60. Vũ hội vương trượng
Ngày 15 tháng 5 năm 1996
Bartemius Crouch Jr. tự cho mình là một người có lý trí. Nhưng với những xiềng xích trói chặt quanh cổ theo đúng nghĩa đen, hắn buộc phải tuân theo mệnh lệnh của tên khốn quỷ quái đó.
Lén lút vào Hẻm Knockturn, hắn lấy mẩu giấy da của ra Potter và làm theo hướng dẫn:
• Đi đến cuối Hẻm Xéo.
• Đặt tay lên bức tường.
• Giải phóng một chút phép thuật vào bức tường.
Hướng dẫn dường như đơn giản, nhưng hắn vẫn lo lắng về cách thực hiện. Nuốt nước miếng, Barty đặt tay lên những viên đá cuội và giải phóng - có nghĩa là gì vậy chứ? - phép thuật của hắn vào bức tường.
Hắn đợi một lúc, nhíu mày khi không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, chỉ mất vài giây để bức tường mở ra giống như lối vào Hẻm Xéo. Hắn há hốc mồm, kinh ngạc nhìn vào một thế giới hoàn toàn mới - an toàn khỏi bàn tay của những phù thủy phân biệt kỳ thị của đất nước họ - đang mở ra trước mắt hắn. Mắt hắn như muốn lồi ra khỏi hốc khi bước vào khu vực được ẩn giấu của Hẻm Knockturn, được bao phủ bởi vô số cửa hàng và quầy hàng với đủ loài sinh sống trong đó.
Ma cà rồng, người sói, và Morgana thân yêu, đó có phải là một nymph không?! Hắn đưa tay lên bịt miệng, hoàn toàn mất tập trung khi có người va vào mình, khiến hắn ngã về phía trước. Bản năng đầu tiên của hắn là la hét và chửi rủa người đó, nhưng hắn cứng người khi thấy một cô gái trông xấu hổ vội vã chạy đến chỗ mình.
"Ôi trời! Tôi rất xin lỗi, tôi đã không nhìn đường..." cô ấy vội vàng xin lỗi, mặt đỏ bừng. Toàn bộ vẻ ngoài của cô có vẻ khá bình thường trong mắt Barty. Đó là cho đến khi cô ấy cười toe toét. "Xin lỗi lần nữa."
Răng trắng sáng, sắc nhọn. Ồ. Cô ấy là người sói.
"Không sao. Dù sao tôi cũng đang lơ mơ." Hắn đảm bảo, bình tĩnh nói để không kích hoạt bất kỳ bản năng tự nhiên nào của cô gái. Cô vẫn đang cười, không lộ răng ra một cách đáng sợ. Cô gái cười với hắn, méo mó và rõ ràng là lo lắng. "Nhưng cô có thể giúp tôi không? Tôi lạc đường rồi."
Cô gái liên tục gật đầu, háo hức muốn giúp đỡ.
Barty cười ngượng ngùng, rồi lại lấy ghi chú của Potter.
HƯỚNG DẪN QUAN TRỌNG HƠN!
• Đừng đi lang thang. Hãy làm điều đó vào lần sau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
• Tiến thẳng đến hiệu sách có tên 'Bloodwell Inks'.
• ĐỪNG KÍCH ĐỘNG BẤT KỲ AI! ĐỪNG LÀM ĐIỀU ĐÓ, BARTY.
• Hãy lịch sự, đừng la hét với Người sói, đừng cau có với ma cà rồng, đừng nhìn chằm chằm vào các nymph, đừng làm giao dịch với fae (hay còn gọi là "fairy"), đừng ăn bất cứ thứ gì mà không có sự giám sát của Seneca.
Barty nhăn mặt trước số lượng hướng dẫn quá nhiều nhưng quay lại nhìn người sói. "Cô có thể chỉ đường cho tôi đến Bloodwell Ink không, đó là một hiệu sách... tôi nghĩ vậy."
"Ồ! Cửa hàng của ngài Mavros." Cô gái vỗ tay, "Gần đây ông ấy đã khá lo lắng. Hãy cẩn thận với ông ấy, đó là một người khá đáng sợ. Mẹ tôi nói rằng ma cà rồng, đặc biệt là những con rất già, đầu óc thường không ổn."
Barty cắn môi. Tất nhiên, một trong những người đi theo Potter không tỉnh táo. Ai mà có tâm trí bình thường sẽ tự nguyện bước vào nanh vuốt Hadrian Potter và tuân theo mọi mệnh lệnh của tên đó chứ? Barty chắc chắn là không.
Bất chấp điều đó, hắn cũng gật đầu với cô gái và làm theo chỉ dẫn của cô. Đi qua vô số cửa hàng, hắn đã muốn dừng lại và xem chúng, tuy nhiên, hướng dẫn của Potter rất rõ ràng và súc tích. Đó là những mệnh lệnh được viết bằng mực. Nếu không tuân theo chúng thì chúng sẽ kích hoạt các xiềng xích của hắn và chắc chắn sẽ làm hắn ngạt thở bằng phép thuật. Thật kinh khủng, đúng vậy, nhưng hợp lý với cách thức hoạt động của những xiềng xích. Tuy nhiên, điều đó cũng không thay đổi sự bất mãn của hắn đối với những xiềng xích đã nguyền rủa hắn.
Cuối cùng, hắn thấy mình đang đứng trước một cửa hàng trông rất kỳ dị. Biển hiệu ghi rõ chữ Bloodwell và hình minh họa lọ mực được dán trên cửa hàng, vừa khó chịu vừa đáng sợ. Giống như nó đang cố xua đuổi những khách hàng không mong muốn và thu hút những người cần đến. Chà, sau cùng thì đó là cốt lõi của một cơ sở bình thường. Hắn cẩn thận nhìn qua cửa sổ và chỉ thấy một vài cuốn sách đang được trưng bày. Chúng ghi 'mở cửa' nhưng Barty nghi ngờ điều đó.
Nuốt nước miếng lần nữa, hắn đẩy cửa ra và nghe thấy tiếng chuông nhỏ leng keng. Nó không giống như tiếng chuông hắn thường nghe khi bước vào tiệm Phú Quý và Cơ Hàn - tiếng chuông này có cảm giác ám ảnh.
"Xin chào?" Hắn lẩm bẩm, nhưng đủ lớn để có thể nghe thấy.
"Đúng giờ lắm, ngài Crouch."
Barty giật mình khi nghe thấy giọng nói, mắt mở to và ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông tóc đen và đôi mắt đen quyến rũ. Lạ thật. Barty có thể thấy một chút xanh trong đôi mắt đó, giống bầu trời đêm. Như thể nhớ ra mục đích của bản thân khi đến đây, hắn vội thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình và lắc đầu, chớp mắt mắt khi đánh giá người đàn ông một cách đúng đắn. Có một điếu thuốc ở giữa ngón tay của anh ta, vẫn đang cháy khi khói bốc lên từ đầu điếu thuốc.
"Ngài có phải là Seneca không?" hắn thận trọng hỏi.
Người đàn ông ừm, cười. "Seneca Mavros, tôi tớ trung thành của Hades hân hạnh được giúp đỡ."
Barty cứng đờ, nuốt nước miếng một lần nữa. Ma cà rồng, hắn lập tức nghĩ ngay khi nhìn thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn đó. Tất nhiên, những người đi theo Potter đáng chết không hoàn toàn là người. Mẹ kiếp, hắn đang chuẩn bị cho một chuyến đi. Nhưng rồi... Seneca khá dễ nhìn, khá vừa vặn và đẹp trai, Barty phải thừa nhận. Tất nhiên, nói ra điều đó là không thể tưởng tượng được.
"Er... Cậu ấy nói rằng tôi sẽ nhận thêm chỉ dẫn khi chúng ta gặp nhau." Hắn cố gắng hết sức để không tỏ ra như một kẻ ngốc vụng về, cố hết sức để tỏ ra tự tin và bình tĩnh. Rất may, giọng hắn không bị vỡ một chút nào.
Seneca lạnh lùng gật đầu, rõ ràng là đang đánh giá hắn và sau đó cười khẩy. Barty gần như bị xúc phạm khi ma cà rồng dẫn hắn đến phía sau hiệu sách của mình. Mặc dù là một Ravenclaw rất tận tuỵ, nhưng ngón tay của Barty vẫn giật giật, muốn cầm lấy một trong những cuốn sách và đọc toàn bộ. Nhưng có một nhiệm vụ đang chờ đợi và hắn sẽ không bị trừng phạt chỉ vì muốn đọc. Hắn sẽ quay lại mua sách sau khi hoàn thành nhiệm vụ này.
Phòng phía sau gọn gàng và ngăn nắp với một số hộp sách và thậm chí một số vật liệu khác để viết. Seneca nhả ra một làn khói, ném điếu thuốc của anh ta vào một cái gạt tàn khi lướt qua một ngăn kéo. "Bây giờ nó ở đâu... không, không phải ở đây... À! Đây rồi!" Barty quan sát kỹ khi người đàn ông lấy ra một khối lập phương thủy tinh nhỏ.
"Một trong những người thợ thủ công của Hades đã tạo ra một thiết bị ghi âm khá tốt." Seneca ngâm nga, đặt khối lập phương lên bàn. "Khá dễ sử dụng đối những sinh vật không còn khả năng sử dụng phép thuật của mình, nhưng thôi." Anh ta nhún vai, chạm vào khối lập phương ba lần, tạm dừng, rồi ba lần nữa.
Barty thích thú quan sát khối lập phương phát sáng màu xanh lục trong giây lát trước khi lại trở nên trong suốt.
"Cái gì—"
"Crouch, tôi không biết đây có phải là ý kiến hay không."
"Chúng ta sẽ không bị bắt nếu ông không để mình bị bắt."
Barty cứng đờ. Hắn biết giọng nói đó. Ngày trước, khi còn nhỏ, giọng nói đó ám ảnh giấc mơ của hắn bằng những lời lẽ độc ác, những lời lăng mạ, với những lời đe dọa lởn vởn trên đầu hắn gần như mỗi ngày. Nghiến răng, hắn im lặng, lờ đi ánh nhìn sắc bén của Seneca.
Bartemius Crouch Sr.
"Quá đáng lắm rồi. Không chỉ có Bộ Pháp Thuật sẽ không săn lùng chúng ta, mà ngay cả lũ yêu tinh cũng sẽ tìm đến!"
"Ồ, vì Merlin, đừng than vãn nữa. Họ sẽ không bao giờ biết. Tôi đã lập hóa đơn, trả tiền cho vài kẻ ngốc để đưa ra lời khai. Đây là một kế hoạch chắc chắn, Clearwater."
"Đây là điều điên rồ!"
"Đây là sự giải phóng của cải mà Bộ không sử dụng. Hãy sử dụng cái đầu của ông đi, Clearwater. Ông nghĩ tôi là người duy nhất ăn trộm tiền từ cái Bộ Pháp Thuật thảm hại đó sao? Trời đất, ngay cả Fudge cũng chuyển tiền của các dự án của ông ta vào tài khoản cá nhân của ông ta."
Hơi thở của hắn không đều, cố gắng trấn tĩnh lại khi nghe giọng nói đáng khinh của cha mình. Đây là bằng chứng. Điều này thật tuyệt vời. Cha hắn luôn tham nhũng đến mức tham nhũng là vấn đề nhỏ nhất của ông ta. Nhưng nghĩ mà xem, Potter có thể có nhiều bằng chứng đến vậy sao?
Nhưng đoạn ghi âm dừng lại khi Seneca đặt tay lên khối lập phương. Barty há hốc mồm, định nói chuyện nhưng Seneca giơ tay ngăn hắn lại.
"Phần còn lại của đoạn ghi âm không liên quan đến nhiệm vụ mà Hades đã giao cho chúng ta."
"Và," hắn thận trọng nói, "chính xác thì nhiệm vụ là gì?"
Seneca nhướng mày, kéo khối lập phương ra, rõ ràng đang mong đợi Barty sẽ giật lấy nó. "Tại sao... để hủy hoại cha—er... hm... Hadrian nói không được gọi ông ta như vậy. Từ nào mới đúng đây?" Anh ta đưa tay vuốt cằm, vẻ mặt đầy thắc mắc. Với một cái búng tay, một ánh nhìn nhận ra xuất hiện trên khuôn mặt. "Người cho tinh trùng của anh! Đúng vậy. Nhiệm vụ của chúng ta là hủy hoại người cho tinh trùng của anh và đảm bảo rằng ông ta phải đối mặt với sự trừng phạt. Hades gọi nhiệm vụ này là... er..."
Seneca lại suy nghĩ rất lâu, nghiêng đầu cười toe toét với Barty. Lần này, anh ta lộ răng ra chứ không đơn giản chỉ là cười. "Quà chia tay của cậu ấy dành cho anh. Tôi có đúng khi cho rằng anh chỉ còn ở dưới sự lãnh đạo của cậu ấy trong vòng chưa đầy hai tháng nữa không?"
Barty từ từ gật đầu.
Quà chia tay của Hadrian. Một cơ hội để tiêu diệt cha hắn...
Bằng cách nào đó, hắn đặc biệt biết ơn. Potter đúng là một tên khốn nạn nhưng cậu ta là một người biết giữ lời. Mặc dù phải mất rất lâu để thực hiện lời hứa với Barty, nhưng cậu ta đã hoàn thành công việc. Có lẽ làm việc dưới quyền Potter cũng không tệ lắm.
"Tất nhiên, anh chỉ được phép tiếp tục nhiệm vụ này khi anh còn bị ràng buộc với cậu ấy. Nếu anh không thể hoàn thành nó trong hai tháng còn lại thì người cho tinh trùng của anh vẫn giữ nguyên danh tiếng và mạng sống của ông ta."
Hoặc có thể là không.
Tất nhiên! Tất nhiên là có đồng hồ bấm giờ. Potter không bao giờ cho đi những thứ tốt đẹp mà không có điều kiện. Đây là cái bẫy chết tiệt. Hắn không được phép có được thứ xa xỉ như trả thù miễn phí - đặc biệt là với một người xảo quyệt như vậy. Tên khốn... Barty thực sự không nên ngạc nhiên. Potter không tốt bụng, cậu ta chưa bao giờ giống như những gì công chúng mô tả về cậu ta. Không phải là một anh hùng. Hoàn toàn không.
Nhưng trả thù là một món ăn ngon nhất khi để nguội. Lạnh và cay và rất khó chịu. Nếu điều đó có nghĩa là phải đẩy nhanh bất kỳ quá trình trả thù kéo dài nào mà hắn muốn thì cũng vậy thôi. Hắn được xếp vào Ravenclaw và những người mặc áo xanh lam luôn là những người giỏi nhất trong việc trì hoãn và nhồi nhét kiến thức.
"Tôi phải làm gì?"
Seneca cười nhếch mép và Barty có thể thấy chủ nhân của tên ma cà rồng khắc sâu vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta.
"Tôi có thêm một số khối lập phương được yểm phép mà anh cần nghe."
—————————————————————
Ngày 28 tháng 6 năm 1996
Hadrian chỉnh lại cà vạt, nhìn mình trong gương. Chỉ mới kết thúc năm học được hai ngày mà cậu đã phải bận rộn với nhiệm vụ gia chủ của mình. Nhưng những nhiệm vụ đó thú vị hơn nhiều so với những nỗ lực mệt mỏi như làm giấy tờ và đàm phán với những gia chủ và phu nhân đáng ghét muốn có được gia tộc của cậu.
"Hades?" Giọng nói của Hermione khẽ vang lên qua cánh cửa phòng cậu. Một câu trả lời ngắn gọn là tất cả những gì cô ấy cần để bước vào phòng, mặc chiếc váy Juillerat của cô. Như đã hứa, cậu đã viết một bức thư gửi Phu nhân Eloise về vũ hội vương trượng do Bộ pháp thuật Nga tổ chức. Người phụ nữ rất phấn khích khi chào đón gia tộc Black vào cơ sở của bà và vội vàng may những chiếc áo choàng, bộ quần áo và váy phù hợp cho toàn bộ gia tộc.
"Mione," Hadrian mỉm cười, chào đón người tạm thời được cậu giám hộ vào phòng của mình. Khu điền trang của nhà Black ở Nga là một công trình đồ sộ với nhiều phòng trống. "Bồ đã ổn định chưa?"
Hermione gật đầu, mặc dù trông cô ấy có vẻ hơi buồn nôn. "Mình có thực sự nên ở đây không?" Giọng nói của cô chứa đầy sự lo lắng, không ngừng kéo găng tay, chỉnh lại chúng cho đúng, rồi lại nới lỏng ra.
Cậu có thể hiểu được sự do dự của cô. Một Muggleborn được đưa đến một sự kiện xa hoa như một Black? Chưa từng nghe thấy. Nhưng Hadrian khá hài lòng với quyết định của Cassiopeia.
Mặc dù nữ nhiếp chính thể hiện bản thân là một người lạnh lùng, bà ấy lại là một người tình cảm, có một điểm yếu dành cho hngười em trai yêu quý của mình. Marius Black là một Squib nhưng thần thánh ơi, Cassiopeia ưu ái em trai mình hơn bất kỳ ai khác. Hermione là hậu duệ phép thuật đầu tiên của ông ấy, được đưa trở lại gia tộc thông qua người thừa kế hiện tại.
"Mặc dù có rất nhiều vấn đề giữa những thuần huyết và Muggleborn, nhưng Cassiopeia không quan tâm đến bất kỳ vấn đề nào trong số đó. Trong mắt bà ấy, bồ là một Black. Máu của em trai bà ấy chảy trong huyết quản của bồ, do đó bồ là gia đình." Cậu giải thích, cố gắng dịu dàng nhất có thể.
Máu, sau nhiều kiếp sống và việc tiết lộ về tổ tiên của chính cậu, là một trong những thứ quý giá nhất đảm bảo một người tiếp tục tồn tại. Một con người có thể chết nhưng họ sẽ sống tiếp thông qua huyết thống của họ. Sự tồn tại của họ được khắc vào lịch sử với bằng chứng về dòng máu của họ chảy trong con cháu của họ.
"Đừng quá căng thẳng. Nếu ai đó cố gắng làm hại bồ vì máu của bồ, Cassiopeia, Andromeda, Dora và mình sẽ xé họ thành từng mảnh." Cậu nhe răng với Hermione, khiến cô ấy cười khúc khích. "Bây giờ, lại đây. Ruy băng của bồ hơi lỏng."
Hermione dễ dàng bước về phía cậu, chiếc váy màu dừa cạn của cô ấy nhẹ nhàng bay xung quanh cô. Đó là một chiếc váy dạ hội tuyệt vời với chất liệu voan. Phu nhân Eloise đã may đo chiếc váy này rất khéo để làm nổi bật các đường nét của Hermione. Chất vải sáng màu tương phản với làn da ngăm đen của cô ấy nhưng lại tôn lên đôi mắt đen, đặc biệt là chiếc nhẫn bạc thể hiện dòng dõi của cô. Cô ấy tỏa sáng theo cách riêng của mình, mặc dù Harry và Hermione phải vật lộn với mái tóc của họ như nhau. May thay, Narcissa và Andromeda rất vui lòng ngồi xuống và thuần hóa nó cho họ (nhưng mái tóc của Harry, thứ bị nguyền rủa, vẫn giống như tổ chim).
"Bồ nghĩ nhà Weasley đã đến biệt thự chưa?" Hermione hỏi, rít lên khi cô cảm thấy dải ruy băng quanh eo bị siết chặt.
Hadrian ậm ừ, "Rất có thể. Mặc dù, mình nghi ngờ rằng họ sẽ ngạc nhiên khi gặp Felix." Cậu cười khúc khích, "Thuyết phục bà Weasley để mình đưa họ đến Hy Lạp là một rắc rối. Nhưng cuối cùng thì cặp song sinh cũng ròi khỏi Hogwarts và chính thức trưởng thành. Hãy hy vọng rằng những tiết học bổ sung của mình đã giúp họ đạt được nhiều điểm O trong kỳ thi NEWT của họ."
"Nói về NEWT - Hades, chật quá." Cô phàn nàn và cảm thấy cậu nhanh chóng điều chỉnh ruy băng. "Khi nào thì OWL của chúng ta đến?"
"Trong một tuần rưỡi nữa. Mình đã giao cho Dobby nhiệm vụ mang chúng đến Biệt thự sau khi chúng đến."
Hermione nhăn mặt, "Hades..."
"Mình biết bồ cảm thấy thế nào về gia tinh, thân ái. Nhưng bồ đã đọc cuốn sách mình đưa cho bồ chưa?" Hadrian nhíu mày, vuốt phẳng lưng váy.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Hermione. Một tiếng thở dài miễn cưỡng nhưng đầy hiểu biết.
Gia tinh là những sinh vật kỳ lạ. Nguồn dự trữ phép thuật của chúng là nguồn sống của chúng tại thời điểm này và chúng dựa vào nó để tồn tại. Tuy nhiên, hầu hết các gia tinh đều có phép thuật thất thường cần phải bị trói buộc. Hadrian nghi ngờ rằng mối liên hệ với phù thủy giống như một chất xúc tác để kiểm soát. Chỉ có một số ít giỏi phép thuật của chúng một cách đáng sợ - ví dụ như Dobby. Gia tinh điên loạn đó phục vụ Hadrian một cách trung thành nhưng việc bị trói buộc với cậu là không cần thiết, do đó mức lương là 1 galleon mỗi tháng.
"Được rồi, xong rồi. Giờ thì hãy đi trước khi Draco lên cơn."
"Mình vẫn không thích Ông— Ngài Malfoy. Ngài ấy có vẻ kỳ lạ. Đặc biệt là khi ở cạnh bồ! Tại sao trông giống như ngài ấy cứ như sắp cúi đầu mỗi khi nhìn thấy bồ vậy?" Hermione hỏi, ngân nga hài lòng với chiếc váy.
Cả hai khoác tay nhau, bước ra khỏi phòng của Hadrian. "Mình không biết, thân ái... mình không biết."
—————————————————————
"Thật tuyệt vời!" Dora thốt lên, mái tóc bạc của anh ôm lấy khuôn mặt khi bộ đồ đen của vừa vặn với cơ thể một cách hoàn hảo. Cười toe toét, đôi mắt đen lấp lánh khi anh khoác tay với Hadrian và nháy mắt với Hermione.
"Dora," Hadrian nhẹ nhàng khiển trách, liếc nhìn những người lớn khác đã chọn lùi lại một chút. Ted Tonks đã tham gia cùng họ theo sự nài nỉ của Andromeda (mặc dù có lời đe dọa sẽ rời khỏi gia đình một lần nữa lởn vởn trên đầu họ). "Đừng làm bồ ấy giật mình. Xin lỗi về anh ấy, 'Mione. Tonks còn hào hứng hơn cả bồ nữa."
Dora hừ, "Thế thì chị nên cảm thấy thế nào đây? Nơi này thật tuyệt vời. Ý chị là nhìn bức tranh kia kìa! Draco. Draco!" Phù thuỷ biến hình chuyển sự chú ý của mình sang đứa em họ, nơi Draco ngay lập tức cố gắng trốn sau mẹ mình nhưng ngay lập tức bị Dora kéo vào vòng tay. "Thôi nào. Em chẳng phải là có... một người bạn qua thư ở đây à? Tên cậu ấy là gì? Nicholas?"
Hades cười nhếch mép, "Nikolai." Cậu sửa lại, "Và rất có thể cậu ấy sẽ ở đây. Markov là một dòng dõi cổ xưa và cao quý..."
"Chà, con hiểu biết về chính trị quốc tế đấy," Cassiopeia gật đầu tán thành. "Con đã quen biết với cậu bé nhà Markov trước, đúng không?"
"Đúng vậy, trong thời gian diễn ra Cúp Thế Giới. Chúng con vẫn giữ liên lạc nhưng con khá bận rộn. Con đoán hiện tại Draco có mối quan hệ tốt với Kolya ngọt ngào." Cậu vô tình nói ra câu nói đó, cảm thấy khá cay đắng về điều đó.
Tên nhóc đáng ghét - cậu lại nghe thấy giọng nói của Orpheus, giật mình. Tất nhiên, cuộc đời thứ sáu đáng chết đó sẽ được kích hoạt chỉ bằng việc nhắc đến Nikolai, đặc biệt là khi gia tộc Black có mặt. Những hóa thân của cậu khá yên tĩnh trong vài tháng qua. Đó thực sự là một sự thương xót nhưng có vẻ như Orpheus từ chối ban tặng sự thương xót như vậy. Cậu ta không đủ tốt cho em trai của chúng ta, Orpheus thì thầm vào tai cậu và cậu theo bản năng kéo Hermione lại gần hơn.
"Hades?"
"Mình ổn," Cậu nhanh chóng trấn an, một nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt.
Sảnh lớn của hội trường sự kiện thật tráng lệ. Bộ Pháp Thuật Nga dường như đã toàn tâm toàn ý trong suốt buổi dạ hội thường niên này. Một buổi vũ hội sau hạ chí luôn luôn kích thích những lễ hội hoành tráng, ngay cả khi hạ chí đã kết thúc được tám ngày. Tuy nhiên, người Nga vẫn rất hoan nghênh và dường như muốn khoe khoang sự vĩ đại của họ.
Khi họ bước vào phòng khiêu vũ, gia tộc của họ được một diễn giả thông báo và họ bước vào theo thứ tự. Người đứng đầu gia tộc, hoặc trong trường hợp của họ, là nhiếp chính. Cassiopeia bước vào trước, theo sau là Sirius, người thừa kế. Sau đó là Hades, người tiếp theo trong hàng với Hermione bên cạnh. Gia chủ và Phu nhân Malfoy bước vào sau với Draco, và cuối cùng, gia đình Tonks bước vào.
Có rất nhiều người trong phòng khiêu vũ, mặc những loại vải đắt tiền khiến họ trở nên độc đáo nhưng đau đớn là giống nhau. Hadrian lặng lẽ nổi giận, nghe thấy cặp giọng nói khét tiếng nhất vang vọng trong tâm trí mình.
Ồ! Tôi nhớ những buổi tụ họp này, cậu nghe thấy Damian cười khúc khích, Cha luôn kéo chúng tôi vào đó khi chúng tôi đến tuổi trưởng thành. Kèm theo mặt nạ và mọi thứ. Không khí của Chúa tể Hắc ám. Giọng nói của anh ta mang theo sự thích thú và nghịch ngợm.
Bản thân Hadrian cũng nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ của Damian. Vừa bước vào tuổi trưởng thành, là người thừa kế của chúa tể hắc ám, và tham dự những buổi dạ hội với chiếc mặt nạ che mặt. Giọng nói thường ngày của Erbe Grindelwald cứ vang vọng trong đầu cậu, tìm thấy cả sự khó chịu lẫn an ủi trong danh hiệu đó bất cứ khi nào cậu đứng cạnh cha mình.
Mẹ đảm bảo tôi được đưa đến cái thứ ngớ ngẩn này khi tôi lên mười một tuổi. Orpheus kéo dài giọng nói, giọng hơi chế giễu và khinh thường hơn so với Damian.
Những vấn đề của Nga - đặc biệt là chính trị - là một điều nực cười đối với Orpheus. Một đứa con hoang của một trong những gia tộc danh giá nhất nước Nga, đi lại giữa họ như thể bản thân hợp pháp. Nhưng Nadia Markova là một người phụ nữ bảo vệ, yêu cầu cha mình hợp pháp hóa đứa trẻ mà bà ấy có với một người đàn ông lạ từ nước Anh.
"Có quá nhiều người..." Hermione thì thầm, nắm chặt lấy cánh tay của cậu khi họ đi qua đám đông. Cassiopeia đi đầu với hai người cách Sirius vài bước.
"Hãy quen với điều đó..." Hadrian thì thầm đáp lại, liếc nhìn cô rồi mỉm cười, hôn nhẹ lên thái dương của cô.
"Giờ bồ là một Black."
—————————————————————
Damian lặng lẽ quan sát mọi người nhảy múa xung quanh họ, từng người một đều cười và cười, nhưng tất cả đều là giả tạo. Đôi mắt của cậu dừng lại ở một người có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt màu ngọc lam bảo độc đáo. Người đó nhảy cùng một người phụ nữ, người mà những đường nét và màu sắc đều mờ nhạt đối với Damian.
Ngay lập tức, một cảm giác khó chịu trào lên trong lòng cậu.
"Người thừa kế Grindelwald," Vinda khẽ thầm thì khi bà ấy dẫn chàng trai trẻ ra xa đám đông tò mò, tất cả đều muốn tìm hiểu về đứa con trai khó nắm bắt của Chúa tể Hắc ám.
"Deine Schwester fragt nach dir." Vinda thì thầm nhẹ nhàng. Em gái của con đang hỏi thăm con.
Damian liếc nhìn bà, thở dài khi cuối cùng cũng tìm được một chút riêng tư khi được dẫn vào một phòng khách an toàn của dinh thự. Căn phòng yên tĩnh, yên bình nhất, đặc biệt là khi Vinda niệm chú im lặng và riêng tư để phòng ngừa. Cậu chỉ cần tháo mặt nạ ra, cuối cùng cũng có thể thở bình thường khi thoát khỏi thứ ngột ngạt đó.
"Chà, trông anh tệ quá."
Cậu hướng ánh mắt về phía em gái mình. Mặt nạ của Ariadne nằm trên đầu cô, đôi mắt xanh lấp lánh nheo lại nhìn về phía cậu. Mái tóc đen của cô ấy, nhuộm một chút màu hạt dẻ dưới ánh mặt trời, được tạo kiểu thành một kiểu cầu kỳ để phù hợp với chiếc váy đỏ thanh lịch của cô. Trông cô ấy hoàn toàn không giống Gellert nhưng cô có nét đẹp, sự táo bạo của ông ấy. Thật vậy, nếu người ta không nhìn khuôn mặt cô, thì không thể phủ nhận rằng Ariadne là con gái của Gellert.
"Điều đó đã được dự đoán." Cậu trả lời, ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất khi tiếng nói chuyện của buổi dạ hội vang vọng khắp phòng.
Cặp anh em vẫn im lặng, đắm mình trong bầu không khí khi mẹ nuôi của họ canh gác ở cửa như một Cerberus. Đó là một khoảnh khắc yên bình, ngay cả khi nó không kéo dài lâu.
"Albrecht đang ở đây, phải không?" Ariadne hỏi, xoay một lọn tóc của mình khi ánh mắt của cô tập trung vào anh trai.
Một vẻ đau buồn và giận dữ khắc lên khuôn mặt của Damian. Chỉ nghĩ đến Roderick đã khiến trái tim cậu đập từ trái đất đến mặt trăng. Mối quan hệ của họ đã trở nên khó khăn, bất ổn trong vài tuần qua. Tuy nhiên, cậu không thể phủ nhận rằng mối quan hệ này của cậu đã bắt đầu sụp đổ từ nhiều tháng trước. Gần sáu năm bên nhau và giờ họ bắt đầu lung lay... trong những thời điểm khủng khiếp như vậy sẽ hủy hoại cậu.
"Grindelwald phải bị ngăn chặn... Tại sao em không thể hiểu được? Dumbledore là công chính và tốt bụng, chúng ta nên theo ông ấy!"
Cậu nhớ Roderick đã nói những lời như vậy, nguyên nhân dẫn đến cuộc tranh cãi gay gắt giữa họ vài tuần trước. Kể từ đó, người yêu của cậu hầu như không nói chuyện với cậu, rõ ràng là không hài lòng với lập trường của Damian với Chúa tể Hắc ám.
Thành thật, chính Damian cũng có vấn đề với cha mình. Giả sử cậu đồng ý - một phần - nhưng phương pháp của cha cậu đặc biệt hấp tấp và không hiệu quả. Tàn sát toàn bộ quần thể đông hơn họ trên quy mô lớn giống như một giấc mơ viển vông mà Gellert đang cố gắng hết sức để đạt được. Tàn sát là một lựa chọn, nhưng nó không phải là giải pháp tốt nhất. Tuy nhiên, cậu sẽ không bất đồng quan điểm với cha mình về những mối nguy hiểm mà Muggle gây ra cho giống loài của họ. So với họ, chủng tộc phù thủy chỉ chiếm một nửa trái đất với sự suy tàn của đồng loại, đặc biệt là ở Anh.
"Anh vẫn đang cãi nhau à?" Ariadne gầm lên, "Sao anh không quan hệ luôn đi?"
"Ariadne!"
Em gái của cậu đảo mắt, hất mái tóc đen trước khi đeo chiếc mặt nạ phức tạp lên mặt. "Trong khi anh đang hờn dỗi vì cuộc cãi vã với người yêu, em cần quay lại với vũ hội. Cha mong đợi em cuối cùng cũng sẽ kết bạn với con ả đến từ Bulgaria đó." Cô chế giễu một cách vô tình, rời khỏi phòng khi Vinda kính trọng cúi chào.
Damian rên rỉ, khó chịu với hành vi của em gái mình nhưng vẫn tiếp tục đi theo cô ấy. Mặt nạ đen che mặt và một lớp bùa chú để làm cho mái tóc của cậu sáng hơn bình thường một chút. Đi xuống giữa những người sùng bái và kẻ thù, ánh mắt của họ dán chặt vào cậu. Vũ hội vương trượng luôn luôn là một rắc rối. Lần đầu tiên tham dự, cậu mười sáu tuổi, vẫn còn trong vỏ bọc thường ngày. Năm năm sau và nó vẫn như một rắc rối.
Có những người đủ can đảm để ngỏ lời mời cậu nhảy. Thật ngu ngốc.
Damian để mắt đến một người và người đó chắc chắn sẽ từ chối cậu, nhưng cậu vẫn kiên trì. Cha cậu không nuôi dưỡng một kẻ yếu đuối sẽ từ bỏ và không bao giờ làm mọi thứ và bất cứ điều gì vì những gì mình muốn. Vì vậy, cậu đi và đi cho đến khi đứng trước một chàng trai trẻ với mái tóc màu hạt dẻ.
Đôi mắt ngọc lam tuyệt đẹp đó mở to và Damian đưa một bàn tay đeo găng tay về phía người đàn ông, "Tôi có thể nhảy cùng ngài không?" Cậu hỏi, nghiêng đầu, hy vọng giọng nói của mình sẽ không bị nhận ra. Damian sẽ không bị phát hiện. Danh tính của cậu vẫn còn và Durmstrang chỉ biết đến cặp song sinh Nachtnebel, không phải con cái của Grindelwald.
Thật là mơ tưởng.
Roderick Albrecht nhăn mặt, nhưng vẫn bắt tay cậu.
Damian nghĩ rằng đó là một chiến thắng nếu người yêu của cậu sẵn sàng khiêu vũ với chính con người thật của cậu.
—————————————————————
6 giờ. Cậu nghe thấy tiếng thì thầm, chớp mắt khi Regulus đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu lần nữa. Con ma lơ lửng trên đầu cậu, mặc một bộ đồ mà có thể sẽ phù hợp với những buổi dạ hội xa hoa nhất. Cằm của Hadrian rớt xuống, trước khi cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình thành sự kinh ngạc giả tạo, nuốt nước miếng khi Regulus bước đến gần hơn một chút. Malcolm... quay lại. Anh ta thì thầm, nhẹ nhàng.
Họ cách nhau vài inch và Hermione đã rời xa cậu, Nymphadora đã kéo cô ấy đi khiêu vũ.
Hadrian miễn cưỡng làm theo lời của Regulus, nếu chỉ để tránh xa bóng ma. Nhưng Regulus vẫn nán lại và trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy Regulus nắm lấy tay mình, kéo cậu lại.
Hadrian mím môi, quay đầu lại nhìn một người mới bước vào. Chết tiệt...
"Cái gì..." Cậu nói dở, nghiến răng và bàn tay lạnh ngắt của Regulus bao bọc lấy cậu. Có một cảm giác dễ chịu trong cái lạnh và cậu cảm thấy nó gần cổ mình. Hơi thở của cậu dồn dập.
Bình tĩnh nào, Regulus thì thầm vào tai cậu. Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng. Một bản sao chính xác của giọng nói của Regulus của cậu. Nhớ nhé... cậu chưa thể chết ngay được đâu, Malcolm.
"Hades?"
Cậu hầu như không thể nghe thấy những người xung quanh nói gì.
Regulus đang đứng ngay trước mặt cậu, cười như một thiên thần sa ngã. Anh ta ôm má Hadrian và lao về phía trước.
Bóng ma biến mất trước khi bất cứ điều gì xảy ra. Hadrian nheo mắt nhìn không gian trống rỗng. Không có ai ở đó.
"Bồ ổn không?"
Trở lại với thực tại. Hadrian chớp mắt một lần, rồi hai lần. Cậu quay sang Hermione, nhìn vẻ buồn rầu trong mắt cô ấy cùng với Dora đang chìm trong lo lắng. Những người còn lại lại bị phân tâm bởi sự tráng lệ của hội trường và những người Nga khác để có thể chú ý đến sự ngơ ngác đột ngột của cậu.
"Lucius đâu?" Cậu hỏi. Dù ghét điều đó, giọng nói của cậu có một chút khó chịu đủ rõ để Hermione nhăn mặt.
"Ông ấy đang ở với Narcissa và một người Nga nào đó." Hermione lặng lẽ giải thích, đôi mắt quét qua đám đông cho đến khi cơ thể cô cứng đờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó. "Merlin..."
"Đúng..." Hadrian đồng cảm. "Dora, hãy làm cho 'Miome vui vẻ. Em sẽ đi nói chuyện với dượng của chị."
Dora, bối rối, tuân theo và nắm lấy tay Hermione. Ngoại hình của anh biến đổi từ tất cả những góc cạnh sắc nhọn của gia tộc Black thành những nét mềm mại hơn, mà bằng cách nào đó làm dịu Hermione. Khi cậu rời đi, cậu nghe thấy Hermione nói: "Nếu chị là một legilimens, chị có thể chỉ bị nhầm là con của Aphrodite."
Cậu thấy Lucius trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông Nga, người này cao hơn Lucius đáng kể. Cậu nheo mắt, trước khi mỉm cười lịch sự.
"Lucius," cậu gọi, đóng vai người cháu trai dễ thương chỉ muốn nói chuyện với bác của mình.
Lucius cứng người, nụ cười nở trên khuôn mặt ông ta. Giả tạo. Hadrian gần như bị chọc cười khi nhìn thấy gia chủ nhà Malfoy cáo lỗi và tiếp cận cậu.
"Cậu muốn gì?"
Hadrian cười toe toét, "Đơn giản thôi... Ri— Gaunt đang làm cái quái gì ở đây thế?" Cậu rít lên, liếc nhìn Chúa tể Hắc ám dễ dàng hòa hợp với những quý ông và quý bà của nước Nga - và những người mà cậu cho rằng là người Đức.
"Cái gì?!" Lucius thốt lên, quay ngoắt về phía Hadrian đang nhìn. Tuy nhiên, cà vạt của ông ta bị giật và ông ta buộc phải nhìn về phía Hadrian.
"Và tôi nghĩ rằng Slytherin rất kín đáo."
"Biết không, tôi không quan tâm." Hadrian gầm gừ, đẩy Lucius ra xa. "Chỉ cần tên khốn đó không làm phiền tôi, thì tôi sẽ không làm gì cả."
Lắc đầu, cậu quay gót, để lại Lucius khá sững sờ với những hành động của cậu. Hadrian không muốn ở cùng một căn phòng với Riddle bất kể nó rộng lớn và đông đúc như thế nào. Cảm nhận linh hồn tan vỡ và phép thuật lạnh giá của Riddle thường khiến cậu nổi da gà. Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng điều đó đã xảy ra.
Moy mladshiy brat, Orpheus thở dài như một kẻ ngốc vô vọng. Hóa thân tâm thần dường như đang cố gắng bò ra khỏi linh hồn của họ, tuyệt vọng tìm kiếm Nikolai, người mà cậu đã không gặp trong một năm. Kiềm chế anh ta luôn là một cực hình, đặc biệt là sau khi cuốn sách phép thuật Antiphonus được mở ra. Em trai của tôi, Orpheus thốt lên bằng tiếng Anh.
Cuối cùng, cậu tìm thấy Nikolai đang tán gẫu với Asen và Bisera Oblansk. Một nụ cười xuất hiện trên môi cậu và cậu sắp nói chuyện với Nikolai.
Nhưng có người đã liều lĩnh nắm lấy tay cậu và kéo cậu vào sàn nhảy trong khi âm nhạc vang lên khắp hội trường lớn.
—————————————————————
—————————————————————
Ghi chú của tác giả:
Tôi đã nhìn chằm chằm lên trần nhà trong một giờ khi viết cái này. Vũ hội vương trượng là một điểm cốt truyện mà tôi đã viết nhiều tháng trước, nó nằm trong sổ tay của tôi (đúng, tôi có một cuốn sổ dành riêng cho fanfic của mình.).
Nó không phải là một nghi lễ thiêng liêng nào đó, nhưng nó diễn ra ngay sau hạ chí, giống như một kỳ nghỉ phép thuật. Nó có một cái tên khác với những gì tôi đã lên kế hoạch ban đầu nhưng 'vương trượng' cảm thấy giống như một cái tên sẽ được sử dụng vì đây là một sự kiện quốc tế do Nga tổ chức.
Nymphadora là một biểu tượng của người lưỡng tính. Tôi cảm thấy họ muốn đổi tên hoặc sử dụng tên đệm. Tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu. Nhưng bây giờ tôi sẽ gọi họ là Dora.
Yeah... Hades lại bị ảo giác rồi. Nó đến rồi đi nhưng nó sẽ tệ hơn vào năm thứ sáu, hahaha. Thực ra, tôi đang phân vân giữa việc có nên mang Slughorn trở lại hay không. Đầu tiên, nó sẽ có lợi cho Tom, thứ hai, không có lý do chính đáng nào để Slughorn phải trở lại. ờ. Tôi sẽ tìm ra nó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top