ca xấu, đại ca hư, mắc cỡ chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top