34. Những con hẻm, lối đi, máu, mực và một cái tên mới được tạo ra.

Hắn không biết đó có phải là điều xui xẻo hay không.

Tất cả những gì hắn biết là Hadrian Potter là một mối đe dọa và điên rồ. Chỉ có người hoàn toàn mất trí mới có thể hồi sinh kẻ đã giết cha mẹ mình và thậm chí còn lập giao kèo với hắn ta. Nhưng sau cùng, gia kèo đó lại có lợi cho Potter nhất - khiến hắn rơi vào tình huống có thể trở thành Barty. Thật không may, cho dù Potter trông như thế nào, cậu ta chắc chắn còn hơn cả hình mẫu của ánh sáng mà hắn mong đợi.

Hắn mơ hồ nhớ lại Harry Potter mà mình gặp khoảng năm năm trước. Một đứa trẻ dũng cảm, tuyệt vọng muốn sống khi cậu ta đốt cháy khuôn mặt của thầy giáo mình bằng tay không. Khi nhìn vào bàn tay mà Potter đã bắt, hắn vẫn tự hỏi, làm thế nào mà bây giờ hắn có thể chạm vào cậu ta. Mặc dù chỉ hơi tỉnh táo khi được đưa trở lại nhưng hắn đã quan sát. Máu trong cái vạc đó không phải là của hắn.

Hắn thở dài, nhìn về nơi Nagini đang lướt qua một cuốn sách mà Barty đã tặng cho cô. Một phù thuỷ bị nguyền rủa luôn hấp dẫn hắn; khi còn trẻ, hắn đã cố gắng tìm cách hoá giải lời nguyền trong con rắn kỳ lạ đã là bạn đồng hành của mình trong nhiều thập kỷ.

§Nagini... Chúng ta lần đầu gặp nhau như thế nào?§

Nagini quay đầu về phía hắn, rít nhẹ trước khi cái đuôi quấn quanh một vật giống như đánh dấu trang và đặt nó lên trang sách cô đang đọc. Cô đóng sách lại và trườn về phía hắn, nằm trên đùi hắn như một con mèo nhà.

§Tôi nghĩ là cậu mười bảy tuổi... Một người bạn tốt của tôi đã tìm thấy cậu - một người nói xà ngữ và nghĩ rằng tôi sẽ ổn hơn khi đi với người có thể hiểu tôi. Cậu ấy đã lần theo dấu vết của cậu đến Hẻm Xéo và cẩn thận đặt tôi ở nơi cậu sẽ tìm thấy tôi. Cậu đang ở trong hẻm Knockturn,§ cô tạm dừng một lúc như thể đang suy nghĩ về khoảnh khắc đó, §Cậu đang tìm kiếm thứ gì đó và tìm thấy tôi.§

Tom suy ngẫm về ký ức đó... hắn có thể nhớ nó, mặc dù là mơ hồ. Hắn đã đến hẻm Knockturn để tìm thêm sách về phép thuật hắc ám. Sau đó, hắn thấy một con rắn lớn đi theo mình, không phải theo cách đe dọa, không - con rắn đang tìm kiếm một cuộc trò chuyện và Tom đã cho nó. Hắn thấy khó hiểu khi không thể nhớ hết mọi thứ.

Hắn biết rằng con rắn có tên là Nagini. Sau một thời gian, cô nói với hắn rằng cô từng là con người và liên tục nói về một người bạn đã cố gắng hoá giải lời nguyền cho cô nhưng thất bại. Như một lời xin lỗi, anh ta đã đưa cô đến chỗ một người nói xà ngữ thực sự có thể hiểu cô. Nagini không phải lúc nào cũng ở lại, cô sẽ rời hắn trong nhiều tháng và quay lại một cách ngẫu nhiên, kể cho hắn nghe những mẩu chuyện nhỏ về người bạn vẫn vô danh và vô hình.

"Tôi hiểu rồi..." hắn thì thầm, trước khi lắc đầu và đứng dậy. Nagini bò trở lại cuốn sách của mình, trong khi Chúa tể Hắc ám đi qua lò sưởi và hướng đến thư viện nhỏ của trang viên Riddle. "Barty!"

Ravenclaw được gọi ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn, mái tóc rối hơn bao giờ hết và quầng thâm dưới mắt. "Vâng, thưa ngài?"

"Trông ngươi tệ quá." Hắn thẳng thừng nói, "Nhưng không quan trọng. Chúng ta phải đến Gringotts."

"À... thưa ngài, tôi không nghĩ rằng tôi có thể rời khỏi trang viên... công chúng sẽ thấy sự giống nhau với..." Barty nhăn mặt, lắc đầu.

"Chậc... vô dụng." Tom nghiến răng, nheo mắt nhìn Barty đang co rúm lại. "Chăm sóc dinh thự trong khi ta giải quyết vấn đề của mình. Giải trí với Nagini khi ngươi ở đó."

"Vâng, thưa ngài."

Không lâu sau, hắn đã xuất hiện ở Hẻm Xéo. Mặc dù nó ồn ào hơn hắn dự kiến. Hắn nghe thấy mọi người đang bàn tán, thì thầm với nhau khi hắn lướt qua họ với một câu thần chú không chú ý bao phủ mình. Hắn nghe thấy điều gì đó về Rita Skeeter và Nhật Báo Tiên Tri và nhanh chóng lướt về phía chiếc bàn nơi ba phù thủy đang hào hứng nói chuyện với nhau. Nhật Báo Tiên Tri nằm trên bàn và hắn không ngần ngại giật nó khỏi tay họ.

Ngày xuất bản của Nhật Báo là vài ngày trước. Hắn không ngạc nhiên khi không nhận được một tờ nào, vì cả hắn và Barty đều không rời khỏi trang viên nhiều như vậy.

______
VÔ TỘI VÀ KHÔNG BAO GIỜ CÓ TỘI

Bởi: Rita Skeeter
______

Toàn bộ bài báo giải thích về sự bất công mà Sirius Black phải chịu, từ Barty Crouch Sr. và Albus Dumbledore. Nó thực sự khiến hắn khịt mũi với cách toàn bộ bài báo được viết để biến Black thành một kẻ ngốc vô dụng, phát điên vì cái chết của bạn bè và để cho mình bị Pettigrew giết chết. Cứ như thể Sirius Black không phải là một phù thủy hắc ám có thể giết Pettigrew nếu không phải vì nỗi đau mà anh ta cảm thấy. Hắn không nghi ngờ gì về việc Black vẫn sẽ bị kéo đến Azkaban nếu anh ta thực sự thành công giết chết Pettigrew.

Nói về con chuột rên rỉ, đó là một trong những cái giá mà Potter dùng để hồi sinh hắn. Barty đã nói rằng Potter muốn ai đó để đổi lấy sự trở lại của hắn. Nhưng cho dù là Barty hay Pettigrew, cậu ta đều đạt được những gì cậu ta muốn. Đó là điều hắn thấy sợ hãi cậu bé. Cậu ta đạt được những gì cậu ta muốn.

Gringotts trông vẫn đáng sợ như thường lệ. Nhưng lần này, có điều gì đó ở ngân hàng còn khiến người ta lo lắng hơn cả những bóng ma của Hogwarts. Hai yêu tinh đứng gác cửa nhìn chằm chằm vào hắn như thể hắn là thức ăn. Họ nhìn nhau, trước khi tặng hắn một nụ cười nham hiểm. Tom giữ bình tĩnh, gật đầu với hai bảo vệ và bước vào ngân hàng với tất cả sự tự tin mà hắn có thể có.

Hắn đi thẳng về phía quầy giao dịch ở cuối hành lang. Trước khi hắn kịp nói, yêu tinh dừng lại và nhìn chằm chằm vào hắn.

"Chúng tôi đã đợi ngài, Ngài Slytherin." Yêu tinh gầm gừ và Tom chớp mắt ngạc nhiên. "Ernok! Anh ta đã đến!" Yêu tinh hét lên một yêu tinh khác xuất hiện.

Yêu tinh - Ernok - nhìn hắn từ trên xuống dưới trước khi gật đầu đồng ý. "Theo tôi." Hắn ta nói và quay lưng lại. Tom không thể làm gì ngoài việc đi theo, nghiến răng vì sự thiếu tôn trọng tinh tế mà lũ yêu tinh đã thể hiện với mình. Hắn được dẫn đến một căn phòng khá xa hoa và Ernok ngay lập tức tiến về phía bàn làm việc của mình và lấy ra một tập hồ sơ.

"Vài ngày trước ngài Hadrian đã đến đây vì những vấn đề cá nhân và đã thông báo cho chúng tôi về sự trở lại của ngài. Ngài ấy thông báo với chúng tôi rằng ngài sớm sẽ đến và yêu cầu chúng tôi chuẩn bị những gì ngài ấy cho rằng ngài cần." Ernok giải thích, đưa cho hắn các tài liệu.

"Potter gì cơ?"

"Ngài Potter là người hào phóng. Ngài khá may mắn khi nhận được sự hào phóng của ngài ấy," Ernok nhìn hắn, cho dù ngươi đã giết cha mẹ của cậu ta, và không nói gì thêm. Tom có thể cảm nhận được điều đó trong không khí và quyết định rằng hắn càng ghét Potter hơn.

Cậu ta đối xử với hắn như một kẻ ngốc không thể tự thương lượng. Thằng khốn đó nghĩ rằng hắn vô dụng! Chỉ vì hắn được thằng nhóc điên cuồng hồi sinh không có nghĩa là hắn đã trở nên ngu ngốc. Hắn khịt mũi, đọc qua các tài liệu mà Ernok đã đưa cho hắn. Nó khiến hắn ngập ngừng, môi mở ra một lúc trước khi ngậm chặt lại. Hadrian Potter là một con quỷ và hắn từ chối tin bất cứ điều gì khác. Một con quỷ, hiện thân thực sự của quỷ dữ.

Tài liệu chứa gần như mọi tài sản mà hắn sở hữu và thậm chí cả thông tin về các hầm hiện tại của hắn. Hắn nhăn mặt khi nhìn thấy hầm nhà Gaunt - nó đã bị khóa trong một thế kỷ rưỡi do sự điên rồ đã xảy ra với tổ tiên của hắn. Phần lớn gia đình hắn đã phát điên vì tình trạng cận huyết liên tục, hắn nhăn mặt trước thực tế rằng ông bà của hắn là anh em họ. Người duy nhất đủ tỉnh táo trong năm thế hệ cuối cùng trong gia đình hắn là em trai của ông ngoại hắn, người mặc dù tỉnh táo hơn Marvolo Gaunt nhiều, nhưng đã bị mù bẩm sinh. Ông chú của hắn đã trở nên xa lạ với gia đình họ và không có thông tin gì về ông ấy trong các tài liệu.

Mặc dù hầm nhà Gaunt không xa hoa như những hầm mà nhà Malfoy hay Black sở hữu, nhưng những hầm của Slytherin đã bù đắp cho sự thật đáng xấu hổ đó. Những hầm của nhà Slytherin đã bị cấm đối với nhà Gaunt từ lâu, và điều đó đã khiến nó được cứu khỏi sự đổ nát, thật may mắn. Tuy nhiên, vẫn còn các khoản đầu tư đang diễn ra, mặc dù chậm, đã làm tăng số lượng tài sản trong hầm.

"Ngài có muốn lấy lại nhẫn gia chủ của mình không?" Ernok hỏi, mặt nghiêm túc và thản nhiên.

"Điều đó sẽ rất tuyệt," hắn mỉm cười thân thiện, "Tôi cũng muốn yêu cầu tài liệu để làm một danh tính mới. Tôi không thể đi lại như Tom Riddle hay Chúa tể Voldemort được."

Bất kỳ sự quyến rũ nào mà Tom sở hữu đều không có tác dụng với yêu tinh. Một lần nữa, hắn đổ lỗi cho Potter.

"Được rồi tốt. Tiền đề cho danh tính mới của ngài sẽ là gì?" Ernok cười toe toét, một lần nữa lục lọi trong ngăn kéo và lấy ra một tài liệu khác.

Hắn suy nghĩ cẩn thận về danh tính mới mà mình sẽ sử dụng.

"Là con trai của chính mình sẽ không phải là một viễn cảnh tốt nhưng liên tục sử dụng bùa chú sẽ là một điều phiền toái."

"Nếu ngài muốn trở thành con của chính mình thì ngài sẽ là một đứa con hoang."

Ta vốn đã là một đứa con hoang rồi, hắn nghĩ và lẩm nhẩm.

"Marvolo..." Hắn nói và cái tên được phát âm một cách hoàn hảo.

"Marvolo Arius Gaunt."

Ernok gật đầu, "Ngài sẽ cần ai đó đóng giả làm mẹ của ngài."

Hắn thở dài, một lần nữa phải đối mặt với một vấn đề mà hắn không muốn giải quyết. Hắn lướt qua những người theo mình, những người có độ tuổi phù hợp để sinh ra hắn. Hắn tặc lưỡi, gật đầu và lấy tài liệu, cẩn thận điền những gì cần thiết. Thế giới không biết rằng Tom Riddle và Voldemort là một. Rốt cuộc, Dumbledore đã thất bại trong việc làm như vậy, thật là ngu ngốc. Tuy nhiên, nó sẽ tốt cho hắn.

"Hm... Rất tốt m... Chào mừng đến với nước Anh, ngài Gaunt, tôi hy vọng chuyến đi của ngài từ Ai Cập đã rất vui. Ngài có muốn kiểm tra các hầm mà ngài thừa kế từ cha mình không?" Ernok nói, giọng điệu của hắn quá tự nhiên và thoải mái đến nỗi bất cứ ai cũng sẽ bị thuyết phục.

"Tôi sẽ rất cảm kích nếu được như vậy." Tom lẩm nhẩm, nhìn xuống những tờ giấy trong tay.

______
Marvolo Arius Gaunt

Ngày sinh: 1 tháng 1 năm 1973

Cha mẹ:

Tom Marvolo Riddle (Qua đời)

Beatrice Lorena Rosier (Qua đời)

Gia chủ:

Nhà Gaunt

Nhà Slytherin
______

"Vậy chúng ta hãy đi thôi... ngài Gaunt."

—————————————————————

Tom trở lại Hẻm Xéo hai ngày sau khi hắn tạo ra danh tính mới của mình. Hắn đã hung hăng yêu cầu Barty ghi nhớ câu chuyện quá khứ của mình.

Hắn là Marvolo Gaunt, đứa con hoang của Tom Riddle và Beatrice Rosier, (em gái của Acacius và Druella Rosier, người nhỏ hơn họ khoảng mười tuổi. Tom đã gặp cô ấy vào một thời điểm nào đó khi cô đang học ở Hogwarts và hắn đang nộp đơn xin vị trí Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Cô là một cô gái hung dữ, rất nổi tiếng vì luôn ẩn mình trong bóng tối và làm phép nguyền rủa người khác mà không bị họ phát hiện.) Hắn là sản phẩm của một đêm say đắm giữa hai người và khi Beatrice phát hiện ra mình đang mang thai Marvolo, cô đã bỏ trốn khỏi đất nước. Marvolo được học tại nhà và chỉ biết đến sự chăm sóc của mẹ và những người bạn thân cho đến khi bà qua đời vì lý do sức khỏe vào năm 1991.

Beatrice - thực sự, thật ra - đã chết vào năm 1972 do một sự cố liên quan đến một loại độc dược mà cô đang phát minh. Không ai, ngay cả anh chị em của cô biết về cái chết của cô vì thực tế là chính Voldemort đã giao cho cô nhiệm vụ tạo ra một loại thuốc như vậy. Hắn chỉ đơn giản là che giấu cái chết của cô bằng cách nói rằng cô đã chọn một cuộc sống cô độc để tạo ra nhiều loại thuốc hơn cho hắn. Một lời nói dối khá tàn nhẫn, nhưng hắn đã bao giờ tử tế chưa?

Giờ đây, Marvolo đã trở về Anh để sửa chữa những sai lầm của cha mình và làm điều tốt cho cộng đồng phù thuỷ mà người cha khủng khiếp của mình đã làm hỏng.

Nagini sẽ muốn ăn gì đó... chúng ta không thể tiếp tục ăn người dân ở Little Hangleton... nhưng dù sao thì... suy nghĩ của hắn dần trôi đi khi hắn đi lang thang trên phố. Đôi mắt hắn lướt qua cậu thanh niên đang cười tươi, nhìn chằm chằm vào cửa hàng chổi. Cậu bé tóc nâu sẫm đang hào hứng giải thích về lịch sử sản xuất chổi từ những gì hắn có thể nghe thấy, trong khi cô gái vui vẻ kể về những người chơi Quidditch trong lịch sử. Hắn chỉ đơn giản là đảo mắt trước niềm vui của trẻ con.

Đôi mắt hắn bắt gặp một tia sáng đen và một chút xanh lục, và các giác quan của hắn đang nóng lên. Hắn cảm thấy như bị mù, không thể nhìn thấy khi cố gắng nắm bắt những gì đang xảy ra. Khi tầm nhìn của hắn rõ ràng hơn, ánh mắt của hắn hướng về phía một chàng trai trẻ tuổi đang chạy trên phố.

Potter? Hắn không tin vào mắt mình, nguyên nhân gây ra cơn đau đầu của hắn đang lao tới hẻm Knockturn mà không bị ai chú ý. Không - chú ý - đến tôi, hắn nghĩ và nhớ ra rằng Hadrian Potter đã được giải phóng. Cảm ơn, Barty.

Phản bội bản chất là một Slytherin, hắn vội vã theo sau cậu bé sống sót trên con phố khét tiếng. Bùa không chú ý đến tôi xung quanh hắn đủ mạnh để đảm bảo rằng Potter không nhận thấy hắn, nhưng Tom có thể nghe thấy nó. Một tiếng rít nhỏ được dịch thành một chuỗi lời nguyền thô tục. Hắn dừng lại một lúc, rùng mình khi nhận ra rằng quả là đúng vậy, bất cứ ký ức nào hắn nhận được từ cuốn nhật ký đều là thật. Nhưng hắn từ chối tin điều đó. Cuốn nhật ký được cho là đã bị phá hủy, vậy tại sao hắn lại có những ký ức của nó?

Tuy nhiên, hắn tiếp tục theo dõi Potter vào sâu hơn con hẻm cho đến khi cậu bé đột ngột rẽ ngoặt vào một ngõ cụt. Tom vô tình quyết định đặt tay lên vai cậu - đó rõ ràng là hành động tồi tệ nhất.

Một nắm đấm bay thẳng đến mặt hắn và hắn lảo đảo lùi lại, hét lên rồi rên rỉ đau đớn vì cú đấm. Hắn cảm thấy má mình nhói lên, da bỏng rát vì đòn tấn công, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào vẻ ngạc nhiên trên mặt Potter. Thay vì tỏ ra xin lỗi, con quỷ mắt xanh lại tỏ ra cực kỳ khó chịu với hắn. Mà, công bằng mà nói, đó không phải là biểu cảm chào đón mà hắn mong đợi. Hắn đã mong đợi sự quan tâm và một tiếng xin lỗi, nhưng không, hắn nhận được:

"Đáng đời vì làm ta giật mình, đồ khốn nạn."

Thô lỗ, khiếm nhã, bất lịch sự!

"Tốt lắm Potter..." hắn nghiến răng, chữa lành bên má đau của mình. Vết bầm tím nhanh chóng biến mất với đủ phép thuật chữa lành da của hắn. Nhưng cơn đau vẫn còn đó, thiêu đốt hắn trong khi trừng mắt nhìn cậu bé sống sót, người trông quá bình tĩnh đến mức không bình thường. Thật là vô lý, khi trắng trợn lựa chọn bạo lực thể xác trong khi có nhiều phép thuật như vậy trong khả năng của bạn. "Hãy nói cho ta biết, tại sao một người tự xưng là mạnh mẽ lại quyết định đấm người khác thay vì nguyền rủa họ?"

"Đau đớn về thể xác là một bất ngờ thú vị và ta thấy nó thỏa mãn hơn một chút so với phép thuật khi liên quan đến những con bọ không đáng kể. Hãy biết ơn vì ta không kèm theo cú đấm đó một lời nguyền. Ta sẽ thích thú với nỗi đau của ngươi nếu ngươi nghĩ đến việc làm điều gì đó ngu ngốc như vậy. Cứ tiếp tục theo dõi ta và ta có thể chặt chân ngươi và cho Amy ăn chúng." Potter cau có, nhìn hắn với ánh mắt không có gì ngoài sự ghê tởm. Thực tế đơn giản là thằng nhóc đã thẳng thừng ám chỉ rằng Tom, Chúa tể Hắc ám mà mọi người sợ hãi đến mức không dám nói tên, là một con bọ. "Ngươi đang làm gì ở đây, Riddle?"

Riddle, lại cái tên chết tiệt đó.

"Ta thấy rằng ta mới là người thích hợp hơn để hỏi ngươi điều đó. Mọi người sẽ mong đợi ta ở đây. Tại sao cậu bé sống sót lại lang thang ở Knockturn?"

Quả thực tò mò.

Potter được tôn vinh là vị cứu tinh của ánh sáng và gần đây, cậu ta đã làm những điều hoàn toàn trái ngược với danh hiệu mà cậu ta đã được trao. Đầu tiên là hồi sinh một Chúa tể Hắc ám, trói buộc ai đó và biến họ thành nô lệ, và sau đó đột nhiên cậu ta ở đây, trong hẻm Knockturn, trông hoàn toàn điên tiết. Hắn phải làm gì với một biến số mình hoàn toàn không biết?

"Ngươi không có quyền biết về hoạt động của ta. Bây giờ hãy đi đi, ôi chúa tể hắc ám vĩ đại với cái tên ngu ngốc!" Potter cúi đầu chế giễu, một nụ cười độc ác và khiêu khích trên khuôn mặt.

"Ngươi... là một con quỷ nhỏ xấc xược phải không?" Đôi mắt của Tom lóe lên màu đỏ và cậu bé đáp trả bằng đôi mắt xanh rực rỡ trong giây lát - phản chiếu của lời nguyền đã gây ra vét sẹo cho cậu ta.

"Nó vốn ở trong máu của ta." Cậu đáp lại với một giọng điệu mỉa mai. "Bây giờ, xin thứ lỗi, ta có một cuộc hẹn."

Con quỷ này... nó mang đến cơn thịnh nộ đủ để tạo ra một Lời nguyền Tra tấn có thể tra tấn một nửa số Tử thần Thực tử của hắn. Việc Hadrian Potter đối xử với hắn như một nông dân nào đó chứ không phải là Chúa tể Hắc ám là một vết thương cho lòng kiêu hãnh của hắn. Cậu ta quá kiêu ngạo, quá thờ ơ và tự tin. Tom thấy khó chịu khi thấy một người trẻ tuổi như vậy tự mình đi qua Knockturn với một cảm giác quen thuộc cho thấy họ đã đến đó nhiều lần hơn họ nghĩ.

Hắn theo dõi Potter và tên kia thậm chí còn không thèm ngăn cản hắn ta. Cậu ta chỉ di chuyển, bước đi nhanh và đẩy người khác sang một bên và họ không hề hay biết về Cậu bé sống sót. Họ cho rằng người khác đã đẩy họ vào vũng nước bẩn của con hẻm. Nhưng đó không phải là điều hắn tập trung vào. Không, đôi mắt hắn không rời khỏi Potter khi cậu ta lại đột ngột rẽ ngoặt. Bước chân của hắn nhanh hơn, tuyệt vọng muốn đuổi theo con quỷ và hắn gặp một đường cụt.

Nhưng phép thuật vẫn còn đó.

Hắn vẫn có thể cảm nhận được Potter từ những bức tường của con hẻm. Một lúc, hắn nghĩ đến việc quay lại và cho rằng Potter có khả năng xuất hiện ẩn núp một cách lặng lẽ. Nhưng Tom thông minh hơn. Hắn bị thu hút bởi phép thuật dường như nuốt chửng hắn. Cẩn thận, bàn tay hắn ấn vào bức tường đã chứng tỏ là một trở ngại. Đôi mắt hắn lóe sáng khi hắn lập tức cảm nhận được phép thuật.

Một lối đi bí mật... sự phẫn nộ trào dâng khi hắn nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ điều gì đó sau ngần ấy năm. Làm thế nào mà Potter biết được điều đó?

Phép thuật của lối đi rất phức tạp, phức tạp đến mức dòng chảy của nó giống như một mê cung. Phải mất khá nhiều thời gian để giải mã những chữ Rune và phép thuật khắc trên gạch. Vài phút, hắn mất vài phút cho đến khi cánh cửa vô hình cuối cùng cũng hiện ra trước mặt hắn. Viên gạch di chuyển trơn tru, trượt qua nhau, hợp nhất và di chuyển ra xa để tạo ra một lối mở. Sau đó hắn cảm thấy .

Phép thuật xa lạ thổi qua hắn như một cơn bão. Đôi mắt đỏ mở to, Tom nhìn chằm chằm vào một toàn bộ khu vực, một con hẻm khác đầy những cửa hàng phép thuật và những người mà hắn không biết. Do dự, hắn bước vào con hẻm bí ẩn và nhìn xung quanh. Những người này không có hoàn toàn giống người. Một số người nhợt nhạt hơn những người khác, tệ hơn cả nhà Malfoy. Một số người rậm lông, lôi thôi và hơi giống động vật. Hắn quan sát và cố gắng lướt qua đám đông như thể hắn thuộc về đó.

Hắn đã làm và hắn không làm.

Tìm kiếm Potter không khó lắm, khiến hắn ngạc nhiên. Hắn thấy cậu bé đang nói chuyện với một người đàn ông tóc đen và da nhợt nhạt. Người đàn ông đang cười khẩy, nghiêng người lại gần Potter và thì thầm gì đó vào tai cậu ta. Potter chỉ đứng yên trước khi đặt tay lên vai người đàn ông. Tom kinh ngạc nhìn cơn đau lóe thoáng qua trên nét mặt của người đàn ông và anh ta quỳ xuống ngay lập tức. Potter trông bực bội, nói nhỏ nhưng Tom biết cậu ta đang đe dọa người đàn ông đó.

Hắn tiến lại gần hơn, cố gắng hiểu những gì họ nói.

"Đưa tôi cuốn sách đó trước khi tôi hút cạn anh," Potter đe dọa, "Tại sao phải gặp nhiều rắc rối như vậy vì nó khi nó vô dụng với anh?"

"Nó không phải... Nó không phải của tôi..." Người đàn ông thở hổn hển, mắt sáng lên khi răng nanh của anh ta lóe lên.

Một ma cà rồng, Tom nhận ra khi hắn quan sát.

"Không bán", ma cà rồng tuyên bố, gầm gừ với Potter, người nhìn xuống anh ta như rác rưởi. "Tôi đã thề với bạn tôi rằng chỉ có con cháu của cô ấy mới được phép-"

"Ừ, tôi biết rõ. Hãy nói những từ, Η κληρονομιά μας είναι γραμμένη με αίμα. " Potter nói, những từ ngữ xa lạ mà hắn không hiểu được.

Ma cà rồng cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cậu ta như thể cậu ta là sự pha trộn giữa ác quỷ và thiên thần. Tom không thể mô tả cậu ta tốt hơn thế.

"Làm thế nào - huyết thống của cô ấy -"

"Sống. Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ nhận ra tôi ngay khi mắt chúng ta chạm nhau. Rốt cuộc, đặc điểm ám ảnh này là một vết nhơ của phép thuật." Potter chỉ vào mặt mình trước khi cười nham hiểm. "Bây giờ anh cuối cùng sẽ trả lại cho tôi những gì thuộc về tôi chứ?"

"Cậu nên nói như vậy! Tôi nghĩ rằng tất cả hy vọng đã mất sau vụ thảm sát gần hai thế kỷ trước." Ma cà rồng thì thầm, cảnh giác và kinh sợ từ những gì hắn có thể thấy.

"Được... chỉ cần nhanh lên."

"À... đúng, đúng... mời vào."

Tom không thể đi theo vào cửa hàng. Ma cà rồng đã khóa cửa và có một lời nguyền. Sự thất vọng sục sôi trong lồng ngực khi hắn cố tìm cách nghe trộm. Những lời Potter nói đã khiến cho ma cà rồng hoảng sợ và hắn muốn biết tại sao.

Nhưng bây giờ... Chúa tể Hắc ám bất lực trước những gì hắn ta muốn. Hadrian Potter ngoài tầm với.

—————————————————————

Cuộc gặp gỡ với Riddle thực phiền toái. Đó cũng là ngày di chúc của cha mẹ cậu được công khai!

Hadrian đã phải trải qua quá trình mệt mỏi khi phải lắng nghe Sirius khóc và khóc khi hắn và Remus đoàn tụ. Hai người cãi nhau, xin lỗi vì đã đổ lỗi cho nhau là kẻ phản bội và phải nhờ đến cậu và Cassiopeia để khiến họ im lặng. Mặc dù cuối cùng cả hai đã đứng cạnh nhau, che giấu nước mắt và tránh nhìn nhau, dù là chính họ hay những người khác có mặt trong di chúc.

Chà, Harry rất thích gặp Mary - Mary trong dòng thời gian này. Cô ấy vẫn là người phụ nữ mà cậu từng biết và ngay khi ánh mắt họ gặp nhau, cậu có thể thấy sự dịu dàng và buồn bã trong mắt cô. Đôi mắt của Harry nheo lại, Nếu James có Regulus thì Lily có Mary. Cái trước là một ký ức cay đắng nhưng là sự thật, một sự thật mà cậu không muốn chấp nhận. Tuy nhiên, Mary là một người phụ nữ dễ chịu, người cuối cùng đã vượt qua cái chết của bạn mình và tình yêu cũ.

Toàn bộ quá trình không... tệ. Di chúc chỉ đơn giản bao gồm việc cha mẹ cậu để lại một số đồ đạc cho một số người nhất định, cũng như các quy tắc liên quan đến quyền nuôi dưỡng cậu. Rõ ràng, cả Dumbledore và Petunia đều không đủ điều kiện trong mắt của cha mẹ quá cố của cậu. Họ nói rõ rằng Albus Dumbledore không được phép là người giám hộ cho con họ và Petunia không phù hợp để nuôi dạy một đứa trẻ phù thủy, dù là Muggleborn, lai hay thuần huyết. Bà ấy không được phép gặp cậu trừ khi cậu cho phép và Harry cũng không được phép ở một mình với Dumbledore.

Cassiopeia đã tức giận, phẫn nộ vì ai đó, bất cứ ai, lại có sự táo bạo để làm một điều như vậy. Di chúc là điều thiêng liêng đối với thế giới phù thủy - chúng được thực hiện theo những nguyện vọng cuối cùng của người đã khuất. Sự thật u buồn về bản di chúc là James và Lily dường như tin rằng họ sẽ chết và không thể nuôi dạy con trai mình. Họ đã lập rất nhiều kế hoạch cho con mình, chết tiệt, Lily thậm chí còn nói rằng nếu Hogwarts không đủ an toàn cho Harry, cậu sẽ được chuyển đến một trường khác. Một lần nữa, một điều mà họ đã không làm được vì Hadrian luôn gặp nguy hiểm nhưng vẫn chưa rời khỏi Hogwarts.

Mary đã rơi nước mắt khi cô được giới thiệu là một trong những người giám hộ đủ điều kiện cho Harry và cậu đã ngay lập tức đến an ủi người phụ nữ. Gọi đó là tình cảm, hoặc có lẽ cậu có thể cảm nhận được linh hồn của mẹ mình từ thế giới bên kia, yêu cầu cậu an ủi tình yêu cũ của bà.

"Bambi," Sirius nức nở, "Ta đáng lẽ phải ở đó—"

Chú ấy đặt biệt danh cho mình là Bambi?! Mắt của Hadrian giật giật. Nếu Sirius là một nhà tiên tri với những tầm nhìn gián tiếp thì cậu hoàn toàn đổ lỗi cho người đàn ông vì đã khiến cậu mồ côi. Cái gì trong tên của Circe sẽ mê hoặc người cha đỡ đầu đáng yêu của cậu đặt biệt danh cho cậu theo tên một con nai có cha mẹ bị giết ?!

"Không sao đâu." Harry mỉm cười, "Con hiểu hoàn cảnh. Chú không thể làm gì được," ngoài việc đặt mong muốn trả thù của chú sang một bên và đảm bảo rằng con an toàn.

Cassiopeia lặng lẽ tiến về phía họ, đặt tay lên vai Sirius và nhìn hắn ta nghiêm khắc. Nhưng đôi mắt bà ấy dịu lại khi nhìn xuống Hadrian, "Nếu biết trước, ta sẽ đưa con ra khỏi nơi này và gửi con đến Học viện Hecataea để thay thế. Nó có thể nhỏ, nhưng con sẽ phát triển mạnh mẽ và được bảo vệ an toàn." Bà tuyên bố, vỗ vai cậu và Harry gật đầu đồng ý.

Cha cậu là người đã nghiêm khắc tuyên bố rằng nếu không ai trong số những người họ đề cập có thể chăm sóc Harry, cậu sẽ được giao cho một thành viên của nhà Black, cụ thể là Cassiopeia hoặc Andromeda. Chết tiệt, nếu không có ai trong số họ sẵn sàng, cậu sẽ được giao cho Narcissa. Cha mẹ cậu đã quyết tâm đảm bảo rằng cậu không bao giờ đến được với Dumbledore.

Remus nhanh chóng tiến lại gần cậu, trông ngập ngừng và hơi xấu hổ. "Cảm ơn... vì đã cho phép chú ở đây."

"Chú là bạn của họ. Chú là một phần của di chúc và con sẽ không tước đoạt những nguyện vọng cuối cùng của cha mẹ con dành cho chú." Hadrian thừa nhận, nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ một giọng điệu lạnh lùng đầy oán giận bên dưới. "Con cho rằng... chúng ta đã hoàn thành việc ở đây."

"Harry... con ổn chứ?" Mary hỏi cậu, vẻ mặt thương hại trên khuôn mặt. Cậu không cần và không muốn thương hại. Cậu nghiến răng, gật đầu khi tránh nhìn bốn người khác có mặt.

Thông thường, cậu không bận tâm đến sự chú ý mà cậu nhận được nhưng cậu cảm thấy choáng ngợp. Có thể là do cậu được bao quanh bởi những người thực sự quan tâm và lo lắng cho cậu, hoặc là do cậu vừa mở di chúc của cha mẹ mình. Bất kể điều đó, mối quan tâm của họ khiến cậu không thể thở được. Có điều gì đó... về những nỗi lo lắng như cha mẹ này khiến cậu khó chịu.

"Con ổn - đừng lo lắng," giọng cậu đều đều và bình tĩnh, phần nào làm cho người lớn mong đợi cậu sẽ suy sụp dù chỉ một chút cũng thấy lo lắng. "Con vẫn cần phải giải quyết một số vấn đề còn dang dở... không sao đâu, mọi người có thể đi nếu muốn."

Sirius cau mày, "Ta có thể ở lại. Ta thấy ổn với nó. Nào đi, ta sẽ giúp con giải quyết những vấn đề còn dang dở này." Hắn mỉm cười, tươi tắn và tự hào vì đang công khai ủng hộ con đỡ đầu của mình.

Tuy nhiên... "Thật không may, người thừa kế Black, đây là những vấn đề riêng tư chỉ liên quan đến ngài Potter." Ernok giải thích, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông kiên trì.

Hadrian, bực bội, ngay lập tức khuyên cha đỡ đầu của mình đừng quấy rầy yêu tinh. Cậu nhanh chóng thuyết phục họ rời đi, khẳng định rằng Harry chỉ muốn hoàn thành điều này và về nhà. Cậu có thể dễ dàng đoán rằng họ đã cho rằng cậu đã kiệt sức về mặt cảm xúc và tinh thần, trái ngược hoàn toàn với trạng thái thực tế của cậu. Ngay khi bốn người lớn ra khỏi Gringotts, Hadrian đã gần như tiến về phía căn phòng của thủ lĩnh yêu tinh và gặp Ragnar đang lướt qua một tài liệu.

"À, cuối cùng! Tôi cho rằng việc đọc di chúc đã diễn ra tốt đẹp?" Ragnar hỏi, cười toe toét.

"Tất nhiên. Ông đã khám phá ra điều gì về nhà Antiphonus?"

Ragnar lẩm nhẩm, đưa cho cậu tài liệu. "Gia đình này có nguồn gốc từ Hy Lạp, chuyển đến Rome rồi quay lại Hy Lạp. Họ đã tuyệt chủng gần hai thế kỷ."

Mắt Hadrian mở to. "Tôi có phải là hậu duệ của gia đình đó thông qua cha tôi hay -"

"Nhà Antiphonus có một đặc điểm kỳ lạ. Một tổ tiên của họ đã thực hiện một loại nghi lễ nào đó và nó đã vĩnh viễn vấy bẩn đôi mắt của ông ấy. Hậu duệ của ông ấy, những người có phép thuật, thừa hưởng đôi mắt này." Ragnar giải thích, "Màu xanh lá cây. Đôi mắt xanh ám ảnh mà phép thuật đã nhuộm vào cơ thể các người."

Lily, cậu nghĩ và nhận ra rằng Lily thực sự là một phép màu.

"Mẹ tôi là hậu duệ duy nhất có phép thuật sao?"

"Có vẻ vậy. Huyết thống Antiphonus bí ẩn và đơn độc nhưng họ bị săn đuổi đến tuyệt chủng, tương tự như gia tộc Peverell." Ragnar nhăn mặt, "May mắn thay, một Squib đã sống sót và trốn đến thế giới Muggle để ẩn náu. Dòng máu của bà ấy không có phép thuật cho đến khi mẹ cậu xuất hiện với đôi mắt của bà ấy. Thật kỳ diệu... gần mười thế hệ và Lily Evans là người duy nhất trong gia đình bà ấy xuất hiện phép thuật. "

"Bà ấy có biết không? Rằng bà ấy là một Antiphonus. "

"Có lẽ. Có nhiều cách khác nhau để khám phá ra nguồn gốc của bạn và xét đến việc người họ hàng Squib của mẹ cậu cách đây hơn bảy thế hệ... thì các xét nghiệm ở đây sẽ không phát hiện ra nó."

Hadrian lặng lẽ suy ngẫm về vấn đề này. Mẹ cậu hẳn đã biết bà ấy là một Antiphonus, nhưng việc bà ấy giữ bí mật là điều kỳ lạ. Nếu thế giới phù thủy biết rằng một gia đình đã tuyệt chủng đã tái xuất thông qua một Muggleborn, họ sẽ bạo loạn hoặc ăn mừng.

"Nhà Antiphonus thực chất là gì?"

Ragnar tạm dừng, thở dài khi nhìn cậu với vẻ lo lắng. Đó là cũng là vẻ mặt mà hắn có khi Damian bước vào với phép thuật hắc ám bám trên da và những bộ xương dưới ngân hàng rung theo từng bước chân của hắn ta.

"Lời nói của gia đình cậu... Η κληρονομιά μας είναι γραμμένη με αίμα. "

Tâm trí của Hadrian ngay lập tức dịch những từ đó thành nhiều ngôn ngữ khác nhau cho đến khi cậu dừng lại ở tiếng Anh. Lông mày của cậu nhíu lại, thì thầm những từ đó dưới hơi thở của mình.

"Di sản của chúng tôi được viết bằng máu."

Ragnar gật đầu, "Cậu là một người cực kỳ nguy hiểm," hắn nhìn chằm chằm vào Hadrian với sự kinh ngạc và sợ hãi, "Một đứa trẻ sinh ra từ dòng dõi pháp sư chiêu hồn và dòng máu đã chết của huyết thuật sư."

Huyết thuật sư.

"Cái gì?"

—————————————————————

Nếu bất kỳ ai khác nghe thấy những gì Hadrian thực sự là, họ sẽ nghĩ rằng cậu là một kẻ ghê tởm.

Ragnar đã rất tử tế khi thông báo với cậu rằng họ đã gửi càng nhiều người càng tốt để điều tra nhà Antiphonus, và sau đó họ đã tìm thấy một ma cà rồng. Một ma cà rồng chết tiệt trong tất cả mọi thứ lại là bạn của một tổ tiên của cậu. Một người sở hữu một cuốn sách chết tiệt về huyết thống đẫm máu của cậu. Có một nghi ngờ dai dẳng rằng ma cà rồng cụ thể này đã được biến thành ma cà rồng bởi tổ tiên cậu... một người đáng tin cậy nếu cuốn sách đẫm máu đã được để trong tay họ thay vì squib.

"Đáng lẽ mình nên đưa cha đi cùng," cậu lẩm bẩm.

Hẻm Knockturn có những bí mật của nó. Nó không giống như Hẻm Xéo, xét đến những lối đi bí mật và các khu vực của nó. Nó có những khu vực ẩn giấu với phần còn lại và thực tế là xã hội ngầm của giới phép thuật nước Anh. Một khu vực cụ thể đã chứa nhiều cá nhân với máu sinh vật. Từ ma cà rồng đến người sói mà những phù thủy bên ngoài sẽ xa lánh và nghiên cứu, họ ẩn náu ngay trước mắt. Khá thông minh. Thiết kế phức tạp của Hẻm Knockturn rất khó hiểu nếu người ta không phải là một sinh vật hoặc đặc biệt hoà hợp với phép thuật.

Con hẻm chết tiệt này giống như một mê cung đối với những phù thủy bình thường.

Ngoài cuộc gặp gỡ với Riddle (Harry rất vui khi đã đấm tên khốn đó), cậu không mất nhiều thời gian để tìm ra con ma cà rồng mà cậu đang tìm kiếm. Anh ta sở hữu một hiệu sách.

Một hiệu sách!

Thật mỉa mai.

Ma cà rồng đã ở bên ngoài, đánh giá cửa sổ trưng bày và cười toe toét thoả mãn trước sự sắp xếp hoàn hảo các cuốn sách. Hadrian nghiêng đầu, tiếp cận người đàn ông với nhiều sức sống hơn cậu mong đợi.

"Xin chào!" Cậu chào hỏi với giọng điệu vui vẻ giả tạo, "Anh có phải là Seneca không?"

"Ai hỏi thế?" Ma cà rồng - Seneca - hỏi với một nụ cười tò mò. Có một giọng điệu đặc trưng mà Harry cố gắng nhận ra. Nó nghe giống tiếng Hy Lạp với cậu nhưng cũng không. Có lẽ đó là tiếng Bulgaria, cậu không chắc chắn lắm.

"Ồ... Tên tôi là Isaac." Harry giới thiệu bản thân, may mắn là cậu đã làm mờ vết sẹo của mình. "Tôi đang tìm kiếm một cuốn sách đặc biệt và một số người nói rằng anh có thể có nó."

"Chà, cậu thật may mắn, tôi lẽ có cuốn sách đó. Tiêu đề là gì?" Seneca cười toe toét, tự hào về bộ sưu tập sách của mình. Anh ta ra chỉ về phía cửa hàng của mình và Harry nghiêng đầu.

"Cuốn sách phép thuật nhà Antiphonus."

Seneca đóng băng, nụ cười của anh ta méo mó khi nghiêng đầu sang một bên. "Tôi không biết có loại sách như vậy! Cuốn sách phép thuật là sách gia truyền, tại sao tôi lại có một cuốn?" Anh ta cười nhếch mép, nghiêng người về phía Harry với vẻ khinh bỉ. Điều về ma cà rồng... là họ luôn có đôi mắt đen. Bất kể màu mắt của bạn có màu gì khi còn là người, mắt họ chuyển sang màu đen khi trở thành ma cà rồng.

Nhưng Seneca thì khác thường. Đôi mắt đen của anh ta có màu xanh nhạt. Có lẽ - đó là bằng chứng cho thấy anh ta là loại ma cà rồng nào... một ma cà rồng Antiphonus.

Harry nheo mắt, tức giận vì bị ma cà rồng kiêu ngạo này trì hoãn. Cậu đặt tay lên vai Seneca và truyền một ít phép thuật của mình vào cơ thể ma cà rồng. Harry chưa nắm được khía cạnh huyết thuật sư của mình nhưng cậu có thể kiểm soát phép thuật của mình đến mức có thể điều khiển máu ở một mức độ nhất định.

Seneca ngã xuống đất, nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ sợ hãi.

"Đưa tôi cuốn sách đó trước khi tôi hút cạn anh," Không khó để bắt đầu kéo máu của anh ta, sẵn sàng để nó đi theo một hướng khác và nó gây ra cơn đau rõ ràng cho ma cà rồng, "Tại sao phải gặp nhiều rắc rối như vậy vì nó khi nó vô dụng với anh?"

Seneca há miệng khi răng nanh của anh ta nhô ra khỏi miệng, "Nó không phải... Nó không phải của tôi... Không bán", anh ta nghiến răng, gầm gừ với Hadrian.

"Tôi đã thề với bạn tôi rằng chỉ có con cháu của cô ấy mới được phép-"

"Ừ, tôi biết rõ. Hãy nói những từ, Η κληρονομιά μας είναι γραμμένη με αίμα. "

Nếu anh ta không nghe, thì Hadrian sẽ giật tai anh ta ra và thay thế bằng cái tốt hơn nếu cậu phải làm vậy. Cậu cần cuốn sách phép thuật chết tiệt đó.

Nhà Antiphonus có đôi mắt bị nhuộm màu... những sắc thái ám ảnh đó cho thấy bạn đến từ một gia tộc có lịch sử được viết bằng máu.

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

....

Dù sao! Hãy có một số truyền thuyết về Antiphonus và một số thứ của Tomarry (Harry đấm Tom) và danh tính mới của Tom! yeah! MF tự đặt tên mình là bất tử lmao. Hắn sẽ thích được gọi là Marvolo nhưng tôi sẽ dễ dàng xác nhận rằng Harry sẽ không tuân theo điều đó. Cậu ấy sẽ gọi hắn là Tommy hoặc Thomas, bất cứ thứ gì ngoài Marvolo hoặc Arius. Riddle chắc chắn là thứ cậu ấy yêu thích nhất.

Dù sao đi nữa! Tôi sẽ thừa nhận rằng lúc đầu Antiphonus thực sự không có ý nghĩa gì nhiều với tôi, sau đó tôi bắt đầu tạo ra truyền thuyết về nó vì tôi thấy chán rồi đột nhiên! BAM! Có truyền thuyết Hy Lạp cổ đại! Họ là những huyết thuật sư! Ôi trời, họ đều chết rồi à?! HAHAHAHA, tôi sẽ thêm nhiều truyền thuyết hơn vào điều này vì Antiphonus khá quan trọng đối với mô tả tính cách của Lily và Harry.

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top