32. Mười lăm năm sống sót, một năm nữa gần hơn với cái chết
"Ngươi thích không?"
Hadrian nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn quen thuộc trên ngón tay của mình. Gia huy nhà Potter được khắc trên đó, cậu nhớ chiếc nhẫn nhưng... ánh mắt cậu hướng về những chiếc nhẫn khác mà cậu dự định sẽ hợp nhất với chiếc nhẫn của nhà Potter.
Gryffindor, Peverell và chiếc nhẫn Antiphonus bí ẩn.
"Rất nhiều..."
Cậu cuối cùng cũng mười lăm tuổi và là gia chủ của gia tộc mình.
Không có gì mang lại cho cậu sự hài lòng hơn là việc cậu lại kiểm soát mọi thứ một lần nữa. Cậu không cần phải lo lắng về quyền giám hộ của mình nữa. Nhưng...
"Cất chiếc nhẫn Antiphonus đi... Tôi định nhận nó mà không có sự soi mói của Sirius và Cassiopeia." Cậu lẩm bẩm, nhìn xuống chiếc nhẫn bí ẩn. Dòng dõi của cậu trong cuộc đời này vẫn còn là một dấu hỏi, việc nghiên cứu về nó đã bị trì hoãn quá lâu. "Tôi chỉ có thể cho rằng họ biết về dòng máu Gryffindor mà tôi có ..."
Ragnar gật đầu đồng ý, "Ngươi chưa khám phá ra bất cứ điều gì về gia đình này." Cậu cầm lấy chiếc nhẫn, tò mò quan sát nó. Chiếc nhẫn có gia huy của nhà Antiphonus được làm bằng đá obsidian* được phù phép. Điều kỳ lạ về nó là những đường vân màu đỏ máu bên trong chiếc nhẫn và gia huy gia tộc - có điều gì đó đáng sợ về nó - là một con dao găm đen đâm xuyên qua một vầng trăng lưỡi liềm đỏ. Nó... khác biệt. "Bọn ta có rất ít thông tin về gia đình này. Rõ ràng... nó không phải từ quần đảo Anh."
———
*Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào...
———
"Tôi sẽ phải đi nước ngoài để tìm kiếm thông tin về gia tộc này..." cậu càu nhàu. Thật bất tiện.
"Không nhất thiết... yêu tinh bọn ta có quyền tiếp cận lịch sử huyết thống. Sẽ dễ dàng hơn nếu ta lấy thông tin này cho ngươi... với một cái giá, nghĩa là vậy." Ragnar cười toe toét, một nụ cười độc ác dường như xuyên qua Harry. Tất nhiên hắn ta muốn vàng, hắn ta muốn thứ gì đó. Hắn ta là vua của yêu tinh - kẻ tham lam nhất trong số họ.
Đó là một trong số ít lý do tại sao Damian và Ragnar hợp nhau đến vậy. Khi hai người mới gặp nhau, Ragnar còn trẻ - theo tiêu chuẩn của yêu tinh - và khá tham vọng. Hắn ta muốn trở thành vua. Damian là con trai của Chúa tể Hắc ám, khao khát quyền lực mà cha mình nắm giữ. Hai người trao đổi thư từ với nhau, kết nối thông qua sự tham lam và ham muốn của họ.
Nhưng đó là những gì Hadrian - và Damian - thích ở Ragnar. Không có sự tin tưởng hoàn toàn giữa họ. Có một cái giá và do đó không có ràng buộc nào được đưa ra. Họ không nợ nhau, đúng vậy, Hadrian không mang nợ nhưng Ragnar thì có. Thật không may, tên yêu tinh dường như đã quên mất điều đó. Thật là xấu hổ.
"Tôi sẽ dễ dàng đáp ứng yêu cầu của ông... nếu không phải vì khoản nợ của ông."
Ragnar cứng đờ, nheo mắt trước ánh nhìn độc ác trong mắt Hadrian và nụ cười đen tối trên khuôn mặt cậu. Hắn ta biết vị trí của mình, hắn ta biết mình đã vướng vào cái gì. Đây là cái giá phải trả. Ragnar đã rơi vào một cái lỗ thỏ ngay từ khi bắt tay với Damianos Grindelwald. Có lẽ hắn ta đã nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi chàng trai sau cái chết của cậu ta... nhưng...
"Ông sẽ không bao giờ... thoát khỏi tôi." Hadrian thề, "Cho đến khi khoản nợ của ông được trả hết. Ông có thể là vua của yêu tinh, nhưng chính tôi mới là người đã đưa ông lên ngai vàng đó."
Lạnh lẽo. Lạnh đến mức làm đông cứng máu và xương của hắn. Vua yêu tinh cố gắng không nao núng, nhưng hắn không thể. Đôi mắt đó không cùng màu nhưng chúng vẫn mang cái nhìn ám ảnh về cái chết.
"Tôi sẽ không trả cho ông bất cứ thứ gì. Hãy coi đây là cách để trả nợ... cho đến khi cuộc đời này kết thúc..."
Ragnar biết rằng mình đã bắt tay với quỷ dữ. Bất chấp cái chết của Damianos Grindelwad, ác quỷ đã trở lại dưới hình dạng một cậu bé với mái tóc đen và đôi mắt như chất độc.
"Tôi sẽ không trả cho ông bất cứ thứ gì."
Ragnar nhìn chằm chằm vào Hadrian, nhưng thở dài. Đây thực sự là một cái giá tốt hơn để trả. Hắn không bị nô lệ hóa, mà giống như không được trả công hơn.
"Tốt, điều đó công bằng... liệu nó có đủ để ta trả nợ cho ngươi không?"
Hadrian mỉm cười. Lần này không tàn nhẫn như lần trước, làm vua yêu tinh nhẹ nhõm! "Thật vậy. Tôi chưa bao giờ... sống trong cùng một dòng thời gian quá ba lần. Lần tới khi tôi chết, ông sẽ không bao giờ thấy tôi nữa. Kéo dài khoản nợ của ông có ích gì? Như vậy là đủ, Ragnar. "
"Ngươi... rất hào phóng, chủ nhân của Tử Thần." Ragnar thở dài, "Ta sẽ điều tra gia tộc Antiphonus."
"Rất tốt." Hadrian cười thỏa mãn. "Nhưng... tôi cho rằng... một nghìn galleon là một khoản trả lãi xứng đáng."
Ragnar đảo mắt, "Ôi vì Hecate, đừng trả."
"Tôi có quá nhiều tiền!" Harry há hốc mồm như thể đó là một bi kịch, "Hãy giải thoát tôi khỏi một số gánh nặng của tôi ... Tôi không nghĩ rằng một nghìn galleon sẽ gây ra một vết lõm nhỏ trong hầm của tôi. Lấy vàng đi... Tôi không mong muốn có ác ý giữa chúng ta. "
"Vậy mà ngươi đe dọa ta."
"Khi nào tôi ngừng đe dọa mọi người vậy?"
"... Đúng vậy. Vâng bây giờ, thưa ngài, tôi cho rằng gia tộc Black sẽ đợi cậu. Tôi sẽ lên lịch đọc di chúc của cha mẹ cậu trong tương lai gần."
"Trong một tuần nữa là được"
"Tất nhiên... Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ có người đi cùng trong khi đọc."
"Danh sách không nhiều. Sirius Black, Cassiopeia Black, Remus Lupin, Mary Mcdonald và Luna Lovegood, nếu cô ấy rảnh. Tôi không thể mời cha tôi mà không khơi dậy sự nghi ngờ, nhưng ông ấy sẽ được thông báo về nội dung nếu tôi thấy cần thiết. "
Ragnar gật đầu, tuân theo mệnh lệnh không khó thực hiện. Hắn nghe thấy Hadrian đang lẩm nhẩm một lần nữa và hắn cảm thấy một cái gì đó lạnh lẽo bao trùm lấy mình.
"Được rồi... Dường như tôi phải kiên nhẫn chờ đợi một người thừa kế nữa... Đến lúc đó... Nhà Black sẽ là của tôi."
—————————————————————
"Ta nhớ cái thứ nhỏ bé đó... James ghét phải đeo nó... sau khi Monty chết, cậu ấy cảm thấy gánh nặng khi trở thành một gia chủ..." Mắt Sirius đờ đẫn khi hắn hồi tưởng lại những kỷ niệm trong quá khứ. "Cậu ấy còn quá trẻ khi Monty và Mia chết ... Chỉ vài tháng sau khi cậu ấy kết hôn với Lily và tuyên bố họ đang mang thai..."
Sirius nhìn Harry và chủ nhân của Tử Thần biết rằng Sirius Black không nhìn thấy Hadrian Potter. Người đàn ông nhìn thấy người cha đã chết của một cậu bé cần anh ta cả đời. Thành thật mà nói, Harry rất oán giận. Cậu không ghét Sirius nhưng cậu không thích hắn ở một mức độ nào đó. Cậu cố gắng không bận tâm đến nó, tất nhiên là cậu không nên. Cậu bé mà Sirius yêu quý trong cuộc đời này giờ đã biến mất, thay thế bằng chủ nhân của cái chết muốn phá hủy thế giới và xây dựng lại nó.
Im lặng, Hadrian nghĩ rằng nỗi đau đớn của Sirius dành cho những người bạn đã khuất có thể sử dụng để tạo lợi thế. Nhưng...
Không phải trước mặt cô Cass. Bà ấy sẽ không chấp nhận việc cậu thao túng người thừa kế của nhà Black đâu.
Harry xoay cổ, lắng nghe giọng nói của Regulus và gật đầu đồng ý. Không làm trước mặt Cassiopeia. Cậu mỉm cười, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn với vẻ yêu thương. Họ không cần biết nó là giả.
"Vâng... Con cho rằng việc trở thành gia chủ của ba gia tộc sẽ rất khó khăn." Mắt Cassiopeia nheo lại trong khi mắt Sirius mở to ngạc nhiên. "Con sẽ làm hết sức mình để duy trì danh dự của nhà mình. Nhưng... liệu có vấn đề gì khi con xin lời khuyên từ bà không?"
Cassiopeia nhìn cậu với ánh mắt đánh giá trước khi gật đầu đồng ý. "Đó là... một ý kiến tốt. Mặc dù sự khiêm tốn của cậu phải được thay đổi trong tương lai gần. Cậu là gia chủ của ba gia tộc, như cậu đã nói, và điều đó có nghĩa là cậu không được phép là một kẻ yếu đuối. "
Mình không thể đồng ý hơn... Mình thực sự cần một người như bà ấy một lần nữa...
Hình ảnh của Hermione xuất hiện và cậu nghĩ về những bài học tương lai mà cậu nên dạy cô ấy.
"Cảm ơn phu nhân."
Sirius cau mày trước sự trang trọng giữa hai người, thấy khó chịu. Harry có thể nhìn thấy nó trên khuôn mặt của hắn và cố gắng hết sức để chủ nhân của Tử Thần không cau mày. Đây là phép xã giao đúng mực đối với một người hiện đang là người đứng đầu của một gia tộc quý tộc và lâu đời. Hiện tại, Sirius là người thừa kế của nhà Black, trong khi Cassiopeia vẫn giữ danh hiệu phu nhân nhiếp chính. Harry có thể là gia chủ vào lúc này nhưng cậu vẫn trẻ hơn bà ấy về tuổi tác và kinh nghiệm (tất nhiên là trong mắt công chúng). Cậu phải hành động phù hợp và chấp nhận lời khuyên từ bà ấy, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời - bà ấy là người đứng đầu gia tộc Black trong nhiều năm nay.
"Dù sao thì! Sinh nhật vui vẻ, Harry!" Sirius chào, mỉm cười rạng rỡ mặc dù đôi mắt trũng sâu. "Hôm nay con muốn làm gì? Bay lượn? Mua sắm? Hay chúng ta đi nước ngoài nhé?"
Cassiopeia gửi cho hắn một cái nhìn giận dữ, "Đừng làm hỏng tên của cậu bé và ngừng quấy rầy cậu ấy. Nếu cậu bé muốn tổ chức sinh nhật thì chúng ta sẽ làm."
"Cô-"
"Cậu bé bây giờ là một gia chủ, cũng là người thừa kế của ngươi. Đừng làm hỏng tên của cậu ấy! Ta nghe nói mẹ cậu bé đã tặng nó cho cậu ấy khi cậu ấy sinh ra - ngừng phá hủy một cái tên hay như vậy." Bà ấy khiển trách hắn.
Thú thật, Harry không có vấn đề gì với biệt danh chung nhưng thật vui khi nghe mọi người thích tên thật của mình hơn cái tên mà thế giới đã áp đặt cho cậu.
"Nào bây giờ, Hadrian, con muốn làm gì vào sinh nhật của mình?"
Khuôn mặt của Harry trở nên trống rỗng. Cậu không có kế hoạch gì cho sinh nhật của mình. Năm trước, cậu đã dành nó để ăn bánh quy và đọc một đống sách, sau đó mở những món quà được tặng cho mình - cậu vẫn thích món quà của Gellert nhất. Hộp nhạc vẫn còn trong phòng của cậu và cậu thường bật nó trước khi đi ngủ - cố gắng ngủ - dù sao đó cũng là giai điệu yêu thích của cậu, bản giao hưởng số 9 của Ludwig Van Beethoven. Sự bình yên trong biệt thự, Gellert và cậu gắn bó trong thư viện và trò chuyện như cuộc sống trước đó của cậu.
Nhưng với sự xuất hiện của Sirius...
Cậu biết rằng những khoảng thời gian yên bình đó sẽ không còn nữa. Sirius lập dị, sự tinh tế của hắn biến mất khi hắn gặp James Potter và được xếp vào Gryffindor.
"Con..." cậu do dự, "Con không có kế hoạch gì vào ngày sinh nhật của mình. Con thấy tổ chức nó quá rắc rối..."
"Cái gì?! Tại sao con lại nói vậy?!"
"Con đã dành những sinh nhật của mình trong phòng, trong tủ quần áo trước khi con tròn mười một tuổi." Harry thẳng thừng nói, "Nó vô nghĩa. Con thà đọc sách và dành cả ngày với Luna hơn là tổ chức một bữa tiệc. "
"Harry... cha mẹ con sẽ-"
"Cha mẹ con đã chết, Sirius... Sinh nhật của con chỉ là một lời nhắc nhở về việc Chúa tể Hắc ám chọn giết cha mẹ con trong số tất cả mọi người. Con sẽ không ăn mừng một điều gì như vậy. " Cậu nói một cách u buồn. Đó là một phần sự thật nhưng cậu không ăn mừng sinh nhật của mình vì những lý do tình cảm. Cậu không ăn mừng nó vì chúng bây giờ là vô nghĩa.
"Làm ơn... hãy lưu ý đến điều đó. Quà tặng thì được chào đón nhưng ăn mừng công khai không phải là điều con quen..." Harry lẩm bẩm và cậu nhìn thấy sự thương hại trong hai đôi mắt màu bạc. "Con... Con sẽ đến thăm Trang viên Potter. Con sẽ sống ở đó từ bây giờ. Con dự định sẽ dành cả ngày với Luna, và có thể đón Hermione vào một thời điểm nào đó. "
"Nhưng-"
"Đủ rồi, Sirius. Đừng gây áp lực cho cậu bé tội nghiệp. Dù sao đó cũng là sinh nhật của thằng bé." Cassiopeia quát lên, nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai lớn trước khi đôi mắt bà dịu lại với Hadrian. Bất kể cậu bé trông giống Potter như thế nào, bà ấy có thể thấy cô em họ nhỏ Dorea trong cậu bé. Không phải là ngoại hình của cậu, mà là cách cậu cư xử và nói chuyện với họ khiến bà nhớ đến em gái Arcturus.
"Chỉ cần biết rằng bây giờ con là gia đình, Hadrian." Bà tuyên bố, "Đừng ngần ngại đến nhờ chúng ta giúp đỡ."
"Tất nhiên... Di chúc mà cha mẹ con để lại sẽ được đọc vào tuần tới, con muốn mời cả hai người đến."
"Được rồi. Chúng ta sẽ gặp lại con."
Harry bám sát Sirius trên đường đi, đảm bảo với hắn rằng cậu thích dành sinh nhật của mình ở một nơi yên tĩnh để đọc sách và ăn một chiếc bánh do chính mình làm hoặc một loạt bánh tart mật mía. Trước khi cậu kịp sử dụng khóa cảng đến Trang viên Potter, Sirius đã chạy vội về phía một cửa hàng gần đó, để lại cậu và Cassiopeia bối rối. Hắn quay lại khá sớm với hai hộp, một hộp đựng bánh tart mật mía và hộp kia đựng bánh cupcake sô cô la.
"Con có thể không muốn tổ chức sinh nhật của mình, nhưng ta vẫn muốn mua cho con một thứ gì đó ngọt ngào." Sirius mỉm cười dịu dàng - hắn không có vẻ mặt đờ đẫn như trước, lần này hắn dường như nhìn thấy Harry. "Coi như là món quà sinh nhật đầu tiên của ta trong năm nay."
"Còn nhiều nữa?"
"Tất nhiên là còn nhiều hơn! Ta phải bù đắp cho tất cả những sinh nhật và Giáng Sinh mà ta đã bỏ lỡ!"
Harry miễn cưỡng mỉm cười. Mặc dù cậu là một người tham lam, nhưng sự hào phóng của người khác thường trở thành gánh nặng cho cậu. Đôi khi cậu cảm thấy thật tệ - cậu đổ lỗi cho thực tế là cậu vẫn còn là con người. Cậu tuyên bố điều đó cho đến chết nhiều lần nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng nhân tính như vậy thường là một sự phiền toái.
"Cảm ơn... con nghĩ..." cậu lẩm bẩm, "Con phải tạm biệt mọi người bây giờ. Luna hẳn đang đợi con. "
Cassiopeia khẽ lẩm bẩm, "Đi đi nhóc, cẩn thận. Ta mong được gặp lại con trong tương lai."
"Con sẽ không làm bà thất vọng, thưa phu nhân."
—————————————————————
"Alles Gute zum Geburtstag, mein Sohn." (Sinh nhật vui vẻ, con trai của ta.) Gellert chào đón cậu với một nụ cười, một hộp quà đặt trên bàn cùng với bánh sô cô la và bánh quy. Luna ngồi bên cạnh cậu, cười khi ôm món quà của mình.
"Joyeux anniversaire, cher frère!" (Sinh nhật vui vẻ, anh trai yêu quý!) Luna nói và Harry nghe thấy một tiếng thì thầm vọng lại giọng nói của cô ấy.
Mögen noch mehr Geburtstage kommen, liebster Bruder.
Mong anh sẽ có thêm nhiều sinh nhật hơn nữa, anh trai yêu quý.
Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, cảm ơn cả hai khi không ngần ngại cắt bánh và ăn một miếng. Sô cô la tan trong miệng cậu và cậu không ngần ngại cảm ơn những gia tinh đã làm ra nó. Winly và Dobby khóc vì vui mừng trong khi Tulip và Clay vỗ tay để thể hiện niềm vui của họ. Harry thích sinh nhật của mình như thế này.
Yên bình, thanh bình, nhỏ bé và bánh sô cô la và bánh quy. Vậy là đủ.
Đây là tất cả những gì cậu muốn.
"Một năm nữa lại trôi qua. Một bước gần hơn với tôi... "
Tử Thần thì thầm vào tai cậu và cậu chỉ có thể lẩm nhẩm thừa nhận. Mất thời gian đồng nghĩa với việc gần với cái chết hơn, với những gì thế giới nghĩ là tôi tớ của mình. Cả Gellert và Luna đều không nhìn thấy, nhưng họ có thể cảm nhận được thực thể đó. Tử Thần lởn vởn trên vai cậu, như thể ôm lấy cậu và nhẹ nhàng giữ cậu. Cái chết không tử tế cũng không tàn nhẫn. Cái chết là công bằng.
"Chúc mừng sinh nhật tôi." Hadrian nói và vui vẻ nhận lấy món quà Luna tặng giữ cậu. Luna trước tiên, tất nhiên rồi.
Cậu không trực tiếp xé giấy gói màu xanh navy, nhẹ nhàng tháo băng dính và ruy băng để lộ ra một chiếc hộp nhỏ. Cậu mở nắp và mỉm cười. Có hai cuốn sách, một số cây bút mà giữ cậu chắc chắn là có thể xóa được và một cây bút khác thì là tàng hình, một số bút đánh dấu với những màu cậu thích. Một cuốn sách mới, vẫn còn bọc nhựa để cậu mở ra. Tuy nhiên, cuốn sách kia đã được sử dụng, bị mòn và được viết trên đó. NHỮNG BÔNG HOA TỪ LUCIAN GỬI GRACE, là tựa đề của cuốn sách. Cậu mở trang đầu và cười khẽ.
_______
Gửi người anh trai yêu quý của em, Hades, em hy vọng anh thích cuốn sách này giống như em. Đừng bận tâm đến những ghi chú của em, em muốn tặng anh một thứ gì đó của riêng mình, thứ gì đó mang tính cá nhân và có giá trị. Em yêu bạn, chúc mừng sinh nhật anh trai thân yêu.
______
"Cảm ơn em, mặt trăng yêu quý." Harry ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi quay lại nhìn cuốn sách của mình. "Dường như em thực sự thích cuốn này nếu nó được bao phủ bởi những ghi chú nhỏ của em. Anh chắc chắn sẽ đọc nó. " Cậu cầm những cuốn sách khác trên tay và nhướng mày, "Một cuốn tiểu thuyết khác à?"
"Truyện hư cấu... ít nhàm chán hơn lịch sử mà anh đã biết."
"Thật vậy," cậu cười khúc khích, lắc đầu vì thích thú khi để lại cuốn sách vào hộp để cất giữ.
"Con đang khiến ta cảm thấy tồi tệ. Món quà của ta không cá nhân như vậy." Gellert thở dài một cách kịch tính, "Ồ, dù sao thì, đó vẫn là một món quà tuyệt vời nếu ta tự nói như vậy."
Ông ấy khoe khoang và đưa hộp quà cho Hadrian, "Ta đã mất một thời gian, nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy nó sau ngần ấy năm."
Harry nhìn ông với vẻ nghi ngờ nhưng lắc đầu và cẩn thận tháo giấy gói. Ngay lập tức, cậu đông cứng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi được chế tác tinh xảo. Chi tiết màu đen và vàng lạnh ngắt khi chạm vào, nắp đồng hồ cho thấy huy hiệu nhà Peverell. Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy thời gian dừng lại khi chiếc đồng hồ mở ra và cậu nhìn thấy những chiếc kim vàng và số La Mã. Cậu gần như quên mất thứ này, một báu vật mà cậu vô cùng yêu quý đến mức cậu đã để lại nó khi cậu nghĩ rằng mình sắp chết. Nếu cậu mang theo nó trong ngày định mệnh đó, cậu biết rằng sẽ mất nó mãi mãi.
Cậu nhớ nó.
"Sinh nhật vui vẻ Damian... Chúng ta đã làm việc chăm chỉ để làm cho món quà nhỏ của con trở nên hoàn hảo."
Cậu nhớ Vinda tặng cậu món quà mà cha, em gái và chính bà đã cẩn thận lên kế hoạch và thực hiện. Một chiếc đồng hồ ma thuật. Bà ấy đã tặng nó cho cậu vào sinh nhật mười một tuổi, ngay trước khi cậu có được cây đũa phép của riêng mình.
"Hades? Hades, tại sao anh lại khóc?!" Luna ngay lập tức ở bên cạnh cậu, xoa tay cậu khi cậu nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bỏ túi.
"Cha tìm thấy nó ở đâu?"
Gellert mỉm cười, "Một trong những hầm của con ở Hungary. Những yêu tinh đã làm rất tốt khi không bao giờ cho phép ICW chạm vào nó... Có một ghi chú. Vinda là người đã tìm thấy nó sau cái chết của con và cất giấu nó trong hầm của con."
"Mẹ kiếp... Vinda tìm thấy nó?"
"Cô ấy đã tặng nó cho con và cho ta ý tưởng để làm ra nó. Người phụ nữ đó đã giữ an toàn tất cả những kho báu của con trong hầm đó. Ta đề nghị con nên kiểm tra nó trong tương lai. "
"Con - vâng... vâng con nên... Con nên kiểm tra nó..." Cậu mất thăng bằng và buộc phải ngồi xuống.
Chiếc đồng hồ bỏ túi lạnh ngắt trong tay cậu nhưng cậu cảm thấy một sự ấm áp từ nó. Một sự ấm áp không thể diễn tả được mà cậu nhận ra. Phép thuật - phép thuật của Vinda Rosier.
Một tiếng cười nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi cậu và cậu lau đi những giọt nước mắt mà cậu không biết đã rơi.
"Chết tiệt, bà ấy. Ngay cả khi chết, bà ấy vẫn có thể làm mẹ tôi." Cậu đưa tay lên che mắt và thở dài. Cậu cảm thấy Luna phía sau cậu, xoa vai cậu và hát nhỏ. Đó là một giai điệu quen thuộc.
"Hadrian?"
"Cảm ơn..."
Đó chỉ là một tiếng thì thầm nhưng hai nhà tiên tri nghe rõ. Cậu thấy nụ cười của họ và than khóc. Cậu sẽ quên đi với thời gian và nhớ lại trong những khoảnh khắc hiếm hoi. Cậu sẽ quên. Theo lệnh của số phận, khoảnh khắc cậu trở lại vòng tay của Tử Thần, Hadrian sẽ không bao giờ gặp lại họ. Cậu than khóc và niềm hạnh phúc mà cậu cảm thấy vì sinh nhật của mình biến mất. Mình ghét sinh nhật.
"Bất cứ điều gì cho con."
Đêm đó, Hadrian sẽ lặng lẽ mở những món quà mà những người khác đã gửi cho cậu. Odyssey and The Picture of Dorian Gray của Hermione. Một chiếc áo len và một bộ cờ vua của Ron. Và như đã hứa, một loạt các món quà từ Sirius. Cassiopeia cũng gửi cho cậu một món quà, một chiếc cài áo bằng đá obsidian.
Những món quà được chào đón nhưng chúng không mang lại cho cậu niềm vui như những món quà từ Luna và Gellert.
Nhưng bức thư của Vinda vẫn chưa được động chạm, được giấu trong ngăn kéo của và tất cả những gì Hadrian có thể nghĩ đến là con đập cảm xúc sẽ vỡ tan nếu cậu đọc bức thư đó.
—————————————————————
Sinh nhật mười một tuổi của Damian bắt đầu bằng cảnh Vinda quỳ xuống ngang tầm với cậu và tặng cho cậu một chiếc hộp màu xanh đậm với một chiếc ruy băng đen. Một nụ cười dịu dàng hiện trên khuôn mặt bà ấy khi Damian mở quà. Người thừa kế của Chúa tể Hắc ám lặng người khi cầm trên tay chiếc đồng hồ bỏ túi bằng kim loại mát lạnh. Nó nếu có điều gì để nói về nó thì cậu sẽ nói rằng nó đã bị phù phép.
"Cho tất cả những ngày sinh nhật mà con sẽ trải qua trong tương lai." Vinda nói với cậu, "Dành cho con, hoàng tử của ta."
Chiếc đồng hồ có biểu tượng của bảo bối tử thần được trang trí bằng kim loại đen và vàng tinh xảo. Cậu mở nó ra và nhìn thấy những con số La Mã và kim đồng hồ bằng vàng.
"CON-"
"Hãy nghĩ về điều này như một lời nhắc nhở về thời gian. Ta cầu nguyện với nữ thần phép thuật và số phận rằng con sẽ không bao giờ đến muộn, sẽ không bao giờ lãng phí thời gian bằng cách đến sớm, và sẽ luôn đúng giờ. Ta hy vọng con sẽ có nhiều thời gian hơn bất kỳ ai khác, hơn cả ta. Ta hy vọng chiếc đồng hồ này sẽ phục vụ con thật tốt để con có thể có tất cả thời gian trên thế giới này." Vinda khép tay vậy lại trên chiếc đồng hồ và mỉm cười dịu dàng với cậu. Bà nhẹ nhàng ôm cậu và hôn lên trán cậu.
"Đối với ta, Damianos, thế giới là một vương quốc mà con sẽ chiếm lấy. Thế giới là để con chinh phục như mẹ con đã đặt tên cho con. "
Damian biết rằng mình sẽ thống trị thế giới vào một lúc nào đó. Cho dù là kiếp này hay kiếp sống tiếp theo, cậu sẽ làm như vậy. Nhưng cậu biết rằng hy vọng của Vinda là vô ích... đôi khi... đôi khi cậu không đủ thời gian. Đôi khi thời gian cậu nhận được là không đủ.
Và sau mười bảy năm nữa, cậu sẽ biết rằng thời gian của mình không đủ để thống trị thế giới.
—————————————————————
Vào lúc nửa đêm, cậu không mong đợi gì ngoài tiếng thì thầm Chúc mừng sinh nhật trong tâm trí mình. Cậu lắng nghe Regulus hát bài Chúc mừng sinh nhật và gần như thiếp đi. Tất cả những giọng nói khác đều bị chặn lại và điều duy nhất cậu nghe thấy là Regulus.
Nhưng có tiếng gõ cửa sổ. Mắt cậu mở to và lập tức ngồi thẳng dậy. Trong giây lát, mắt cậu lóe lên khi thận trọng đến gần cửa sổ. Cậu nheo mắt nhìn con cú đứng bên cửa sổ, nó dường như lúng túng trước cái nhìn chằm chằm của cậu. Sẵn sàng nguyền rủa nó, Harry dừng lại trước bức thư mà nó mang theo.
Cậu nhướn mày, mở cửa sổ và từ từ để con cú vào phòng mình.
"Hú!"
Harry lườm con cú - nó ngay lập tức nhảy dựng lên và cố gắng bắt cậu lấy bức thư.
"Tốt hơn là cái này không bị nguyền rủa hoặc ngươi sẽ mất nhiều vài chiếc lông đấy." Cậu đe dọa, rồi cầm bức thư. Sau khi kiểm tra v-à-i l-ầ-n trên bức thư, cậu cho rằng nó an toàn và không có lời nguyền trên đó. Cậu lặng lẽ đi quanh phòng khi đọc bức thư. Lông mày cậu lập tức nhíu lại khi đọc nó.
______
Gửi kẻ thù ghét nhất của ta
Bartemius đã thông báo với ta rằng hôm nay là sinh nhật của ngươi. Ngươi có thể không biết điều này nhưng vì ngươi được sinh ra vào ngày này nên cha mẹ ngươi đã chết, vì vậy hãy để ta bày tỏ lời chia buồn của mình. Nhưng dù sao, dường như gửi cho ngươi bức thư này là phù hợp. Ta không hoàn toàn chắc chắn về điều đó vì ta đã làm ngươi đau khổ suốt cuộc đời, nhưng Nagini nghĩ khác.
Barty nói rằng ta phải làm như vậy, vì chính ngươi đã khiến ta sống lại (Không phải ta cần sự giúp đỡ của ngươi, ngươi đã cho ta một khoản nợ không cần thiết. Nhưng dù sao, cả Barty và Nagini làm cằn nhằn ta, ta phải làm theo lời họ nói, nếu không cả hai sẽ làm phiền ta cho đến khi ta hoàn thành bức thư và gửi nó cho ngươi. (Ta rất ghét ngươi vì điều đó.)
Ta ghét sinh nhật nhưng chắc hẳn ngươi thích sinh nhật của mình. Ta không có quà, chỉ có bức thư này.
Nói một cách đơn giản, Chúc mừng sinh nhật, và ta hy vọng ngươi sẽ không thể ăn mừng nó vào năm tới.
Từ người muốn giết ngươi,
Chúa tể Voldemort.
______
"Cái quái gì vậy-"
Cậu bật cười, không thể hiểu được sự thực là kẻ thù của cậu đã bị thuộc hạ và con rắn của hắn đe dọa gửi cho cậu một bức thư vào ngày sinh nhật của cậu. Đó là điều vô lý nhất xảy ra trong ngày sinh nhật của cậu. Bức thư thật tàn nhẫn, đề cập đến một trong những lý do tại sao cha mẹ cậu chết - thật khủng khiếp. Cậu muốn tát vào mặt Riddle - cậu muốn đâm hắn ta.
"Kẻ thù đáng ghét nhất của ta", cậu lặp lại với giọng điệu thích thú. "Tên khốn này."
Cậu nhìn xuống con cú và thấy nó run sợ. Một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi môi cậu và cậu đưa con cú ra khỏi cửa sổ, "Đừng lo, ta sẽ không làm hại ngươi. Ta không có ý định gửi thư trả lời nên hãy quay lại với chủ nhân khủng khiếp của ngươi. "
Con cú kêu lên, vỗ cánh và lập tức bay đi.
"Hm... có lẽ lần sau mình sẽ gửi thư cho hắn ta. Sẽ là bất lịch sự nếu mình không làm vậy.
Đừng tin hắn ta, Regulus thì thầm.
"Vâng, tất nhiên..."
Hadrian thở dài và cất bức thư vào ngăn kéo. Cậu lấy hộp nhạc mà mình nhận được năm ngoái ra và bắt đầu quay ngược chiều kim đồng hồ. Khi giai điệu giao hưởng số 9 của Beethoven vang vọng khắp căn phòng, cậu thở dài và ngã xuống giường.
Giấc ngủ lại rời bỏ cậu và tất cả những gì cậu có thể làm là đếm từ một trăm ba mươi đến không, rồi ngược lại. Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo tràn ngập cậu khi một bóng ma lởn vởn trên cơ thể. Màu ngọc lục bảo gặp sắc bạc và Hadrian cảm thấy tim mình đau nhói. Có một bàn tay lạnh lẽo đang đặt lên má cậu, thì thầm những lời không rõ ràng với cậu.
Hadrian không nhận ra nó.
Nhưng cậu nghe thấy hai từ giữa những tiếng nói mơ hồ và âm thanh hỗn tạp,
"Sinh nhật vui vẻ"
—————————————————————
—————————————————————
Ghi chú của tác giả:
AO3 đã giới hạn phông chữ của tôi và Tom có chữ viết tay tuyệt đẹp trong tài liệu Google của tôi. LMAO
Vì là, yeah! Đó là sinh nhật của Hades và cậu ấy nhận được một thứ gì đó từ quá khứ của mình như một món quà. Hãy nhớ rằng, với mỗi lần đầu thai, không có gì giống nhau trừ khi nó đến từ cùng một dòng thời gian. Thật không may, nếu cậu ấy được sinh ra trong cùng một dòng thời gian / chiều không gian, tất cả mọi người cậu ấy biết đều đã chết. Thực tế là Gellert còn sống và một số đồ đạc cũ của cậu có thể tiếp cận được thực sự là điều tuyệt vời với cậu ấy. Chủ nhân quỷ dữ của Tử Thần thực sự chìm đắm trong những ký ức mà cậu ta muốn quên đi.
Dù sao, Tom đã gửi cho cậu ta một lá thư mừng sinh nhật với rất nhiều lời lăng mạ. Luna đã tặng cậu ta một cuốn sách có chú thích, một điều mà Harry thực sự thích làm. Bạn đã bao giờ thấy những bức ảnh trên Pinterest về những cuốn sách được chú thích thẩm mỹ chưa? Đúng vậy, Harry và Malcolm làm điều đó. Thật không may, Harry là kiểu người phá hoại sách của mình và vô liêm sỉ phá hủy các trang sách m. Giống như... một số người làm nổi bật với bút đánh dấu dễ thương, đôi khi họ sử dụng màu xám! Hades lấy một cây bút đánh dấu vĩnh viễn ...
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top