Chapter 11

***Những chỗ được in nghiêng được lấy từ trong truyện chính của tác giả J. K. Rowling và bản dịch của Lý Lan.***

Khi mà Harry mở mắt dậy thì trên giường chỉ còn anh, lấy tay dụi mắt rồi vươn ra cái tủ để tìm kính. Harry mệt mỏi, chậm rãi ngồi dậy. Những ngày này là những ngày tồi tệ nhất của Harry ở trường Hogwarts. Anh gần như gặp lại cảm giác tồi tệ nhất mà anh đã trải qua hồi năm thứ hai khi phần lớn học sinh trong trường nghi ngờ anh là thủ phạm đã tấn công những học sinh khác. Thậm chí một trong hai đứa bạn chí cốt của Harry còn không có ở bên cạnh anh lúc này. Harry nặng nề mà thở dài một cái.

"Papa sao thế ạ?"

Một cái đầu vàng nhỏ chói mắt xuất hiện trong tầm mắt của Harry. Scorpius vui vẻ chạy ra từ nhà tắm vừa vặn nghe được tiếng thở dài của Harry, em khựng lại rồi lo lắng đi về phía anh cất tiếng hỏi. Harry giật mình rồi khuôn mặt liền hiện ra nụ cười, anh vội vàng rời giường và ngồi thụp xuống đối mặt với Scorpius, nắm bàn tay non mềm của em.

"Không có gì hết. Baba chỉ đang lo về bài kiểm tra thôi."

Lúc này Draco đi ra từ phòng tắm với vẻ ngoài bóng loáng, nghiêm chỉnh như mọi ngày. Cậu liếc mắt nhìn Harry với vẻ xem thường.

"Nếu mày không muốn ôm cái bụng đói đến lớp thì lo mà chuẩn bị trong vòng 5 phút đi."

"À ừ.. Đợi tao chút."

Nói rồi Harry ba chân bốn cẳng chạy đi đánh răng, còn Draco thì quá lười để ý đến anh, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Scor dắt cậu bé ra ngoài phòng khách.

"Scorpius nhớ rõ không được bắt chước mấy cái thói xấu của tên đó.. À không, đúng hơn là tốt nhất không nên bắt chước bất kì hành động nào của hắn!"

Draco chau mày. Cậu cực kỳ không hài lòng với cái thói cẩu thả của Harry, nhưng rồi lại chợt nhớ Harry chẳng có một cái hành động hay suy nghĩ nào bình thường cả và cậu hoàn toàn không muốn con trai mình trở nên "bất bình thường" như anh nên mới dặn dò Scorpius lần nữa. Bé Scor nhìn khuôn mặt nhăn nhó của mama rồi nghĩ lại bộ dáng hề hề của papa liền cười tủm tỉm.

"Hì hì.. Scor nhớ rồi ạ."

Lúc này Harry vội vã từ trong phòng chạy ra tới. Vẫn là cái đầu bù xù chải như không chải và vẻ mặt cười ngố.

"Hai người đang nói gì thế?"

"Không liên quan tới mày. Đi nào Scor."

Harry hơi gãi đầu rồi cũng đi theo hai người tóc bạch kim, nhìn trên hành lang đứng không bao xa là một thiếu nữ tóc nâu đang chăm chú đọc một cuốn sách dày cộm.

"Mione!"

Hermione vừa nhìn thấy hình ảnh 3 người đi cùng nhau liền nhoẻn miệng cười.

"Ra rồi hả? Cùng đi ăn sáng nào."

Cô hướng Harry nói câu này rồi nhanh chóng xoa đầu bé Scor

"Chào buổi sáng Scor và Malfoy."

"Dì Mione buổi sáng tốt lành ạ."

Scorpius vui vẻ mỉm cười hướng Hermione chào, còn Draco thì chỉ gật đầu chào lại. Nhóm bốn người cùng nhau đi đến nhà ăn. Và tất nhiên là trên đường đi Harry đã nhận được rất là nhiều loại ánh mắt khác nhau, nhiều nhất chắc vẫn là loại ghen ghét và khinh thường. Đa phần chúng đến từ phía nhà Hufflepuff, một phần nhỏ đến từ Ravenclaw và tất nhiên là Slytherin không thể thiếu nhưng bọn nó cũng chỉ nhìn chứ không như trước đây cứ hở ra là chế nhạo anh. Nghĩ lại thì mấy chuyện nhạo báng đó đều từ Draco cầm đầu cả, nhưng nay cậu lại đứng ở bên cạnh Harry thế này. Điều này làm Harry không biết nên thoải mái hay là nên trách Draco nhưng mà có lẽ cậu đã làm gì mà lũ Slytherin đáng ghét đó không có làm quá lên hay làm phiền Harry. Anh hơi hơi nghiêng mặt liếc nhìn Draco bên cạnh mình, như là nhận ra hành động ấy, cậu cũng liếc mắt nhìn anh

"Làm sao?"

"Không.. Chỉ là, um... tao nghĩ là..."

Nhìn thấy Draco bắt đầu khó chịu chau mày, Harry liền nói thẳng

"Thì là, mày biết đó, tao cứ nghĩ là lũ Slytherin sẽ nhân dịp này mà dìm tao xuống cơ.."

Draco nhướng một bên mày nhìn Harry

"Tao là Slytherin đấy."

"Ừ thì đúng..."

"Mày nghĩ là tao có hay không làm chuyện tổn hại đến lợi ích bản thân và gia đình mình?"

Nghe đến đây tim Harry hẫn một nhịp, anh chợt cảm thấy vui vui nhịn không được mà nhoẻn miệng cười. Nhìn cái bộ dáng đó của Harry, Draco tất nhiên biết anh đang nghĩ gì, cậu hơi nhíu mày bổ sung thêm một câu

"Không phải mày, Scorpius."

"À.. Ừ.."

Nghe đến đây cả Scorpius và Hermione đều nhịn không cười. Draco tất nhiên thấy biểu cảm đó của cả hai, cậu đột nhiên cảm thấy tức giận. Cậu bế Scor lên rồi đi nhanh về phía trước mặt kệ Harry ngơ ngác và Hermione đang cực lực ngăn mình mỉm cười phía sau.

"Đừng lo Harry, mình cá chắc là nó có quan tâm tới bồ mà."

"Ừm..Ừ, mình cũng nghĩ thế."

Harry thu lại vẻ mặt ngơ ngác thay vào đó là một vẻ khá vui vẻ. Nhìn cậu bạn thân mình vui thì Hermione cũng vui theo, cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng Harry vài cái.





Vào ngày thứ bảy trước đợt thi đầu tiên, tất cả học sinh từ năm thứ ba trở lên được phép đi thăm làng Hogsmeade. Hermione đã đến và rủ ba người đến quán Ba Cây Chổi Thần. Harry có vẻ không tình nguyện cho lắm vì mấy cái rắc rối phát sinh gần đây. Rita Skeeter đã gán cho anh nói ra cả đống điều khủng khiếp mà anh không thể nhớ là có khi nào từng nói ra trong đời không. Chứ đừng nói chi trong căn phòng xép để chổi hôm ấy:

Em cho là em có được sức mạnh truyền từ cha mẹ em. Em biết cha mẹ sẽ rất tự hào nếu họ có thể nhìn thấy em lúc này... Vâng... đôi khi vào ban đêm em vẫn khóc vì nhớ họ. Em thật xấu hổ phải nhìn nhận điều đó... Em biết không có cái gì có thể làm hại em trong cuộc thi đấu, bởi vì cha mẹ sẽ phù hộ em...

Nhưng cô Rita còn đi xa hơn cả việc diễn dịch những tiếng ấp úng "Ơ... a..." của anh thành những câu nói nhảm nhí dài thòng; cô phỏng vấn cả những người chung quanh anh nữa:

Harry rốt cuộc cũng tìm được tình yêu ở trường Hogwarts. Bạn thân của Harry là Colin Creevey nói rằng hiếm khi nào thấy Harry không cặp kè với Hermione Granger, một cô bé xuất thân Muggle , xinh đẹp tuyệt vời, và cũng như Harry , là một trong những học sinh giỏi nhất trường.

Và tất nhiên là khi Draco đọc được cái tin này thì cậu đã nhướm mày thật lâu. Thậm chí không thèm để ý mọi lời giải thích của Harry, cậu đã thẳng tay ném nó vào trong lò sưởi với câu nói rằng "Mày muốn làm gì thì làm nhưng đừng có để ảnh hưởng tới Scorpius."

Mấy ngày sau đó thì mấy cái tin nhảm này hoàn toàn được dẹp im, Harry không chắc là vì sao nhưng anh đoán hẳn là bên Draco đã làm cái gì rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ dẹp hoàn toàn mấy cái miệng bên trong Hogwarts. Đại khái là ngay từ cái lúc mà bài báo xuất hiện, Harry đã phải chịu đựng chuyện người ta – chủ yếu là đám Slytherin – trích dẫn bài báo và giễu cợt bình luận mỗi khi anh đi ngang qua. Điều này sẽ giảm hẳn xuống khi anh đi cùng Draco và Scor, nhưng mà cũng vì thế nên dạo gần đây Draco không cho phép Scorpius đi riêng với Harry nữa.

"Scor cũng có thể ra ngoài ạ?"

Bé Scor nghe đến đi chơi mắt liền sáng lấp la lấp lánh, em hướng cái ánh mắt chờ mong đó đến Hermione đang tươi cười.

"Tất nhiên là có thể! Hơn nữa ở làng Hogsmeade còn có Tiệm Công Tước Mật nữa cơ!"

"Woah~ Scor muốn đi mua kẹo."

Bé Scor vui vẻ nhảy lên rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Draco kéo áo chùng của cậu làm nũng.

"Được rồi, ta sẽ mua cho."

"Không!"

Harry chợt hét lên

"Ý-- ý tao là tao sẽ mua. Mày biết đó, lúc trước đã nói qua với mẹ của mày là..."

Draco hơi nhíu mày nhưng rồi thở hắc ra một cái.

"Sao cũng được."

Nghe thế Harry liền cười cười, anh nhanh chóng bế Scor lên chuẩn bị xuất phát.

"Um.. Thế còn quán Ba Cây Chổi Thần?"

Harry nhíu mày nhìn vào khuôn mặt dần ửng hồng lên của Hermione

"Ơ... Ừ... Mình nghĩ là tụi mình có thể gặp nó ở quán Ba Cây Chổi Thần ..."

Harry dứt khoát:

"Không!"

"Harry ơi, chuyện này ngốc hết sức..."

"Mình sẽ đi, nhưng mình sẽ không thèm gặp Ron, và mình sẽ mặc tấm Áo khoác
Tàng hình của mình."

Hermione ngắt lời:

"Vậy thì được... nhưng mà mình ghét nói chuyện với bồ trong tấm áo khoác đó. Mình đâu có biết là liệu mình có đang nhìn bồ hay không."

Scorpius nghe thế thì hơi xụ mặt, em đem hai tay bưng mặt Harry nhìn về phía mình

"Papa vẫn chưa làm lành với chú Ron ạ?"

"Không phải papa không muốn mà chú Ron của con khá là cứng đầu... Con biết đấy.."

"Thế Scor sẽ đi gặp chú Ron giúp papa nha."

Scorpius cười ngây ngô làm cho tâm trạng đang dần xấu đi của Harry tốt lên trở lại. Anh cười đáp trả bé rồi nhẹ giọng nói

"Thế papa nhờ Scor nhé."

"Ừm!"




Điểm đến đầu tiên của bốn người là Tiệm kẹo Công Tước Mật. Nhìn đống bánh kẹo ngọt thông qua cửa kính, Scorpius đã gấp đến mức muốn nhào ngay vào trong nhưng em đã bị Draco kéo lại và bế vào lòng. Draco bế bé Scor đi tiên phong vào một quầy hàng kẹo còn Harry và Hermione nối gót theo sau. Được một lúc thì Hermione tách ra đến quầy khác, còn Harry thì ngơ ngẩn nhìn hai người tóc bạch kim chìm đắm trong đống đồ ngọt. Harry chợt nhận ra rằng Draco cũng là một tính đồ đồ ngọt, anh thầm nghĩ có khi nào cái tính hảo ngọt của bé Scor là từ cậu mà ra không... Trong khi cả đám đang thoải mái chọn bánh kẹo thì chợt nghe tiếng ồn ào ở gần đó.

"Dray em iu à~"

Một cô gái tóc đen ngắn mặc một bộ đồ thời trang sành điệu vừa kêu vừa chạy đến chỗ họ.

"Dì Pansy! Scor chào dì ạ."

Scorpius vừa nghe tiếng kêu liền thoát ra khỏi đống đồ ngọt quay qua chào. Trong khi Draco chỉ liếc mắt qua một tý liền trở lại với "công việc" của mình. Đám Pansy thì như đã quá quen rồi nên cũng chẳng có để ý đến thái độ của cậu.

"Ừm, chị chào bé Scor nhé! Bé ăn gì nào, để chị đây mua cho..."

"Về chuyện đó thì.. Đấy là việc của tao..."

Harry đứng bên cạnh liền ngắt lời Pansy với một nụ cười.

"Ồ~ Được thôi. Lần sau chị sẽ mua cho em nhé."

Pansy thấy thế liền không thèm nhìn Harry nữa mà hướng Scor tươi cười.

"Lần sau cũng không được..."

Nụ cười của Pansy liền cứng đờ, cô nàng miễn cưỡng giữ vững nụ cười rồi liếc xéo Harry cùng với một nụ cười mỉm tỏa rõ vẻ bất mãn

"Xì~ Đồ keo kiệt."

Nhìn biểu hiện của Pansy như thế thì Blaise đứng bên cạnh cô liền không nhịn được mà phá lên cười, còn 2 cậu Crabbe và Goyle thì bụp miệng cười.

"Tụi bây ồn ào quá đấy."

Draco sau khi đã chọn xong một đống đầy ụ toàn là bánh kẹo thì mới lên tiếng.

"Thế cả đám ở đây làm cái gì?"

"Hửm?" Blaise ngừng người và lấy tay quẹt nước mắt "Còn gì nữa, tụi này ở đây mua kẹo rồi."

"Ừm. Mua cả bỏng ngô nữa để xem thi đấu chớ."

Crabbe nói và Goyle bên cạnh thì giơ một túi đầy ụ bỏng ngô.

Draco gật đầu tỏ vẻ hài lòng

"Nhớ chừa một túi."

"Tất nhiên!"

Goyle cười hì hì đáp ứng.

Lát sau, khi cả đám đi ra khỏi tiệm kẹo Công tước Mật, Hermione cầm ăn một cây kem bự chảng đầy sôcôla, trong khi trong tay Draco là một cây kem Vani phủ một lớp siro táo cũng to chẳng kém cây của Hermione, Scorpius thì cầm một cây kem bánh 3 tầng kem nhiều màu. Còn Harry thì một tay nắm bàn tay nhỏ của Scor, tay còn tại thì cầm một túi đầy bánh kẹo.

"Bây giờ bọn này định đến Ba Cây Chổi Thần. Hai người cậu thì sao?"

Blaise hướng về phía Draco và Scor hỏi. Còn về Harry và Hermione thì bọn Blaise cũng chẳng muốn quan tâm.

"Tớ cũng đang đến đó đây."

"Đúng rồi nhỉ~ Đến Hogsmeade thì phải uống bia bơ chớ~"

Pansy vui vẻ nói.

"Bia bơ ạ?"

Scorpius tròn xoe mắt nhìn

"Scor còn nhỏ, chưa được phép uống đâu. Tới đó chị đây sẽ khao bé một ly sữa nóng~"

Pansy hướng Scorpius nháy mắt đảm bảo, Scor thì gật đầu như gà mổ thóc.

"Ừm... Mione, cậu ra đây với tớ xíu nhé."

Harry chợt nhận ra mình chưa mặc áo choàng tàng hình liền lôi kéo Hermione lại. Draco thì liếc anh một cái, thế chỗ Harry nắm tay Scorpius rồi nhàn nhạt bảo đám Pansy

"Đi thôi."

Harry và Hermione đến một góc khó chú ý thì để cho Harry lôi cái áo choàng ra khoác lên người. Đồng thời quơ đũa phép giúp anh thu nhỏ mấy cái bọc bánh kẹo lại nhét vào túi.

"Bồ thật là..."

"Bồ biết mình không muốn gây lùm xùm mà."

"Rồi rồi, mình hiểu mà."

Nói rồi, Hermione cùng Harry tàng hình bước nhanh đuổi theo đám người Draco vào quán Ba Cây Chổi Thần. Vừa đến thì Rita Skeeter và ông bạn thợ chụp hình của cô ta vừa đi ra khỏi quán rượu Ba Cây Chổi Thần . Hai người đi ngang sát bên cạnh Hermione mà không nhìn tới cô, họ vừa đi vừa nói chuyện thì thầm. Harry phải nép sát vô tường của tiệm Công tước Mật để khỏi bị cô Rita quơ cái túi xách bằng da cá sấu trúng đầu. Khi hai người đó đi rồi, Harry nói:

"Cô ta đang tạm trú ở trong làng. Mình dám cá là cổ đến đây để chờ xem cuộc thi đấu đầu tiên."

Quán rượu Ba Cây Chổi Thần đông nghẹt, khách hàng chủ yếu là học sinh trường Hogwarts vô đó để hưởng một buổi trưa tự do thoải mái, nhưng ngoài ra cũng có rất nhiều người có pháp thuật mà Harry hiếm khi nào nhìn thấy ở nơi nào khác. Harry suy diễn Hogsmeade là làng toàn-phù-thủy duy nhất ở nước Anh, nên đó có lẽ là một thứ thiên đường đối với những kẻ như các mụ phù thủy già xấu xí – mấy mụ ấy không giỏi tự ngụy trang bằng mấy pháp sư.

Rất khó đi chen qua đám đông trong lớp áo tàng hình; trong trường hợp mình ngẫu nhiên đụng phải người nào đó, điều này có thể khiến cho những câu hỏi nguy hiểm dễ nảy sinh. Harry lách chậm chạp về phía một cái bàn trống ở góc phòng, trong khi Hermione đi mua thức uống. Khi đi băng qua quán rượu, Harry đã nhìn thấy Ron ngồi với hai anh Fred , George và Lee Jordan . Hết sức tự kiềm chế cái ham muốn khỏ đầu Ron một cái, Harry cuối cùng cũng yên lành đến được cái bàn trống và ngồi xuống.

Một lát sau Hermione đến ngồi với Harry và luồn qua tấm Áo khoác Tàng hình cho anh một ly bia bơ.

Hermione rù rì nói:

"Mình thấy bọn Malfoy với bé Scor ngồi ở phía bên kia kìa. Bồ có chắc là sẽ không qua đó không?"

"Biết làm sao được? Mình có muốn qua cũng không được mà."

Hermione thở dài rồi ngồi hẳn xuống bên cái bàn "trống"

"Trông mình giống như một con ngốc, ngồi đây một mình. Cũng may là mình có đem theo cái để làm."

Và cô bé rút ra một cuốn sổ tay, trong đó cô bé ghi chép hồ sơ của những thành viên H.V.Đ.C.Q.L.G.T. Harry nhìn thấy tên anh và tên Ron đứng đầu một danh sách rất ngắn. Có lẽ cũng đã lâu lắm rồi kể từ cái bữa mà bọn họ cùng ngồi lại với nhau, cùng làm bài tập Tiên tri, và Hermione đã hếch mũi lên chỉ định tụi nó làm thư ký và thủ quỹ.

Harry ngồi im lặng vừa uống bia bơ vừa đưa mắt ngó xung quanh. Anh "vô tình" liếc về phía bàn của Ron thì bất nhờ nhìn thấy Scorpius một tay cầm ly sữa một tay kéo Draco đến đó. Bộ ba Fred , George và Lee Jordan và Ron hết sức chào đón cậu bé nhập vào bàn của mình, còn về phía Draco thì có vẻ họ hơi do dự một tý nhưng cũng chừa hẳn một chỗ lớn cho cậu. Harry thấy vậy thì hơi bồn chồn không chịu nổi mà muốn đi qua, nhưng rồi anh cũng kìm lại được mà đưa mắt đi. Harry chợt nói:

"Nhìn kìa! Bác Hagrid !"

Mái đầu bù xù của lão Hagrid nhô lên trên đám đông. (Lão đã bỏ đi một cách đầy thương tiếc mấy búi tóc) Harry ngạc nhiên không hiểu tại sao nó không nhìn thấy lão ngay tức thì, khi mà lão Hagrid tướng tá to đùng như vậy. Nhưng khi đứng nhóng lên một cách cẩn thận thì anh thấy lão Hagrid đang cúi xuống thấp, để chuyện trò với giáo sư Moody .

Trước mặt lão Hagrid vẫn là một cái ly cối bự tổ chảng, còn giáo sư Moody thì lôi cái chai rượu bỏ túi của ông ra uống. Bà chủ quán xinh đẹp, bà Rosemerta, có vẻ không khoái chuyện ấy lắm. Bà nhìn giáo sư với nửa con mắt ngờ vực khi dọn dẹp ly cốc chung quanh ông. Có lẽ bà nghĩ đó là một sự xúc phạm đến món rượu mật ong hầm nóng của bà. Nhưng Harry biết rõ hơn lý do vì sao giáo sư Moody làm như vậy. Giáo sư Moody đã nói với bọn họ trong suốt buổi học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vừa rồi rằng ông luôn luôn thích tự tay nấu nướng lấy đồ ăn thức uống của ông, bởi vì nếu bọn phù thủy Hắc ám mà muốn đầu độc một cái tách mà ta không để ý thì đó là chuyện quá ư dễ dàng.

Khi Harry nhìn thấy họ thì cũng là lúc lão Hagrid và giáo sư Moody đứng dậy để đi ra. Harry vẫy tay chào, nhưng sực nhớ ra là lão Hagrid không thể nhìn thấy nó. Tuy nhiên, giáo sư Moody thì dừng bước, con mắt phép của ông nhìn thẳng về cái góc mà Harry đang đứng. Ông vỗ tay lên lưng lão Hagrid (ông không với tới vai của lão), thì thầm gì đó vô tai lão, và rồi cả hai người đi băng qua quán rượu, hướng tới bàn của Hermione và Harry . Lão Hagrid nói oang oang:

"Khỏe không, Hermione ?"

Hermione mỉm cười đáp lại:

"Chào bác Hagrid, chào thầy ạ."

Giáo sư Moody đi cà nhắc quanh cái bàn rồi cúi xuống; Harry tưởng ông đọc quyển sổ tay về H.V.Đ.C.Q.L.G.T. , cho đến khi ông thì thầm:

"Tấm áo khoác đẹp đó, Potter!"

Harry tròn mắt nhìn ông kinh ngạc. Cái phần to mất đi trên mũi của giáo sư Moody được thấy rõ một cách đặc biệt khi nhìn trong khoảng cách vài phân. Giáo sư Moody cười tươi.

"Con mắt thầy có thể... Ý con nói là, thầy có thể..."

Giáo sư nói nhỏ:

"Ừ, nó có thể nhìn xuyên thấu Áo khoác Tàng hình . Và thầy có thể nói với con là có lúc nó cũng hữu dụng đấy."

Lão Hagrid cũng tươi cười với Harry . Nó biết lão Hagrid không thể nào nhìn thấy anh, nhưng hiển nhiên là giáo sư Moody đã nói cho lão Hagrid biết là Harry ngồi ở đó.Bây giờ lão Hagrid cũng cúi xuống giả đò đọc cuốn sổ tay H.V.Đ.C.Q.L.G.T. và nói bằng một giọng thì thào nhỏ rí đến nỗi chỉ có Harry là nghe được:

"Harry , đến gặp bác tôi nay vào lúc nửa đêm ở căn chòi của bác, mặc cái Áo khoác Tàng hình ấy nha."

Rồi đứng thẳng lên, lão Hagrid nói to:

"Rất vui được gặp cháu, Hermione à."

Lão nháy mắt rồi ra đi. Giáo sư Moody bước theo lão.

Harry rất ngạc nhiên, nói:

"Tại sao bác Hagrid lại muốn gặp mình vào lúc nửa đêm?"

Hermione tỏ vẻ kinh ngạc:

"Thiệt hả? Mình thắc mắc không biết bác ấy muốn gì? Harry , mình không biết bồ có nên đi hay không?"

"Mình nghĩ có lẽ mình phải đi thử xem sao.."





Tối hôm đó, sau khi đợi cho Draco và Scorpius ngủ say, Harry liền lén lút lôi theo cái áo choàng tàng hình đi ra ngoài. Sống cùng với Draco một thời gian anh mới nhận ra nếu không có việc thì cậu thường đi ngủ khá sớm, hẳn đó là lý do mà da của Draco rất là đẹp.

Sân trường rất tối. Harry đi lần xuống bãi cỏ về phía có ánh sáng rọi ra từ căn chòi của lão Hagrid. Bên trong chiếc xe ngựa khổng lồ Beauxbatons cũng được thắp sáng; Harry có thể nghe tiếng bà Maxime đang nói chuyện bên trong xe ngựa khi anh gõ cửa căn chòi của lão Hagrid .

Lão Hagrid mở cửa nhìn quanh và thì thầm:

"Con đó hả, Harry ?"

Harry lách vô trong căn chòi và kéo tấm Áo khoác Tàng hình ra.

"Dạ. Có chuyện gì vậy bác?"

Lão Hagrid nói:

"Có cái này cho con xem."

Lão Hagrid đang có vẻ hồ hởi phấn khởi vô cùng. Lão cài trên lỗ khuy áo một cái bông giống như một cái bông actisô quá cỡ. Có vẻ như lão đã bỏ không dùng dầu bôi trục xe nữa, nhưng chắc chắn là lão đã cố gắng chải mái tóc bù xù – có thể tìm thấy răng lược gãy còn dính trên đầu tóc lão.

Harry cảnh giác hỏi:

"Bác định cho cháu xem cái gì?"

Anh thắc mắc không biết là mấy con quái tôm vừa đẻ trứng, hay lão Hagrid vừa mua được một con chó ba đầu khác của một kẻ xa lạ nào đó ở quán rượu.
Lão Hagrid nói:

"Đi với bác, giữ yên lặng nghe, và tàng hình trong tấm áo khoác. Chúng ta không cần đem theo con Fang, nó sẽ không thích thú đâu..."

"Bác Hagrid à, con không thể nào ở chơi lâu... con phải trở về tòa lâu đài lúc một giờ..."

Những lão Hagrid chẳng thèm nghe; lão đã mở cửa căn chòi và sải bước đi nhanh vào bóng đêm. Harry lật đật chạy theo và hết sức ngạc nhiên nhận thấy lão Hagrid đang hướng về phía xe ngựa Beauxbatons .

"Bác Hagrid ơi, cái gì..."

"Suỵt!"

Lão Hagrid nói khẽ và gõ ba lần lên cánh cửa đeo huy hiệu hai cây đũa phép vàng bắt chéo nhau.

Bà Maxime mở cửa. Bà quàng một tấm khăn choàng lụa quanh đôi vai đồ sộ của bà.

Nhìn thấy lão Hagrid , bà Maxime mỉn cười.

"A, anh Agrid ... tới giờ rồi ư?"

Lão Hagrid tươi cười với bà Maxime :

"Bông-rua!"

Lão đưa một cánh tay ra để giúp bà Maxime bước xuống mấy bậc thềm vàng. Sau khi bà Maxime đóng cánh cửa lại sau lưng, lão Hagrid đưa một cánh tay cho bà vịn, rồi cả hai cùng bước đi quanh rìa khu chăn thả những con ngựa có cánh khổng lồ của bà. Đằng sau họ, Harry lóc cóc đi theo, hoàn toàn ngơ ngác. Chẳng lẽ lão Hagrid muốn chỉ cho Harry thấy bà Maxime ? Bất cứ lúc nào anh muốn mà anh chẳng thể nhìn thấy bà Maxime ? To như bà làm sao mà khó thấy được kia chứ...!

Nhưng có vẻ như bà Maxime cũng ngơ ngác như Harry thôi, bởi vì khi đi loanh quanh vui chơi một lát, bà hỏi:

"Anh đang đưa tôi đi đâu zậy, anh Agrid?"

Lão Hagrid đáp, hơi thô lỗ:

"Bà sẽ khoái cái này. Đáng coi lắm, tin tôi đi. Chỉ có điều... đừng có nói với ai là tôi chỉ cho bà coi, nghen? Coi như bà không biết gì về chuyện này." Bà Maxime chớp chớp hàng lông mi đen dài:
"Dĩ nhiên là không rồi."

Và họ lại tiếp tục đi dạo nữa. Harry càng lúc càng hoang mang khi anh lóc cóc chạy theo chân hai người khổng lồ đó, cứ chốc chốc anh lại coi đồng hồ. Nếu mà hai người lớn đó không sớm đi tới nơi, thì anh sẽ quay lại, đi thẳng về tòa lâu đài, để mặc lão Hagrid thưởng ngoạn cuộc đi dạo dưới ánh trăng cùng bà Maxime ... Nhưng rồi lúc đó... khi họ đang di dạo mãi tận vành đai khu rừng, xa đến nỗi hồ nước và tòa lâu đài đều đã khuất tầm nhìn, thì Harry bỗng nghe có tiếng gì đó. Người ta đang hò hét ở đằng trước... kế đến một tiếng rống đinh tai nhức óc gầm lên...

Lão Hagrid dắt bà Maxime đi quanh một lùm cây và rồi đứng lại. Harry vội vã đi tới bên cạnh họ. Trong một tích tắc, Harry nghĩ là nó thấy lửa trại, và người ta lao ra chung quanh... và rồi miệng nó há hốc ra.

Rồng.

Bên trong một cái chuồng được rào kín bằng những tấm ván dày, bốn con rồng trưởng thành, to khủng khiếp và trông xấu xí dễ sợ, đang đứng trên chân sau chồm tới, vừa gầm thét vừa phun lửa phì phì. Từ cái miệng đầy răng nanh đang há hoác ra ở trên cái cổ vươn lên cao cỡ mười bảy thước, những luồng lửa phóng vào bầu trời đêm tối thui. Có một con màu xanh bạc, sừng nhọn và dài, đang đóp táp và gầm gừ với những pháp sư trên mặt đất. Một con màu xanh lá cây, lớp vảy mượt mà, đang ra sức giậm chân và vùng vẫy; một con màu đỏ thì quanh mặt có viền lởm chởm những tua gai vàng, đang phóng vào không trung những đám mây lửa có hình dạng cây nấm; và con cuối cùng là một con màu đen vĩ đại, trông giống bò sát hơn hẳn mấy con kia, đứng gần đám Harry nhất.
Ít nhất là có ba chục pháp sư phù thủy đang ra sức thuần phục lũ rồng, bảy tám người xúm quanh một con, ra sức kéo những sợi dây xích nối với những sợi đai bằng da tròng quanh cổ và quanh chân lũ rồng.

Harry ngây người nhìn cảng tượng trước mắt. Sau đó anh đi theo Hagrid và bà Maxime đến gần hơn, anh Charlie ở gần đó xuất hiện đến cạnh Hagrid cười nói

"Khỏe không bác Hagrid ? Lũ rồng ấy sắp ổn rồi... tụi cháu đã đưa chúng vào Trạng thái ngủ suốt trên đường đến đây, tưởng là khi chúng thức giấc trong bóng đêm yên tĩnh thì chúng sẽ tử tế hơn, ai dè đâu, như bác thấy đó, chúng chẳng vui vẻ gì hết, chẳng biết điều vui vẻ tử tế gì hết..."

Lão Hagrid chăm chú quan sát kỹ một con rồng, con đen, với một vẻ gì đó gần như tôn sùng:

"Cháu kiếm đâu ra những giống rồng này vậy, Charlie ?"

"Đây là con rồng Đuôi-Gai Hungary. Đằng kia có một con xanh lá xứ Wales, con nhỏ hơn là con Mũi cụt Thụy Điển, con màu xám xanh đó, và con Cầu lửa Trung Hoa màu đỏ."

Anh Charlie nhìn quanh; bà Maxime đang đi dạo quanh hàng rào của chuồng rồng, chăm chú nhìn mấy con rồng đã choáng váng. Charlie nghiêm nghị nói:

"Cháu không dè là bác dẫn theo bà ấy, bác Hagrid à. Các quán quân đâu được cho phép biết trước điều gì sắp xảy ra. Bà ấy thể nào cũng nói cho đệ tử của bả biết!"

Lão Hagrid nhún vai, vẫn nhìn đăm đăm không chớp mắt mấy con rồng:

"Bác chỉ nghĩ là bả khoái xem thôi."

Anh Charlie lắc đầu:

"Một cuộc hẹn hò lãng mạn đó bác Hagrid ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top