57. Trong hang sư tử, con rắn sẽ thấy gì

Draco Malfoy là một cậu bé cho rằng thế giới này nằm trong lòng bàn tay mình.

Cho đến khi Hadrian Potter quyết định đập tan niềm tin đó bằng một nụ cười đơn giản và tiết lộ về sự trở lại của Chúa tể Hắc ám.

Hắn cảm thấy mình bị lừa ngay từ khoảnh khắc bị cuốn vào sự hỗn loạn theo sau Hadrian và nhóm của cậu ta. Đó là một trải nghiệm đầy thú vị và kịch tính. Hắn đã nghĩ rằng Gryffindor là những kẻ ngốc liều lĩnh, nhưng với tình bạn mới được tìm thấy của mình với cả một nhóm Gryffindor, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng họ là những con quỷ bí mật sống dưới lốt con người. Không một người bình thường nào sẽ làm những điều mà Hadrian và bạn bè của cậu ta làm.

"Chào mừng đến với Giáo phái Hades," Ron đã lười biếng giới thiệu khi họ lần đầu tiên bước vào Phòng Yêu Cầu - hắn đã quen gọi nhà Weasley bằng tên riêng của họ vì giờ hắn đã quen biết với nhiều người trong số họ.

Giáo phái Hades; đó là cái tên mà bạn bè của Hadrian tự gọi nhau sau lưng cậu ta. Pansy và Blaise đã bắt đầu thích cái tên của nhóm, đang nằm dài trong phòng yêu cầu. Tất cả những gì Draco biết về căn phòng là nó chỉ được giới thiệu cho những người thân thiết nhất của Hadrian, đó là một thuật ngữ mơ hồ khi nói đến anh em họ - chú bác - họ hàng hay gì đó của hắn. Sau cùng, tộc Black giống như một bụi cây hơn là một cái cây. Dù sao đi nữa, Draco cảm thấy vinh dự khi có được một đặc quyền như vậy - mặc dù hắn không phải là người duy nhất.

Phòng Yêu Cầu dễ dàng trở thành nơi họp mặt thường xuyên nhất của họ. Trong vài ngày đầu được phép vào phòng, họ gần như được định hướng về ý nghĩa của việc trở thành một phần của Giáo phái Hades. Có những quy tắc, những quy tắc rộng rãi và cụ thể khiến Draco nhớ lại những quy tắc nghiêm ngặt của nhà mình.

Bằng cách nào đó, Blaise đã viết tất cả những điều đó trên một tờ giấy da mà Pansy thường xuyên xem lại - đúng vậy. Nhóm bạn của Potter giống như những con kền kền đối với bất kỳ người ngoài cuộc nào, tấn công khi bất kỳ ai vi phạm quy tắc, ngay cả khi đó là vô tình. Longbottom, người được coi là mới nhất, không được tha thứ, bất kể thực tế cậu ta là một Gryffindor. Nhà không quan trọng trong giáo phái chết tiệt này; điều quan trọng là lòng trung thành.

Các quy tắc như sau:

1. Những gì được nói và làm trong phòng yêu cầu sẽ không được thảo luận với người ngoài không phải là thành viên của Giáo phái Hades.

2. Báo cáo với bất kỳ giáo viên hoặc người ngoài nào về các hoạt động và hành động của Giáo phái Hades sẽ bị trừng phạt (ví dụ như xóa miệng, điếc, v.v.)

3. Sự ganh đua giữa các nhà không được khuyến khích trong phạm vi bức tường của Phòng Yêu Cầu. Đây là vùng đất trung lập theo quy định của Hadrian.

4. Tham gia vào các bài học định kỳ của Hadrian là tùy chọn. Chúng không phải là yêu cầu bắt buộc. Nhưng nếu bạn chọn không tham gia, vui lòng không làm phiền.

5. Trong quá trình thí nghiệm và phát minh của Fred và George, đừng để bị bản thân trong tầm ngắm. Có một đường kẻ đỏ trên sàn nhà cho biết bạn không nên vượt qua trong lúc họ điên loạn.

6. Đừng làm gián đoạn buổi bói toán của Luna Lovegood và Ronal Weasley. (Điều đó không tốt vì Luna sẽ dự đoán cái chết của bạn và mô tả chi tiết về nó.)

7. Nếu Hadrian Potter làm điều gì đó kỳ lạ, ĐỪNG HỎI! (không có lợi gì khi đặt câu hỏi)

Các quy tắc thật kỳ lạ nhưng mọi người trong nhóm đều tuân theo chúng. Mặc dù Draco không hiểu một nửa những quy tắc đó, hắn biết rằng về lâu dài, chúng sẽ mang lại lợi ích cho hắn. Quy tắc cuối cùng cực kỳ hữu ích. Khi Hadrian làm điều gì đó sai trái, đặt câu hỏi về nó thực sự là điều tồi tệ nhất nên làm. Im lặng và để cho mọi chuyện xảy ra là giải pháp tốt nhất. Tuy nhiên, những lời đe dọa được viết trong quy tắc thứ hai khá đáng sợ nhưng Draco không phải là một kẻ ngốc - nếu Granger có thể đấm hắn mà không cần lo lắng, cô ta sẽ ngay lập tức làm miệng hắn biến mất.

Nói về Granger, hắn vẫn bị sốc bởi thực tế cô là một Black. Mặc dù điều đó không được thảo luận nhiều. Nhưng hắn biết từ mẹ mình rằng Granger và bà họ Cassiopeia thường xuyên uống trà - từ đó hắn biết rằng Hadrian, bằng cách nào đó đã lén đưa Granger ra khỏi lâu đài. Rõ ràng, lẻn ra ngoài là một sở trường của Giáo phái Hades.

"Potter có biết rằng chúng ta gọi nhau là Giáo phái Hades không?" Pansy hỏi, lật từng trang sách của một cuốn sách mà cô tìm thấy trong ROR. Như thường lệ, nó có hình dạng của một phòng khách sang trọng với điểm nhấn màu đỏ và đen. Thiếu màu xanh lá cây thật khó chịu nhưng Potter là người đầu tiên bước vào phòng, vì vậy nó có màu sắc mà cậu ta chọn.

Họ thực sự cần phải học cách đánh bại những con sư tử khi bước vào phòng. Có thể ROR cuối cùng sẽ có màu xanh lá cây.

Granger ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, "Không."

"Hoàn toàn không." Ron khịt mũi, "Harry sẽ thích gọi chúng ta là Erinyes của bồ ấy hơn. Erinyes là gì vậy?"

"Các nữ thần báo thù. Những vị thần của sự báo thù." Blaise đột nhiên xen vào, thu hút sự chú ý của họ khỏi sách. Cậu ta nhún vai, "Sao? Tôi biết thần thoại Hy Lạp. Một trong những người chồng của mẹ tôi thích lan man về nó... không phải là ông ta sẽ sống lâu. Hãy nghĩ đến những người tình của Zeus."

"Tại sao... lại là những nữ thần báo thù?"

Họ nhún vai, cũng bối rối không hiểu do tại sao họ được đặt tên theo sự báo thù. Một điều nữa mà họ không nên thắc mắc. Cả nhóm này có rất nhiều điều mà họ muốn hỏi nhưng không thể đặt câu hỏi. Dù sao đó cũng là quy tắc.

Đối với một nhóm người hay phá luật, họ lậu coi bảy quy tắc đó như một kinh thánh thiêng liêng mà họ phải tuân theo bằng mọi giá. Draco không nên ngạc nhiên. Họ tự gọi mình là Giáo phái Hades, trời ạ. Đó thực sự là hoạt động ôn hòa nhất của họ.

Cánh cửa ROR mở toang. Cặp song sinh bước vào trong sự hỗn loạn với những chiếc túi trên tay. Họ tiến đến vị trí của mình, thì thầm với nhau khi nhiều đồ trang sức được đặt trên chiếc bàn dài của họ. Draco rướn cổ để nhìn thoáng qua những gì họ đang làm nhưng một trong hai anh em sinh đôi - hắn không biết là ai - đóng rèm lại với một nụ cười tinh quái trên khuôn mặt. Chà... điều đó không tốt.

Theo sau họ là Sonnet, người mang theo những chồng sách rồi theo sau là một chồng sách khác đang lơ lửng. Cậu ta vội vã lên cầu thang đến tầng hai của ROR. Granger căng cổ để nhìn chằm chằm vào cậu ta, "Và, lạy Chúa, đó là gì vậy?" Granger nheo mắt, "Bồ có lấy những thứ đó từ rương của mình không?"

"Cái gì? Không!" Sonnet nhanh chóng phủ nhận, bĩu môi với cô gái khi cậu ta đặt sách của mình xuống bàn học được chọn. Có vẻ như ROR đáp ứng mọi nhu cầu của họ, dành cho họ một khu vực riêng. Cậu bé tóc vàng hoe dựa vào lan can, chỉ nhắc đến Hermione và lờ đi những người còn lại. "Và bên cạnh đó, Hades đã cho mình rương thư viện riêng."

Granger đảo mắt, nhưng vẫn nhướn mày, tò mò nhìn Sonnet.

"Mình đã viết thư cho Felix và ông ấy đã gửi cho mình những cuốn sách." Sonnet giải thích.

"Đúng rồi... Luna có viết thư cho ông ấy không?"

"Yup!" Sonnet ừm, "Ông ấy nói rằng ông ấy buồn vì bồ và Hades chưa viết thư cho ông ấy nhiều như vậy."

Granger nhăn mặt, "Mình đã bận... nhắc mình viết thư cho ông ấy."

"Đồng ý!" Giọng nói của Sonnet  dần khi cậu ta rút lui về khu vực của mình trong ROR. Felix là một người lạ mà hầu  mọi người trong nhóm đều biết. Tất cả những gì họ biết là Felix là một người đàn ông và về cơ bản là hình mẫu của người cha của Hadrian - điều mà Draco biết chắc sẽ tàn phá Sirius nếu hắn ta phát hiện sự thật như vậy.

"Ồ! Về giáo sư mới—"

"Chúng tôi biết." Granger và Ron nói đồng thanh, làm Pansy tội nghiệp buồn lòng, cô ấy đang rất háo hức muốn kể cho họ nghe những tin đồn mới. Thật đáng tiếc khi Lovegood và Ron lại tỏ ra chán ghét những nỗ lực đáng trân trọng của Pansy trong việc lan truyền tin đồn mới nhất ở Hogwarts. Chủ đề về giáo sư mới hiện là nỗi ám ảnh của các học sinh, đặc biệt là đối với năm thứ năm và năm thứ bảy, những người sẽ soi mói giáo viên đáng thương của họ nếu người đó không thể đáp ứng được kỳ vọng của họ.

"Tôi không biết," Blaise tử tế nói, tạo cơ hội  Pansy lan man về thông tin của mình.

"Bồ nghĩ Hades sẽ ghép cậu ta với Skeeter trong tương lai không?" Ron hỏi, quay sang Hermione để tìm câu trả lời.

Một điều  về Potter khiến Draco hoàn toàn bối rối. Rõ ràng, người họ hàng xa xôi của hắn có dính  đến Skeeter. Phóng viên lắm chuyện đã viết bất cứ điều gì và mọi thứ có thể có lợi cho Hadrian. Mới đây nhất là vụ bê bối liên quan đến Umbridge, tiếp theo là thông báo về phiên tòa xét xử Bartemius Crouch Sr. vào tháng Năm tới. Con quỷ đó đang lôi kéo mọi người theo bà ta và vẫn không bị Bộ Pháp Thuật đụng tới. Có ai đó đang bảo vệ bà ta và chắc chắn đó là Hadrian.

Draco nhìn chằm chằm vào bộ đôi mà họ thường gọi là cánh tay phải của Potter. Lovegood là cố vấn của Hadrian, phụ tá luôn đứng bên cạnh cậu ta và cho cậu ta lời khuyên. Hắn nhớ lại từ người quản gia (trong các nhà quý tộc thời Trung cổ); nó khiến hắn nhớ Lovegood một chút nhưng cũng không khớp. Hệ thống phân cấp trong giáo phái - hắn vẫn không biết, liệu việc gọi họ như vậy có đúng không - thật mơ hồ và vô cùng kỳ lạ.

"Draco?"

Hắn dừng lại, quay sang giọng nói để nhìn cô em gái nhỏ bé, đáng yêu, dễ thương của Hadrian. Lo lắng, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thông thái của cô và ngay lập tức hối hận về điều đó. Một điều khác về giáo phái, có một số quy tắc bất thành văn: Không được làm hại Luna Lovegood. Đó là quy tắc lớn nhất trong số những quy tắc bất thành văn mà các thành viên trong vòng tròn của Hadrian tuân thủ như luật lệ tuyệt đối.

"Có chuyện gì vậy?"

Luna cười, "Em thấy anh đang thấy tình huống này khá kỳ lạ, đúng không?"

Draco nuốt nước bọt, gật đầu đáp lời. Cảm giác như một chiếc thòng lọng đang từ từ quấn quanh cổ mình, mang đến cho hắn một cái chết có thể xảy ra. Theo ý kiến đáng sợ của hắn, Luna như một điềm báo về cái chết. Sự hiện diện của cô vừa kỳ dị vừa dễ chịu, một sự tương phản sâu sắc với bản thân. Nhưng nếu Luna là sự mâu thuẫn của khó chịu và dễ chịu, thì anh trai cô còn tệ hơn nhiều.

"Hm... Muốn nghe một lời khuyên nào không?" Cô nghiêng đầu, cười toe toét với hắn. Đó không phải là một trong những nụ cười đáng sợ của cô, Draco biết chúng trông như thế nào - giống hệt của Hadrian, nụ cười đáng sợ của cô trông như thế. Nhưng cái này khác xa so với bản chất mưu mô của người họ hàng xa của hắn. Nó chân thành.

Điều này thậm chí còn nguy hiểm hơn và Draco lập tức nghĩ rằng mình đang bị lừa.

"Ừ?"

"Đó là một câu trả lời hay một câu hỏi?"

Chửi rủa Lovegood và sự mỉa mai của cô ta - thứ mà cô thừa hưởng từ Hadrian đáng chết. "Một câu trả lời." Hắn kiên quyết giải thích, ngồi thẳng dậy khi Luna ngân nga và đứng trước mặt mình. "Lời khuyên gì?"

"Người bạn qua thư của anh," Draco giật mình. Hắn lại thầm chửi rủa khả năng tiên tri của cô một lần nữa và đáp lại nụ cười của cô ta bằng một ánh nhìn giận dữ. Cô ta biết quá nhiều điều mà cô không nên dính líu. "Hãy cẩn thận với những gì anh cảm thấy về Nikolai đáng yêu. Hadrian rất thích anh ấy."

Một lần nữa, hắn giật mình. Nikolai có liên quan gì đến Hadrian? Chắc chắn, hai người kia là bạn trước họ, nhưng Draco viết thư cho Nikolai nhiều hơn Hadrian. Nikolai đã làm gì để có được thiện cảm của Hadrian?

"Dù sao!" Luna khúc khích cười, "Hãy viết thư cho Nikolai đáng yêu. Anh có nghe về vũ hội vương trượng sắp tới không, vào tháng Sáu, đúng chứ. Gia đình các anh có dự định không?"

Draco nuốt nước bọt, "Thông qua nhà Black, tôi đoán vậy. Bà họ Cassiopeia dường như ngụ ý nói về một lời mời."

"Tuyệt vời!"

Chuyện quái gì sẽ xảy ra vào ngày hạ chí ?

"Ngoài ra, anh có muốn biết lý do tại sao Hades gọi chúng ta là Erinyes không?" Luna cười, quay sang ba Slytherin đột nhiên nghiêng người về phía trước.

Đừng thắc mắc về điều đó.

Đó là quy tắc thiêng liêng của giáo phái nhưng Luna Lovegood là câu trả lời cho hầu hết các câu hỏi.

"Những nữ thần báo thù phục vụ Hades. Họ là những người trừng phạt, những thợ săn của ngài ấy." Luna cười, "Một ngày nào đó những người thề trung thành với anh ấy sẽ như vậy."

—————————————————————

Blaise quan sát kỹ Longbottom, người đang thoải mái trong góc nhỏ của cậu ta với vô số cây cối và đất mà ROR cung cấp cho cậu ta. Hắn chưa bao giờ hiểu được tầm quan trọng của Thảo dược học ngoài việc lên quan đến phép thuật y học và độc dược. Nhưng có sự thích thú rõ ràng trong đôi mắt của hắn khi nhìn đất cát lọt qua kẽ tay của Longbottom và dường như trở nên có tri giác. Một bông hoa nở ra từ đất, từ hư không.

Phép thuật thuần khiết, thô sơ. Đó là những gì Hadrian Potter mang lại cho bạn.

Blaise đã tham gia vào sự hỗn loạn này ngay từ đầu, nhưng tận mắt chứng kiến ​​tất cả mọi thứ khiến hắn muốn ở lại. Vẻ đẹp và sự hủy diệt  Hadrian Potter, một sinh vật sống đầy mâu thuẫn có thể trao cho bạn sức mạnh thực sự chỉ bằng cách đơn giản là đưa tay ra cho bạn. Blaise muốn trở thành một phần của điều đó.

Cảnh tượng cặp song sinh Weasley thực sự phát triển mạnh mẽ và tạo ra những ý định kỳ lạ nhưng mang tính cách mạng của họ thật đáng kinh ngạc. Ginny Weasley ngày càng mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn sau khi được dạy cách nắm bắt phép thuật rực lửa của mình. Các bậc thầy Rune, Granger và Sonnet, những người có thể thể hiện và khắc chữ Rune như thể chúng không làm cạn kiệt nguồn dự trữ phép thuật của họ. Những nhà tiên tri, Ron Weasley và Lovegood, những người có thể nắm bắt những sợi dây của Số Phận để nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai.

Hadrian Potter là một nam châm thu  rắc rối và tài năng, đươc định sẵn cho một tương lai tuyệt vời nhưng chưa biết trước.

Blaise muốn chứng kiến ​​tương lai đó. Nếu hắn thề trung thành với Hadrian, chính thức trở thành một phần của giáo phái tự xưng này, hắn có thể giống như những người khác không? Liệu hắn có phát triển thành một nhà thảo dược học có thể thao túng chính trái đất mà họ bước đi không? Liệu hắn có thể là một nhà phát minh như cặp song sinh điên rồ và có thể chế tạo ra những công nghệ mới sẽ đưa họ tiến xa hơn trong tương lai không? Liệu hắn có thể trở thành một bậc thầy chữ Rune có thể đọc được chữ tượng hình mà mọi người phải vật lộn để hiểu không? Hắn sẽ giống như Ginevra nóng nảy, là một đấu sĩ và chiến binh siêu phàm, có thể biến hình nộm thành những dải ruy băng? Hay  sẽ trở thành một nhà tiên tri có thể nhìn xuyên qua màn sương che giấu tương lai?

"Ickle Zabini," hắn nghe thấy, quay sang một trong hai anh em sinh đôi. Đó là Fred hay George? Hắn không biết cụ thể nhưng chàng trai lớn tuổi hơn có một  vết bẩn màu đen và đỏ trên chiếc sơ mi trắng của anh ta. "Điều gì khiến cậu suy nghĩ vậy?"

Blaise vật lộn, vô cùng khó khăn. Hắn có biệt tài nhận diện khuôn mặt nhưng cặp song sinh Weasley luôn khiến hắn cảm thấy bối rối. Như cảm nhận được sự bối rối của hắn, cặp song sinh cười. "Tôi là George." Chàng trai tử tế giải thích.

"À..." Blaise khẽ hắng giọng. Đỏ mặt như một kẻ ngốc và thể hiện rõ sự bối rối của mình không phải là cách mẹ hắn nuôi dạy hắn. "George...  hai người đang làm gì thế?"

George ừm, "Hades đã khiến chúng tôi chơi đùa với các tinh thể. Muốn xem không?"

Gật đầu háo hức, đôi mắt của Blaise gần như lấp lánh trước viễn cảnh đó. George cười toe toét, kéo Blaise đến góc khuất là xưởng tạm thời của cặp song sinh. Bên trong là một chiếc bàn dài ngớ ngẩn, nơi Fred Weasley đang chà nhám một viên pha lê. Quá thích thú, Blaise tiến lên một bước nhưng không tránh khỏi bị chặn lại giữa đường.

George cười gượng gạo, "Yeaaaahh... tốt nhất là đừng làm phiền em trai tôi trong khi nó đang làm việc. Ronnikins đã bị tát một lần khi nó làm vậy."

Blaise chớp mắt, ngạc nhiên nhưng gật đầu. Hắn bị đẩy đến một khu vực khác của xưởng, có nhiều đồ trang sức và đồ dùng kỳ lạ khác mà hắn không hiểu. Nhặt một cái lên, hắn nghiêng đầu nhìn vào cỗ máy kỳ lạ trông giống như một đồng xu. Hắn chắc chắn rằng nó không phải vậy.

"Một trong những nguyên mẫu của chúng tôi," George giải thích, lấy ra một đồng xu khác trông giống hệt như đồng xu mà Blaise đang cầm. "Hermione là người đã làm ra những thứ này và Hades đã bảo chúng tôi tạo ra những phiên bản tốt hơn của nó. Về cơ bản, đó là một thiết bị giao tiếp. Nếu bạn thực hiện một số hành động nhất định như lật đồng xu hoặc làm nóng nó bằng lòng bàn tay của bạn, thì những đồng xu được kết nối sẽ rung hoặc nóng lên tùy thuộc vào hành động đó."

"Thật thú vị," Blaise chớp mắt, ngạc nhiên trước đồng xu nhỏ gọn. Hắn nhìn George lật đồng xu vàng và đồng xu mà Blaise đang cầm rung theo. "Granger đã làm ra cái này à?"

George gật đầu, "Em ấy đã có ý tưởng sáng tạo là sử dụng chúng để giao tiếp. Khi Umbridge vẫn còn rình mò, chúng tôi không thể chỉ tiếp cận nhau để gặp mặt. Khá chắc chắn Umbridge sẽ tìm ra cách phạt chúng tôi ở lại." Chàng trai trẻ cười chua chát trước khi sắp xếp thêm nhiều phát minh khác.

Blaise rùng mình, nuốt nước bọt khi nhớ lại bài báo kinh hoàng trên Nhật Báo Tiên Tri đã phơi bày tất cả những việc làm của Umbridge. Các vấn đề tiếp theo trên Nhật Báo Tiên Tri sau khi tiết lộ sự tàn bạo của Umbridge  chứa đầy những bài viết còn tai tiếng hơn về mụ ta, thậm chí là vụ tình ái lộn xộn của bà ta với Bộ trưởng! Blaise khá chắc chắn rằng cả phe ánh sáng và hắc ám đều đang ủng hộ việc sa thải không thể tránh khỏi của ông ta.

Cẩn thận, hắn nhặt một món đồ trang sức khác lên. Một trong số đó là một thứ kỳ lạ trông giống như một chiếc tai. Blaise, bối rối, quay sang George, người cười rạng rỡ với hắn.

"Tai có thể kéo dài,"  George giải thích, kéo sợi dây nối với chiếc tai giả. Blaise theo sau anh ta, quay sang nhìn bộ đôi đang thì thầm đó là Lovegood và Ron. Anh ta thả chiếc tai giả đến gần hai người, đưa sợi dây cho Blaise.

Tò mò, Blaise thử nó và nghe được cuộc trò chuyện của họ — với độ rõ ràng đáng ngạc nhiên.

"Những lá bài Tarot thật kỳ lạ." Hắn nghe Ron lầm bầm.

"Ồ, hiểu lầm một số lá bài là chuyện thường vì chúng thường khó hiểu." Luna nói, "Có lẽ em nên bắt anh học triết học."

"Merlin hãy thương xót, đừng!"

Việc tiếp cận cuộc trò chuyện của hắn đã ngay lập tức bị cắt đứt. Quay sang George, cặp song sinh cười và cậu ta trở lại góc xưởng của họ.

"Khá hữu ích, phải không? Chúng tôi đã sử dụng nó để nghe lén cuộc họp của giáo viên về giáo sư mới." George khịt mũi.

"À... vậy thì đó là cách mấy người biết."

"Yep, nhưng... chắc chắn,  Luna là lý do chính khiến chúng tôi biết. Rốt cuộc thì em ấy đã cho chúng tôi nghe lén."

Blaise gật đầu, một lần nữa tìm thấy một sự hiểu biết nào đó trong hệ thống phân cấp của 'giáo phái' kỳ lạ này. Mặc dù Granger và Ron được biết đến nhiều hơn với tư cách là người thứ hai và thứ ba trong bộ chỉ huy, nhưng Lovegood rõ ràng là người để mọi người tìm đến khi Potter không có mặt. Giống như cô là cái bóng của cậu ta, theo dõi từng động thái của bạn và lắng nghe những gì người khác không thể nghe thấy. Thật đáng sợ.

"Vậy thì đó là sự thật à?" Blaise hỏi, không chắc chắn nhưng vẫn từ chối nghi ngờ thông tin của Pansy. Cô ta là một ốc đảo của tin đồn trong giới học sinh Hogwarts — Rita Skeeter chính hiệu của trường.

"Cậu đang nói về gì vậy?" Blaise quay sang giọng nói quen thuộc.

Fred Weasley trông giống hệt anh trai mình, nhưng Blaise có thể thấy một số điểm khác biệt. Trong khi George dường như bình tĩnh và chiến lược hơn, Fred lại là người có tâm hồn lang thang và sự liều lĩnh của một Gryffindor điển hình.  Mặc dù họ giống nhau và gần như giống hệt nhau ở mọi khía cạnh khác mà Blaise có thể nhận ra. Cao, khá cơ bắp — điểm khác biệt lớn nhất vào thời điểm đó là tạp dề lộn xộn và găng tay bị dính sơn của Fred.

"Giáo sư mới!" George cười toe toét, và cũng nhận được nụ cười giống hệt từ người anh em sinh đôi của mình.

"Ồ ! Đúng như ngực của Morgana vậy!" Fred thẳng thắn tuyên bố, và nhận được một cái tát vào sau đầu từ George.

Blaise mỉm cười, thích thú trước màn thể hiện tình anh em. Hắn là con một nên cảm giác có anh chị em là một cảm giác xa lạ. Mặc dù có Pansy và Draco, nhưng vẫn thật lạ lẫm — khi nghĩ đến việc có anh chị em. Mẹ hắn đã kết hôn và hẹn hò với nhiều người đàn ông và phụ nữ không có anh chị em, nên hắn chưa bao giờ có anh chị em cùng cha khác mẹ.

"Chà... Hades sẽ không vui  vì chuyện này đâu."

Blaise nghiêng đầu, "Sao thế??"

Những nụ cười giống hệt nhau, vừa gượng gạo vừa cay đắng khi nhìn xuống Blaise với vẻ thương hại. Đó là cái nhìn khó chịu mà hắn thường nhận được khi mọi người nhắc đến mẹ hắn, tuy nhiên, cách nhóm những kẻ lập dị của Potter thể hiện biểu cảm đó thường có lý do chính đáng.

"Chà, em ấy không thực sự... thích khi mọi thứ không diễn ra theo ý muốn của em ấy." Fred lo lắng cười, gãi đầu.

Lông mày của Blaise nhíu lại, quay sang George đang mỉm cười mệt mỏi.

"Hades đã lên kế hoạchđưa Lupin trở lại làm giáo viên của chúng ta... thật không may... hội đồng quản trị, bộ và Wizengamot đáng chết đã chọn ai đó."

-----------------------------

Daphne Greengrass là một cô gái cố gắng hết sức để không tham gia vào cuộc đấu tranh chính trị mà cha mẹ cô phải đối phó. Thật không may, với tư cách là người thừa kế, điều đó là không thể tránh khỏi. Mặc dù cô có những điều quan trọng hơn để lo lắng — như em gái nhỏ ngọt ngào của cô và sức khỏe của cô bé, như lời nguyền khiến mọi người do dự khi viễn cảnh kết hôn với cô xuất hiện.

Liên minh mới với Malfoy và Potter không phải là mối quan tâm của cô ấy.  Draco hiện được coi là thủ lĩnh của tất cả học sinh năm thứ năm của Slytherin; họ noi gương của cậu ta, điều này đã thúc đẩy nhiều người trong năm của họ và năm dưới vội vàng làm quen với Potter. Thật không may, Hadrian Potter là một người đặc biệt khó tính và kén chọn, người tỏ ra thờ ơ khi cậu ta không quan tâm rõ ràng đến ai đó. Một khía cạnh đặc biệt khó chịu của vị gia chủ trẻ mới, người cũng tình cờ là người thừa kế nhà Black.

"Xin lỗi," Daphne hắng giọng, tiến đến một nhóm học sinh năm ba nhà Ravenclaw. Những con quạ mắt to nhận ra cô là chị gái của bạn mình. "Bạn có thể cho tôi biết Astoria ở đâu không."

"Thư viện," một cô gái nói, giọng cô ấy vỡ ra khi má cô ấy đỏ bừng. Những người khác khúc khích cười với cô ấy nhưng Daphne chỉ mỉm cười lịch sự.

Con bé tội nghiệp. Những ý nghĩ thoáng qua như vậy chỉ là những suy nghĩ thoáng qua đối với Daphne. Viễn cảnh về một mối quan hệ thật lạ lẫm đối với cô.

Vội vã đến thư viện, cô lo lắng rằng Tori bé nhỏ lại đang tự làm mình căng thẳng. Daphne đã thúc giục em gái mình không nên học quá nhiều môn nhưng cô ấy lại khăng khăng đòi học bói toán, Rune và số học. Astoria muốn học cách chăm sóc các sinh vật phép thuật, nhưng sau thảm họa trong năm thứ ba của Daphne với bằng mã, cô nghiêm khắc trong việc đảm bảo rằng em gái nhỏ của mình sẽ không đi đâu gần túp lều của Hagrid. Thật tệ khi họ không cùng nhà để cô có thể chăm sóc Astoria tốt hơn.

Thành thật mà nói! Sẽ tốt hơn nếu chiếc mũ phân loại Astoria vào Hufflepuff. Ít nhất Daphne tự tin rằng cô bé có thể được chăm sóc hoàn hảo bởi những con lửng chết tiệt đó thay vì những con quạ hung dữ mà cô biết đôi khi sẽ quên ăn và tránh ngủ như thể đó là một bệnh dịch.

Cô bước vào thư viện, thậm chí không dành cho thủ thư đáng ghét một lời chào lịch sự mà cô thường thực (theo sự hướng dẫn nghiêm ngặt của nữ gia sư của cô). Thư viện rất rộng lớn nhưng cô biết Astoria đủ rõ để biết cô ấy thích  loại sách nào: Thần thoại Hy Lạp, các vị thần và nữ thần.

"Tor—" Daphne đóng băng.

"Thật sao?!" Astoria há hốc miệng, mắt sáng lên khi cô ấy nhìn vào cậu bé đang lơ lửng vô số cuốn sách phía sau cậu ta. Khi cô ấy cố gắng với lấy cuốn sách, cậu bé đi cùng cô ấy đã dễ dàng lấy nó và đặt nó lên chồng sách đang lơ lửng.

"Đúng rồi. Circe và Odysseus là một chuyện."

Astoria há hốc miệng, "Tôi không biết điều đó!"

"Chà... con trai của bà ấy đã kết hôn với Penelope," Astoria nhăn mặt, ghê tởm. "Trong khi đó, Circe đã kết hôn với con trai của Penelope."

"Chờ đã... vậy con trai của Odysseus đã kết hôn với vợ và người tình của ông ta à?!"

Daphne dừng lại, cảm thấy tò mò và bối rối khi thấy em gái mình vui vẻ và tươi tắn như vậy bên một người... nguy hiểm như vậy.

"Astoria," giọng của Daphne căng thẳng khi cô gọi em gái mình. Đôi mắt xanh thẫm của Astoria ngay lập tức nhìn thấy cô, mở to vì ngạc nhiên nhưng nụ cười của cô cũng nở rộng hơn. Người em gái tươi sáng và ngọt ngào của cô — người bất hạnh giữa họ, người mang trong mình lời nguyền mà gia đình mẹ họ truyền lại qua từng thế hệ.

"Daph!" Astoria reo lên, nhảy lên vì phấn khích.

Người lớn tuổi hơn trong số hai chị em Greengrass quay sang đôi mắt xanh lục đầy nọc độc, nhăn mặt khi cô gặp chúng. "Potter," cô lẩm bẩm. Cô không quen nhìn thẳng vào mắt không đeo kính của Potter — ngay cả với kính, đôi mắt của cậu ta vẫn rất khó chịu. Làm thế quái nào mà mỗi lần Lovegood đều có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ta?

"Hades đã nói chuyện với em về Circe!" Astoria hào hứng lảm nhảm, nhảy về phía Daphne. "Cây gia phả của họ giống như nhà Black. Giống một bụi cây hơn là một cái cây."

"Astoria!" Daphne thốt lên, kinh hoàng vì em gái mình lại nói một điều xúc phạm như vậy. Điều đó là đúng nhưng không ai dám nói thẳng vào mặt họ điều đó. "Xin lỗi ngay lập tức."

Nhưng Potter đã ngăn cô, "Không cần thiết. Tôi hoàn toàn thừa nhận sự kỳ lạ của cây phả hệ gia đình tôi. Tôi là người đã gọi nó như vậy." Cậu ta giải thích, một chiếc mặt nạ lịch sự được gắn hoàn hảo trên khuôn mặt của Potter. Tuy nhiên, chiếc mặt nạ đó dường như rơi xuống, thay thế bằng sự trìu mến dịu dàng khi cậu ta nhìn Astoria. "Tôi nghĩ chúng ta chưa chính thức giới thiệu bản thân."

Mình tự hỏi tại sao, Daphne cay đắng nghĩ.

"Hadrian Potter của nhà Black và Potter," cậu bé giới thiệu bản thân, đưa tay ra như lời chào xã giao thông thường mà tất cả những thuần huyết được dạy.

Daphne cười, "Daphne Greengrass, người thừa kế của nhà Greengrass." Cô giới thiệu bản thân một cách phù hợp, "Tôi cho rằng cậu đã gặp em gái của tôi."

"Có... em gái của tôi thường nói về cô ấy." Potter ậm ừ, liếc nhìn Astoria với sự yêu thương kỳ lạ đó.

Em gái, cô nghĩ và nghiêng đầu. Potter chỉ gọi một người là em gái đáng yêu của cậu ta, Luna Lovegood. Lovegood, tình cờ lại là một Ravenclaw, người đã trở thành bạn cùng nhà của Astoria. Với thực tế đó, Daphne thư giãn... chỉ một chút thôi. Potter vẫn là một người cực kỳ nguy hiểm, tuy nhiên, cha cô đã có được ấn tượng ban đầu khá tốt về Potter, vì vậy có lẽ cậu ta không đến nỗi tệ.

"Xin lỗi nếu tôi đã làm mất chút thời gian của cậu." Potter ậm ừ, liếc nhìn cô một khi đặt chồng sách trên bàn. Cậu ta chuyển sự chú ý từ Daphne sang Astoria, "Đây là những gì tôi khuyên cậu nên làm nếu cậu muốn tìm hiểu về Thần thoại Hy Lạp. Tôi có thể nhờ Luna cho cậu mượn sách của tôi do Edith Hamilton viết."

Astoria nghiêng đầu, "Ai vậy?"

Potter chỉ cười, "Một tác giả." Cậu ta ừm, vỗ vỗ chồng sách. "Cô ấy khá thành thạo trong việc viết thần thoại Hy Lạp. Tôi chắc chắn cậu sẽ thích sách của cô ấy."

Daphne nheo mắt lại, cố gắng hiểu tại sao Potter lại tử tế đến vậy. Ánh mắt họ gặp nhau và sự trìu mến đó biến mất. Cô giật mình, không hiểu tại sao cậu ta lại tỏ ra rõ ràng như vậy.

"Astoria, cậu không phiền khi lấy cho tôi cuốn sách này chứ?" Potter hỏi, đưa cho cô ấy một mảnh giấy da có ghi tên một cuốn sách và tác giả của nó.

Xem xét cơ thể mỏng manh của em gái mình, Daphne muốn phản đối, cho đến khi Astoria vui vẻ chạy đi để lấy cuốn sách, để lại Potter và cô một mình. Cô đứng cứng đờ, hai tay nắm chặt váy, mắt đảo quanh - bất cứ nơi nào trừ cậu ta.

"Một chú chim nhỏ đã nói với tôi rằng Ignatius Yaxley là cậu của cậu." Cậu ta thẳng thắn nói với cô, dựa vào giá sách. Với mỗi động thái mà cô thực hiện, cảm giác như đôi mắt của cậu ta theo dõi cô, đuổi theo cô.

Daphne nuốt nước bọt, cuối cùng cũng hiểu được động cơ của cậu ta là gì. Tuy nhiên, cô lại càng cảm thấy bối rối hơn. Sự thay đổi diễn ra ngay lập tức. Khoảnh khắc Astoria quay đi, Daphne chứng kiến ​​vẻ ngoài tốt bụng và như anh em mà Potter đeo tan chảy để lộ ra con người lạnh lùng mà cô nghi ngờ cậu ta là như vậy. Và cô đúng. Cậu ta nhìn cô như thể cô là một sinh vật hấp dẫn cần bắt và mổ xẻ, khiến cô phải lùi lại một bước thận trọng. Daphne không ngu. Giữa họ, Potter là kẻ săn mồi.

"Có phải là Astoria không?"

Potter cười, "Làm ơn. Tôi sẽ không moi thông tin từ một đứa trẻ ốm yếu." Cậu ta chế giễu, nhướn mày với cô, "Tôi có thể không quan tâm đến các quy tắc nhưng tôi có quy tắc riêng của mình để tuân theo."

Rất Slytherin, cô nghĩ thầm.

"Thật sự rất đơn giản," Cậu ta khẳng định, "Cậu chỉ đang suy nghĩ quá nhiều."

"Sao tôi lại suy nghĩ quá nhiều?" Daphne rít lên, "Pansy đã nói về cậu. Cô ấy cảnh báo tôi phải cẩn thận, không nên mù quáng chấp nhận lời nói của cậu như thể chúng là sự thật."

Nhướn mày, Potter rời khỏi giá sách. Cô lại giật mình, tự chửi mình vì đã nhắc đến Pansy. Liệu cô có khiến bạn mình gặp nguy hiểm không? Phải chăng có đã gây cho Pansy nhiều rắc rối hơn cô có thể tưởng tượng không? Trời ơi, có lẽ cô đang suy nghĩ quá nhiều và Potter chỉ thẳng thắn hỏi cô mối quan hệ của cô với Yaxley là gì.

"Cho dù cậu trả lời tôi hay không thì cũng không quan trọng." Potter ậm ừ, "Chỉ là một xác nhận đơn giản thôi. Chà... nhìn thấy Astoria là đủ xác nhận. Ignatius Yaxley và mẹ cậu trông khá giống nhau, phải không?"

Giống như một gáo nước lạnh được dội vào người, cô hiểu rồi. Mẹ kiếp huyết thống Yaxley. Chết tiệt lời nguyền máu. Số Phận đáng chết đã cho họ thấy định mệnh của Astoria với cách cô ấy trông giống hệt mẹ họ.

Nhưng Potter vẫn tiếp tục nói, "Những lời nguyền máu khá thất thường... cậu đã nghiên cứu về lời nguyền đang nguyền rủa huyết thống của mình chưa?"

"Tất nhiên là có."

Trong nhiều năm, cô đã lục lọi nhiều thư viện để tìm câu trả lời. Tại sao Astoria lại nhận được lời nguyền máu? Tại sao  ngay từ đầu gia đình họ lại bị nguyền rủa? Nhà Yaxley đã làm gì để phải chịu sự trừng phạt khiến sức khỏe của con cái họ suy giảm đến mức chỉ còn da bọc xương trước tuổi già? Không có quy luật về việc ai sẽ nhận được lời nguyền, nhưng mỗi thế hệ, sẽ có tối đa hai đứa trẻ sẽ phải chịu đựng nó.

Dì Beatrice của cô không sống đến hai mươi lăm tuổi trước khi qua đời. Mẹ và cậu của cô kể cho cô những gì đã xảy ra. Đứa con đầu lòng của nhà Yaxley dần dần trở nên yếu đuối theo năm tháng như thế nào. Beatrice Yaxley đã trở nên xanh xao đến mức khó tin, trông như thể cô ấy đã chết nhưng vẫn còn đi lại được. Xương của cô ấy rất yếu, một dạng bệnh máu khó đông nhẹ hơn đã ảnh hưởng đến cô ấy, và lõi phép thuật của cô ấy bị quấn chặt bởi một thứ gì đó khiến cô ấy không thể tiếp cận nó.

Astoria gần như tương tự. Với cơ thể yếu ớt và đột nhiên ngất xỉu, cô ấy cần được theo dõi cẩn thận. Những lời nguyền máu tàn khốc hơn nhiều so với những lời nguyền mà họ có — một số người thậm chí sẽ nói rằng lời nguyền của họ rất nhân từ. Ít nhất, Astoria không bị nguyền rủa bởi bất kỳ sự hạn chế nào đối với lõi phép thuật của cô ấy.

"Lời nguyền máu là những lời nguyền được đặt lên một cá nhân. Nó nhắm vào DNA của bạn, gen của bạn." Potter chậm rãi giải thích, "Nó sẽ xuất hiện trở lại ở con cháu của cá nhân đó. Có những lời nguyền khác nhau, một số có tác dụng giống như phù thuỷ hoá thú hoặc những lời nguyền giống như của em gái cậu, tạo ra một khiếm khuyết di truyền khiến chúng trở nên ốm yếu."

Daphne mím môi. Cậu ta đã đánh trúng mọi điểm một cách chính xác, gần như nhắm vào cô và bắn một mũi tên chứa đựng những sự thật đã được xác nhận vào nơi mà Astoria sẽ yên nghỉ trong trái tim cô.

"Cậu có biết ai đã nguyền rủa gia đình cậu không?"

"Không... Nhưng cậu Ignatius nói rằng nó đến từ tổ tiên Hy Lạp của chúng tôi."

Có lẽ cô không nên nói điều đó.

Potter đang cười. Cậu ta đang cười như thể cậu ta đã thắng.

Có lẽ Daphne nên tiếp tục tránh Hadrian Potter như cô đã được khuyên.

—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

HOO! CHƯƠNG NÀY RẤT KHÓ! Tôi quen viết Gryffindor và một số Ravenclaw nhưng không nhiều về Slytherin (ngoại trừ Tom).

Tôi đã lên kế hoạch cho hoạt động bên trong của 'Tổ chức' của Hades từ lâu nhưng tôi cứ viết lại cơ chế và tên. Cuối cùng tôi đã quyết định một điều gì đó vĩnh viễn và nó sẽ thể hiện rõ hơn trong nhiều chương vì các nhân vật khác đang phát triển cùng với câu chuyện.

Toàn bộ chương này chỉ là phần bổ sung, xin lỗi. Cố gắng tạo ra nhiều nhân vật hơn vì tôi nhận thấy rằng tôi đã quá tập trung vào Gryffindor và bỏ bê những người khác.

Dù sao, SỰ PHÁT TRIỂN TOMARRY TRONG CHƯƠNG TIẾP THEO !! Spoiler: /liên - quan - đến - rất - nhiều - cuộc - cãi - vã - và - xúc - phạm - lẫn - nhau, - cộng - thêm - việc - Barty - là - đứa - trẻ - mà - họ - chia - sẻ - quyền - nuôi - dưỡng./

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top