Chapter 25
***Những chỗ được in nghiêng được lấy từ trong truyện chính của tác giả J. K. Rowling và bản dịch của Lý Lan.***
Ngày thi thứ ba diễn ra, Harry có thể cảm thấy bụng mình nhộn nhạo cả ngày. Sáng hôm nay, bà Weasley cùng với Bill đã đến Hogwarts để cổ vũ tinh thần cho Harry. Tuy rằng anh rất là vui nhưng cũng không có bớt căng thẳng bao nhiêu. Hơn nữa Harry có cảm giác rằng hình như bà Weasley đến đây không phải vì anh thì phải... Bà chứ thoáng chốc lại hỏi về Scorpius và đến khi nhìn thấy cậu bé, khi cậu bé đang ở cùng với giáo sư Moody. Khi mấy người Harry đến, giáo sư liền mỉm cười giao lại Scorpius cho họ rồi lui đi. Bà Weasley liền ngồi thụp xuống xem xét rồi nắn bóp mặt Scorpius vô cùng cưng chiều và vui vẻ. Rồi bà lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em dắt đi, vừa đi vừa nói chuyện với cậu bé. Harry có cảm giác mình ra rìa. Đó là lúc mà Ron đã đặt tay lên vai anh và nhìn anh với ánh mắt đầy cảm thông.
Sau khi đi dạo vài vòng để đầu óc thoải mái, mọi người liền tập trung ở Đại sảnh đường để dự bữa tiệc chiều. Tất cả nhân vật chủ chốt và tất cả học viên đều hết sức phấn khởi mà cùng ăn cùng trò chuyện.
Có nhiều món ăn hơn ngày thường, nhưng Harry đã bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi, không ăn uống được bao nhiêu. Khi cái trần được phù phép phía trên đầu mọi người bắt đầu chuyển từ mầu trời xanh lơ sang màu tím thẫm hoàng hôn, thì cụ Dumbledore đứng dậy từ phía trên bàn giáo viên. Mọi người im lặng.
"Thưa quí bà và quí ông, trong năm phút nữa tôi sẽ xin mời quí vị quá bước xuống sân bóng Quidditch để chứng kiến bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Bây giờ, mời các quán quân đi theo ông Bagman đi xuống sân vận động."
Harry đứng dậy. Tất cả dân Gryffindor ngồi dọc dãy bàn đều vỗ tay hoan hô. Anh em nhà Weasley và Hermione cùng cầu chúc anh may mắn, và khi anh đi ra khỏi Đại sảnh đường cùng với Cerdic, Fleur và Krum.
Ông Bagman và bốn quán quân bước vào sân vận động - cái sân mà bây giờ đã hoàn toàn không còn nhận ra được nữa. Những hàng giậu cao hơn sáu thước chạy suốt đường biên sân bóng. Ngay phía trước mắt họ là một khoảng trống: đó là lối vào mê lộ mêng mông. Hành lang đằng sau lối vào đó trông tăm tối âm u đến sởn tóc gáy.
Năm phút sau, các khán đài bắt đầu đầy người; không khí tràn ngập tiếng trò chuyện háo hức và tiếng bước chân rần rần của hàng trăm học sinh đang dồn về các chỗ ngồi. Bầu trời bây giờ trong thăm thẳm và những ngôi sao đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện. Lão Hagrid, giáo sư Moody, giáo sư McGonagall, và giáo sư Flitwick đang bước vào sân vận động, đến gần ông Bagman cùng các quán quân. Người nào cũng đeo một ngôi sao bự chảng sáng lấp lánh màu đỏ trên vành nón của mình, tất cả đều đội nón, ngoại trừ Hagrid, lão đeo ngôi sao trên lưng cái áo khoác lông chuột chũi.
Giáo sư McGonagall nói với các quán quân:
"Chúng tôi sẽ đi tuần tra ở bên ngoài mê lộ. Nếu các trò gặp khó khăn và cần được cứu, thì hãy phóng tia sáng đỏ lên không trung, một người trong chúng tôi sẽ đến giải cứu, các trò hiểu rõ chưa?"
Các quán quân gật đầu.
Ông Bagman bèn hớn hở nói với bốn giám thị:
"Vậy thì quí vị đi đi!"
Hagrid thì thầm:
"Chúc may mắn nghe Harry!"
Rồi lão cùng ba người kia đi khỏi, theo những hướng khác nhau, đến những trạm gác của họ ở quanh mê lộ.
Bấy giờ ông Bagman mới chĩa đầu cây đũa phép vô cổ họng của ông, rì rầm:
"Sonorus!"
Và một giọng nói được tăng âm pháp thuật vang vọng khắp các khán đài:
"Thưa quí nương và thưa quí ngài, bài thi thứ ba và là bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật sắp sửa bắt đầu. Xin cho phép tôi nhắc lại điểm số hiện nay của các thí sinh! Cùng đứng ở đầu bảng là Cerdic Diggory và Harry Potter, mỗi người được tám mươi lăm điểm. Cả hai đều là học sinh trường Hogwarts!"
Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo hoan hô chấn động cả khu rừng Cấm đến nỗi lũ chim trong rừng xao xác bay vụt cả lên, trên bầu trời đang tối dần.
"Đứng hàng thứ hai là Viktor Krum của học viện Durmstrang, với tám chục điểm!"
Lại thêm một tràng vỗ tay vang dội.
"và ờ vị trí thứ ba là Fleur Delacour của việc hàn lâm Beauxbatons."
Lúc này thay vì nghe lời của ông Bagman nói, ánh mắt của Harry đang lang thang trên mấy hàng ghế của khán giả. Harry nhanh chóng nhận ra bà Weasley, anh Bill, Ron, và Hermione ở lưng chừng khán đài đang vỗ tay hoan hô Fleur một cách lịch sự. Harry vẫy tay với họ, và họ vẫy tay chào lại, tươi cười rạng rỡ. Nhưng anh vẫn chưa tìm được mục tiêu của mình. Ánh mắt anh lại liếc nhanh qua mặt tất cả mọi người, tranh thủ trước khi mà bị bắt phải đi vào trong mê lộ.
Cuối cùng Harry cũng nhìn thấy được mục tiêu của mình. Draco đang ngồi giữa đám Slytherin với cái bản mặt nhăn nhó trong khi đang cằn nhằn gì đó với mấy tên bên cạnh. Pansy đang cười há họng bên cạnh cậu ngẫu nhiên nhìn về bên này thấy Harry liền vội vàng vỗ lưng Draco một cái làm cậu đau điếng người. Sau đó cô nàng liền tỏ ra vô tội mà chỉ phía Harry. Lúc này, ánh mắt của cả hai người liền chạm vào nhau. Harry cười lên một cái tỏa nắng đến nheo tít mắt lại. Draco thì im bặc, cậu tự nhiên thấy bực mình mà dựa người vào ghế không thèm nhìn Harry nữa.
Bên này, Viktor đang nhìn chằm chằm về một phía. Phía đó lại không phải nơi những học viên Durmstrang đang ở, nơi bên cạnh khu Slytherin mà lại là ở chỗ lưng chừng khán đài. Ron với thần kinh nhạy cảm dễ dàng nhận ra có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm về phía này. Cậu chàng cũng thấy được Viktor Krum, người đáng lẽ ra là thần tượng của cậu chàng, lại đang nhìn vào cô bạn thân nhất của mình, người đang ngồi giữa Ron và bà Weasley, không chớp mắt. Ron vội vàng rướm người qua phía bà Weasley che khuất lấy Hermione làm cô bực mình gào lên
"Làm gì vậy Ron?"
"Má! Cho con cái gì đó ăn đi!"
Bà Weasley trợn mắt nhìn cậu chàng
"Lại làm sao nữa?"
Ron liền hơi rén, nhưng cậu chàng vẫn ở yên chỗ cũ.
"Tại tại con thấy buồn miệng..."
Bà Weasley liền thở dài một cái, lôi từ bên cạnh ra một hộp chocolate rồi đưa cho Ron.
"Đây!"
Cậu chàng chậm rì rì nhận lấy hộp chocolate rồi lại từ từ ngồi thẳng thóm lại làm cho Hermione càng lúc lại càng bực bội.
Lúc này, ông Bagman nói:
"Vậy là ... nghe tiếng còi của tôi đây, Cerdic, Harry! Ba... hai... một!"
Ông thổi một hồi còi ngắn, và Cerdic cùng Harry vội vã lao vào mê lộ.
Những hàng giậu cao ngất nghểu đổ bóng râm âm u xuống lối đi; và hoặc là bởi vì những hàng dậu cao quá và dày quá, hoặc là vì chúng đã được phù phép, nên khi các quán quân vừa vào trong mê lộ thì lập tức âm thanh của đám đông chung quanh tắt ngấm. Harry cảm thấy như thể đang ở dưới đáy nước một lần nữa. Anh rút đũa phép ra, lẩm bẩm:
"Lumos!"
Harry nghe tiếng Cerdic đằng sau cũng làm y như vậy.
Sau khi đi vào được khoảng năm chục thước, hai người đến một ngã ba. Cả hai nhìn nhau. Harry nói với Cerdic:
"Hẹn gặp sau."
Sau đó anh đi theo lối bên trái, Cerdic theo lối bên phải.
Harry nghe tiếng còi của ông Bagman thổi lên lần thứ hai. Krum đã bước vào mê lộ. Harry bước mau lên. Con đường anh chọn dường như hoàn toàn hoang vắng. Anh quẹo phải, bước gấp lên, cầm cây đũa phép giơ cao quá đầu, cố gắng nhìn tới trước được càng xa càng tốt. Nhưng mà cũng chẳng thấy gì hết. Tiếng còi của ông Bagman lại vang lên lần thứ ba, nghe như vẳng từ xa xa. Vậy là tất cả bốn quán quân đều đã vào mê lộ rồi.
Harry cứ ngoái nhìn ra đằng sau. Vẫn cái cảm giác cũ là anh đang bị theo dõi. Cứ mội phút trôi qua, bầu trời bên trên lại sẫm màu lam sậm hơn, và mê lộ càng lúc càng tăm tối. Harry đi tới cái ngã ba thứ hai.
Harry đặt cây đũa phép nằm ngang trên lòng bàn tay, anh thì thầm với cây đũa phép:
"Point me!" ("Chỉ ta!")
Cây đũa phép quay một vòng rồi quay về bên phải, chỉ ngay vô bức giậu rậm rịt. Hướng đó là hướng bắc, và Harry biết là anh cần phải đi theo hướng tây bắc để đến trung tâm của mê lộ.
Harry mù mịt đi trông mê cung, anh cứ có cảm giác không ổn cứ như là mình đang bị lừa. Harry nâng mức cảnh giác lên hết cỡ và gần như sẵn sàng liều mạng mà ếm một bùa lên nếu có thứ gì nhảy ra. Đột nhiên Harry nghe có cái gì đó đang chuyển động ở ngay đằng sau lưng. Anh giờ cây đũa phép ra, sẵn sàng tấn công, nhưng ánh sáng của đầu đũa phép lại soi tỏ một Cerdic đang vội vã bước ra từ con đường phía bên mặt. Trông Cerdic run rẩy dễ sợ. Tay áo chùng của anh ta đang ngún khói. Cerdic rít lên:
"Lũ Quái Tôm Đuôi Nổ của lão Hagrid! Chúng bự khủng khiếp ... anh vừa mới thoát được!"
Cerdic lắc đầu và lao đi, khuất vào một con đường khác. Harry cũng vội vã đi ngay để kéo dài ra cái khoảng cách giữa anh và lũ Quái Tôm.
Harry vừa đi vừa quan sát và lắng nghe động tĩnh từ bốn phía. Dây thần kinh của anh căng hết cỡ, vừa mò mẫn vừa tiến về phía trước. Trái... phải... lại trái...Hai lần anh thấy mình đi vô ngõ cụt. Harry lại đọc thần chú Bốn điểm và nhận thấy mình đã đi quá xa về hướng đông. Anh quay trở lại, quẹo phải và thấy một màn sương màu vàng óng ánh kỳ lạ đang trôi lờ lững trước mặt.
Harry thận trọng đi tới trước, phóng những tia sáng của cây đũa phép vào đám sương. Cái này trông có vẻ như một thứ bùa phép gì đó, anh tự hỏi là có nên cho nổ cái đó để mở đường mà đi không. Harry hô:
"Reducto!"
Thần chú bắn thẳng vào đám sương mờ, xuyên qua nó, và đám sương không bị ảnh hưởng gì hết. Harry cắn răng đầy do dự, liệu anh có nên đi qua cái thứ quái đản này không hay là quay lại tìm đường khác?
Lúc Harry vẫn còn đang ngần ngừ thì một tiếng gào phá tan sự im lặng.
Harry thét:
"Fleur?"
Chỉ có sự im lặng. Anh trừng mắt nhìn quanh. Điều gì đã xảy ra cho cô gái đó? Tiếng gào của cô ta nghe như xuất phát từ đâu đó đằng trước mặt Harry. Anh bèn hít sâu một hơi dài rồi chạy xuyên qua màn sương bị phù phép.
Thế giới bèn đảo lộn tùng phèo. Harry bị treo ngược lên, tóc anh chĩa xuống đất. Harry cảm thấy như thể chân anh bị dán dính chặt vào lớp cỏ, mà mặt cỏ bây giờ đã trở thành trần nhà rồi. Phía dưới chân anh bây giờ là bầu trời đen thui lấp lánh những vì sao trải rộng đến vô cùng. Harry nhắm mắt lại, để khỏi phải nhìn thấy cái khoảng không vô tận phía dưới chân, rồi rút chân phải lên thiệt mạnh khỏi cái trần nhà bằng cỏ đó.
Ngay lập tức thế giới lại trở về trật tự cũ. Harry té nhúi tới trước, hai đầu gối gập chạm vào mặt đất rắn chắc một cách tuyệt vời. Anh cảm thấy tê liệt một lát vì chấn động quá mạnh. Rồi Harry hít một hơi dài, sâu và khỏe, xong đứng lên một lần nữa, vừa vội vàng đi tới trước, vừa ngoái nhìn lại màn sương vàng óng mà anh đang co giờ chạy tránh cho thiệt xa. Dưới ánh trăng, màn sương lấp lánh một cách ngây thơ vô tội.
Harry chạy nhanh đến ngã tư rồi bắt đầu tìm kiếm phương hướng của Fleur. Rõ ràng là anh có nghe được tiếng của cô gái đó hét lên. Không biết cô ta đã gặp cái gì? Cô ta có bình an không? Không thấy tia sáng đỏ nào phóng lên không trung - như vậy phải chăng là cô ta đã tự mình tháo gỡ được khó khăn? Hay là trong lúc quá khó khăn Fleur đã không thể với tới cây đũa phép để phát tín hiệu cầu cứu? Harry quẹo qua con đường bên phải, trong lòng cảm thấy càng lúc càng bồn chồn... nhưng mà cùng một lúc, anh không thể không nghĩ: thế là một quán quân đã bị loại...
Đi một lúc, sau khi vượt qua được con quái tôm đuôi nổ bự chảng của Hagrid, Harry thở hồng hộc lại một lần nữa dùng Thần chú Bốn điểm. Lần này nó chỉ về hướng Bắc, Harry đành phải đi theo.
Harry vội vã đi dọc theo con đường mới được vài phút thì nghe có cái gì đó đang chạy song song với tiếng chân anh trên đường, Harry bèn đứng lặng dỏng tai nghe.
Tiếng của Cerdic gào:
"Anh làm cái gì ở đây? Anh đang định làm cái quỉ gì vậy?"
Và Harry nghe tiếng của Krum:
"Crucio!"
Không gian bỗng vang đầy tiếng la hét của Cerdic. Harry cuống cuồng vội vã chạy về cái phía đó. Làm đủ mọi cách cuối cùng Harry cũng nhìn thấy Cerdic. Anh ta đang nằm quằn quại trên mặt đất còn Viktor thì đang đứng trên nhìn xuống. Harry hốt hoảng vội vàng chỉ đũa phép về hướng Viktor. Ngay khi Viktor ngước mắt nhìn lên thì Harry đã hô
"Stupefy! ("Chết đứng!")"
Câu thần chú đánh thẳng vô lưng Viktor. Anh ta đứng khựng giữa đường, ngã sấp xuống, nằm bất động, mặt úp xuống cỏ. Harry nhào tới bên Cerdic, lúc này đã hết co giật và quằn quại, mà chỉ còn nằm thở hổn hển, hai tay bưng lấy mặt.
Harry kéo cánh tay Cerdic, nói cộc lốc:
"Có sao không?"
Cerdic vẫn thở hổn hển:
"Có... có... anh tin là... hắn bò tới từ phía sau anh... anh nghe tiếng hắn, anh quay lại, và hắn chĩa đũa phép ngay vô anh..."
Harry ngó Viktor trừng trừng, nói:
"Em không thể nào tin nổi chuyện này... em cứ tưởng anh ta cũng tốt."
Cerdic nói:
"Anh cũng tưởng vậy."
Harry hỏi:
"Hồi nãy anh có nghe Fleur gào không?"
Cerdic nói:
"Có. Em có nghĩ là Krum đã triệt cô ấy rồi không?"
Harry chậm rãi đáp:
"Em không biết."
Cả hai im lặng một chút rồi tuy vẫn còn hận Viktor vì đã nhắm vào mình nhưng Cerdic vẫn bắn một chùm tia sáng đỏ lên trời đánh dấu vị trí Viktor đang nằm để các giáo sư đến cứu. Cả hai người dìu nhau đứng nhìn tia sáng nhạt dần rồi biến mất.
Sau đó cả hai lại tách nhau ra. Một lần nữa, Harry quẹo trái, còn Cerdic thì quẹo phải. Chẳng mấy chốc tiếng bước chân của Cerdic xa dần và mất hút. Harry tiếp tục đi tới, tiếp tục dùng thần chú Bốn điểm để chắc chắn là mình đi đúng hướng. Cái cúp bây giờ nằm ở giữa Harry và Cerdic. Lúc này cái khát vọng là người đầu tiên đoạt được cái Cúp đang cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết trong lòng Harry. Cái Cúp Tam Pháp thuật đang tỏa sáng lung linh trên một chân bệ cách Harry có chừng một trăm thước. Thình lình từ một con đường phía trước nó nhảy xổ ra một hình thù đen thui.
Đó là Cerdic, anh ta đang tiến đến cái Cúp trước tiên. Cerdic đang chạy hết tốc lực về phía cái Cúp, và Harry biết là anh không đời nào bắt kịp. Nhưng Harry vẫn không đời nào chỉ vì vậy mà bỏ cuộc, đừng quên là anh đã hứa với Scorpius rồi mà. Harry dồn hết sức vào chân rồi bắn ra như mũi tên, nghiến chặt răng mà chạy đi. Ngay lúc này, anh đã xuất hiện trong tầm mắt của Cerdic. Anh ta dừng ngay lại ngay cái cúp, thay vì chạm vào cái cúp và giành chiến thắng, Cerdic chỉ đứng đó đợi Harry đến gần. Cả hai đứng đối diện nhau, Harry thở hổn hển nhìn Cerdic lại nhìn cái cúp. Cuối cùng anh đành thở dài
"Lấy đi, cầm lấy nó đi, Anh đã đến đích."
Nhưng Cerdic không nhúc nhích. Anh chỉ đứng đó, nhìn Harry. Rồi anh quay lại nhìn đăm đăm cái Cúp. Harry nhìn thấy nét mặt khao khát của Cerdic trong ánh sáng vàng chóe của cái Cúp. Cerdic quay lại nhìn Harry một lần nữa. Cerdic hít một hơi thở sâu.
"Em lấy đi. Em mới xứng đáng là người chiến thắng. Em đã hai lần cứu mạng anh ở chỗ này."
Harry nói:
"Chuyện xảy ra như vậy đâu có ai ngờ được."
"Không."
"Đừng có cao thượng nữa. Cầm lấy nó đi, rồi chúng ta có thể ra khỏi chỗ này. Người nào đến được cái Cúp trước tiên sẽ được ghi điểm. Và người đó là anh."
Cerdic lại lắc đầu cự tuyệt. Trông Cerdic thì thấy để nói cái điều này dường như anh đã phải dốc hết sức lực ruột gan ra mà cân nhắc, nhưng nét mặt anh cương quyết, hai tay anh khoanh lại, dường như anh đã quyết định dứt khoát rồi. Harry bị cái tính bướng bỉnh của Cerdic làm tức chết. Cuối cùng anh đành phải thỏa hiệp
"Cả hai chúng ta cùng lấy cái Cúp vậy."
"Cái gì?"
"Chúng ta cùng cầm lấy nó một lúc. Đó vẫn là chiến thắng của trường Hogwarts. Chúng ta lại đồng hạng."
Cerdic nhìn Harry chằm chằm, thả hai tay xuống.
"Em... em chắc chưa?"
Harry nói:
"Chắc. Ừ... chúng ta đã giúp đỡ lẫn nhau lúc khốn khó, đúng không? Cả hai chúng ta đều tới được nơi đây. Vậy chúng ta cùng nhau đạt lấy cái Cúp."
Trong một thoáng, Cerdic trông có vẻ như không thể nào tin được vào lỗ tai mình. Sau đó, mặt Cerdic toét ra một nụ cười.
"Em nói đúng."
Cả hai cùng đưa tay ra, mỗi người nắm vào một quai của cái Cúp sáng lóng lánh.
Harry nói:
"Đếm tới tiếng thứ ba thì nhấc lên nha. Một... hai... Ba..."
Harry và Cerdic cùng nắm chặt quai cái Cúp, nhấc lên.
Lập tức Harry cảm thấy một cơn thốc mạnh phía sau rốn. Chân anh bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Anh không thể buông tay khỏi cái quai của cái Cúp Tam Pháp Thuật; chính cái Cúp kéo anh lên cao trong tiếng gió hú và cảnh vật quay mòng mòng; Cerdic cũng bay lên bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top