50. Người mới, bản đồ mới, phòng mới

"Anh đang làm gì đấy?"

Luna nhìn Neville giật mình, mỉm cười rạng rỡ với nhà thảo dược học đầy nhiệt huyết đang chăm sóc cây như thể chúng là con của anh. Đã một tuần trôi qua kể từ khi họ trở về sau kỳ nghỉ. Mặc dù Hadrian không nói gì, nhưng cô đã hoàn thành nhiệm vụ của bản thân với tư cách là em gái của anh trai mình. Khả năng tiên tri của cô đã tỏ ra hữu ích khi nói đến hiệu quả. Hình ảnh tiên tri không xuất hiện thường xuyên hoặc nhất quán, nhưng chúng rất hữu ích khi đột nhiên xuất hiện.

"L-Luna!" Neville há hốc mồm, nhảy dựng lên từ chỗ đang mình đang khom người trên mặt đất. Cây bẫy quỷ mà anh đang chăm sóc quấn quanh cổ tay anh, chuyển động như một con rắn... một con rắn đẹp hơn nhiều, nếu Luna phải so sánh cái cây này với Amy yêu quý của Hades.

"Chào Neville. Những con wrackspurts lại đang tụ tập xung quanh anh rồi." Cô cười khúc khích, nghiêng đầu. Cây bẫy quỷ hướng về phía cô khi cô nhẹ nhàng vuốt ve nó. Một loài cây hung dữ như vậy nhưng Neville đủ tài năng và kỹ năng để thuần hóa chúng đến trạng thái thuần hóa kỳ lạ này.

Anh ấy sẽ hữu ích với Hades, cô nghĩ. Khả năng thuần hóa những loài cây hung dữ như vậy sẽ có lợi cho anh trai cô... Neville, với sự hướng dẫn phù hợp và đủ thông tin cũng như vật liệu, có thể lai tạo ra một loại cây quái dị. Có lẽ anh sẽ thành công trong một nỗ lực như vậy. Tương lai của anh ấy vẫn chưa được tiết lộ cho cô, nhưng cô tin rằng Neville đủ kỹ năng để làm được điều đó. Nếu Cây Bẫy Quỷ đủ làm bằng chứng, thì cô biết rằng Neville xứng đáng với sự tài trợ của anh trai cô.

"Cái gì? Ồ... ừm..." Neville lắp bắp, xoa gáy, cười ngượng ngùng với Luna. Anh trở lại tư thế khom người mà Luna vẫn đang ở. Dựa trên hành động của anh, Cây Bẫy Quỷ di chuyển theo ý muốn của anh và quấn chặt lấy cánh tay anh. "Điều gì đưa em đến nhà kính? Anh... ừm... nghĩ em sẽ ở cùng Harry."

"Anh trai em đang bận việc khác. Anh ấy đã định tự mình đến đây, nhưng anh ấy có hẹn với cặp song sinh." Lời nói của cô thành thật một cách kỳ lạ khi chọc vào cây ma thuật. "Anh ấy đã giao cho họ một nhiệm vụ và họ cuối cùng cũng đã hoàn thành nó."

"Hả... vậy thì..." Neville lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng trước khi nuốt nước bọt và quay sang cô với vẻ lo lắng. "Em đến đây để đưa cho anh à?"

Trước khi cô kịp nói, có một tiếng ồn lớn và một loạt tiếng chửi thề vang lên. Luna thở dài, nhận ra giọng nói quá quen thuộc. Một nụ cười xuất hiện trên môi cô khi cô ngả người ra sau, nhún gót chân để có thể nhìn rõ hơn người tóc gừng đang chửi thề.

"Chết tiệt!" Cô nghe Ron hét lên, "Không bao giờ quên được những thứ đã xảy ra trong năm đầu tiên."

Ron loạng choạng bước vào nhà kính, cười khẩy với một trong những Cây Bẫy Quỷ của Neville đã bám vào chân anh ấy. Anh hướng ánh mắt bất lực về phía hai người, và Neville nhìn chằm chằm vào họ một lúc. Thương hại Ron tội nghiệp, Neville vỗ tay lên mặt đất vài lần và Cây Bẫy Quỷ phản ứng ngoan ngoãn.

"Nev... Nhắc mình đừng bao giờ đùa giỡn và tìm hiểu bất cứ khi nào mình ở trong nhà kính... ít nhất là khi bồ không ở xung quanh." Ron nhún vai, rùng mình khi anh ấy vội vã rời khỏi Cây Bẫy Quỷ.

Luna cười khúc khích khi chàng trai tóc đỏ trốn sau cô, trừng mắt nhìn những cây cối đang đến quá gần.

"Cẩn thận với gốc cây đó." Neville cảnh báo. Ánh mắt của họ ngay lập tức chuyển sang gốc cây. Nó trông bình thường, không có gì khác thường nhưng Luna biết rõ.

"Một cây Snargaluff!" Cô hét, cười toe toét khi cúi xuống và đưa tay lên gốc cây. Mắt cô sáng lên khi quay về phía Neville, vừa kinh ngạc vừa ấn tượng. Chúng là một phần trình chương trình giảng dạy môn Thảo dược học ở Hogwarts, nhưng Giáo sư Sprout luôn thích giữ những đứa trẻ tò mò tránh xa loài cây hung dữ này. Nó không giống như Cây Bẫy Quỷ, vốn hiền lành nhưng sẽ làm bạn nghẹt thở - Snargaluff rất khác. "Làm thế nào mà anh thuyết phục được giáo sư Sprout cho anh chăm sóc một loại cây như vậy?"

"Uh... Điểm của anh?"

Hai sứ giả của số phận liếc nhìn nhau. Lý do khiến Sprout quyết định Neville là học sinh duy nhất có lý trí để xử lý những loài cây có tri giác không chỉ do điểm số của anh. Hoàn toàn không phải. Cũng giống như Hermione có thiên hướng về phép thuật Rune, Neville có năng khiếu về phép thuật vật lý liên quan đến thực vật - hoặc chính trái đất. Thật đáng sợ khi thấy Neville có tiềm năng lớn như vậy mà lại bị kiềm chế và đàn áp bởi các yếu tố bên ngoài.

"Em nghĩ..." Luna ngừng lại, "Giáo sư Sprout nhìn thấy điều tương tự như chúng ta."

"Cái gì?" Ron thở dài, "Nev, bạn à." Ngập ngừng, Ron đi qua những cây cối để đến chỗ Neville. Vỗ vai chàng trai, anh mỉm cười. "Luna và mình có... ừm... năng lực. Những thứ như thế - không thể nói cho bồ biết nhiều vào lúc này. Dù sao đi nữa! Thấy không... Mình có thể nhìn thấy phép thuật. Bồ... Bồ có năng khiếu về điều này! Nó thật tuyệt vời và mình có thể thấy cách nó về cơ bản là phát sáng bất cứ khi nào bồ ở gần cây cối."

Neville chớp mắt ngạc nhiên, nhưng Luna thậm chí không trách anh. Ron rất thông minh nhưng anh ấy gặp khó khăn trong việc giải thích một số điều. Một tiếng cười nhẹ phát ra từ môi cô khi cô tiến về phía họ. Cô nắm lấy tay Ron và Neville, đan chúng vào nhau.

"Woah!" Ron cười ngượng ngùng, "Luns, Nev - không có ý xúc phạm nhưng bồ ấy không gu của anh. Không xúc có ý phạm. Chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Luna đảo mắt, "Ron. Im lặng đi."

Ron hừ, trong khi Neville càng thêm bối rối. Một lần nữa, cô không thể trách anh. Ngay cả Hadrian cũng trở nên bực bội vì sự bối rối do những người báo trước số phận gây ra.

"Neville. Không lời nói nào có thể diễn tả chính xác tiềm năng to lớn của anh. Em mới chỉ học được cách làm điều này gần đây, vì vậy hãy kiên nhẫn với em. Cả hai anh." Cô nhìn chằm chằm vào cả hai, chờ đợi bất kỳ dấu hiệu đồng ý nào.

Cô có thể thấy sự xung đột trong mắt Neville và sự phấn khích trong mắt Ron.

Phải thừa nhận rằng, cô thấy mình may mắn khi có Gellert. Ông ấy là một người cố vấn rất giỏi về nghệ thuật bói toán, thật đáng tiếc khi Hadrian vẫn chưa quyết định rằng Ron nên gặp Felix. Mặc dù khá khó để họ gặp nhau vì Hadrian chưa tiết lộ nhiều về Felix.

"Vater... của em đã dạy em nhiều điều trong mùa hè. Một trong số đó là kỹ năng tạm thời kết nối tầm nhìn của chúng ta,'' cô quay sang Ron, ''với người khác. Tất nhiên, điều đó rất mệt mỏi, nhưng nó sẽ đáng giá." Cô đảm bảo, trước khi quay sang Neville. "Neville, anh có muốn nhìn thấy những gì bọn em nhìn thấy không?"

"Nev—"

"Ron... Để anh ấy tự quyết định."

"Được rồi..."

Cô cười với Neville, chờ câu trả lời.

Không giống như anh trai mình với tính khí nóng nảy, Luna có sự kiên nhẫn như biển cả - bao la và bình tĩnh cho đến khi bị khiêu khích. Nhưng cô không bị khiêu khích, vì vậy, cô kiên nhẫn chờ Neville trả lời. Cô cảm nhận được sự lo lắng của anh, và điều đó khiến cô thở dài.

Anh trai cô cần... những người có năng lực kiểm soát khả năng của họ một cách hoàn hảo. Neville còn xa mới đạt được điều đó. Tuy nhiên, sự nhân văn của anh ấy là điều mà Hadrian cần. Luna, mặc dù ủng hộ mục tiêu tàn nhẫn của anh trai mình, nhưng không muốn người dân của họ trở thành bản sao của những Tử Thần Thực Tử. Cô cần những người có thể thừa nhận sai lầm của mình và đôi khi cho phép cảm xúc của bản thân lấn át. Đó là điều mà Hadrian từ chối thừa nhận.

"Luna... ừm... như thế này có an toàn không?"

"Ngoại trừ cảm giác choáng váng tạm thời sau đó thì không có gì đáng kể."

Neville mím môi, thở dài khi nhìn chằm chằm vào Ron. Chàng trai kia đang cười toe toét, rõ ràng rất hào hứng muốn cho Neville xem bất cứ thứ gì mình đang nhìn thấy. Cô không nghi ngờ rằng bất cứ thứ gì Ron đang nhìn thấy qua thị lực phép thuật của anh ấy đều tuyệt vời và đáng kinh ngạc.

"Làm ơn đừng để anh hối hận về điều này." Anh thở dài, và Luna rất vui khi được tiếp tục.

Gellert đã dạy cô nhiều điều, nhưng việc chia sẻ tầm nhìn là một trong những bài học khó nhất mà ông từng dạy. Số phận đã trao khả năng này cho một số ít người, chia sẻ một thứ như vậy, ngay cả tạm thời, cũng rất rủi ro. Bằng cách nào đó - nhưng không có gì đáng ngạc nhiên - Gellert có thể tìm ra cách tạm thời chia sẻ khả năng tiên tri của họ. Mặc dù cô biết lý do tại sao... thật buồn, nhưng cô không thể trách ông ấy được.

Tình yêu khiến ngay cả Chúa tể Hắc ám cũng trở nên ngu ngốc.

Quá trình thực sự rất đơn giản. Điều cần thiết là sự kết hợp của phép thuật. Toàn bộ quá trình đòi hỏi ít nhất một nhà tiên tri khác, theo cách đó sẽ dễ dàng hơn. Gellert thừa nhận rằng lần đầu tiên ông ấy thực hiện việc tạm thời tiếp cận quyền hạn này có hơi đau đớn. Có hai sứ giả của số phận khiến toàn bộ việc này trở nên dễ dàng hơn. Một người là chủ thể sẽ chia sẻ khả năng của họ, người kia là người sẽ bắt đầu quá trình.

Về cơ bản, công việc của Luna là lấy một phần phép thuật của Ron và đan nó vào phép thuật của Neville. Đó là một cách sửa chữa tạm thời, tập trung đủ lâu để cố gắng nắm lấy những sợi dây phép thuật của Ron. Nó không giống như việc luồn chỉ bình thường. Phép thuật của Ron sẽ nhảy khỏi ngón tay cô, không bao giờ dính vào nút thắt mà cô đã tạo ra. Cô có thể cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên trán mình và cuối cùng... cuối cùng cô cũng đan được sợi chỉ nhỏ đó vào phép thuật của Neville.

Cô hít một hơi, buông tay họ ra và thở dài.

"Neville?"

Cô quay về phía chàng trai đang kinh ngạc, mắt anh như muốn lồi ra khỏi hốc mắt khi nhìn chằm chằm vào cả hai. Không cần suy nghĩ, Ron triệu hồi một tấm gương và đưa cho Neville.

"Tuyệt vời, phải không?"

"Nó còn hơn thế!" Neville khẳng định, há hốc mồm khi thoáng nhìn thấy phép thuật của chính mình. "Wow, thật lớn."

"Thấy chưa?! Bồ có rất nhiều tiềm năng Nev." Ron cười, lắc vai Neville. "Mình không nghi ngờ gì về việc Harry sẽ giúp bồ! Bồ ấy thực sự rất thông minh... Mình đã nhận được Luna." Anh ấy cười khúc khích, mỉm cười với cô gái và trìu mến xoa đầu cô. "Không thể ở đây nếu không có em ấy."

"Đừng quá sướt mướt. Wracksput sẽ chui qua tai anh đấy." Luna nói, vỗ nhẹ vào cánh tay anh ấy.

Neville mỉm cười, trước khi đôi mắt anh mờ đi và thở dài. "Ồ... thực sự chỉ là tạm thời."

"Này, này, này! Đừng rầu rĩ, Nev. Bọn mình có bồ."

Luna mỉm cười, vỗ vai Neville khi cô khẽ thì thầm. "Anh là anh đỡ đầu của Hadrian. Có lẽ anh sẽ được đối xử đặc biệt."

"Luna!"

—————————————————————

"Thật tuyệt vời," Harry cười, nhìn chằm chằm vào hình ảnh ba chiều của Hogwarts. Nó giống với hình ba chiều công nghệ cao mà cậu thấy trong cuộc đời thứ mười hai và thứ tám của mình. Chỉ riêng việc cặp song sinh có thể kết hợp một thứ như vậy vào những năm 1990 đã đủ làm bằng chứng để cậu để quyết định rằng họ sẽ trở thành những người tài giỏi, kỳ diệu nếu cậu có thể cung cấp cho họ nguồn lực và sự hướng dẫn đúng đắn.

"Chân Nhồi Bông và Mơ Mộng Ngớ Ngẩn sẽ phát điên nếu họ nhìn thấy điều này." Cậu lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào tấm giấy da đặt trên bàn. Ánh sáng màu be mà nó phát ra đã vẽ nên một mô hình thu nhỏ của Hogwarts, và Harry quan sát kỹ để nhận dạng các quả cầu lộn xộn và những cái tên lơ lửng cho biết vị trí của học sinh. "Làm tốt lắm."

George và Fred cười toe toét, giống hệt nhau như thường lệ.

"Thật sao?" Fred nhích lại gần hơn. Harry đã tiết lộ thông tin cậu là hậu duệ của một trong những Đạo Tặc trước kỳ nghỉ Giáng sinh. Hai người đã gần như quyết định tôn thờ mặt đất mà cậu bước đi, cầu xin cậu tiết lộ danh tính của Chân Nhồi Bông và Mơ Mộng Ngớ Ngẩn ảo diệu. "Harrykins, em phải hiểu... thứ này rất khó tái tạo, sửa đổi nó còn tệ hơn."

Anh ấy chỉ vào bản đồ gốc mà George đang nâng niu như thể đó là đứa con đầu lòng của mình. Harry chỉ cười, vỗ nhẹ vào lưng Fred.

"Không sao đâu. Lần đầu tiên của anh khá tốt đấy." Cậu cười, nhìn khuôn mặt họ càng lúc càng đỏ vì những lời bóng gió nhỏ này. "Dù sao, thế là hoàn hảo. Anh đã sắp xếp cơ chế hoạt động ổn thỏa rồi, đúng không? Giả sử... em muốn các anh tạo lại bản đồ của Bộ Pháp Thuật, một thứ giống với bản đồ Đạo Tặc hơn là bản cải tiến này."

Cậu chỉ tay từ bản đồ gốc sang hình ảnh ba chiều được chiếu từ tấm giấy mà cặp song sinh đã trình cho cậu. Cậu không cần hình ba chiều này của Bộ Pháp Thuật, nhưng một bản đồ cho phép cậu theo dõi bất kỳ ai trong Bộ sẽ hữu ích.

"Hai anh đã làm như thế nào?" Cậu hỏi, nheo mắt nhìn cặp song sinh.

George hít một hơi sâu, đặt bản đồ gốc bên cạnh bản sửa đổi.

"Những Đạo Tặc là thiên tài. Họ đã sử dụng Bùa Lần Tìm cấp độ 3 (Homonculous/Homunculus Charm) để theo dõi mọi người, nhưng thần chú đó không thể mạnh đến thế được. Bùa Bùa Lần Tìm cấp độ 3 là phép thuật cực kỳ tiên tiến và khó sử dụng, nhưng ngay cả như vậy, hiệu ứng cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn." George giải thích, gõ đũa phép của mình vào bản đồ đã mở khóa để tiết lộ tàn dư của phép thuật. "Vì vậy, bọn anh nghĩ đến chữ Rune. Một trong những Đạo Tặc phải là một bậc thầy chữ Rune đáng sợ mới có thể đốt các chữ Rune nhỏ như thế này mà vẫn có khả năng tồn tại lâu như vậy. Chết tiệt, Harry, hãy xem thử!"

George cười toe toét, triệu hồi một chiếc kính lúp để lộ ra những chữ Rune nhỏ xíu được khắc trên mép của tấm giấy. "Đó là những chữ Rune nâng cao! Merlin, ngay cả với một cây bút Rune cũng cần rất nhiều phép thuật. Và chuỗi chữ Rune này được lặp đi lặp lại nhiều lần để bao quanh mép giấy."

Harry ậm ừ, mỉm cười hài lòng. Dù cậu đã mong đợi điều kỳ diệu này đến từ Remus, cậu biết rằng Sirius là thiên tài về chữ Rune trong số những Đạo Tặc. James rất giỏi về độc dược và biến hình. Remus là phù thủy tài giỏi đã thành thạo mọi phép thuật tấn công và phòng thủ được dạy trong DADA. Peter - và cậu có thể ghét điều đó - khá giỏi về bùa chú và biến hình. Nhưng Sirius? Đó là thiên tài hiểu biết chữ Rune đến mức đáng kinh ngạc.

Regulus cũng giống vậy - như Harry nhớ rõ từ kiếp thứ hai của mình - nên có thể mong đợi rằng hai anh em có những điểm tương đồng. Mặc dù Regulus luôn phù hợp với phép thuật tâm trí hơn là phép thuật Rune.

"Vì vậy, về cơ bản—" Fred thúc khuỷu tay anh trai, "Những chữ Rune đã giữ cho bùa chú và phép thuật tồn tại đến tận ngày nay. Bất kể ai đã khắc chúng, anh chắc chắn rằng họ muốn các chữ Rune tồn tại lâu hơn cả cuộc đời. Anh nghĩ bọn anh vô tình tân trang lại các chữ Rune để chúng tồn tại lâu hơn nữa."

Harry cười, "Tuyệt vời! Thật tuyệt vời." Cậu nhìn chằm chằm vào những chữ Rune, không thể rời mắt khỏi chúng. Có lẽ sự thành thạo chữ Rune đã chảy trong huyết quản của gia tộc Black. Hermione có thể là bằng chứng cho điều đó. "Em nghĩ em nhận ra những chữ Rune này... Em sẽ cho hai người mượn một cuốn sách để nghiên cứu. Dù sao thì!"

Cậu cầm lấy hai tấm bản đồ, ngân nga khi hình ba chiều mờ dần khi đi sâu hơn vào phòng yêu cầu. Lần này nó được biến thành một phòng thí nghiệm, thứ mà Hadrian yêu cầu.

"Bây giờ, về hai anh... Em thừa nhận điều này; Em sẵn lòng và có khả năng tài trợ cho hai anh. Điều em yêu cầu là những phát minh, những thiết bị kết hợp phép thuật và công nghệ, chắc chắn sẽ giúp chúng ta bắt kịp sự tiến bộ của những người phi phép thuật." Harry ngâm nga, mỉm cười trực tiếp với cặp song sinh khi họ nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ bối rối. "Em tin chắc rằng hai anh có khả năng cải tiến công nghệ của chúng ta như vậy."

"Chết tiệt..." Fred lẩm bẩm, "Harry... ý anh là... anh hiểu rằng bọn anh có thể tháo dỡ và làm lại bản đồ, nhưng anh không nghĩ rằng—"

"Fred. Freddie!" Harry cười, xua tan lo lắng của anh bằng một cái vẫy tay đơn giản. "Thấy đó, em có Luna và Ron. Có thể hiểu được, hai anh nghi ngờ một số điều... liên quan đến em trai anh và em gái em. Nếu anh không tin lời em nói, thì hãy tin lời họ. Tương lai của các anh, tiềm năng của hai anh lớn hơn nhiều so với điều này. Và bên cạnh đó... nếu em tài trợ cho các anh, thì các anh sẽ dễ dàng mở cửa hàng trò đùa của mình."

Rồi cậu cười, gần như ác ý nếu có ai đó hỏi cậu bất cứ điều gì.

"Và có lẽ... em sẽ giúp các anh trong vấn đề nhỏ đó... của các anh. Hửm? Tất nhiên, những khách hàng của Hẻm Knockturn sẽ vô cùng vui mừng khi biết những nhà phát minh bí ẩn của họ cuối cùng cũng có một cửa hàng chính thức mà họ có thể lẻn vào—"

"Được rồi! Được rồi!" Hai người rõ ràng hoảng loạn, bối rối trước sự hiểu biết của Harry. Thật không may cho cặp song sinh khi Harry sẵn sàng làm bất cứ điều gì và mọi thứ để đạt được những gì mình muốn... bao gồm cả cặp song sinh.

Sự hài lòng trên khuôn mặt cậu gần như khiến cặp song sinh phải lùi lại. Khi Ron nói rằng đối phó với Harry giống như bán linh hồn cho quỷ dữ, họ đã không tin. Nhưng giờ họ ở đây, bị đe doạ, trời đất ơi. Harrykins nhỏ bé của họ thực sự là một con quỷ do chính cậu tạo ra.

"Đúng rồi, bây giờ... liên quan đến việc chế tạo và sửa chữa của hai anh, em sẽ rất vui khi hai người làm việc với 'Mione và Linc vài lần. Sự tương thích của họ với phép thuật Rune sẽ hữu ích." Cậu ngâm nga, thò tay vào túi. Gần như theo bản năng - tìm kiếm một điếu thuốc không có ở đó. Cậu lè lưỡi, rõ ràng không hài lòng với điều đó. "Số phận... Đừng quá lo lắng về nó... trong thời gian này. Hai anh sẽ được nghỉ ngơi cho đến khi em giao cho hai anh nhiệm vụ khác. Không có gì nhiều, em thề."

Có điều gì đó trong cách cậu cười và tay cậu giật giật khiến lời nói của cậu... giả tạo. Nhưng cặp song sinh có thể cảm nhận được một sự trung thực nào đó trong giọng điệu của Harry.

"Nhưng em khuyên các anh trong thời gian này nên nghiên cứu kiến thức về đũa phép. Tốt nhất là các cơ chế về cách chúng có thể trở thành chất xúc tác của phép thuật." Cậu không thể không vỗ túi, gần như nhăn mặt khi một gói thuốc lá không xuất hiện từ hư không.

George thở dài, "Chắc chắn, chắc chắn rồi... Bọn anh... bọn anh sẽ không bị đuổi học hay gì cả, đúng không? Ý anh là..." anh ấy lẩm bẩm, rõ ràng là lo lắng cho sự an toàn của họ. Trong cặp song sinh, George luôn có chút sợ hãi khi nói đến nguy hiểm. Fred thích rủi ro, nguy hiểm, George lo lắng và bồn chồn - nhưng làm điều đó một cách khó phát hiên.

"Tất nhiên là không! Anh nghĩ em là ai mà lại để cho những nhà phát minh của mình bị bắt chứ?" Harry cười, ý nghĩ đó thật khó tin. Cặp song sinh sẽ không bị bắt khi đang sửa chữa những phát minh mới trừ khi đó là một phần trong kế hoạch của Hadrian. "Phòng yêu cầu sẽ chào đón hai anh. Tại sao các anh không—" cậu đưa bản đồ đã được sửa đổi cho cặp song sinh, "—sử dụng cái này để đến đây mà không bị phát hiện. Những người khác có thỉnh thoảng có thể đến thăm, vì vậy đừng lo lắng về điều đó."

"Này... Ginny không liên quan đến chuyện này, phải không?" Fred nghiêng đầu, nhận lấy tấm bản đồ với một sự kính trọng khiến người ta nghĩ rằng cuộn giấy da là một cuộn giấy thiêng liêng nào đó.

"Chưa đâu. Em gái của anh không phải là nhà phát minh hay nhà tiên tri... nhưng tài năng của em ấy kết hợp với tiềm năng của em thật đáng kinh ngạc. Đừng lo, Ginny đang ở trong môi trường tốt."

Tốt nhưng không an toàn, cậu lẩm bẩm, mỉm cười với cặp song sinh.

"Này... đừng lo." Harry xoa hai tay đeo găng tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào cặp song sinh trước khi khuôn mặt cậu biến dạng thành một nụ cười kỳ dị khác. "Em sẽ chịu trách nhiệm cho cả hai anh."

Fred và George nuốt nước bọt, gật đầu. Mặc dù George tỏ ra do dự hơn, nhưng Fred lại có vẻ phấn khích và háo hức. Tuy nhiên, hai người đều có vẻ bị cậu làm cho sợ hãi.

"Tốt lắm... em kỳ vọng nhiều điều từ hai anh."

—————————————————————

Bản đồ Đạo Tặc được sửa đổi đã phục vụ mục đích của Harry. Lén vào kho lưu trữ trí tuệ mà không bị phát hiện khi toàn bộ Hogwarts đang bị giám sát. Có lẽ cậu sẽ sao chép bản đồ này và tự sửa đổi nó. Có thể thêm các phòng bí mật, chẳng hạn như kho lưu trữ, phòng chứa, ROR và kho vũ khí nhỏ của Gryffindor. Mặc dù Hadrian vẫn chưa xác nhận rằng thứ chết tiệt đó vẫn còn nguyên vẹn sau ngần ấy năm.

"Chết tiệt, Godric. Chết tiệt, Lucretius." Cậu lè lưỡi, ngồi phịch xuống ghế khi đặt bản đồ đã sửa đổi lên bàn tròn. Có lẽ cậu nên đổi tên nó.

Gần như một cách sinh động, cậu nhớ lại cuộc đời thứ mười của mình và cách Regis thường lẻn vào kho lưu trữ cùng Lucretius và Tieran. Hai người từng là bạn thân, và Regis bị kéo vào trò hề của họ. Tội nghiệp anh ấy.

"Nơi nào, ôi, kho vũ khí chết tiệt đó nằm ở đâu?" Cậu chỉ đũa phép của mình vào một số khu vực, dễ dàng đánh dấu một số điểm nhất định sẽ dẫn đến các căn phòng bí mật. Chẳng hạn như lối vào của phòng chứa nằm trong nhà vệ sinh nữ, ROR ở tầng bảy và kho lưu trữ nằm ngay phía đối diện lâu đài - vuông góc với thư viện. Nhưng kho vũ khí của Gryffindor nằm ở đâu đó mà cậu chỉ có thể nhớ một cách mơ hồ. Không phải việc nhớ lại thực sự sẽ giúp ích.

Cậu ngay lập tức cho rằng nó ở tầng một hoặc ngục tối. Theo logic, vũ khí phải được đặt ở nơi mà họ có thể dễ dàng tiếp cận trong một trận chiến. Đó là điều mà Lucretius đã lý luận với họ.

"Chết tiệt..." cậu lại lè lưỡi một lần nữa, "Thanh kiếm đó hẳn là rất hợp với cô ấy."

Điều đặc biệt về kho vũ khí là vũ khí không phải vũ khí cũ thông thường. Phần lớn chúng được làm từ cùng loại thép với thanh kiếm Gryffindor, do đó, vũ khí có thể là chất xúc tác của phép thuật. Một sự thay thế nguy hiểm và sắc bén hơn một chút so với đũa phép, nhưng phải thừa nhận, đũa phép là chất xúc tác tốt hơn.

"Aaaaaahhhh..." Harry rên rỉ, gần như ngã khỏi ghế khi ngả người ra sau. "Gryffindor khốn kiếp."

Và rồi cậu nhớ ra rằng bản thân cũng là một trong những Gryffindor khốn kiếp đó.

"Chết tiệt!" Cậu muốn ném bản đồ sang một bên, "Chết tiệt—"

"Tuyệt vời!"

Và có lẽ cậu đã ném thứ gì đó... một cuốn sách rất nặng về phía giọng nói mà mình nghe thấy. Ngay khi nghe thấy tiếng động mạnh, tiếng rên rỉ và lời nguyền rủa ngay sau đó. Đôi mắt của Hadrian nheo lại một cách nguy hiểm, trước khi cứng đờ khi nhận ra điều gì đó đã định hình trong cơ thể bản thân. Cậu biết giọng nói, nhận ra nó từ những cơn ác mộng khốn kiếp trong cuộc đời đầu tiên của mình.

Harry lấy một cuốn sách, không phải đũa phép của bản thân, một cuốn sách chết tiệt. Bởi vì cậu chắc như đinh đóng cột rằng ném một cuốn sách vào tên khốn đó sẽ đau hơn là một cú choáng. Có thể hạ thấp lòng tự trọng của hắn bằng cách sử dụng phương tiện phi pháp thuật để gây tổn hại thay vì dễ dàng vẫy đũa phép và niệm một câu thần chú. Không. Hadrian sẽ không cho tên khốn đó sự hài lòng khi chứng kiến cậu sử dụng phép thuật của mình trên một thứ đáng khinh đáng chết.

Tiến đến nơi phát ra tiếng động, đôi mắt cậu nhanh chóng tập trung vào tên ngốc bằng cách nào đó đã tìm được kho lưu trữ. Lưng hắn quay về phía Harry, xoa đầu - nơi một cuốn sách rõ ràng đã rơi trúng. Có vẻ như lần này số phận đã đứng về phía cậu.

Và hành động đầu tiên của Harry là nâng cuốn sách chết tiệt đó lên, rồi đập mạnh vào sau đầu Riddle.

"MERLIN!"

Riddle hét lên, lớn tiếng rên rỉ khi ôm đầu trong cơn đau tột cùng. Cuốn sách mà Hadrian đã sử dụng khá dày, vì vậy sức nặng đã làm cú đánh đau hơn.

Trong khi đó, Hadrian chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nhìn xuống hắn như thể một con bọ đã xâm nhập vào kho lưu trữ và cậu được giao nhiệm vụ thi hành phán quyết lên nó. Thậy không may, cậu vẫn chưa được phép giết chết tên khốn này và chỉ đơn giản là lè lưỡi và nhặt cuốn sách của mình lên.

"Làm ơn đừng nói với ta rằng Amarantha đáng yêu của ta đã nói với ngươi về nơi này." Harry phủ bụi cho cuốn sách, không quan tâm đến những thiệt hại mà mình gây ra. "Chết tiệt..."

"Potter!" Riddle quay sang cậu, mắt mở to vì tức giận. "Cái quái gì—"

"Để ta cho ngươi biết, ngài Slytherin vĩ đại," cậu chế giễu, "Ta đã thường xuyên lui tới nơi này từ năm ngoái. Ta nên hỏi ngươi điều đó."

Riddle lè lưỡi, vẫn xoa xoa phần gáy bị bầm tím trong khi Hadrian vô tâm quay lưng lại với chúa tể hắc ám. Cậu có thể nghe mờ mờ thấy tiếng bước chân của Riddle khi người đàn ông quyết định đi theo cậu.

"Ngươi đang làm gì ở đây?"

"Khám phá lâu đài."

Thật lạ, Hadrian nghĩ. Riddle lại ngoan ngoãn... một cách kỳ lạ. Ờ thì, thông tin mới là thứ cậu không cần biết. Nhưng... sự thành thật đột ngột của Riddle đối với Harry thật kỳ lạ.

"À... một lần nữa, Amarantha có nói với ngươi về nơi này không?" Cậu đặt cuốn sách, hay còn gọi là vũ khí, xuống bàn, trước khi nhanh chóng quẹt bản đồ sửa đổi trở lại vào túi của mình. "Tsk. Đáng lẽ ta nên bảo cô ấy giữ bí mật về nơi này."

"Đây là nơi nào?"

Mình nên chiều theo hắn ta không? Mình có nên không? Cậu suy ngẫm, muốn ngừng nói chuyện cho đến khi những lời thì thầm liên miên trở nên lớn hơn trong đầu cậu. Có vẻ như Etiennette và Damian đang yêu cầu cậu giải trí cho tên ngốc đáng thương kia. Mặt khác, Hadrian lại muốn đánh vào đầu tên khốn đó một lần nữa.

"Giống như Salazar Slytherin có phòng chứa riêng của mình, đây là kho lưu trữ của Rowena Ravenclaw."

"Ravenclaw? Bà ấy không tạo ra phòng yêu cầu à?"

"Không. Hufflepuff đã tạo ra căn phòng đó. Ai khác nữa có thể nghĩ ra một căn phòng đáp ứng mọi nhu cầu của bất kỳ ai, miễn là họ tin tưởng đủ mạnh?"

"Cái đó... Quả thực nghe giống Hufflepuff." Riddle dừng lại, trước khi tiếp tục. "Còn Gryffindor thì sao?"

Sự phức tạp của bốn căn phòng phụ thuộc vào người sáng lập đã tạo ra chúng. Phòng chứa bí mật - một căn phòng tự giải thích. Salazar Slytherin đã tạo ra căn phòng đó để giấu bí mật của mình, bí mật về huyết thống của mình và chỉ để được khám phá bởi một người thuộc dòng dõi của ông (cho đến khi Harry xuất hiện). Helga Hufflepuff là một người phụ nữ tốt bụng và mẫu mực, một thiên tài đã tạo ra một căn phòng cung cấp cho bạn mọi thứ bạn cần. Sự tốt bụng đó đảm bảo rằng các học sinh có một nơi để chạy đến, mặc dù chính căn phòng đó được giấu ở nơi dễ thấy. Rowena Ravenclaw đã giấu căn phòng của mình thậm chí còn tốt hơn Hufflepuff. Ngoài lối vào mà Hadrian sử dụng, người ta chỉ có thể đi vào thông qua một lối trong thư viện, nơi bạn sẽ phải trả lời một loạt câu hỏi từ thực tế, toán học, triết học và tâm lý học. Câu trả lời thường khác nhau và cần phải có sự trung thực tuyệt đối đối cho một số câu hỏi. Trong khi đó, Gryffindor không đặt khóa trong phòng bị phù phép của ông ấy. Một trong những lý do là nó không bao giờ xuất hiện trừ khi có một trận chiến xảy ra.

"Ngươi sẽ không tìm thấy nó."

"Ồ? Tại sao không? Đừng đánh giá thấp tôi, Potter."

Hadrian đảo mắt, "Đánh giá thấp ngươi là điều cuối cùng ta sẽ làm, Riddle. Nhưng để trả lời câu hỏi của ngươi, thì khá đơn giản. Căn phòng cụ thể đó không thể được tìm thấy trừ khi nó muốn được tìm thấy."

Bất kể Lucretius đã cố gắng giải thích với họ bao nhiêu lần rằng kho vũ khí nằm ở tầng một, Godric vẫn thẳng thắn và trực tiếp hơn.

"Nói rõ hơn đi." Riddle liếc nhìn cậu, trước khi nhặt một cuốn sách mà hắn thấy hứng thú. Khiến Hadrian kinh ngạc, đó là một cuốn sách trong chồng sách mà cậu tập hợp.

"Tsk... Đồ khốn." Cậu thở dài, trước khi miễn cưỡng giải thích. "Căn phòng chết tiệt đó di chuyển."

"Cái gì?" Những lời này dường như khiến Riddle ngạc nhiên đến mức hắn suýt đánh rơi cuốn sách. "Cậu đang đùa đấy."

"Ta không đùa. Godric Gryffindor là kẻ điên đã tạo ra cả một kho vũ khí phép thuật liên tục di chuyển xung quanh lâu đài. Nó chỉ dừng lại trước mặt một người đang rất cần nó. Tình huống mà nó xuất hiện thường là một trận chiến lớn, đặc biệt là khi trận chiến là để bảo vệ lâu đài. Nhưng Gryffindor thì điên và cánh cửa đó được cho là chỉ xuất hiện với những người thực sự... tuyệt vọng."

Lucretius đã bối rối khi cha anh ấy thêm yêu cầu đó.

Godric Gryffindor, mặc dù là một người hào hiệp và dũng cảm, nhưng lại tàn nhẫn và có phần độc ác. Trong mắt ông ấy, sự tuyệt vọng và quyết tâm có tác động ngang nhau đối với mọi người tùy thuộc vào tình huống. Cho dù một người phải tuyệt đối quyết tâm hay tuyệt vọng một cách tàn bạo, ông đều đảm bảo rằng vũ khí mà ông ấy giữ sẽ chỉ được những người như vậy sử dụng.

Sự tuyệt vọng có khả năng khiến con người trở nên dũng cảm... hoặc theo quan điểm của cả Regis và Hadrian - trở nên điên rồ.

"Đừng đi tìm nó." Hadrian giật lấy cuốn sách, nhìn chằm chằm vào Riddle đang ngồi thoải mái trên ghế. Cậu cười, đặt tay lên ghế và cười. "Ngươi sẽ không bao giờ cần đến nó đâu."

"Điều gì khiến cậu nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ cần đếm kho vũ khí đó?"

Màu đỏ nhấp nháy trong đôi mắt nâu sẫm, trước khi màu máu đó quét qua những sắc tối và chảy máu. Như thể bị đưa vào trạng thái thôi miên, đôi mắt xanh lục của Hadrian nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ thẫm. Đỏ là màu sắc yêu thích của Harry ngoài màu xám.

"Cả hai chúng ta đều biết rằng ngươi luôn chọn phương pháp phép thuật nếu ngươi phải tham gia một cuộc chiến."

"Nhưng nếu tôi muốn giết cậu thì sao, hả?"

Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến cơ thể Hadrian giật mình và bật cười. Có lẽ, trong mắt Riddle, cậu đã phát điên, nhưng sự thật đơn giản là Riddle vẫn muốn giết cậu đã mang lại niềm vui không thể giải thích cho Hadrian. Có những người muốn hưởng lợi từ cậu, lợi dụng cậu - nhưng Số Phận đã khiến Hadrian thích thú khi ai đó muốn cậu chết.

"Ồ xin vui lòng... Chúa tể hắc ám đáng yêu của ta," Hadrian cười toe toét, cúi xuống gần hơn khi vẫn cảm thấy làn luồng nhiệt nóng lạnh đó chảy giữa họ. "Nếu có ai đó ở đây cần những vũ khí đó để giết người, thì đó sẽ là ta."

Sự điên rồ là thứ mà Hadrian thể hiện. Nhưng vào lúc đó, cậu tự hỏi loại điên rồ nào đã chiếm lấy cậu khi cậu ôm lấy má Riddle.

"Sẽ có một ngày ta giết ngươi bằng thanh kiếm Gryffindor..."

Bất cứ sự điên rồ nào đã thiêu đốt cậu vào lúc đó...

"Hoặc có thể ta sẽ quấn chiếc mề đay của ngươi quanh cổ xinh đẹp của ngươi và siết cổ ngươi đến chết..."

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

Vậy... Harry có thể sẽ ngã xuống trước, nhưng không phải theo hướng tốt hahahahaha. Và Neville cuối cùng cũng được chiêu mộ. Cặp song sinh sẽ gây ra rất nhiều rắc rối và làm việc quá sức với sự điên rồ của Harry. Nhưng ít nhất Harry đã nhét tiền vào tay họ một lần nữa.

Luna và Ron đang ngày càng giỏi hơn với khả năng liên quan đến số phận của họ. Tôi sẽ giới thiệu cậu ấy với Felix vì đó là hành động đúng đắn.

Về các căn phòng. Tôi cứ nghĩ: "Tại sao chỉ có hai phòng?" Sau đó, kho lưu trữ trí tuệ được hình thành, tiếp theo là kho vũ khí di chuyển. Tại sao nó lại di chuyển? Vì tôi tin rằng những Gryffindor cũng điên rồ theo cách riêng của họ và Godric biết rằng chỉ có những người thực sự quyết tâm (hoặc tuyệt vọng) mới có được lòng dũng cảm đáng sợ. Đừng quên, phạm tội ác cũng đòi hỏi sự dũng cảm, và bạn có thể tin rằng Godric Gryffindor biết điều đó. Các đặc điểm của nhà Gryffindor là tinh thần hiệp sĩ, danh dự và những thứ tương tự, nhưng tôi tin chắc rằng Draco Dormiens Nunquam Titillandus (Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ) xuất phát từ việc Godric trực tiếp gây chiến với một con rồng.

Người đàn ông đó có một chút điên rồ trong người và con cháu của ông ta đã thừa hưởng nó. Tinh thần hiệp sĩ có thể có nhiều hình thức, danh dự cũng vậy. Tôi tin rằng Godric Gryffindor đã phải đối mặt với nhiều khó khăn, và vũ khí mà ông trân trọng không nên sử dụng một cách dễ dàng. Ông ấy sẽ rất nghiêm khắc về điều đó và lo lắng rằng ai đó có thể sử dụng vũ khí của mình để làm hại ngôi trường mà ông ấy xây dựng. Vì vậy, sự tuyệt vọng và thực sự quyết tâm đã trở thành một yêu cầu để tiếp cận kho vũ khí của ông.

Okay, tôi đang nói nhảm. Dù sao đi nữa! Umbridge thực sự có thể chết hoặc giống như... bị tra tấn trong chương tiếp theo, vì vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top