45.
Những bức tường lạnh lẽo, những cuốn nhật ký tả tơi và sự chính nghĩa ngu ngốc
____________________________
Ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Từ cuối tháng Mười đến khoảng một tuần rưỡi trước khi kỳ nghỉ đông đến, Hadrian đã là hình mẫu của một học sinh mẫu mực hoàn hảo. Hành vi của cậu thay đổi nhiều đến mức ngay cả Snape cũng trở nên mất bình tĩnh khi cậu bé nhìn chằm chằm vào mắt hắn trong khi hắn đang xúc phạm khả năng pha chế độc dược của cậu. Ngay cả khi Snape xúc phạm Hadrian cũng không làm gì được vị gia chủ mới nhận chức.
Hơn thế nữa, vấn đề với Umbridge đã diễn ra khá suôn sẻ nhờ cách Hadrian thể hiện tốt trong mắt bà ta. Tất nhiên, Umbridge đã quyết định rằng Harry là con quỷ cải trang và đã làm mọi cách để buộc tội Harry vì một hành vi tàn bạo nào đó trong lớp học của bà ta. Mọi hình phạt đều bị bác bỏ sau khi điều kỹ hơn về những lời buộc tội của bà ta đối với Harry.
Bà ta làm lố đến mức ngay cả Snape cũng bối rối không hiểu bà ta đang buộc tội cậu điều gì.
"Mụ ta phát điên rồi..." Draco bình luận khi cậu ta nhìn chằm chằm vào Harry từ bên kia bàn.
Hai người một lần nữa liên kết với nhau theo lời của Luna. Mặc dù không còn là chuyện hiếm khi thấy Harry và Draco đi chơi cùng nhau nữa. Thường thì là ở tháp thiên văn hoặc chỉ quanh quẩn trong thư viện. Lần này, đó lại là thư viện trong khi những người bạn còn lại của họ đang làm gì đó không biết.
"Đừng để ý đến bà ta." Harry ậm ừ, mắt đảo từ trái sang phải khi cậu đọc sách của mình. Cậu đeo kính - lần nữa - bất kể cậu có cần nó hay không. Chà, cậu có thể dễ dàng bỏ chúng đi, nhưng bạn bè của cậu đã quá quen với việc nhìn thấy đôi mắt của cậu bị che khuất bởi tròng kính. Điều đó làm giảm hiệu ứng đáng sợ mà ánh mắt của cậu gây ra cho mọi người. "Dù sao, về vũ hội Yule..."
Draco nhướng mày, tò mò không biết Harry sẽ nói gì. Nhưng Harry chỉ lật qua lật lại cuốn sách của mình, khẽ ngâm nga rồi gửi cho Draco một nụ cười tinh nghịch. "Chúng ta có nên mời nhà Markov không? Tôi không nghi ngờ gì về việc Nikolai sẽ rất muốn gặp lại cậu."
Draco đập tay lên bàn, mặt đỏ bừng.
"Cậu-"
"Pft - Cậu rất dễ bị trêu chọc, cậu có biết không?" Harry cười khúc khích, chống cằm lên tay. Trạng thái bối rối của Draco trông buồn cười thật. "Đừng quá phấn khích. Tôi nghi ngờ cô Cassie năm nay sẽ mời họ. Ai biết được? Có thể chúng ta sẽ có thể đi đến vũ hội vương trượng thường niên mà Nga thường tổ chức vào khoảng ngày hạ chí*."
---
* Theo lịch dương, ngày Hạ chí rơi vào khoảng ngày 21 hoặc 22 tháng 6 tại Bắc bán cầu và khoảng ngày 21 hoặc 22 tháng 12 tại Nam bán cầu.
---
"Nếu chúng ta được mời." Draco thở dài, bình tĩnh lại. "Vũ hội vương trượng rất có uy tín đến nỗi gia tộc Black chỉ được mời mười hai lần trong nhiều thế kỷ nó được tổ chức."
"Chủ yếu là vì Gia tộc chúng ta không có nhiều mối liên hệ với Nga. Gia tộc Black ít nhiều chỉ giới hạn ở tầng lớp quý tộc Pháp và quý tộc Hy Lạp. Ví dụ, gia tộc Nott đã được mời một vài lần, nhiều hơn một chút so với gia tộc Black do họ có nguồn gốc từ Nga. Và bên cạnh đó... khách nước ngoài phụ thuộc vào người tổ chức vũ hội và..." Harry cười toe toét, "Nikolai có thể hoặc có thể không để lộ thông tin là gia tộc Markov là nơi tổ chức vũ hội năm nay. Vì vậy, đừng hờn dỗi về mối tình nhỏ đó của cậu nữa."
"Cậu là một tên tồi." Draco nói một cách vô cảm, nhưng Harry nhìn thấy cách cậu ta theo bản năng đưa tay vào túi của mình trước khi rụt tay lại.
"Vậy mà, cậu vẫn giữ chiếc gương tôi tặng cho hai người." Harry cười khúc khích, quay lại cuốn sách của mình.
Sự im lặng bao trùm lấy họ và Harry ngay lập tức bắt đầu hoài niệm. Đó là sự pha trộn của những ký ức. Từ sự bình yên mà cậu cảm thấy với vợ mình trong cuộc đời thứ mười một, đến những trò đùa nghịch trong thư viện của cậu với tư cách là Damian, và rồi đến những ngày cậu trốn trong thư viện với bạn bè mình khi là Malcolm - thật khó để không nhớ đến những điều như vậy, đặc biệt là với bối cảnh. Harry nhớ... cậu nhớ cách Barty kéo Malcolm đến thư viện chỉ để thảo luận về vô số lý thuyết có vẻ quá vô lý so với thực tế. Malcolm thế nào cũng sẽ kéo Regulus đi cùng.
Cậu nhớ...
Và nó đau lòng.
"Hadrian?"
Harry chớp mắt, ngước lên và bắt gặp ánh mắt lo lắng đáng ngạc nhiên của Draco. Cậu chỉ mỉm cười.
"Không có gì... chỉ là đang hồi tưởng lại thôi." Cậu trả lời với sự trung thực đến kinh ngạc. "Tiếp tục học đi... Kỳ thi OWL sắp đến rồi và chúng ta không muốn làm bản thân mất mặt bằng cách thi trượt đâu."
"Phải-"
"Giọng bồ nghe như Hermione vậy."
Harry chớp mắt, nhìn lên thấy Ron đang nghiêng người sau lưng mình. Cậu bé tóc gừng đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách về chữ Rune mà Harry đang cầm, khiến cậu giơ nó lên để Ron đọc.
"Mình thậm chí còn không muốn hỏi đây là gì. Hermione đang khóc vì một cuốn sách Hy Lạp cổ về chữ Rune mà bồ đã đưa cho bồ ấy." Cậu ấy chế nhạo, liếc nhìn Draco, người cũng liếc lại.
"Ồ, cái đó. Mình đang cố dạy bồ ấy tiếng Hy Lạp."
"Cậu biết tiếng Hy Lạp?" Draco nhướn mày, hơi nghi ngờ rằng Harry thực sự biết tiếng Hy Lạp.
"Harry có cả một kho ngôn ngữ. Vẫn không biết bồ ấy học chúng từ đâu." Ron thở dài, ngồi cạnh Harry như thể không có sự căng thẳng nào giữa cậu ấy và Draco. Vài tháng trước, hai người này còn đấu khẩu với nhau, nhưng bây giờ họ... lịch sự? Nguyên nhân chắc chắn là do Harry.
"Những ngôn ngữ nào?" Draco hỏi. Câu hỏi dành cho Harry nhưng cậu ta đang nhìn thẳng vào Ron.
Như thể coi đó là một thách thức, Ron nheo mắt. "Tiếng Nga, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Hy Lạp, tiếng Bulgaria và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, Xà Ngữ. Cậu ấy tự hào liệt kê, khoanh tay trước ngực với vẻ tự mãn.
Draco lè lưỡi, rõ ràng khó chịu khi nghe thấy nhiều ngôn ngữ như vậy. Một lần nữa, một điều khiến Hadrian Potter trở nên cực kỳ hoàn hảo đến lố bịch. Cậu ta cưỡng lại ham muốn trừng mắt nhìn Potter, người đang lật từng trang sách của mình một cách vô tâm như thể Draco chưa từng được nghe về một kỹ năng tuyệt vời như vậy.
"Khoe khoang."
Harry chỉ đơn giản là ừm, ngả lưng vào ghế của mình.
Phép thuật của cậu vẫn còn cảm giác... nó... yếu hơn, hoặc như cậu nói, đang hành động một cách bất thường. Cậu rất chắc chắn rằng phép thuật đáng ghét của mình không tuân theo ý muốn vì những gì cậu đã làm. Thời điểm đó cậu thậm chí còn không nhắm mục tiêu vào phép thuật của mình! Mục tiêu là cơ thể đáng chết của cậu! Vậy tại sao phép thuật của cậu lại hành động như một đứa trẻ hư hỏng vậy?
"Harry..." Giọng nói của Ron tràn đầy cảnh báo. Harry không biết cậu ấy nhìn thấy gì, nhưng nếu phép thuật của cậu đang trở thành một đứa trẻ hư, thì hãy để nó như vậy.
"Yeah, yeah..." Harry gạt đi, dựa vào ghế của mình. "Ron... bồ đã học xong chưa?"
Ron lập tức nhăn mặt. "Không. Mình học dở và bồ biết điều đó."
"Mày sẽ trượt." Draco thẳng thắn tuyên bố.
"Cút đi, Malfoy."
"Thật thô lỗ, Weasley. Mày nên học hỏi cách nói chuyện lưu loát hơn ở Potter đây." Draco chế giễu. Một nụ cười tự mãn hiện trên khuôn mặt cậu ta khi cậu ta dựa vào ghế của riêng mình, gần như bỏ qua cuốn sách về Rune mà cậu ta đang nghiên cứu.
Ron gầm gừ, muốn đấm xuống mặt bàn. Harry lặng lẽ kéo gấu áo của Ron khi cậu ấy sắp đứng dậy và gây gổ với Draco.
Harry chỉ đơn giản là thở dài. Thật không lịch sự chút nào.
---------------------
Một lần nữa cậu thấy mình trong phòng chứa bí mật. Nó lạnh, một sự tương phản lớn với sự ấm áp thường thấy ở bất kỳ khu vực nào chịu ảnh hưởng của Gryffindor. Nhưng cậu không bận tâm. Cậu thoáng thấy vảy của Amarantha, nghe thấy cô lượn quanh và rít lên về việc khám phá nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Hadrian lặng lẽ lẻn vào bức tượng của Salazar Slytherin, tìm thấy lối vào ngay tại miệng bức tượng. Toàn bộ căn phòng chứa đầy bí mật, do đó có cả đội, hiển nhiên là vậy. Bức tượng nằm ở cuối căn phòng thực chất chỉ là lớp ngụy trang cho một phòng làm việc ẩn.
Sàn nhà vẫn ướt, tiếng nước bắn tung toé và tiếng bước chân của cậu vang vọng qua các bức tường. Hadrian bước thẳng vào miệng, theo đường hầm cho đến khi đến cuối. Toàn bộ đường hầm tối đen, đũa phép của cậu nắm hờ trong tay khi một chút ánh sáng chiếu ra từ đầu đũa phép. Trước mặt cậu là một cánh cửa bị khóa, những chi tiết uốn khúc tinh xảo trên gỗ và núm cửa.
§Mở ra.§ Cậu khẽ thì thầm. Phải mất một lúc mới nghe thấy tiếng tách và dễ dàng bước vào.
Phòng làm việc - à, cậu có thể gọi đó là thư viện với kích thước lớn của nó - được bảo quản rất tốt đối với một nơi đã nằm dưới lớp bụi hàng thế kỷ. Hadrian thở phào nhẹ nhõm, ánh sáng từ đũa phép của cậu mờ dần.
"Cuối cùng thì..." Cậu thì thầm, lang thang qua từng giá sách cho đến khi đến một bộ sách cụ thể. Một phần của giá sách chỉ chứa những cuốn nhật ký. Phần lớn trong số đó bị khóa bằng xà phép. Nhưng cậu không với lấy bất kỳ cuốn nhật ký bị khóa nào, không. Cậu với lấy một cuốn nhật ký trông đơn giản, cảm nhận một chút phép thuật còn sót lại để bảo tồn văn bản.
"Mình nên đến đây sớm hơn." Cậu lẩm bẩm với chính mình.
Đáng lẽ cậu nên đến. Cuộc đời thứ mười của cậu có rất nhiều thông tin về Phép thuật Cổ xưa. Giọng nói của Regulus cuối cùng cũng trở lại. Nó ám ảnh Hadrian nhưng cậu vẫn im lặng khi thổi bay lớp bụi nhỏ đã tích tụ qua nhiều thế kỷ.
Cậu thở dài.
Hadrian Potter là người thứ ba trong dòng thời gian. Số phận luôn là ba. Hadrian chỉ có thể được sinh ra trong cùng một thế giới ba lần. Kiếp thứ bảy, thứ mười và thứ mười ba đến từ cùng một thế giới. Sinh ra trong cùng một dòng thời gian...
Do đó, nếu bây giờ Hadrian chết, cậu sẽ không bao giờ gặp lại mọi người trên thế giới này nữa.
§Im lặng... ngươi là con ma đáng ghét.§ Hadrian rít lên, mở cuốn nhật ký. Cậu đọc trang đầu tiên một cách lặng lẽ.
Mực đã phai và giấy đang mục nát. Nhưng Hadrian vẫn có thể hiểu được những gì được viết. Tất nhiên là không dễ mô tả. Sự tò mò đã chiến thắng khi cậu đọc đi đọc lại qua cuốn sách với một cái tên quen thuộc được viết nguệch ngoạc ở cuối một vài trang.
______
Năm XXXX
"- Thời gian không tử tế với những người sinh ra trong đau khổ.
Số phận một lần nữa trừng phạt tôi bằng một cuộc sống khác thường. Tôi thấy mình đang ở trong một tình huống mà tôi không thể hiểu nổi. Đây không phải là một sự kiện nằm trong dự tính.
Nhưng số phận thích nó, bà ta trêu đừa tôi bằng một gia đình không nên là của tôi."
- -/C-a-l-l-i-x/- Regis
______
______
Năm XXXX
"- Tôi đã quen với tên mới của mình... Mặc dù -/n-g-ư-ờ-i đ-à-n ô-n-g đ-ó/- cha thấy lạ khi tôi phải mất một lúc mới trả lời mỗi khi tôi được gọi là "Regis". Đó không phải là tên của tôi. Tôi chỉ sử dụng nó để giúp một người xứng đáng sống một cuộc sống mà họ xứng đáng. Nhưng thật không may, Số phận ưu ái những kẻ tội lỗi hơn là những người thánh thiện. Tôi đoán đó là lý do tại sao Regis thực sự đã chết.
Bây giờ tôi có một... "anh trai". Thật lạ. Tôi chỉ có một anh trai nhưng số phận đã nguyền rủa tôi bằng một người anh trai mới. Tôi không muốn một anh trai mới.
Tôi muốn anh trai tôi."
- Regis
______
______
Năm XXXX
"- Killian. Ít nhất, tôi vẫn giữ được một phần tên thật của mình. -/S-a-l/- Cha đã trao cho tôi cơ hội đặt cho mình một tên đệm. Tôi chỉ đơn giản chọn Killian, để tưởng nhớ người mà tôi từng là.
Có lẽ... Regis sẽ vui khi biết tôi đã giữ lại phần đó trong tên. Tôi không biết liệu anh ấy có buồn khi tôi đang sử dụng tên của anh ấy không.
Tử Thần tiếp tục tránh né tôi."
- Regis Killian
______
______
Năm XXXX
"- Tôi không thể chấp nhận điều này. Không thể nữa.
Đã một năm kể từ khi gia đình đó nhận tôi vào. "Anh trai" tôi vẫn kiên trì gắn kết với tôi một cách lạ thường.
Lucretius khác. Anh ấy không giống Tiernan.
Anh ấy áp đặt hơn nhiều so với Tiernan. Họ gần như trái ngược nhau, giống như cha của họ. Thật không may."
- Regis Killian
______
______
Năm XXXX
"- Mọi thứ trên thế giới này thật kỳ lạ. Godric Gryffindor là một người đàn ông kỳ lạ. Chẳng trách tôi lại có họ hàng với ông ấy.
Ngay cả trong kiếp này, tôi vẫn nghĩ ông ấy thật kỳ lạ. Nhưng ít nhất, ông ấy sẵn lòng huấn luyện tôi về nghệ thuật kiếm thuật. Tiernan nghĩ tôi thật ngốc khi muốn sử dụng kiếm. Lucretius vô cùng phấn khởi khi tôi tham gia bài học của anh ấy. Helena vẫn giữ thái độ trung lập nhưng tỏ ra thích thú, xét thấy cô ấy đã tặng tôi một cuốn sách ngắn về kiếm. Maelona thì quá đắm chìm vào sách và sinh vật của cô ấy để có thể quan tâm đến kiếm.
Cuộc sống này vẫn thật kỳ lạ..."
- Regis Killian
______
Hadrian tạm dừng một giây khi nhìn chằm chằm vào những trang giấy. Ngày càng nhiều trang giấy bị phai mờ và rách vụn, nhưng phép thuật đã giữ cho văn bản còn nguyên. Mặc dù cậu phải giải mã chữ viết khó đọc được viết bằng chữ viết tay cổ đại. Nhưng cậu vẫn tiếp tục.
Cậu tiếp tục đọc, ngay cả khi giọng nói của Regulus ngày càng lớn hơn, lớn hơn. Đọc đi. Tiếp tục đọc đi. Cậu sẽ nhận được kết cực như thế nào nếu cậu dừng lại? Tiếp tục đọc. Giọng nói thì thầm. Đó là một sự kết hợp ám ảnh giữa Regulus và cuộc đời thứ mười không may mắn. Hadrian phải tắt tiếng nó để tập trung vào cuốn nhật ký cổ trong tay.
______
Năm XXXX
"- Nếu tôi chấp nhận việc nhận con nuôi bằng máu, điều gì sẽ xảy ra với tôi?
Ngoại hình của tôi sẽ thay đổi.
Tôi sẽ không còn giống Regis nữa..."
- -/C-a-l-l-i-x/- Killian
______
Văn bản sau mục đó được gạch chéo bằng những đường nét hung hăng và những ghi chú đơn giản thể hiện sự không hài lòng và buồn bã của tác giả. Nó trông giống như thơ, nhưng không phải. Mọi thứ về văn bản đều thô sơ; nó chứa đầy sự tuyệt vọng được khắc vào tâm hồn, điều mà không nhiều người bày tỏ. Không có vần điệu hay suy luận, rất khác với một bài thơ.
Tuy nhiên... nó giống như một bài thơ dài khi Hadrian tiếp tục đọc bi kịch mang tên Regis Killian.
Những ngón tay lạnh lẽo lần theo gáy sách đã mòn của cuốn nhật ký. Thời gian đã bào mòn cuốn nhật ký. Những trang giấy mỏng manh, đã mục nát và hoá thành bụi sau nhiều thế kỷ bị bỏ lại trên chiếc kệ tồi tàn đó. Thật khó để duy trì một nơi như vậy. Các Hồn Ma không thể chăm sóc tốt cho những khu vực này, nhưng ngay cả như vậy, Hadrian vẫn cố gắng khôi phục cuốn nhật ký hết mức có thể.
Cậu tập trung phép thuật tràn đầy đau đớn đó vào cuốn sách. Tái tạo lại nó là không thể, vì vậy không dễ để sửa chữa tất cả mực đã phai và trang giấy mỏng manh.
Regis là một cuộc đời mà cậu coi là một trong những cuộc đời bất hạnh nhất... Nếu Harry tin rằng số phận đã chỉ định cho cậu một người bạn tâm giao trong mỗi cuộc đời, thì Regis đã mất anh khi họ còn quá trẻ. Điều đó thật... bất hạnh, phải, nhưng cái chết duy nhất đó đã là bước ngoặt biến Regis thành một người vô danh phi thường cho đến khi anh ta chết.
"Regis... Killian... S-"
Lạnh. Lạnh. Lạnh. Lạnh.
Đó là điều duy nhất mà Hadrian có thể nghĩ khi cậu đóng sầm cuốn sách lại. Đầu cây đũa phép của cậu được ấn vào cổ họng của ai đó, và đôi mắt của Hadrian rực cháy với một bí ẩn không thể giải thích được. Một ánh nhìn ám ảnh vĩnh viễn trong mắt cậu phản chiếu lên đôi mắt màu đỏ. Hadrian nheo mắt, phép thuật của cậu gần như giữ chặt người đàn ông vào tường khi hắn ta nghiến răng.
"Riddle." Cậu khạc nhổ, nọc độc nhỏ giọt từ giọng nói.
"Potter." Riddle nói, trông không hề nao núng nhưng Harry thấy nó. Ánh nhìn này trong đôi mắt của Chúa tể Hắc ám mà cậu không thể diễn tả cụ thể. Đó là sợ hãi? Là sự mê hoặc? Là hứng thú? Là ham muốn? Đó là thứ gì đó.
Luna đã không nói với cậu. Không có tầm nhìn về cuộc... gặp gỡ này.
"Ngươi đang làm gì ở đây?"
Đôi mắt của Riddle chỉ đơn giản là nheo lại khi Hadrian giữ hắn dựa vào tường. Cây đũa phép của cậu đang áp vào cổ họng của Riddle, giữ cho nó ổn định. Dù sao, ngay cả khi Riddle có thể tước vũ khí của cậu, Hadrian vẫn là một bậc thầy về phép thuật không cần đũa phép.
Ngay tại đó.
Bên trong căn phòng cô đơn đó là những huyết thống cuối cùng của họ. Gryffindor cuối cùng. Slytherin cuối cùng.
Những Peverell cuối cùng.
Hadrian im lặng, chờ đợi một câu trả lời mà cậu mong đợi sẽ không bao giờ nhận được. Tuy nhiên, Riddle gần như cười - gần như, Hadrian không nghĩ biểu cảm ghê tởm đó là một nụ cười, bất kể nó trông như thế nào. Cậu mất rất nhiều thời gian để không đấm Riddle một lần nữa. Cậu chưa bao giờ là người coi trọng danh dự khi nói đến cơn tức giận của mình. Hadrian rất có khả năng sử dụng nắm đấm khi cần thiết.
"Xin lỗi, nhưng ta mới là người nên hỏi ngươi điều đó... Gryffindor."
Bị gọi là Gryffindor trong thánh địa chết tiệt Slytherin thật kỳ lạ. Cậu không biết tại sao. Nhật ký của Regis vẫn còn trong tay cậu và việc được gọi là Gryffindor giống như một sự xúc phạm cá nhân đối với cuốn nhật ký chết tiệt đó.
Cuối cùng, Riddle nhìn thấy cuốn nhật ký trước khi Hadrian ấn cây đũa phép sâu hơn vào cổ họng Riddle.
"Không phải là việc của ngươi. Hãy để ta nhắc lại câu hỏi của ta. Làm thế quái nào mà ngươi có thể vào được Hogwarts mà Dumbledore không nhận ra?" Bất kể Hadrian ghét Dumbledore đến mức nào, gã khốn đó vẫn là hiệu trưởng.
Bất kỳ chữ ký phép thuật ngoại lai nào không thuộc về học sinh đã đăng ký hoặc nhân viên được thuê đều được coi là một mối đe dọa ban đầu. Chắc chắn, Dumbledore sẽ ngay lập tức biết Riddle đang ở trong lâu đài vì ông ta trở nên hoang tưởng như thế nào. Tất nhiên, Hadrian vẫn biết ơn vì ông ta chưa bị con dê già gọi đến - một sự thật kỳ lạ và đáng lo ngại.
"Potter, ta có thể nhắc nhở ngươi rằng ta là Gia chủ Slytherin. Hogwarts sẽ không coi ta là mối đe dọa." Riddle nói, khá lạnh lùng nếu Hadrian có ý kiến về nó.
"Amarantha sẽ thông báo cho ta..." Cậu lẩm bẩm, nhưng có vẻ như Riddle là một thằng khốn khó ưa có thể nghe thấy tất cả mọi thứ. Tên khốn.
"Có vẻ như Amy quý giá của ngươi đã trở nên quen thuộc với ta. Giống như Hogwarts, cô ấy không coi ta là một mối đe dọa." Hadrian ghét giọng điệu chế giễu của hắn. Ghét cách thằng khốn đó dám gọi Amarantha của cậu bằng biệt danh đó. "Hơn nữa... Ta đã ở đây từ trước khi ngươi đến. Ta nghĩ ngươi chú ý hơn... thế này."
Hadrian chớp mắt. Cậu chắc chắn rằng mình là người duy nhất trong phòng làm việc và thư viện quá lớn đó. Làm thế nào mà cậu có thể... mất tập trung đến mức không cảm nhận được phép thuật lạnh giá của Riddle. Nó đã ngột ngạt khi cậu lần đầu tiên cảm thấy nó chỉ một năm trước. Làm sao mà cậu có thể...
"Nghi lễ chết tiệt..." Hadrian nghiến răng.
Một lần nữa - Cậu được nhắc nhở về việc mình đã làm hỏng nghi lễ đó tệ đến mức nào. Phép thuật của cậu hoàn toàn không ổn định và mất cân bằng. Cậu rùng mình, gần như lùi lại khi đột nhiên nhận ra mình đã quá phụ thuộc vào phép thuật của mình đến nỗi giác quan của bản thân gần như bị tê liệt.
"Đúng... bất ngươi đã làm gì với chính mình vào Samhain, có vẻ như nó đã ảnh hưởng theo cấp số nhân." Riddle lẩm bẩm. Hắn không có vẻ chế giễu hay ngạo mạn. Đúng hơn... hắn có vẻ thích thú và tò mò.
Hadrian gần như ngay lập tức rút lui vì điều đó, nhưng cậu giữ Riddle ở vị trí chĩa đũa phép và ghim vào tường. Cơ thể họ rất gần nhau, phép thuật của họ ép buộc nhau chống lại nhau. Nhưng phép thuật lạnh lẽo của Riddle lại chọc vào phép thuật đang cháy của Hadrian như thể đó là một đứa trẻ nhìn thấy điều gì đó hấp dẫn.
"Ta sẽ chiều lòng ngươi, ác quỷ." Riddle thở dài, nhìn thẳng vào mắt Hadrian. Đó là một kỳ tích đáng kinh ngạc, vì ngay cả Luna cũng không thể nhìn thẳng vào mắt Hadrian mà không đeo kính. "Amarantha đã kể cho ta nghe một điều thú vị vào lần trước ta đến đây. Dinh thự Slytherin có rất ít thông tin về người đó và ta đoán lâu đài Slytherin sẽ khó tìm kiếm hơn."
Hadrian nheo mắt, "Cái gì? Ngươi đang tìm ai?"
"Một tổ tiên của ta, rõ ràng là..." Ánh mắt của Riddle dường như chuyển từ khoảng không vô tận màu xanh sang cuốn nhật ký rách nát trong tay Hadrian. "Nói cho ta biết... vì ngươi dường như biết tất cả... Regis Slytherin là ai?"
Hadrian chết lặng.
"Cái gì?"
Riddle nghiêng đầu, "Amarantha gọi ông ấy là chủ nhân... cô ấy nói ta là hậu duệ của anh trai Regis Slytherin. Ta đã tìm hiểu về tên của ông ấy và ta không tìm thấy gì cả. Có những Regis khác trong dòng họ, nhưng không phải người mà Amarantha nói đến... vì vậy ta đến đây... và cô ấy chỉ dẫn ta vào phòng."
Amarantha... Hadrian nghiến răng. Cậu không thể trách con Basilisk vì đã kể cho Riddle nghe về Regis. Cô ấy là quái vật của Slytherin, không phải của Hadrian. Vâng, cô ấy gọi cậu là chủ nhân, nhưng ngay cả khi đó... mối liên kết mà cô ấy có với chủ nhân ban đầu của mình gần như được truyền lại cho con cháu của anh trai Regis. Ngay cả khi...
Cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ gắn kết tốt hơn với cậu...
"Potter." Giọng nói của Riddle lúc này nghiêm nghị, lạnh lùng hơn một chút. "Regis Slytherin là ai?"
Mình có nên chiều theo hắn ta không? Hadrian tự hỏi. Cậu không biết phải làm gì. Riddle không biết nhiều thứ, nhưng ngay cả ý nghĩ kể cho hắn nghe về Regis cũng khiến cậu sợ hãi...
Nhưng...
"Regis Killian Slytherin." Cái tên lăn khỏi đầu lưỡi của cậu với sự quen thuộc đến mức nó giống như nọc độc nhỏ giọt từ đó. Cái tên đó... nó vừa đúng vừa sai. Một thứ gì đó được mượn, một sự tưởng nhớ cho ai đó đã chết...
"Ông ấy là chủ nhân ban đầu của con quái vật trong phòng chứa bí mật." Cậu thì thầm rất nhẹ nhàng. Tay hạ xuống, như thể cậu không còn đủ sức lực để đe dọa Riddle nữa - và điều đó làm cho chúa tể hắc ám ngạc nhiên.
Hadrian hít một hơi thật sâu, "Regis là con trai thứ hai của Salazar Slytherin, em trai của Tiernan Slytherin. Đứa trẻ bị nguyền rủa theo những gì ta biết."
Theo những gì cậu nhớ.
"Regis tự mình ấp nở Amarantha khi cô còn nhỏ và không thể tránh khỏi việc đặt cô ấy vào phòng khi cô ấy lớn quá. Ban đầu... Amarantha lang thang trong rừng cấm với Gryffindor... à... Griffin." Cậu gần như bật cười, nhưng vẫn giữ mình bình tĩnh. Cậu lại hoài niệm. "Tuy nhiên... một thời gian trước khi Rowena Ravenclaws qua đời... trước khi Helena bị nam tước giết... ông ấy biến mất."
Anh ta bỏ chạy...
Hadrian đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
"Ngươi biết rất nhiều về tổ tiên của ta." Riddle bình luận, nhưng giọng nói của hắn... nhẹ nhàng.
"Nhật ký của Lucretius Gryffindor có ghi chép về Regis, Tiernan, Helena Ravenclaw và Maelona Hufflepuff." Hadrian giải thích. Đó không hẳn là một lời nói dối... "Ta đã đọc rất nhiều về năm người đó..." Sau đó cậu nói dối, cuối cùng cậu làm vậy.
"Ngươi đang cầm cái gì?" Riddle cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng hắn ta hiện giờ nghe có vẻ hơi thù địch. Hadrian lại cảm thấy phép thuật lạnh giá hơn tương phản với phép thuật rực lửa của mình một lần nữa.
Cậu không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Cậu không biết phải nói dối điều gì.
"Thứ gì đó thuộc về ta."
Vậy nên cậu nói sự thật...
---------------------
Luna không lường trước được điều này.
Cô ấy nhìn chằm chằm với sự kinh hoàng tột độ khi Hermione đứng giữa Umbridge và một Gryffindor năm nhất. Cô gái lớn tuổi hơn tỏ ra phẫn nộ, bối rối và hoàn toàn tức giận trước giáo sư độc đoán.
Con cóc hồng tỏ ra vui mừng trước sự thất bại rõ ràng của một Muggleborn. Những tiếng báo động, tiếng báo động rất to vang lên trong đầu cô khi cô cố tìm lại giọng nói của mình. Cô muốn nói với Hermione, chị gái mình, hãy dừng lại, hãy nhớ những gì Hadrian đã nói. Nhưng cô không thể tìm thấy giọng nói của mình. Cứ như thể Số Phận đã sắp đặt khoảnh khắc này không thể thay đổi.
Cô run rẩy, gần như ngã xuống. Một lần nữa... cô nghe thấy những lời thì thầm độc ác của những người xung quanh. Cô nghe thấy những lời phản bội của những người bạn giả dối đã tiếp cận cô, chỉ để nói về những hành động tàn bạo sau lưng cô. Cô đã không nghe thấy chúng trong một thời gian dài, nhưng vào khoảnh khắc bất lực đó... cô trở lại thành cô gái tội nghiệp bị thế giới coi là điên rồ.
Những khoảnh khắc trước khoảnh khắc này...
Năm nhất vô danh đó đã thực hiện hành động ngu ngốc và dũng cảm khi phản đối Umbridge, nghĩ rằng cô ấy sẽ không bị tổn hại. Cô ấy là một Gryffindor, một Gryffindor thực sự dũng cảm, nhưng ngu ngốc vì sự liều lĩnh ngây thơ. Từ những lời thì thầm mà cô nghe được, cô biết cô gái đó là một Muggleborn khác. Và Umbridge độc đoán như thường lệ đã săn đuổi cô ấy chỉ vì biết họ của cô ấy.
Harry đã cảnh báo họ nhiều lần về mối nguy hiểm mà Umbridge gây ra cho học sinh.
Có lẽ Hermione hành động như vậy vì bản tính chính trực vốn có của cô.
"Giáo sư! Em ấy chỉ đơn giản là nêu ý kiến của mình thôi. Cấm túc là không cần thiết!" Hermione thuyết giảng, đảm bảo rằng năm nhất đứng sau cô ấy. Con vật tội nghiệp run rẩy như một con mèo con mới sinh, rõ ràng là sợ hãi những gì có thể xảy ra khi xem xét phản ứng của đàn chị.
"Trò Granger... Trò Forbes đây đã nói điều gì đó khá đáng kinh ngạc. Nếu trò cũng có vấn đề với cách tôi dạy học, thì tôi chỉ đơn giản nói rằng trò có thể tham gia cùng trò ấy trong giờ phạt của trò ấy." Umbridge nói, ngay sau đó là tiếng ho khan khó chịu của mụ ta.
"Em - Em ấy là năm nhất! Chắc chắn - điều đó có thể tha thứ được vì em ấy đã thất vọng sau khi những người lớn tuổi hơn em ấy đã kể lại kinh nghiệm quá khứ của họ trong môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Hermione tranh luận, "Giáo sư-"
"Tut-tut. Rõ ràng là cả hai đều thiếu giáo dục và thiếu kỷ luật." Umbridge nói, giả vờ thất vọng. "Nhưng... điều đó có thể tha thứ được, vì trò... trò là vậy."
Phù thuỷ gốc Muggle.
Luna ngay lập tức nhận ra và nắm chặt tay trước. Ron và Ginny ở bên cạnh cô, hai người rõ ràng đã sẵn sàng bảo vệ Hermione.
"Ex... Xin lỗi?" Hermione nghe có vẻ... kích động. Luna có thể thấy cô ấy nghiến răng.
Cô nhìn vào mắt Lincoln, người đã hòa vào đám đông, nhưng giống như cô và các Weasley, anh ấy có vẻ sẵn sàng nhảy vào để bảo vệ Hermione.
"Đúng, cô Granger. Cấm túc là cần thiết vì tôi sẽ dạy dỗ cả hai về phép lịch sự và đạo đức nếu trò tham gia." Umbridge hừ hừ.
Ron trông như sắp nổ tung, "Con khốn đó." Giọng nói của anh đầy chất độc và nọc độc. Anh ấy sắp bước vào cuộc tranh luận, trước khi lại ngay lập tức bị kéo trở.
Điều khiến Luna ngạc nhiên là đó lại là Malfoy.
"Potter bảo các người đừng gây rắc rối! Tôi biết cậu ấy đã làm điều đó vì cậu ấy cũng cảnh báo tôi." Draco rít lên, trông khá khổ sở. "Hadrian sẽ tức giận nếu có thêm nhiều người trong số các người gặp rắc rối."
"Mày muốn tao làm gì hả đồ khốn? Đứng yên và không làm gì? Bước qua xác của tao!" Ron quát lại, trước khi anh ấy thoát khỏi tay Malfoy và tiến vào trung tâm.
Nhưng có người đã làm điều đó trước anh.
"Giáo sư... việc giáo dục Hermione về phép lịch sự chính thức và phong thái quý tộc là trách nhiệm của tôi." Giọng nói của Hadrian bình tĩnh và trầm ổn - Nhưng Luna biết rõ hơn. Cô thấy Ron lại cứng đờ.
"Ah... Ôi, bồ ấy đang tức giận..." Anh ấy lẩm bẩm, thận trọng lùi lại một bước.
"Tất nhiên, hành vi sai trái của cô ấy, như giáo sư có thể nói, cũng phải là trách nhiệm của tôi." Hadrian mỉm cười khi đứng trước Hermione, người đã đưa năm nhất - Forbes - vào vòng tay của cô ấy. "Vì vậy... bất kỳ khiếu nại nào liên quan đến điều đó hãy đến với tôi."
Luna kéo tay áo của Ron. "Cái gì... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh thấy gì?"
Ron run rẩy. Đôi mắt anh dán chặt vào Harry trước khi chuyển sang cô. "Màu xám của bồ ấy đã chuyển thành màu đen... nó... Anh không biết... bây giờ chúng trông giống như những sợi dây xích thực sự... và... và chúng sắp giết mụ ta."
Luna nuốt nước bọt.
Ánh mắt cô lại hướng về Harry, khuôn mặt mỉm cười đáng sợ của anh ấy vẫn im lặng, như bị đóng băng trong thời gian.
"Tôi có thể đề nghị tôi nhận hình phạt thay cho họ không? Rốt cuộc... tôi là người đã thất bại... " Anh nói những lời đó theo cách mà anh rõ ràng là đã nói dối, "để giáo dục cô ấy."
Umbridge vui mừng.
Hermione bị sốc và kinh hoàng.
Ron, Ginny, Malfoy và Lincoln bị đóng băng tại chỗ.
Những người khác đều nhìn chằm chằm.
Luna nhắm mắt lại. Cô biết chuyện này sẽ xảy ra.
Harry tự biến mình thành một kẻ phản duện nhưng bản tính cứu thế của anh đã được Dumbledore khắc sâu vào anh.
Trong khi đó... Hadrian chỉ mỉm cười.
Đêm đó... Hadrian đến văn phòng của Umbridge và không trở lại trong nhiều giờ. Ginny ở cùng cô. Các Ravenclaw không bận tâm đến Gryffindor nán lại trong phòng sinh hoạt chung của họ, ôm chặt Luna khi cô khóc cho đến khi ngủ thiếp đi. Cảm giác tội lỗi nuốt chửng cô.
Cô có thể đã ngăn chặn được tình huống này. Cô có thể lên tiếng và thay đổi hướng của kết quả. Tuy nhiên, cô đã thất bại và bây giờ...
Ngày hôm sau, Luna nhìn chằm chằm vào Hadrian với cảm giác tội lỗi và kinh hoàng không thể hiểu được. Anh ấy lại đeo găng tay...
Nhưng cô biết...
Cô biết rằng trên tay phải của anh ấy là hình ảnh phản chiếu của vết sẹo mà anh ấy nhận được trong cuộc đời đầu tiên... một vết sẹo mà anh ấy không nên có trong cuộc đời này.
Tôi không được nói dối.
Nhưng Harry là một người luôn nói dối.
---------------------
---------------------
Ghi chú của tác giả:
Vậy là, chúng ta cuối cùng cũng gặp được kiếp sống thứ mười! Đó là Regis bất hạnh. Tất nhiên, cuối cùng nó đã tiết lộ lý do thực sự khiến Harry gắn bó với Amarantha, đó là cuộc sống phức tạp của cậu ấy với tư cách là con trai của Salazar Slytherin.
...
Trong chương này, Umbridge hoàn toàn là một con khốn, tất nhiên rồi. Hermione đang bị Harry làm hỏng, vâng, nhưng cô ấy vẫn khá chính trực và mặc cảm anh hùng của Harry đã gây rắc rối cho cậu ấy.
Tom sắp trở thành một tên simp! -/Đó - là - những - gì - ghi - chú - của - tôi - từ - nhiều - tháng - trước - nói./-
CHƯƠNG TIẾP THEO LÀ VŨ HỘI YULE CỦA NHÀ BLACK! CHÚNG TA CÓ NHỮNG DRAMA TRÊN SÀN KHIÊU VŨ VÀ CẢM GIÁC GẦN GŨI GIỮA NHỮNG NGƯỜI KẺ NGỐC NGHẾCH TÁC NGHẼN VỀ CẢM XÚC!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top