Chương 17: Tiệm Giỡn của Weasley và kiểm sát trưởng điên cuồng.

Sau khi dùng bữa trưa ở phòng Hiệu trưởng xong thì đã 2 giờ chiều, Ron và Hermione ăn no rồi từ từ đi về phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, may là chiều nay không có bất cứ lớp học nào để phải đau đầu. Khi hai người vừa đi qua lối vào trên tường, mới phát hiện ra phòng sinh hoạt vốn náo nhiệt giờ chỉ có ba người là Neville và anh em sinh đôi Weasley.

"Này, anh bạn, hôm nay có chuyện gì vậy? Các bạn có hẹn đi chơi hôm nay không?" Ron hỏi, tò mò vỗ vai Neville.

"Uh, tất cả các lớp của chúng tôi dường như tìm thấy một nơi để thực hành phòng thủ ma thuật đen. Một số lớp thấp hơn đã tham gia vào cuộc vui. Những người khác dường như không có lớp để ngủ trong ký túc xá." Neville nhìn lại trong sự sợ hãi. Cặp song sinh không biết phải học gì vào lúc này, tiếng nổ vừa xảy ra khiến Neville nhảy lên. "Tôi đã đợi bạn trở lại. Bức thư đó có thực sự là của Harry không? Anh ấy có ổn không?"

"Chà, đó là bức thư của Harry. Anh ấy có vẻ khá tốt vào lúc này, nhưng ..." Hermione vẫn chưa trả lời xong. , Bị gián đoạn bởi Fred và George từng người một.
  
"Ồ, George, đoán những gì tôi vừa nghe?"
  
"Ồ, Fred, họ đề cập Harry nhỏ của chúng tôi."
  
"Anh ấy gửi lại bức thư."
  
"Tốt He."
  
"Mẹ biết , "
  
" Nó phải ngất đi đến ngất đi. "
  
" Ồ, làm ơn, mẹ tôi đã biết, và bà không bị ngất. "Ron, người bị anh em sinh đôi bắn phá ở giữa, trái và phải quét sạch niềm vui của họ.

"Nhưng cô ấy gần như bất tỉnh." Hermione nói thêm. "Bạn không nói với Harry rằng có tin tức à?" Hermione nhìn ba người lo lắng. Fred và George thích chơi kho báu nhưng rất đáng tin. Neville cũng là một đứa trẻ đáng tin cậy, nhưng Hermione tin rằng họ vẫn cần được đảm bảo. "Harry không thể quay lại ngay bây giờ. Giáo sư Dumbledore nghĩ rằng tốt hơn là giả vờ rằng chúng ta không biết rằng có Harry."

"Tất nhiên, không thành vấn đề!" Fred và George đồng thanh trả lời."Tớ cũng tuyệt đối không nói ra." Neville nắm chặt tay, khuôn mặt tròn trĩnh non nớt vì quá nghiêm túc mà nhăn lại."Thật tốt quá. Đúng rồi, George, Fred, Harry có một nhiệm vụ muốn em và Ron giao lại cho hai anh." Hermione đem túi da trong tay mình giao cho một trong hai anh em, đồng thời liếc mắt ý bảo Ron giao ra một túi khác. Hai túi to nặng trịch làm hai cặp sinh đôi tóc đỏ hết sức ngạc nhiên."Trong này tổng cộng là 2.000 Galleon, là tiền thưởng cuộc thi Tam phép thuật của Harry và Cedric, bọn họ nhờ em và Ron giao cho hai anh làm vốn để mở tiệm Giỡn, có một phần trong đó là tiền để mua trường bào lễ phục mới cho Ron. " Hermione hơi liếc qua bạn tốt vì thẹn thùng mà đỏ cả mặt, bình thản tiếp tục nói "bọn Harry hy vọng hai người sau này có thể dành ra 40% cổ phần cho họ, ân, Harry và Cedric mỗi người 20% cổ phần cửa hàng."

"Trời, Harry bé nhỏ của chúng ta!"

"Thật thân mật!"

"Chúng ta có thể làm thế nào,"

"Trả lại anh ta chỉ với 20% cổ phần?"

"Chúng tôi muốn,"

"Mang cửa hàng của chúng tôi,"

"Trở lại cửa hàng trò đùa ma thuật lớn nhất của Vương quốc Anh."

"Và tất cả các sản phẩm của chúng tôi đều miễn phí sử dụng"

"Và đừng liệt kê nó như một chủ đề cho cuộc sống,"

"Như lòng biết ơn của chúng tôi đối với Harry!"

"Và Cedric Diggory"

"Chiến binh khác của chúng tôi,"

"Chúng ta nên,"

"Giảm giá trọn đời 30%"

"Biểu đạt sự cảm ơn của chúng ta đối với vị Tầm thủ đẹp trai này.""Về phần nhóc, cậu em nhỏ của chúng ta" cặp song sinh kẻ xướng người họa kẹp hai bên người Ron."Đừng lo lắng""Chúng ta sẽ mua cho nhóc trường bào lễ phục tốt nhất.""Để nhóc vào mỗi buổi lễ hội về sau""Đều đẹp trai như vương tử!"

"Nhưng tôi không nghĩ rằng tôi có cơ hội để mặc thứ đó ngoại trừ quả bóng Giáng sinh năm ngoái." Ron nói trong thất vọng.

"Luôn luôn tốt khi có một người," Hermione vỗ nhẹ vào lưng cô bạn tóc đỏ. "Bây giờ chúng ta đã bước vào cái gọi là thời đại xã hội, sẽ được sử dụng trong những dịp trang trọng. Những đứa trẻ quý tộc đó lớn tuổi hơn chúng ta!"

"Nhưng tôi không phải là một quý tộc ..." Ron vẫn nghĩ rằng tiền là một chút vô giá trị, nhưng anh ta đã không tiếp tục tranh luận.

Vì sự cố bất ngờ này, Ron và Hermione gần như quên mất việc Umbridge được giao làm công tố viên giảng dạy, khi khuôn mặt con cóc kinh tởm của Umbridge xuất hiện trong lớp học phòng thủ ma thuật không phải người da đen Lúc đó, Ron và Hermione không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi Umbridge liên tục làm gián đoạn lớp học bằng những tiếng ho giả, ngay cả giáo sư McGonagall cũng nổ ra!

Trong vài ngày, con cóc màu hồng kinh tởm này đã đột nhập vào các lớp học khác nhau để phá vỡ sự dạy dỗ bình thường, và thậm chí chưa đủ tư cách mà còn đòi đuổi giáo sư Trelawney môn Bói toán. Nhìn giáo sư Sibyl Trelawney thương tâm khóc lớn, ngay cả Hermione cực kỳ chán ghét Trelawney và cảm thấy bói toán vô nghĩa cũng bắt đầu đồng tình với giáo sư môn Bói toán của bọn họ.

"Tôi không thể tin được!" Hermione cắt miếng bít tết trên đĩa của mình như thể đó là chính Umbridge. "Chúng tôi không muốn đến lớp bình thường nếu chúng tôi tiếp tục như thế này! Nếu không phải vì "" [Và thư của Harry phải chờ ... Tôi không muốn tiếp tục chịu đựng tên khốn khốn này! ]

"Bạn đúng rồi,"

"Hermione bé nhỏ của chúng ta." Cặp song sinh nhà Weasley đột nhiên đến gần, và bí ẩn hạ giọng.

"Đối với trường học của chúng tôi và cuộc sống khuôn viên xinh đẹp của chúng tôi,"

"chúng tôi cần,"

"Chiến đấu vì điều này." Cả hai nói một nụ cười tương tự với ý nghĩa sâu sắc, như thể không có gì xảy ra và lặng lẽ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top