Chương 3: Pain
Severus ra sắc lệnh cho học sinh, họ buộc phải đọc cho Boy nghe.
Một học sinh nào đó thiếu sự đồng cảm, một học sinh khác đọc sách độc dược của họ vì họ đã làm hỏng độc dược của mình. Một người đã giúp viết vì một số từ trong bài tập của họ không được kiểm tra. Boy vui vẻ bất chấp, kể cả khi họ không đọc, một số học sinh chỉ nói chuyện với cậu ấy, càu nhàu về trường học, về nhà, đó là cách trị liệu cho học sinh, Boy hiểu và chấp nhận từng học sinh một cách đáng ngạc nhiên, tức giận thay mặt về một học sinh có mong muốn ở lại Hogwarts vì cuộc sống gia đình của họ không được tốt, nhưng khi được yêu cầu ở lại một năm thì họ bị từ chối.
"Tôi phải đọc cho một hồn ma trẻ con nghe, không thể tin được."
"Anh không cần phải đọc cho tôi nghe, tôi có thể tự đọc được, tôi chỉ cần ai đó lật các trang." Boy cáu kỉnh, "Và nếu điều đó quá tẻ nhạt đối với anh, chúng ta có thể ngồi đây và nói chuyện, tôi sẽ rất vui khi ngồi đây và lắng nghe anh càu nhàu về cuộc sống của anh thật bất công."
"Ngươi thì biết cái gì, ngươi chỉ là một cái đứa nhỏ."
"Với người đã chết từ năm tuổi chưa từng trải qua tình yêu thương, từ khi ngủ trong tủ cũng không có của cải vật chất gì. Vậy anh muốn đọc sách hay muốn nói chuyện?"
Một số học sinh sẽ tiếp tục bực bội khi họ lật các trang vì quyết tâm của họ sẽ dần tan vỡ, sự tò mò sẽ trỗi dậy và họ sẽ bắt đầu nói chuyện, những học sinh khác bớt bướng bỉnh hơn và sẽ cởi mở hơn.
Dù bằng cách nào, Severus khá vui vì Boy có thể tương tác với nhiều người hơn.
###############################
Bữa tiệc tử nhật của nam tước đẫm máu, Severus miễn cưỡng tham dự vì Boy đã yêu cầu ông ấy.
"Bữa tiệc tử nhật thậm chí trông như thế nào ạ?" Boy đã hỏi trước vài ngày.
"Nó tương tự như một bữa tiệc sinh nhật."
"Sinh nhật là gì ạ?"
Severus buồn bã nhìn xuống đứa trẻ và chậm rãi giải thích về sinh nhật và các bữa tiệc. Severus một lần nữa thương tiếc cuộc đời của Boy, vẫn tự hỏi tại sao phép thuật của mình lại buộc phải kết nối.
Boy đứng cười khúc khích với tất cả những con ma xung quanh mình, cậu bé đang tận hưởng sự kiện này, gặp những con ma mà cậu ấy chưa từng gặp, giống như con ma ám trong phòng tắm. Cậu lướt qua Severus, họ nói cho đến khi Harry dừng lại giữa câu, đôi mắt cậu bé đờ đẫn.
Tất cả các lễ hội chấm dứt, quay sang nhìn đứa trẻ.
"Có chuyện gì vậy?" Severus hỏi
"Khi ai đó chết và trở thành ma, họ có trải nghiệm ngoài cơ thể, chứng kiến những người phát hiện ra cơ thể của họ sau khi chết, nếu bạn chết được bao quanh bởi những người thân yêu, bạn sẽ ở lại với họ lâu hơn. Chúng tôi thành thật nghĩ rằng thằng bé đã có, nhưng có lẽ là không." Nam tước giải thích.
"Boy, con có thể cho chúng ta biết con nhìn thấy gì không?" Quý bà Xám hỏi.
"Dượng và dì vừa về đến nhà, họ đang đặt túi xuống phàn nàn về mùi, dượng nói sẽ xử lý nó. Ông ấy đang đi vào bếp mở ngăn kéo, lấy một túi rác. Dượng đang đi đến cái tủ đựng chén, mở khóa. Ông ấy tức giận vì con đã làm bừa bộn. Nhưng-nhưng vui vẻ vì con đã ra đi. Ông ấy... ô-ông ấy, trời ơi, ông ấy đã ném con vào túi rác.. Ông ấy đã ném cơ thể con vào cái thùng rác bên lề đường. Sự giải thoát tuyệt vời."
Boy thở hổn hển, quẫn trí, nước mắt và nước mũi chảy dài trên khuôn mặt trong suốt, cơ thể cậu thấm đầy trong chất lỏng. Tất cả những hồn ma khác đều thê lương, thương tiếc.
"Con đã bị ném đi."
###############################
Boy đã không thể nguôi ngoai trong vài tuần trốn trong tủ một cách giận dữ viết nguệch ngoạc bằng bút chì màu khi cậu khóc những giọt nước mắt nản lòng. Thật không công bằng, tại sao dì dượng lại không thể yêu thương cậu, cậu đã làm sai cái gì sao?
Mỗi ngày, một con ma sẽ kiểm tra cậu bé, bởi vì cuối cùng họ cũng tìm thấy nơi nó ở, nhờ một cái khe nhỏ quanh tủ. Mỗi ngày con ma kiểm tra cậu bé, họ sẽ đều quay lưng lại khi Boy khóc. Đứa nhỏ la hét và khóc, phép thuật của chính cậu ấy phản ứng với trường học, trần hành lang rơi những giọt nước mắt mỗi khi Boy khóc, tất cả học sinh đều có hiệu quả với câu thần chú ô.
Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa, Harry mới bay ra ngoài và thấy Severus đang kiên nhẫn đợi cậu xuất hiện, khi Harry quay trở lại tủ của mình, Severus niệm chú để cánh cửa mở ra. Boy lau nước mắt trước khi bước về phía trước với một cái bĩu môi, cậu đưa tay lên, muốn được ôm, được bế, được bồng hơn bất cứ thứ gì.
"Ta xin lỗi Boy, nhưng ta không thể đỡ con được."
Boy không thích điều đó, bước về phía trước, cậu vươn tay và nắm lấy tay Severus. Severus ngạc nhiên rằng ông thực sự có thể cảm nhận được hồn ma, rằng ông ấy không hề suy sụp. Tỏ ra hiếu kỳ, Severus đặt tay lên vai Boy. Ông dừng lại khi Boy thút thít không thích bị ôm như vậy.
"Làm thế nào con làm được điều đó? Phép thuật của con hẳn là không thể phát huy, huống chi là để cho con trở nên hữu hình."
"Cái gì là hữu hình ạ?"
"Hồn ma là vô hình, cho phép chúng bay xuyên qua các bức tường, trong khi thực thể hữu hình có nghĩa là con vững chắc hơn, có thể chạm vào mọi thứ, cảm nhận mọi thứ."
"Giống như khi con cố đưa những bức vẽ của mình cho những con ma khác."
"Phải, có vẻ như họ có thể nhặt nó lên."
"Uh huh."
"Tuy nhiên, con có thể nhặt bút chì màu."
"Đó là bởi vì con thực sự muốn."
"Con muốn à? Phép thuật của con cho phép điều gì?"
"Con muốn được bế. Làm ơn đi mà."
Với một chút do dự, Severus bế Boy lên, thật khó xử vì lần duy nhất ông ấy bế một đứa trẻ là con của Lily, chỉ một lần trước khi cô ấy đi trốn. Đứa trẻ ma không có trọng lượng nhưng cảm giác lạnh khi chạm vào.
"Giờ thì sao?"
"Con không biết, con không nghĩ mình có thể đi xa như vậy..."
Severus bực tức, đóng cửa tủ và bắt đầu đi xuống phòng của mình. Đứa trẻ đã ngủ quên dọc đường nên ông đặt Boy xuống chiếc ghế yêu thích, Boy đủ nhỏ để vừa vặn thoải mái. Severus đưa tay ra, ngạc nhiên là đứa trẻ vẫn có thể chạm vào được, nghĩ rằng phép thuật của mình sẽ dừng lại khi cậu bất tỉnh, bậc thầy độc dược đưa tay ra, chải những ngón tay qua tóc của Boy, khiến cậu bé ngân nga hài lòng. Severus rút lui một lúc sau, bối rối và tức giận với hành vi của chính mình. Ông ấy có việc phải làm.
###############################
Boy đi theo Severus vào đại sảnh nơi có rất nhiều người. Cậu ấy ổn, hơi nhút nhát, nhưng cậu bé đã trở nên tốt hơn trong việc gặp gỡ mọi người. Cậu bay lên bàn đầu muốn nói lời chào với Minerva,
"Chào buổi sáng Boy"
"Chào buổi sáng Minnie, hôm nay cô thế nào?"
"Ta khỏe, con có muốn gặp đồng nghiệp của ta không?"
"Uh huh,"
"À đây là Pomona Sprout, chủ nhiệm Hufflepuff và là giáo sư thảo dược học. Bên cạnh cô ấy là Filius Flitwick, bậc thầy bùa chú và là chủ nhiệm của Ravenclaw."
Boy ngượng ngùng vẫy tay, nhìn vị giáo sư thảo dược với vẻ kinh ngạc, cậu bắt đầu kể những sự thật ngẫu nhiên về các loại cây trong vườn của dì cậu. Hoa hồng, hoa đồng tiền, cúc vạn thọ, kim ngư thảo, cậu yêu chúng. Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi một nhân vật khác đến muộn một cách hợp thời trang. Cậu bé nhìn ông già mặc một chiếc áo choàng màu sắc sặc sỡ, màu sắc xung đột với nhau một cách khủng khiếp, nhìn mà đau lòng. Boy giao tiếp bằng mắt, đôi mắt lấp lánh kích hoạt điều gì đó trong tâm trí cậu, 'đây là một người đàn ông xấu, đừng tin ông ta.'
Severus ngạc nhiên khi Boy trốn sau lưng mình khi gặp hiệu trưởng. Ông càng ngạc nhiên hơn trước sự căm ghét trong mắt Boy khi cậu trừng mắt nhìn Albus.
"Đừng thẹn thùng, bé con, ta sẽ không hại con đâu." Hiệu trưởng hiểu sai hành vi của Boy.
"Nói dối," cậu bé thì thào.
"Cái gì vậy? Ta tuổi già hình như sắp điếc rồi."
"Dối trá! Ông là người xấu."
"Đứa nhỏ à, ta đã làm gì có lỗi với con sao?"
"Ông đã gửi tôi đến chỗ chết."
"Con tên là gì?"
"Boy, tôi chưa bao giờ có được tên riêng của mình, và đó là vì ông!"
"Ta có thể làm gì để bù đắp cho con? Nếu ta có lỗi với con, ta muốn sửa chữa nó,"
Boy đứng đó, trước khi rút ra bốn tờ giấy và bay đến từng bàn, cậu nói với họ, họ chấp nhận tờ giấy, các huynh trưởng sẽ viết một cái gì đó trước khi đi xuống dòng và lại viết một cái gì đó. Mẫu giấy lặp lại cho mỗi bàn, cậu bé thu thập từng tờ trước khi bay trở lại bàn đầu tiên, lần này cậu không thu mình lại phía sau Severus, mặc dù cậu đã nhìn về phía ông để tìm sự trấn an.
"Đây là số lượng học sinh muốn ở lại trong mùa hè-"
"Đứa nhỏ à, những đứa trẻ nên trở về với gia đình của chúng, những người phải nhớ chúng-"
"Ông hiểu sai những gì tôi đang nói, đồ người xấu! Đây là số lượng học sinh sợ về nhà, ông đã quyết định số phận của tôi, ông không thể quyết định số phận của họ. 18 học sinh từ Slytherin," Boy đưa tờ giấy cho Severus, "Những người không thể quay lại nhà do bị lạm dụng, ngược đãi một cách có hệ thống. 12 từ Gryffindor, những người phải đối mặt với những kẻ hành hạ họ với hy vọng ai đó sẽ cứu họ." Cậu đưa tờ giấy cho Minerva. "6 đứa trẻ nhà Hufflepuff khao khát cha mẹ, những người sẽ chỉ yêu thương chúng." Pomona đã khóc khi nhìn thấy tờ giấy của mình, buồn bã thay cho những con lửng của cô ấy. "9 học sinh ở Ravenclaw đã học cách tự chữa lành vết thương của mình mà không ai khác làm được. Vì vậy người xấu, ông muốn sửa chữa sai lầm của mình, đây là cơ hội của ông, hãy làm những gì cần thiết để bảo vệ những học sinh này như ông đã không làm được cho tôi. "
"Và nếu ta không làm."
"Hãy tự hỏi bản thân xem liệu ông có thể sống với máu của 35 đứa trẻ khác trên tay mình không. Tôi hy vọng cảm giác tội lỗi sẽ đè bẹp ông dưới sức nặng của nó." Ánh đèn nhấp nháy và Boy đã biến mất.
Boy tiếp tục gọi hiệu trưởng là 'người xấu', đến nỗi các học sinh khác bắt đầu tham gia theo, hiệu trưởng đã bình tĩnh chấp nhận, nhưng khi các nhân viên, đặc biệt là Severus, bắt đầu khó chịu với cụ, cụ ấy biết điều này không thể không tiếp tục. Không phải khi ai đó bắt đầu xâu chuỗi những nhỏ giọt chanh của cụ.
"Severus, anh có tình cờ mang theo dược kích thích thèm ăn chứ?"
"Tại sao?"
"Đã mấy ngày rồi tôi không được ăn gì."
"Hừ, thật kỳ quái, chẳng lẽ trong bụng của ông có một con quái vật..."
"Cái gì cơ?"
Các nhân viên đều nhìn Severus như thể thầy ấy đã đánh mất trong sự mưu đồ.
"Một con quái vật trong bụng của ông, đó là cách Boy nói rằng cậu bé đã chết, ông sẽ không chết, nhưng cơn đói mà ông cảm thấy sẽ nhắc nhở ông về những gì ông đã làm."
"Và tôi cho rằng chứng sợ bị đóng cửa giam cầm cũng là điều tốt của anh phải không?"
"Thằng bé bị nhốt trong tủ."
"Tôi hiểu rồi, anh cảm thấy mạnh mẽ về điều này."
"Tôi chỉ còn cách ném ông vào thùng rác và nhìn ông chết ngạt."
"Severus!" Minerva ở bên ngoài chính mình, bối rối trước hành vi của đồng nghiệp, giống như đúng là thầy ấy thân với đứa trẻ ma hơn những người còn lại, Severus nói rằng phép thuật của họ được kết nối với nhau nhưng ngay cả điều này cũng không phù hợp với tính cách của người đàn ông.
"Ông có biết ma nhìn thấy người tìm thấy cơ thể của họ?" Khi mọi người lắc đầu, thầy ấy tiếp tục, "Họ thậm chí còn không chôn nó, người dượng của đứa trẻ không thèm quan tâm một chút nào đã ném nó vào thùng rác. Nói cho tôi biết Albus, tại sao ông lại bắt một đứa trẻ phải chịu như vậy?"
"Tôi không thể trả lời anh, con trai của tôi, vì tôi không nhận ra đứa trẻ."
"Đó là lỗi của cụ."
###############################
Note: Chà có lẽ ta đã biết được thân xác của Boy - Harry được phát hiện như thế nào, nhưng danh tính thì chưa nhỉ? Lily Potter đã làm lành với Severus Snape nên có thể nói thầy ấy chính là cha đỡ đầu do Lily chọn, còn James Potter chọn Sirius Black. Nhưng tất cả đều nằm trong bản di chúc và cụ Dumbledore cất giữ - giấu đi thay vì để các Goblin - yêu tinh của Gringotts quản lý theo đúng pháp luật.
End chương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top