61. Tôi phải làm gì ngoài việc kéo em đi khiêu vũ?

Sự quen thuộc thấm vào huyết quản khi cơ thể cậu phản ứng tự nhiên với những động tác đó. Một bàn tay nắm lấy tay cậu trong khi tay kia áp vào hông, kéo cậu vào điệu nhảy khi cơ thể của cậu không thể cưỡng lại vô số âm thanh của những giai điệu đang hoà quyện trong không khí.

Hơi thở của Hadrian dồn dập, đôi mắt lóe sáng khi chúng gặp đôi mắt đỏ. Màu đỏ như máu tan thành sắc đen huyền bí - một nụ cười đi kèm với đôi mắt đó khi cậu lại bị kéo đi. Cảm giác thật khó chịu, cơ thể của cậu bị ép buộc chuyển động theo những hướng không mong muốn, khiến cậu giật mình phản kháng. Đó là một cuộc đấu sức căng thẳng bởi sự cân bằng của họ liên tục bị thách thức, đe dọa sẽ khiến một trong hai ngã xuống và kéo người kia theo.

"Ngươi—" Cậu khạc nhổ, cố gắng hết sức để giẫm lên chân Riddle. Thật không may, Riddle rất giỏi tránh bị ám sát ngón chân. "Ngươi muốn chết hay sao?"

"Ngược lại, tôi dự định sống càng lâu càng tốt." Riddle ngâm nga, ép buộc Hadrian xoay vòng theo điệu nhạc. Hắn cẩn thận, đảm bảo rằng dù có bao nhiêu lượt, họ cũng sẽ không đổi chỗ với cặp khác. "Tuy nhiên, tôi là một người sẽ làm mọi thứ và bất cứ điều gì vì những gì tôi muốn... bất kể những rủi ro trước mắt tôi."

"Ngươi đang suy nghĩ giống như một Gryffindor." Hades lầm bầm, móc một chân vào chân Riddle, khiến người kia ngã xuống. Cậu bắt lấy hắn ta trước khi hắn ngã, quấn một cánh tay quanh eo Riddle và kiểm soát điệu nhảy. Trong trường hợp của cậu, Riddle không nặng. Có lẽ đây chỉ là ảnh hưởng sau khi hắn phục sinh của hắn. "Và ta không phải là một rủi ro mà mọi người thường gặp phải. Hãy hỏi Barty."

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của Riddle nhưng ngay sau đó, một nụ cười toe toét hiện ra khi Hadrian kéo hắn dậy. "Đó là điều khiến cậu trở thành lựa chọn duy nhất của tôi. Rủi ro mà không ai khác dám chấp nhận."

Một, hai, ba. Một, hai, ba... Hadrian nghĩ, nhớ lại khoảng thời gian còn là Arcturus và những lớp học nghiêm khắc đến mức cực đoan. Khiêu vũ trong phòng khiêu vũ là một trong những thứ khó đối phó nhất, xét đến việc cậu và Cassiopeia thường giẫm vào chân nhau mỗi khi luyện tập. Gia sư của họ ghét họ vì điều đó. Nỗi nhớ bùng lên trong cậu trong vài giây trước khi cậu kéo mình trở lại thực tại, nhăn mặt giữ chặt Riddle.

"Ta nói ngươi ngu ngốc." Cậu hạ Riddle giống như những người khác đã làm với bạn nhảy của họ. Ngón tay của cậu đe dọa trượt khỏi eo Riddle, cân nhắc xem liệu cậu có nên thả Riddle xuống ngay bây giờ và giả vờ vụng về không.

Người kia dường như nhận ra khả năng mình sắp ngã - hai tay hắn ngay lập tức quấn quanh cổ Hades. Một tiếng rên rỉ nhỏ phát ra từ Hades khi cậu bị kéo xuống, trừng mắt nhìn Riddle, cũng cười khẩy đáp lại. Sự mất cân bằng thật khủng khiếp - bàn tay cậu siết chặt Riddle cho đến khi người đàn ông đang nhăn mặt vì cơn đau nhói. Cậu buộc mình phải kéo Chúa tể Hắc ám trở lại và theo giai điệu.

Cậu bị cám dỗ bởi việc thực sự thả hắn xuống - làm nhục hắn ta và cười khi cậu giả vờ ngây thơ. Nhưng việc tỏ ra hẹp hòi vào lúc này thật vô nghĩa, thà giả vờ lịch sự còn hơn là bị coi là một đứa trẻ con ngốc nghếch. Đó là viễn cảnh tệ nhất trước mặt các nhà ngoại giao và đại diện nước ngoài. Hadrian muốn một hình ảnh tốt đẹp được in sâu vào tâm trí của những người nước ngoài mà cậu đã trò chuyện, chứ không phải là một tên ngốc vụng về nào đó.

"Ngươi đang làm gì ở đây, Riddle? Vũ hội vương trượng được cho là sự kiện chỉ dành cho khách mời." Cậu cẩn thận xoay Riddle, kéo hắn trở lại trước khi ai đó có thể tóm lấy hắn. Cuộc trò chuyện của cậu và người đàn ông là không mong muốn nhưng cậu sẽ hoàn thành nó, bất kể cậu muốn đập đầu Riddle vào bức tường gần nhất và hy vọng hắn bị chấn động não từ tác động như thế nào.

Tên khốn chỉ mỉm cười, chớp chớp hàng mi như một tiểu thư quý tộc hoàn hảo không bao giờ dám phạm tội. Giả vờ có phong thái thiên thần và dịu dàng dễ dàng quyến rũ những người xung quanh. Thật kinh tởm.

"Tôi đã thuyết phục được Fudge đưa lời mời của ông ta cho tôi. Chẳng phải nếu cử  một tân gia chủ chúa quyến rũ đến thay thế cho bộ trưởng già kia sẽ tốt hơn sao? Sẽ an toàn hơn nếu ông ta ở lại Anh trong khi Dumbledore dường như đang âm mưu thứ gì đó." Hắn cười khúc khích, nghiêng người về phía Hadrian. Hành động của hắn được đáp trả bằng một cú đá mạnh vào mắt cá chân, làm hắn mất thăng bằng. Một nụ cười nhắn nhở hiện rõ trên khuôn mặt Riddle, đặt niềm tin không hề nhỏ vào việc Hadrian sẽ không làm hắn ngã - một điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Mối đe dọa mắt xanh nhanh chóng vòng tay quanh eo Riddle lần nữa, lướt tay qua hông Riddle. Bực bội với khả năng phải thực sự đối xử nhẹ nhàng với hắn trước mặt nhiều người như vậy. Nhưng đó chính là bản chất của xã hội.

Hadrian lắc đầu, "Lý lẽ ngoại giao, ta đoán vậy. Fudge hoang tưởng nhưng ngu ngốc. Khá tốt khi ngươi sử dụng sự ngu ngốc đó làm lợi cho mình. Đó là hành động đúng đắn." Cậu thở dài, liếc nhìn những nhạc công - tuyệt vọng hy vọng rằng bài hát sẽ kết thúc ngay tại đó. May mắn thay, âm nhạc tắt dần và những người khiêu vũ khác cúi đầu chào nhau, tuy nhiên, Hadrian chỉ đơn giản là buông tay Riddle ra. Cậu cười chế giễu, trước khi quay gót. "Đừng làm phiền ta. Ta có cả đêm để tận hưởng và ta sẽ không để ngươi phá hỏng niềm vui của ta."

Quay lại không phải là một lựa chọn. Nhưng tìm Nikolai thì có.

—————————————————————

Hermione cảm thấy khó chịu khi tham gia vào những trò phù phiếm của xã hội thuần huyết. Cô không hoàn toàn ghét những thuần huyết nhưng vẫn còn oán giận truyền thống của họ. May mắn thay, thế giới phù thủy không phân biệt giới tính như thế giới Muggle, nhưng điều đó không thay đổi được sự phân biệt chủng tộc rõ ràng giữa những người có địa vị huyết thống khác nhau. Cô liếc nhìn Draco, người từng là một trong những kẻ bắt nạt cô nhiều nhất trong quá khứ.

Cô có thể phần nào hiểu lý do tại sao cậu ta lại tàn nhẫn với cô như vậy, nhưng điều đó không thể bào chữa cho hành vi của cậu ta. Sinh ra bởi cha mẹ là Muggle không phải lỗi của cô. Cô không thể bị đổ lỗi bởi dòng máu chảy trong huyết quản mình.

Khó chịu, cô bám chặt vào tường và lịch sự từ chối lời mời khiêu vũ. Hades đã dạy cô cách từ chối một người một cách đúng mực. Mỉm cười, xin lỗi lịch sự, từ chối họ. Đó là những chỉ dẫn đơn giản cho cô khi cô rút lui vào một ban công trống. Bầu không khí ngột ngạt với những lời nịnh hót giả tạo và những nụ cười giả tạo hơn cả lời nói của họ. Nó khiến cô rùng mình, giấu bản thân đi khi chạm vào viên ngọc nhỏ trên dải ruy băng quấn quanh cổ tay - ngay sau đó, nó biến thành một chiếc khăn choàng ấm áp (cảm ơn Hades).

Hít một hơi sâu, cô tự hỏi liệu Ron và những người khác đã đến biệt thự ở Hy Lạp chưa. Luna và Lincoln sẽ không cô đơn như vậy nếu chuyện đó xảy ra và nhà Weasley cũng có thể gặp Lincoln. Đó là một suy nghĩ dễ chịu khi cô nhìn xuống khu vườn tráng lệ ngay bên ngoài tòa lâu đài. Bộ Pháp Thuật Nga khá giàu có nếu đây là địa điểm thường xuyên tổ chức các sự kiện quốc tế của họ.

"Nào, nào, nào..." Hermione giật mình, quay về phía Tonks - Dora khi họ khăng khăng muốn được gọi như vậy.

"Một cô gái xinh đẹp như em đang một mình ở đây làm gì thế?" Dora hỏi, nghiêng đầu.

Hermione nhận thấy họ đã thay đổi ngoại hình của cô ấy một lần nữa. Lần này nữ tính hơn và bộ đồ họ mặc phù hợp với diện mạo mới của họ. Phần dễ nhận thấy là đã thay đổi nhất của Dora là mái tóc bạc, giờ dài hơn và được tết thành một bím tóc lỏng lẻo. Cô muốn luồn ngón tay qua mái tóc bạc mượt mà đó, nuốt nước miếng khi tránh ánh mắt của họ.

"Dora," Hermione mỉm cười yếu ớt.

"Bây giờ tại sao em lại trốn ở đây? Chị thấy rất nhiều chàng trai muốn em nhảy... Tại sao em lại từ chối họ?" Dora ngâm nga, dựa vào lan can, xoay rượu trong ly của họ.

"Mọi người đều khá ngột ngạt. Đúng hơn, em không nghĩ họ dễ gần." Cô thở dài, liếc nhìn Tonks, tò mò liệu họ có thể hiểu được cảm giác của cô không. "Tất cả các bữa tiệc thuần huyết đều như vậy sao? Ý em là... em biết vũ hội không chỉ giới hạn ở những thuần huyết cao quý, nhưng sự kiện này được xây dựng trên nền tảng của văn hóa thuần huyết."

Cô nắm chặt tay lại, thở dài. "Em thấy lạ. Có thể hiểu được, em không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Em là một phù thuỷ gốc Muggle - không phải em xấu hổ về điều đó. Tuy nhiên, thật choáng ngợp khi đột nhiên tham dự những sự kiện như thế này vì người ông cố đã qua đời của em..." lo lắng, cô liếc nhìn lại lễ hội.

"Chị nghĩ chị hiểu." Dora ậm ừ, nhấp một ngụm rượu. "Cha chị cũng cảm thấy không thoải mái. Chết tiệt, ngay cả chị cũng không hiểu bữa tiệc này để làm gì. Draco nói là để tạo mối quan hệ quốc tế và những thứ tương tự." Họ vẫy tay một cách lộn xộn. "Chị càng ngạc nhiên hơn khi Harry hoàn toàn đồng điệu với những thứ này. Chẳng phải em ấy được Muggle nuôi dưỡng sao?"

Hermione gật đầu, "Phải... nhưng bồ ấy được cho là đã quen với những thứ này. Bồ ấy là gia chủ của gia tộc... bồ ấy được kỳ vọng là sẽ hòa hợp với bất kỳ loại tương tác xã hội nào." Cô thở dài, thận trọng từ chối lời mời rượu của Dora. "Em không ngạc nhiên khi bồ ấy không hề nao núng trước những thứ này. Thành thật mà nói, bồ ấy đã có kinh nghiệm từ việc bị quấy rầy bởi những người mong đợi bồ ấy trở thành anh hùng thánh thiện mà họ khao khát."

"Khá buồn... nhỉ?"

"Đúng... em không... em không biết cũng không muốn biết cảm giác đó như thế nào - sự kỳ vọng của thế giới đè nặng lên vai bạn." Cô thở dài, nghịch dải ruy băng trên váy. "Những lý tưởng mà mọi người kỳ vọng từ bạn. Những lý tưởng mà bạn phải đáp ứng."

Dora ậm ừ, có vẻ như bị phân tâm. "Sao em ấy vẫn còn tỉnh táo được?"

"Em nghi ngờ Hades không còn tỉnh táo chút nào."

"Sao thế?"

Hermione nhướng mày, khuôn mặt cô nhanh chóng nhăn lại vì không tin. Dora có hoàn toàn không hay biết về những âm mưu và hành động gần như tàn bạo của người giám hộ của cô không? Cô nghi ngờ rằng toàn bộ Gia tộc Black đều không biết về tính cách ban đầu của Hades. Chết tiệt, ngay cả Sirius - người mà cô nghi ngờ vẫn đang phủ nhận - cũng biết Hadrian có thể tàn nhẫn như thế nào. Đó không phải là những đặc điểm mà một người tỉnh táo thường thể hiện. Hermione chắc chắn bảy mươi phần trăm rằng Hadrian Potter là một kẻ rối loạn nhân cách.

Cô phải nhớ lại thói quen xấu của Hadrian khi hành hạ những người đủ ngu ngốc để đi tấn công Lincoln. Một số Gryffindor đã nhanh chóng học được rằng Lincoln Sonnet là không thể đụng vào sau khi một số con sư tử quyết định rằng họ sẽ bắt nạt con rắn nhỏ. Hermione đã nghe về những gì Hadrian làm. Cách cậu ấy đánh cắp món đồ quý giá của một sư tử, đó là bức tượng thủy tinh mỏng manh của người dì quá cố của họ. Mặc dù tên ngốc đó đủ tàn nhẫn để bắt nạt ai đó, nhưng họ lại rất tình cảm và dường như đã cầu xin Hadrian đừng thả nó khỏi tháp thiên văn.

Khi Hades thả bức tượng, cậu ấy đã đẩy cậu bé tội nghiệp khỏi tháp thiên văn để đuổi theo nó. Tất nhiên, Hadrian không thực sự thả cậu bé, chỉ đơn giản là treo lơ lửng cậu bé trong khi bức tượng thủy tinh trôi nổi ngay trước mặt.

Bất kỳ ý nghĩ nào về việc truy đuổi Lincoln Sonnet đều nhanh chóng bị dập tắt.

"Chị có bị mù không?" Hermione thốt lên, bịt một tay lên miệng vì những lời thô lỗ của mình. Má cô đỏ bừng, xấu hổ vì hành động bộc phát của bản thân. Sợ rằng Dora sẽ bị xúc phạm, cô nhanh chóng xin lỗi. Tuy nhiên, trái với mong đợi của cô, phù thuỷ biến hình chỉ đơn giản là bắt đầu cười, gần như làm rơi ly rượu của họ nếu không phải vì Hermione nhanh chóng giật lấy nó.

Làn da tái nhợt của Dora ửng đỏ, đôi má ửng hồng.

Sự ấm áp nhanh chóng lan rộng khắp ngực Hermione, cô thấy ánh nhìn quen thuộc lạ thường. Cô đã thấy điều đó ở đâu? Cô nhanh chóng lắc đầu, nhìn đi chỗ khác khi Dora hồi phục.

"Chị đoán vậy. Vậy Harry rõ ràng là điên rồi?"

Hermione cười lo lắng, "Em sẽ không nói bồ ấy điên... chỉ là... bồ ấy không tỉnh táo. Không hoàn tỉnh táo đầu óc - đừng nói với bồ ấy rằng em đã nói thế." Cô vội vàng nói, "Nhưng đúng, em không nghĩ Hades thực sự tỉnh táo nhưng em cũng không nghĩ bồ ấy điên, theo đúng nghĩa của nó."

Dora chớp mắt, bối rối trước lời nói của cô. Hermione đỏ mặt và ôi chao, cô muốn sàn nhà nuốt chửng mình khi Dora bắt đầu cười lại.

Lời nói của cô hoàn toàn mâu thuẫn. Nó gợi cô nhớ đến sự tồn tại của Hadrian, khiến má cô đỏ bừng vì lời giải thích vụng về của mình. Ôi trời, cô đang mất hết lý trí rồi sao?

Merlin hãy thương xót cô.

—————————————————————

Hadrian tìm thấy Nikolai cùng Draco. Cả hai rõ ràng đang hòa hợp, trò chuyện - đúng, chủ yếu là Nikolai nói về sở thích của mình trong khi Draco lịch sự lắng nghe và trả lời nhẹ nhàng. Đó là một cảnh tượng thú vị nhưng cậu vẫn ngâm nga, khiến họ bất ngờ bằng cách kéo Nikolai lại gần.

"Kolya!" Cậu cười toe toét, một cánh tay qua vai Nikolai. "Kak ty, Solnyshko?" Cậu thế nào rồi, ánh nắng?

Nikolai cười, "Hades! Rad vas videt'." Rất vui được gặp cậu. Cậu bé vòng tay ôm lấy Hadrian, ôm chặt cậu. Một tia ấm áp dường như lan rộng trên ngực Hadrian, khẽ cười khúc khích khi cậu vỗ đầu Nikolai.

"Mình ổn. Còn cậu thì sao, ánh nắng? Mình không nghĩ cậu sẽ háo hức tham gia những thứ phù phiếm này." Hadrian ừm, luồn ngón tay qua mái tóc nâu của Nikolai. "Và có vẻ như cậu đã làm quen với Draco. Chiếc gương có phát huy tác dụng của nó không?"

Má Nikolai đỏ bừng khi nhắc đến chiếc gương hai chiều. "Có. Cảm ơn cậu đã tặng chúng cho bọn mình."

"Rất hân hạnh, solnyshko. Hơn nữa, cậu cần thêm một người bạn, phải không?"

Hadrian ậm ừ, nghiêng đầu về phía Draco, người đang chăm chú quan sát họ. Trái với Malfoy, Hadrian khá thân mật với Nikolai. Tất nhiên, Hadrian thường lùi lại khi bị người lạ hoặc những người mà cậu đơn giản là không thích chạm vào. Nhưng Nikolai là một trường hợp khác - một bất thường đối với kiếp sống thứ sáu của cậu, ám ảnh bám chặt lấy cậu ấy chỉ để chứng minh sự tồn tại của mình. Orpheus rốt cuộc là một mối đe dọa.

"Draco," cậu bé được nhắc đến giật mình khi tên của mình được gọi. "Hãy chăm sóc Kolya bé nhỏ của tôi ở đây. Cậu ấy khá thú vị."

Draco mỉm cười cứng nhắc, "Tất nhiên. Dù sao cậu ấy cũng là bạn của tôi."

Hadrian cười, "Thật mừng khi được nghe điều đó. Bây giờ..." cậu quay sang Nikolai, "Chúng ta đi khiêu vũ, nhé? Draco đã đưa cậu đi khiêu vũ chưa?"

Nikolai liếc nhìn Draco, má đỏ lên một chút trước khi lắc đầu.

Hadrian chỉ có thể cười một cách độc ác, nhìn thấy những biểu cảm và nét mặt quen thuộc trên hai cậu bé. Nó khiến cậu cảm thấy già nua - cậu có thể ghét nó. "Vậy thì, mình không nghĩ là cậu sẽ để mình đưa cậu đến sàn nhảy và xoay cậu vòng vòng sao? Mình sẽ làm cho nó thú vị, mình hứa." Cậu giả vờ đặt một tay lên ngực, cúi chào theo kiểu tinh tế nhưng rõ ràng là trò chơi đùa nghịch và tinh quái.

Nikolai bật cười khi cậu ấy nắm lấy tay Hadrian, cho phép cậu bé kia kéo mình vào sàn nhảy.

Hadrian nhìn thấy cách Draco siết chặt nắm đấm, sự ghen tuông bùng lên trong mắt cậu ta. Thật dễ dàng giải mã những gì cậu bé đó cảm thấy. Một sự say mê có thể kết thúc trong ấm áp kỳ diệu hoặc một ngọn lửa cháy bỏng sẽ làm tổn thương cả hai. Cậu nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Nikolai - em trai đáng yêu của Orpheus. Một người anh em chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời thứ sáu của cậu, một đứa trẻ không thể được sinh ra với bản chất chiếm hữu của Orpheus. Cậu tự hỏi liệu Nikola - người có người anh trai ở thế giới khác nguy hiểm như rồng - có rơi vào tay một con rồng khác không.

"Kolya," Cậu nhẹ nhàng nói.

"Ừ?"

"Cậu có thích Draco không?"

Nikolai đỏ mặt một cách đáng yêu, lắp bắp trả lời. Hadrian kiên nhẫn, đã trải qua điều này vô số lần - bao gồm cả hai người bạn của cậu, những người đã trải qua cơn thịnh nộ của những cuộc cãi vã và tranh cãi nảy lửa. Nikolai ôn hòa hơn nhiều so với Hermione, người đã kịch liệt phủ nhận cảm xúc của mình, phủ nhận khả năng đơn giản là thích Ron. Nhưng thành thật mà nói, nhìn họ lắp bắp và vùng vẫy, tuyệt vọng muốn che giấu và phủ nhận cảm xúc của mình thật đáng yêu.

"Có lẽ..." Nikolai ngượng ngùng thì thầm khi Hadrian xoay cậu xung quanh.

"Được rồi, mình hy vọng tình cảm của cậu được đáp lại—" Ngay cả khi Orpheus hét lên trong đầu cậu, "Hãy nói cho mình biết khi một trong hai người bắt đầu tán tỉnh người kia. Mình sẽ giúp." Cậu trêu chọc, khiến Nikolai kẽ rên lên vì phẫn nộ.

"Hades..."

"Gì? Mình không thể làm một người bạn tốt sao?" Cậu khẽ cười khúc, hôn lên trán cậu bé. "Nhưng mình chân thành chúc phúc cho cậu, bạn thân yêu."

Nikolai mỉm cười rạng rỡ, cơ thể cậu ấy lắc lư theo nhịp điệu. Khi bài hát kết thúc và chuyển sang bài khác, Hadrian đã chuẩn bị kéo Nikolai đi một lần nữa, chỉ để cậu bé người Nga bị ai đó giật lấy.

Nụ cười của cậu cứng lại, trở nên tàn nhẫn và khó chịu hơn khi Draco rõ ràng đã cướp Nikolai từ mình. "Hadrian..." Cậu bé cười nhếch mép, "Cậu sẽ không phiền khi tôi nhảy điệu tiếp theo với Nikolai, đúng không?"

Dù ghét cay ghét đắng, Nikolai dường như khá vui mừng trước viễn cảnh này. Hadrian không thể làm gì khác ngoài việc để cậu ấy đi, "Đừng dẫm lên chân cậu ấy." Cậu cảnh báo và - trái với mong đợi của cậu - Nikolai nhanh chóng kéo Draco vào sàn khiêu vũ và xoay cậu ta xung quanh. Người thừa kế nhà Malfoy rõ ràng rất ngạc nhiên khi thấy Nikolai nhiệt tình như vậy.

Hadrian lắc đầu, cười khúc khích khi rút lui vào khu vườn. Đó là một cảnh tượng tuyệt vời - một nơi yên tĩnh cách xa lễ hội. Trái tim đang đập mạnh của cậu dường như lắng xuống, ngước nhìn mặt trăng sáng. Ngay lập tức, cậu nghĩ đến Luna yêu quý của mình. Cô ấy đã ổn định ở Hy Lạp chưa? Cô ấy có đang tận hưởng với Lincoln và Felix không? Cậu đặt ra câu hỏi về những thứ đơn giản như vậy.

Không khí dường như trở nên lạnh hơn và Hades lắc đầu khó chịu.

"Ta không phải là đã nói với ngươi là đừng làm phiền ta rồi sao?"

Riddle vẫn ngạo mạn như mọi khi. Thong thả đi về phía cậu với hai ly rượu trên tay. Một nụ cười nở trên khuôn mặt hắn khi hắn ta đưa một trong những ly rượu cho Hadrian - người đã chấp nhận nó một cách lười biếng. Nếu nó bị đầu độc, thì cũng chẳng sao. Cậu có thể chết ngay lập tức nhưng cậu sẽ được hồi sinh - như mọi khi.

"Và khi nào thì tôi đã tuân theo lời cậu nói vậy, thân ái?"

Hadrian đảo mắt, "Ngươi muốn gì?"

Riddle ngâm nga, "Tôi tới để thông báo cho cậu một chuyện. Tôi nghĩ đích thân làm điều đó sẽ tốt hơn là để Barty đóng vai sứ giả. Anh ta không còn phục vụ cậu nữa, đúng không?"

Mối quan hệ nô lệ mà cậu có với Barty đã bị cắt đứt vài đêm trước. Cậu chắc chắn rằng tên khốn đó đang ăn mừng như một kẻ điên. Nhưng sau đó, tất nhiên là anh ta sẽ làm vậy. Seneca đã nói với cậu về nhiệm vụ thành công - chủ yếu là thu thập thông tin nhưng cậu chắc chắn Barty sẽ hài lòng với chiến lợi phẩm của mình.

"Cậu biết về cuộc họp giữa MACUSA và Bộ Pháp Thuật của chúng ta vào tháng Ba, phải không?"

"Tất nhiên, Draco đã nhắc đến nó. Đó là cơ hội duy nhất của ngươi."

"Cuộc họp diễn ra như dự kiến. Fudge và Dumbledore đều có mặt - mặc dù sự hiện diện của Dumbledore không được lên kế hoạch. Tuy nhiên, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ... đối với chúng ta."

"Chúng ta?" Cậu gầm gừ nhưng Riddle chỉ cười.

"Đúng vậy, chúng ta." Riddle thở dài như thể sự bất mãn của Hadrian thật mệt mỏi. "MACUSA tỏ ra khá khó chịu với việc Fudge liên tục ủng hộ việc loại bỏ mọi thứ liên quan đến Hắc ám. Họ đủ khôn ngoan để thận trọng với những gì họ nói trong một căn phòng có nhiều gia tộc Hắc ám đang giám sát họ. Rõ ràng, thương mại đã được chấp thuận nhưng bất kỳ luật pháp quốc tế nào liên quan đến lệnh cấm phép thuật Hắc ám đều đã bị từ chối một cách chính đáng."

Hadrian cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, nhấp một ngụm rượu khi cẩn thận quan sát Riddle. Như dự đoán, Chúa tể Hắc ám nhanh chóng che giấu ý định của mình bằng ngôn ngữ cơ thể, dịch chuyển đủ để khiến bản thân trông thoải mái và thân thiện.

"Hm? Tại sao ngươi lại coi đây là suôn sẻ? Chỉ riêng việc Bộ Pháp Thuật quyết định tìm kiếm ảnh hưởng quốc tế để xóa bỏ phép thuật Hắc ám trong nước đã là điều đáng lo ngại rồi." Khoanh hai cánh tay của mình lại, Hadrian cau mày nhìn Riddle, người trông đặc biệt hài lòng với lời nói của mình.

"Tôi bị tổn thương vì cậu nghi ngờ tôi quá nhiều."

"Có khi nào thì ta chưa từng nghi ngờ ngươi không?"

Tom đặt một tay lên ngực, giả vờ bị xúc phạm như thể hắn bị tổn thương bởi một người mà hắn yêu quý. "Giờ thì, điều đó thật đau đớn, cưng à." Hắn cười khẩy, bước về phía trước cho đến khi gần như bước vào không gian riêng tư của Hades.

"Đừng gọi ta như vậy." Hadrian gầm lên, lại nhận được một tiếng cười nhẹ từ Riddle.

"Tin tôi đi, cưng à—" Hắn thách thức, "Nghi ngờ tôi sẽ trở thành một sự hối tiếc trong tương lai gần. Hãy cố gắng có một chút niềm tin vào tôi. Tôi chắc chắn sẽ chế ngự được Bộ Pháp Thuật rắc rối của chúng ta."

"Rồi sao nữa? Ngươi sẽ phá hủy toàn bộ mọi thứ và cười à?"

Riddle đưa tay về phái trước, ôm lấy má Hadrian. Kỳ lạ thay, cậu không đẩy Riddle ra. Cậu chỉ đứng yên, nheo mắt nhìn Riddle, người nhìn cậu trìu mến.

"Tất nhiên rồi. Hiện tại, Bộ Pháp Thuật đang trên bờ vực sụp đổ. Tia lửa đã được thắp lên và khói đã bốc lên bầu trời." Hắn thì thầm. Giọng nói của Riddle nhẹ nhàng và dịu dàng, êm ái theo cách dễ chịu cho đôi tai.

Hadrian mất bình tĩnh. Âm điệu đó rất quen thuộc với cậu. Đó là giọng điệu mà cậu thường sử dụng để thuần hóa bất kỳ ai có xu hướng hành động quá khích - một giọng điệu dùng để giữ cho những con vật hoang dã đi vào khuôn phép. Đôi mắt của cậu sáng lên trong một giây nhưng chỉ thế thôi. Ánh sáng xanh lục phản chiếu trên đôi mắt của Riddle. Nó khiến những sắc thái tối chuyển sang màu đỏ thẫm, hoàn toàn tương phản với ánh sáng của những viên ngọc lục bảo lấp lánh.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Hadrian.

Một lần nữa, cậu không đẩy Riddle ra.

"Tôi phải làm gì ngoài việc đốt cháy tất cả và xây dựng lại?"

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

Okay... Chương này hơi ngắn hơn so với 5k bình thường của tôi. Tôi đã quyết định giảm số lượng từ cho các chương để tác phẩm của tôi rõ ràng và súc tích hơn. Tôi có xu hướng lan man trong văn của mình và mô tả quá nhiều thứ.

Dù sao, từ giờ tôi sẽ chỉ điều chỉnh cách viết của mình. Viết những sự kiện không cần thiết đã tạo ra một số lỗ hổng trong câu chuyện và tôi đang cố gắng sửa chữa sai lầm đó. Tôi đã thử nghiệm phong cách viết của mình với một số truyện ngắn đã soạn thảo và một bộ truyện Tomarry khác mà tôi đã định cho ra mắt.

Ồ, tốt! Hy vọng những độc giả yêu quý của tôi vẫn ở đây. 🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top