40. Một chiếc thước trắc tinh*, một cây đàn violin và một con búp bê đang cháy

---
*Bản gốc "Astrolabe" - Thước trắc tinh - một dụng cụ đo độ nghiêng phức tạp, được các nhà thiên văn và nhà định vị sử dụng trong lịch sử, để đo lường vị trí nghiêng trên bầu trời của thiên thể, ban đêm hay ban ngày. Nó có thể sử dụng để xác định vì sao và hành tinh, vĩ độ nơi đang ở khi cho biết thời gian địa phương và ngược lại, để khảo sát hoặc để đo đạc tam giác. Nó được sử dụng ở thời cổ đại, thời kỳ Vàng của Hồi giáo, thời Trung cổ và Phục Hưng cho những mục đích trên.
---

______
Kính gửi cha của con

Con đã quyết định viết thư cho cha về một viễn cảnh mà Luna yêu quý nhận được. Vào thời điểm cha nhận được bức thư này, dự đoán đó có thể đã thành sự thực. Con muốn thông báo cho cha biết rằng con có thể hoặc không thể thả Amarantha ra một ngôi làng nghèo và cho phép cô ấy ăn bao nhiêu người cô ấy muốn.

Là con trai duy nhất và là đứa con được yêu thương nhất của cha, con muốn nhờ cha giúp con dọn dẹp mớ hỗn độn của cô ấy. Con thực sự không ngờ cô ấy lại rời khỏi đầu người phụ nữ đó.

Dù sao thì, con muốn chính thức thông báo rằng con thực sự có thể điên cuồng. Hãy cố gắng mong đợi điều bất ngờ.

Không thành thật lắm đâu, con trai của cha,

Hades
______

Gellert nhìn chằm chằm vào bức thư rồi quay sang Nhật Báo Tiên Tri mà Hedwig đã tử tế mang đến cho ông. Bài báo thực tế là nguyên nhân rõ ràng gây ra cơn điên loạn tạm thời của Hadrian, và ông thở dài khi hy vọng rằng Luna tội nghiệp có thể thuần hóa người anh trai hoang dã của mình. Ông lẩm bẩm, nhấp một ngụm trà và đôi mắt ông một lần nữa lướt qua tờ nhật báo. Đó chắc chắn là nguyên nhân khiến Hadrian tức giận.

______
TÌM THẤY GIA CHỦ SLYTHERIN?! LÝ TRÍ CỦA DUMBLEDORE ĐÃ ĐI ĐÂU!

Bởi: Rita Skeeter

"Quý độc giả thân mến, các vị đã nghe đúng rồi! Dòng họ từng được cho là đã tuyệt hậu kể từ cái chết của chúa tể hắc ám tối đã lần nữa tái xuất!

Hầu hết quý vị đã biết, chúa tể hắc ám nổi tiếng với khả năng nói chuyện với rắn, một khả năng được truyền từ dòng máu Slytherin. Kể từ khi chúa tể hắc ám chết vào ngày 31 tháng 10 năm 1981, dòng họ Slytherin được cho là đã tuyệt hậu.

Nhưng chúng ta đang bước vào một kỷ nguyên mới với sự xuất hiện của Marvolo Gaunt, con trai của Thomas Gaunt và không ai khác chính là Beatrice Rosier đã mất tích từ lâu. Gia chủ Gaunt đã trở về Anh vào ngày 31 tháng 7, sau đó trở lại để đảm nhiệm vị trí của mình tại Wizengamot vào ngày 25 tháng 8

Nhưng sự trở lại của một hậu duệ nhà Slytherin không phải là điều duy nhất xảy ra.

Tổng Warlock và Hiệu trưởng trường Hogwarts: Albus Dumbledore không hề thân thiện hay chào đón vị gia chủ. Các nguồn tin cho biết vị phù thủy lớn tuổi gần như đã nguyền rủa ngài Gaunt và cáo buộc ngài ấy là Chúa tể hắc ám.

Sau đó, Tổng Warlock đã bị đưa ra khỏi phòng xử án và người đứng đầu DMLE, Amelia Bones, được chọn làm người thay thế tạm thời cho Tổng Warlock..."
______

Gellert nheo mắt nhìn bức ảnh một chàng trai trẻ đẹp trai. Ông biết khuôn mặt đó... Damian đã ám ảnh một cậu bé có cùng đặc điểm. Gellert thở dài... Nghĩ và ám ảnh sẽ được mang sang kiếp sau... nhưng sau đó, Damian không phải là người tỉnh táo nhất trên hành tinh này. Và con trai ông đã tham lam ngay từ khoảnh khắc ông ôm Damian trong vòng tay. Thằng bé đã làm Ariadne hư hỏng trong vài tháng đầu chúng gặp nhau, và Gellert tự hỏi Hadrian sẽ mất bao lâu để ảnh hưởng đến hai người đó...

Bất kể...

Gellert thở dài, liếc nhìn cửa sổ quán cà phê và thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Tóc đen, mắt đen. Ông giống với ngoại hình thật của mình nhưng trông như một người họ hàng xa hơn là bản sao của Gellert Grindelwald.

Ánh mắt của ông chuyển từ hình ảnh phản chiếu của mình sang người phụ nữ quý tộc vừa bước vào cửa hàng bên kia đường. Ông lẩm bẩm, nhìn lên bầu trời khi thấy một ảo ảnh khác bay qua họ. Thật sự... Pháp là một nơi kỳ diệu với tất cả những ảo ảnh chân thực được tạo ra bởi những phù thủy của vùng đất này. Gellert đặt tách cà phê xuống, để lại một ít tiền boa cho dịch vụ tốt và băng qua đường mà không gặp vấn đề gì. Bản thân cửa hàng là một điều kỳ lạ trong mắt ông.

Đó là một cửa hàng đồ cổ... Đúng, ngay cả phù thủy cũng có cửa hàng đồ cổ, nhưng không giống như Muggle, những đồ cổ này là những cổ vật có giá trị và khá đắt tiền, tùy thuộc vào nguồn gốc, sức mạnh và mục đích sử dụng của chúng.

Khi bước vào cửa hàng, một tiếng chuông nhỏ reo lên và Gellert mỉm cười, thích thú khi nhìn vào không gian được phù phép. Bên ngoài trông nhỏ nhưng bên trong rất lớn.

"Bienvenue à la Trésorerie" Chào mừng đến với Kho báu. Một phù thủy lên tiếng, từ cách cô ấy ăn mặc, cô hẳn là làm việc ở đây. Gellert mỉm cười và gật đầu xác nhận. Ánh mắt của ông hướng về phía một vài người đang được giúp đỡ bởi những nhân viên mặc đồng phục màu đỏ tía và be.

"Bonjour..." (Xin chào)

Nữ phù thủy nghiêng đầu, nụ cười của cô dần biến mất như thể cô ấy đã nhận ra điều gì đó. "Người Anh?"

"Thực ra là người Đức... nhưng tôi thành thạo tiếng Anh." Gellert cười khúc khích, "Felix Nachtnebel... Tôi hiện đang tìm một hộp nhạc và thước trắc tinh được phù phép. Một thứ dường như đã tồn tại trong tám thập kỷ mà phép thuật không bị phai mờ."

Phù thủy gật đầu hiểu ý. "Được rồi, thưa ngài, mời theo tôi."

Điểm đặc biệt của một cửa hàng đồ cổ là chúng giống như những cửa hàng trang sức cao cấp trong thế giới phù thủy. Đồ cổ, di vật có giá trị theo cách mà người ta không thể tưởng tượng được đối với đồng loại của họ.

Mục đích của ông không... rõ ràng. Một là, ông muốn mua cho Hadrian một hộp nhạc mới và một chiếc thước trắc tinh cho Luna. Mặt khác...

"Excusez-moi..." (Xin lỗi...)

Gellert phấn chấn, mỉm cười với chính mình khi quay sang người phụ nữ tiếp cận họ - à, nhân viên. Người phụ nữ đã giúp đỡ ông xin lỗi, trước khi cô ấy bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ kia. Gellert kiên nhẫn chờ đợi, trước khi ánh mắt của ông hướng về những chiếc hộp nhạc phép thuật chứa những giai điệu của các nhạc sĩ ma thuật nổi tiếng. Mặc dù ông rất oán giận Muggle, Hadrian lại có sự say mê với âm nhạc Muggle so với âm nhạc phép thuật.

Ông cầm một hộp nhạc trước khi kiểm tra nhạc sĩ mà hộp nhạc này là ai. Brielle Densmore. Gellert nhận ra tên của nghệ sĩ piano và violin nổi tiếng những năm 1700. Phù thủy này nổi tiếng với việc đưa phép thuật vật lý vào các tác phẩm của mình. Âm nhạc của bà ấy chính là kiểu của Hadrian.

Nhưng...

"Monsieur, (Thưa ngài) nếu tôi có thể... ngài có định mua cái đó không?"

Gellert đối mặt với người phụ nữ đã cắt ngang suy nghĩ của mình. Ông lắc đầu, "À vâng... nhưng có vẻ như quý phu nhân đây muốn nó hơn tôi... Tôi nghĩ tôi sẽ tìm thấy thứ gì đó tốt hơn. À... cô có muốn mua cái này không? Densmore là một nhà soạn nhạc tuyệt vời." Gellert cẩn thận đưa hộp nhạc cho người phụ nữ. Hadrian có thể muốn cái gì khác.

"Ah... Merci." (À... Cảm ơn)

Gellert mỉm cười một lần nữa, "Cô có rảnh không, cô gái?" Ông quay về phía nhân viên.

"À! Vâng thưa ngài! Ngài muốn xem các thước trắc tinh hay muốn tiếp tục duyệt?"

"Hm... các thước trắc tinh, làm ơn."

"Nếu tôi có thể giúp đỡ..." Người phụ nữ nói, "Xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi. Cassiopeia Black." Bà ấy đưa tay về phía ông.

Gellert kìm nén ý muốn cười. "Phu nhân nhiếp chính của nhà Black... Tôi rất vinh dự được gặp bà. Felix Nachtnebel." Ông nắm lấy tay bà ấy và bắt tay thật chặt.

Cassiopeia nhướng mày, "Nachtnebel? Tôi còn tưởng rằng huyết thống của ngài trên danh nghĩa đã tuyệt hậu."

"Đúng vậy, nhưng tôi mang huyết thống của gia tộc. Phép thuật gia tộc đã chọn tôi và tôi buộc phải đổi tên."

"Thú vị..." Cassiopeia cẩn thận đánh giá ông, trước khi bà lại gật đầu. "Tôi đã làm phiền ngài nhiều rồi. Hãy để tôi giúp ngài chọn một chiếc thước trắc tinh. Dù sao thì gia đình tôi cũng rất am hiểu về các vì sao." Bà ấy mỉm cười.

Gellert nhướng mày nhưng ông mỉm cười. "Cảm ơn bà, thưa phu nhân. Tôi sẽ rất cảm kích."

"Tôi có thể hỏi ngài định làm gì với chiếc thước trắc tinh này không? Ngày nay không nhiều người sử dụng nó."

"À... con gái tôi... à... tôi coi con bé như con gái của mình - cô bé rất thích chiêm tinh. Hộp nhạc sẽ dành cho một đứa trẻ khác mà tôi yêu quý. Âm nhạc xoa dịu nó, đặc biệt là những giai điệu từ piano và violin." Gellert nói, không hẳn là nói dối.

"Là vậy sao?"

"Đúng vậy... tôi có thể hỏi bà định làm gì với hộp nhạc không?"

Hai người tìm kiếm những chiếc thước trắc tinh phù hợp. Cassiopeia khá kén chọn nhưng Gellert lại kiên nhẫn. Một người am hiểu về các vì sao chắc chắn sẽ chọn được một chiếc thước trắc tinh tốt cho cô con gái Luna yêu quý của ông. Sẽ tốt hơn nếu ông tìm được một chiếc có thể cho Luna thấy nhiều ngôi sao nhất.

"Người thừa kế của chúng tôi. Cậu bé nói rằng thích âm nhạc và tôi muốn mua cho cậu ấy một món quà..."

Mắt Gellert mở to. Nó dành cho Hadrian... Mình đoán là mình không cần mua cho thằng bé một hộp nhạc. Ông cười khúc khích, gật đầu hiểu ý. Có lẽ ông may mắn. Hộp nhạc có thể không phải là món quà của ông nhưng ông có thể chọn một món đồ trang sức khác liên quan đến âm nhạc trong cửa hàng này cho Hadrian... và có thể là một nhạc cụ.

"Thật chu đáo..."

Cassiopeia đã chọn được một chiếc thước trắc tinh tuyệt đẹp. Hai người nói chuyện nhiều hơn, nói về những đứa trẻ của họ. Gellert nhanh chóng quyết định mua một cây đàn violin cho Hadrian. Trang viên Potter có khá nhiều nhạc cụ, nhưng ông muốn mua cho con trai mình một cây đàn violin riêng. Hadrian không chạm vào những nhạc cụ trong Trang viên Potter nhiều lắm, nói rằng có một số hồn ma lởn vởn quanh những nhạc cụ. Ông chắc chắn rằng đó là sự thật... Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nhạc yếu ớt trong Trang viên, đặc biệt là vào ban đêm.

Kế hoạch đã thành công. Ngoài việc có được tình bạn của Phu nhân Nhiếp chính, Gellert thực sự đã trải qua một trải nghiệm thú vị. Cassiopeia là một người phụ nữ xuất sắc và là một người giỏi trò chuyện. Toàn bộ trải nghiệm thật thú vị, nói một cách nhẹ nhàng là vậy.

Ông sẽ không nói dối, rất khó để kết bạn với Cassiopeia. Người phụ nữ đó thật đáng gờm và là một bức tường băng. Nhưng ông đã vượt qua nó với sự quyến rũ tự nhiên của mình và thói quen nói chuyện dễ chịu về những đứa trẻ mà ông nhận nuôi như con của mình. Cassiopeia dường như thích điều đó ở ông. Ông rất chắc chắn rằng Hadrian sẽ hài lòng với mình, và ông cũng chắc chắn rằng Luna sẽ thông báo cho ông về thành công của mình trong thời gian tới. Tin tưởng vào mặt trăng nhỏ thông báo cho Hades về mọi thứ.

—————————————————————

"Harry vừa ném một con búp bê vào lửa à?" Ron chớp mắt, hơi sợ hãi và lo lắng. Cậu quay sang Ginny, người - cùng với những người khác đã - chọn cách bỏ qua thói quen đáng sợ của Harry là đột nhiên triệu hồi búp bê rồi xem chúng cháy. Lần cuối cùng điều đó xảy ra, là một tuần trước khi Harry triệu hồi một con búp bê của Umbridge, sau đó chặt đứt chân tay nó, rồi cuối cùng đốt nó trong lò sưởi. Thật đáng sợ...

Lần này, Ron thậm chí không biết ai đã làm Harry tức giận. Họ mới bước vào tháng Mười và Harry đã tức giận với người khác. Tức giận đến mức làm ra một con búp bê và liên tục đâm vào ngực nó bằng dao cắt bơ, sau đó ném nó vào lửa một cách không thương tiếc.

"Bồ ấy đang đốt ai vậy?"

"Không biết." Ginny nhún vai trước khi cô cố gắng dịch đoạn văn tiếng Pháp mà Luna viết sang tiếng Anh.

"Chúng ta có nên lo lắng không?"

"Đó không phải là một học sinh, vì vậy không. Chỉ cần đừng làm phiền anh ấy trong khi anh ấy đang nguyền rủa ai đó là được." Luna lẩm bẩm, mỉm cười với Ron. "Hôm nay những con nargles rất phấn khích. Cố gắng đừng để chúng vào tai anh."

Ron rùng mình. "Thật sự... tại sao bồ ấy phải làm thế?" Cậu quay lại nhìn Harry, người đang chọc vào con búp bê bằng cái xới lửa.

"Bởi vì người anh ấy đang giận hiện đang ở rất xa." Luna lại mỉm cười.

"Và vì giết người là bất hợp pháp..." Hermione nói thêm, trong khi vẽ một loạt vào một số tấm kính với vẻ tập trung cao độ.

"Điều đó không thể ngăn cản bồ ấy." Ron nói thẳng.

Cậu thở dài, lắc đầu khi quan sát Harry cẩn thận. Ánh mắt cậu hướng về phía con búp bê và cậu lạ là tại sao nó lại có những nút màu đỏ làm mắt. Tuy nhiên, con búp bê đang cháy và tấm vải được dùng để làm ra nó đang chuyển sang màu đen. Phần bông của nó đang thò ra khỏi ngực nơi Harry đã đâm bằng dao cắt bơ.

"Hades nói không nên ấn quá mạnh nếu không kính sẽ vỡ." Lincoln lẩm bẩm khi nhận ra rằng Hermione đang khá hung dữ với chiếc kính.

"Mình biết, chết tiệt..." Hermione thở dài, nhìn chằm chằm vào vết nứt lớn trên tấm kính. Cô lè lưỡi, ném chiếc kính vào đống mà cô ấy đã tích lũy sau nhiều lần thất bại. Với mỗi lần thất bại, cô càng trở nên thất vọng hơn. "Tại sao phải là kính? Gỗ hoặc thậm chí đá không phải là tốt hơn sao? Kính không đủ bền để khắc chữ Rune. Chắc chắn, chữ Rune được làm bằng mực sẽ đủ, nhưng cái này?! "

Có sự khác biệt rõ ràng giữa các chữ Rune được khắc và các Rune được vẽ bằng mực, sơn hoặc bất kỳ loại vật liệu nào có thể vẽ được (tuy nhiên máu không được tính vào đây). Chữ Rune được khắc mạnh hơn và tồn tại lâu hơn. Chữ Rune được vẽ thường cần mực phép thuật hoặc sơn để tồn tại lâu.

"Bởi vì cả hai người đều không mang theo một phiến đá có chữ Rune bảo vệ." Harry cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn đang chọc con búp bê bằng cây xới lửa. "Kính rất mỏng manh nhưng kiểm soát đủ tốt, bồ có thể khắc Rune lên đó. Nó khó, nhưng vẫn làm được."

Harry lau sạch tay và tiến về phía hai phù thủy Rune. Cậu cầm một tấm kính nhỏ và chĩa đũa phép vào nó.

Họ chú ý quan sát khi Harry dường như đang dệt phép thuật qua không khí và khắc một dấu ấn lên kính. Không có vết nứt, cũng không vỡ mảnh. Điều duy nhất khác biệt so với tấm kính trống là Rune được khắc trên đó. Harry lẩm bẩm nhẹ nhàng, trước khi nhanh chóng thả tấm kính thủy tinh xuống.

Họ nhắm mắt theo bản năng, nhưng không nghe thấy tiếng vỡ nào.

Kính rất mỏng manh, và khi rơi sẽ vỡ.

Thủy tinh đập mạnh xuống sàn đá. Không có tiếng vỡ nào vang lên. Nó hoàn toàn nguyên vẹn, dưới chân Harry. Chữ Rune phát sáng mờ nhạt, trước khi ánh sáng tắt đi và tấm kính đơn giản nằm trên sàn nhà.

"Thấy chưa? Không khó lắm." Harry lẩm bẩm, nhặt tấm kính lên và ném cho Hermione.

"Đọc thêm về vật lý và có thể là về chế tác nhiều hơn thay vì sách về cách kích hoạt chữ Rune." Cậu cười khúc khích, quan sát họ cẩn thận.

Hermione ôm chặt tấm kính trong ngực, nhìn chằm chằm vào Rune được khắc hoàn hảo. Một lần nữa, cô ấy kinh ngạc và bối rối trước kỹ năng của Harry. Một thời gian trước, Hermione đã cho rằng mình thông minh hơn, nhưng ngay cả khi đó... Harry đã tìm ra cách để giỏi hơn cô ấy. Đó là điều khiến cô ấy vừa ghét vừa yêu Harry...

Sự hoàn hảo của cậu ấy.

Ghen tị là một cảm xúc mà cô đã quen thuộc. Một đứa trẻ Muggleborn cần phải làm việc gấp đôi để chứng tỏ bản thân với một cộng đồng kỳ thị coi cô là một sinh vật thấp kém với dòng máu bẩn thỉu. Trước đó, cô là một đứa trẻ cô đơn, chứng kiến tình yêu của cha mẹ dành cho cô dần phai nhạt theo thời gian. Cô đã quen với việc bị bỏ lại và bị coi thường.

Nhìn Harry, cô thấy tất cả những gì mình muốn trở thành. Mạnh mẽ, có ảnh hưởng, giàu có, khéo léo và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là thông minh. Cô mong đợi cậu ấy bắt đầu coi thường cô, bắt đầu đối xử với cô như rác rưởi. Nhưng cậu ấy đã làm điều ngược lại và cô cảm thấy bối rối.

Harry, với tất cả sự thù địch trước đây, đã quyết định nhận cô vào và dạy cô càng nhiều càng tốt. Mặc dù cô được tham gia cùng với Lincoln, sau đó là Luna, rồi Ginny và Ron - Harry dường như ưu tiên cô theo những cách nhất định. Khi có câu hỏi, Harry dường như trả lời câu hỏi của cô trước. Khi dạy bất cứ điều gì liên quan đến Rune, cậu ấy sẽ tham khảo ý kiến của cô trước khi chăm sóc Lincoln.

Niềm vui đơn giản khi được dạy và được ưu ái đã không ngừng tiếp thêm động lực cho cô.

Ron quan sát khi Harry và Hermione dường như kết nối trong một mili giây. Cách Harry dễ dàng dạy Hermione và cách Hermione thấm nhuần tất cả là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng. Đôi mắt của Ron nán lại trên Hermione, tự hỏi về chiếc nhẫn bạc mà cậu trước đây chưa bao giờ để ý.

Một cơn đau trong ngực kéo dài một lúc, và cậu không thể hiểu được.

Điều này tốt!

Harry ngày càng thoải mái hơn với họ. Cậu ấy giờ ổn định và có một ngôi nhà để trở về chứ không phải là nơi chỉ mang lại cho cậu ấy cảm giác lạnh lẽo và những vết bầm tím. Harry giờ đã ổn. Cậu ấy an toàn. Cậu ấy trông hạnh phúc hơn, tự tin hơn, nhiều hơn... cái gì đó. Thậm chí phép thuật của cậu ấy cũng khác đi. Trước kia nó do dự, thù địch và thậm chí là nhút nhát - phép thuật dường như đã mờ dần và nứt vỡ theo thời gian. Nhưng Ron nhìn thấy một màu xám dường như đang sống, phép thuật uốn lượn và nhảy múa không bị kiềm chế.

Và Hermione! Cô ấy đang trở nên tốt hơn! Phép thuật của cô ấy có nhiều màu sắc hơn, không còn buồn tẻ và do dự nữa. Ron có thể thấy sự rực rỡ của màu xanh hoàng gia và cách nó dường như nhảy múa trên không trung như nước. Vẻ đẹp của nó là cách nó di chuyển uyển chuyển, được kiểm soát và làm chủ, nhưng cậu thấy phép thuật của cô ấy dường như giật mình khi cô tò mò, tìm kiếm những gì Hermione quan tâm.

Nhưng Ron...

Ron chứng kiến phép thuật của họ di chuyển, Ron chứng kiến phép thuật của Hermione giật mình bất cứ khi nào Harry ở gần, người chứng kiến phép thuật của Harry quấn quanh cô ấy một cách bảo vệ... và Ron đau lòng khi thấy hai người bên nhau. Lúc này, cậu không biết mình đang ghen tị với ai. Nhưng cậu biết mình đang ghen tị...

Cảm giác khó chịu trong lồng ngực mà cậu không thể thoát khỏi. Tim cậu đau nhói, nó... đau đớn, nhưng đồng thời cậu cũng quen dần với nó. Cảm giác ghen tị nhoi nhói này là điều cậu luôn cảm thấy khi là con trai út, là người được mọi người cho là kém thông minh nhất trong số anh em của mình. Sau đó, cậu kết bạn với Harry. Harry, người gần như là một huyền thoại trong thế giới của họ. Và Hermione, người được gọi là phù thủy thông minh nhất thời đại của họ. Vì những lý do rất rõ ràng, Ron thấy mình là người kém nhất trong nhóm của họ. Người không... xuất sắc như những người khác.

Nhưng...

"Ron!"

Cậu chớp mắt, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong giây lát. Cậu thấy Hermione ngay trước mặt mình, vẻ mặt chua chát vì khó chịu và lo lắng.

"Bồ ổn chứ?" Tay cô ấy ấn vào trán cậu, kiểm tra xem cậu có sốt không. Nhưng Ron ổn. Cậu không cảm thấy bị bệnh... không phải về thể chất.

"À... à mình ổn."

Ánh mắt cậu hướng về phép thuật màu xanh đậm mà Hermione sở hữu. Khi nó dường như giật mình và quằn quại, Ron giật mình khi nhận ra rằng cô ấy không hoàn toàn tin cậu. Hơi thở của cậu nghẹn lại, cảm nhận và nhìn thấy phép thuật của Hermione quấn quanh cậu như một tấm chăn bảo vệ, như thể cố gắng dụ dỗ cậu thành thật.

Và sau đó cậu cảm nhận được phép thuật của người khác đang thúc đẩy mình. Cậu nhìn sang Harry, người đang cố gắng giấu đi sự lo lắng của mình. Nhưng phép thuật của Harry trung thực hơn một chút so với chủ nhân của nó. Những dải băng màu xám tối quấn như dây xích quấn quanh cổ tay cậu khi nó kéo cậu. Ron không thể không cười khẽ, vỗ nhẹ đầu Hermione.

"Đừng lo lắng. Mình ổn mà, mình hứa." Cậu mỉm cười, rồi quay sang Harry.

Cậu bé kia có vẻ không tin, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại. Trong một giây... Ron nhìn thấy một cái gì đó lóe lên sau lưng Harry.

"Thôi nào, chúng ta vẫn phải tìm ra khả năng của bồ, phải không?" Harry cười, ra hiệu cho Ron đi theo mình.

Vì vậy, có lẽ cậu đã gặp khó khăn trong việc hiểu rõ những người bạn thân của mình, nhưng cậu sẽ gắn bó với họ như thể ai đó đã đặt một câu thần chú dính vĩnh viễn vào họ.

—————————————————————

Hadrian từng lang thang trong những hành lang của Hogwarts như thể đó là sáng tạo của riêng mình. Cậu biết rõ mọi ngóc ngách của toàn bộ lâu đài hơn bất kỳ ai. Nhưng thường thì cậu tránh những nơi lưu giữ quá nhiều kỷ niệm. Sợ hãi rằng mình có thể hồi tưởng lại những khoảnh khắc mà bản thân đã đánh mất theo thời gian. Sợ hãi rằng mình có thể nhớ lại điều gì đó và chìm đắm trong nỗi buồn của một quá khứ đã xa, một quá khứ mà cậu không thể quay trở lại sau cái chết và một lần tái sinh mới.

Kỷ niệm có thể được tạo ra một lần nữa, nhưng quá khứ vẫn là quá khứ. Chúng không còn là hiện tại nữa, mà là những ký ức khắc sâu trong tâm trí.

Nhưng với tư cách là một thực thể đã vượt thời gian mười ba lần, Hadrian đã nhận ra rằng quên lãng thường là giải pháp tốt hơn. Tất nhiên, Harry bị nguyền rủa bởi ký ức, theo những ham muốn tàn khốc của Số Phận. Cái chết đã ra lệnh cho cậu không bao giờ được quên, kẻo cậu sẽ phải vật lộn trong cuộc sống tiếp theo với kinh nghiệm và kỹ năng của bản thân.

Bây giờ cậu sẽ làm gì? Regulus thì thầm, một lần nữa theo dõi Harry như thể anh ta là người thật.

Nếu có ai đó ở vị trí của cậu, họ sẽ hoảng sợ và khóc khi nhìn thấy anh ta. Nhưng Hadrian đã quen với sự điên rồ của chính mình vào thời điểm này. Sự tồn tại của Regulus như một bóng ma này không thể được giải thích thoả đáng cho cậu. Hadrian nghĩ rằng anh là một ảo giác, một biểu hiện của tâm trí cậu bắt nguồn từ khao khát và ám ảnh của Malcolm đối với một ngôi sao không bao giờ thuộc về họ. Một ngôi sao đã để lại một khoảng trống lớn trong tim của Malcolm mà không bao giờ được lấp đầy. Luna đã gọi anh ta là một bóng ma, nhưng Harry nghi ngờ điều đó.

Phiên bản Regulus mà cậu thường trìu mến gọi là Leo này đã xuất hiện trong nhiều thời điểm khác nhau. Regulus gần như được khắc sâu vào tâm hồn cậu và vì những lý do ngẫu nhiên, anh sẽ xuất hiện. Không phải là Harry ghét nó... nhưng...

"Nếu mình có thời gian thì... mình sẽ đưa thi thể của cậu ra khỏi hồ để tổ chức đám tang tử tế." Cậu lẩm bẩm, nhìn đồng hồ bỏ túi. Cậu đã giữ nó trên người trong nhiều tháng liền và cậu không hối tiếc gì.

"Kreacher sẽ thích điều đó..."

Chỉ Kreacher thôi sao? Regulus thì thầm, đi ngay bên cạnh cậu.

"Ừm... Chỉ Kreacher." Hadrian lặp lại trước khi rẽ ngoặt và bước vào nhà vệ sinh nữ.

Thật tàn nhẫn. Regulus thì thầm, biến mất.

Khi thực thể giống như bóng ma của Regulus biến mất, Hadrian lẩm bẩm một mình khi rẽ ngoặt vào nhà vệ sinh nữ bị ám. Cậu dừng lại một lúc, kiểm tra xem có ai vào không trước khi tạo ra bùa thôi miên mạnh mẽ lên cánh cửa. Bất cứ ai có ý định vào phòng sẽ bị chuyển hướng đến nơi khác.

"Myrtle?" Harry gọi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh cho đến khi bóng ma của cô gái Ravenclaw bật ra từ một trong những buồng vệ sinh. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cậu một cách tò mò, trước nở một nụ cười trên khuôn mặt và cô xoay tròn trong không khí, hai bím tóc của cô chuyển động như những dải ruy băng. Thật kỳ lạ khi một con ma tội nghiệp lại phấn khích đến vậy khi nhìn thấy một cậu bé không quan tâm đến cô ấy.

"Harry! Cậu trở lại!" Myrtle reo lên, bay về phía Harry và cười với cậu.

Thường xuyên đến thăm phòng chứa bí mật đã khiến Harry trở thành người gần gũi nhất mà Myrtle có thể coi là bạn. Thật đáng tiếc. Có rất nhiều hồn ma ngoài kia và cô ấy yêu mến một người nhìn cô ấy không khác gì một công cụ để sử dụng. Tội nghiệp Myrtle... ngay cả khi chết, cô cũng sẽ phải vật lộn để tìm một người mà cô ấy thực sự có thể gọi là bạn.

"Xin chào Myrtle..." Harry trả lời, mỉm cười với cô khi đặt tay ra sau lưng. Cậu nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên bồn rửa, cảm nhận xem đây có phải là lối vào căn phòng hay không khi cậu vô tư trò chuyện với Myrtle. Tốt nhất là giữ cho con ma phân tâm khi cậu lặng lẽ khắc các chữ Rune vào bồn rửa để ngăn chặn bất kỳ con ma nào vào căn phòng.

Không phải tất cả các hồn ma đều trung thành với cậu và đó là một trở ngại.

"Tôi sẽ quay lại phòng chứa... cô biết phải làm gì, phải không?" Harry mỉm cười và nghiêng đầu.

Myrtle gật đầu, háo hức khi cô ngoan ngoãn đi vòng quanh phòng vệ sinh, như thể đang cố bắt bất kỳ bóng ma nào cố gắng vào phòng mà không được sự cho phép của cô ấy. Cô có thể là một cô gái ngây thơ, nhưng với lòng trung thành đủ lớn, Myrtle là một con chó bảo vệ địa ngục. Myrtle là một kẻ ngốc - ngây thơ hơn là ngu ngốc nếu Hadrian phải nói chính xác - và điều đó khiến một người như Harry dễ dàng tìm thấy công dụng trong cậu.

Không nói thêm lời nào, cậu thì thầm vào bồn rửa khi tiếng rít phát ra từ môi. Kim loại biến đổi từ một cái bồn rửa thành một con rắn phức tạp, trước khi nó di chuyển khỏi vị trí của nó và chìm xuống sàn. Harry lẩm bẩm, thậm chí không dành thời gian để triệu hồi một số cầu thang trước khi cậu chỉ đơn giản nhảy vào đường hầm mà không hề do dự. Những người khác sẽ hét lên vì sợ hãi, lo sợ cho mạng sống của họ, nhưng không phải cậu.

Hadrian đã quá quen với cái chết để sợ hãi nó. Nếu cú ngã làm vỡ xương cậu, thì cậu sẽ tự chữa lành và nối xương lại với nhau. Nếu cậu bị tàn tật vì tác động của cú rơi, thì cậu sẽ săn lùng các dây thần kinh của mình và khâu chúng lại với nhau, tự chữa lành bản thân cho đến khi cơ thể hoạt động bình thường trở lại. Lần này đến lần khác, Hadrian sẽ tự chữa cho mình và không quan tâm đến những tổn thương mà cậu đã gây ra cho cơ thể của mình.

Tự chữa lành là một việc thường xuyên xảy ra với Hadrian. Trong một số kiếp, cậu đã không làm được điều đó và thường bị bỏ lại với một cơ thể tan nát. Tan nát thường có nghĩa là những điều khác nhau - bệnh tật, bị thương, đẫm máu, chảy máu, chết dần. Bất kể thế nào, có những lúc cậu không thể tự chữa cho mình và bị bỏ lại với những tổn thương trên cơ thể.

Bùa lông vũ đơn giản khiến cậu hạ cánh nhẹ nhàng xuống đất. Cậu quan sát lối vào cẩn thận, mỉm cười hài lòng vì cuối cùng nó cũng sạch sẽ gọn gàng. Sau một loạt các bùa chú biến mất, thậm chí còn đốt cháy một số thứ, căn phòng trông sạch sẽ hơn.

Nhưng tâm trạng tốt ngay lập tức xấu đi khi cậu nhớ ra lý do tại sao mình đã rất tức giận một lúc trước. Khi những con rắn đá trên cửa di chuyển để mở ra, Hadrian bước vào phòng trước khi đi qua phép thuật trong không khí và kéo nước về phía mình.

Tiếng rít của Amarantha không làm cậu bận tâm khi lẩm bẩm một câu thần chú nhỏ trước khi nhúng ngón tay vào màn nước nổi. Cậu quan sát những gợn sóng tỏa sáng, vang vọng trước khi dừng lại và hiện lên hình ảnh người cha yêu quý của mình. Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi Hadrian khi cậu nhìn Gellert lại chăm sóc bình hoa xấu xí của mình, ngân nga khi ông ấy đánh bóng nó một cách gọn gàng.

"Vater," (Cha) Hadrian nói, khoanh tay khi chân cậu gõ xuống sàn nhà ướt. Sự mất kiên nhẫn trên khuôn mặt cậu hiện rõ khi Gellert quay sang đối mặt với cậu, mỉm cười vô tội. Ở đầu bên kia của cuộc gọi này, người đàn ông sẽ nhìn vào một tấm gương thay vì nước ma thuật.

"Con yêu của ta! Thật vui khi cuối cùng con cũng gọi điện." Gellert cười khúc khích, đặt bình hoa của mình xuống. "Vẫn còn giận, ta thấy thế."

"Sao con có thể không chứ?" Hadrian lè lưỡi, bắt đầu đi tới đi lui.

"Thôi nào... Con thực sự tức giận về tất cả những chuyện này sao? Điều này không có lợi cho con sao?" Gellert hỏi, một quyết định kỳ lạ. Là một nhà tiên tri, Gellert có câu trả lời của mình nhưng vẫn tiếp tục đặt câu hỏi về quyết định của Hadrian.

"Mục đích... của việc giữ bí mật về sự trở lại của hắn ta là để tránh mọi hậu quả!"

Không ai có phá hoại kế hoạch của Hadrian Potter mà không khiến cậu điên lên.

Đây là một vấn đề mà ông không thể bỏ qua.

"Hửm? Ta không thấy vấn đề gì cả." Gellert mỉm cười, như thể đang chế giễu Hadrian.

Ông có thể là một người cha, nhưng Gellert vẫn tàn nhẫn như mọi khi. Đó là lý do tại sao Damian trở nên thô lỗ, trở nên tàn nhẫn với chính mình. Nhưng Hadrian không giống như Damian bình tĩnh và điềm đạm. Hadrian không giống Damian, người vui tươi nhất - trẻ con nhất.

KHÔNG.

Hadrian có tính khí nóng nảy hơn. Tính khí của cậu như một quả bom. Cậu có khả năng che giấu cơn giận của mình tốt hơn Damian, nhưng ngay khi bốn bức tường bao quanh cậu, không ai có thể đoán được cảm giác của cậu như thế nào.

"Thằng ngu đó!" Cậu hét lên, kéo cà vạt khi luồn tay qua tóc. "Con đã nói cụ thể với hắn ta phải thông báo sau tháng 9. Giờ thì nhìn xem hắn ta đã làm gì!"

Cậu triệu hồi Nhật Báo Tiên Tri, ném nó xuống đất.

Khuôn mặt của Tom Riddle - Marvolo Gaunt, như cái tên người đàn ông đã chọn - đang nhìn chằm chằm vào cậu. Nhật Báo Tiên Tri, đã làm rất tốt khi chụp ảnh mặt tốt của hắn ta, nhưng chính bài báo lại khiến máu cậu sôi lên. Bất hạnh của cậu giờ đã có ý nghĩa!

"Dumbledore gọi hắn ta là chúa tể hắc ám rồi Fudge và phần còn lại của bộ pháp thuật nghĩ rằng ông ta đã phát điên! Bây giờ nhìn xem điều gì đã xảy ra? Họ gửi con khốn Umbridge để theo dõi tên khốn đó và họ ngay lập tức nghĩ rằng ông ta đang quảng cáo cho con bằng cách bôi nhọ Riddle. "

Giày của cậu đạp vào khuôn mặt được chụp của Riddle. Sự khinh miệt trên khuôn mặt của Hadrian thật rõ ràng với sự tức giận và thù hận trong mắt. Số Phận có thể thích viết kịch bản cho cuộc đời của Harry - liên tục viết ra các kịch bản khác nhau và mỗi lần lại viết lại tên của cậu- nhưng Hadrian thích điều đó khi cậu được cho ít nhất một chút tương tự bằng cách loại bỏ một số phiền toái. Rõ ràng, một số là vĩnh viễn.

"Nếu hắn đợi thêm một chút... thì con khốn đó sẽ không được đưa đến đây!" Hadrian giơ đũa phép về phía tờ Nhật Báo và châm lửa. Ngọn lửa có màu xanh lục, một màu xanh địa ngục phù hợp với mắt cậu.

"Cha có thể - Cha nên nói với con." Hadrian nói, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của cha mình trong nước. "Con có thể lập một kế hoạch đối phó! Con có thể chuyển hướng tình huống này và nhờ người khác đến đây! Nhưng không! Cả cha và Luna đều không lên tiếng và con đã rời đi với Dolores Umbridge làm giáo viên."

Gellert nhìn cậu cẩn thận, như thể đang nhìn một đứa trẻ đang nổi giận. Khi Hadrian nhận ra điều này, trái tim cậu chùng xuống. Cậu không phải là một đứa trẻ. Cậu bị mắc kẹt trong cơ thể của một đứa trẻ nhưng cậu chắc chắn không phải là một đứa trẻ.

"Con sẽ thất bại. Dolores Umbridge vẫn sẽ được cử đến để giám sát ngôi trường, vì Fudge quá bất an và kém cỏi." Gellert lẩm bẩm, di chuyển khi ông triệu hồi cho mình một thứ mà Hadrian nghĩ là ly rượu whisky. "Nếu con cố gắng điều gì đó và thất bại, thì con sẽ giận."

"Tức giận? GIẬN?" Hadrian há hốc mồm nhìn Gellert. "Không chỉ có Dumbledore ở đây để tẩy não trẻ em, mà bây giờ một con khốn không ngần ngại tra tấn những đứa trẻ như hình phạt đang đi dạo trong lâu đài của con! Mụ ta không nên ở đây! Mụ ta không được phép có cơ hội để đặt những đứa trẻ dưới một cây bút lông máu chết tiệt một lần nữa... "

Cậu khạc nhổ và giật tóc. Cậu ấy tháo kính và ném chúng xuống sàn. Mọi bước đi của cậu khiến nước bắn tung tóe và làm ướt quần và áo choàng. Tuy nhiên, cậu biết rằng mình có thể làm khô chúng chỉ bằng một suy nghĩ đơn giản.

"Hadrian..." Cậu nghe Gellert nói nhẹ nhàng và cậu không quan tâm đến sự dịu dàng đột ngột của ông ấy.

"Mụ ta không nên ở đây..." Cậu lẩm bẩm, nắm chặt tay phải.

Cậu nhớ những từ "tôi không được nói dối" được khắc trên da mình. Cậu nhớ nó đau hơn cả vết sẹo trên trán. Cậu nhớ những ham muốn anh hùng của chính mình khiến mọi người gặp rắc rối. Cậu nhớ việc trở thành anh hùng đã khiến những đứa trẻ mười một tuổi có sẹo trên tay. Cậu nhớ sự ngu ngốc của chính mình và điều đó đã khiến mọi người bị thương.

Dolores Umbridge đã ám ảnh những cơn ác mộng của cậu trong cuộc đời đầu tiên của cậu.

Nếu Riddle chờ đợi... Nếu Riddle chỉ trì hoãn việc nhập cảnh của mình thì mụ ta sẽ không được gửi đến đây. Người khác sẽ được giao nhiệm vụ và sẽ không ai bị thương. Kế hoạch của cậu sẽ diễn ra suôn sẻ và cậu sẽ có thể tiến lên với tương lai mà cậu muốn.

Nhưng Số Phận là tác giả của cậu và bà ấy là một người tàn nhẫn thích bi kịch. Bà ấy đủ tàn nhẫn để thêm những trở ngại không cần thiết, những vấn đề không nên tồn tại... tất cả để làm cậu đau khổ.

Số phận là người viết kịch bản của cậu, là người chỉ đạo cuộc đời cậu và dẫn dắt nó đến sự khốn khổ và tuyệt vọng.

Harry nhớ đến nỗi đau và ngay lập tức muốn chết một lần nữa.

"Hadrian... bình tĩnh lại."

Cậu bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình khi đôi mắt cậu chạm mắt Gellert. Mặt nước gợn sóng, phản ứng với cảm xúc của cậu và trong một khoảnh khắc... Hadrian muốn đổ lỗi cho Gellert. Đổ lỗi cho Luna. Đổ lỗi cho hai người được số phận lựa chọn, những người được số phận ban cho những viễn cảnh. Cậu muốn đổ lỗi cho họ vì đã không nói với mình... nhưng cậu không thể.

Cậu đã học cách yêu thương... bóng ma nói, bàn tay nhợt nhạt của anh ta che mắt Hadrian nhưng cậu vẫn có thể nhìn xuyên qua nó. Bóng ma không phải là thật, linh hồn của Regulus này là sản phẩm của trí tưởng tượng của cậu. Một biểu hiện của nỗi đau buồn và khao khát của cậu dành cho một người đàn ông mà trái tim không thuộc về cậu. Yêu thương không phải là xấu, anh ta thì thầm.

Nhưng... tất nhiên...

Cậu yêu Luna và Gellert quá nhiều. Cậu yêu gia đình mình. Cậu yêu cha. Cậu yêu em gái. Cậu yêu họ và trái tim cậu đau nhói. Cậu muốn ghét họ rất nhiều nhưng cậu không thể. Lần này và lần khác cậu thất bại trong việc ghét họ... và điều này... giấu giếm những điều này khiến cậu tức giận... nhưng... điều đó không ngăn cậu yêu họ. Điều đó không ngăn cậu trân trọng họ...

Regulus lại lên tiếng, ôm Hadrian khi anh thì thầm vào tai Hadrian.

Tùy thuộc vào cậu... liệu tình yêu này là sự cứu rỗi... hay sự hủy diệt của cậu...

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

Okay! Một chút phát triển nhân vật ở đây và đó. Tom đã chính thức trở lại xã hội với cái tên Marvolo Gaunt, điều đó không ngăn cản tôi hoặc Harry gọi hắn ta là Tom Riddle hahahahaha

Ngoài ra, chỉ là một lời nhắc nhở nhỏ, không phải ai cũng biết rằng Tom Riddle và Voldemort là cùng một người. Giống như hầu như không ai ngoài Hội và Slughorn biết tên thật của Voldemort. Vì vậy, họ không biết về nó.

Và đúng vậy, Harry vẫn còn một số PTSD từ cuộc đời đầu tiên của mình. Cái đó sẽ dính chặt. Đôi khi tôi cảm thấy Harry có thể sợ Umbridge hơn Voldemort. Giống như... theo quan điểm của tôi, Umbridge thực sự đã khắc chữ lên mu bàn tay của những đứa trẻ chỉ vì muốn chúng được dạy dỗ tử tế. Chưa kể việc bà ta đã bắt Harry làm điều đó vì cậu ấy đã thành thật và quyết định rằng làm tổn thương một đứa trẻ là cách tốt hơn để kỷ luật chúng. Ít nhất Barty chỉ biến Draco thành một con chồn. Và... công bằng mà nói... Voldemort đang ở giữa cuộc chiến... còn Umbridge đang ở giữa cái quái gì vậy?

Như tất cả các bạn có thể thấy.... Tôi ghét mụ đàn bà đó.

Dù sao! Thưởng thức chương! Vui lòng để lại bình luận (tôi thích khi các bạn bình luận!)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top