Điều kiện
Phần 2: Bối cảnh 1: tái sinh
Chương thứ tư
Lưu ý: chương này được cắt ghép từ truyện gốc
Cảm ơn các bạn đã xem
________________
-Chương trước-
[...]
Hắn chạy vút tới ôm lấy Thanh Minh vào lòng, nếu Đường Quân Nhạc méo mó như ác quỷ thì Đường Bảo như một người phẫn uất vì mất hết tất cả đau đớn tột cùng. Xung quanh hắn tỏa ra sát khí nồng đến mức Đường Quân Nhạc cũng phải dè trừng
"Ngươi là ai?"
"Thưa môn chủ, ta là tri kỉ của tên này" Đường Bảo vác Thanh Minh lên, trên mặt có gượng nụ cười
"Chắc ngài đã nghe tên ta, ta là người có y thuật nhất Y Dược Đường"
"Tiểu tử nhà ngươi chỉ là tên nhóc, ngươi không thể gánh nổi trách nghiệm nếu hắn chết đâu"
"Bỏ hắn xuống không thì đừng trách ta không nhân nhượng"
Khác với Thanh Minh, sau khi trùng sinh mất hết toàn bộ tu vi. Đường Bảo vẫn còn ba phần mười tu vi kiếp trước, Đường Quân Nhạc không phải đối thủ của hắn
"Chúng ta cần thương lượng"
....
Khói hương bay nhè nhẹ trong phòng, dưới đất đầy chiếc khăn trắng thấm đầy máu đỏ tươi. Người nằm trên giường gắng gượng với sống chết, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Đường Bảo trước đó còn hoảng hốt lo âu ấy mà bây giờ trên khuôn mặt chẳng còn cảm xúc, chỉ chăm chú vào vết thương. Những người bên cạnh không phải người có kinh nghiệm lâu năm cũng là thiên tài về y dược, thế nhưng tất cả đều phải đứng bên cạnh phụ giúp y
Đường Quân Nhạc nét mặt không hề dịu đi, đứng một góc quan sát tình hình. Bên ngoài là đệ tử Hoa Sơn, như phát điên phát dại mà đi lại không ngừng. Nhất là Bạch Thiên, sốt ruột nhất, bởi lẽ hắn thân là sư thúc mà để sư điệt suýt nữa thành vong
Phải mất vài canh giờ sau, vết thương của Thanh Minh mới được băng bó lại bằng vải lụa trắng. Đường Bảo sau khi xong mới dám thở phào, y mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường Thanh Minh. Dù hắn có ba phần mười tu vi kiếp trước đi nữa thì hắn vẫn chỉ là một tên nhóc, tuổi kém hơn Thanh Minh kiếp này 4 tuổi! Thể lực rất yếu.
'Rầm'
Cánh cửa phòng bị đá ra bởi một lực mạnh, 3 - 4 người lao vào ngay tức khắc, vẻ mặt hung tợn. Đường Bảo nhướng mày, theo y quan sát mấy người này đều là đồng môn của Thanh Minh kiếp này.
"Huynh trưởng thành hơn rồi" Đường Bảo rũ mi, dịu dàng nhìn người trên giường
Đi theo Thanh Minh lâu, y còn không rõ tính hắn sao? Nếu là hắn của trước đây chắc chắn sẽ tự mình đơn độc, làm gì có chuyện mang theo một lũ gà con vướng chân vướng tay
"Nơi đây đã hết chuyện, ta cũng nên rời đi"
Đường Bảo không có ý định cho Thanh Minh biết về thân phận của y, bây giờ chưa phải là lúc thích hợp. Một khi lộ là phá hỏng hết kế hoạch từ lúc y trọng sinh đến giờ, hơn nữa Thanh Minh biết chắc chắn sẽ rất loạn
Có khi hắn còn túm cả Đường Bảo lên đường tới Vân Nam cùng hắn luôn ý chứ...
______
Thẫn thờ.
Mọi thứ thật mơ hồ.
Mình đang làm gì thế này?
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.
Sát khí khiến làn da rát buốt.
Mọi thứ thật lạ lẫm.
"Sư huynh!"
Ba thanh phi đao bay đến phía sau lưng Thanh Minh khiến lông mày của những tên ma giáo đang lao về phía hắn cau lại.
Uỳnh!
Một tiếng động kinh hồn vang lên, đồng thời, lũ ma giáo đồ cũng ngã gục tại chỗ.
Bịch.
Thanh Minh nhìn những kẻ vừa ngã xuống đất bằng một ánh mắt có phần thẫn thờ.
Cổ của chúng vẹo hẳn sang một bên. Sát khí trong mắt của chúng cũng biến mất.
Chết rồi.
Phải, chúng đã chết rồi.
"Sư huynh đang làm gì thế? Chúng ta đang ở trong trận chiến đấy. Chẳng giống huynh chút nào!"
Thanh Minh từ từ quay đầu nhìn về phía sau Đường Bảo.
Hắn vừa lắc đầu vừa đi đến bên cạnh Thanh Minh.
"........Không có gì."
Thanh Minh đưa tay di di trán. Không ngờ hắn lại lơ đễnh đến vậy.
"Ta cũng không ngờ. Hình như ta có chút kiệt sức rồi."
Thanh Minh vung Mai Hoa Kiếm giũ sạch những giọt máu vương trên kiếm rồi tra vào vỏ. Đường Bảo tủm tỉm cười rồi thu hồi phi đao về tay.
"Kiệt sức cũng đúng thôi. Chúng ta đã đánh suốt 3 ngày 3 đêm rồi mà."
"Ừm."
".......Có vẻ như huynh thực sự kiệt sức rồi nhỉ, sư huynh? Huynh còn chẳng nói được nữa kia mà."
"......."
"Hay là huynh ăn một viên linh đan nhé?"
"Không cần đâu."
"Không được, huynh lại thế nữa rồi. Những kẻ khác mà nghe thấy linh đan bí truyền của Đường môn là sáng mắt lên ăn ngay đấy. Huynh không tin Đường môn à? Đường môn của ta ấy?"
"Ta tin Đường môn."
"Vậy thì tại sao?"
"Nhưng ta không thể tin đệ được."
"Ha. Huynh lại tự ái nữa đấy à? Lần đó là do ta nhầm nên mới đưa cho huynh ăn độc đan thôi mà."
"Chỉ được cái miệng. Đệ đấy!"
Thanh Minh xoay người.
"Ta về đây."
"Ơ kìa, đợi ta đi cùng với chứ. Sư huynh."
Đường Bảo nhanh chóng đuổi theo Thanh Minh.
"Ám đội của bọn chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, điều đó cũng có nghĩa là thế trận đã nghiêng về phía chúng ta phải không?"
"Phải vậy chứ."
Nếu không thì hắn chẳng có lý do gì để khổ cực thế này cả.
Đúng lúc ấy, Thanh Minh cảm nhận được một cảm giác lành lạnh trên tay mình nên quay đầu lại. Đường Bảo đang bôi Kim Sang Dược lên tay hắn.
Vết thương do bị chém một đường dài trên tay hắn đã được phủ đầy Kim Sang Dược.
"Bị thương mà không chữa trị ngay là sẽ khổ lắm đấy. Ta phải nói với huynh câu này bao nhiêu lần nữa đây?"
Thanh Minh nhăn mặt.
"Cứ mặc kệ nó cũng tự khỏi mà."
"Vầng, đúng là nó tự khỏi. Nhưng nếu bôi thuốc thì sẽ khỏi nhanh hơn. Huynh đứng yên một lát đi."
Đường Bảo xé toạc tà áo của Thanh Minh rồi bôi từng lớp, từng lớp Kim Sang Dược cho hắn.
"Kim Sang Dược bí truyền của Đường môn có tiền cũng không mua được đâu. Huynh nên biết ơn ta mới phải."
"Cứ mỗi lần mở miệng là đệ lại liến thoắng không thích Đường môn thế này thế kia, ấy
vậy mà đệ lại thường xuyên dùng tài nguyên của Đường môn."
"Không thích là một chuyện, còn dùng tài nguyên lại là một chuyện khác. Hơn nữa......"
Gương mặt Đường Bảo bỗng thoáng qua một nét cay đắng.
"Trước đây ta không biết, nhưng hình như bây giờ ta đã biết tại sao gia môn lại cương quyết như vậy rồi. Nếu không có sức mạnh thì ta sẽ không có gì hết. Nếu như Đường môn mạnh hơn một chút nữa thì mọi người cũng đã không phải bỏ chạy khỏi Tứ Xuyên như vậy, và các tộc nhân trong gia tộc ta cũng không phải bỏ mạng nhiều đến thế."
".........."
Thanh Minh nhăn mặt khi thấy đột nhiên Đường Bảo lại nói bằng một giọng nặng nề.
"Dạo này đệ đã nghĩ như thế này. Sư huynh ạ."
"Nghĩ gì?"
"Nếu như đệ không phớt lờ từng câu từng chữ của những người trong gia môn nói, mà tin họ và thúc đẩy họ thì có lẽ gia môn đã mạnh hơn rồi..... Như vậy thì.... Sẽ có thêm người sống sót, dù chỉ là một người......"
"Đừng nói những lời vô nghĩa nữa. Trái lại, nếu đệ cứ tin tưởng vào sức mạnh của mình một cách mù quáng mà đối đầu với chúng thì có khi gia môn của đệ đã bị diệt môn rồi."
".......Huynh nói đúng."
Đường Bảo gật đầu với một biểu cảm chua chát. Sau khi gật gật, sự cay đắng trên gương mặt hắn đã biến mất như thể vừa được gột rửa. Hắn nở một nụ cười bông đùa.
"Vì vậy nên đệ đã nghĩ, nếu như cuộc chiến này kết thúc, thì đệ sẽ giúp tên tiểu tử môn chủ đó. Mang tiếng là thái thượng trưởng lão, nhưng đệ chưa bao giờ giúp đỡ chúng đàng hoàng gì cả."
"Người ta gọi đấy là nghịch đạo."
"Từ đấy phải dùng cho huynh mới đ....."
"Cái gì?"
"Đâu, đâu có gì đâu. Thời tiết thật..... Ơ. Âm u quá. Sao thời tiết lại âm u thế nhỉ. Hô hô."
Thanh Minh bật cười.
Thực ra nếu phân định rạch ròi những việc Thanh Minh không làm được cho sư môn thì hắn cũng chẳng khác Đường Bảo là bao.
Hắn chỉ cho sư môn được cái danh Mai Hoa Kiếm Tôn. Còn lại, hắn không dạy dỗ các đệ tử, cũng không giúp đỡ các thế hệ sau.
Hắn chỉ sống theo ý mình, và làm những gì mình muốn.
'Nếu như cuộc chiến này kết thúc.....'
Khi đó hắn sẽ khác. Đến lúc đó.
"Nhưng mà, sư huynh."
"Hửm?"
"Sư huynh phải hứa với ta một chuyện đấy. Lỡ như ta chết trong cuộc chiến này thì huynh hãy để mắt một chút đến bọn tiểu tử Đường môn giúp ta."
".........Đệ nói vớ vẩn gì đấy?"
"Dù ta có là Ám Tôn hay gì đó thì khả năng ta sống sót vẫn thấp hơn huynh. Vậy nên xin huynh hãy nghe di nguyện của ta mà chăm sóc lũ nhỏ giúp ta. Ta sẽ cho huynh một viên Thiên Độc Đan. Thứ này dù có tiền......"
"Nếu đệ cứ nói vớ vẩn như vậy thì đi ra kia đi. Ra kia đi. Ta đâm cho một nhát bây giờ."
"Ơ kìa. Đây có phải chuyện gì khó đâu."
"Nếu đệ muốn giáo dưỡng Đường môn thì tự mà làm đi. Bằng mọi giá đệ phải sống mà làm."
".........Ầy. Cái đồ vô lương tâm."
Thanh Minh xua xua tay đuổi Đường Bảo đang cằn nhằn rồi vung vẩy bước về phía trước.
"Huynh hứa nhé?"
"Ôi trời ạ."
"Ta sẽ cho huynh Thiên Độc Đan mà."
"Ơ kìa cái tên này."
"Hể?"
"Có muốn ta đập cho một trận không?"
"Ha..... haha. Aigu. Rõ ràng lúc nãy ta thấy huynh có vẻ bị thương nặng lắm mà. Sao bây giờ......."
Thanh Minh bật cười khi thấy Đường Bảo vừa đánh lờ đi chuyện khác vừa lùi ra xa.
"Chết là hết. Sao đệ cứ phải nghĩ nhiều như vậy làm gì."
"Ầy. Sao thế được. Đệ chết, nhưng những người khác vẫn phải sống tiếp mà."
"........"
"Chắc bởi vì huynh là đạo sĩ không bận tâm đến việc trần tục nên mới nghĩ như vậy chăng......."
Đường Bảo gãi đầu.
"Nhưng là như vậy đấy. Điều đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu đệ không biến mất."
Thanh Minh thở dài rồi quay người.
"Đệ đừng có đẩy việc của mình cho người khác mà hãy tự làm đi."
"........"
"Đổi lại."
"Hể?"
"Ta sẽ chấm dứt trận chiến này. Chính tay ta sẽ chém bay đầu tên Thiên Ma đó."
"Haha. Nếu là huynh thì có thể làm như vậy được thật."
"Vậy nên cho tới khi đó......"
Thanh Minh nói như thể khẳng định chắc nịch.
"Đệ phải sống dai như đỉa vào đấy."
".........Vầng."
Đường Bảo âm thầm bước đến bên cạnh Thanh Minh. Thấy hắn bước đến bên cạnh,
Thanh Minh cũng bất giác sải bước cùng.
Và rồi.
Chưa đầy một tháng sau, Đường Bảo đã tử trận. Chết trong lòng hắn...
!
Thanh Minh mở mắt.
'Ơ?'
Thanh Minh ngồi phắt dậy.
"Ư......"
Hắn cảm thấy một cơn đau buốt ở bụng. Hắn cúi xuống nhìn thì thấy bụng đã được quấn băng trắng kín mít.
'Đúng là không chết được.'
Chỉ có nhiêu đó thì làm sao mà giết được ta. Trong trận chiến trước đây, ta còn bị một thanh đại đao đâm vào hạ vị mà vẫn sống nhăn răng đó thôi! Cơ thể này còn sống dai hơn gián...... Ủa, mình đang tự chửi mình à.
'Nhưng mà đây là đâu thế?'
Thanh Minh quay đầu rồi bất giác nheo mắt lại.
"Hửm?"
Trước mặt hắn là hình ảnh các môn đồ Hoa Sơn đang nằm la liệt. Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đang nằm chết dưới đất.....
À, hóa là bọn họ đang ngủ say như chết. Giật hết cả mình.
Thanh Minh nhìn các sư huynh, sư thúc của mình rồi bật cười.
"Không có ta là các ngươi liền như vậy đấy, nằm dưới đất mà cũng ngủ ngon gớm."
Haiz. Làm ta động lòng trắc ẩn rồi đây này.
___________________________
Ngày đăng: 6/11/2024
Ngày sửa:
Không biết mọi người quên truyện chưa ta =)))
Đôi lời muốn gửi tới độc giả đang theo dõi fic này
Truyện được viết để thỏa mãn con nwng otp nên mọi người đừng mong chờ quá nhiều vào nội dung TT
Tôi không còn khả năng viết truyện lâu dài nên truyện đến đâu hay đến đó
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top