39. Vào bụng con rắn và lừa một con cóc hồng
Cảnh báo: Có cảnh máu me, động vật/quái thú ăn thịt người, đề cập đến việc chặt xác, các bộ phận cơ thể bị cắt rời, mô tả mơ hồ về máu, gãy xương, tra tấn
____________________________
Gryffindor là ngôi nhà của những người dũng cảm, táo bạo, hào hiệp. Giờ đây, nó là ngôi nhà của những kẻ ngu dốt, liều lĩnh, và những kẻ ngu ngốc đi theo một người tự cho mình là chúa tể ánh sáng. Như thể ông ta là một vị thần mà lời nói của ông ta phải được tuân theo như luật lệ tuyệt đối. Cậu không nghi ngờ về việc Godric Gryffindor đang hét lên ở thế giới bên kia về những gì di sản của mình đã trở thành. Thật đáng tiếc. Những Gryffindor ngày xưa là hiện thân của tinh thần hiệp sĩ và dũng cảm, những chiến binh không bao giờ lùi bước. Nhưng những con sư tử hiện tại là những kẻ ngu ngốc tầm thường bị tẩy não.
Harry tự cho mình là một Gryffindor chỉ vì cậu biết di sản của dòng họ mình. Theo đúng nghĩa, sự táo bạo, lòng can đảm tuyệt đối của cậu là một đặc điểm khiến cậu trở thành một Gryffindor. Nhưng trái tim cậu luôn hướng đến tham vọng của rắn, sự xảo quyệt của những kẻ mặc đồ xanh lá, và sự tháo vát mà cậu đã học được để tồn tại. Cậu biết mình thuộc về đâu, nơi mình có thể phát triển mạnh mẽ ngay từ đầu. Nhưng Harry là một Gryffindor vì lựa chọn...
Nhưng cậu sẽ luôn có một phần thuộc về Slytherin, đó là sự thật không thể phủ nhận. Không ai biết điều đó, nhưng cậu chắc chắn biết.
§Amy, người yêu dấu của tôi,§ cậu thì thầm với con Basilisk. Tay cậu vuốt ve vảy của nó, lạnh lùng và nguy hiểm như cậu vẫn biết. §Bữa ăn muộn rồi nhưng tôi đã xoay xở để kiếm được một bữa cho cô.§
Con Basilisk quấn quanh cậu, rít lên những lời khen ngợi và cảm ơn. Cô ấy phục tùng cậu bất kể điều gì, chính người đã ấp nở cô từ quả trứng, nuôi dưỡng cô bằng máu, thịt và xương. Người đã rời khỏi lâu đài Hogwarts nhiều năm trước để theo đuổi nhiều kiến thức về phép thuật hơn... và cậu là người đã vượt thời gian và cái chết, trở về với cô ấy như cô ấy trở lại với cậu.
§Chủ nhân của tôi thật rộng lượng, chủ nhân của tôi thật tốt bụng.§ Amarantha rít lên, §Chúa nhân đã rời xa tôi quá lâu nhưng ngài ấy đã trở lại. Tôi nhớ chủ nhân của mình.§
"Giờ tôi ở đây rồi." Cậu thì thầm với người bạn quen thuộc của mình, mỉm cười nhẹ nhàng, §Ăn đi, yêu dấu. Tôi không muốn cô đói.§
Mùi máu vẫn lởn vởn không khí khi Amarantha bò ra xa cậu. Những tiếng thổn thức nhỏ vang vọng khắp căn phòng, những tiếng khóc thút thít và tiếng nước bắn tung tóe. Harry khẽ lẩm nhẩm, lắng nghe tiếng nước và tiếng của giày mình. Âm thanh đó là thứ cậu quen thuộc, thứ cậu đã biết từ lâu.
Máu nhuộm đỏ mặt nước, chuyển sang màu hồng khi sắc xanh ngọc lục bảo nhìn xuống người đàn ông trên mặt đất. Một số chi bị gãy cong theo sai hướng, cùng với một số bộ phận trong cơ thể nhô ra ngoài. Cậu đã chắc chắn để người đàn ông còn sống, đúng như Amarantha thích. Bùa chú rất hữu ích, phép thuật luôn hữu ích.
"Thật thú vị... khi nhận thức được điều gì đó có thể thay đổi toàn bộ kỹ thuật, sức mạnh của bạn."
Những ngón tay của cậu đan vào nhau trong không khí, như thể đang cố gắng dệt nên điều gì đó.
Huyết thuật sư, cậu nhận ra rằng mình có nhiều sức mạnh hơn mình nghĩ. Cậu từng là một pháp sư triệu hồn, cậu từng là người có thể điều khiển máu theo ý muốn của mình. Nhưng chưa bao giờ được sinh ra cùng lúc là huyết thuật sư và pháp sư triệu hồn. Lily và James của thế giới này phi thường hơn những người cậu đã chứng kiến.
"Thật dễ dàng... để ngăn ngươi chảy máu và bảo toàn mạng sống..." ngón tay cậu nắm chặt lại thành nắm đấm và một tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng người đàn ông. Máu phun ra từ cơ thể hắn như những mạch nước phun nhẹ nhàng.
Đau đớn là thứ dễ dàng nhận ra qua biểu cảm của một người. Nhưng những giọt nước mắt, nỗi đau thực sự trong đôi mắt xanh đó thì rõ như ban ngày. Harry hiểu rõ về nỗi đau hơn bất kỳ ai khác.
Cậu dùng chân đá vào cánh tay bị gãy, khiến người đàn ông lại rên lên một tiếng.
"Ngươi thật xui xẻo khi bị tìm thấy trong nhà tù đó," Harry nghiêng đầu, "Đáng lẽ ngươi không nên phạm tội."
"Làm ơn... thương... thương xót tôi."
Cậu nhớ lại cách bản thân tìm thấy người đàn ông vô danh này. Có mười lăm nhà tù ở Scotland nên rất dễ để cậu chọn một cái bằng cách ném phi tiêu lên bản đồ. Cậu đã tìm thấy một nhà tù, lẻn vào, và tìm thấy một tù nhân ít bị chú ý nhất. Người đàn ông xui xẻo đã bị một bóng đen kéo ra khỏi giường, một chiếc áo choàng mà Harry đã phủ lên người, và chuyển đến rìa của Hogwarts. Bản đồ Đạo Tặc đã đóng một vai trò trong việc lén lút đưa người đàn ông sợ hãi vào lâu đài. Không khó để thả hắn ta vào phòng giam và chuẩn bị cho việc bị ăn thịt.
Cậu bắt đầu bằng cách bẻ xương người đàn ông thành những mảnh nhỏ hơn, đảm bảo rằng Amarantha sẽ không bị nghẹn, không phải là cô ấy sẽ bị nghẹn. Rốt cuộc thì người đàn ông đó khá to lớn. Tiếp theo, cậu đã làm nóng máu của người đàn ông đến nhiệt độ hoàn hảo để Amarantha có thể trườn ra khỏi cái lỗ mà cô ấy đang ngủ. Cuối cùng, cậu đã cắt một số phần nhất định của cơ thể để Amarantha sử dụng làm món khai vị. Không khó để cắt xuyên qua da và xương bằng sectumsempra . Nửa chân nằm trên sàn để lấy, trong khi một cánh tay bị ném bừa sang một bên như một món ăn nhẹ. Lý do duy nhất khiến tên Muggle đó không chảy máu là vì thực tế Harry đã kéo máu chảy trở lại các bộ phận cơ thể.
Amarantha đói bụng, việc cậu đi săn cho cô là điều không thể tránh khỏi. Cậu không thể để cô ra ngoài thế giới khi Dumbledore vẫn còn tự do.
"Ôi, tội nghiệp quá," Harry xuýt xoa, chọc chân vào mặt tên Muggle. Cậu cảm thấy một phần bản thân được giải phóng, một phần khác đang nắm quyền kiểm soát. "Đừng lo. Ngươi sẽ có ích, ngươi sẽ không hoàn toàn vô dụng với ta. Đây là một vinh dự."
Amarantha trườn đến phía sau cậu, sắc vàng của cô tương phản với màu xanh lục của cậu. Cậu cảm nhận được cơn đói của cô, cảm nhận được cách mí mắt thứ hai mở ra.
§Đây là một vinh dự... nuôi dưỡng Basilisk của ta§
Người đàn ông cứng đờ, hóa đá trong giây lát trước khi Harry cảm nhận được huyết áp của hắn ta giảm xuống. Cậu cảm nhận được mạch đập của Muggle qua máu của mình và không thấy gì cả.
Chết rồi, cậu hiểu ra và nhìn quanh để tìm kiếm một linh hồn.
§Ăn đi,§ cậu nói với cô rắn. Amarantha tiến về phía cánh tay bị vứt sang một bên, nuốt chửng nó một cách dễ dàng rồi nhanh chóng chuyển sang chân. Khi chân đi vào miệng cô, cậu có thể nghe thấy âm thanh của chi đi xuống cổ họng.
Phép thuật của cậu hướng về phía cô và cảm nhận được máu của cô, linh hồn vỡ vụn của cô. Cậu tự trách mình vì phần linh hồn nhưng cậu không thể làm gì nhiều. Amarantha đã chết một năm trước khi cậu lấy lại linh hồn của cô và trói buộc nó ở cõi trần - nó có những tác dụng phụ. Mặt khác, máu của cô lạnh như cậu dự đoán, đáng sợ vô cùng.
"À... kia rồi." Cậu với lấy một hồn ma hoảng loạn đang cố gắng thoát khỏi căn phòng. 'Đuôi' của nó bị kẹp giữa các ngón tay cậu, không thể chạy trốn xa hơn. "Đến đây nào, linh hồn bé nhỏ..." Giọng nói của cậu dường như u ám hơn bình thường, đói khát hơn, nếu phải mô tả. "Hãy để chúng ta đưa ngươi yên nghỉ."
Những ngón tay trắng nhợt chuyển sang màu xám, khi linh hồn tươi sáng dường như mất đi màu sắc. Màu xám chuyển sang đen và đầu ngón tay của Harry bị nhuộm đen giống như màu tóc của cậu.
Cái chết là điều không thể tránh khỏi đối với người phàm, nhưng Harry không đơn giản là người phàm.
Là Chủ nhân Tử Thần, cậu có trách nhiệm của mình. Cậu sẽ dẫn dắt linh hồn đến thế giới bên kia nếu cần thiết, cậu sẽ tuân theo yêu cầu của Tử Thần và hy sinh một linh hồn nếu tình huống phát sinh. Cậu sẽ chơi theo sự sắp đặt của số phận và nếu ai đó thoát khỏi điều đó, nhiệm vụ của cậu là đóng vai kẻ hành quyết những người thoát khỏi ý muốn của Số phận. Cậu tự cho mình là không bị kiềm chế, không thể kiểm soát, nhưng không ai có thể chống lại số phận.
Nhưng với tư cách là Chủ nhân Tử Thần, Harry được ban tặng những món quà khác, đặc biệt là với thân xác của một Peverell. Mặc dù thuật ngữ chủ nhân được dịch là bạn đồng hành trong tình huống của cậu, nhưng đó là một quan niệm sai lầm mà cậu sẵn sàng lợi dụng.
"Chạy đi, linh hồn nhỏ bé..." Cậu thì thầm, "Ngươi không thể trốn thoát."
Màu sắc của linh hồn nhạt dần, trở nên trong suốt cho đến khi biến mất. Màu đen nhuộm trên da cậu đã lan đến cẳng tay, đen kịt như thể da cậu bị cháy m.
"Đừng gắng sức quá." Cậu nghe thấy một tiếng thì thầm quen thuộc và thở dài.
"Ngài lạnh quá," cậu nói.
Thực thể của Tử Thần lơ lửng trên cậu, áo choàng đen và mũ trùm đầu che mặt và thứ gì đó dường như là sương mù hoặc khói lơ lửng ở nơi đáng lễ là chân của họ. Harry từng thấy những hình dạng khác trước đây. Họ có thể là hình dạng tử thần hoặc thứ gì đó có thể bị nhầm lẫn là vô hại. Cậu nhớ rõ thời gian trong kiếp thứ bảy và thứ mười một của mình, khi Tử Thần hóa thân thành một con mèo đen mắt xanh lục, mắt xanh lục trong tất cả các loại!
"Nếu cậu hấp thụ quá nhiều sức mạnh của linh hồn, sẽ có hậu quả," Tử Thần nhắc nhở cậu. "Cậu biết rõ giới hạn của mình... hãy sử dụng kiến thức đó để có lợi cho mình."
"Tôi thậm chí còn chẳng ăn nhiều linh hồn như vậy." Cậu lè lưỡi, "Tôi không nuốt cái này."
"Tôi biết," Tử Thần nói, một bàn tay xương xẩu vuốt mái tóc rối bù của Harry. "Cậu không thích linh hồn của Muggle. Cậu thích ăn những kẻ có phép thuật mạnh mẽ hơn."
Harry mất một lúc để trả lời. Cậu đặt một ngón tay lên môi, khẽ ngân nga khi cố nhớ lại khả năng bất thường của mình. Cậu không thường xuyên sử dụng chúng, không tìm thấy tình huống nào mà cậu có thể hành động như một Giám Ngục hình người. Cậu liếm môi, "Linh hồn Muggle có vị nhạt nhẽo." cậu nói với Tử Thần, lè lưỡi.
"Đúng, đúng ... mặc dù tốt hơn là cậu hiếm khi sử dụng khả năng đó của mình." Tử Thần nói, tiếp tục vuốt tóc Harry. Thường thì thực thể mang hình dạng của Harry - không hoàn toàn. Đôi khi Tử Thần mang khuôn mặt của Harry với mái tóc trắng hoặc đôi mắt đen. Tử Thần không bao giờ thực sự mang hình dạng của cậu. "Nhưng tôi đã đúng khi chỉ cho phép khả năng này một vài lần... Hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Orpheus thừa hưởng khả năng này?"
Harry nhăn mặt.
"Thôi nào... Biến đi. Ngài sẽ làm Amarantha sợ nếu tiếp tục nấn ná. Nếu cần thì làm phiền Vita*."
———
* Vita - tiếng Latin có nghĩa là "sự sống"
———
Cậu xua tay đuổi thực thể của cái chết đi. Nếu ai đó tình cờ bắt gặp cảnh này, họ sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhưng một lần nữa, Harry là người được tử thần yêu thích và thực thể đó biến mất khỏi tầm mắt.
Nhưng giọng nói của tử thần vẫn còn vang vọng... Harry không biết tiếng vọng đang vang trong căn phòng hay tâm trí cậu, nhưng nó vẫn ở đó.
"Đừng ăn linh hồn... chưa phải lúc... cơ thể cậu vẫn chưa thích nghi..." Tử Thần thì thầm, khi Harry lè lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
Quay lại nhìn Amarantha, cậu vừa kịp chứng kiến cái chân của Muggle kia bị nuốt chửng.
Cậu thở dài... "Mình phải tìm cách vào phòng làm việc."
—————————————————————
Harry kiên nhẫn ngồi trong lớp Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám đầu tiên của năm. Cậu đã cảnh báo tất cả bạn bè của mình (đôi khi họ cảm thấy đau lòng khi gọi nhau như vậy) phải cư xử tốt trước mặt Umbridge. Hermione và Dean, đặc biệt, đã được cảnh báo về thái độ phân biệt chủng tộc của bà ta đối với Muggleborn. Lincoln sẽ an toàn vì chỉ có Harry và Luna biết cậu ấy không phải máu lai. Mặc dù cậu nghi ngờ Ron cũng có những nghi ngờ riêng về Lincoln.
Bản thân lời cảnh báo đã khiến họ lo lắng, nhưng hầu hết đều tuân theo. Thật không may, Harry hiểu tính cách của cặp song sinh. Mặc dù cả hai đều có cơ hội vào Slytherin, nhưng cậu biết rằng khuynh hướng Gryffindor của họ sẽ tỏa sáng bất kể thế nào đi nữa.
Ít nhất họ cũng không bị cấm túc.
"Mình đã nói gì?" Harry nheo mắt nhìn Hermione và Ron. Rốt cuộc thì cả hai đều có khả năng nổi giận trong tiết học.
Hermione càu nhàu, "Hãy kiên nhẫn..."
Ron tiếp lời, "Đừng khiêu khích bà ta..."
"Giữ thái độ trung lập trong mọi việc."
"Đợi thời cơ thích hợp để tấn công."
"Hãy quyết bà ta khi không có ai nhìn thấy."
Harry nhìn họ không nói gì, rồi một nụ cười hài lòng trải rộng trên khuôn mặt. Họ hiểu cậu, chắc chắn rồi. Tin tưởng Ron và Hermione có bản năng sinh tồn của riêng mình sau nhiều năm gần chết.
"Mình rất tự hào về hai người..." Cậu nức nở, lau đi một giọt nước mắt vô hình trên mắt. Màn kịch của cậu khiến cậu nhận được một cú đấm vào hông từ Ron nhưng cậu dễ dàng né được. "Chỉ cần đừng bị cấm túc... người phụ nữ đó khiến mình sởn gai ốc."
"Hơn cả Quirrell? Hay Snape?" Ron nhướng mày.
"Bà ta có một loại nguy hiểm khác... có lẽ hãy sử dụng kỹ năng bí ẩn của bồ và chúng ta có thể đánh giá cách đối phó với bà ta." Harry đề nghị, nghiêng đầu tò mò. Luna đã đề cập rằng cô và Ron thường xuyên tụ tập để tìm hiểu về kỹ năng của cậu ấy. Cô chỉ giải thích rằng họ thực sự đã phát hiện ra nó là gì và cô ấy muốn Ron giải thích cho họ.
Ron dịch chuyển, một nụ cười nhỏ trên mặt nhưng cậu có thể thấy sự lo lắng của cậu ấy qua đôi mắt. Một lúc, cậu cân nhắc việc cố gắng an ủi Ron, rồi quyết định từ bỏ. An ủi - sẽ không phải là sở trường của cậu bất kể việc thuyết phục ai đó rằng họ ổn dễ dàng như thế nào. Harry là một kẻ giỏi nói dối, thực sự là một kẻ nói dối hoàn hảo, nhưng cậu sẽ không cho ai sự an ủi xa xỉ khi biết cuối cùng cậu sẽ đạt được điều mình muốn.
Tại sao cậu lại phải lãng phí năng lượng?
Cậu cảm thấy một loại phép thuật khó chịu làm ô nhiễm không khí và nhận thấy Ron cứng đờ.
"Trông nó như thế nào?" Cậu thì thầm, cẩn thận không để thu hút sự chú ý vào bản thân hoặc bạn bè.
Ron nuốt nước miếng, "Sáng... nhưng không phải là bà ta có lõi ánh sáng. Nó... nó là một màu neon kỳ lạ làm mắt khó chịu và... Nó chỉ... kỳ lạ... Thực sự không có mô tả chính xác. Chỉ là... Nó bất thường theo cách tồi tệ và xấu xí. " cậu ấy rùng mình, giả vờ tái nhợt và lập tức che miệng lại.
"Suỵt..." Hermione nhắc họ im lặng, tiếp tục huých cả hai. Họ ngồi ở cuối lớp, Harry ở giữa họ sau khi khẳng định vai trò của mình là người thứ ba trong tương lai.
Đối với Harry, tiếng gót giày lộp cộp giống như móng tay cào trên bảng đen. Ba người họ hoặc rùng mình, nhăn nhó hoặc nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy những chiếc áo choàng màu hồng rực bay trong không khí. Harry phải thừa nhận, ít nhất Snape đã làm cho nó có vẻ kịch tính hơn là đáng ghét.
"Chào buổi chiều các học sinh!" Umbridge nói bằng giọng the thé khó chịu của bà ta.
Những tiếng xì xào chào hỏi được đáp lại, không giống như tam giác vàng lại im lặng. Họ trông giống như một bản sao bằng đá với khuôn mặt trống rỗng, cơ thể bất động và thậm chí cả đôi mắt lạnh lùng. Ron có thể đã vật lộn một chút, nhưng với việc Harry thực tế điều hoà máu để giúp cậu ấy bình tĩnh lại, cậu bé đang làm rất tốt. Lén vào tâm trí của cậu ấy và làm cậu ấy bình tĩnh lại cũng có ích. Nó đã tạo nên những điều kỳ diệu. Hermione không cần giúp đỡ nhiều. Khuôn mặt cô đanh lại khi ngồi thẳng lưng, lắng nghe Umbridge mắng họ vì thiếu năng lượng.
Họ chỉ mở miệng, không phát ra âm thanh và chỉ đơn giản là nhép theo các bạn cùng lớp còn lại.
"Cất đũa phép đi," Umbridge nói và ngay lập tức là một hành động khó chịu phải làm. Hermione lặng lẽ xem xét người phụ nữ, đặc biệt là cây đũa phép ngắn bất thường của bà ta. Cô ấy đã gặp những người có đũa phép ngắn, nhưng giống như của Umbridge.
Lý thuyết Ma thuật Phòng vệ của Wilbert Slinkhard. Cuốn sách chết tiệt nhìn chằm chằm vào Harry và ngón tay cậu giật giật định chụp lấy cây bút lông và phá hủy toàn bộ cuốn sách. Cậu sẽ viết lại toàn bộ cuốn sách như thể tác giả chưa bao giờ tồn tại nếu không phải vì lo sợ sự an toàn của bạn bè mình.
"Cái gì thế này?" Hermione thì thầm, nắm chặt cuốn sách.
Harry lướt qua quanh cổ tay cô, cảm nhận mạch đập của cô trong lòng bàn tay. "Bình tĩnh... đó là lý do tại sao mình bảo bồ giữ bình tĩnh. Bà ta sẽ tìm cách đưa bồ vào phòng cấm túc và nó sẽ không dễ chịu đâu."
Ron nuốt nước miếng, mở trang mà Umbridge đã buộc họ phải đọc.
"Luna đã tiên đoán điều gì đó à?"
Harry chớp mắt. Cậu gần như quên mất rằng Ron biết rõ Luna là một nhà tiên tri và Hermione dường như đã nghi ngờ một số điều. Hai người nhìn chằm chằm vào cậu, mong đợi một câu trả lời.
"Đúng vậy." cậu nói dối.
1. Hiểu nguyên lý cơ bản của ma thuật phòng vệ.
2. Học cách nhận những trường hợp mà ma thuật phòng vệ có thể sử dụng một cách hợp pháp
3. Xác định cách dùng ma thuật phòng vệ trong các ngữ cảnh thực tế.
Cây bút lông của Harry gần như giật lên khi cậu viết nó. Cậu giữ bình tĩnh, cố gắng hết sức. Cậu ghét mụ đàn bà này hơn cả Voldemort và đó là một tuyên bố đơn độc.
"Ridi—"
"Im lặng," Harry thì thầm. Cậu có thể chịu được một cây bút lông máu nhưng chắc chắn cậu sẽ không để bất kỳ người bạn nào của mình phải chịu nỗi đau đó.
Cậu biết sự khác biệt của nỗi đau. Những loại đau đớn thể xác khác nhau.
"Năm nay chúng ta sẽ theo một khóa học phép thuật phòng thủ được xây dựng cẩn thận, tập trung vào lý thuyết, được Bộ pháp thuật phê duyệt. Vui lòng ghi chép những nội dung sau."
Cậu biết cảm giác phép thuật khắc qua da và dùng máu của bản thân làm mực. Cậu biết cảm giác đó, thậm chí trước khi trải qua tất cả những nỗi kinh hoàng với tư cách là chủ nhân cái chết, cậu đã biết đau đớn trước khi hiểu được cái chết. Đó là một phần thiết yếu của cậu khi trở thành chủ của tử thần. Cậu biết cảm giác đó, cậu không muốn bất kỳ ai mình quan tâm phải chịu khổ như mình.
"Tôi muốn các trò mở trang năm và đọc 'Chương Một, Kiến thức cơ bản cho người mới bắt đầu'. Không cần phải nói gì cả."
Cơ thể cậu tự động di chuyển, mở chương và cho phép mình giả vờ. Chỉ cần nhìn vào chương là đủ, trang đầu tiên là đủ. Nếu Umbridge hỏi cậu về chương sách, cậu sẽ nói dối và khoác lên mình một lớp mặt nạ khiến nó trở nên đáng tin. Cậu giỏi việc đó... Khiến mọi người tin tưởng.
Sẽ không khó để mỉm cười, hành động như thể mình hiểu được sự thiếu thực tế của mọi thứ. Cậu sẽ quyến rũ bà ta bằng một nụ cười và cách cư xử của mình và khiến bà ta có thiện cảm với mình... rồi có lẽ cậu sẽ tìm cách loại bỏ bà ta mà không khiến mọi người nghi ngờ về sự vắng mặt của bà ta. Cậu sẽ tìm ra cách.
"Cô Granger," Umbridge gọi.
Harry ngay lập tức giật mình, ngẩng đầu lên khỏi việc giả vờ đọc và quay về phía nụ cười xấu xí trên khuôn mặt của Umbridge. Hermione trông khá giật mình, quay sang Harry với vẻ lo lắng mà cô chia sẻ với Ron.
"Giải thích chương này cho tôi và cả lớp." Umbridge nói, chỉ vào Hermione, rồi cả lớp.
Mình nên làm gì? Hermione lặng lẽ hỏi cậu, nhưng Harry chỉ gật đầu. Cậu nắm lấy tay cô khi cô gái từ từ đứng dậy. Ngón tay của cô ẩn dưới lòng bàn tay cậu.
"Nhớ những gì mình đã dạy bồ? Làm thế. Nói dối và hành động như thể bồ hiểu. Hãy tự tin."
Cậu nói với cô ấy, nhìn cô hít một hơi sâu và lướt ngón tay trên trang giấy. Cô chỉ đọc năm trang đầu tiên trước khi dừng lại và giả vờ đọc. Nhưng Harry đã làm một điều kỳ lạ trong mùa hè. Cậu ấy đã dạy cô một số điều không mang tính học thuật... như cách nói dối tốt hơn.
"Được rồi," cô ấy hắng giọng. "Theo những gì em hiểu, Giáo sư..." cô ấy nói, như thể đang thăm dò. "Chương này, như tiêu đề đã nói, là những điều cơ bản cho người mới bắt đầu. Nó cảnh báo chúng ta về những nguy hiểm khi sử dụng những câu thần chú phòng thủ như vậy và những hậu quả có thể xảy ra mà chúng ta có thể phải chịu."
Điều đó thực tế đã được nêu rõ trong trang đầu tiên, nhưng cách cô ấy nói khiến nó giống như toàn bộ chương đã khéo léo cảnh báo họ. Harry mỉm cười.
Chìa khóa để nói dối là sự tự tin. Tất cả những gì bạn cần làm là tỏ ra chắc chắn về bản thân đến mức những người xung quanh sẽ tin vào một lời nói dối mà họ biết là giả. Nó sẽ gieo nghi ngờ, nó sẽ khiến họ nghi ngờ những gì họ biết thực sự có đúng hay không. Nó sẽ khiến họ nghi ngờ liệu thông tin thực sự đúng có phải là sai ngay từ đầu không.
Nói dối như thể lời nói của cậu còn đúng hơn cả sự thật. Cậu cứng đờ, nhắm mắt lại khi giọng nói một lần nữa vang lên. Đã nhiều tuần trôi qua kể từ lần cuối cậu nghe thấy Regulus nói, nhưng dường như bóng ma mà tâm trí cậu biểu hiện đã trở lại để làm phiền cậu.
Nhưng Regulus đúng. Đó là những lời mà Malcolm đã học được khi mới mười hai tuổi và cũng là những lời mà cậu ta đã mang theo đến kiếp sau.
"Và... và chúng ta phải chú ý đến những cảnh báo này," Hermione nói. Cô ấy trông khá lo lắng, nhưng vẫn giữ được vẻ tự tin.
Đó là một điều tốt cho một người đang cố gắng thành thạo nghệ thuật nói dối.
Umbridge nhìn chằm chằm vào cô ấy, trông khá thất vọng bất kể nụ cười bậc hiện trên khuôn mặt. "Rất tốt, cô Granger."
Con khốn phân biệt chủng tộc, Harry nghĩ, ngay lập tức kéo Hermione trở lại chỗ ngồi. Cô ấy trông khá buồn bã, nhìn về phía cậu và gật đầu.
Trong suốt giờ học, Umbridge đã nhắm mục tiêu vào bộ ba một cách mạnh mẽ. Bà ta cố gắng tìm ra lỗi trong hành vi của họ, nhưng Harry đã hướng dẫn họ giữ im lặng và giả vờ lắng nghe càng nhiều càng tốt. Mặc dù Ron lắp bắp khi bị gọi trả lời, nhưng ít nhất cậu ấy vẫn có thể đưa ra một câu trả lời. Hermione vẫn tiếp tục trả lời với sự tự tin dường như không hề dao động.
Vấn đề của Umbridge là Harry.
Chàng quý tộc trẻ nói như thể lời nói của mình là sự thật, như thể chúng là luật pháp. Ngay cả bà ta cũng bị thuyết phục bởi cách nói hùng hồn của cậu. Và Umbridge khinh thường cậu bé.
—————————————————————
"Bà ta thật kinh khủng! Bà ta thật đáng ghét! Mình ghét bà ta!" Hermione kêu lên khi họ đã đi xa lớp học Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Cô ấy gần như đang cố gắng giật tóc mình ra khi Ron khoác tay qua vai cô ấy. "Nhân danh Morgana - Harry rõ ràng là một giáo viên giỏi hơn! Cái đó - học sinh có thể trở thành giáo viên được không?"
"Học riêng cũng là một lựa chọn," Harry cười tinh nghịch.
Hermione đỏ mặt, trước khi cô ấy đảo mắt và dùng khuỷu tay huých vào sườn cậu.
"Bồ thật tệ."
"Mình rất xuất sắc." Harry trả lời, cười khúc khích trước vẻ buồn bã của cô.
"Được rồi. Chúng ta hãy gặp nhau ở tầng bảy, bồ sẽ tìm thấy Luna ở đó và chúng ta sẽ bắt đầu những bài học nhỏ. Mình phải bắt cóc đứa trẻ của mình khỏi hang rắn. Khá chắc là lúc này bồ ấy đang ở phòng sinh hoạt chung."
Hermione và Ron nhìn chằm chằm vào cậu.
"Bạn yêu, bồ chắc chứ? Ý mình là... Mình hiểu rằng chúng ta biết phòng sinh hoạt chung của Slytherin ở đâu nhưng bồ không có mật khẩu." Ron gãi sau đầu, trông khá thắc mắc.
Harry mỉm cười, "Mật khẩu có tác dụng gì khi bồ có khả năng nói xà ngữ?"
Như thể vừa nhớ ra rằng cậu có thể nói chuyện với rắn, cả hai mỉm cười miễn cưỡng.
"Dù sao thì... an toàn nhé? Nghe có vẻ không ổn." Ron lẩm bẩm, "Được rồi, bọn mình sẽ đợi bồ."
—————————————————————
Arcturus lặng lẽ đi qua hầm ngục, thở dài một mình khi suy nghĩ về một vấn đề khác liên quan đến gia đình mình. Hôn nhân. Trong tất cả những thứ cậu phải quan tâm. Nhưng cậu là Arcturus Black. Bất kể cậu có phải là sự tái sinh với những mảnh vỡ của hai Potter hay không, cậu đã quen với gia tộc Black theo một cách nào đó.
-/Và - cậu - cảm- thấy - đau - lòng - khi - trở - thành - Arcturus - trong - khi - Regulus - đã - sở - hữu - trái - tim - của - Malcolm./-
Phòng sinh hoạt chung không xa tầm mắt. Đầu cậu không ngừng đau nhức.
"Arete." Mật khẩu hiện tại nếu cậu nhớ không lầm.
Cậu xoa xoa bên đầu khi cố gắng tập trung vào bản thân.
"Này... cậu ổn chứ?"
Arcturus chớp mắt ngạc nhiên, quay sang Melania và Cameron. Ánh mắt cậu thoáng nhìn về phía Cameron một lúc - một Muggleborn ở Slytherin, cậu đã phát hiện ra trong năm thứ tư của họ.
"Không có gì..."
Melania cau mày, "Điều này có liên quan đến tin đồn về cuộc hôn nhân của cậu không? Có đúng không, Arcturus? Cậu sẽ kết hôn với Cassiopeia?"
Arcturus rùng mình.
Cassiopeia... Cô ấy là bạn thân nhất của cậu và giống như một người em gái. Khi cha mẹ cậu đề nghị họ sẽ kết hôn, cậu chạy về phòng và nôn mửa vào nhà vệ sinh. Tất nhiên, điều đó khiến mẹ cậu gõ cửa mạnh mẽ, yêu cầu cậu trở lại cuộc thảo luận và nói rằng cậu đã rất thô lỗ khi bỏ chạy nhanh như vậy.
Đó là một chủ đề nhạy cảm và dường như đã lan truyền khắp nhà họ.
Tất nhiên... dấu hiệu lớn nhất chính là việc Cassiopeia và Arcturus đã tránh mặt nhau như một kế hoạch để ngăn cản cha mẹ họ.
"Mình không hiểu tại sao họ nhất quyết chọn chính em họ của cậu làm vợ. Chẳng phải có rất nhiều thiếu nữ trẻ khác mà cậu có thể chọn sao?" Cameron hỏi, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Cậu ấy quan sát các thiếu nữ trẻ khác nhau nhìn Arcturus theo cách không chỉ đơn thuần ngây thơ.
"Thật đáng tiếc khi gia đình cậu khăng khăng muốn kết hôn khác giới. Anh trai mình đã được phép kết hôn với một quý tộc trẻ từ nhà Crouch." Melania nói. Cô ấy là Macmillan, nên gia đình cô ấy khá khoan dung về vấn đề hôn nhân. "Lý do duy nhất họ khăng khăng đòi điều này là vì quyền thừa kế, phải không?"
"Đừng bận tâm đến nó... Cassie và mình sẽ giải quyết. Cho dù cha mẹ bọn mình muốn cả hai kết hôn hay không, Cassiopeia và mình sẽ không bao giờ ràng buộc mình trong hôn nhân." Arcturus lè lưỡi, lắc đầu. "Thành thật mà nói... mình muốn kết hôn với cậu hơn là cưới bất kỳ họ hàng nào của mình."
Melania chớp mắt, ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cậu.
Trong khi Cameron nhìn chằm chằm vào hai người một cách hiểu biết, thở dài vì họ trông thật vô vọng.
—————————————————————
Hadrian không coi mình là một người liều lĩnh. Luna là người nghĩ về cậu như vậy.
Không. Cậu tự coi mình là một thiên tài có thể quản lý thời gian và vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin mà không gặp vấn đề gì... sử dụng Xà Ngữ... trước sự chứng kiến của những Slytherin khác sắp đặt câu hỏi tại sao cậu lại loanh quanh trong hầm ngục, thì đột nhiên, cánh cửa bí mật của họ mở ra cho cậu. Bây giờ cậu phải đối mặt với những cái nhìn chết chóc của những con Rắn, một số người nắm chặt đũa phép của họ.
"Hadrian!" Draco thốt lên, kinh ngạc khi thấy Harry Potter đứng ở lối vào với vẻ mặt gần như nói với họ rằng họ không thể làm hại cậu. "Cậu đang làm gì - Làm thế nào -"
Hadrian mỉm cười, "Các cậu dường như đã quên rằng tôi có thể nói chuyện với rắn."
Nhiều người giật mình khi nhớ lại năm thứ hai của họ. Một số học sinh nhỏ tuổi hơn chưa được kể câu chuyện như vậy quay sang nhìn cậu với vẻ không tin và một chút kinh sợ.
"Dù sao thì, tôi sẽ không làm phiền các cậu quá lâu. Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề... Lincoln đâu?"
"Có chuyện gì giữa cậu và Sonnet vậy?" Draco hỏi, trừng mắt nhìn phần còn lại của Slytherin đang nghe lén Potter. "Hai người mới chỉ gặp nhau vào năm ngoái thôi, phải không?"
"Hừm... tất nhiên, nhưng đó không phải việc của cậu, đúng không? Vì vậy, quay lại câu hỏi của tôi, Lincoln Sonnet... ở đâu?"
Nụ cười của cậu ta có gì đó đe dọa, nhưng đôi mắt cậu ta có vẻ tò mò và buồn chán. Bất chấp điều đó, Draco cảm thấy như thể một kẻ săn mồi đang nhìn xuống hắn, tìm một cái cớ để ăn tươi nuốt sống hắn. Có điều gì đó không ổn với đôi mắt của Hadrian. Hắn đã biết điều đó từ lâu rồi...
Đó gần như là một phản ứng đột ngột khi họ nghe thấy tiếng bước chân. Họ quay về phía hướng ký túc xá nam, thấy Lincoln vội vã đi ra phòng sinh hoạt chung trông như vừa thức dậy.
"Hades!" Lincoln nháy mắt, nở một nụ cười nhỏ trước khi nhận ra họ đang ở đâu. Cậu ta gửi những cái nhìn cảnh giác đến những người khác. Harry chỉ cần vẫy đũa phép chỉnh lại ngoại hình của mình và ra hiệu cho Lincoln đến gần cậu ta.
"Nào cưng, đừng để mình phải đợi." Harry cười khúc khích, mỉm cười với Lincoln. Cậu ta đưa tay cho cậu bé, giục cậu ấy nắm lấy.
Lincoln đỏ mặt vì sự âu yếm, thở dài rồi gật đầu và nắm lấy tay Harry.
"Được rồi! Tôi đã có được thứ tôi cần... Chào tạm biệt những con rắn còn lại... tạm biệt" Harry cười khúc khích, kéo Lincoln ra khỏi phòng sinh hoạt chung, không quan tâm đến những cái nhìn chăm chăm họ nhận được.
Pansy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thúc Draco với vẻ không thể tin được.
"Cái quái gì thế?" Cô hỏi, không quan tâm đến cái nhìn giận dữ của Draco. Tất cả những gì cô ta nghĩ đến là sự kiêu ngạo vô cùng mà Potter thể hiện, thực sự không giống như kiêu ngạo. Potter tự phụ nhưng cũng rất tự tin về bản thân. Một sự tự tin không thể diễn tả được cần sự tự tin tuyệt đối vào bản thân.
Draco nhún vai. Hắn không biết. Hắn không thân thiết với Hadrian. Hắn không thường xuyên trao đổi thư từ với người thừa kế của nhà Black và họ hầu như không nói chuyện ở nơi công cộng. Hadrian dường như luôn cảnh giác với việc có người đang theo dõi. Từ những gì Draco quan sát được, một số người rất quan trọng và Hadrian cực kỳ thận trọng với họ.
"Thật sự đấy," Blaise lẩm bẩm, "Khi nào thì họ thân thiết đến vậy? Và tại sao lại là Sonnet?"
"Cậu ta là cộng sự Cổ ngữ Rune của Potter, phải không?" Daphne hỏi, "Có lẽ đó là lý do tại sao họ thân thiết như vậy. Và Potter có hứng thú khác thường với những người giỏi Cổ ngữ... Granger, Nikolai Markov và Sonnet xếp hạng khá cao khi nói đến Rune. "
Theo chế giễu, "Tôi cũng vậy, và Draco nữa. Vậy mà cậu ta lại chọn Sonnet. "
Blaise rên rỉ, "Thật kỳ lạ. Không có gì đặc biệt về Sonnet ngoài khả năng của cậu ta và tất cả... tuy nhiên... Potter cho rằng cậu ta đủ đặc biệt để xông vào đây để đón cậu ta." Hắn lầm bầm, liếc nhìn lại vào phòng sinh hoạt chung. "Thật kỳ lạ khi Sonnet không gặp khó khăn gì khi làm những gì Potter nói. Và cái biệt danh đó," hắn nói.
"Cưng? Potter có hứng thú với một trong những con rắn của chúng ta không?" Mắt của Pansy sáng lên vì thú, cô luôn là người yêu thích tin đồn.
Draco lắc đầu. Cậu ta gọi Lovegood, Granger, một số Weasley là 'cưng' và đôi khi là đủ mọi cách gọi trìu mến. 'giả sử việc cậu ta gọi bạn bè của mình như vậy là bình thường.'
Draco biết tại sao Sonnet và Potter lại thân thiết như vậy. Nhưng hắn cũng biết phải giữ im lặng.
Potter không nói gì, nhưng lời đe dọa vẫn lơ lửng trong không khí và im lặng. Hadrian sẽ trừng phạt hắn theo cách này hay cách khác nếu hắn tiết lộ thông tin về Lincoln Sonnet là người được cậu ta giám hộ cho Hogwarts.
—————————————————————
"Bồ không nên làm thế!" Lincoln mắng, cảnh giác quay lại lối vào phòng sinh hoạt chung.
"Mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, Linc. Hơn nữa, bây giờ họ không thể dễ dàng làm phiền mình. Mình là một gia chủ và họ vẫn chỉ là người thừa kế. Làm kẻ thù của mình và bồ làm kẻ thù của cả một gia tộc, bao gồm cả gia tộc Black." Harry ngáp, buông tay Lincoln và dẫn cậu ấy đến một trong những lối tắt lên tầng bảy. Cậu sẽ không tự trừng phạt mình bằng cách leo lên những cầu thang phức tạp không cần thiết đó.
Lincoln thận trọng quan sát con đường, và bám sát Harry.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Bồ đã tham dự lớp học của Umbridge chưa?"
Lincoln gật đầu, vẻ mặt nhăn nhó.
"Mình sẽ sửa chữa sai lầm về sự tồn tại của bà ta bằng cách tự mình dạy bồ. Hermione, Ron và Luna đã ở đó rồi. Có khả năng Ginny cũng tham gia cùng họ, mình hy vọng bồ không quá khó chịu."
Lincoln gật đầu do dự, nhưng vẫn cẩn thận đi theo Harry.
Họ đến tầng bảy trong chớp mắt và Harry đi đi lại lại trước một bức tranh vài lần cho đến khi một cánh cửa xuất hiện trên bức tường đối diện. Lincoln kinh ngạc, bị mê hoặc bởi một điều kỳ diệu khác mà cậu ấy vừa được chứng kiến. Cậu ấy ngay lập tức nghĩ đến vô số loại chữ Rune được sử dụng để khắc cánh cửa này lên tường mà không ai phát hiện. Cậu ấy quay sang Harry với ánh mắt sáng ngời.
"Chào mừng đến với Phòng Yêu Cầu. Giống như phòng chứa bí mật trong truyền thuyết, Helga Hufflepuff đã tạo ra căn phòng bí mật của riêng mình." Harry giải thích, bước qua căn phòng và mỉm cười với nhóm bốn người đang ngồi ở giữa.
"Đợi đã - Hufflepuff đã làm ra cái này sao? Không phải Ravenclaw?" Hermione hỏi, nhìn quanh phòng với một chồng sách nhỏ trong tay.
"Người sáng lập nào sẽ tạo ra một căn phòng dành cho mọi người? Rowena Ravenclaw rất có thể đã tạo ra một kho lưu trữ ẩn." Harry nhún vai, một nụ cười hiểu biết khắc trên môi. Tất nhiên cậu biết cả bốn căn phòng bí mật ở đâu.
"Chào Ginny yêu dấu, anh hy vọng em đã chú ý đến lời cảnh báo của anh và đảm bảo rằng em gái nhỏ của anh không bị con cóc hồng đó làm hại." Harry cười đe doạ với đứa út nhà Weasley, người nhìn chằm chằm vào cậu và vòng tay ôm lấy Luna.
"Đừng đánh giá thấp em, Potter." Ginny chế giễu, mỉm cười với cậu.
"Anh sẽ không làm thế."
Lincoln nhìn cuộc trao đổi này một cách lúng túng. Cậu ấy là người lạc lõng - suy nghĩ lại -
Hermione nắm lấy tay Lincoln và kéo cậu ấy đến một góc nhỏ có những cuốn sách mà cô ấy đã tự mình thu thập. Khi nhìn thoáng qua tiêu đề của chúng, Lincoln ngay lập tức nhận ra rằng chúng là những cuốn sách về Rune.
"Và họ đi rồi..." Harry cười khúc khích, quay sang nhà Weasley. "Vì họ có một khởi đầu tốt, bây giờ mình sẽ tập trung vào hai người."
Hai người được yêu cầu ngồi xuống khi Harry triệu hồi một số cuốn sách và đưa chúng cho họ. Một lần nữa, những cuốn sách được mở ra để lộ những dải mực đỏ và đen được viết trên các cạnh. Những ghi chú nhỏ và những lời giải thích, thậm chí là những lời giải thích đơn giản với một từ duy nhất. Hai người nhìn lên Harry một cách bối rối, người không quan tâm đến vẻ của họ. Thay vào đó, cậu lại tìm thấy một giới hạn kiến thức của họ.
"Bồ có biết khả năng là gì không?"
Ron chớp mắt, gật đầu chậm rãi. "Mình đã nghe Bill và Charlie nói về chúng. Rõ ràng là mọi người đều có một khả năng khi nói đến phép thuật. Nhưng mình không biết nhiều về nó..."
Harry gật đầu, quay sang Ginny để xác nhận rằng cô ấy cũng có mức độ hiểu biết tương tự.
"Được rồi... Thật không may, điều này không được dạy ở Hogwarts, cũng không phải là thông lệ mà các gia đình thường dạy con cái họ về nhiều loại phép thuật." Cậu búng tay và những cuốn sách chuyển sang một trang, một chương liệt kê nhiều loại phép thuật. "Có nhiều loại phép thuật khác nhau và các loại đó có các phân loại phụ. Ví dụ, Biến hình. Nó nằm trong loại phép thuật được gọi là Phép thuật Vật lý. Loại phép thuật này liên quan đến các đặc tính vật lý, các nguyên tố, một số bộ phận của tự nhiên. Nói ngắn gọn, phép thuật vật lý cho phép bạn kiểm soát mọi thứ là vật chất, ừm... không phải tất cả. "
Ron và Ginny cứng đờ, mắt họ mở to khi Harry giải thích cho họ. Họ chưa bao giờ được dạy điều này. Tất cả những gì họ biết là những môn học được dạy ở Hogwarts, phép thuật nào thuộc về biến hình hay bùa chú. Họ chưa bao giờ nghĩ về nó như bất cứ điều gì ngoài phép thuật. Họ chưa bao giờ đi sâu hơn vào toàn cảnh của phép thuật.
Harry biết điều này.
Ngày nay, gần như không ai nghiên cứu thực tế và cơ chế của phép thuật, chỉ đơn giản cho rằng đó là một hiện tượng thách thức các định luật vật lý. Nhưng phép thuật thách thức và tuân theo các định luật vật lý. Đó là một nghịch lý vĩnh cửu. Một sự sáng tạo mâu thuẫn với mọi thứ nhưng lại phù hợp với mọi thứ một cách hoàn hảo.
"Từ những gì mình quan sát được, Ginny và Fred rất có khả năng có phép thuật vật lý. Ron... à, mình vẫn đang tìm hiểu về bồ." Harry giải thích, nhìn thoáng qua Ginny, người đang nhìn xuống tay mình sau khi được giải thích. "Trong suốt mùa hè, Lincoln và Hermione đã dành thời gian để tìm ra khả năng của họ. Họ cùng có một khả năng với phép thuật Rune." Cậu chỉ vào hai người đang nói về những cuốn sách Rune mà phòng yêu cầu đã cung cấp cho họ.
"Em cũng là một phù thủy Rune!" Luna giải thích, mỉm cười rạng rỡ từ chỗ ngồi bên cạnh Ginny.
Với lời giải thích đơn giản như vậy, Ron và Ginny trao cho nhau những cái nhìn nghi ngờ. Thù địch nhưng không thù địch.
"Còn bồ thì sao?"
Harry cứng đờ khi nhìn chằm chằm vào Ron.
Khả năng của cậu?
Thật sự đó là một chủ đề vô cùng khó hiểu. Trong một cuộc đời, cậu có phép thuật vật lý như một khả năng, trong một cuộc đời khác là Rune hoặc ảo ảnh. Trong cuộc đời này, cậu không biết mình hoàn toàn thuộc loại nào. Có phải là phép thuật vật lý như cha cậu? Hay là phép thuật tâm trí vì sự thành thạo của chính cậu? Đó là phép thuật máu vì mẹ cậu? Hay đó là phép thuật tử thần vì không chỉ dòng dõi của cậu mà còn là con người cậu? Cậu không biết và cậu chỉ có thể mỉm cười và đưa ra một cái cớ chữa tinh tế, một sự chuyển hướng.
"Một số người có phép thuật quá hỗn loạn để phân loại chính xác. Bây giờ... hãy tiếp tục với phép thuật tâm trí."
—————————————————————
—————————————————————
Ghi chú của tác giả:
...
Không có kế hoạch viết về việc Hades cho Amarantha ăn nhưng tôi bị buộc phải làm như vậy vì chàng trai này điên rồ theo những cách khác nhau. Dù sao thì ~ Toàn bộ chương được tóm tắt như sau: Amarantha ăn, Harry dạy cách nói dối, Slytherin được nhắc nhở rằng có một xà khẩu ở Hogwarts và Lincoln căng thẳng vì người giám hộ của mình tự mãn và kiêu ngạo.
Thêm vào đó, chúng ta có một số chi tiết về Arcturus! Đó là một tình huống vô cùng lúng túng với Malcolm là kiếp trước của Arc. Thật lòng mà nói, số phận thực sự đang trêu đùa cậu ấy (Tôi. Tôi là số phận.) Thật tội nghiệp, nhưng ít nhất các bạn cũng biết được nhiều thứ về cuộc đời của Hary hơn. (Tôi không có kế hoạch tạo ra những fic riêng cho Tất cả các kiếp sống. Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ làm một số fic cho Malcolm, Orpheus, Damian và một số kiếp sống khác ...)
Vậy, trong chương này, chúng ta đi sâu vào các khả năng. Luna, Lincoln và Hermione có khả năng về Rune. Ginny và Ron đang tìm hiểu về của họ, và Harry cũng đang cố gắng xác định chính xác khả năng chính của mình là gì. Bởi vì thằng nhóc này là một người sử dụng phép thuật tâm trí, giỏi về Rune, pháp sư triệu hồn thực thụ, huyết thuật sư tiềm năng, và nhiều hơn thế nữa. Yeaaaahhh. Quá trình này kéo dài hơn khi cậu ấy trải qua nhiều cuộc đời do sự nhầm lẫn.
(Ron và Ginny đang nhìn nhau nghi ngờ, lmao)
...
—————————————————————
Xem xét chương này và một số chương sau thì tui quyết định sẽ để "Trưởng thành" vì nội dung của nó, thêm nữa là tui cũng rén lắm, sợ bị cho ăn gậy huhu (._.)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top