Bản năng 6: Con của Snape, thì sao?
Hai đứa trẻ nhà Snapes vẫn không có dấu hiệu gì là nôn nao hay hồi hộp, chắc có lẽ chúng chỉ đang cảm thấy vui vẻ với việc sẽ cho cái mũ Phân loại kia một bữa tiệc thật đặc sắc. Đứa trẻ tóc trắng ẩn ẩn cười trong đáy mắt, không biết liệu Slytherin có đủ khát máu với nhỏ hay không nhỉ?
"Thu ý cười của chị lại đi."
Nó nhắc nhở, dù đám trẻ con này không thể cảm nhận ra sát khí nhưng ít nhiều thì trên kia vẫn là những kẻ sống lâu năm, không biết trải qua bao nhiêu lần phải suýt chết, nói dễ hiểu thì là đồng loại với chúng ấy.
Nếu bị phát hiện ra thì có chút khó xử đấy.
"Hiển nhiên rồi." Nhỏ bình thản kéo ra một nụ cười đạt chuẩn thân thiện gái ngoan, tuyệt nhiên khó nhìn ra được cái thanh lạnh mà khát máu vừa rồi.
Branco đến chịu với nhỏ nhưng cũng không quá chú trọng vào nữa, gì thì gì, cái đó đã là bản năng của chị nó rồi mà.
Bên phía của đám nhóc vừa lo âu vừa háo hức chờ tới lượt mình lên phân loại, cả hai nhìn thấy Harry Potter tỏ ra khá lo lắng mà chẳng biết vì sao, hay cậu ta lại lo rằng mình sẽ không được phân vào nhà nào? Cũng có thể đó chứ nhỉ.
Nhỏ kều tay em mình: "Em nghĩ cái nón sẽ mất bao lâu cho Potter?"
"Bốn phút rưỡi." Nó dứt khoát đáp, lại bồi thêm xem như phần lí do: "Em xem được trên mạng."
Resto suýt cười bò vì câu trả lời này: "Em gái tôi cũng lên mạng kìa bây, chuyện hiếm thấy nha. Mà bữa đó có trận bão hay lũ lụt gì không?"
"Em nghĩ lại rồi, chúng ta không nên vào cùng một nhà đâu." Branco mỉm cười rất "vui vẻ" nhìn sang cái đứa trẻ tóc trắng nhưng người nhận nụ cười lại không thấy như thế.
Nhỏ luống cuống xin lỗi ngay sau đó nhưng có vẻ như đã trễ rồi.
Tội nghiệp Resto, có mỗi đứa em mà cũng chọc giận hoài, bao nhiêu lần rồi chứ có phải ít đâu chứ? Chẳng bao giờ rút ra được bài học mà.
"Harry Potter." Giáo sư McGonagall hô tên Cứu thế chủ khiến mọi ánh mắt đổ dồn lên cậu ta, cả phòng ăn chợt im lặng đến tiếng thở cũng có thể được nghe thấy.
Cậu bước lên với những tiếng xì xào dần quay trở về, bọn họ thắc mắc về thực hư cái "Harry Potter" mà giáo sư vừa hô to rõ mồn một, chiếc nón sụp xuống che mắt cậu ta rồi bắt đầu nói:
"Chà! Khó đây! Rất khó. Can đảm có thừa... Trí tuệ cũng không kém... Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định chính mình nữa chứ! Hay thật! Thế mi muốn ta phân mi vô loại nào hả?"
Harry liên tục lặp lại suy nghĩ rằng cậu không muốn vào Slytherin, cậu đã nghe quá nhiều điều kinh khủng về cái nhà ấy và thằng nhóc tóc bạch kim kia cũng có mặt, cậu ghét Malfoy.
Giọng nói bên tai lại vang lên nho nhỏ: "Mi có chắc không đó? Vô đó mi có thể trở thành vĩ đại, mi biết đấy, trong đầu mi có tất cả rồi và Slytherin sẽ giúp mi trỏ thành vĩ đại, chắc chắn như vậy... Không hả? Được thôi, nếu mi đã dứt khoát thì tốt hơn là về..."
"GRIFFINDOR." Chiếc mũ sau hơn bốn phút nói qua lại với Harry thì hô to, lũ sư tử con đứng dậy vỗ tay hoan hô vui mừng.
Harry đang lâng lâng cảm thấy nhẹ nhỏm khi không bị đưa vào Slytherin, đến nỗi không nhận thấy tiếng reo hò cổ vũ cho nmình lớn hết thảy từ nãy đến giờ. Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên:
"Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!"
Giáo sư McGonagall ra hiệu cho nhà Griffindor im lặng để tiếp tục buổi lễ phân loại, sau khi thấy đám trẻ đã ổn định đi phần nào, bà tiếp tục với vẻ ngạc nhiên nho nhỏ:
"Resto Snape."
Vâng, con gái của Giáo sư Snape Severus khác hắn một cách mạnh mẽ, thậm chí là có vài đứa trẻ thì thào với nhau việc gì đó buồn cười để rồi bị cô con gái tóc đen của hắn làm cho suýt chết đứng vì cái nhìn khát máu như dọa giết.
Cái mũ chưa kịp đặt lên đầu Resto thì đã có đáp án, vốn là định hô vang kết quả nhưng ai mà ngờ được đứa trẻ đáng sợ này còn kéo vành mũ, cười tươi rối thúc giục:
"Nhanh nào, cho tôi biết mình thuộc về nhà nào đi."
Là vậy, nhưng cái mũ thì không.
Hắn nhìn thấy được máu, rất nhiều máu trong khi đọc tâm trí của nhỏ, suy nghĩ đầu tiên mà hắn có thể đưa ra chính là con bé này sắp giết chết mình!
"Con hãy để yên cho chiếc nón." Giáo sư McGonagall nhắc nhở một chút thì nó mới chịu buông tha.
Lúc này, Mũ phân loại thở phào một cái rồi mới lấy lại được sức mà hô to: "SLYTHERIN."
Phải thế chứ! Nhỏ nghĩ, hí hửng đi về dãy bàn của đám rắn trong ánh nhìn có gì đó tự hào của Severus.
"Branco Snape."
Được rồi, vậy là Giáo sư môn Độc Dược của chúng ta có một cặp song sinh? Vài người trong các giáo viên của trường không kiềm được mà đưa mắt nhìn sang hắn, gã này thực ra cũng có người chịu cưới sao?
Thật quá nhiệm màu.
Còn phần của Branco, người khác cho rằng nó giống hắn nhiều hơn một chút.
Mà đa phần là ai cũng nghĩ hai đứa trẻ này giống mẹ hiều hơn là giống cha của chúng, nét thanh tao và xinh đẹp kia thật sự khiến họ tò mò rốt cuộc thì Severus đã kết hôn với ai để có được hai cô con gái nghiêng nước đổ thành thế kia.
Nếu mà nghe thấy mấy lời này chắc tụi nó cười chết mất.
"SLYTHERIN." Và như điều hiển nhiên, nó vào nhà rắn sau khi dọa cho Mũ phân loại phải chết lặng hết nửa phút với phần tâm trí vô cùng tàn nhẫn.
Mũ cảm thấy thật mệt, mũ muốn bỏ việc!!!!!!
Hai Muggle đã về Slytherin, một sự kiện không hề có tiền lệ nào trước đây, mang họ Snape thì không có nghĩ mà mang dòng máu phù thủy, chúng vẫn chỉ là những con người bình thường mà thôi.
Hoặc cũng không được bình thường lắm.
Severus nhìn hai đứa trẻ tỏa ra phong thái khác biệt so với khi ở nhà cũng cảm thấy rất hài lòng, vẫn là học trò lâu năm nhất mà hắn dạy dỗ, vẫn là con gái của hắn.
Sau buổi phân loại, cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những phù thủy sinh của mình.
"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"
Hai cô con gái nhà Snapes không quan tâm cụ, chỉ đơn giản là chúng đang muốn ăn rồi quay về giường ngủ một giấc thật ngon nên từ khi đặt mông xuống thì đã bắt đầu lấy thức ăn, ngồi đối diện chúng là Draco Malfoy, người đang cực kì ngạc nhiên.
"Tụi mày là con gái của lão Snape à?"
Cậu ta hỏi, dù lúc này xung quanh khá ồn ào với những tiếng muỗng nĩa va vào chén bát, tụi trẻ xì xào với ào về đủ thứ có thể nhưng chủ đề này cũng không thể không lôi kéo một vài đứa khác nữa vào hóng hớt.
"Phải đấy, có gì không, cậu ấm nhà Malfoy?" Resto cười nhẹ nhìn thẳng vào mắt cậu ta mà hỏi lại, đôi ngươi xanh biếc màu đồng cỏ như lập lòe tia sáng.
Branco để vào đĩa của nhỏ một miếng thịt và bảo: "Ăn nhanh nào, Resto." Ngụ ý chính là đừng nương tay nếu có xảy ra chuyện gì đó và nếu được thì thu lại sát khí đi.
Nó có chút dị ứng khi ăn cơm mà ngưởi được "mùi hương" đấy.
Nhỏ gật đầu rồi bỏ miếng thịt vào miệng, nhìn Draco nói tiếp: "Bọn tôi là con của ông ấy thì sao? Cũng đâu có ăn hết của cải mấy đời nhà cậu đúng chứ? Thế nên đừng hỏi nữa, cảm ơn."
#####
2022
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top