Chapter 14
Quá trình thẩm vấn và phán quyết ngoài suy đoán thuận lợi, Harry không có bị xử phạt khiến cho Fudge chỉ có thể cười nhạo với khuôn mặt tức giận đến biến xanh, rõ ràng lời khai của Tom đã khiến cho ông ta rất thất vọng. Harry luôn luôn không nghĩ rằng Fudge lại đáng ghét như vậy, ông ta đối với mình vẫn coi như là hiền lành, gã phù thủy mang vẻ mặt dối trá ấy lại có loại kế hoạch đem Harry trục xuất đi như vậy thực sự khiến cậu rất thất vọng.
Thời gian tiếp theo sau đó trôi qua trong nháy mắt, ngoại trừ tờ 'Nhật Báo Tiên Tri' càng diễn càng liệt mang tới một đống tranh luận ở ngoại giới ra, thì sinh hoạt vẫn đều là bình bình đạm đạm, điều này đối với Harry mà nói là rất khó có được. Cậu và đám nhóc nhà Weasley thậm chí còn chơi một trận thi đấu Quidditch nhỏ tại Hang Sóc, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Tom không hề giỏi trong môn Bay. Người sau khinh thường cho rằng loại vận động ngu ngốc này không hề có ý nghĩa gì đối với kế hoạch của cuộc đời hắn.
Đợi đến ngày trước khi đáp lên chuyến tàu tốc hành đến Hogwarts, Hermione cuối cùng cũng xuất hiện ở Quảng Trường Grimmauld. Cô cho Ron một nụ hôn trên mặt, làm cho khuôn mặt đối phương đỏ ửng đến nổi không có dấu hiệu tan đi. Ginny nói nhỏ cho Harry biết rằng bọn họ trước khi tới nơi này mỗi ngày đều là giao lưu qua lại với nhau bằng thư từ, cách lúc tỏ tình với nhau cũng chẳng còn xa. Tuy rằng trì độn như Ron, phỏng chừng trong thoáng chốc vẫn còn là chưa có được quyết tâm xuống tay. Những người khác nhìn thấy cũng không tiện nói gì, Harry vẫn luôn biết hai người bạn tốt của cậu là có chút tình cảm với nhau, cậu thật cao hứng khi quan hệ của hai người cuối cùng cũng tiến thêm được một bước.
Mọi người trực tiếp sử dụng Khóa Cảng để đi đến sân ga Chín Ba Phần Tư. Cặp song sinh vừa mới đến nơi liền vẫy tay từ biệt để đi tìm bạn bè của mình, Ginny do dự một lúc sau vẫn là rời đi, ánh mắt thâm tình nhìn Harry vào lúc cuối khiến cậu bé có chút sợ hãi. Còn lại bốn người nhanh chóng tìm được toa xe sau cùng của chiếc xe lửa, rất may mắn, ở đây vẫn chưa bị ai phát hiện.
Một lát sau, tiếng còi tàu nhắc nhở mọi người lên xe vang lên. Thông qua cửa sổ, Harry thấy được không ít đứa nhóc đang vội vã chạy ào lên xe lửa, trên mặt mang nụ cười thật to. Nhìn qua trông có chút ngốc, lẽ nào bộ dáng lúc trước của chính cậu cũng là như vậy? Harry nhăn mũi quay đầu nhìn bên trong toa xe, Hermione và Tom đều đang xem một quyển sách thật dày, Ron nỗ lực đấu lại đám kẹo cao su trong miệng mình, Hedwig cùng Pigwigeon đang vẫy cánh trong chiếc lồng chim, cô nàng của Harry cuối cùng vẫn là không nhịn được mà mổ đầu của quả cầu lông quá thừa sức sống kia một chút.
Đợi đến khi xe lửa bắt đầu chuyển động, Hermione đem sách khép lại một cách nặng nề rồi đặt ở trên kệ. Vị nữ phù thủy ấy dùng ánh mắt 'Cậu biết rồi đấy' mà liếc một Ron vẫn còn đang mê man, người sau càng khốn hoặc thêm nữa.
"Chúng ta cần phải đi đến toa xe của Huynh Trưởng." Hermione không nhịn được mà nói, Ron lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, cậu ta quay đầu nhìn Harry, biểu tình có chút vặn vẹo, Harry cho rằng cậu ta là không muốn cậu nghĩ rằng bản thân bị bỏ rơi. Mặc dù khi hai người kia vừa lấy được huy chương Huynh Trưởng, Harry quả thật cảm thấy hơi mất mát một chút, nhưng loại cảm xúc này rất nhanh thì bị thay thế bởi niềm vui sướng khi bạn tốt được lên làm Huynh Trưởng.
"Mình không thích loại chức vị phiền toái này, hơn nữa cũng không thể lại cùng bồ đi lang thang về đêm," Ron kiên định mở miệng, "Những cuộc họp cũng như quy định đáng ghét, nhưng mà lại có thể trừ điểm của Slytherin. Ách, chúng mình rất mau sẽ trở lại."
"Trước tiên chúng ta phải thay đồng phục đã, và đừng quên huy chương Huynh Trưởng." Hermione từ túi áo của Ron lấy ra chiếc huy chường bằng vàng chói lọi và giao cho một tên phù thủy tóc đỏ đang không ngừng gật đầu cảm ơn, quay đầu hướng Harry mỉm cười, "Chỉ là đi tiếp nhận chỉ thị của hội học sinh, sau đó lại tuần tra hàng lang một chút, sẽ rất mau."
Chính như những gì hai người đã nói, Harry thậm chí còn chưa kịp đọc xong ba chương của cuốn 'Hogwarts, một đoạn lịch sử', thì cánh cửa toa xe đã bị đẩy ra, Ron và Hermione tay trong tay xuất hiện ở bên ngoài toa xe bên ngoài. Chú ý tới đường nhìn của Harry, hai người hiểu rõ vội vàng buông tay ra. Ron gãi gãi phần tóc ở cái ót, ngồi xuống tại chỗ ngồi ban đầu của mình. Biểu tình của Hermione có chút giãy dụa, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn là mở miệng khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Harry: "Vừa nãy chúng mình mới gặp được Cho Chang. Ách, cái kia, cô ấy nhờ chúng mình gửi lời hỏi thăm đến với bồ, tuy rằng mình nghĩ rằng cô ấy càng hy vọng chính mình đến chỗ này, cô ấy trông có vẻ xinh đẹp hơn, tựa hồ, ừ, đã thoát khỏi nỗi ám ảnh với Cedric. Cô ấy khi nhắc tới bồ mặt có chút đo đỏ, mình nghĩ là cô ấy đối với bồ cũng có chút ý tứ."
Lời nói của Hermione khiến con hươu trong trái tim Harry loạn nhảy, cậu vẫn luôn rất thích cô nàng Đông Phương xinh đẹp có mái tóc dài màu đen đậm kia. Cô ấy còn là tầm thủ của Ravenclaw, có một vóc người lả lướt đầy hấp dẫn. Thế nhưng cái chết của Cedric lại là một trở ngại lớn trên con đường Harry theo đuổi Cho, cậu không biết nên đối mặt với cô bé ấy thế nào.
Chú ý tới Harry không biết phải làm sao, Ron phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"Marvolo đi nơi nào?" Ron dòm xung quanh, tên thiếu niên mới vừa rồi còn ngồi ở bên người Harry không biết đã biến mất từ lúc nào. Không phải là cậu ta quan tâm tình huống của Tom, cậu ta chỉ là muốn tùy thời đều chuẩn bị sẵn sàng, dù sao Tom thật là đáng sợ.
"Hắn đi phòng rửa mặt, ách, hắn nói không có thói quen ở trước mặt người ngoài thay quần áo. Hắn lo lắng các bồ đột nhiên xông vào."
"Nhưng hắn có thể ở ngay trước mặt bồ thay quần áo." Hermione đột nhiên mở miệng.
"Há, đừng như vậy, Hermione, mình không chút nào muốn biết việc hắn không coi Harry là người ngoài! Loại nhắc nhở này hoàn toàn không cần thiết...!" Ron che mặt kêu thảm, quay về khoảng không làm ra động tác nôn mửa.
Harry không để ý tới hành động khoa trương của Ron, hành lang nhỏ của xe lửa vang lên tiếng bước chân khiến cậu ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài, Malfoy chính là thông qua cửa kính trên cửa toa mà nhìn vào xung quanh trong toa xe. Chú ý tới ánh mắt của Harry, nó một phát kéo ra cửa toa đi vào, Crabbe và Gaul đi ở phía sau nó. Malfoy nhìn qua so với năm trước càng thêm ngạo mạn, Harry nghĩ rằng điều này liên quan đến việc nó lên làm Huynh Trưởng.
Malfoy vẫn ngắm nhìn chung quanh, ánh mắt ở chỗ trống bên người Harry dừng lại chỉ chốc lát, một loại cảm xúc mà Harry không biết chợt lóe lên trong mắt thằng bé đấy. Không chờ cậu suy nghĩ rõ ràng, Malfoy nhanh chóng đem lực chú ý lại lần nữa tập trung trên người Harry, trên mặt mang biểu tình giễu cợt.
"Bạn trai mày không ở chung với mày sao? Đại khái chắc hắn cũng hiểu rõ mày là một tên điên đi. Thật không thể tin nổi, thánh nhân Potter, bệnh này cũng không phải ai cũng có tư cách mắc phải." Crabbe và Gaul phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc, Malfoy rõ ràng rất hài lòng lí do thoái thác của mình, độ cong trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
"Có đúng bị điên hay không đều không liên quan đến mày, hoặc là nói mày muốn biết Marvolo liệu có thật là bạn trai của tao hay không?" Harry nheo mắt lại, dùng giọng điệu châm chậm mà Tom thường dùng khi gọi tên cậu mà đọc lên tên Malfoy, "Draco --", tên phù thủy bị điểm danh kinh ngạc đến ngây người mà nhìn Harry, phảng phất như cậu bé vừa mới mọc ra hai cái đầu, "Mày đối với cuộc sống riêng tư của tao đặc biệt cảm thấy hứng thú, điều này làm cho tao rất khó mà không để ý đến sự hoài nghi của Marvolo," Harry nghiêng đầu tiếp tục đùa giỡn đối phương, "Chẳng lẽ mày yêu thầm tao sao?"
Đây không phải là phản ứng mà Harry đã tưởng tượng ra. Cậu cho rằng Malfoy tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình hoặc có lẽ sẽ trực tiếp dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ với mình. Thế nhưng chết tiệt, đối phương chỉ là cắn môi dưới, trên khuôn mặt tái nhợt có vết ửng đỏ nhàn nhạt, điều này làm cho Harry cảm thấy siêu cấp sợ hãi. Cậu là đang cố ý nói đùa, nể mặt Merlin!
"Malfoy mới sẽ không coi trọng Potter, mày cẩn thận lời nói cho tao, chỉ có thẩm mỹ có vấn đề mới có thể đi thích đầu sẹo!" Malfoy đỏ mặt lui về sau một bước, nhanh chóng mở cửa toa đi ra ngoài. Crabbe và Gaul trông hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vẫn là đi theo tên phù thủy tóc vàng kia.
Ron kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng dần dần biến mất của Malfoy, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cậu ta phát ra âm thanh a nga a nga, thật vất vả mới sửa sang xong tâm tình, quay về phía Harry giơ ra ngón cái tán thán: "Nói thật, bồ không thấy được biểu tình chạy trối chết của nó. Merlin, mình chưa từng nghĩ tới cuộc đối đầu với Malfoy có thể kết thúc đơn giản như vậy! Mình là nói bồ không thấy được nó ở trong cuộc họp Huynh Trưởng đã có biểu tình cao ngạo như thế nào. Hiện tại nó có quyền nghiêm phạt các bạn học, mình cho rằng nó sẽ như kẹo cao su mà bám lấy bồ, tìm được cơ hội liền lạm dụng chức quyền!"
"Nó quả thật vốn có tính toán đó," Hermione mở miệng, cô nhìn Harry bằng đôi mắt lóe ra một tia kì quái, "Vừa mới nó trông có chút thẹn quá thành giận, Harry bồ nghĩ như thế nào?"
"Điều này rất bình thường," Harry nhún vai, "Cho dù ai bị làm nhục cũng sẽ có biểu hiện như vậy."
Hermione vốn là còn muốn nói cái gì nữa, nhưng cửa toa xe lại lần thứ hai bị mở ra, Tom mang theo biểu tình nghi ngờ xuất hiện ở ngoài cửa, hắn lấy ra những quyển sách chất thành đống ở chỗ ngồi, quay đầu hỏi Harry: "Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Ánh mắt Malfoy xem anh có chút là lạ."
"Không có việc gì." Harry một lần nữa mở ra quyển sách, tuy rằng hiện tại cậu không hề có chút tâm tình nào để đọc sách.
Năm nay vẫn là trời mưa, giáo sư Grubbly-Plank đang cầm đèn mà đứng ở phía trước những chiếc xe ngựa, Harry biết đây là những chiếc xe ngựa trở học sinh không phải năm nhất đến tòa lâu đài ở các năm vừa rồi, Harry nhớ rất rõ ràng là chúng đều không có được con ngựa nào lôi kéo cả. Thế nhưng lần này không giống nhau, cậu rõ ràng thấy được những chiếc xe ngựa này đang được nối với thân thể của một loài sinh vật kỳ quái. Harry quay đầu liếc xem Ron, đối phương tựa hồ không có vẻ gì là kinh ngạc, cậu lại lần nữa nhìn về phía chiếc xe ngựa.
"Đó là con gì thế?" Harry chỉ vào con ngựa xương xẩu có cặp cánh dơi thiệt dài đang kéo xe mà đặt câu hỏi, Ron và Hermione nheo mắt lại, bọn họ không thấy gì cả. Harry lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Hermione nhíu mày, trừng mắt thẳng tắp về khoảng không ở phía trước, cô đem ánh mắt nghi hoặc chuyển tới trên người Harry, nữ phù thủy lắc đầu: "Trên thực tế mình cái gì cũng không thấy, Harry, bồ rốt cuộc muốn tụi mình nhìn cái gì?" Harry quay đầu nhìn về phía Ron, người sau cũng lắc đầu.
"Chỉ có mình có thể thấy sao?" Harry rất hoang mang. Cậu rất rõ ràng thấy được con ngựa kì quái kia đã đem đầu đưa đến trước mặt mình, hai lỗ trống ở vị trí con ngươi như xuyên thẳng qua lớp da mà nhìn vào phía sâu bên trong linh hồn. Loại cảm giác này khiến Harry thật sợ hãi, cậu nghĩ đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì, đặc biệt trong tình huống chỉ có mình có thể thấy được. Ngay cả Tom cũng đang nhíu mày nhìn cậu.
Hermione nắm lấy tay của Harry, thấy biểu tình kinh hoảng bất an của bạn tốt, những lời an ủi muốn nói ra lại bị thanh âm đột nhiên vang lên bên người cắt đứt. Mọi người đồng thời quay đầu, nhìn thấy đang đứng bên cạnh họ là một cô bé Ravenclaw có mái tóc dài màu vàng kim, mặc trên người bộ quần áo kỳ quái, với biểu tình hoảng hốt trên mặt. Ánh mắt của vị nữ phù thủy ấy thẳng tắp nhìn chằm chằm về hướng mà trước kia Harry đã từng nhìn. 'Cô nàng điên khùng của Ravenclaw, Luna Lovegood.' Hermione nhỏ giọng nhắc nhở.
"Trên thực tế em cũng có thể thấy chúng nó, từ ngày đầu tiên nhập học thì chúng nó đã nhận nhiệm vụ kéo xe rồi," Luna dùng thanh âm hoảng hốt như trước mà mở miệng, Harry nghĩ cô bé này vẫn luôn trong bộ dáng như chưa tỉnh ngủ, "Một loài sinh vật kỳ quái không phải sao? Trên thực tế, phù thủy đối với bọn chúng có rất lớn phiến diện, điều này có thể là cùng với điều kiện để nhìn thấy được bọn chúng có chút liên quan."
"Điều kiện là chỉ có kẻ điên mới có thể nhìn thấy sao." Thanh âm của Seamus lạnh lùng vang lên ở bên cạnh bọn họ, sự trào phúng trong giọng nói khiến Harry không khỏi nắm chặt nắm tay. Thật sự, cậu chịu đựng tên Gryffindor ngu xuẩn này quá đủ rồi!
Luna hoàn toàn không có vẻ gì là bị mạo phạm, cô đưa tay vuốt ve thứ sinh vật kỳ quái kia, hơi thở của nó ở tiết trời lạnh lẽo của ban đêm ngưng kết thành một làn sương trắng. Cô bé chỉ là nói ra một từ, sắc mặt của mọi người đều trở nên đặc biệt tái nhợt.
"Vong Mã."
"Chỉ có những người đã chân chính trải qua cũng như lý giải cái chết mới có thể thấy được Vong Mã." Tom nheo mắt lại dừng trên khuôn mặt của Luna, hắn rõ ràng đã bị cô bé kỳ quái này nhấc lên hứng thú. Tom không giống những người khác là chỉ nhìn vẻ ngoài, hắn biết cô bé này tất nhiên là có chỗ đặc thù của mình.
Luna quay đầu đối mặt với Harry, cô đưa tay phải ra ôn nhu mà xoa tóc cậu bé, tựa như đang đối đãi với một con thú con bị thương. Harry ngẩng đầu chống lại đôi mắt màu xanh lam của cô bé, giống màu mắt của Tom nhưng lại nhạt hơn một chút, cùng bề ngoài của cô bé rất tương xứng.
"Cedric chết không phải lỗi của anh, Harry," Luna nghiêng đầu nói, "Anh ấy vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, anh ấy luôn luôn chưa từng hận qua anh."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top