51. Khi mặt trăng chảy máu và phai nhạt, cái chết lảng quanh và chờ đợi.

Xin lỗi mọi người vì đăng muộn mất một hôm. Vì mình muốn mọi người đọc liền mạch từ chương 51 đến 56 mà hôm qua còn nửa chương 56 chưa xong nên mình quyết định dời lịch sang hôm nay.

Chúc mọi người vui vẻ.

____________________________

Sự bất tuân sẽ bị trừng phạt.

Đây là một sự thật phổ biến trên thế giới.

Ngay cả trong Hogwarts, vi phạm luật lệ cũng có hậu quả. Nhưng... điều này thật kinh khủng. Họ là trẻ nhỏ, là học sinh được giáo viên của mình bảo vệ... nhưng... nhưng chỉ vì nghịch ngợm với cây cối, chỉ vì tụ tập trong nhà kính, họ thấy mình phải viết những dòng chữ nhuốm đỏ tay.

Họ chỉ đang tập luyện.

Luna nhớ rõ điều đó. Hadrian đã bận rộn với cặp song sinh, Hermione và Lincoln. Chưa kể đến việc anh ấy còn đang bận rộn với một món quà cho Ginny. Anh trai cô quá bận rộn, và vì vậy cô đã giảm bớt một số gánh nặng cho anh bằng cách kéo Ron đến nhà kính để giúp Neville cải thiện kỹ năng.

Thật không may, cả hai đều không dự đoán được rằng Umbridge sẽ biến việc chăm sóc cây cối vô hại của họ thành một cuộc nổi loạn chống lại mụ ta. Học sinh không được phép đụng vào cây cối mà không có sự giám sát của giáo sư! Mụ ta đã hét và hét khiến Luna nghi ngờ mụ ta có họ hàng với nữ thần báo tử trong huyết thống thuần chủng của mụ ta. Mặc dù Umbridge không hề thuần chủng. Chết tiệt - Ron và Neville còn thuần chủng hơn mụ ta. Toàn bộ tình huống này thật vô lý nhưng không ai trong số họ có thể thoát khỏi nó. Cô không lo lắng cho nỗi đau của chính mình, cô sợ những hậu quả của những điều này. Những hậu quả như vậy sẽ không xảy ra với họ, mà...

"Mẹ kiếp—"

"Cậu Weasley, cậu có muốn tôi rửa miệng cậu bằng xà phòng không?"

"Không..."

"Không thưa cô."

Ron nghiến răng, "Tôi không phải là cô." Anh lẩm bẩm, đủ nhỏ để Umbridge không nghe thấy.

Mụ liếc nhìn Neville, người dường như sắp khóc vì đau. Tay anh ấy run rẩy khi tiếp tục viết những dòng chữ.

Trong khi đó, cô nhìn vào tay của mình.

Tôi không được phép phá vỡ các quy tắc.

Umbridge đã bảo họ viết đi viết lại cho đến khi thấm vào.

Và Luna nghiến răng khi chiếc bút gần như đâm vào tĩnh mạch của mình, buộc cô phải viết bằng chính máu của bản thân. Tờ giấy da bị nhuộm đỏ khi cô viết, mu bàn tay cô bị khắc chữ, lành lại, bị khắc và lại lành lại. Một tiếng rên rỉ gần như thoát ra khỏi cô nhưng sự kiên trì buộc cô phải ngậm miệng. Họ đã làm điều này được một tiếng và cô bắt đầu chóng mặt. Nhưng trong suốt cơn đau, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là cảm giác bỏng rát không thể tránh khỏi.

Muggle có thể đã thiêu chết đồng loại của họ, nhưng ngọn lửa của Hadrian nóng đến mức người ta có thể nghĩ rằng mặt trời đã hạ xuống trái đất. Cô biết ngọn lửa như vậy sẽ không làm cô bị thương (ít nhất là bây giờ) nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy hơi nóng bỏng rát. Ngay khi anh ấy nhìn thấy mu bàn tay họ, anh ấy sẽ nổi điên. Cô đã làm rất nhiều, cầu xin, lên kế hoạch và buộc bạn bè của họ không bao giờ rơi vào móng vuốt của Umbridge. Nhưng chính cô lại thất bại trong việc giữ lời hứa đó và thấy mình buộc phải khắc những lời lẽ cay nghiệt vào mu bàn tay. Những lời lẽ như vậy sẽ mâu thuẫn với mọi hành động của cô miễn là cô đứng bên cạnh Hades.

Một lần nữa, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt vì mất máu. Mệt mỏi, mắt cô hướng về phía đồng hồ và nhíu mày. Gần đến giờ giới nghiêm rồi và cô lo sợ những điều kinh khủng mà cô có thể phải đối mặt trong những hành lang tối tăm của lâu đài. Chủ yếu là Filch và bà Norris. Nhưng cô hít một hơi, rùng mình khi bàn tay trở nên tê cứng giữa lần thứ mười mấy cô viết từ quy tắc. Tầm nhìn của cô mờ đi và Luna mơ hồ nhớ lại thị lực của Hades ngày xưa kém như thế nào. Đây có phải là cảm giác của anh ấy không? Đây có phải là cách anh ấy nhìn thế giới không? Không có gì ngoài một mảnh màu nhoè nhoẹt và những đốm đen bị nguyền rủa xuất hiện rồi biến mất.

Umbridge dường như cũng để ý đến thời gian, khi mụ ta thong thả đặt tách trà xuống với một nụ cười nham hiểm. Mụ ta ra lệnh cho họ ngừng viết mà không nói một lời, khiến ba người thở phào nhẹ nhõm khi họ đặt cây bút lông máu xuống. Tay họ lần lượt được kiểm tra và Umbridge - con khốn đích thực - gật đầu hài lòng khi nói họ đã bị trừng phạt thích đáng. Ngay khi cánh cửa mở ra, ba người lao ra khỏi văn phòng và chạy vào hành lang tối tăm. Lúc này, những học sinh khác có lẽ đang ngủ.

Neville đã khóc vì đau, trong khi Ron thì liên tục chửi rủa ầm ĩ.

Trong khi đó, Luna thấy mình đang lảo đảo từ bên này sang bên kia vì mất máu. Cô nhớ rõ rằng mình không có thể lực tốt như nhà Weasley và Hades. Mất máu và liên tục bị một vật phẩm pháp thuật làm sợ hãi thật là điều mệt mỏi và làm cạn kiệt năng lượng của cô. Cô nghi ngờ rằng mình sẽ không thể đến được tháp Ravenclaw vào lúc này. Có lẽ bà Norris sẽ thương xót cô và để cô trốn trong một cái tủ qua đêm. Đó sẽ là một tình huống khá thú vị.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy những vì sao đêm nay thật lấp lánh. Mẹ cô luôn yêu thích những thứ liên quan đến thiên văn học. Bản thân Luna cũng được đặt tên theo mặt trăng để tưởng nhớ người bạn thân nhất của mẹ cô. Regulus là một ngôi sao lấp lánh, trái tim của chòm sao Sư Tử theo như cô nhớ. Có lẽ anh ấy thực sự là trái tim của Leo... xét thấy trong mọi vũ trụ khác, Regulus Black dường như đều phải lòng một ai đó từ Gryffindor, cụ thể là một Potter. Ý nghĩ đó khiến cô nhớ đến mối liên hệ kỳ lạ giữa anh trai cô và người đàn ông đáng lẽ là cha đỡ đầu của cô. Cô biết rằng Hades không ám ảnh bởi Nhà Black - đúng hơn, anh trai cô bị ám ảnh bởi một người từ Nhà Black cổ xưa. Thật không may, người đó lại là Regulus.

Luna không biết chuyện gì đã xảy ra trong những kiếp trước đó. Cô không biết anh trai cô đã trải qua những gì, nhưng cô biết rằng Regulus đã can thiệp vào trạng thái tinh thần hiện tại của Hadrian. Lòng lam là thần của Hadrian và anh ấy tôn thờ nó như một tín đồ sẽ không bao giờ rời xa đức tin như vậy. Và Luna chắc chắn rằng Regulus Black đã là một thiên thần của lòng tham đã thì thầm những câu thơ và lời tiên tri vào tai Hadrian để dẫn dắt anh ấy đi vào con đường tham lam.

"Đêm nay Leo trông sáng hơn..." Cô thì thầm, nhìn chằm chằm vào chòm sao sáng. Và những ngôi sao dường như mờ đi, mặt trăng mất đi vẻ rạng rỡ, và thế giới chìm vào bóng tối.

—————————————————————

Phòng sinh hoạt chung trở nên căng thẳng.

Chỉ có rất ít người thức và nhóm đó không dám nói chuyện. Gryffindor là ngôi nhà của những người dũng cảm, nhưng vào khoảnh khắc đó, họ thấy mình đang run sợ trước người thừa kế thực sự của nhà của họ.

Ron và Neville vẫn đang hồi phục sau khi sử dụng bút lông máu, được Hermione và George chăm sóc, họ thì thầm nhiều câu thần chú chữa lành nhất mà họ biết. Vết thương rất nghiêm trọng và Hermione đã lấy ra một cuốn sách chữ Rune, sao chép hoàn hảo thứ dường như là chữ Rune chữa lành rồi dùng mực vẽ nó lên lòng bàn tay của họ. Cả hai đều tái nhợt, nhưng cơn đau và mất máu không phải là lý do duy nhất khiến sắc mặt họ nhợt nhạt.

Luna đã ngất xỉu trên đường trở về. Ron và Neville hoảng loạn, dùng hết sức lực còn lại để lao về phòng sinh hoạt chung, hét lớn mật khẩu với bức chân dung bà béo đang ngủ. Tuy nhiên, họ đã xoay sở để đến được - nhưng điều chờ đợi họ không phải là sự chào đón nồng nhiệt.

Luna được đưa vội đến một chiếc ghế sofa và những câu thần chú bí ẩn đã được thực hiện để giữ an toàn cho cô.

Fred đang cố gắng trấn tĩnh Ginny gần như phát điên, người đã nổi cơn thịnh nộ. Cô gái sắp xông vào văn phòng của Umbridge và thực hiện lời nguyền giết chóc. Nhưng vấn đề lớn nhất không phải là ý định giết người của Ginny.

Ron cẩn thận quan sát, không thể nghe được những câu thần chú mà Hermione đang thì thầm. Ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc ghế sofa, nơi đầu của Luna tựa vào lòng của Harry. Cậu nhìn những ngón tay tái nhợt của cậu ấy lướt nhẹ trên mái tóc vàng nhạt của Luna. Cô gái nhợt nhạt, nhợt nhạt hơn bình thường và cậu nhìn thấy phép thuật tuôn ra như một luồng gió trong lành. Luna có màu xanh xám. Cậu có thể dễ dàng mô tả phép thuật của cô như gió bị nhuốm màu, trôi nổi xung quanh như một cơn gió nhẹ. Tuy nhiên, cơn gió đó yếu ớt, và những sợi xích xám đan xen qua nó, kết nối cơn gió đó lại với nhau và giữ cho nó sống.

Thận trọng, Ron quan sát cách đôi mắt xanh lục của Harry nhìn Luna. Ánh mắt của cậu ấy không có dấu hiệu nào của sự sống. Rỗng tuếch - Ron cuối cùng cũng tìm ra từ đúng.

"Mein kostbarer Mond..." (Mặt trăng quý giá của tôi) Cậu nghe Harry thì thầm. Cậu không nhận ra những từ đó, chỉ đơn giản là quan sát Harry nắm lấy tay Luna và kiểm tra vết sẹo. Ba người họ cùng vết sẹo giống nhau, những từ được viết bằng nét chữ khác nhau nhưng run rẩy.

Tôi không được phép phá vỡ các quy tắc.

Umbridge đã nhìn thấy họ khắc những từ ngữ kinh tởm vào mu bàn tay họ. Cơn đau vẫn còn và Ron có thể thấy sương đen lởn vởn trên tay họ. Cùng một làn sương đen mà cậu đã thấy trên tay Harry khi Umbridge đưa cậu ấy đến phòng cấm túc.

Hít một hơi sâu, cậu mới dám nói. "Umbridge cũng làm thế với bồ à?" Giọng Ron run rẩy, không thể nhìn vào mắt cậu ấy.

Harry không trả lời ngay lập tức nhưng ánh mắt của họ chạm nhau và đó là tất cả những gì cậu cần biết. Sự trống rỗng đó mang theo một vực thẳm xanh lục, giống như ngọn lửa khiến cậu nuốt nước bọt. Nuốt nước bọt, cậu xoa hai tay vào nhau, khiến Hermione véo vào sườn cậy khi cô ấy lấy tay cậu.

Cơn đau vẫn còn, khiến cậu rít lên.

"Hermione." Harry cuối cùng cũng lên tiếng, "Sử dụng chữ Rune này."

Đôi mắt của cậu mở to nhìn thấy phép thuật len lỏi trong không khí, tập trung vào ngón tay của Harry khi cậu ấy chạm vào một chữ Rune trông lạ trong không khí. Nó phát ra ánh sáng màu xanh nhẹ nhàng. Không giống một số chữ Rune có các cạnh sắc, chữ Rune này hoàn toàn là đường cong và cạnh tròn. Nếu Ron có thể nghe thấy phép thuật, cậu chỉ biết rằng nó sẽ phát ra một âm thanh nhẹ nhàng và êm dịu. Có thể là tiếng đàn piano.

Hermione chớp mắt, kiểm tra chữ Rune trước khi do dự vẽ nó lên vết sẹo đã lành của Ron.

Ron rít lên vì mực lạnh đang quét lên da mình, vết sẹo gần như nhói lên vì lạnh. Cậu giật mình khi Hermione cẩn thận trượt cọ lên da, cắn môi khi cô gái tỉ mỉ chăm sóc mình.

Một lát sau, một ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ chữ Rune mà cô vẽ. Có một làn gió mát mơn trớn làn da cậu. Mực dường như chuyển sang màu trắng và cậu thở phào nhẹ nhõm khi nó đan xen trên da mình. Có lẽ mực được sử dụng chủ đích để làm lạnh, từ đó làm tê liệt cơn đau khi vết sẹo từ từ nhưng chắc chắn biến mất. Thật lạ khi thấy khả năng chữa lành tuyệt vời như vậy chỉ từ chữ Rune. Cậu tôn trọng Hermione, Lincoln và George vì có khả năng sử dụng Rune.

"Tôi sẽ xé xác con đĩ đó ra!" Ginny tuyên bố, dậm chân xuống đất. Đôi mắt cô liếc về phía Luna trước khi nghiến răng và đi quanh phòng sinh hoạt chung. Phép thuật rực lửa của cô xao động trong không khí như hoả hoạn.

Ginny có màu xám theo như Ron hiểu. Phép thuật của cô là một màu xám của vàng và đỏ, gần giống như một ngọn lửa màu xỉn, nhưng vẫn mạnh mẽ và bền bỉ. Nhưng không giống như Harry, màu xám của cô nghiêng về phía sắc thái tối hơn. Harry là một loại màu xám cân bằng, mặc dù đôi khi màu xám của cậu ấy thay đổi theo sắc độ; Ron đã chứng kiến ​​nó chuyển sang màu xám lạnh hơn và sau đó sang một sắc độ ấm hơn, nhưng nó vẫn cân bằng giữa đen và trắng.

"Gin... Gin, bình tĩnh lại..." Fred thì thầm, đỡ em gái ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.

Nhưng mối quan tâm chính của họ là sự im lặng kỳ lạ của Harry.

Cậu ấy đang lặng lẽ luồn ngón tay qua tóc Luna, gần như vô hồn nhìn chằm chằm vào cô gái bất tỉnh.

Ron rùng mình khi thấy cách phép thuật lóe lên màu đỏ khi những sợi xích biến thành kết cấu giống như nước... rồi trong một giây, phép thuật của Harry lao xuống từ trạng thái lơ lửng, gần như nhấn chìm Luna bằng phép thuật cân bằng của cậu ấy. Ron giật mình, ngay lập tức đứng dậy như thể cậu thực sự có thể khiến Harry dừng lại. Và giống như nước với bọt biển, Ron kinh hoàng và say mê chứng kiến phép thuật chìm ngấm vào toàn bộ cơ thể Luna. Làn da tái nhợt đáng lo ngại của cô ấy trở nên hồng hào hơn, đôi má hơi hồng cho thấy rằng ít nhất cô ấy đã tránh xa cửa tử.

Đôi mắt mở to vẫn nhìn chằm chằm vào Luna trước khi chuyển sang chủ nhân của phép thuật vẫn đang giãy giụa trong không khí, nó biến dạng từ vẻ ngoài giống dây xích thành những vết mực bắn tung toé lên tường và sàn nhà. Nhưng đáng sợ hơn, Ron có thể so sánh tình trạng hiện tại của phép thuật của Harry với những vết máu bắn ra từ một hiện trường giết người thường được mô tả trong sách. Cậu nuốt nước bọt, tự hỏi liệu một cảnh tượng như vậy có phải là điều bình thường khi xét đến sự thay đổi đột ngột của Luna hay không.

"Em ấy ổn không?"

Giọng nói của cậu dường như cắt ngang sự ngẩn ngơ của Harry. Đôi mắt xanh lục mở to trong giây lát - như thể cuối cùng cũng nhận ra Ron có thể nhìn thấy những gì cậu ấy đã làm, nhưng Harry ngay lập tức bình tĩnh lại... Ron nghĩ ngay đến việc Harry sẽ không bao giờ cần phải lo lắng Ron tiết lộ về những gì mình đã chứng kiến.

Điều gì đó mách bảo cậu rằng mọi chuyện sẽ kết thúc bằng việc cậu bị nhấn chìm trong thứ phép thuật mà cậu thậm chí không thể hiểu được.

"Có... Em ấy sẽ sớm bình phục..." Harry thì thầm, trước khi bế Luna theo kiểu cô dâu. "Nhưng mình sẽ cần giữ em ấy qua đêm. Theo dõi máu của em ấy là ưu tiên hàng đầu của mình, ngay bây giờ..."

Ginny nhanh chóng đứng dậy, sẵn sàng phản đối, nhưng Harry ngay lập tức dập tắt lời nói q cô ấy.

"Họ đã phải chịu cây bút lông máu." Giọng điệu của Harry sắc bén và lạnh lùng, "Họ có cơ địa phép thuật khác nhau. Neville và Ron có sức chịu đựng về thể chất giúp họ ổn định, nhưng Luna so với họ lại có thể chất yếu hơn. Ginevra, hãy nhớ rằng Luna không có thể hình của một Gryffindor điển hình. Mất máu là một vấn đề lớn đối với cơ thể và sức khỏe của em ấy."

Tiếng gọi tên đầy đủ của cô khiến Ginny rùng mình, và với điều đó, Ron nhìn thấy cách phép thuật của cô gợn sóng. Cơ thể và Phép thuật. Harry đã vô tình đề cập đến điều gì đó về mối liên hệ kỳ diệu và nguy hiểm giữa phép thuật, cơ thể, tâm trí và linh hồn. Cả bốn đều cần thiết cho sự tồn tại của họ - điều này áp dụng cho một số Muggle có thể hoặc không có phép thuật tiềm ẩn bên trong họ.

"Tất cả hãy ngủ một chút... nhưng trước đó..." Harry lẩm bẩm, và với một lần gõ nhẹ chân của mình, một gia tinh xuất hiện. Cậu gần như có thể nghe thấy Hermione nghiến răng và cố gắng hết sức để không mắng Harry vì đã sử dụng gia tinh. Cô ấy luôn đam mê bảo vệ quyền lợi của mọi người. "Làm ơn mang cho chúng tôi một ít thịt bò và một món gia cầm. Nếu được thì hãy dọn hai món đó lên nhanh nhất có thể nhé... Xin lỗi vì đã làm phiền."

Ron thở dài; Ít nhất thì bồ ấy cũng đối xử tốt với họ, cậu nghĩ khi liếc nhìn khuôn mặt hài lòng của Hermione.

"Ôi, Ngài Gryffindor! Chúng tôi sẽ nấu xong các món ăn trước khi ngài kịp nói Accio!" Gia tinh nhiệt tình gật đầu trước khi biến mất.

"Hai bồ." Harry nheo mắt nhìn họ trước khi ánh mắt của cậu ấy dịu lại. "Ăn càng nhiều càng tốt. Thịt bò và gia cầm có thể giúp giảm mất máu... và ngủ càng nhiều càng tốt."

Ron mỉm cười nhẹ nhàng trước khi gật đầu. Cậu liếc về phía Neville đang nắm chặt tay lại. Neville vẫn bồn chồn, và Ron nhìn thấy cách phép thuật màu xanh lá cây và màu đồng của cậu ấy bay xung quanh - cho thấy dấu hiệu của vui vẻ và lo lắng. Chà... đó là chuyện bình thường với Harry hiện tại.

Khi Harry rời khỏi phòng sinh hoạt chung, họ chìm vào im lặng. Tiếng đóng cửa khiến tất cả đều thở phào nhẹ nhõm như thể họ cùng nín thở.

"Nữ thần Phép Thuật, xin người hãy thương xót Dolores Umbridge..." Cậu nghe rõ Hermione thì thầm như một lời cầu nguyện.

Và Merlin biết rằng cô ấy đã đúng khi nói như vậy. Dù Umbridge đê tiện đến mức nào, họ vẫn có thể thương hại mụ ta... con khốn ngu ngốc đã làm Harry tức giận.

—————————————————————

Giấc ngủ là một phước lành của người trần thế mà cậu thường khao khát nhưng không thể có được.

Hadrian đã giả vờ ngủ khi Neville và Ron bước vào phòng, theo dõi huyết áp của họ cho đến khi nó đủ thấp để cho thấy họ đã ngủ.

Cả ba người đều cần kiểm tra một chút. Cậu nắm lấy bàn tay đầy sẹo của họ và thì thầm những câu thần chú dài, đảm bảo rằng bất kỳ phép thuật hắc ám nào thấm vào da họ đều được thanh tẩy. Vết sẹo của họ sẽ mờ đi nhanh hơn, chỉ để lại một lời nhắc nhở khó nhận thấy về những gì đã xảy ra với họ. Nhưng Luna là ưu tiên của cậu.

Em gái của cậu, em gái nhỏ đáng yêu của cậu không bao giờ phải chịu khổ vì tội lỗi của bất kỳ ai. Hadrian, không phải là một người tốt bụng và chu đáo, nhưng Số Phận biết rằng cậu sẵn sàng chấp nhận hình phạt của người khác nếu cậu yêu họ đủ nhiều.

Cậu là nhiều thứ...

Một loạt những thứ có thể khiến mọi người yêu mến, tôn thờ, sợ hãi và ghét cậu.

Nhưng Chủ nhân của Tử Thần đã, đang và sẽ luôn tàn nhẫn với những kẻ làm hại những gì cậu ta coi là của mình...

"Hm... có lẽ đã đến lúc triệu hồi các Bảo Bối..." Tử Thần thì thầm vào tai cậu. Một lần nữa, Hadrian cảm thấy những cánh tay ma quái quấn quanh mình, những lời thì thầm quyến rũ và cám dỗ lọt vào tai cậu khi chính linh hồn của cậu rung lên. Áo choàng ngay trong tầm với, cây đũa phép trong lâu đài, nhưng... chiếc nhẫn... chiếc nhẫn chết tiệt có thể đã quay lại với Riddle. Hadrian có thể mơ hồ nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với các Trường Sinh Linh Giá, nhưng cậu rất chắc chắn rằng chúng đã quay lại với Riddle.

"Đến đây nào..." Tử Thần thì thầm, một lần nữa thay đổi hình dạng của họ. Hadrian dám nhìn và ngay lập tức đông cứng khi thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Những đường nét sắc sảo và mái tóc hạt dẻ ngắn của Roderick ám ảnh cậu. Nhưng Tử Thần không bao giờ bắt chước màu mắt. Thay vì sắc xanh ngọc lam mờ nhạt mà Roderick sở hữu, đôi mắt của Tử Thần vẫn đen như thường lệ. "Triệu hồi các Bảo Bối... sau cùng thì chúng là món quà của tôi dành cho cậu."

Hadrian rùng mình, cảm thấy một đôi môi lạnh ngắt chạm vào cổ mình. Đôi mắt của cậu lại đờ đẫn khi nắm lấy cánh tay đang chuyển từ ôm vai sang quấn quanh eo cậu của Tử Thần. Mím môi, Hadrian đẩy hắn ta ra.

"Không. Tôi sẽ không trao cho mụ ta đặc ân của các Bảo Bối." Cậu lắc đầu. Hadrian không đủ thô lỗ để để một người như Umbridge có vinh dự được chết vì Bảo Bối Tư Thần.

"Ông chỉ muốn linh hồn của mụ ta..."

Tử Thần mỉm cười, và số phận - Hadrian không thể không nuốt nước bọt khi nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn đó trên khuôn mặt của Roderick. Chàng trai cậu biết là người chính trực và tử tế. Một biểu cảm như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt Roderick.

"Tốt... Cậu biết rất rõ rằng chơi đùa những linh hồn như thế rất vui." Tử Thần thì thầm, trước khi buộc Harry phải đối mặt với hắn. "Giết bà ta. Trao linh hồn của bà ta cho tôi."

Và như thể Tử Thần đã khiến cậu tuyên thệ, những lời như vậy đã được xác nhận bằng một nụ hôn lạnh lẽo.

—————————————————————

Chỉ vài ngày trôi qua, Luna cuối cùng cũng bình phục. Cô đã cảnh giác, mỉm cười hết mức có thể khi cảm thấy có thứ gì đó theo dõi mình mỗi lúc thức giấc. Ngay lập tức, cô biết rằng Hadrian đã khiến một con ma theo dõi cô khắp nơi. Cô không biết đó là con ma nào, nhưng có một con ma.

Và nói đến Hades, anh ấy bình tĩnh đến đáng sợ. Ngoài việc đích thân chăm sóc cô và đảm bảo cô khỏe hơn, anh ấy không làm gì cả. Phần còn lại của Gryffindor trở nên lo lắng khi Hades vẫn im lặng và bình tĩnh. Umbridge tiếp tục các lớp học của mụ ta, trông có vẻ thoả mãn sau khi tra tấn học sinh.

Luna biết họ không phải là những người duy nhất. Cô biết rằng họ không phải là những đứa trẻ duy nhất bị tra tấn bằng bút lông máu. Và vô cùng tuyệt vọng, họ - cũng như những người còn lại trong vòng tròn thân cận tự xưng của Hades - đã cố gắng hết sức để vạch trần mụ.

Kỳ lạ thay, Hermione đã phát triển một loại quan hệ quen biết với Pansy Parkinson, điều này khiến họ nhờ Draco Malfoy và Blaise Zabini giúp đỡ. Nhưng họ không đưa Hades vào. Chỉ nghĩ đến việc gồm cả Hades vào thôi cũng thấy lạ lẫm và đáng sợ. Nhưng chỉ có Luna, Ron và Hermione biết rằng chỉ cần đưa Hades vào hoạt động nhỏ này thì sẽ kết thúc bằng việc có ai đó chết.

Vào đầu tháng Hai, mọi thứ thay đổi - theo chiều hướng xấu.

"Chết tiệt..." Ron chửi rủa, nhìn chằm chằm vào Nhật Báo Tiên Tri. Rõ ràng, kế hoạch của họ đã đổ sông đổ biển vì có người đã đánh bại họ.

______
Phơi bày mặt tối của Hogwarts: Sự tàn ác của Thứ trưởng cấp cao được đưa ra ánh sáng

Trường phù thủy và pháp sư Hogwarts được mệnh danh là nơi an toàn nhất trên thế giới. Các giáo viên là những tấm gương sáng đã truyền dạy kiến thức nhiều thế hệ phù thủy cho đến ngày nay. Trong nhiều thế kỷ, ngôi trường này là một trong những niềm tự hào lớn nhất của nước Anh khi góp phần sản sinh ra vô số các phù thủy tài năng.

Được biết, Hogwarts thật không may khi không thể giữ một giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám lâu hơn một năm. Vào cuối tháng 8 năm 1995, Dolores Umbridge - Thứ trưởng Bộ Pháp Thuật dưới thời Bộ trưởng Cornelius Fudge - đã được Bộ bổ nhiệm làm giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới.

Với tư cách là Thứ trưởng, người ta kỳ vọng bà ấy sẽ mang lại những điều tuyệt vời trong việc giáo dục những tâm trí trẻ tuổi của thế hệ mới. Tuy nhiên đã có thông tin mới về phương pháp giảng dạy học sinh của Dolores Umbridge

Đối với chúng ta, những phù thủy, việc học và thực hành là cách hiệu quả nhất để học phép thuật và thần chú. Thật không may, bà Umbridge dường như đã không áp dụng phương pháp này trong giảng dạy. Như đã được tiết lộ, học sinh chỉ phép học thông qua các tác phẩm viết đến mức không được mang đũa phép vào lớp học. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi học sinh Hogwarts có một Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có năng lực và trong những năm trở lại đây, họ đã không may khi phải học với những giáo viên không thể truyền đạt kiến thức một cách hiệu quả họ.

Ngoài phương pháp giảng dạy tồi tệ, người ta cũng phát hiện ra rằng Dolores Umbridge đã đối xử tàn nhẫn với những học sinh mà bà cho là đã không tuân theo các quy định.

Các phù thủy, pháp sư và những người bạn phù thủy, thật không may khi được xác định rằng trong quá trình cấm túc với Umbridge, một số học sinh đã bị buộc phải sử dụng bút lông máu và khắc chữ vào mu bàn tay của họ. Bút lông máu là vật phẩm phép thuật hắc ám đã bị cấm ở hầu hết các quốc gia và chỉ được phép sử dụng trong một số trường hợp nhất định như ký kết hợp đồng hoặc nghi lễ máu. Bà ta không chỉ mua một vật phẩm bất hợp pháp như vậy mà còn ép những học sinh nhỏ của Hogwarts phải sử dụng bút lông máu như một hình phạt...

Đối với việc một người nguy hiểm và tàn bạo như vậy được đặt vào một vị trí quyền lực đối với trẻ nhỏ, nhiều người đã bày tỏ mối quan ngại. Nếu ngay cả Chúa tể Hắc ám cũng không tra tấn trẻ em theo cách đó, vậy thì làm sao Bộ Pháp Thuật và Hiệu trưởng Dumbledore lại có thể cho phép sự tàn ác như vậy tiếp tục?
______

Toàn bộ bài báo ngửi thấy mùi Hades lại một lần nữa thông đồng với Skeeter. Nhưng chỉ riêng điều đó cũng đủ khiến người ta lo lắng. Điều này quá bình tĩnh, quá hiền lành để là việc của Hades. Cô biết anh trai mình sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ nhưng điều này quá hòa bình đối với Hades. Anh ấy sẽ kéo mụ ta qua Rừng Cấm nếu anh ấy không thể khiến Skeeter viết một bài báo về mụ ta. Đúng, việc công khai tiết lộ về sự tra tấn sẽ hủy hoại Umbridge, nhưng điều đó vẫn được coi là hòa bình mỗi khi liên quan đến Hadrian - chết tiệt - Potter.

Ánh mắt cô lang thang trong Đại sảnh, và cô thấy vẻ mặt kinh hoàng của những học sinh đang đọc Nhật Báo Tiên Tri. Một số học sinh - hầu hết là những phù thủy thuần chủng - ngay lập tức biết bút lông máu là gì và tại sao chúng bị cấm ở nhiều quốc gia. Những học sinh đó nhanh chóng chạy đến gặp bạn bè của mình, những người bị mắng và bị cấm túc với Umbridge, cuống quýt kiểm tra mu bàn tay của họ.

"Làm thế nào mà bồ ấy có thể khiến Skeeter viết nhanh như vậy?" Hermione lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào tờ báo.

"Skeeter?" Neville hỏi.

"Đúng... Hadrian đã từng hợp tác với Skeeter nhiều lần. Điều này khiến bồ ấy đặc biệt nguy hiểm khi xử lý thông tin."

"Khi nào thì Harry đáng yêu không nguy hiểm?" Fred hỏi một cách mỉa mai nhưng ngay cả khi đó, Luna biết anh ấy thừa nhận Hades không phải là người có thể trở thành kẻ thù.

Luna chỉ có thể thở dài, trước khi quay sang người được nhắc đến đang bước vào Đại sảnh với vẻ mặt tươi tỉnh. Hadrian thường tái nhợt, không ai thắc mắc điều đó vì anh ấy luôn tái nhợt như vậy, nhưng kể từ khi nhận được ký ức kiếp trước của mình - hoặc như anh trai cô thường gọi là: thức dậy - anh tái nhợt theo cách khiến mọi người cho rằng anh đã chết. Nó luôn gợi nhớ cho cô ấy về Tái nhạt tử thi*.

———
*Bản gôc là "Pallor mortis" (tiếng Latinh, trong đó pallor nghĩa là "sự tái nhạt", mortis nghĩa là "của cái chết") chỉ sự tái nhạt màu sắc diễn ra ở da của cơ thể người (trường hợp da sáng màu) chỉ trong vòng 15 đến 25 phút sau chết. Nguyên nhân là do máu thôi tuần hoàn trong các mao mạch. Một khoảng thời gian sau, máu chìm xuống phần dưới của xác dưới tác động của trọng lực và tạo thành hồ máu tử thi. Điều này khiến các vùng da ở các bộ phận trên cơ thể, đặc biệt là mặt, trở nên trắng bệch, nhợt nhạt.
———

Nhưng mà... Anh trai cô trông không tái nhợt như thường lệ. Má anh ửng đỏ, tóc rối bù, và trên khuôn mặt anh có một nụ cười đáng yêu. Đối với những người khác, Hadrian trông thật tuyệt vời và trẻ con - giống như cách anh ấy nên thế. Nhưng Hadrian không phải là bất kỳ ai trong số đó. Có điều gì đó không ổn.

"Chào buổi sáng." Anh cười khúc khích và Luna rùng mình.

"Bonjour, petite lune. Guten Morgen, kleiner Mond." Hadrian nói, hôn lên trán cô khi ngồi bên cạnh cô.

Ngay lập tức, Luna nhăn mũi khi cô nghe những lời của anh. Tiếng Pháp và tiếng Đức. Cô cho rằng anh ấy nói hai thứ tiếng cho cô và chính anh. Cả hai đều có nghĩa là: Chào buổi sáng, mặt trăng nhỏ.

Nếu Hades có tâm trạng tốt đến mức lặp lại điều gì đó bằng một ngôn ngữ khác thì chắc chắn có điều gì đó không ổn.

"Frère..." (Anh trai) Cô thì thầm, liếc nhìn anh một lần trước khi cố gắng tập trung vào đồ ăn của mình.

Cô nhìn Ron, người cũng trông đặc biệt lo lắng. Tuyệt vời, có điều gì đó không ổn đến mức Ron có thể thấy cách phép thuật của Hades phản ứng.

Bàn Gryffindor rất căng thẳng nhưng cô cố gắng hết sức để lờ nó đi. Hades - trong số tất cả mọi người - là người duy nhất trông có vẻ thư thái. Khi ánh mắt của cô ấy chuyển sang bàn giáo viên, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của hầu hết các chủ nhiệm nhà, sắt mặt nhợt nhạt của các giáo viên khác, những người hoàn toàn kinh hoàng trước tin tức này.

"Hades."

Cô quay về phía Lincoln đang rất hoảng loạn.

"Bồ ổn chứ?" Anh ấy hỏi, nhưng Hades chỉ bảo Lincoln ngồi xuống bên cạnh anh.

"Đừng lo, Linc. Mình kiên cường hơn bồ nghĩ nhiều." Hades vui vẻ nói.

Số Phận, Luna muốn nôn mửa vì căng thẳng và lo nghĩ. Anh trai cô đã làm cái quái gì vậy? Tại sao anh ấy lại vui vẻ như vậy?

Cô cảm thấy ai đó kéo áo choàng của mình, quay sang Ron đang khá lo âu. Liếc nhìn Hades, cô thấy anh đang bị phân tâm với việc an ủi Lincoln hoảng loạn và lo lắng. Vội vàng, cô né tránh anh trai mình và nghiêng người về phía Ron.

"Anh nhìn thấy gì?"

"Ngoài việc phép thuật của bồ ấy đang nhảy múa xung quanh như vải bay trong gió thì không có gì nhiều. Màu sắc không thay đổi, nhưng nó có tông màu lạnh hơn." Ron lẩm bẩm, trước khi thở dài. "Nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất của anh... Luna... nhìn vào bàn giáo viên... nhìn kỹ."

Đôi mắt của cô nheo lại trước khi làm theo lời đề nghị của anh. Ngoài sự kích động lộ liễu trên biểu cảm của các giáo viên và những lời thì thầm nhanh và giận dữ mà McGonagall thể hiện rõ ràng, thì không có gì thực sự sai cả. Cô cẩn thận quan sát biểu cảm của họ. Tội lỗi. Tức giận. Sốc. Ghê tởm. Kinh hoàng. Buồn bã. Rất nhiều cảm xúc và ánh mắt của cô dừng lại ở vẻ sợ hãi và giận dữ của Dumbledore. Cô ngay lập tức cảm thấy ghê tởm khi nhìn người đàn ông đó.

Nhưng sau đó, ánh mắt của cô dừng lại ở chiếc ghế trống của chủ đề gây tranh cãi ngày hôm đó.

"Umbridge đang ở chỗ quái nào thế?"

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

...

...

Và 50 CHƯƠNG ????? 50?!?!?!?! Chết tiệt. Tôi không tôi sẽ mất bao lâu để hoàn thành fic này nhưng tôi thề với Chúa tôi sẽ khiến câu chuyện này tiến triển cho đến khi Hades bé nhỏ của tôi (người vừa là một con mèo đen vừa là một con chó) lên 20 😤

Ồ, và Umbridge cuối cùng cũng sắp biến mất yaaaaaayyyy -/(và - rồi - Dumbledore - lại - trở - thành - một - nỗi - phiền - toái - lớn - nữa. - Người - đàn - ông - này - cuối - cùng - cũng - sẽ - làm - điều - gì - đó - khiến - huyết - áp - của - Hades - tăng - vọt.)/-
...
—————————————————————

CẢNH BÁO TRƯỚC KHI ĐỌC CHƯƠNG SAU: CÓ TÌNH TIẾT ĂN MÁU, TRA TẤN, GIẾT NGƯỜI BẰNG CÁCH CHÉM ĐẦU.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top