22. Lụa xanh hoàng gia và bạc sáng loá
"Làm bạn nhảy của anh trong dạ hội nhé?" Harry thì thầm trong khi Luna khúc khích trước lời đề nghị của cậu.
Căn phòng yêu cầu trở thành nơi trú ẩn nhỏ bé của họ, chỉ dành cho hai người (ít nhất là hiện tại). Căn phòng được bài trí theo phong cách phòng khách thời Victoria, với một nét đặc biệt. Một bùa chú được đặt trên trần nhà, tạo ra ảo ảnh của bầu trời đêm. Những vì sao lấp lánh phía trên họ, khi họ đang đọc những cuốn sách riêng.
Trên tay Harry là một cuốn sách về các loại phép thuật khác nhau mà cậu đã đề cập với Cedric. Một lần nữa, cậu không nói dối về việc có một cuốn sách liên quan đến chủ đề đó, chỉ là sự thật rằng cậu không mua nó ở Hẻm Xéo. Việc lấy một vài cuốn sách từ Numengard dễ hơn là lãng phí vàng quý giá vào một cuốn sách về những thứ cậu đã biết.
"Tại sao lại là em? Em nghi ngờ anh muốn em là kho báu của anh." Luna mỉm cười, gập sách lại. Những chữ bạc trên tiêu đề chói vào mắt cô: "NHỮNG ĐOÁ HOA TỪ LUCIAN GỬI GRACE."
Theo những gì Harry nhớ, đó là một cuốn sách mà cậu đã đọc lướt qua trước khi vứt bỏ. Một câu chuyện tình yêu về Lucian, con trai duy nhất của một gia đình có nhiều con gái, và Grace, một cô gái về cơ bản là kẻ bị ruồng bỏ trong thị trấn của họ. Mặc dù Harry suy đoán nó không phải về một chàng trai và một cô gái, mà là về hai chàng trai, vì cách tác giả viết nhầm cô ấy thành anh ấy nhiều lần.
"Ừm... Lần này anh không thích đi với Patil. Bên cạnh đó, anh cảm thấy thoải mái hơn với em - có thể tránh giẫm chân em." Cậu cười khúc khích, rời mắt khỏi cuốn sách để nhìn Luna.
______
"Một số phù thủy sẽ khám phá ra thuộc tính của họ ngay khi phép thuật của họ bắt đầu bộc lộ, tuy nhiên, đã có những trường hợp thuộc tính chính của họ xuất hiện muộn hơn trong cuộc sống. Đây là một hiện tượng thường thấy ở những người thiếu quyết đoán hoặc những người được coi là người thợ của mọi nghề.
Biết được thuộc tính chính của bạn là một yếu tố quan trọng trong việc rèn luyện phép thuật của bạn. Vì đó là chuyên môn của bạn, tốt nhất là bạn nên tập trung vào nó và hoàn thiện nó để đạt được sự thành thạo mà bạn được định sẵn sẽ giỏi..."
______
Luna lẩm bẩm, mở lại sách và tựa lưng vào ghế. Lửa cháy âm ỉ, mang lại hơi ấm cho căn phòng lạnh lẽo... à, là bên phía Luna. Harry đã niệm một bong bóng nhỏ để giữ cái lạnh xung quanh mình. Điều khiển phân tử không khí xung quanh mình và tạo ra một rào chắn ngăn không cho hơi nóng đến gần hơn.
"Patil cũng không tệ."
"Không phải họ xấu, mà là anh không thoải mái với họ... Anh không thích bị chạm vào người và anh sẽ tránh xa người khác chạm vào mình nếu có thể." Harry thở dài, luồn tay qua tóc và tháo kính. Mắt cậu lại mờ đi, cậu trừng mắt nhìn chiếc kính tròn. "Cuối cùng thì anh cũng phải đi chữa mắt..."
"Cuối tuần có thời gian trống. Anh có muốn lẻn ra ngoài trong lúc đó không?" Luna đề nghị, nụ cười bí ẩn đặc trưng của cô nở trên mặt.
Harry lẩm bẩm đáp, "Đó là đồng ý?"
"Tất nhiên."
"Chúng ta sẽ đi mua cho em một chiếc váy."
"KHÔNG."
"Nó sẽ có màu xanh lam hoặc bạc."
"KHÔNG."
"Anh đã biết phải đi đâu..."
Luna thở dài. "Được rồi. Anh thắng."
Harry nhếch mép, "Anh biết mà."
Cứ thế, Harry đã lén đưa mình và Luna ra khỏi Hogwarts vào cuối tuần. Với sự nhộn nhịp của vũ hội Giáng Sinh sắp tới và nhiều cô gái đổ xô đi mua váy, mọi người dễ dàng không nhận thấy họ biến mất.
Điểm dừng chân đầu tiên là Trang viên Potter. Chiếc nhẫn khóa cảng hữu ích hơn mong đợi. Khi chân họ chạm sàn của sảnh trang viên, Harry nheo mắt nhìn vẻ trống trải nơi đây.
Gellert không ở đó.
Tuy nhiên, Trường Sinh Linh Giá thì có. Dobby đã làm theo yêu cầu và Harry có thể cảm nhận được linh hồn chết tiệt đó trong phòng ngủ của mình.
"Ông ấy không ở đây." Cậu lẩm bẩm, thất vọng vì không thấy người cha được cho là của mình của mình trong dinh thự. "TULIP! CLAY!"
Hai gia tinh ngay lập tức xuất hiện, trông có vẻ háo hức khi nhìn thấy chủ nhân của họ. Mặc dù ánh mắt họ thoáng lướt qua Luna, một biến số không xác định trong dinh thự. Họ liếc nhìn nhau, trước khi cúi chào và chào Harry theo cách thích hợp - sử dụng tên chính xác của cậu thay vì Harry.
"Gellert ở đâu? Hay là Felix nếu ông ấy thích."
"Ngài Gellert đã đi Đức cùng Winly."
"Còn Dobby?"
"Dobby đang đợi ngài Hadrian tại cửa hàng của Bà Eloise."
"Bà Eloise?" Luna hỏi, nheo mắt nhìn cậu. Harry chỉ nắm lấy tay cô và hôn mu bàn tay, nụ cười ranh mãnh nở trên môi.
"Chúng ta tìm người cha phiền phức của anh trước." Cậu nói và phóng lên lầu đến một trong nhiều căn phòng trong dinh thự. Cậu bước vào một trong những phòng dành cho khách và dừng lại trước tấm gương tròn. Cánh cửa lại mở ra, Luna bước vào sau cậu vài giây.
Khi những ngón tay của cậu ấn lên gương, sương giá bắt đầu phủ lên nó. Khi thấy chấp nhận được, cậu dừng phép thuật một lát trước khi vẽ những chữ Rune lên lớp sương. Khi Sirius đưa cho cậu một mảnh gương vào kiếp thứ ba, cậu thấy đó là một ý hay. Vì vậy, cậu đã nghiên cứu nó và tìm thấy những chữ Rune hoàn hảo để tạo ra những chiếc gương giao tiếp đó.
Khi chiếc gương bắt đầu gợn sóng như nước, cậu lặng lẽ lùi lại và chờ đợi. Một phút trôi qua, chiếc gương từ hình ảnh phản chiếu méo mó của chính mình chuyển sang hình ảnh một người đàn ông đang kiểm tra chiếc bình hoa xấu xí nhất mà cậu từng thấy.
"Cái gì... cái quái gì thế này?"
Gellert chớp mắt ngạc nhiên, quay đầu lại cho đến khi nhìn thấy Harry và Luna trong hình ảnh phản chiếu của tấm gương của mình. Đôi mắt không cân xứng ngạc nhiên trước khi ông mỉm cười nhẹ nhàng với hai người.
"Mein Sohn (Con trai)... thật là một bất ngờ thú vị."
"Quay trở lại đây. Tôi không thể rời khỏi đất nước mà không có một người lớn thực sự. Váy của Luna sẽ được may ở Pháp!" Harry yêu cầu, chống tay vào hông mình, trừng mắt nhìn Gellert. Cậu nhanh chóng phớt lờ ánh nhìn khó tin trên mặt Luna.
"Hm... cho ta một phút." Cuộc gọi bị ngắt ngay lập tức và điều tiếp theo Harry biết là cậu cảm thấy phép thuật của Gellert tràn vào dinh thự. Cậu liếc nhìn Luna, trước khi sải bước dài trở lại sảnh vào.
Đúng như dự đoán, Gellert đang đứng giữa sảnh, phủi bụi chiếc áo khoác xám đen. Người đàn ông nở một nụ cười chào đón hai người, mái tóc vàng rất - rất - nhạt (Harry gọi là trắng) của ông được thả tự nhiên, không còn dấu hiệu của keo vuốt tóc. May mắn thay, ông dường như không có vẻ say xỉn, mà giống có vẻ... thư giãn hơn. Nó làm Harry khó chịu, người đang khá căng thẳng về rất nhiều thứ.
"Chúng ta đến Pháp để mua lễ phục và váy cho Luna. Sửa đôi mắt tồi tệ của tôi, và có thể mua chút bánh. Chúng ta trở lại Hogwarts vào năm giờ chiều và ông... ông sẽ làm bất cứ điều gì ông đang làm ở Đức." Harry càu nhàu, chỉnh lại áo khoác và bắt đầu chỉnh sửa ngoại hình của mình - cụ thể là cố gắng làm phẳng mái tóc quái dị không chịu nằm yên của mình.
Mặt khác, Gellert và Luna trao nhau những nụ cười thân thiện. "Xin chào Luna, thật vui được chính thức gặp con." Gellert đưa tay ra cho cô gái, người khúc khích trước lời giới thiệu của ông và bắt tay ông ấy.
"Rất vui được gặp ngài, Chúa tể Grindelwald. Hay là là ngài Nachtnebel?"
"Gellert khi riêng tư, Felix khi ở nơi công cộng."
Hai người cười khúc khích trước cuộc trò chuyện ngắn ngủi trước khi Harry gọi họ lại. Trong tay cậu là chiếc đồng hồ bỏ túi mà Ragnar tặng cho họ, cả ba cùng giữ nó. Vài phút sau, họ đáp xuống giữa con phố đông đúc nhất của Pháp. Luna choáng ngợp trước phép thuật xung quanh họ. Cô ấy đặc biệt bị cuốn hút bởi phép thuật ảo ảnh được các nghệ sĩ đường phố sử dụng khi họ tạo ra những hình ảnh tuyệt vời nhất.
Phép thuật Ảo ảnh là một thứ kỳ lạ. Sự pha trộn giữa phép thuật Vật lý và Tâm trí. Nền tảng chính của Phép thuật Ảo ảnh là biến trí tưởng tượng thành hiện thực. Từ một mảnh ghép trong tâm trí của bạn đến một hình ảnh vật lý, mặc dù có thật nhưng nó không hoàn toàn đúng. Khi ảo ảnh về một sinh vật giống tiên nữ bay ngang qua cô, cô dang tay ra và ảo ảnh cũng làm như vậy. Khi Luna chạm vào ảo ảnh, cô kinh ngạc trước phép thuật kỳ diệu nhất. Một nghệ thuật mà cô không khỏi ngưỡng mộ, há hốc mồm khi phép thuật lan toả từ những ngón tay cô.
Harry nắm lấy tay cô, thì thầm rằng họ sẽ đến thăm vào mùa hè. Họ cần phải nhanh lên.
Gellert lẩm bẩm khi ông đi vào con phố quen thuộc. Rõ ràng, Harry nhận thấy sự hoài niệm của ông và thở dài bực bội. Cậu nắm lấy cổ tay Gellert và dẫn họ về phía một trong những tòa nhà trên phố. Tuy nhiên, tòa nhà này trông khá bảo thủ và đắt tiền.
Harry nhìn lên tấm biển chữ vàng. Nó bằng tiếng Pháp, nhưng tâm trí cậu tự động dịch sang tiếng Anh. JUILLERAT: nơi trang sức và vải vóc là phép thuật. Cậu khúc khích khi bước vào cửa hàng, được lễ tân chào đón. Đôi mắt màu ngọc lục bảo quét qua cửa hàng và cuối cùng tìm thấy Dobby đang thận trọng tránh xa những tấm lụa.
"Dobby!" Cậu hét lên và gia tinh vội vã đến bên cậu với ánh mắt lấp lánh.
"Chủ nhân! Ngài cuối cùng cũng đến." Dobby dường như nức nở vì sung sướng. Thật là khó hiểu, cho đến khi Harry nghe thấy một người phụ nữ nói.
"Enfin! J'ai attendu l'éternité." (Cuối cùng! Tôi đã đợi rất lâu.) Người phụ nữ nói, đột ngột đặt mu bàn tay lên trán. Nhưng cô ấy cười toe toét, đôi mắt màu hổ phách loé lên vẻ thích thú.
"Mademoiselle Eloise." (Phu nhân Eloise) Harry cười khúc khích, nắm lấy tay người phụ nữ và hôn nó. "Xin hãy thứ lỗi cho sự chậm trễ của tôi. Luna yêu quý của tôi đã bị mê hoặc bởi những nghệ sĩ biểu diễn trên đường phố của bà."
Người phụ nữ, Eloise, nhếch mép, "Bien sûr. Nos interprètes sont parmi les meilleurs, non ! Les meilleurs du monde." Bà ấy kiêu ngạo nói, nhưng đôi mắt bà ấy lấp lánh niềm tự hào giống như một người mẹ.
Tâm trí Harry dịch nó thành: Tất nhiên. Các nghệ sĩ biểu diễn của chúng tôi là những người giỏi nhất, không! Tuyệt vời nhất trên thế giới.
"Thật vậy."
"Hừm! Bây giờ, nàng thơ của cậu ở đâu? Cô gái mà tôi sẽ tạo ra một chiếc váy thần thánh cho?" Phu nhân Eloise từ chối rời mắt khỏi Harry, người lùi lại một bước và dắt Luna đến gần bà.
"Thưa phu nhân, đây là Luna Lovegood." Cậu giới thiệu, "Em yêu quý, đây là nhà thiết kế tuyệt vời Eloise Juillerat. Người phụ nữ sẽ thiết kế một chiếc váy sẽ khiến em kinh ngạc."
Luna lo lắng đứng trước người phụ nữ cao lớn. Quý bà Eloise có mái tóc dài, gợn sóng màu nâu nhạt với đôi mắt màu hổ phách. Trông bà ấy khoảng ba mươi tuổi. Bà ấy mặc một chiếc váy màu xanh hoàng gia xòe rộng ở phần đuôi. Luna thấy nụ cười của bà vừa hấp dẫn vừa đáng sợ.
Phu nhân Eloise lẩm bẩm, xua đuổi Harry khi bà ấy đi vòng quanh Luna. Ánh mắt bà ấy sắc bén, tính toán khi bà đảo mắt lên xuống. Từ đầu đến chân, Harry quan sát Luna bị người phụ nữ trông có vẻ hung dữ đánh giá. Rồi cậu thấy Phu nhân Eloise cười với vẻ hung dữ khiến cậu rùng mình.
Bà ấy ấn hai ngón tay dưới cằm Luna, buộc cô ngẩng đầu lên. "Belle fille". (Cô gái xinh đẹp).
"Màu bạc sẽ rất hợp với cô ấy. Phù hợp với đôi mắt xám xinh đẹp đó." Phu nhân Eloise ngâm nga, "Tôi đã nhầm cô với những Malfoy đó. Tóc và mắt đẹp, nhưng không giống của họ. Cô trông... dịu dàng hơn."
Bà Eloise dẫn cô đến một căn phòng riêng, đi ngang qua những căn phòng khác, nơi nhiều thợ may đang đo đạc mọi người hoặc sử dụng phép thuật để may quần áo. Luna được dẫn đến một căn phòng xa hoa có đồ trang trí bằng vàng.
"Ngài trẻ nghĩ sao về màu xanh, Jeune Seigneur (Quý ngài trẻ tuổi)?" Bà Eloise lấy đũa phép ra và khiến hai tấm vải màu xanh và bạc bay về phía Luna.
Harry lẩm bẩm, suy nghĩ xem màu nào trông đẹp nhất. "Màu đỏ có hợp với em ấy không?"
Bà Eloise nhướng mày, nhếch mép nhìn cậu, "Lựa chọn táo bạo, Jeune Seigneur (Quý ngài trẻ tuổi). Le rouge est la couleur du scandale (Màu đỏ là màu của sự tai tiếng), cậu biết điều đó không?" Mặc dù hỏi như vậy, bà ấy vẫn ném một cuộn vải đỏ về phía Luna.
Harry thấy hài lòng khi thấy nó trông đẹp trên Luna, tuy nhiên cảm giác lại không ổn. Luna thì... ừm, cô ấy trẻ trung và ngây thơ. Màu đỏ trông quá táo bạo với cô ấy. Có lẽ trong tương lai, Harry sẽ cho Luna mặc màu đỏ. Nhưng hiện tại, cậu nhận ra rằng nó không phù hợp với con người hiện tại của cô.
Gellert, người im lặng suốt thời gian đó, tiến đến gần Luna và lấy hai bộ quần áo bạc và xanh từ trên không trung. Phu nhân Eloise hơi giật mình, nhưng bà ấy bị cuốn hút khi nhìn ông ấy làm việc. Khiến họ ngạc nhiên, Gellert chỉ đơn giản ghép hai bộ quần áo lại với nhau và mỉm cười khoái trá.
"Tôi khá thích sự kết hợp này. Cô bé là học sinh Ravenclaw, nên tôi thấy nó phù hợp. Người trông đẹp nhất trong màu đỏ là cô, nhưng tôi thấy màu xanh lá cây cũng hấp dẫn." Gellert cười khúc khích, nhưng ánh mắt ông dịu dàng nhìn cô gái.
"Con gái tôi thích những màu này." Gellert thì thầm.
Harry cứng người khi nghe thấy ông ấy nói, dời ánh nhìn khỏi Gellert và quay lại nhìn Luna. Màu xanh sẽ đại diện cho nhà của Luna, Ravenclaw nhưng nó cũng rất hợp với cô ấy. Màu bạc thậm chí còn đẹp hơn. Nó nhắc cậu đến mặt trăng, và... Regulus, cậu nghĩ, không thể gỡ bỏ hình ảnh cậu bé mắt bạc ra khỏi tâm trí.
Màu bạc có hợp với mình không? Giọng nói cất lên. Harry cảm thấy một đôi tay choàng qua người mình, ôm cậu khi cậu hít một hơi thật sâu và trả lời mà không suy nghĩ thêm.
Màu trắng sẽ đẹp hơn.
Hết bàng hoàng, Harry ngay lập tức né sang một bên khi Phu nhân Eloise định chọc vào hông cậu. Bà ấy nheo mắt nhìn người phụ nữ, người tặng cậu một nụ cười nham hiểm.
"Tôi sẽ giảm giá cho cậu nếu cậu cho phép tôi may lễ phục cho cậu."
"Thưa phu nhân... Tôi không nghĩ thế."
"Hãy coi đây như một món quà... sau những gì cậu đã làm vào mùa hè, theo cách nào đó, tôi phải đền đáp cho cậu."
Harry cười cay đắng trước lời nhắc nhở. Cậu đã khá... bận rộn, trong suốt mùa hè.
(Hadrian Potter sẽ tận dụng mọi cơ hội để có được những cuốn sách liên quan đến một số chủ đề nhất định. Thật không may cho cậu, cậu đang rất cần ba cuốn sách. Đáng buồn thay, những cuốn sách đó lại ở Pháp.
Vì vậy, Harry thấy mình quay trở lại trên đường phố nước Pháp, thở dài thườn thượt khi bước vào một hiệu sách. Phần lớn là yên tĩnh, không nhiều người nhìn về phía cậu. Tên cậu không được biết đến nhiều ở Pháp, nhưng một phần của cậu - Clarisse - đang gào thét về tình trạng của cậu. Clarisse vốn dĩ thích thú và hớn hở với sự chú ý, cô lấy giành lấy sự chú ý từ những kẻ tìm cách trở nên vượt trội hơn mình. Nước Pháp thường là ngòi nổ đánh thức phần linh hồn kiêu ngạo đó, thúc giục cậu trở thành Bộ trưởng và trừng phạt bất kỳ kẻ ngu ngốc cố chấp nào tự cho mình là thần thánh giữa loài người.
Harry thường gạt bỏ những suy nghĩ đó.
May mắn thay, những cuốn sách cậu cần vẫn còn và cậu nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
Than ôi, cậu chứng kiến một người đàn ông đang cố gắng phóng hỏa một trong những cửa hàng. Cậu nheo mắt nhìn biển hiệu, nghiêng đầu về phía nó. JUILLERAT, là tên của cửa hàng.
"Juillerat... mình đã nghe ở đâu đó... ồ..." cậu tự lẩm bẩm một cách vô hồn. Một trong những kiếp trước của cậu lóe lên trong đầu. Một lần nữa, một phần linh hồn cậu đang gào thét lên với cậu.
Vì vậy, cậu rên rỉ, một lần nữa lại đóng vai anh hùng.
Cuối cùng, Harry thấy mình được chủ cửa hàng hiện tại, Eloise Juillerat, rất ưu ái. Người phụ nữ đã cảm ơn cậu rối rít vì đã cứu cửa hàng mà bà của bà ấy thành lập nhiều năm trước.
Và như vậy...)
"Grand-mère (Bà ngoại), sẽ đến ám tôi mất." Eloise lè lưỡi, trước khi nhìn Harry chằm chằm. "Chấp nhận món quà đi, Jeune Seigneur (Quý ngài trẻ tuổi). Đừng để tôi mắc nợ cậu."
Sau đó Harry đơn giản là bỏ cuộc và mong đợi những bộ lễ phục đen, bạc và xanh lam để phù hợp với váy của Luna.
—————————————————————
Sự yên bình và tĩnh lặng bao trùm Harry khi cậu ngồi dưới gốc cây, Crookshanks nằm trên đùi và Hedwig bay phía trên cậu. Cảm giác thật hoàn hảo. Biểu cảm thanh thản trên khuôn mặt cậu là điều bình yên nhất cậu từng có.
Nhưng Số Phận lại nói khác.
"HARRY! HARRY!"
Harry hít một hơi thật sâu, vỗ tay lên mặt khi Crookshanks gầm gừ với Ron. Chàng trai tóc đỏ lao về phía cậu với vẻ gần như hoảng loạn, vấp ngã ngay khi đến gần Harry. Tuy nhiên, cậu bé không dừng lại và nắm lấy vai Harry.
"HERMIONE CÓ NGƯỜI HẸN HÒ RỒI!"
"Thì sao?"
"Bọn mình chưa có—"
"Mình đi với Luna."
"Ồ, tốt cho bồ. Nhưng mình - xin lỗi?! Đồ phản bội!" Ron bật dậy, chỉ tay cáo buộc cậu. "Sao bồ không nói với mình?! Bồ hỏi em ấy khi nào?! Tại sao lại là Luna Lovegood?!"
"Bởi vì bồ không hỏi. Tuần trước. Mình hỏi em ấy vì em ấy là Luna, một người bạn mà mình đã trở nên thân thiết chứ không phải em gái của bồ... hay Hermione." Harry lẩm bẩm, liếc sang Ron và tiếp tục vuốt ve bộ lông mềm mại của Crookshanks. "Mình không hỏi Hermione vì mình nghĩ bồ sẽ hỏi bồ ấy."
Ron há hốc mồm, "Hả?! Sao mình lại hỏi Hermione?"
Cổ họng Harry có vị chua khi cậu nhìn chằm chằm vào Ron. Bạn bè cậu thật là đần độn (cậu còn đần độn hơn trong kiếp sống đầu tiên nhưng cậu sẵn sàng bỏ qua điều đó), và điều đó khiến cậu thất vọng. Sự thôi thúc muốn đánh cả hai người và ép họ phải hôn nhau thì quá rõ ràng, ngón tay giật giật định làm điều đó.
Cậu từ chối nhìn Ron, điều cuối cùng cậu ấy nhìn thấy là một ánh mắt thất vọng.
Hãy kiên nhẫn với họ... Một trong số nhiều giọng nói trong đầu cậu vang lên.
Vì thế, cậu trả lời ngay lập tức, không.
"Bồ có mang theo lễ phục không? Hay mẹ bồ sẽ gửi cho bồ một bộ?" Cậu hỏi, vẫn không nhìn Ron. Crookshanks đang đi bên cạnh cậu và Hedwig nhanh chóng lao xuống và đậu trên vai cậu. Cậu liếc nhìn con cú của mình và bí mật triệu hồi một ít thịt xông khói. Hedwig vui vẻ nhận món quà và xù lông.
"Ừ... cá là nó sẽ trông giống như rác rưởi."
"Muốn mình mua cho bồ một bộ không? Có một số bộ khá ổn ở Hogsmeade."
"Ừ chắc chắn rồi." Ron cười, nghĩ đó là một trò đùa.
"Màu đen?"
"Hm? Chờ đã, bồ nghiêm túc đấy à?"
Harry ngây người. Một lần nữa, Ron không thực sự biết được sự giàu có của mình. Kết hợp tài sản từ kiếp thứ bảy - tiền do chính cậu kiếm được và tài sản thừa kế từ Gellert, tiền thừa kế với tư cách là người thừa kế của nhà Potter, và số tiền ủy thác mà Sirius đã cho cậu khi còn bé, cộng với khả năng cậu sẽ trở thành Gia chủ nhà Black với tư cách là người thừa kế của Sirius - thì tài sản của cậu khá là... lớn, theo một từ đơn giản. Harry vẫn gặp khó khăn trong việc tính toán tiền của mình, và Ragnar đã thừa nhận hắn đã phàn nàn với Harry rằng cậu có quá nhiều của cải. Điều mà cậu không bao giờ mong đợi được nghe từ một yêu tinh.
"Đừng lo lắng, nó sẽ không tốn kém lắm đâu." Harry lẩm bẩm, lặng lẽ hứa sẽ không bao giờ nói cho Ron biết giá thực sự của bộ đồ. Chắc chắn cậu sẽ mua cho bạn mình một cái, để tránh sự xấu hổ của bộ lễ phục mà Molly Weasley đã gửi cho con trai út của bà. Cậu thấy điều đó khá bất công.
Trong kiếp sống đầu tiên của mình, Fred và George đã có cho mình những bộ áo tử tế để mặc cho vũ hội. Chúng rất chỉn chu, và thậm chí còn đẹp hơn so với thứ gớm ghiếc mà Ron đã mặc.
"Harry..."
"Thật ra Ron... bồ đang sử dụng khả năng Bói Toán để giúp mình, vì vậy đừng suy nghĩ nhiều về nó. Bên cạnh đó, mình là bạn của bồ và mình đã bỏ lỡ một số quà sinh nhật, phải không?" Cậu nghiêng đầu, mỉm cười. Ron không bao giờ là kiểu người chấp nhận mọi thứ, sự tự ti của cậu ấy làm tổn thương người khác. "Nghĩ về nó như một món quà Giáng Sinh sớm!"
Ron do dự, mím chặt môi khi nắm chặt nắm đấm. Harry từ từ bước vào tâm trí cậu ấy, nghiêng đầu một lần nữa khi cảm thấy những rung động của sự do dự, tự ti và sợ hãi trong tâm trí cậu. Nó thật khó chịu và cậu ngay lập tức hành động.
"Chúng ta hãy tìm cho bồ một người để hẹn hò!" Cậu khoác tay lên vai Ron, cười toe toét. "Bồ thích con trai hay con gái?"
Ron đỏ mặt như tóc, "Mình - chỉ cần giúp mình tìm một người cho buổi hẹn thôi!"
—————————————————————
Lễ Giáng Sinh đến một cách dễ dàng.
Harry vui vẻ bẻ đôi chiếc kính của mình, trước khi nhận ra rằng cậu phải duy trì việc diễn kịch bị cận thị thêm một thời gian nữa. Vì vậy, cậu nhìn chằm chằm vào những mảnh kính, mắt giật giật trước khi tức giận sửa lại nó bằng một câu thần chú đơn giản.
Hai ngày trước khi vũ hội diễn ra, lễ phục của cậu đã đến. Như đã hứa, Phu nhân Eloise đã gửi nó một cách kín đáo; lễ phục và váy được thu nhỏ và đặt trong một cái hộp nhỏ. Không dễ nhận thấy, vì cả Harry và Luna đều không thu hút sự chú ý từ những chiếc hộp. Luna đã mặc thử váy trong phòng yêu cầu, hoàn toàn kinh ngạc trước nó.
Harry không bận tâm đến bộ áo. Chúng đủ đơn giản nhưng không trông rẻ tiền. Một kiểu đơn giản đắt tiền, không phô trương theo ý kiến của cậu. Mặc dù mái tóc là một vấn đề, cho đến khi cậu nhận ra rằng cậu có thể sử dụng nhiều phép thuật để giữ mái tóc chết tiệt của mình vào nếp - một bên vuốt ngược ra sau càng nhiều càng tốt.
"Mình không thể tin được là bồ đã mua cho mình cái này này." Cậu nghe thấy, quay về phía Ron đang nhìn chính mình trong gương. Có vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cậu ấy, một nụ cười rạng rỡ trên môi.
Bộ lễ phục mà Harry đặt từ Hogsmeade như đã hứa khá ổn. Chúng không cùng chất lượng với bộ của Harry, nhưng đủ tốt để Ron chấp nhận món quà mà không cần có vấn đề gì. (Tất nhiên, cậu ấy vui vẻ chấp nhận sau khi nhìn thấy bộ lễ phục mà mẹ cậu ấy gửi cho cậu ấy, bốn Weasley suýt chút nữa đã đốt cháy thứ gớm ghiếc đó.)
"Không có gì to tát. Hãy đối xử tốt với Hannah, cô ấy thật tuyệt... và mình nghi ngờ Susan Bones sẽ không tha cho bồ nếu bồ khiến cô ấy buồn." Cậu nhắc nhở.
Harry thực tế đã quấy rối Ron để rủ Hannah Abbot đến vũ hội. Cô gái nhà Hufflepuff, nhìn thấy sự chân thành và màn thể hiện dễ thương của một chú sư tử bối rối, đã chấp nhận cậu ấy với một nụ cười thân thiện.
"Dù sao đi nữa, mình phải đi. Suy cho cùng, các quán quân phải nhảy mở màn."
"Lại nữa, mình vẫn không thể tin được là bồ giỏi nhảy đến vậy. Cô McGonagall trông rất tự hào về bồ."
"Mình có thể nói gì? Mình là Hadrian Potter." Giọng điệu ngạo mạn của cậu tuôn ra một cách tự nhiên, khiến Ron dường như nghĩ rằng nó luôn ở đó.
Rời khỏi tháp Gryffindor mà không bị phát hiện không khó, một câu thần chú đơn giản đừng-chú-ý-đến-tôi và Harry đã nhanh chóng đến gần cửa của Đại sảnh đường. Đúng như dự đoán, cậu thấy Cedric và Viktor đã có mặt ở đó, giữa đám đông học sinh đang khúc khích và tâng bốc họ.
"Fleur đâu rồi?" Cậu hỏi, khiến họ bất ngờ.
Cedric chớp mắt, nhìn cậu ngạc nhiên trong khi Viktor lắc đầu. "Vẫn đang chuẩn bị, tuy nhiên, bạn nhảy của cô ấy thì đang ở kia." Anh ta ra chỉ vào đội trưởng Quidditch Ravenclaw, Roger Davis.
"Thật tiếc. Hai người trông sẽ đẹp đôi đấy." Harry nói với Viktor. Mặc dù cậu nghĩ Fleur hợp với Bill Weasley nhất, nhưng cậu lại thấy Krum và Delacour là một cặp tuyệt vời. "Nghe nói bạn nhảy của anh là chị gái yêu quý của tôi."
"Chị gái?"
"Hermione Granger? Phù thủy thông minh nhất thời đại chúng ta? Hermione cực kỳ thông minh và lanh lợi? Hermione rất hoài nghi về mọi người? Cô gái mà em nhận là chị gái của mình." Harry cười u ám với Viktor, ngầm đe dọa chàng trai lớn hơn.
Krum chớp mắt, "Ồ? Vậy là em nhận cô ấy làm chị gái của mình."
"Hm... Còn anh Cedric thì sao? Cho Chang vẫn là bạn gái của anh?"
Cedric chớp mắt, thoát khỏi cơn bàng hoàng khi một màu đỏ ửng nhuộm khắp mặt anh. Anh nói lắp, lắp bắp và khó khăn nói. "Uhm - anh, ừm, ừm... C-Chắc chắn rồi." Cuối cùng anh ấy cũng nói ra, cười khúc khích một cách ngượng ngập.
"Vậy là bốn chúng ta đang nhảy với học sinh Ravenclaw hoặc ai đó có thể là Ravenclaw... Tuyệt." Harry cười lớn, ngay sau đó Viktor và Cedric cũng cười theo.
Cậu hướng sự chú ý về phía cầu thang, thích thú khi nhìn thấy Ginny và Neville đi xuống, tiếp theo là Ron, người cười mỉm lo lắng với cậu. Chàng trai tóc đỏ vội vã tiến về phía nhóm Hufflepuff, bối rối khi đưa tay ra cho Hannah Abbott.
Khi ngày càng có nhiều học sinh xếp hàng qua các hành lang, Harry nhìn thấy Draco Malfoy với Pansy Parkinson kiêu ngạo. Cô ta đang nói điều gì đó không rõ ràng, mặc dù Malfoy lắc đầu thích thú khi cô nhếch mép và huých cậu ta. Cậu cũng nhìn thấy Lincoln Sonnet, người đang lặng lẽ ẩn nấp ở rìa nhóm. Cậu thậm chí còn nhìn thấy Nikolai mặc áo choàng xanh navy, đang vui vẻ trò chuyện với Asen Oblansk, người mặc áo choàng xám đen và trắng. Rồi đến học sinh Beauxbatons.
Fleur, như dự đoán, đến hơi muộn một chút theo phong cách thời trang của mình. Cô ấy phát hiện ra họ, mỉm cười tinh nghịch và tự tin sải bước về phía họ. "Ồ, mấy anh chàng này đẹp trai hơn tôi mong đợi đấy. Đặc biệt là em, Hadrian yêu quý."
Fleur hôn má cậu, vỗ đầu cậu và mỉm cười đầy tự hào. Chắc chắn cô ấy rất tự hào về mái tóc của cậu. Cô đi đến bên Davis, người đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cho bây giờ đang ở bên cạnh Cedric, mỉm cười vui vẻ với anh khi họ khoác tay vào nhau. Cedric thì tươi cười rạng rỡ, tiến gần đến cửa trong khi Harry và Viktor buộc phải đợi bạn nhảy của mình. Chà, thời gian chờ đợi không dài vì một cô gái mặc chiếc váy bồng bềnh màu xanh lam nhạt, tương phản với làn da sẫm màu của cô, đang bước xuống cầu thang. Mái tóc xù thường ngày giờ đây được ép thẳng mượt mà.
Hermione Granger đứng thẳng người đầy tự tin khi bước xuống cầu thang. Viktor không phải là người chào đón cô, vì Harry nhanh chóng đưa tay ra cho cô gái. Cô ấy ngạc nhiên, nhưng chấp nhận nó với một tiếng khúc khích nhỏ.
"Cô gái xinh đẹp." Harry nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "Chị gái yêu quý của em. Hãy nói cho em biết nếu Krum làm gì đó và em sẽ nguyền rủa anh ta mà không cần suy nghĩ lại." Cậu thì thầm, kéo cô lại gần để ôm chặt cô.
"Mình sẽ làm thế." Cô ấy nói, khi Harry đưa cô cho Krum. Cậu liếc nhìn chàng trai lớn hơn một cái nhìn sắc lẹm trước khi thở ra và hướng sự chú ý của mình đến cô gái tiếp theo đang thu hút sự chú ý của học sinh.
Mọi người há hốc mồm, mắt mở to và tiếng thở hổn hển vang lên.
Harry nhếch mép, một lần nữa cảm nhận được cảm giác chiến thắng.
Luna từ trên cầu thang mỉm cười dịu dàng với cậu. Mái tóc thường rối bù của cô ấy xõa thành từng lọn sóng, trên tóc có một vật trang trí bằng bạc, được đính những viên ngọc xanh. Váy của cô ấy được làm bằng lụa hay vải voan? Harry không thể nói chính xác, nhưng đó là một màu bạc khá đẹp, không phải xám, mà là bạc. Chiếc váy có điểm nhấn màu xanh hoàng gia, tương tự như những điểm nhấn trên lễ phục màu đen của cậu.
Phu nhân Eloise đã làm rất tốt việc thiết kế trang phục cho họ.
Khoảnh khắc Luna đến gần, cậu hôn lên mu bàn tay cô và mỉm cười tự hào. Luna là em gái cậu, nhưng đôi khi... một phần trong cậu tự hỏi liệu cô ấy có phải là người yêu của cậu ở kiếp khác không. Chắc chắn không phải kiếp này.
Theo một nghĩa nào đó, Harry tin rằng cô ấy là bạn tâm giao của mình. Ai khác ngoài cô ấy?
Những suy nghĩ của cậu cuộn trào -
R-e-g-u-l-u-s B-l-a-c-k
C-h-a-r-l-o-t-t-e S-y-l-v-a-i-n
T-o-m R-i-d-d-l-e
"Mặt trăng yêu dấu."
Suy nghĩ vô nghĩa để làm gì khi cô em gái đáng yêu của cậu đang ở trước mặt cậu?
—————————————————————
—————————————————————
Ghi chú của tác giả:
Ngôn ngữ tình yêu của Harry là tặng quà. Cậu ấy rất giàu có.
Tất nhiên, cậu ấy sẽ thừa kế số tiền từ kiếp trước. Hãy tưởng tượng việc liên tục đầu thai và phải làm việc kiếm tiền hết lần này đến lần khác? KHÔNG BAO GIỜ! Hadrian Jameson Potter, Chủ nhân của Tử Thần, thông minh hơn thế. Cậu ấy sẽ biến kiếp sau của mình thành người thừa kế tài sản của mình nếu không có con. Chúng ta cũng hãy đổ lỗi cho Sirius vì đã biến cậu ấy thành người thừa kế, cộng với tài sản của Gryffindor, và sự thật là gia đình Potter có tài sản riêng của họ.
Harry cũng vẫn còn một chút mặc cảm anh hùng. Nó ít liên quan đến linh hồn của mà nhiều hơn đến cơ thể mà cậu ấy đang sống trong (?) Điều đó có hợp lý không????
Và chắc chắn cậu ấy sẽ tặng vô số quà cho những người bạn thân của mình. Cậu ấy thà chết còn hơn là để Ron mặc những bộ quần áo rách nát mà mẹ cậu ấy gửi cho. (Tội nghiệp chàng trai, thành thật mà nói, cậu ấy đã mặc gì trong vũ hội Giáng Sinh vậy?)
Ngoài ra, Harry sẽ đưa ai khác đến vũ hội Giáng Sinh? Cậu ấy sẽ lôi Luna ra sàn nhảy nếu cậu ấy cũng buộc phải chịu đựng. Được rồi, tôi có thể hoặc không thể viết mối quan hệ của họ hơi lãng mạn một chút, sự thật là, đó không phải ý định của tôi. Tôi đổ lỗi cho việc đôi khi tôi nhầm lẫn giữa tình bạn thuần khiết và tình yêu lãng mạn và ngược lại. Xin hãy kiên nhẫn với tôi.
Ngoài ra, nếu cậu ấy đưa Hermione đi hẹn hò, cậu ấy cũng sẽ lôi cô ấy đến Pháp bằng cách nào đó. (Thành thật mà nói, tôi nghĩ cậu ấy sẽ dụ cô ấy bằng thông tin và sách... Đúng vậy, cậu ấy sẽ dụ cô ấy bằng sách và lén đưa cô ấy đến Pháp.) Cũng quên viết nó vào chương vì tôi quá tập trung vào Harry, Luna và Gellert, hahaha — nhưng Harry đã trả tiền cho chiếc váy của Hermione. Một lần nữa, ngôn ngữ tình yêu của cậu ấy là tặng quà và thực sự sẽ làm cho những người thân yêu của mình tắm trong vàng nếu cậu ấy có thể.
Dù sao đi nữa, tôi đang lan man trong những ghi chú này. Hãy tận hưởng câu chuyện !!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top