52. Những lời khắc trên da tồn tại lâu nhất.
CẢNH BÁO LẦN NỮA TRƯỚC KHI ĐỌC CHƯƠNG: CÓ TÌNH TIẾT ĂN MÁU, TRA TẤN, GIẾT NGƯỜI BẰNG CÁCH CHÉM ĐẦU.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
____________________________
Orpheus hít một hơi sâu khi nhìn vào những ngón tay đầy máu của mình. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu biết phép thuật của mình đang gặp vấn đề. Cơn thèm khát muốn uống liên tục - nó thật kinh khủng khi cậu cố gắng chữa lành những ngón tay đầy máu của mình.
Nhiều năm sống trong cuộc đời này và cậu thấy mình cứ vài ngày lại chảy máu một lần. Ngay cả khi còn nhỏ, Nadia Markova đã lo sợ con trai mình bị bệnh máu khó đông. Nhưng mà, cậu bé không dễ bị bầm tím. Orpheus đã từng rơi khỏi chổi bay ở giữa không trung và gãy xương, nhưng cậu không bao giờ chảy máu như một đứa trẻ bị nguyền rủa bởi bệnh máu khó đông. Nhưng cậu đã chảy máu. Cậu chảy máu một cách ngẫu nhiên. Không có vết bầm tím nào trên da cậu, nhưng máu vẫn chảy ra từ da thịt, nhỏ giọt từ cơ thể. Những người còn lại trong gia tộc Markov cho rằng cậu là một đứa trẻ bị nguyền rủa, nhưng cậu đã thành công trong suốt cuộc đời mình. Tài năng và bi kịch.
Run rẩy bước vào phòng của mình, cậu nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang chảy máu và buộc chúng phải lành lại. Cậu không phải là một lương y - Orpheus không xứng đáng trở thành một lương y. Và thế là những ngón tay của cậu lành lại, nhưng chậm và đau đớn.
Khát khao là một cảm giác khủng khiếp trong hố bụng khi cậu hút máu từ ngón tay mình. Cậu liếm sạch chúng, cơ thể vẫn run rẩy. Khi nghe tiếng gõ cửa, cậu ngay lập tức lau sạch máu và nước bọt trên ngón tay bà bình tĩnh lại. Ngay cả khi tay run rẩy, cậu vẫn đến gần cửa và dừng lại khi nghe giọng nói của mẹ mình.
"Orphi?" Người mẹ yêu quý của cậu nói vọng qua cửa, giọng nói nghẹn ngào.
Orpheus không phải là người để mẹ mình phải chờ đợi. Cậu mở cửa, chào đón bà bằng một nụ cười.
"Matushka," (Mẹ) Cậu thì thầm nhẹ nhàng, cúi xuống để mẹ có thể hôn lên trán cậu như mọi khi.
Nadia Markova là một người phụ nữ tốt bụng luôn đấu tranh cho đứa con hoang của mình. Đứa trẻ được sinh ra từ một đêm say rượu, nhưng bà vẫn giữ nó lại, sinh ra nó, nuôi dưỡng nó, chăm sóc nó, yêu thương nó. Orpheus sẽ mãi mãi cảm ơn số phận đã ban cho cậu một người mẹ tuyệt vời như vậy. Cảm ơn họ vì đã ban cho cậu một người phụ nữ thánh thiện như Nadia.
Đôi mắt của Nadia xanh như biển và bầu trời, nhưng Orpheus lại thừa hưởng đôi mắt có sắc tố kỳ lạ của ông ngoại. Màu tím là một trong những đặc điểm quý hiếm nhưng được trân trọng của gia tộc Markov. Cậu biết rằng một số Markov khác đã tức giận khi một đứa con hoang đã thừa hưởng màu mắt như vậy, nhưng Nadia luôn tự hào khi thấy màu mắt của cha mình ở những đứa con trai.
Ánh mắt của bà lập tức hướng đến những ngón tay đang chảy máu của cậu và Orpheus nhăn mặt khi bà nắm lấy tay mình.
"Con lại chảy máu rồi." Bà nói, buồn bã và u sầu khi nhìn chằm chằm vào những vết máu trên da cậu.
"Chỉ là một chút máu thôi. Không giống như lần trước." Cậu ậm ừm, nghiêng đầu khi đưa tay về phía sau và lau máu trên chiếc quần màu xám mình đang mặc. Nó sẽ bị bẩn, để lại dấu vết, nhưng phép thuật tồn tại và nó rất tiện lợi.
"Orphi..." Nadia thì thầm, vuốt má cậu. Đôi mắt bà dịu dàng và tốt bụng, khác hẳn với người phụ nữ mạnh mẽ thường thấy ở tòa án. Nhưng bà dịu dàng với đứa con yêu quý của mình. "Mẹ cầu nguyện với Nữ thần Phép thuật rằng lời nguyền này của con sẽ biến mất trong tương lai..." Bà hôn lên những ngón tay bị bẩn của cậu và thở dài.
"Orpheus... đêm đầy sao của mẹ." Bà ngân nga và kéo cậu xuống để hôn lên trán cậu.
"Đừng để lời nguyền này đánh bại con... -/Ta - không - thể - mất - thêm - một - đứa - con - nữa./-"
-/Cái - gì?/-
---------------------
Háo hức và ghê tởm, cậu uống và uống như một kẻ điên. Mẹ cậu sẽ nói gì nếu bà thấy cậu lúc đó? Cậu sợ sự khinh miệt, sự tức giận, sự ghê tởm của bà. Và cơn khát của cậu không ngừng khi cậu khóc nức nở và uống cho đến khi say sẩm vì máu mà cậu đã thu gom.
Cậu bé Harry sẽ nói gì đây?
Chàng trai là anh trai của nó là một con quái vật.
Đối với một kẻ thao túng mọi người theo ý thích của mình, Orpheus thực sự cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến sự khinh bỉ của mẹ và em trai.
Chuyến thăm bệnh viện bắt đầu bằng cuộc kiểm tra sức khỏe thông thường của cậu; thường là với lương y sẽ xét nghiệm máu của cậu, kiểm tra sức khỏe tổng thể của cậu... và kết thúc bằng việc cậu lấy trộm một túi máu từ một y tá đi ngang qua. Mùi máu quen thuộc nhưng lại gây nghiện.
Xấu hổ trốn trong phòng, khoá chặt cửa, cậu đã đổ máu vào một chiếc ly. Chỉ cần một ngụm nhỏ là đủ để cậu bị nghiện. Orpheus khóc nức nở, sự xấu hổ, kinh hoàng và thoả mãn chảy qua huyết quản khi cậu uống máu như một người đàn ông mắc kẹt giữa sa mạc. Nó không nên có vị ngon như vậy. Nó không nên làm dịu cơn khát mà cậu cảm thấy trong nhiều năm. Và nó đã làm như vậy khi máu mà cậu lấy trộm nhuộm đỏ môi và chảy xuống cổ họng rồi vào dạ dày bản thân. Nước mắt cậu chảy dài trên má khi máu nhỏ xuống cằm.
Thần ơi, cậu cảm thấy mình như một con quái vật khi uống máu.
"Dừng lại... làm ơn dừng lại..." Cậu tuyệt vọng khóc nức nở nhưng vẫn không thể dừng lại được. Cậu cầu xin bản thân nhưng cơ thể cậu không đồng ý với tâm trí. Máu vẫn còn trên lưỡi cậu khi cậu uống và uống. Số Phận, ngay cả cậu cũng biết điều này là tội lỗi. Orpheus không phải là ma cà rồng cũng như không có bất kỳ mối quan hệ nào với ma cà rồng, nhưng máu trên lưỡi cậu có vị thật ngọt
Đây không phải là nhu cầu sống sót. Cậu uống máu mà không lo lắng về cái chết sẽ đến nếu không có máu. Orpheus đơn giản là uống khi vị ngọt chinh phục cậu như thể đó là rượu vang - như thể đó là trái cấm của cậu.
Cảm giác những cánh tay lạnh lẽo quấn quanh cậu trở lại và cậu rên rỉ vì vị ngon tội lỗi của máu trên lưỡi. Cậu cảm thấy một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy má mình và cậu nấc lên khi ho vào máu mà mình đã lấy được.
"Ôi đứa trẻ tội lỗi của ta..." Tử Thần thì thầm và Orpheus vẫn nhắm mắt. Giọng nói quen thuộc theo cách đau đớn nhất khi Orpheus rên rỉ trong lúc Tử Thần tiếp tục ôm má cậu. "Mở mắt ra, đứa trẻ tội lỗi của ta."
Orpheus hít một hơi thật sâu, trước khi đôi mắt miễn cưỡng mở ra. Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cậu nhưng ngay khi bóng người trở nên rõ ràng hơn, Orpheus cảm thấy một sự quen thuộc khủng khiếp nào đó với khuôn mặt xa lạ mà Tử Thần mang. Tử Thần chỉ mang theo khuôn mặt của những người đã qua đời và Orpheus không thể nhận ra người này - nhưng sự quen thuộc lại ám ảnh cậu.
"À... nhìn xem cậu đã làm gì."
Đôi mắt của Tử Thần luôn đen, bất kể mang khuôn mặt nào... nhưng...
"Nhìn cậu xem... sắc đỏ kinh khủng quá..." Tử Thần thì thầm và mỉm cười.
Cậu sặc vì máu mà mình đã uống, làm rơi chiếc cốc đang cầm. Máu đổ ra thảm trong phòng ngủ của cậu và Orpheus bất lực và loạng choạng ngã xuống sàn. Đôi mắt cậu mở to và máu nhuộm đỏ môi cậu khi nó chảy xuống cằm.
Mắt của Orpheus chuyển từ màu tím sang màu đỏ và cùng một sắc tím đó đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Мой младший брат... Мой драгоценный младший брат..." (Em trai của tôi... Em trai quý giá của tôi) Cậu thì thầm, trước khi thế giới chìm vào bóng tối sâu thẳm như đêm không sao của cái chết của đứa trẻ đó.
---------------------
Tay Hadrian giật giật khi cậu xoay cổ và thở dài. Orpheus là một chủ đề đặc biệt nhạy cảm. Cuộc sống đó đã tan biến khi sự điên rồ lắng xuống và cơn nghiện trở nên tồi tệ hơn. Nếu Riddle chìm vào cơn điên loạn do Trường Sinh Linh Giá, thì Orpheus đã rơi vào hố thỏ của cơn nghiện máu. Chỉ cần nhớ lại hương vị trên lưỡi của mình thôi cũng đủ khiến Hadrian liếm môi.
Đôi mắt màu lục dừng lại trên người phụ nữ đang vật lộn bị xích vào ghế. Máu nhỏ giọt xuống tay mụ khi Hadrian theo dõi với sự mê hoặc bệnh hoạn của mình. Một nụ cười nở trên môi khi cậu cầm cuốn sách phép thuật độc đáo trong tay. Mặc dù đã mất nhiều tháng để tìm ra cách mở cuốn sách chết tiệt đó, Seneca vẫn tử tế đưa ra lời giải thích đơn giản về việc cho nó ăn máu của cậu. Nhưng chắc chắn, máu của cậu sẽ thấm đẫm từng trang sách.
"Thật buồn cười... thực ra..." Hadrian cười khúc khích, ngân nga khi nhìn cuốn sách háo hức uống máu chảy ra từ vết cắt lớn mà cậu đã tạo ra trên lòng bàn tay. "Những người có quyền lực dễ dàng sụp đổ... Nếu họ phải đối mặt với ai đó mạnh hơn nhiều..."
Cậu cười khúc khích, vẫy đũa phép lên và cười khẩy trong lúc Umbridge hét lên khi tay mụ không thể kiểm soát được mà giơ lên trên đầu trước khi đâm vào tờ giấy mà mụ đang viết. Tiếng hét chói tai vang vọng khắp căn phòng khi một lỗ thủng chảy máu nghiêm trọng xuất hiện trên mu bàn tay của mụ. Mụ ta khóc nức nở, không thể nhìn vào mắt cậu.
"Được rồi, được rồi... Giáo sư," cậu chế giễu nói, đảo mắt khi bước đến gần hơn. Đúng như dự đoán, mụ ta giật mình, cố lùi xa cậu. Nhưng những sợi xích chỉ đơn giản là kêu leng keng và kéo mụ trở lại, giữ cho mụ ngồi yên khi bị ép vào bàn. "Cần có một hình phạt trong những tình huống như thế này."
Cậu ngâm nga, "Bây giờ tiếp tục viết: 'Tôi là thứ rác rưởi dơ bẩn, vô giá trị và kinh tởm. Tôi không bao giờ nên tồn tại.' Tiếp tục viết... cho đến khi nó thấm vào." Hadrian cười, triệu hồi một chiếc ghế cho mình khi cậu ngồi xuống và bắt chéo chân.
"Tiếp tục đi." Cậu ra hiệu, và Umbridge chỉ có thể khóc nức nở, rên rỉ và hét lên. Không có lời nào thoát ra khỏi môi mụ, "Cái gì? 'Vâng, thưa Ngài Potter. Tất nhiên, Ngài Potter, ngài luôn đúng.' " Cậu nói, chế giễu giọng nói cao vút khủng khiếp của mụ. "Rất tốt, Giáo sư! Bà biết vị trí của mình."
Phòng chứa bí mật không phải là một phòng tra tấn, nhưng cậu sẽ bị nguyền rủa nếu cậu không sử dụng nó để khiến người phụ nữ này khổ sở.
Trong số nhiều bút lông máu mà mụ đã giấu, Hadrian chỉ đơn giản là chọn một cây và điều chỉnh nó theo ý thích của mình. Không khó để tăng cường cường độ của cây bút, vì vậy loại mực mà nó sử dụng đòi hỏi nhiều máu hơn bình thường. Cậu điều chỉnh nó đến mức nó đâm sâu vào da mụ ta với mỗi nét bút mà mụ bị buộc phải thực hiện. Với nỗi đau vô tận từ những cây bút máu khắc vào mu bàn tay, mụ khóc khi nghe thấy âm thanh đáng sợ của tiếng rít từ đâu đó. Nó vang vọng trong căn phòng và Hadrian không mấy vui vẻ khi thấy mụ ta co rúm lại.
"Đừng lo, Giáo sư... Amarantha yêu quý của tôi sẽ không tham gia vào cái chết của bà. Cô ấy quá quý giá và bà đê quá tiện đối với người yêu quý của tôi. Một người ghê tởm như vậy sẽ không ngon lành gì đối với Amy." Cậu có thể tưởng tượng ra cảnh Amarantha đang trườn quanh phòng, ngửi thấy mùi máu của Umbridge. Con tử xà đang đói, nhưng cậu không cho cô ăn một sinh vật kinh khủng như vậy.
Dolores Umbridge không xứng được làm thức ăn cho con rắn trong phòng.
"Ôi trời..." Tử Thần thì thầm và Hadrian thở dài, "Cậu đã làm được rồi."
Cậu liếm môi, đi về phía bức tượng Salazar Slytherin và nhìn chằm chằm vào nó. Umbridge vẫn đang nức nở khi mụ buộc phải viết thêm nhiều dòng nữa. Cậu cân nhắc xem liệu mình có nên thay đổi những từ mà mụ ta phải khắc vào tay hay khiến mụ đổi tay và làm sẹo trên tay kia.
"Mục đích của tôi trong cuộc đời này là gì?" Cậu hỏi, như thể Umbridge không đang tự hành hạ mình sau lưng cậu.
"Hửm? Để khôi phục sự cân bằng cho thế giới phép thuật, tất nhiên."
"Đúng... nhưng tôi không cần thiết." Cậu liếm môi, nhắm mắt lại khi cẩn thận lắng nghe cách Amarantha rít lên. Đối với cậu, cô ấy đang hát một bài hát ru nhẹ nhàng từ nhiều thế kỷ trước. Có lẽ một hậu duệ của Slytherin đã hát cho cô ấy nghe vào một thời điểm nào đó. "Không có lý do gì để tôi phải ở đây... sự trả thù thật ngọt ngào, đúng... nhưng sự trả thù này không hề... dễ chịu."
Tử Thần hừ một tiếng, "Cậu coi chính mình là một sinh vật tham lam. Nói cho tôi biết... sự tham lam như vậy có liên quan đến việc trả thù của cậu không? Cậu không thèm khát sự hủy diệt của người đàn ông đã khiến cậu mong muốn một cuộc sống khác sao? Cậu không thèm khát tiêu diệt Dumbledore sao?"
Hadrian mím môi, "Ông ấy chưa làm gì cả."
"Chưa... cậu bé... chưa..." Tử Thần cười, trước khi giọng nói đó biến thành một thực thể hữu hình mà chỉ có Hadrian mới có thể nhìn thấy. Lần này, Tử Thần tàn nhẫn đến mức lấy hình dạng của Lily Evans. Bà ấy không phải là người phụ nữ đã chết mười bốn năm trước. Phiên bản này của bà ấy trẻ trung, mắt sáng và đầy quyết tâm. Tử Thần không bắt chước đôi mắt xanh rực rỡ của bà mà giữ nguyên màu đen ưa thích của họ. Lily mà họ mang là Lily trong ký ức của Malcolm. "Để tôi nói cho cậu điều này... Hãy cẩn thận với vị chúa tể của ánh sáng đó... Hai năm qua chỉ là sự bình yên trước cơn bão... nếu ai đó làm chủ được trò chơi chờ đợi trên thế giới này, thì đó là Albus Dumbledore."
Hadrian chỉ nhìn chằm chằm, ám ảnh bởi giọng nói của Lily trước khi lắc đầu và quay lưng lại. Trò chơi chờ đợi. Buồn cười. Thực sự buồn cười. Tử Thần tuyên bố Dumbledore là người giỏi nhất trong trò chơi đó và thế nhưng cậu ở đây, sống mười ba kiếp và vẫn chưa phải là người giỏi nhất trong việc chờ đợi. Hadrian thích nghĩ rằng mình có sự kiên nhẫn của một vị thần, và hết lần này đến lần khác cậu đã chứng minh điều đó.
Như thể Tử Thần đã nghe được suy nghĩ của cậu - rất có thể là vậy - họ nói bằng giọng nói dịu dàng của Lily, "Cậu chủ nhỏ... Sự tham lam của cậu sẽ luôn khiến cậu mất kiên nhẫn."
Một lời bình đơn giản như vậy đã khiến cậu chùn bước. Cậu chưa luyện tập đủ kiên nhẫn sao? Cậu phải tự đặt mình vào một tình huống nguy hiểm tuyệt đối để kiểm tra sự kiên nhẫn của mình một lần nữa sao? Nghe có vẻ vô lý.
"Một lần nữa... để tôi nhắc nhở cậu..." Tiếng cười du dương của Lily vang vọng khắp căn phòng. Giống như một bài hát ám ảnh không bao giờ ngừng. "Bi kịch của cậu vẫn chưa đến."
"Tôi biết... vì vậy đừng cằn nhằn tôi nữa." Cậu liếm môi trước khi lậu vẫy đũa phép. Những động tác đũa phép thông thường không đủ vì sự hiện diện của Tử Thần mờ dần. Đứng sau Umbridge đang khóc nức nở, cậu nhìn xuống người phụ nữ và bắt đầu di chuyển tay theo cách của một nhạc trưởng dàn nhạc sẽ làm.
"Schmutzige Marionette." (Con rối bẩn thỉu) Hadrian ngân nga, cảm nhận máu của Umbridge đang chảy. Một nụ cười khắc trên khuôn mặt mụ khi cậu tiếp tục cho máu chảy vào cuốn sách phép thuật Antiphonus. Nó uống máu cậu và cậu tự hỏi mình sẽ phải chảy máu bao lâu cho đến khi nó quyết định cậu đủ xứng đáng để nó mở ra. Cậu làm tê liệt bản thân trước nỗi đau của vết thương đang chảy máu. Không có gì quan trọng khi cậu hít thở sâu trong lúc cảm thấy từng tế bào máu của Umbridge chảy qua toàn bộ cơ thể mụ. "Tôi có các dòng mới cho bà viết. Đổi tay. Tôi không quan tâm chữ viết của bà trở nên xấu đến mức nào. Bà xứng đáng với điều này."
Cậu cười khẩy, " 'Tôi đã phạm tội khi động vào những người thân yêu của Chủ nhân Tử Thần.' " Cậu nói với mụ, và mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm của mụ, cậu biết đôi mắt mụ mở to với đồng tử co lại.
"Làm ơn... Làm ơn, tôi cầu xin ngài-"
"Ồ, bà đang nói chuyện đấy à." Cậu nói chậm rãi, tiến đến đứng trước mặt mụ. Cậu cười tàn nhẫn, cuốn sách ma thuật trong tay biến mất khi cậu gửi nó trở lại chiếc rương đã niêm phong của mình. Với một tiếng ậm ừm duy nhất như một lời cảnh báo, Hadrian nắm lấy cằm mụ bằng bàn tay đẫm máu của mình và kéo mụ lại gần hơn. "Cầu xin tất cả những gì ngươi muốn. La hét bao nhiêu tùy thích, nhưng ngươi sẽ không được cứu đâu."
Hadrian thấy nỗi sợ hãi lộ liễu trong mắt mụ. Cậu chỉ cười nhếch khẩy, nhớ lại những lời Tử Thần thường gọi mình bằng giọng điệu chế giễu. "Linh hồn đáng thương... bất hạnh..."
Xương gãy chẳng có nghĩa gì với máu sôi trào chảy qua làn da mụ ta. Cơ thể con người chỉ có thể chịu đựng được đến mức độ nào đó. Sau nhiều kiếp sống, cậu hiểu rõ nhất điều đó khi bản thân kiên nhẫn nghiêng đầu và nhìn da mụ chuyển sang màu đỏ. Máu là nguyên nhân khiến da người đỏ lên: đỏ mặt là một ví dụ đặc biệt tệ vào lúc này nhưng đó là một ví dụ.
Nó bắt đầu như một sự ấm ấp mà mọi người thường cảm thấy khi tim họ đập nhanh, máu bơm qua các tĩnh mạch của họ. Sau đó, nó chuyển sang nóng - tương tự như cơn sốt khi mạch máu của mụ co lại và tạo ra nhiều nhiệt hơn. Lưu lượng máu luôn có một yếu tố kiểm soát nhiệt độ của cơ thể. Hadrian biết điều này khi cậu cảm thấy mạch máu của mụ ta co lại nhiều hơn. Da mụ ngày càng đỏ hơn và máu chảy ra từ bàn tay chảy máu của mụ sôi lên khi chúng rơi xuống sàn ướt của căn phòng.
"Có đau không?" Cậu hỏi khi nhìn nước sôi lên từ máu đang sôi của mụ. "Cơ thể con người không thể chịu được nhiệt độ cao như vậy. Và phép thuật hắc ám từ cây bút chỉ làm tăng thêm nỗi đau của ngươi."
Umbridge hít một hơi thật sâu, nước mắt chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng của mụ ta. "T-t-tôi cầu xin ng-ng-ài..." Mụ khóc nức nở khi tay chảy máu nhiều hơn trong khi viết từ 'tội lỗi' lần thứ mười. "T-t-tôi-"
Mụ ta cứ lắp bắp mãi. Thật là thảm hại.
"Giúp ta một việc... Đọc những gì ngươi đã viết," Cậu chỉ vào hai tay, "Đọc cả hai."
Umbridge khóc, khuôn mặt giống con cóc của mụ xệ xuống như thể nó đang tan chảy. Khuôn mặt đỏ bừng vì mạch máu co lại, một cảnh tượng kinh tởm khi mụ lắp bắp và khóc nức nở trong lúc đọc những vết sẹo trên tay. "T-t-tôi là rác rưởi dơ bẩn, vô giá trị và kinh tởm... T-t-tôi không bao giờ nên tồn tại... T-t-tôi đã phạm tội-"
Hadrian cau mày, vung đũa phép để mụ im lặng. Miệng mụ ta bị bịt chặt và cậu thầm chửi thề. "Giọng nói của ngươi giống như móng tay cào vào bảng đen. Thật kinh khủng." Cậu liếm môi. "Ngươi có biết mình đã làm gì không?"
Umridge lắc đầu, rên rỉ vì không trả lời được.
"Ngươi đã làm tổn thương bạn bè của ta. Ngươi đã đặt những ngón tay bẩn thỉu của ngươi lên người em gái yêu quý của ta." Cậu chọc đầu đũa phép vào cổ mụ ta, trước khi một vài mảnh phép thuật của cậu bắn vào da thịt mụ. Umbridge hét lên vì cảm giác bỏng rát của phép thuật của cậu trên da mụ. "Em gái ta được coi là sợi dây buộc chặt sự tỉnh táo của ta. Ngươi đã chạm vào em ấy. Ngươi đã để lại vết sẹo trên da em ấy bằng thứ phép thuật ghê tởm như vậy. Chưa ai từng xúc phạm ta như thế này. Và tệ nhất là, ta thực sự tức giận khi ngươi nghĩ đến việc làm tổ hại mein geliebter Mond của ta."
Tiếng cười phát ra từ Hadrian thường giả tạo. Những tiếng cười khúc khích đơn giản thường theo sau những lời chế giễu của cậu. Nhưng không bao giờ tiếng cười thực sự.
Cậu không thể nhịn cười - một nụ cười thực sự kinh khủng. Cậu đang tận hưởng điều này, tận hưởng cách mụ ta khóc vì đau đớn và đau khổ vì những sai lầm của mình. Hadrian cười - cười! Mọi thứ trong khoảnh khắc đó đều tuyệt vời khi cậu cười và mỉm cười trước sự đau khổ của Umbridge.
Số Phận, cậu thực sự điên rồi.
"Cậu là..." Cậu dừng lại, nhận ra giọng nói đáng ghét đó. "Thấy không? Cậu giống tôi hơn nhiều so với những người còn lại..." Orpheus thì thầm, giọng nói của cuộc đời thứ sáu vang vọng trong tâm trí Hadrian khi cậu lại xoay cổ một lần nữa. Cổ họng cậu đột nhiên đau rát. Tại sao cậu lại cười?
"Đừng phủ nhận điều đó." Orpheus thì thầm, và Hadrian chửi rủa khi tên khốn kiếp đó hiện ra dưới hình dạng những một bóng ma. Trốn khỏi tâm trí cậu và phản chiếu phần linh hồn đó vào thực tại. Orpheus đang cười. Đôi mắt màu đỏ chứ không phải màu tím. "Cậu đang tận hưởng điều này." Anh ta cười khúc khích, đi vòng quanh Hadrian.
Căn phòng trở nên lạnh hơn khi Hadrian tiếp tục nghiêng và xoay đầu.
"Cậu có nghĩ máu của mụ ta sẽ có vị ngon không?"
"Không. Tôi sẽ nôn ngay khi nó đến gần môi tôi."
Có lẽ cảnh tượng Hadrian tự nói chuyện với mình đã làm Umbridge đáng thương lo lắng. Cảnh tượng này chỉ có thể khiến cậu càng điên loạn hơn.
"Cậu nói đúng. Tốt nhất là chúng ta nên giết mụ ta ngay bây giờ... Bình minh sẽ đến sớm." Orpheus cười, khiến Hadrian phải nhìn vào đồng hồ. Cậu ngạc nhiên khi thấy đã quá nửa đêm. "Hoặc có lẽ chúng ta nên tiếp tục tra tấn mụ ta. Đi nào...Позвольте мне взять все под контроль..." Hãy để tôi kiểm soát.
"Tôi thà chết thêm lần nữa." Hadrian chế giễu trước khi đi về phía miệng bức tượng. "Nhưng nghe lại giọng anh đã khiến tôi nhớ lại những ngày ở Durmstrang. Kiếm thuật luôn là sở thích của tôi." Cậu thì thầm, nhìn xuống vũ khí sáng lấp lánh đang nằm trên sàn ướt.
(Các lối đi luôn dễ dàng như vậy, đặc biệt là khi nếu bạn biết phải mang theo gì để lẻn vào văn phòng của Hiệu trưởng. Lấy lại thanh kiếm không phải là vấn đề, ngoài việc phải dụ cái mũ đáng ghét đó đưa nó cho cậu. Alastor chiều theo ý cậu và thả thanh kiếm ngay vào tay cậu. Hadrian có thể nhớ rõ từng lời của chiếc mũ. "Hãy thanh lọc lâu đài khỏi những kẻ không xứng đáng dạy dỗ những đứa trẻ này. Hãy sử dụng thanh kiếm mà tổ tiên của cậu đã sử dụng vô số lần... Và khi thời điểm đến, hãy thanh trừng lâu đài này một lần nữa khỏi mối nguy hiểm đã hủy hoại những đứa con của nó trong nhiều thập kỷ...")
Hadrian nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Gryffindor, suy ngẫm về ý nghĩa của chiếc mũ. Thanh lọc lâu đài khỏi những kẻ không xứng đáng... Cậu lập tức nghĩ đến Umbridge, nhưng câu cuối cùng lại khiến cậu lo ngại.
Khi bước đến gần vị giáo sư đang bị tra tấn của mình, mũi kiếm lê trên sàn đá và tạo ra âm thanh đáng sợ của thép cọ xát vào đá.
Alastor... Bạn có muốn tôi giết Dumbledore bằng thanh kiếm này không? Cậu hỏi, không hy vọng nhận được câu trả lời. Godric Gryffindor đã bỏ chiếc mũ đó ra khỏi đầu của mình và cho nó sự sống. Chỉ riêng điều đó đã cho thấy tổ tiên của cậu mạnh mẽ như thế nào. Thổi hồn vào một vật vô tri vô giác tồn tại hàng thế kỷ, một nghìn năm rồi. Một ngày nào đó... tôi sẽ...
Cậu tự nhủ khi xoay cổ tay. Chiếc bàn được di chuyển ra xa Umbridge khi cây bút rơi xuống sàn nhà đẫm máu và ẩm ướt
"LÀM ƠN!" Mụ lại cầu xin khi chiếc ghế của mụ nhanh chóng được đẩy ra sau, khiến mụ ngã xuống sàn. Cơ thể run rẩy của mụ ta quỳ xuống khi đôi tay đầy máu của mụ chắp lại với nhau - như thể đang cầu nguyện. "XIN THƯƠNG XÓT! XIN THƯƠNG XÓT, TÔI CẦU XIN NGÀI!" Mụ khóc nức nở và cúi đầu, tay vẫn đan vào nhau.
Nếu Umbridge đang cầu nguyện với người trước mặt mụ, thì mụ ta đang cầu nguyện với quỷ dữ.
Hadrian đột nhiên nhớ lại số ít người mà cậu đã kéo vào căn phòng này. Những Muggle từ nhà tù gần nhất. Cậu sẽ cắt xác họ bằng một phép thuật sectumsempra đơn giản và giữ cho họ sống sót bằng chút ít khả năng kiểm soát phép thuật máu mà mình có thể tiếp cận. Amarantha luôn rất biết ơn vì đã biến họ thành những miếng nhỏ. Nhưng lần này thì khác.
Amarantha sẽ không cho phép người phụ nữ khủng khiếp này gây ra vấn đề với dạ dày của cô. Con basilisk tiếp tục rít lên ở phía sau, khiến Umbridge càng sợ hãi hơn. Mụ ta phủ đầy máu, mồ hôi, nước mắt, nước mũi và nước bọt của chính mình. Chiếc áo màu hồng của mụ ta nhuộm đỏ và bị bẩn bởi nước.
Hadrian đứng trước mặt mụ với thanh kiếm sáng loáng trên tay. Cậu không thể không mỉm cười.
"Thành thật mà nói... Ngươi nên cảm thấy vinh dự. "
Và cậu tự hỏi thứ gì trong chuyện này sẽ khiến mụ ta cảm thấy vinh dự? Hadrian đã tự trả lời câu hỏi của mình: Mụ ta được trao vinh dự chết dưới tay tôi. Cậu nhủ thầm khi giơ thanh kiếm lên cao quá đầu.
"Phép thuật của ta... sẽ không lãng phí vào những kẻ như ngươi..." Cậu cười, mắt mở to vì hưng phấn, gần như nếm được nỗi sợ hãi của mụ ta trên lưỡi mình. Cậu không thể kiềm chế được khi trái tim mình đập thình thịch vì niềm vui mà cậu cảm thấy trong khoảnh khắc đó. Cuộc sống... Đã rất lâu kể từ kiếp đầu tiên của cậu và những vết sẹo mà người phụ nữ này để lại trên da cậu đã ám ảnh cậu. Vào chính ngày này, vào ngày tuyệt vời này, cuối cùng cậu cũng có thể giết mụ ta bằng chính đôi tay của mình.
"Thật đáng tiếc m... Orpheus không thể tự tay giết chết ngươi..." Cậu nói, thanh kiếm vẫn giơ lên khi Umbridge hét và nức nở, không thể thoát khỏi xiềng xích mà cậu đã trói chặt mụ. "Nhưng đừng bận tâm đến điều đó... Bây giờ ta ở đây..."
Giọng nói của cậu chuyển từ điên cuồng sang êm dịu khiến Umbrdige càng nức nở hơn. Cậu bé này - không, con quái vật này là một con quỷ với giọng nói của một thiên thần. Máu mụ dồn lên và nghe giọng nói của cậu gần như xoa dịu tâm hồn mụ. Cho đến khi nỗi sợ hãi ngay lập tức ập đến và mụ hét lên. "DỪNG LẠI! LÀM ƠN! DỪNG LẠI!"
Hadrian hạ kiếm xuống, lưỡi kiếm chạm vào bên cổ mụ ta. Thép đâm xuyên qua da thịt và Hadrian có thể cảm nhận được cách thanh kiếm cắm sâu hơn khi cậu cắt qua cổ mụ. Chỉ trong vài giây, cậu cảm thấy lưỡi kiếm cắt xuyên qua xương và sau đó không thể tránh khỏi việc xuất hiện trở lại ở phía bên kia cổ mụ. Máu bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí cả khuôn mặt cậu khi cơ thể không đầu của Umbridge rơi xuống và đập mạnh. Đầu mụ ta lăn sang một bên, mắt mở to vì sợ hãi và đôi môi đẫm máu vì cắn nó quá lâu.
Toàn bộ cơ thể cậu rung lên khi máu của mụ bắn tung tóe trên khuôn mặt mình. Đôi mắt vẫn mở to khi một nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt. Phép thuật của cậu trở nên điên cuồng, như thể nó đang ăn mừng. Toàn bộ căn phòng trở nên vô nghĩa trong khoảnh khắc ấy. Tim cậu đập nhanh đến nỗi cậu sợ nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. Than ôi, Hadrian chỉ đơn giản là cười điên loạn khi nhìn thấy cơ thể không đầu và cái đầu không thân của mụ ta.
Số Phận à, tôi là một con quái vật. Ý nghĩ đó hiện lên trong tâm trí cậu khi cậu cười khanh khách. Không phải con người, cậu tự nhủ.
Mùi máu ngay lập tức thu hút Amarantha, khi cô xuất hiện từ sâu trong căn phòng. §Máu...§
§Không phải lần này đâu, thân ái. Tôi sẽ kiếm cho cô một bữa ăn ngon hơn vào lần tới.§ Cậu âu yếm nói với cô rắn, với tay đến con Basilisk khi bàn tay cậu chạm vào lớp vảy lạnh của cô. Mỉm cười, trán cậu chạm vào trán Amarantha, §Tôi sẽ thả cô ra sớm thôi... Đừng lo, người yêu dấu của tôi...§
Cậu thì thầm trước khi quay đi.
Thanh kiếm Gryffindor nhuốm đầy máu khi cậu tiến đến gần thi thể bị chặt đầu. Đầu của Umbridge là một cảnh tượng kinh hoàng khi cậu triệu hồi hai chiếc túi từ hư không. Cậu thả đầu mụ ta vào chiếc túi nhỏ hơn và ném xác mụ vào chiếc túi lớn. Cậu nhìn Amarantha lần cuối, trước khi mỉm cười và chào tạm biệt cô.
§Tôi sẽ trở lại trước bình minh, người yêu dấu của tôi...§
Rít lên mệnh lệnh mở cửa đơn giản, cánh cửa dịch chuyển và mở ra, lộ ra một lối đi dẫn ra ngoài lâu đài. Hadrian bước ra khỏi bức tường đá cuội, cho lơ lửng túi đựng xác trong khi cầm chiếc túi nhỏ chứa đầu của Umbridge trên tay. Cậu ngâm nga, nghiêng đầu khi thấy Tử Thần quay lại.
"Chủ nhân yêu quý của tôi! Cậu đã quên linh hồn của bà ta rồi sao?" Họ cười khúc khích và Hadrian cau mày khi thấy hình dáng của Barty Crouch Jr. trên khuôn mặt của Tử Thần. Không phải Barty của thế giới này - trời ạ. Tử Thần lại một lần nữa lấy hình dạng của ai đó từ thời đại của Malcolm. "Tôi đã nói với cậu rồi, tôi muốn linh hồn của bà ta."
"Cái gì? Ông chưa lấy nó sao?" Cậu cau mày, khó chịu với giọng điệu mỉa mai và hống hách quen thuộc của Barty. "Tôi sẽ không chạm vào linh hồn của con khốn đó đâu."
Tử Thần - với khuôn mặt đáng ghét của Barty - bĩu môi. Họ thở dài, như thể thất vọng trước khi hừ và lơ lửng ngược đầu. Hành trình ra khỏi lâu đài dài hơn cậu nghĩ.
"Chủ nhân kinh khủng. Thôi được." Tử Thần cười khúc khích, trước khi biến mất.
Trời ạ, Hadrian muốn móc mắt mình ra ngay lập tức.
Nhưng may mắn thay, cậu đã kịp trốn ra khỏi lâu đài mà không gặp vấn đề gì. Cậu lẩm bẩm khi vội vàng vượt qua rào chắn chống hiện hình xung quanh lâu đài. Không có nhiều khó khăn khi cậu kéo túi xác chết đến rìa Hogsmeade và biến mất khỏi khu vực lâu đài.
Nếu phải chôn hoặc thiêu Umbridge ở đâu đó, thì cậu bị giới hạn ở Anh. Rời khỏi đất nước không phải là ý tưởng hay trong trường hợp này.
Chửi rủa sự bất tiện của mọi thứ, cậu dịch chuyển đến Rừng Bisham nổi tiếng của Bẻkshire*. Cậu đã chọn khu vực này vì một lý do mang tính biểu tượng đặc biệt: truyền thuyết về Phu nhân Hoby. Một người phụ nữ đầy tham vọng muốn con trai mình được giáo dục giống như hoàng gia, đến mức bà ta vô tình giết chết con trai khi mình đánh đập cậu. Nhưng không giống như Phu nhân Hoby, Umbridge không hối hận về những tổn thương mà mụ ta đã gây ra cho học sinh của Hogwarts.
---
*Rừng Bisham là một khu rừng rộng lớn và đẹp mắt nằm ở Berkshire, Anh Quốc. Với lịch sử lâu đời và đa dạng sinh học phong phú, nơi đây đã trở thành một điểm đến yêu thích cho những người yêu thiên nhiên và những ai muốn tìm kiếm sự yên bình giữa lòng cuộc sống hiện đại.
---
Cậu thả xác mụ xuống đất, huýt sáo khi vung chiếc túi chứa đầu của Umbridge xung quanh. Cậu muốn chôn xác mụ ta, nhưng việc đốt nó cũng cảm thấy rất tuyệt. Tuy nhiên, cậu muốn ít nhất có ai đó tìm thấy mụ. Có thể để họ thấy hậu quả của việc làm hại những người mà Hadrian quan tâm.
Dù sao, cậu không quan tâm phải làm gì với xác mụ ta. Dọn dẹp cái này thật nhàm chán, và cậu thở dài khi nhắm mắt lại. Ma thuật của cậu - mặc dù vẫn rất khó chịu với cậu - phản ứng với suy nghĩ thứ hai. Nó bám vào sợi dây xích vàng biến mất ở đằng xa, khiến cậu mỉm cười.
"Barty."
---------------------
---------------------
Ghi chú của tác giả:
Okay, cả chương này rất đẫm máu. Umbridge cuối cùng cũng chết rồi, YAAAAY
・∀・)
Và Hades đã trải qua một cuộc khủng hoảng hiện sinh giữa lúc tra tấn mụ ta. Điều này hơi khó viết vì tôi đã tìm lý do tại sao cơ thể nóng lên khi bị sốt (theo Google, đó là do mạch máu co lại, vì vậy đó là Hadrian bây giờ nghe máu thấy của bạn).
Chúng ta đi sâu hơn vào sự điên rồ của Orpheus, và đúng vậy, cậu ta có khuynh hướng ăn thịt người, điều này thực sự bị ảnh hưởng bởi phép thuật của cậu ta. Khi Hadrian nói rằng Orpheus là sự kết hợp giữa Dumbledore và Voldemort theo cách tồi tệ nhất, cậu ấy đã nói thật.
Tôi có thể sẽ cập nhật các thẻ và thêm đề cập đến việc ăn thịt người khi các chương tương lai về Orpheus được ra mắt. Và với Umbridge biến mất, Dumbledore cuối cùng cũng trở lại với vai trò là nỗi đau chính.
Cảnh báo tiết lộ cho các bạn yêu quý, lần này ông ấy sẽ tích cực hơn. Sự miêu tả của tôi về Dumbledore già và "khôn ngoan" là ông ấy có sự kiên nhẫn đáng sợ. Người đàn ông này rất nguy hiểm và tôi phải thiết lập tất cả điều này chỉ để ông ấy đi và khiến Hades phát nổ.
Dù sao, chương tiếp theo là Barty và Tom với khám phá của họ về việc Hadrian thực sự mất trí, loạn trí và điên rồ đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top