27. Máu rắn, máu chuột, máu người chết.
Hàn gắn một linh hồn còn khó hơn việc chia cắt nó.
Đặc biệt là khi một mảnh linh hồn nằm trong cơ thể của người niệm chú - không may, lại chính là tình trạng Hadrian đang mắc phải. Cậu rít lên khi cảm thấy tâm trí, phép thuật và linh hồn của mình săn lùng mảnh linh hồn và kéo nó ra khỏi cơ thể. Một thứ gì đó bên trong cậu bị xé toạc, cái Trường Sinh Linh Giá ký sinh đáng nguyền rủa bám chặt cậu suốt cuộc đời. Cậu nghiến răng, thở hổn hển khi đặt tay lên vết sẹo và cảm thấy da mình nóng rực lên trong giây lát.
Đầu cậu đau nhói.
Những giọng nói, những khía cạnh của linh hồn cậu, đang la hét. Dù là những tiếng la hét đẫm máu hay tiếng hân hoan vì kẻ xâm nhập cuối cùng đã bị loại bỏ, chúng đều ồn ào và dồn dập ăn mừng.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào cuộn những mảnh hồn đang gào thét bảo cậu dừng lại. Một lần nữa, cậu phải nhắc lại sự thật rằng cậu căm ghét sự bất tuân. Ngay khi Trường Sinh Linh Giá rời khỏi cơ thể, Hadrian nhảy ra khỏi vòng tròn các mảnh hồn và nhấn chìm chúng trong phép thuật của mình. Chúng quằn quại, giãy giụa, cố gắng hết sức để tránh xa cậu và tách rời khỏi chủ hồn. Với chút kiên nhẫn còn sót lại, cậu giật lấy các mảnh linh hồn trở lại cánh tay mình.
Khói bốc ra từ những Trường Sinh Linh Giá và cậu có thể nghe thấy tiếng hét. Âm thanh du dương của nỗi đau và thống khổ thực sự tuyệt vời đối với cậu. Cậu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và cố gắng tập trung vào linh hồn vỡ nát. Nó giống như một mớ hỗn độn các mảnh ghép không cùng kích thước. Một mảnh lớn hơn những mảnh kia, nhưng điều đó không ngăn chúng ghép lại với nhau. Nhưng một lần nữa, linh hồn giãy giụa và cố gắng biến đổi thành một mảnh không khớp. Điều này khiến cậu nổi giận, giơ một tay về phía thứ cậu nghi ngờ là cuốn nhật ký, phần lớn nhất của linh hồn.
§Cư xử cho phải phép trước khi ta xóa sổ ngươi!§ - Cậu rít lên, mất hết kiên nhẫn khi nhét mảnh linh hồn khổng lồ vào phần còn lại. Trong vài khoảnh khắc, bóng ma bốc khói, quằn quại và vặn mình. Nó khiến cậu nhớ đến một Obscurus, một sinh vật có phép thuật hỗn loạn và không thể kiểm soát, nhưng đây là một linh hồn bất ổn. Chúng có thể trông giống nhau nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Cậu cảm thấy Tử Thần quấn quanh cổ mình như một con rắn, siết chặt cổ họng. "Sẽ phải trả giá..."
"Ta biết điều đó! Chết tiệt!" Cậu nghiến răng, toàn thân run rẩy. Cậu phải giết ai đó để sửa chữa linh hồn của Riddle một cách thỏa đáng, mặc dù mảnh ghép nhỏ bé còn thiếu đó của bức tranh làm cậu bực bội. Cậu không thể giết Pettigrew. Cậu cần con chuột sống để đến được với Sirius và cậu cần Sirius để chiếm lấy vị trí của gia tộc Black. Cậu cần trở thành Gia chủ nhà Black, cậu phải thế.
Không có ai đủ gần để trở thành vật hiến tế. Cậu cần một vật hiến tế để hoàn thành nó.
Rồi ký ức ùa về, Harry nhớ lại những lời Luna
Một mình anh không thể thay đổi thế giới.
Thế giới này cần một người giống như anh.
Harry căm ghét sự thật đó. Căm ghét việc mình hiểu điều đó. Căm ghét việc qua từng kiếp sống, cậu thay đổi thế giới nhưng lại phải chết vì nó - bởi vì cậu cô độc? Sự vô lý đó khiến cậu phẫn nộ. Hadrian đã cô độc ngay từ khoảnh khắc cậu chết trong kiếp đầu tiên. Cậu đã gần như cô độc suốt cả cuộc đời. Tại sao bây giờ? Tại sao lại cho cậu một người ngang tầm khi cậu không muốn? Tại sao cậu phải gánh chịu sự thật rằng kẻ giết cha mẹ cậu chính là kẻ ngang tầm với mình? Tại sao lại là kẻ khiến Regulus thiệt mạng? Tại sao là hắn? Tại sao phải là Tom Riddle?
Số Phận chưa bao giờ trả lời câu hỏi của cậu. Dù cậu có hỏi bao nhiêu lần, bà cũng chẳng bao giờ lên tiếng. Bà chỉ để lại cho cậu thêm nhiều câu hỏi, nhiều câu đố hơn để giải, nhiều vấn đề hơn để sửa chữa, nhiều bí ẩn hơn để khám phá. Tại sao phải là hắn?
"Không đời nào!"
Phép thuật của cậu tan vỡ. Kiểm soát của cậu sụp đổ khi linh hồn vẫn lơ lửng trong không trung trước khi một tia sáng xanh lá cây lao thẳng về phía cậu. Mắt cậu mở to và Harry bị đánh bật ra sau. Phép thuật ngấm vào cơ thể cậu và bất kỳ hơi ấm nào cậu sở hữu cũng biến mất trong tích tắc. Cậu không thể hít thở, tầm nhìn mờ đi và ngất xỉu. Thân thể cậu co giật, run rẩy dữ dội khi đôi mắt nhắm lại. Làn da cậu chuyển sang trắng bệch, xám xịt - lạnh như băng và cậu bất động. Sự im lặng bao trùm và Harry Potter nằm bất động trên mặt đất.
Những giọng nói trong tâm trí im lặng và cậu không cử động thêm nữa. Cậu lạnh, cậu bị đóng băng. Tiếng tim đập chậm dần và trong một khoảnh khắc nó ngừng lại. Phép thuật sẵn sàng bùng nổ, phá hủy môi trường xung quanh cậu. Hadrian không cử động thêm vài phút nữa và cậu không thể cảm nhận được gì. Cậu không thể nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì, không thể cảm nhận được gì.
Tử Thần lảng vảng trên cậu, hít hà thích thú trước khi triệu hồi lưỡi hái. Thực thể nhìn chằm chằm vào linh hồn đang quằn quại của Tom Riddle và linh hồn bất động của chủ nhân của chúng. Tử Thần khúc khích, thích thú trước tình hình này trước khi đưa lưỡi hái lên đầu và nhẹ nhàng hạ xuống về phía Hadrian. Linh hồn bất động của chủ nhân Tử Thần dần ấm lên, sau đó nó lóe lên và bùng cháy.
Hadrian thở hổn hển, nuốt không khí và ho khan. Một bàn tay nắm chặt ngực cậu, cơn đau bùng lên dữ dội ở tim. Nhưng thay vì khóc, cậu cười. Tiếng cười điên loạn đó là bằng chứng cho sự mất trí của cậu. Hadrian cười ngặt ngẽo, trước khi khúc khích khe khẽ và đứng dậy. Không có máu trên người cậu nhưng cậu cảm thấy máu chảy qua tĩnh mạch và chảy cơ thể. Tim cậu đang đập, linh hồn cậu vẫn nguyên vẹn, và cậu lại nghe thấy những tiếng nói từ các kiếp sống của mình.
Chuyện gì đang xảy ra?!
Không! Không! Không được như thế này!
Điều này thật vô lý! Hắn đã làm gì cho chúng ta-
Hắn không xứng đáng với điều này!
Lạnh, quá lạnh... cứu tôi, làm cho tôi ấm lên...
GIẾT HẮN! ĐỂ HẮN KHỔ SỞ!
SAO THẰNG KHỐN KIẾP ĐÓ VẪN CÒN SỐNG?!
Đau quá! Hãy dừng lại đi!
Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại.
Không thể suy nghĩ thấu đáo... phép thuật có cảm giác kỳ lạ.
CÂM MIỆNG LẠI! Đốt cháy con quái vật đó đi!
Phép thuật hỗn loạn, cơ thể không ổn định. Cần phải sửa chữa điều đó.
"Ồ đồ khốn độc ác!" Cậu cười, đôi mắt điên cuồng nhìn chằm chằm lên bầu trời. "Số Phận... Moira..." cậu thì thầm và sự điên loạn lắng xuống... tạm thời là vậy.
Ánh mắt cậu hướng về Trường Sinh Linh Giá - linh hồn đã bình tĩnh lại. Cậu nghe thấy tiếng rít lớn hơn, con rắn Nagini cuộn mình tiến về phía xác tàn của Chúa tể Hắc ám. Hadrian tặc lưỡi, buộc phép thuật triệu hồi nô lệ tương lai của mình.
"Crouch."
Và Barty xuất hiện trước mặt cậu. Người đàn ông trông giật mình, nhìn xung quanh trước khi ánh mắt họ chạm nhau. Barty đã có khuôn mặt thật của mình, không còn Moody dính trên da hắn nữa. Hắn ta câm lặng, trước khi há hốc mồm nhìn bóng ma là linh hồn Voldemort.
"Giải quyết với Chúa tể của ngươi sau chuyện này. Từ từ thả hắn vào cái nồi đó." Cậu ra lệnh. Dệt phép thuật của mình trong không khí, cậu cẩn thận dẫn lối linh hồn về phía chủ nhân của nó.
Barty cuống quýt lảo đảo tiến về phía Voldemort, cẩn thận ôm lấy cái xác bé nhỏ vào lòng và từ từ hạ nó xuống vạc. Người đàn ông liếc nhìn Harry cảnh giác nhưng nhanh chóng dời ánh mắt đi khi nhìn thấy cậu bé vật lộn để kiểm soát linh hồn đang cố thoát khỏi sự kiểm soát của mình. Vẫn luôn trung thành với Chúa tể, Barty cẩn thận đặt Voldemort xuống đáy vạc. Harry ước gì mình có thể vứt bỏ con quái vật trông giống như một đứa trẻ teo tóp kia.
Linh hồn lại quằn quại.
Harry nghiêng đầu và nghiến răng. Từ từ, cậu dẫn linh hồn vào cơ thể. Buộc phép thuật của mình quấn quanh Voldemort, nắm lấy phép thuật yếu ớt như thể chúng là những sợi dây rối. Với một lực mạnh mẽ, cậu dẫn phép thuật của Voldemort đi khắp cơ thể và buộc nó phải thích nghi với linh hồn gần như hoàn chỉnh bên trong cơ thể. Vạc bắt đầu rung chuyển, khói - hay là sương mù - bốc ra từ đó. Barty nhảy lùi lại, hoảng hốt trước hiện tượng này.
Hắn ta không để ý Harry triệu hồi một con dao găm và nhìn chằm chằm vào vạc. Một bàn tay tái nhợt nắm lấy mép vạc và một người đàn ông dùng nó làm điểm tựa để đứng dậy. Mái tóc đen buông xuống che đi đôi mắt đỏ và Harry bắt gặp ánh mắt của Voldemort - có lẽ Tom Riddle là một cái tên phù hợp hơn trong tình huống này. Hắn ta tái nhợt hơn dự kiến, gần như trắng bệch và Harry đã nghĩ nghi lễ có tác dụng phụ nếu như không nhận thấy linh hồn của hắn ta suy yếu và run rẩy đến mức nào. Sẽ mất thời gian để nó lành lại và hồi phục hoàn toàn.
Harry muốn giết hắn. Xé toạc toàn bộ linh hồn ra khỏi cơ thể hắn và ném nó cho Giám Ngục gần nhất mà cậu có thể tìm thấy. Cậu muốn xé xác người đàn ông thành từng mảnh và nhìn hắn ta đau khổ.
Barty vô cùng kinh ngạc - hắn ta thực sự nên chú ý hơn.
Harry tiến đến gần Chúa tể Hắc ám, khuôn mặt hờ hững đến đáng sợ trước khi một nụ cười nở trên môi. Biểu cảm của Voldemort méo mó, vươn tay về phía Harry, vẫn còn yếu. Nhưng Harry chỉ nắm lấy tay hắn và nghiêng đầu, giữ nguyên nụ cười. Bàn tay lạnh ngắt khi chạm vào nhưng Harry không quan tâm. Cậu chắc chắn da cậu cũng lạnh ngắt như vậy.
Và cậu đâm con dao găm vào lòng bàn tay Voldemort.
Barty hét lên, cố gắng tiếp cận Harry nhưng bị ép quỳ gối xuống đất và không thể làm gì khác ngoài việc quan sát.
Hadrian hả hê trước bạo lực, mùi máu. Cậu đắm chìm trong chất lỏng ấm áp nhỏ giọt từ lòng bàn tay mình và cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Máu trả máu. Linh hồn cậu cảm thấy giải thoát khỏi ký sinh trùng đã cư ngụ trong người và cậu lắng nghe tiếng ăn mừng trong tâm trí mình - những khía cạnh khác nhau vui mừng vì nỗi đau cậu gây ra. Rùng mình, cậu cảm thấy một phép thuật khác bao bọc lấy mình và phép thuật của cậu bùng lên chống lại nó, đẩy nó lùi lại.
Màu xanh độc vẫn ở trên màu đỏ máu. Mắt của Voldemort mở to, giật mình nhưng hắn không nhúc nhích. Hắn ta bị đông cứng, sốc, kinh hoàng, giận dữ, nhưng nhiều nhất là kinh ngạc. Hắn không thể rời mắt khỏi cậu bé thậm chí không do dự đổ máu và xem Hadrian tháo viên ngọc lục bảo đeo trên cổ và nhấn chìm nó trong máu của mình. Hơi thở hắn nghẹn lại khi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn, nó vừa nhẹ nhàng vừa thô ráp, vừa yên tĩnh vừa ồn ào. Hắn không thể diễn tả được nhưng hắn cảm thấy đau đớn khi lắng nghe.
"Thật khó chịu khi nhìn thấy ngươi, Riddle."
Và Harry lùi lại, khiến Tom ngã gục xuống đất. Barty lấy lại nhận thức, triệu hồi một chiếc áo choàng và cẩn thận đưa cho Chúa tể Hắc ám. Hắn ta trừng mắt nhìn Harry, người đang chăm chú nhìn viên ngọc lục bảo phủ đầy máu. Sự hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt cậu khi nhìn thấy viên ngọc lục bảo hút máu vào. Máu của Slytherin.
"Hoàn hảo." Cậu thầm thì và cười khẩy với Barty Crouch Jr. đang gầm gừ. Tức giận, Harry giật mạnh phép thuật của Barty và nhận được một lời nguyền rủa yếu ớt. "Cứ cư xử đàng hoàng. Công việc của ta ở đây đã xong và ta đã đạt được những gì mình muốn." Cậu giải thích và hướng mắt trở lại viên ngọc của Amarantha.
Cuối cùng ta cũng có thể đưa cô trở lại.
"Ta sẽ giải quyết tình hình ở Hogwarts. Và..." Harry toe toét, tránh xa khỏi Barty đang hỗ trợ Voldemort suy yếu. Cậu nhìn xuống tên phản bội và cảm thấy phép thuật của mình bùng cháy trong người. "Ta sẽ lấy tên này."
"Đợi đã-"
"Rennervate."
Peter Pettigrew hét lên khi tỉnh dậy. Ánh mắt hắn hướng về phía Harry và hắn cố gắng tìm cây đũa phép của mình. Nhưng Harry chỉ ấn chân lên bàn tay của con chuột. Tên phản bội cố gắng vùng thoát nhưng cậu chỉ lấy con dao găm và rạch vào cánh tay. Cậu nghe thấy Barry hét lên với cậu, nhưng cậu thấy say mê hơn với máu của mình.
Cậu tiếp tục cười toe toét, đánh rơi con dao găm, vừa đủ tầm với cho Pettigrew và cậu tách mình ra khỏi kẻ phản bội. Cậu lùi lại vài bước, liếc nhìn Barty và Voldemort đang choáng váng, nhưng cậu chỉ tiếp tục đi. Peter dường như nghĩ rằng hắn có lợi thế khi có vũ khí trong tay trong khi Harry trông như không có khả năng phòng thủ. Con chuột lao về phía cậu.
Barry định bảo vệ cậu nhưng cậu đẩy tên phù thủy đó ra sau. Peter lao tới cậu, vừa kịp lúc Harry chạm vào khoá cảng và kéo Pettigrew theo cậu trở lại.
"Potter!"
---------------------
Họ đáp xuống bãi cỏ và Harry đang bị Pettigrew ghim chặt xuống đất. Tên ngu ngốc đó giơ con dao găm lên cao và chuẩn bị đâm xuống. Nhưng họ cảm thấy không khí nóng lên và một câu thần chú được phóng về phía tay Peter. Con chuột kêu lên, hướng ánh mắt về phía thủ phạm và hắn ta cứng đờ.
Ngay trước mặt đám đông học sinh, nhân viên và người của Bộ Pháp Thuật - Peter Pettigrew còn sống và đã tấn công người được chọn yêu quý của họ. Harry, toàn thân đầy máu, trông kiệt sức. Có lẽ những trò đùa tàn nhẫn của số phận cũng mang lại cho cậu một lợi thế nhưng cậu vẫn không hài lòng.
"Không phải vậy-"
"Giáo sư!" Harry hét lên, cố nặn nước mắt ra mắt khi quay sang nhìn McGonagall với ánh mắt cầu xin. "Hắn ta cố giết con! Hắn ta nói sẽ đưa con cho Chúa tể Hắc ám giống như những gì hắn ta đã làm với cha mẹ con! Hắn ta - hắn ta-" cậu nghẹn ngào, run rẩy khi Peter nhìn xuống cậu trong cú sốc. Điều tiếp theo họ biết, con chuột bị thổi bay đi và Minerva McGonagall nhanh chóng ôm Harry vào lòng.
Những nhân viên còn lại quay sang khống chế Peter, người mà nếu không có Ron hét lên về khả năng hóa thú của hắn, thì đã trốn thoát. McGonagall, thông minh, đã giam học sinh cũ của mình trong một chiếc lồng được yểm bùa phép sau khi hắn biến thành chuột. Bà cau mày, đôi mắt mèo chắc chắn là một cảnh tượng khủng khiếp đối với Peter.
Bartemius Crouch đang gọi các Thần Sáng, những người bối rối khi biết họ đang bắt giữ một con chuột. Với lời giải thích thêm, một trong những Thần Sáng cầm lấy lồng và mỉm cười với McGonagall. Cô cung kính cúi đầu, nói chuyện với giáo sư Biến Hình và yêu cầu thêm thông tin chi tiết về những gì họ đang đối mặt. Harry cho rằng cô là một trong số ít học sinh mà McGonagall vẫn giữ liên lạc, thầm lưu ý rằng mình sẽ tìm hiểu người phụ nữ đó là ai trong tương lai. Tuy nhiên, cậu thấy mình thoáng qua, ánh nhìn hướng về Crouch và Karkaroff. Cậu sẽ phải đối phó với họ như đã hứa. Linh hồn của Karkaroff và sự đau khổ của Crouch.
"Harry!" Cậu nghe thấy, quay người về phía Hermione, Ron và Luna đang lao về phía mình. Chính Ron là người đến với cậu đầu tiên, kéo cậu vào lòng và lẩm bẩm về việc đáng lẽ cậu ấy nên để Erol ăn Scabbers vài năm trước. Harry cười, vỗ lưng cậu bé khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào cậu. "Đừng bao giờ làm thế nữa! Bồ có biết chúng mình sợ hãi đến mức nào không?"
Ron siết chặt vai Harry, "Những quán quân khác đã trở lại. Mình không hiểu họ đang nói gì nhưng Cedric cứ nói giải đấu đã kết thúc, rằng bồ đã thắng. Nhưng bồ không xuất hiện. Bọn mình đã rất lo lắng... và-" cậu ấy nghẹn ngào, bám lấy Harry như một phao cứu sinh.
Hermione đẩy Ron ra, đến lượt cô ôm chặt Harry. Cô thút thít, và Harry nhận ra cô đang khóc. Nhẹ nhàng, cậu ôm mặt cô bằng bàn tay mình và xoa dịu cô bằng phép thuật của mình. Cậu áp trán họ lại với nhau, xin lỗi vì đã khiến cô sợ hãi.
"Mình không thể mất bồ... Mình sẽ không có ai khác nếu bồ biến mất. Mình sẽ phải làm gì khi bố mẹ mình cuối cùng cũng rời bỏ mình? Mình sẽ đi đâu, Harry?" Cô nức nở, "Bồ đã hứa với mình rằng cả ba chúng ta sẽ bỏ trốn. Làm sao chúng ta có thể làm điều đó nếu bồ chết?"
Trái tim Harry nhói đau. Cậu ôm Hermione vào lòng, kéo cả Ron vào. Hai người khóc, bảo cậu rằng nếu cậu bỏ chạy mà không có họ, họ sẽ sai Pigwidgeon và Crookshanks tấn công cậu. Họ nói về những lời đe dọa nhẹ nhàng, trước khi bắt đầu công kích Peter bằng lời nói và trừng mắt nhìn con chuột đang cố trốn thoát khỏi lồng.
"Em thấy anh đã thành công," Luna thì thầm, mỉm cười với cậu. "Em... biết ơn... vì anh đã cân nhắc lời em nói. Anh sẽ tiếp tục kế hoạch của mình ngay cả khi hắn ta còn sống chứ?"
Trong một khoảnh khắc, cậu cân nhắc việc trả lời cô, nhưng cậu quyết định không làm vậy. Thay vào đó, cậu ôm lấy cô và tựa đầu vào vai cô. Cậu tìm kiếm linh hồn Luna cho đến khi chạm vào nó. Linh hồn dịu dàng, ấm áp và xám xịt này vuốt ve linh hồn của cậu và mang lại sự an ủi cho cậu. Nhưng còn có thứ gì đó sâu thẳm khiến cậu chùn bước. Ánh mắt cô chạm vào mắt cậu và khoảnh khắc đó cậu im lặng. Đôi mắt xám loé lên màu xanh.
Cậu khẽ nhíu mày nhưng không nghĩ gì thêm.
Cuối cùng, cậu được các Thần Sáng đưa đi và McGonagall đi theo họ. Cậu được đưa đến phòng Hiệu trưởng, cùng với ba quán quân khác. Có bốn Thần Sáng, một người giữ Peter và người kia đã nói chuyện với McGonagall. Khiến cậu thất vọng, Dumbledore và Bộ trưởng Fudge cũng có mặt. Cậu nguyền rủa trong thầm lặng, liếc nhìn McGonagall, người trông hoàn toàn suy sụp khi nhìn thấy Peter cố trốn thoát khỏi lồng. Cậu nhìn thoáng qua Cedric, chàng trai trẻ vui mừng khi nhìn thấy cậu nhưng kìm lại được mong muốn ôm chặt Harry đến chết.
"Chào cậu Potter, tôi là Amrita Narayan." Thần Sáng đang nói chuyện với McGonagall tự giới thiệu. "Dưới sự giám sát của viện trưởng của cậu, tôi muốn hỏi cậu một vài câu hỏi."
Harry tạm dừng trước khi gật đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra trước... tất cả chuyện này?" Amrita chỉ về phía Peter.
"Bọn em sắp lấy được cúp cho riêng mình. Em đến đó trước và... và em nghĩ mình sẽ được đưa trở lại lối vào của mê cung." Cậu cau mày, giả vờ bối rối. "Em... em không hiểu rõ mình đang ở đâu... em nghĩ đó là một nghĩa trang và..."
Cậu mím môi, tỏ ra bị đe dọa trước khi trấn tĩnh lại và nhìn thẳng vào mắt Thần Sáng Narayan. "Pettigrew ở đó, nói về Chúa tể Hắc ám. Hắn ta nói rằng nếu hắn ta giết được em, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sẽ quay trở lại và ban thưởng cho hắn ta."
Cậu nghe thấy tiếng thở dốc và nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Thần Sáng Narayan trước khi nhìn vào nó một lần nữa. Lần này, vẻ mặt bối rối của cậu tăng lên, kèm theo sự không chắc chắn và một chút buồn rầu. Giọng cậu chỉ là một tiếng thì thầm nhưng trong sự im lặng, họ có thể nghe thấy cậu. "Hắn ta nói rằng hắn ta sẽ giết em theo cách hắn ta nói cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai biết cha mẹ em ở đâu... Thần Sáng... điều đó có nghĩa là hắn ta là Người Giữ Bí Mật phải không?"
Cậu nghe thấy ai đó nghẹn ngào, liếc mắt về phía McGonagall trông nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Giáo sư trông đau khổ nhưng cơn thịnh nộ đã che mờ đôi mắt bà ngay khi bà quay về phía con chuột trong lồng. Phép thuật của bà đã biến đổi từ cơn gió nhẹ nhàng mà Harry biết thành một cơn bão dữ dội hướng về Pettigrew. Cậu cố gắng che giấu sự thích thú của mình, tập trung vào vỏ bọc của một học sinh lo lắng, người coi giáo viên của mình như một người cha mẹ.
"Giáo sư... bình tĩnh lại... làm ơn."
McGonagall bình tĩnh lại, "Dĩ nhiên, Hadrian."
Cậu ta mỉm cười rạng rỡ với bà, sung sướng vì bà biết tên thật của cậu chứ không phải cái tên mà Sirius đã bóp méo.
Thần Sáng Narayan hắng giọng, mỉm cười nhẹ với họ trước khi quay trở lại vẻ nghiêm túc mà cô phải duy trì. "Tôi hiểu rồi... Cậu có thắc mắc gì thêm không? Có ai khác ở trong nghĩa trang không?"
"Vâng! Có một người đàn ông khác. Đó là..." cậu ta ngừng lại, liếc nhìn Dumbledore, người đang mang một biểu cảm trung lập. "Giáo sư Moody." Họ há hốc mồm nhưng cậu tiếp tục, "Hoặc ai đó mà em nghĩ là Giáo sư Moody ... khuôn mặt của hắn tan chảy - em nghĩ đó là ai đó giả làm Giáo sư Moody."
"Tan chảy ra?" Mặt của Thần Sáng Narayan nhăn lại, quay sang đồng nghiệp của mình. "Có thể sử dụng Thuốc Đa Dịch." Nữ Thần Sáng nói khi ghi nó vào sổ ghi chép của mình. "Còn gì nữa không?"
"Không nhiều... Pettigrew đã trói em vào một bức tượng và người đàn ông - em nghĩ là kẻ mạo danh, xuất hiện ngay sau khi em thoát ra. Dây trói không được tốt nên em có thể cắt nó bằng phép thuật." Cậu thông báo cho họ.
"Cậu có bị thương không?"
"Uh..." cậu ta do dự, theo bản năng giấu cánh tay mình. Thuân tiện thay, viện trưởng của cậu nhìn thấy ống tay áo rách và máu nhỏ giọt từ lòng bàn tay. Bà thở hổn hển, nắm lấy cánh tay cậu khi cậu rít lên đau đớn.
McGonagall và Thần Sáng Narayan kiểm tra vết thương. Một vết cắt dài chạy từ cẳng tay lên, nó cắt sâu vào da và máu không ngừng chảy ra. McGonagall buộc cậu phải ngồi xuống, thực hiện phép thuật chữa lành tốt nhất mà bà có thể. Vết thương không khép lại hoàn toàn. Bà Pomfrey sớm được gọi đến và một trong những Thần Sáng đã cố gắng hết sức để chăm sóc vết thương cho đến khi lương y đến.
Mặt khác, Minerva tiến đến Thần Sáng đang giữ Peter. Bà giật lấy lồng, không làm gì cả nhưng bà nhìn chằm chằm con chuột với tất cả sự giận dữ mà bà có thể tập hợp. Giọng nói trầm và lạnh lùng, bà lên tiếng, "Lillian và Jameson đối xử với ngươi như người nhà. Họ bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi, yêu thương ngươi như ruột thịt của họ, và ngươi trả ơn họ như thế này sao?" Bà khạc nhổ và con chuột run rẩy.
"Ngươi đã bán đứng họ cho Chúa tể Hắc ám và gây nguy hiểm cho con trai họ. Ngươi phản bội bạn bè của mình, những người giống như gia đình của ngươi! Ngươi cố gắng giết thằng bé, người từng trìu mến gọi ngươi là chú!" Bà nổi giận, lắc lồng và lắng nghe Peter kêu chít. "Sao ngươi dám! Sao ngươi dám Peter Pettigrew! Ngươi không chỉ khiến Lily và James bị giết, Sirius còn bị giam giữ oan hơn một thập kỷ."
Sự tức giận, cơn thịnh nộ, ham muốn trả thù của bà ấy thật đẹp đẽ trong mắt kẻ được cho là chủ nhân của Tử Thần. Harry siết chặt tay, cố không cười khi bước đến gần giáo viên của mình, không quan tâm đến máu nhỏ giọt xuống sàn và kéo bà ra xa con chuột. Ánh mắt họ chạm nhau và Harry nở một nụ cười độc địa với Peter. Cậu đã thắng.
"Giáo sư... đủ rồi. Nó không đáng." Cậu thì thầm, cố gắng xoa dịu giáo viên của mình. McGonagall lắc đầu, đưa mặt cậu vào tay mình và bà cố gắng không cau mày.
"Ôi con trai ngoan ngoãn... bố mẹ con tự hào về con. Bất kể họ có ở đây hay không, Lily và James vẫn luôn dõi theo con." Bà chửi thề và ôm chặt cậu.
Vấn đề chưa được giải quyết thoả đáng vì Pettigrew bị bắt và sẽ được đưa ra xét xử trong thời gian tới. Hiện tại, Harry đang được Bà Pomfrey chăm sóc, bà ấy vừa nguyền rủa Pettigrew vừa mắng Harry. Những quán quân còn lại cũng được kiểm tra sức khỏe và cả bốn người được yêu cầu ở lại bệnh thất cho đến khi có thông báo mới.
Đó chính là khoảnh khắc Cedric quyết định ôm chặt Harry trong khi Fleur mắng cậu. Viktor quan sát cẩn thận, như thể đang bảo vệ Harry.
"Ôi em thật liều lĩnh - Qu'est-ce qui se passe dans la tête de votre stupide directeur ? Si ma Gabrielle était blessée de la sorte, je ne le supporterais pas!" Fleur bực bội, đánh giá vết thương trên cánh tay Harry (vết thương do chính cậu gây ra nhưng cô ấy không cần biết điều đó). Hiệu trưởng của em đang nghĩ gì vậy? Nếu Gabrielle của chị bị thương như vậy, chị không thể chịu đựng được!
Harry cười, "Le proviseur Dumbledore n'est plus aussi prudent qu'avant. Il est vieux, ne l'écoutez pas. Et merci de votre sollicitude madame." Hiệu trưởng Dumbledore không còn thận trọng như xưa nữa. Ông ấy già rồi, đừng nghe ông ấy. Và cảm ơn sự quan tâm của chị, thưa quý cô."
Fleur cúng đờ, nhìn cậu sửng sốt trước khi mặt cô chuyển sang màu hồng. Cô bực bội, nhưng mỉm cười khi cố gắng xóa vết sẹo trên cánh tay cậu. Phải thừa nhận, cậu rất ấn tượng bởi khả năng chữa bệnh của cô, khéo léo đan xem ghép phép thuật vào da cậu và ngay lập tức xóa bỏ vết sẹo.
"Parfait. Ne vous blessez pas à l'avenir ou je devrai envoyer nos guérisseurs personnels pour vous soigner." Cô ấy hăm dọa nửa vời, Hoàn hảo. Đừng để bị thương trong tương lai, nếu không chị sẽ phải cử lương y riêng của bọn chị đến chữa cho em.
Harry mỉm cười, biết ơn cô. Cậu có mong muốn nhờ cô ấy xóa vết sẹo trên trán nhưng cậu nghi ngờ rằng cô ấy không thể làm gì nhiều với một vết sẹo ma thuật do phép thuật hắc ám gây ra.
"Em ổn chứ?" Cedric hỏi, đưa cho cậu một ly nước rồi lấy một chiếc gối từ giường khác. Anh ấy đặt nó sau lưng Harry, người dễ dàng chấp nhận sự quan tâm.
"Tất nhiên. Có hơi run và mệt, nhưng ổn thoii." Lần này, cậu trả lời thật lòng.
"Tốt... tốt." Cedric lẩm bẩm, một nụ cười nhẹ nở trên môi khi anh xoa mái tóc khủng khiếp của Harry. Anh nhận được cái cau mày khó chịu từ Fleur, cô gái lai Veela lắc đầu không hài lòng khi cố gắng làm phẳng mớ tóc đen rối bù.
Ánh mắt Harry chuyển sang Viktor, người trông vẫn lạnh lùng như thường. Tuy nhiên, chàng trai trẻ mỉm cười, gật đầu tán thành khi vỗ đầu Harry. "Chúc mừng, nhà vô địch." Viktor nói, "Em là victor."
Harry rên rỉ, cau mày trước trò chơi chữ sến súa khi Cedric cười ồ lên. Fleur thậm chí còn khúc khích, đánh vào tay Viktor khi cô lắc đầu thích thú. Bốn người họ đắm mình trong sự yên bình, trò chuyện với nhau - cố gắng hết sức để bỏ qua sự cố.
Tình bạn nở rộ giữa họ, một lời hứa được đưa ra và Cedric đang háo hức nói chuyện với Krum về Quidditch. Harry và Fleur thảo luận về trang phục mà cậu và Luna mặc đến Vũ hội Yule, khiến Fleur kinh ngạc khi biết cậu lấy chúng từ đâu. Eloise Juillerat khá nổi tiếng ở Pháp nên Harry hứa sẽ giới thiệu Fleur với bà ấy trong tương lai.
Trong vài giờ tiếp theo, bốn quán quân hứa sẽ giữ liên lạc sau khi năm học kết thúc. Nhiều giờ trôi qua và cả bốn người ngủ thiếp đi, Harry là người ngủ sau cùng. Suy nghĩ cuối cùng trước khi cậu bị Morpheus ép vào vòng tay là việc cậu đã thiết lập được nhiều mối quan hệ hơn và do đó, cậu sẽ không phải vật lộn nhiều trong tương lai.
---------------------
"Viktor!" Harry gọi với theo chàng trai khi cậu và Nikolai kéo Ron đến chỗ của vận động viên Quidditch nổi tiếng. Ron vùng vẫy trong tay họ, mặt đỏ như màu tóc.
"Gặp Ronald này. Cậu ấy là người hâm mộ của anh và đã lãng phí cả năm trời để chạy vòng quanh và chưa từng xin chữ ký của anh. Anh có thể ký vào đây không?" Harry khúc khích khi Ron ôm chặt sổ tay của mình.
Cậu bé tội nghiệp không thể ngừng ngượng ngùng, lặng lẽ cầu xin Nikolai (người đã được giới thiệu với cậu ấy và Hermione vài tháng trước) thả cậu ra. Nhưng Nikolai, ôi Nikolai ngọt ngào, lại quá hào hứng vì việc giới thiệu người bạn mới của mình với một trong những người bạn lớn tuổi hơn. Đôi mắt màu tím của cậu ấy sáng lấp lánh, quay sang Viktor với vẻ mong đợi và quán quân Durmstrang nở một nụ cười thích thú.
"Thôi nào..."
Ron lắc đầu, giấu mặt sau quyển nhật ký.
Hermione hành động, đẩy cậu ấy về phía trước khi cậu lắp bắp định bỏ chạy. Cô ấy nở một nụ cười trêu chọc, chọc vào lưng Ron khi cậu ấy cố gắng chạy trốn.
May mắn thay, Viktor từ từ lấy quyển nhật ký ra khỏi tay Ron và Ron kêu lên. Viktor lật sang trang cuối cùng của quyển nhật ký và cầm lấy bút lông mà Harry đã biến ra. Anh ấy ký tặng, cùng với một lời nhắn nhỏ.
"Rất vui được gặp em Ronald." Anh nói, giọng anh ấy đặc sệt và Ron trông như sắp tan chảy. "Anh đã rất vui nếu được gặp em sớm hơn." Và anh ấy nói với giọng chân thành.
"Em - ừm-" Ron lắp bắp, "Em... em rất ngưỡng mộ anh. Anh... Anh thực sự tuyệt vời và... và em ước mình có thể giỏi như anh trong tương lai."
Và Ron kết luận rằng mình sắp chết.
Viktor cười khúc khích, "Chỉ cần luyện tập thôi. Anh không nghi ngờ về việc em sẽ giỏi." Anh ấy tuyên bố. Một lần nữa, Viktor xoa đầu Harry và chào tạm biệt nhóm.
"Thấy chưa? Không đến nỗi nào đâu." Harry cười khúc khích.
Ron trừng mắt nhìn cậu, "Không đến nỗi nào? Các cậu suýt giết chết mình!" Màu đỏ trên mặt cậu ấy không biến mất, vẫn đỏ như tóc của cậu. "ÔI MERLIN ƠI! NHƯ VẬY THẬT XẤU HỔ!"
"Đừng lo lắng! Viktor dường như rất thích cậu. Thường thì anh ấy không thích tặng chữ ký cho người khác, nhưng có vẻ như anh ấy không bận tâm khi tặng chữ kí cho cậu." Nikolai giải thích, vỗ nhẹ vào lưng Ron. "Chắc hẳn anh ấy rất thích cậu."
"Thích mình..." Ron lẩm bẩm, rên rỉ khi cậu ấy cúi xuống và che mặt bằng chính cuốn nhật ký mà Viktor đã ký. Hermione đang cười cậu, xoa lưng cho cậu khi cô kể cho cậu ấy nghe những câu chuyện ngắn về thời gian cô trò chuyện với Viktor trong thư viện.
Điều này khiến Harry hơi ngạc nhiên, nhưng cậu chỉ mỉm cười và lắc đầu. Có lẽ thêm Viktor vào chuyện tình cảm của họ cũng không tệ, cậu cười thầm và quay sang Nikolai, người đang bồn chồn. Đôi mắt màu tím của cậu ấy cứ liếc ngang liếc dọc, tìm kiếm thứ gì đó, hoặc có lẽ là ai đó.
Khi Harry phát hiện ra Draco đang ẩn nấp ở góc, Nikolai cũng nhìn thấy cậu ta.
"Uhm... Hades, xin lỗi nhé." Nikolai nhanh chóng di chuyển, chạy về phía Slytherin với một nụ cười mỉm trên môi.
Mặt khác, Draco trông rất ngạc nhiên.
Mắt Harry nheo lại, lặng lẽ niệm một câu thần chú để tăng cường thính giác. Cậu nghiêng đầu và trơ trẽn nghe lén cuộc trò chuyện của họ. Dựa vào tường, cậu nở một nụ cười trên môi khi chào tạm biệt các học sinh của Beauxbatons và Durmstrang.
"Cậu sẽ viết thư cho mình chứ?" Cậu nghe Nikolai nói.
"Mình... Cậu có muốn điều đó không?"
"Tất nhiên!" Nikolai trả lời và Harry liếc nhìn lại họ, thấy cậu bé mỉm cười. "Mình sẽ rất cảm kích và... và mình cho là có một người bạn từ một đất nước khác là điều tuyệt vời. Hadrian là một người trò chuyện tuyệt vời nhưng mình cũng muốn có một người bạn khác... ừm... cậu không ngại nếu mình viết thư cho cậu chứ?"
Draco chớp mắt ngạc nhiên, trước khi hắng giọng và một nụ cười yếu ớt nở trên môi. "Sẽ là vinh dự của mình."
Nikolai toe toét, gật đầu trước khi chạy vội về phía Harry. Cậu ấy ôm chầm lấy cậu bé tóc đen, má ửng hồng. "Uvidimsya v sleduyushchiy raz, Hades." Gặp lại lần sau, Hades.
Harry cười khúc khích, ôm lại cậu ấy và vẫy tay chào tạm biệt.
"Em ngạc nhiên là anh để anh ấy đi dễ dàng như vậy." Luna tiến đến gần cậu, lẩm bẩm khe khẽ khi nghiêng đầu. Nụ cười thấu hiểu của cô khiến cậu lo lắng nhưng cô ấy đan tay vào tay cậu và siết chặt. Bàn tay cô ấy ấm áp và có điều gì đó trong cử chỉ của cô ấy khác với bình thường. "Phần đó của em ... đã thức tỉnh." Cô ấy thì thầm và Hadrian không hiểu cô ấy đang nói gì.
Cậu cau mày, nheo mắt lại khi Luna áp má lên má cậu. Cô ấy buộc cậu phải nhìn vào mắt cô ấy và màu xám một lần nữa được thay thế bằng đôi mắt xanh lấp lánh.
Một nụ cười lạ lẫm nở trên khuôn mặt của Luna, nhưng Harry nhận ra nó. Nó không thuộc về Luna, cả lời nói của cô ấy cũng vậy.
"Um zu leben, muss man leiden." Muốn sống thì phải chịu đau khổ.
Hadrian bị đóng băng tại chỗ, hơi thở dồn dập khi tầm nhìn của cậu mờ đi. Tóc vàng trở thành đen, mắt xám trở thành xanh. Vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cô biến thành sự tàn nhẫn sắc bén - cậu không biết nên nhẹ nhõm hay sợ hãi. Nhưng cậu vẫn đáp lại, những lời nói quen thuộc mà cậu đã từng thì thầm với cô. Nhưng tầm nhìn của cậu lại mờ đi và tất cả những gì cậu nhìn thấy là linh hồn của Luna, bị nuốt chửng bởi bóng tối không phải của cô - một bóng tối mà số phận khóa chặt. Một bóng tối mà cậu đã tìm kiếm.
"Denn der Tod ist die einzige Barmherzigkeit." Vì cái chết là sự thương xót duy nhất.
---------------------
---------------------
Ghi chú của tác giả:
Đây là chương cuối của Năm 4! Tom cuối cùng đã đến và Harry đã lấy được lượng máu cần thiết! Amarantha cuối cùng cũng sẽ được hồi sinh.
Câu chuyện còn một số lỗ hổng, đặc biệt là tình bạn nở rộ giữa Ron và Hermione với Nikolai. Họ được giới thiệu với nhau một thời gian ngắn sau khi các trường học đến và đã là bạn từ đó. Nikolai và Draco bây giờ là những người quen biết tốt. Ron cuối cùng cũng có được chữ ký của Viktor. -/Hermione và Ron đều thích Viktor và không ai trong các bạn có thể phủ nhận điều đó!/-
Và Luna! Luna thân yêu - Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy. Không. Không hề, tôi chỉ để cho thứ gì đó chiếm hữu mình và viết những thứ đã bị kẹt trong đầu tôi hàng tháng nay.
Thực ra những giọng nói la hét là theo thứ tự, nếu các bạn muốn biết. Nó là từ giọng thứ nhất đến giọng thứ mười hai, đến giọng thứ mười ba nói to. Hãy coi đó là một cái nhìn lén lút vào những kiếp sống khác mà các bạn chưa biết đến, (~ ̄³ ̄)~.
Lặp lại, đây là chương cuối cùng của Năm 4. Chương tiếp theo cuối cùng sẽ có Sirius! Tôi đã giấu người đàn ông đó quá lâu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top