26.

Một mê cung bí ẩn, những bí ẩn của tương lai được tạo ra, một vận mệnh tương lai được định sẵn.
__________________________

Phép thuật được dệt nên từ những nguyên tử tạo ra vũ trụ. Những sinh vật được sinh ra từ nó và chúng thường ở trạng thái ngủ đông. Chính phép thuật nằm trong cơ thể con người sẽ chỉ thức tỉnh khi Số Phận muốn. Do đó, những Muggle, mặc dù được cho là không có phép thuật, nhưng vẫn có một lõi phép thuật nhỏ bé nằm trong linh hồn của họ - bị khóa chặt để linh hồn của họ không thể mở chúng ra cho đến khi Số Phận muốn. Những Squib; những con người bất hạnh không thể tiếp cận phép thuật của họ vì Số Phận phán quyết khác - có thể là sự trừng phạt hay một phước lành vì phép thuật của họ bị khóa chặt, không ai biết. Bệnh tật phép thuật, những lời nguyền di truyền trong dòng máu có thể tránh được bằng cách khóa phép thuật.

Có nhiều loại phép thuật khác nhau. Từ Phép thuật Vật lý; để kiểm soát các biểu hiện vật chất của thế giới phàm trần - thực tại mà họ biết. Phép thuật Vật lý điều khiển các nguyên tố: lửa, nước, đất, không khí và tất cả các danh mục phụ nằm bên dưới chúng. Phép thuật Tâm trí tập trung vào tâm lý hơn là thể chất. Suy nghĩ, cảm xúc, trí tưởng tượng nằm trong loại phép thuật này, nhưng nó mong manh và nguy hiểm. Sau đó là Phép thuật Ảo ảnh, một dạng giao thoa giữa Vật lý và Tâm trí - trí tưởng tượng được đưa ra vào hiện thực. Một loại khác là Phép thuật Rune, được sinh ra từ phép thuật thấm vào mực, thành chữ cái, thành các ký hiệu. Các phép thuật thì đơn giản nhưng Rune tồn tại lâu hơn, chúng được kích hoạt bởi một số yêu cầu nhất định và theo một nghĩa nào đó thì bền vững hơn. Có nhiều loại khác, một số đã quá bí ẩn.

Mỗi phù thủy còn sống đều có một sở trường cụ thể đối với một trong những loại này. Một thuộc tính hòa hợp tốt với chính bản thân phù thủy. Trong từng kiếp sống của mình, Hadrian Potter đã trải nghiệm mọi loại phép thuật như một thuộc tính chính. Mặc dù cậu vẫn gặp khó khăn trong việc xác định loại phép thuật nào mình có năng lực mạnh mẽ. Đôi khi cậu nghĩ đó là phép thuật Tâm trí, đôi khi cậu nghi ngờ rằng mình đã thừa hưởng năng lực Phép thuật Vật lý của James. Điều đó có vẻ hợp lý, nhưng đồng thời, cậu cũng phải cân nhắc rằng Lily không phải là một phù thủy có Phép thuật Vật lý là thuộc tính chính.

Malcolm đã thừa hưởng sở thích về thể chất của Euphemia, giống như James. Fleamont thích chữ Rune hơn là thể chất.

Với những gì Hadrian biết về cơ thể hiện tại của mình, cậu phải thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa có thể để tìm ra các vấn đề liên quan đến vật chứa mà cậu đang cư ngụ. Thực nghiệm với phép thuật của mình là rủi ro, nhưng đó là cách tốt nhất để tìm ra cách hoạt động của cơ thể cậu. Cậu mong đợi cơ thể của mình giống hệt như kiếp sống ban đầu, nhưng không phải vậy.

KHÔNG.

Phiên bản này của cậu có thêm một vài vết sẹo trên lưng, cùng với bản năng trốn tránh mãnh liệt, không giống như kiếp sống đầu tiên táo bạo và liều lĩnh của cậu. Nó khác biệt. Thật phiền toái, nhưng cậu đã từng đối mặt với những điều tồi tệ hơn. Tâm trí cậu quay trở lại kiếp sống thứ năm, một trải nghiệm khủng khiếp - trở thành Obscurus ở độ tuổi còn quá trẻ. Thân thể và linh hồn của cậu không ổn định nhất trong kiếp sống đó - hoàn toàn kinh tởm.

Cậu nghiêng đầu sang phải, rên rỉ khi cảm thấy phép thuật của mình bùng nổ trong một giây. Mím chặt môi, cậu vuốt tóc trước khi xoay người lại và bước đến chuồng cú. Đúng như dự đoán, Hedwig đang đợi cậu. Cô cú của cậu luôn thông minh hơn những con khác - nó biết rất rõ rằng một số lá thư không nên được đưa cho cậu ở nơi công cộng. Cậu mỉm cười với cô, vuốt ve những chiếc lông trắng như tuyết của người bạn đồng hành, và thì thầm cảm ơn khi nhận lấy lá thư từ nó. Trong lúc đó, cậu cho nó ăn một vài món quà vặt khi đọc qua lá thư của Gellert.

______
Con trai yêu quý và toàn năng của ta,
______

Mở đầu lá thư khiến Harry đảo mắt.

______
"Hãy cẩn thận với tên béo" là điều ta muốn nói, nhưng con chuột béo đáng ghét đó sẽ được giải quyết. Ta đã nuôi dạy con cẩn thận và mong đợi con tra tấn dã man con chuột hại người đó.
______

Harry khịt mũi khinh thường.

______
Thứ gớm ghiếc nhỏ bé mà con nhờ ta đi lấy lại là một thứ kinh khủng. Quá nhiều lời nguyền trên một thứ quý giá như vậy! Hãy tát cho tên Chúa tể Hắc ám ngu ngốc kia vì đã nguyền rủa vật gia truyền của nhà Peverell. Hắn ta đáng bị trừng phạt vì tội ác tày trời như vậy. Ta đã thanh tẩy nó hết mức có thể, nhưng ngay cả ta cũng có thể cảm nhận được mảnh vỡ linh hồn ghê tởm của hắn bên trong viên đá.

Hedwig yêu quý không thể mang theo một thứ như vậy, nên ta đã đặt một phép thuật lên một chữ Rune mà ta đã viết trên lá thư này. Hãy chắc chắn nói 'Der Faden des Schicksals' (Sợi dây định mệnh) để kích hoạt nó và Trường Sinh Linh Giá sẽ hiện ra trước mặt con.
______

Mắt cậu lướt qua lá thư và tìm thấy một chữ Rune được viết ở rìa giấy da. Cậu ấn ngón cái vào đó, lẩm bẩm khi cảm nhận được phép thuật.

______
Nhưng hãy để ta đưa cho con một số lời khuyên, con trai yêu quý của ta: hãy thông báo cho kẻ mạo danh nhỏ bé đó về sự hỗn loạn mà hắn ta buộc phải chịu đựng do sự ngu ngốc của hắn. Thời gian mười tháng chỉ bắt đầu vào cuối giải đấu, đúng không? Hãy tận dụng mười tháng tới thật tốt. Nhớ rằng, một khi người chiến thắng được xác định, hắn ta sẽ là nô lệ của con.

Sử dụng hắn ta một cách thông minh, đừng để bất kỳ tình cảm nào trong quá khứ ảnh hưởng đến quyết định của con. Kẻ mạo danh không giống như kiếp sống thứ hai của con. Thứ nữa, đừng tuyên bố sự trở lại của một Chúa tể Hắc ám. Con đã có thể giữ bí mật về sự tự do của ta, hãy giữ im lặng về sự trở lại của tên ngốc đó. Tên già mắt long lanh đó sẽ phô trương con khắp nơi như một chiến lợi phẩm nếu hắn ta phát hiện ra.

Ngoài ra, thật thông minh khi biến người phụ nữ đó thành một biến số trong kế hoạch của con. Ta hy vọng rằng con sẽ có thể biến lão già lắm tên thành một kẻ ngốc nghếch đãng trí. Ta sẽ rất thích nhâm nhi tách trà và đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri về một vụ bê bối như vậy.

Ta không còn gì để nói nữa. Ta tin tưởng con.

Con sẽ sớm gặp em gái của con. Không phải bây giờ, nhưng sẽ sớm thôi.

Ich liebe dich, mein kostbarer Sohn (Cha yêu con, con trai quý giá của cha). Giữ an toàn.

Người cha tuyệt vời nhất của con.
______

Harry cười thầm một mình, thích thú với nội dung của bức thư. Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên khuôn mặt cậu, lướt ngón tay xuống chữ Rune được khắc trên giấy. Cậu cảm nhận được phép thuật của Gellert từ chữ Rune, hài lòng vì cha mình đã giải quyết được vấn đề trước mắt. Cậu nói những từ kích hoạt và cảm thấy phép thuật căng ra và siết chặt xung quanh mình. Một lát sau, một chiếc nhẫn rơi vào lòng bàn tay cậu và cậu cảm nhận được phép thuật ghê tởm của một Trường Sinh Linh Giá. Ít nhất, cậu đã sở hữu bốn Trường Sinh Linh Giá, năm cái nếu Nagini đã bị biến thành một cái và sau đó cậu chỉ cần bắt con rắn. Vấn đề chính của cậu là cuốn nhật ký.

Một nụ cười gượng gạo trên môi cậu, cậu nhìn qua cửa sổ và nhìn xuống hồ đen. Ngay chính giữa hồ, đứng trên mặt nước là hình bóng của Tử Thần. Thực thể ấy mặc áo choàng, quay đầu về phía Harry, hắn chỉ đơn giản vẫy tay chào. Harry sẽ phải đối mặt với sự thật rằng cậu không chỉ giết Amarantha trong năm thứ hai, mà còn gần như hủy diệt một nửa linh hồn của Tom Riddle. Có lẽ cậu có thể mặc cả với Tư Thần. Cậu đã từng làm thế trước đây, cậu có thể làm lại nếu muốn.

Và cậu cảm thấy một thứ gì đó lạnh lạnh  ở gần mình.

Những con cú trong chuồng cú dựng lông, hú và kêu ré lên vì cái lạnh đột ngột. Nhưng Hedwig, con vật cưng yêu quý của cậu, vặn cổ chào Tử Thần.

"Mặc cả, cậu nói thế à?"

Harry cười khúc khích, "Tôi phải đưa cho ngài thứ gì để lấy lại cái nửa khốn kiếp đó? Tôi không thể giữ hắn ta tỉnh táo và dưới sự kiểm soát gắt gao nếu thiếu nó." Cậu nghiêng đầu, thừa nhận sự điên rồ của mình khi mặc cả với cái chết của tất cả các thực thể. Nhưng cậu không đủ ngu ngốc đến mức giao dịch với Số Phận - không, Tử Thần dễ hơn. Tử Thần có một điểm yếu với Ignotus và Harry là hậu duệ cuối cùng của ông và là cậu bé được trao danh hiệu ngớ ngẩn là chủ nhân của họ. Ít nhất, Tử Thần có thể xem xét cho cậu.

"Luôn luôn như vậy với tôi, chủ nhân thân yêu nhất của tôi." Tử Thần lên tiếng. Từ chủ nhân được nói một cách chế giễu nhưng đồng thời cũng được nói với giọng trìu mến.

"Một mắt đền một mắt. Một răng đền một răng. Một mạng đổi một mạng..." giọng nói của Tử Thần nhỏ dần và Harry bắt gặp một nụ cười ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu. "Một linh hồn đổi một linh hồn."

Ai đó đang hét lên với cậu. Hét lên bảo dừng lại, hét lên bảo đừng làm thế. Một nửa linh hồn của Tom Riddle chẳng có ý nghĩa gì đối với cậu. Tuy nhiên... cậu cảm thấy thứ gì đó rung lên dưới áo sơ mi, một hơi ấm tỏa ra từ chiếc vòng cổ ngọc lục bảo quanh cổ. Amarantha lặng lẽ cầu xin được cứu, được sống lại lần nữa. Harry cảm thấy hối hận, tội lỗi, đau khổ. Nó nuốt chửng cậu và cậu nhắm mắt lại một lúc, suy nghĩ. Tom Riddle không đáng nhưng Amarantha thì có. Cậu kết luận và quay lại nhìn Tử Thần.

"Ngài muốn tôi lấy linh hồn của ai?" Cậu hỏi, mím chặt môi trước khi lắc đầu và lắng nghe chăm chú.

Tử Thần lại cười, nghiêng người về phía cậu. "Igor Karkaroff."

Hiệu trưởng của Durmstrang.

Harry cười khúc khích. Thì ra cũng không khó đến vậy.

Cậu nhe răng cười, đôi mắt rực lửa xanh địa ngục. "Tất nhiên rồi, người bạn đồng hành thân yêu nhất của tôi."

—————————————————————

Bartemius Crouch Jr. không ổn.

Cả tuần nay, hắn tránh Harry Potter như tránh bệnh dịch hạch chết tiệt. Hắn cho rằng thằng nhóc đó đang rất thích thú với hành động của mình, hả hê trước sự đau khổ của hắn. Barty ghét việc phải cải trang thành Moody, nhìn vào kẻ giết Evan mỗi lần soi gương. Nó khiến hắn muốn nôn mửa. Trong khi Moody thật sự đang mục rữa trong cái rương có thể nới rộng của hắn. Điều đó vẫn không ngăn cản sự bất mãn chảy qua người Barty tội nghiệp.

Mọi chuyện bắt đầu ngay từ đầu tuần. Hắn đã cố gắng hết sức để phớt lờ Potter, thậm chí cố thư giãn trong thời điểm căng thẳng như vậy. Vì vậy, hắn, là một Ravenclaw trong thâm tâm cho dù Rabastan và Evan nhiều lần khẳng định hắn rất hợp với Slytherin, đã vô tình cầm lấy một quyển sách mà thậm chí không đọc tiêu đề. Hắn đã đọc toàn bộ cuốn sách, một danh mục các quy tắc và điều lệ liên quan đến Giải đấu Tam Pháp Thuật. Và sau đó hắn tìm thấy một chương về việc đặt tên người khác vào chiếc cốc lửa mà không được sự đồng ý.

Barty thề với mọi vị thần hiện hữu và cả số phận rằng hắn đã lên cơn đau tim khi phát hiện ra điều đó. Chẳng trách Potter vênh váo đến vậy về việc hắn làm theo lời nó nói! Hắn đã tự biến mình thành nô lệ cho cậu ta và một khi giải đấu kết thúc, Barty sẽ là người hầu riêng của Potter trong mười tháng! Một nửa phép thuật quý giá của hắn sẽ bị ràng buộc với Potter trong mười tháng, hắn sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của Potter miễn là nó không giết hắn. Nhưng nỗi sợ của Barty không chỉ đơn giản là sự thật phơi bày.

Potter đã biết.

Vào ngày trước bài thi, Luna Lovegood - con gái duy nhất của Pandora quý giá - đến tìm hắn với nụ cười y hệt Pandora từng nở. Một nụ cười hứa hẹn rắc rối, và Barty biết rằng cô bé này biết hắn là đồ giả. Mắt cô lập tức nhìn vào cuốn sách và vui vẻ thông báo cho hắn về cách nó lọt vào văn phòng. "Hadrian bảo tôi rằng ngài sẽ thích nó! Anh ấy nói rằng nó sẽ cho ngài biết về số phận của ngài trong năm tới." Sau đó, cô bé bỏ chạy khỏi lớp học, nơi Hadrian Potter đang đợi cô bên ngoài.

Tên nhóc đáng ghét đó đã cười khẩy với hắn! Nụ cười hiểu biết. Sự táo bạo. Sự liều lĩnh. Sự láo xược chết tiệt!

Barty sắp chết mất.

Hắn biết James Potter hồi còn đi học. Anh ta hơn hắn một tuổi, một kẻ gây rối thuộc nhóm Gryffindor hỗn tạp tự xưng là Đạo Tặc. Nhưng Barty đã nhìn thấy một mặt khác của Potter. Đó là vào một ngày giá lạnh vào tháng 11 năm học thứ tư. Một tên ngốc nào đó đã cố tình gọi Lily Evans là máu bùn ngay trước mặt Potter. Hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của James Potter, ý định giết người mà bạn bè anh ta dường như không nhận thấy. Có lẽ Barty nhận ra vì hắn là khán giả và không quá tập trung vào Evans.

Tất cả những gì Barty biết là trong ba tháng sau đó, tên ngu ngốc tội nghiệp đó đã phải chịu đựng và khốn khổ. Không ai biết tại sao, nhưng sau sự cố đó, hắn ta bị nguyền rủa bởi những bất hạnh. Cho dù đó là những thứ đơn giản như mất đồ đạc hoặc vấp phải không khí cho đến những sự kiện nguy hiểm đến tính mạng như bị sốt nặng và suýt rơi khỏi tháp Thiên Văn. Barty cũng có thể nhớ rõ tên ngu ngốc đó - một Slytherin ngốc nghếch - la hét về một con nai đuổi theo hắn.

Barty chắc chắn rằng đó là do Potter. Không ai nghĩ đó là anh ta, có thể bạn bè anh ta nghĩ vậy, nhưng những người khác đều không để ý Nhưng Barty đã cố gắng hết sức để đóng dấu những chữ cái in hoa màu đỏ lên trán James Potter với dòng chữ "NGUY HIỂM! ĐỪNG CHỌC TỨC!".

Có vẻ như con trai anh ta cũng độc ác như cha nó.

Nhưng rồi lại... nó cũng là con trai của Lily Evans.

Barty đã dự đoán đứa con giữa hai người đó sẽ là một mối họa. Hắn chỉ không ngờ rằng Hadrian Potter lại cố tình biến cuộc sống của hắn thành địa ngục trần gian - mặc dù ban đầu chính hắn là người đặt tên Potter vào chiếc cốc. Nhưng dù sao đi nữa! Con quỷ nhỏ đáng sợ đó đã hành hạ Barty trong một thời gian dài, biết rõ bản thân sẽ bị nô dịch bởi thằng nhóc quỷ dữ đó vào cuối năm.

"Mình nên viết di chúc... đúng vậy... mình sẽ gửi nó cho Rabastan." Barty lầm bầm, nhấp một ngụm lớn Thuốc Đa Dịch. Hắn rùng mình, mùi vị của độc dược thật kinh khủng.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái chân giả, lết ra khỏi cửa.

Đã đến lúc rồi.

Vì cuộc thi chết tiệt đó - một khi tất cả kết thúc, Barty sẽ là nô lệ của Potter. Vì vậy, hắn đi săn lùng cậu bé. Nhưng thay vào đó, hắn lại tìm thấy Luna.

Cô bé mỉm cười vui vẻ với hắn, hai hộp đen trong tay. "Harry đang chuẩn bị. Anh ấy đang ở trên tháp Thiên Văn." Cô giải thích, đẩy một trong những chiếc hộp đang tuột khỏi tay cô. Nụ cười của cô bé bừng sáng, "Đừng gây gổ với anh ấy. Anh ấy không có tâm trạng tốt nhất nhưng sẽ cư xử lịch sự."

Barty gật đầu, có phần biết ơn vì sự giúp đỡ. Nhưng Luna chỉ cười, vội vã chạy đi - nhưng cô tạm biệt hắn. "Cẩn thận nhé, chú Barty!"

Hắn chết lặng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô bé. Giọng nói của cô biến mất trong khoảng không và Barty không nói nên lời. Hắn không ngờ Luna lại gọi hắn là chú. Pandora sẽ chọn Regulus làm cha đỡ đầu, không phải Barty nhưng...

Luôn có khả năng hắn nuôi dạy Luna, cùng với những người còn lại trong nhóm của họ. Giá như không có chiến tranh... có lẽ...

Lắc đầu, hắn nguyền rủa bản thân vì đã chìm đắm trong tình cảm và vội vã đến tháp Thiên Văn. Cái chân giả khiến hắn khó chịu, không thể đi lại bình thường cũng không thể vội vàng. Hắn chỉ hy vọng rằng Potter không rời đi - nhưng hắn chắc chắn cậu bé đang đợi hắn. Mặc dù nó khiến cái tôi của Barty đau nhói, nhưng bây giờ Potter là lựa chọn tốt nhất. Hắn đang mạo hiểm quá nhiều; cuộc sống của hắn, số mệnh của chúa tể của hắn, phép thuật của hắn! Hắn đang mạo hiểm tất cả chỉ vì một biến số không xác định trong kế hoạch, một câu đố theo nghĩa đen. Nếu các vị thần có thật, hắn sẽ cầu nguyện cho bản thân mình ngay bây giờ.

Và như Luna đã hứa, Hadrian Potter đang đợi hắn ở tháp Thiên Văn. Cậu mặc áo choàng đen đỏ, tóc không hề chải chuốt. Cậu bé đang lau kính, thậm chí không thèm để ý Barty khi hắn bước vào phòng. Sự hiện diện của hắn rất rõ ràng, không chỉ vì phép thuật của hắn mà còn vì cái chân giả đáng ghét đó.

"Cảm giác thế nào... khi mang khuôn mặt của kẻ sát hại người bạn thân nhất của mình?" Potter hỏi, thậm chí không thèm nhìn hắn; như thể Barty không xứng đáng vậy.

Barty khẽ rùng mình, cau mày nhìn Potter, người chỉ đơn giản lầm bầm.

Vào lúc này, hắn cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sai lầm của mình; nhầm lẫn của mình. Phép thuật của hắn ngay lập tức bị kéo về phía Potter, cuộn quanh hắn và tạo ra một loại dây buộc với cậu bé. Không phải một kết nối - một sợi xích. Potter cầm một sợi dây vô hình trong tay, nối với lõi phép thuật của Barty, và hắn cảm thấy mình như một con chó vì điều đó.

Potter dường như biết mình đang làm gì, khi Barty cảm thấy một thứ gì đó giật nhẹ phép thuật của hắn. Hắn nhìn thấy Potter nhếch mép, như thể đang bảo hắn rằng hắn đã xong đời.

"Thật kinh khủng, phải không?... Bị trói buộc, phép thuật của ngươi bị đe dọa. Ngươi thực sự nên suy nghĩ kỹ trước khi làm." Potter dài giọng nói, búng ngón tay. Barty suýt nữa thì quỳ xuống khi phép thuật của hắn phản ứng dữ dội trước mệnh lệnh im lặng. "Quyển sách ta nhờ Luna đặt trong văn phòng của ngươi là bản gốc của những cuốn sách đã bị loại bỏ khỏi lâu đài. Cảm ơn Dumbledore vì sự thiếu hiểu biết của ngươi, vì thực tế là ông ta đã giấu hoặc tiêu hủy phần lớn số sách mà Hogwarts từng chứa."

Hắn không thể tin vào tai mình khi nghe Potter nói. Cây đũa phép của cậu không thấy đâu nhưng Barty có thể cảm nhận được phép thuật đan chặt chẽ quanh cậu bé. Nó sẽ thực hiện theo yêu cầu của cậu, Barty biết điều đó.

"Tiến hành đi. Ngươi muốn gì?" Hắn gầm gừ.

Potter cười khúc khích, "Nghĩa trang ở Little Hangleton là nơi mà khoá cảng sẽ đưa ta đến, đúng không?"

Barty rùng mình, nó biết điều đó từ khi nào?! Hắn nghiến răng, miễn cưỡng gật đầu.

"Chúa tể nửa sống nửa chết của ngươi đang cư ngụ tại ngôi nhà cũ của người cha Muggle của hắn... thật trớ trêu." Potter cười một cách tàn nhẫn. "Ngươi có biết điều gì đã biến hắn thành như vậy không? Điều gì đã biến hắn thành một bóng ma và nguyên nhân khiến hắn đột ngột phát điên?"

Barty xấu hổ lắc đầu. Khi còn là học sinh năm nhất, hắn đã nghe các học sinh lớn hơn nói về sự vĩ đại và nhân từ của Chúa tể Hắc ám. Ngài ấy thật vĩ đại, hùng mạnh, thông minh, một thiên tài! Ngài ấy là định nghĩa theo nghĩa đen của sức mạnh.

Nhưng bây giờ Barty lại ở đây, dưới sự kiểm soát của một cậu bé mười bốn tuổi dường như biết tất cả mọi thứ.

"Pandora Olivander..." Harry lẩm bẩm, "Cô ấy và Regulus biết chính xác điều gì đã khiến Voldemort phát điên. Và ngươi biết gì không? Điều đó đã giết chết họ." Harry khạc nhổ, gầm gừ và quẹt tay lên không trung.

Barty cảm thấy phép thuật của hắn bị bẻ gãy, giãn ra theo các hướng khác nhau trước khi nó hoạt động giống như cao su và bật lại vào da hắn. Nó châm chích, bỏng rát, Barty cảm thấy da mình bốc cháy!

"Trường Sinh Linh Giá; những tạo vật kinh tởm. Ngươi chia tách linh hồn của mình thông qua một nghi thức đẫm máu, một mạng sống để chia linh hồn của ngươi thành các mảnh khác nhau. Chủ nhân của những linh hồn như vậy sẽ lưu trữ các mảnh linh hồn của họ trong các đồ vật, những vật chứa được bảo vệ bằng phép thuật bởi linh hồn của họ... nhưng càng chia nhỏ linh hồn, ngươi càng mất nhiều thứ. Sự tỉnh táo của ngươi - nó thường là thứ bị ảnh hưởng nhiều nhất, tâm trí." Harry xoa tay lên không trung, mắt sáng lên vài giây trước khi ánh sáng tắt dần. "Tâm trí là thứ gắn bó nhất với linh hồn của ngươi. Làm hỏng linh hồn và ngươi sẽ làm hỏng tâm trí."

Barty nuốt nước miếng. Hắn cúi đầu xuống, rùng mình trước giọng điệu lạnh lùng mà Potter dùng để giải thích mọi thứ. Hắn biết về Trường Sinh Linh Giá, không nhiều, nhưng hắn biết về loại phép thuật bị cấm. Chia cách linh hồn của bạn thông qua việc giết người là một điều kinh tởm, ngay cả với Barty. Nó khiến bạn sống sót cho đến khi Trường Sinh Linh Giá bị phá hủy - và Voldemort đã sống sót sau khi bị bùa chú hắc ám của chính mình phản lại. Ánh mắt hắn hướng về phía Potter, người đang mỉm cười buồn bã trước nhận thức kinh hoàng trên mặt hắn.

"Hắn đã tạo ra khoảng... sáu Trường sinh linh giá. Voldemort đã chia linh hồn của hắn sáu lần." Barty rùng mình. Hắn không biết phải sợ điều gì. Rằng Chúa tể của hắn đã chia linh hồn thành nhiều mảnh hay Potter biết. "Ta đã tìm thấy năm mảnh."

Bị sốc đến phát cuồng, Barty giật đũa phép và rít lên đau đớn. Cây đũa phép của hắn bị hất văng khỏi tay và hắn nhìn chằm chằm về phía Potter. Cậu bé đã rút đũa phép ra, xoay nó như một cái dùi trống, nhìn hắn với vẻ khinh thường.

"Ta không thích sự bất tuân, Crouch, ta cũng không có kiên nhẫn với ngươi. Dù ngươi có thích hay không, ta là người duy nhất thực sự có thể khôi phục lại thứ đáng thương mà ngươi gọi là Chúa tể Hắc ám." Potter giật nhẹ một cái và Barty thở hổn hển. Phép thuật của hắn một lần nữa phản ứng lại, dễ dàng khuất phục trước Potter và chính phép thuật của hắn quay lại chống lại hắn - hắn quỳ xuống. "Đêm nay, ta sẽ đạt được thứ mình muốn. Ngươi sẽ không thể ngăn cản ta, Barty... nhưng nếu ngươi muốn giúp đỡ... thì-"

Nụ cười đáng nguyền rủa đó. Barry nuốt nước miếng, không thể rời mắt khi hắn rít lên đau đớn. Một lần nữa, phép thuật của hắn phản ứng như cao su, kéo dãn rồi bật trở lại vào da hắn. Nó bỏng rát.

"Có lẽ ta sẽ chẳng làm gì. Ít nhất ta sẽ xóa bỏ ký ức của ngươi, tệ nhất là quăng ngươi cho Giám Ngục." Potter nói chậm rãi, cười toe toét một cách đen tối.

"Giờ thì ngoan đi. Kiên nhẫn của ta đang cạn kiệt và ta ghét phải nhìn thấy cha ngươi lôi ngươi trở lại Azkaban." Sự tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt màu ngọc lục bảo, "Ngươi không muốn quay lại đó, phải không? Ngươi không muốn lãng phí sự hy sinh của mẹ ngươi."

"Làm sao ngươi-"

Môi của Barty bịt kín, nhìn chằm chằm vào chuyển động của đôi tay Potter. Hắn trừng mắt nhìn cậu bé, người gần như hoàn toàn kiểm soát phép thuật của hắn, buộc hắn phải thực hiện theo mệnh lệnh của cậu.

"Ta sẽ khiến cuộc sống của cha ngươi khốn khổ nếu ngươi giúp ta. Cái chết là quá nhẹ nhàng cho ông ta, phải không? Ngươi muốn ông ta phải đau khổ, ngươi muốn những bất hạnh giáng xuống ông ta và nhìn ông ta mục rữa trong những khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời. Vì vậy hãy giúp ta... giúp ta và ta sẽ đáp ứng mong muốn của ngươi."

Cổ họng hắn khô khốc, không nói nên lời. Nó thật cám dỗ. Cảm giác như có một con rắn quấn lấy hắn, thì thầm vào tai hắn về những tội lỗi hắn muốn phạm phải. Hơi thở hắn nghẹn lại, im lặng nhìn chằm chằm vào Potter và toàn thân run rẩy. Làm thế quái nào thằng nhóc này lại là Gryffindor? Tại sao cái mũ lại để tâm trí thông minh và tàn độc của nó lãng phí ở cái hang ổ của những tên hề đó? Nhưng rồi lại, Potter đã thừa nhận rằng mình có thể là một Slytherin.

Một tia đói khát thoáng qua trong mắt Potter. Lòng tham, lòng tham không thể tưởng tượng nổi dường như đè bẹp Barty mà không cần nói một lời nào.

"Giúp ta và ngươi sẽ lấy lại được Chúa tể của mình. Giúp ta và cha ngươi sẽ phải đau khổ. Giúp ta..." Cậu im lặng, thả lỏng sợi xích vô hình mà cậu đang trói Barty, "và ta có được thứ ta muốn và ngươi không phải chịu cơn thịnh nộ của ta."

—————————————————————

Bất cứ lòng tốt nào Harry sở hữu cũng biến mất ngay khi cậu bước vào mê cung. Cậu đi đầu tiên, tiếp theo là Fleur, rồi đến Viktor, và cuối cùng là Cedric. Thứ tự khác với ban đầu vì thứ tự của những người chiến thắng vòng thi thứ hai đã khác. Ơ thì... Harry vẫn giữ vị trí thứ nhất. Cậu chỉ dừng lại để quay về phía đám đông, đôi mắt nán lại ở một vài người nhất định. Gia đình Weasley và Hermione, Nikolai, Draco và Lincoln, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, là Luna. Cậu nở một nụ cười với nhà tiên tri của mình trước khi bước vào mê cung.

Kế hoạch rất đơn giản.

Cậu phải đến chỗ chiếc cúp đầu tiên và đảm bảo Cedric hoặc bất kỳ quán quân nào không đến gần nó. Nếu họ đến gần, cậu chỉ đơn giản là thay đổi ký ức của họ.

Các chướng ngại vật trong mê cung tốt nhất là tầm thường. Những thứ kỳ quái của Hagrid thì thú vị nhưng cậu không quan tâm nhiều đến chúng. Không khó để thổi bay chúng và biến chúng thành những bụi cây được phù phép. Cậu có mong muốn đơn giản là thiêu rụi hàng rào và cắt ngang mê cung nhưng cậu sẽ phải tìm cách để vượt qua nó. Mặc dù đó là một công việc tẻ nhạt.

Trái, đi sang trái. Tiếng của Regulus thì thầm và cậu đi theo. Nếu Luna có mặt, cô ấy sẽ bình luận về việc cậu tuân theo một con ma mà tâm trí cậu tạo ra như thế nào. Nhưng cậu có thể đổ lỗi cho ai? Con ma trong tâm trí cậu là sản phẩm của trái tim tan vỡ và mong muốn của cậu đối với người đầu tiên nói với cậu rằng lòng tham không tự động biến cậu thành một người xấu.

Phải.

Trái.

Phía trước.

Cả hai con đường đều là ảo ảnh khiến cậu đi vòng tròn. Quay lại và đi sang phải.

Mỗi một hướng dẫn mà giọng nói nói với cậu, cậu đều tuân theo một cách im lặng và đã trốn tránh được nhiều quái vật. Mặc dù cậu khá biết ơn vì đã tránh được Nhân sư, cậu đã cười khẩy ngay khi gặp phải một Ông Kẹ. Con quái vật đáng ghét đó thậm chí không xuất hiện và Harry nghe thấy tiếng rên rỉ của nó. Cậu nhếch mép, hài lòng vì một số sinh vật Hắc ám có thể cảm nhận được cậu và sợ hãi. Nó xoa dịu những phần hung ác trong tâm hồn cậu, những phần khao khát tàn sát.

Cậu có giết con chuột không?

Harry chùn bước trong giây lát. Chân mày cậu cau lại và nghiêng đầu về hướng giọng nói to nhất, bên trái. Giọng nói thờ ơ, nam tính hơn nữ tính.

"Isaac?" Cậu ngạc nhiên. Cuộc sống thứ tám không đặc biệt hay nói, thường chọn cách im lặng với kiếp thứ chín và thứ năm. Nhưng Harry lắc đầu, có phần nhẹ nhõm vì những khía cạnh khác nhau của cậu vẫn sẵn sàng nói chuyện. Giờ nghĩ lại, mình không nghe thấy gì từ Arcturus kể từ khi mình đến đây.

Thật kỳ lạ nhưng sau đó cậu đã quen với nó.

"Nếu tôi muốn Sirius tự do thì tôi phải giữ hắn ta sống... tạm thời. Các Giám Ngục sẽ thích một bữa ăn mới nhưng tôi không nghĩ chúng sẽ thích mùi vị của chuột." Cậu cười khúc khích, xoay đũa phép giữa các ngón tay. Liếc nhìn những dây leo được yểm bùa đang bò lên chân mình, cậu lẩm bẩm và niệm một câu thần chú incendio không tiếng động. Cậu thích thú nhìn nó cháy.

"Bây giờ... Leo thân mến, đi đâu đây?"

Phía trước.

Cậu tuân theo mệnh lệnh. Tuy nhiên, cậu cảm thấy rất khó chịu khi chạm trán với Cedric. Đôi mắt của Hufflepuff sáng lên như những vì sao khi nhìn thấy cậu và Harry chỉ cảm thấy kiệt sức. Cảnh tượng Cedric xuất hiện giống như việc sinh lực bị hút ra khỏi người cậu. Chàng trai trẻ quá sôi nổi, quá vui vẻ, quá hạnh phúc. Có lẽ kiếp sống đầu tiên của cậu thích tính cách tươi sáng nhưng bản thân hiện tại của cậu lại thấy mệt mỏi vì điều đó. Hầu hết các khía cạnh của cậu đều đồng ý.

Harry chỉ miễn cưỡng cười mỉm trước khi làm theo bản năng Gryffindor của mình... và chạy theo hướng ngược lại.

Đồ ngốc! Chỉ cần làm cho con lửng chết tiệt đó bất tỉnh và chạy trốn! Tên đó không mạnh bằng cậu đâu! Giọng của Regulus hét lên và mắng mỏ cậu. Tuy nhiên, nó vẫn đủ tử tế để chỉ cho cậu hướng đi đúng. Chết tiệt. Trái rồi phải, rồi tiến lên.

Harry quay gót và rẽ phải thật gấp. Cậu ta chết lặng khi nhìn thấy một con Quái Tôm Đuôi Nổ. Một con khá lớn. Harry nhăn mặt, chĩa đũa phép về phía nó và không ngần ngại. "Sectumsempra." Câu thần chú ngay lập tức cắt đôi con quái vật ghê tởm và Harry gầm gừ trước vết máu rỉ ra từ xác nó.

Snape có thể là một tên khốn kiếp đáng ghét nhưng hắn ta là một thiên tài theo cách riêng của mình. Nếu ai đó tìm thấy con Quái Tôm Đuôi Nổ, họ sẽ không nhận ra phép thuật của cậu. Snape có thể nhận ra nó nhưng hắn sẽ không biết đó là Harry. Tên khốn đó nghĩ rằng Harry và cha cậu là những phù thuỷ ánh sáng. Thật vô lý - hoàn toàn ngu ngốc khi cho rằng một Peverell, đặc biệt là những người không bị phép thuật gia đình từ bỏ, là phù thuỷ ánh sáng. Cảm thấy thật nhục nhã.

Chết tiệt... thật ghê tởm. Cậu ta nghe thấy Orpheus gầm gừ nhưng ngay sau đó là tiếng cười điên loạn. Phải công nhận với Hagrid, ông ấy là một nhà lai tạo quái vật tài ba.

"Im lặng đi đồ đần." Harry càu nhàu, chém qua những bụi cây cản đường, nhăn mặt, muốn hét lên trời vì phải chịu đựng cái sự ngu ngốc được gọi là mê cung này. Cậu ghét cảm giác mọi thứ trở nên phức tạp trong những khoảnh khắc không nên phức tạp. Chuyện này lẽ ra phải dễ dàng!

Cậu mãi mãi nguyền rủa số phận, cậu đã làm điều đó ngay từ khoảnh khắc chết lần đầu tiên.

Nhưng tạ ơn số phận vì sự tàn nhẫn và lòng tốt của nó, Harry nhìn thấy tia sáng màu xanh. Chiếc cúp Tam Pháp Thuật đang nằm trong tầm nhìn của cậu... nhưng Viktor, Fleur và Cedric cũng vậy. Tạ ơn số phận vì lòng tốt của nó đi kèm với thêm nhiều rắc rối. Cả bốn quán quân đều chạm mắt nhau, không ai trong số họ nhúc nhích.

"Này... có lẽ chúng ta nên-"

Harry thậm chí không ngần ngại. Cậu sẽ không để bất kỳ ai trong ba người đó chết vì chạm vào cái cốc chết tiệt đó. Cậu lao đến chiếc cúp bạc và xanh lấp lánh. Ba người kia di chuyển ngay lập tức nhưng đã quá muộn.

Harry cười toe toét với họ và trong một khoảnh khắc, họ tức giận, trước khi nở những nụ cười miễn cưỡng và mệt mỏi. Khoảnh khắc Harry chạm vào chiếc cúp, cậu cảm thấy phép thuật xung quanh mình dịch chuyển, vặn xoắn, xoay tròn, và rồi cả người cậu quay cuồng. Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của những quán quân lớn tuổi.

Đất lạnh và bụi bẩn chạm vào chân cậu khi cậu hạ cánh. Giữ chặt chiếc cúp, cậu hướng ánh mắt về phía tiếng rít. Người cậu cứng đơ lại khi nghe thấy ai đó ra lệnh tấn công cậu. Một cảm giác phép thuật quen thuộc ập đến và Harry tạo ra một trường lực trước khi một câu thần chú có thể đánh trúng cậu. Cậu nghe thấy những tiếng hét thảm hại của kẻ phản bội đã giết cha mẹ cậu và cậu có ham muốn săn lùng.

§Chủ nhân! Chủ nhân! Tôi sẽ được cứu!§ Amarantha reo lên mừng rỡ và Harry cười khẩy.

§Đúng vậy...§

Peter rùng mình trước tiếng rít phát ra từ miệng cậu.

Đôi mắt Harry loé lên tia cuồng loạn và lúc đó cậu cảm thấy mình giống động vật hơn là con người. Có lẽ đó là do cách cậu nhìn nhận Peter là một con chuột chứ không phải con người, nhưng cơ thể cậu phản ứng lại suy nghĩ của chính mình. Để cho thấy, vì thực tế những giọng nói trong đầu đang cảnh báo cậu hãy kín đáo, cậu giơ đũa phép lên và bắn một lời nguyền choáng váng mạnh về phía Peter.

Con chuột ngu ngốc giật bắn người, rít lên vì lời nguyền trước khi Harry nhanh chóng thực hiện một câu thần chú im lặng khiến hắn ta bất tỉnh hoàn toàn.

"Đuôi Trùn... thấy chứ... cái gì..."

Harry lè lưỡi. Cậu dán chặt mắt vào con quái vật homunculus đang quằn quại dưới tấm chăn. Nó được quấn chặt quanh hắn, gần như bóp nghẹt thứ chết tiệt đó. Harry nghe thấy một tiếng rít khác và mỉm cười, hài lòng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc.

§Đi ra... Người lạ ...§ con rắn nói nhưng tâng bốc, §Tại sao ngươi lại có mùi giống đứa trẻ đó?§

Đã nhiều thập kỷ, gần một thế kỷ kể từ lần cuối cùng cậu nhìn thấy Nagini.

§Chào Nagini. Tôi không cho rằng Riddle đã biến cô thành Trường Sinh Linh Giá để sống sót.§ cậu lẩm bẩm, khom người xuống ngang tầm con rắn. "Thành thật với tôi để tôi có thể đảm bảo hắn ta sống sót." Cậu biết rõ hơn bất kỳ ai rằng Nagini có thể hiểu mình. Trước đây cô là một con người, nhưng ngay cả khi đó, sự biến đổi của cô không khiến cô mất khả năng hiểu lời nói của con người.

Con rắn ngập ngừng. Nagini liếc nhìn về phía con quái vật homunculus trước khi hướng ánh mắt sắc lẹm về phía Harry. Có một... sự lôi kéo, một cảm giác quen thuộc dường như khiến cô ngạt thở. Cô không thể hiểu nhưng cô đã từng gặp cậu bé này trước đây.

§Đúng...§

"Tôi hiểu rồi... Tôi không nghĩ sẽ an toàn để lấy mảnh vỡ đó ra khỏi người cô ngay bây giờ... cô có hai lời nguyền trong người và nó vẫn đang thích nghi." Harry lè lưỡi, "Và tôi đã nghĩ rằng mình có thể biến hắn ta hoàn toàn trở thành người phàm... nhưng tôi cho rằng với một phần nhỏ linh hồn mà cô có, thì cũng đủ."

Harry lẩm bẩm một mình, nhắm mắt lại khi nhìn về phía cái vạc đã được chuẩn bị sẵn. Nó sẽ không hữu ích lắm nhưng cậu chỉ đơn giản có thể nói rằng Riddle cần phải bị ném vào nồi kim loại và đập đầu vào đó. Cậu cười buồn bã, khúc khích một mình khi cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm lấy mình.

"Chiếc cúp mà cậu yêu cầu yêu tinh lấy lại." Tử Thần nói và đưa cho cậu một cái hộp - chiếc cúp của Helga Hufflepuff. "Vương miện của Rowena Ravenclaw. Quyển nhật ký được phục hồi. Ba thứ còn lại đang nằm trên người cậu."

Harry gật đầu, miễn cưỡng tháo nhẫn và mề đay. Cậu thở dài thườn thượt, đặt những Trường Sinh Linh Giá theo hình tròn xung quanh cái xác khô của Tom Riddle. Với cả với sự miễn cưỡng hơn, Harry cũng tham gia vào vòng tròn đó. Cậu đặt một tay lên vết sẹo và nhìn lại hình bóng của Tử Thần, thứ mà Nagini đang rít lên sợ hãi.

"Tôi có còn giữ được khả năng nói Xà Ngữ không?"

"Tất nhiên là có."

Harry lầm bầm khe khẽ và nghiêng đầu từ bên này sang bên kia.

Cuối cùng thì cậu cũng loại bỏ được cái linh hồn chết tiệt đang ký sinh trong người mình.

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:

Ồ wow! Hơn 100.000 từ rồi sao?! Thật bất ngờ đấy. Không bao giờ nghĩ tôi có thể viết được nhiều đến vậy!

Dù sao đi nữa, bây giờ mọi người cần biết một vài điều.

1.    James và Lily trong câu chuyện này không hoàn toàn giống như trong truyện gốc. Họ hơi tối tăm hơn một chút. Tôi muốn James nhận thức và kết nối nhiều hơn với nguồn gốc Peverell của mình, nói cách khác, anh ấy có kiến thức về ma thuật hắc ám và phép thuật triệu hồi người chết. Anh ấy sẽ hơi độc ác vì anh ấy rất bảo vệ mọi người. Lily cũng tương tự như vậy. Cô ấy không phải là một phù thủy ánh sáng. Cô ấy là một người phụ nữ tò mò và tuyệt vời, người khao khát sức mạnh bởi vì đó là nguồn gốc cho tham vọng của Harry. Lily là một phù thủy gốc Muggle. Cô ấy hiểu về sự đấu tranh. Cô ấy biết cảm giác bị coi thường như thế nào, không chỉ vì huyết thống của mình mà còn vì cô ấy là phụ nữ. Cô ấy đã từng trải qua sự cố chấp, phân biệt chủng tộc và những lời lăng mạ từ cả thế giới Muggle và thế giới phù thủy. Không ai trong hai người hoàn toàn tốt, nhưng họ cũng không phải là kẻ xấu. Họ thuộc phe trung gian.

2.    Cả hai đều khá đáng sợ đối với những người không phải bạn của họ.

3.    Giá trị đạo đức của Harry rất tồi tệ. Trạng thái tinh thần của cậu ấy không được tốt như những gì các bạn có thể thấy. Chúng ta phải tính đến điều này. Cậu ấy tham lam và có phần đói quyền lực nên sẵn sàng làm những việc điên rồ như hồi sinh một Chúa tể Hắc ám để đạt được thứ mình muốn (Amarantha)

4.    TOÀN BỘ GIA ĐÌNH POTTER CHẾT TIỆT - CHO DÙ LÀ SINH RA, ĐƯỢC NUÔI DƯỠNG, HAY KẾT HÔN - ĐỀU THUỘC PHE TRUNG GIAN VỀ ĐẠO ĐỨC. H-ọ l-à n-h-ữ-n-g n-h-à t-r-i-ệ-u h-ồ-i n-g-ư-ờ-i c-h-ế-t t-h-e-o d-ò-n-g d-õ-i, m-ộ-t s-ố n-g-ư-ờ-i s-ẽ t-ồ-i t-ệ h-ơ-n, m-ộ-t s-ố s-ẽ t-ố-t h-ơ-n.

5.    Đây là fanfic, không phải canon. Chỉ là những thứ tự thỏa mãn bản thân xuất hiện trong đầu tôi một ngày và khiến tôi bị ám ảnh cho đến khi viết nó ra.

Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng: TOM SẼ XUẤT HIỆN Ở CHƯƠNG TIẾP THEO!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top