Chương 136: Thơ tình lãng mạn - Phương án trị liệu.
Được Severus yên lặng an ủi, Harry chầm chậm ngưng nước mắt, y luôn biết anh muốn gì nhất, như bây giờ vậy.
Harry cảm thấy mình không có gì có thể qua được đôi mắt màu đen sâu thẳm thần bí của y, cũng khiến anh cảm thấy thật thoải mái và chân thật. Trốn trong vòng tay Severus, anh có thể cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, không muốn nghĩ gì nữa, một cảm giác an toàn tuyệt đối và được cưng chiều. Đó là những gì tốt nhất với Harry, anh có được khu vườn bí mật mà người khác không hiểu được, đúng không?
Severus thấy Harry đã bình tĩnh dần, vì thế y nhìn hồ đen, không biết nhớ tới điều gì mà dịu dàng đọc: "So am I as the rich, whose blessed key/ Can bring him to his sweet up-locked treasure/ The which he will not every hour survey/ For blunting the fine point of seldom pleasure."
"Therefore are feasts so solemn and so rare/ Since, seldom coming in the long year set/ Like stones of worth they thinly placed are/ Or captain jewels in the carcanet." Giọng Harry vang lên ngay lúc Severus tạm dừng, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêng của Severus.
Severus nghe anh đọc tiếp cũng không hề tức giận vì bị ngắt lời mà nhếch miệng đọc tiếp: "So is the time that keeps you as my chest/ Or as the wardrobe which the robe doth hide/ To make some special instant special-blest/ By new unfolding his imprisoned pride." Đọc tới đây, Severus nâng tay cầm bàn tay Harry đặt trên ngực mình, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán bạn đời.
Harry hạnh phúc tới mức hơi lâng lâng, híp híp mắt lại, như một con mèo đang hưởng thụ, anh nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Severus, lại khẽ đọc câu cuối cùng: "Blessed are you whose worthiness gives scope..."
"Being had, to triumph, being lacked, to hope." Severus mỉm cười ngắt lời Harry, đọc câu cuối cùng.
Harry bất ngờ mở to hai mắt, anh tin đây chính là thơ tình Severus muốn nói với mình.
Being had, to triumph, being lacked, to hope. Hoàng tử của anh lãng mạn thế cơ mà?
Harry tặng Severus một nụ hôn sâu. Ai dám bảo Severus không biết lãng mạn, không biết quan tâm, anh chắc chắn sẽ phải đá hắn thật mạnh. Severus chỉ dành riêng sự lãng mạn cho một người thôi, suy nghĩ đó khiến Harry vô cùng hạnh phúc, dường như trận quyết đấu vừa nãy chỉ là gió thoảng mây trôi, tất cả đều như đang trên thiên đường.
Tuy nhiên họ không ở ngoài quá lâu, vì trời đổ tuyết nhỏ. Harry và Severus vừa đi về lâu đài vừa trò chuyện, hai người luôn có thể tìm được những đề tài vui vẻ. Trên đường gặp hai tiểu đội Thần Sáng tuần tra, nhưng Harry và Severus nói chuyện hăng say hoàn toàn không chú ý trong đó có ai, chỉ gật đầu nhẹ theo phép lịch sự.
"Harry." Severus rất vui vì có thể làm Harry vui lên, nhưng lúc này y mới nhớ tới chuyện giáo sư McGonagall đề cập, y cảm thấy nên nói với Harry, nhân lúc cậu ấy còn đang vui.
"Sao?" Harry một tay nắm Severus, một tay thì hứng tuyết rơi.
"Nghe Minerva nói, sau khi em rời Phòng Yêu Cầu thì có người mạo hiểm muốn giết Keller, Ngân Hồ đã bảo vệ hắn." Severus kể lại, không mang theo đánh giá cá nhân.
"À, xem ra Ngân Hồ trả em một món nợ rồi." Harry vô tình cười cười, "Cũng không có gì."
"Món nợ nào?" Severus quan tâm dò hỏi.
"Mạo hiểm là ngành nghề khá nguy hiểm, em và Ngân Hồ đã quen biết từ lâu, chắc phải được chín năm rồi. Em cứu anh ta không dưới mấy trăm lần, anh ta luôn nói nợ em. Không chỉ anh ta, gần như các người mạo hiểm ngoài cấp S lăn lộn hơn sáu năm thì em cũng từng cứu, thật ra em không quan trọng lắm, chỉ tiện tay mà thôi, nhưng họ luôn làm ầm muốn phải trả ơn em." Harry hơi ngượng ngùng, "Sev, hiển nhiên người của Aeschylus trong giới mạo hiểm không rộng như em nên cùng lắm ông ta cũng chỉ có thể thuê vài người mạo hiểm cấp A có danh ra tay thôi. Đám Ngân Hồ rất hiểu em, trong mắt họ em không muốn giết Keller nên ít nhất ở trong Phòng Yêu Cầu, Keller không thể chết trước mặt họ, chỉ là Ngân Hồ phản ứng nhanh hơn xíu mà thôi."
"Tôi, ưm, Harry, người mạo hiểm cũng nhận tiền giết người sao?" Severus chợt tò mò.
"Có, nhưng hiếm hơn sát thủ trên thị trường, nhưng cũng phải dựa vào thực lực của đối thủ cũng như thực lực của người thuê nữa." Harry bình tĩnh đáp, "Chuyện này Phố Lang khá có kinh nghiệm, ở công hội sát thủ anh ta có ghế trưởng lão, nếu anh muốn thuê người thì về em hỏi cho, chắc có thể nhờ Phố Lang ra tay đó."
"Không có ý đó, tôi cũng không định giết ai, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ thôi." Severus nói. "Nhiệm vụ của người mạo hiểm không đủ cho đám bọn em tiêu xài sao? Vì cái gì còn phải mua bán những chuyện này?"
"Sev, tiền nhiều rồi cũng sẽ hết, họ đã quen sống trong vàng son, đôi khi vào lúc nhận nhiệm vụ khó họ sẽ bị kẹt tiền, khi đó cũng phải nhận giết người thôi." Harry chậm rãi giải thích.
Hai người đã đi tới hành lang trong lâu đài, vừa lúc thấy học đồ Mousawisy Lincoln của hội trưởng Hiệp hội Độc Dược Sith Olinsu.
"Đại bậc thầy Asaprhett, phó hội trưởng Snape, hai người vừa đi hẹn hò về sao?" thấy hai người đang cầm tay bước đi, dù có vội vàng nhưng Lincoln vẫn lễ phép dừng lại hỏi.
"Đương nhiên." Harry nhìn Severus không có vẻ phản đối nên hào phóng thừa nhận, Lincoln có vẻ rất vội vàng, Harry lại hỏi: "Cậu muốn đi đâu, Mousawisy?"
"Haizzz, bạn đời của tôi đang mang thai, pháp lực của thai nhi cũng đến kỳ xao động, giờ bị động thai nên có hơi không thoải mái. Tôi lại để dược ở nhà, tôi phải về lấy dược cho cậu ấy." Lincoln lo lắng nói: "Ôi, tôi không nên chiều ý cậu ấy dẫn cậu ấy đi xem quyết đấu, vất vả lắm Kerry mới mang thai được... Đại bậc thầy Asaprhett, anh cũng biết phù thuỷ nam mang thai không dễ mà."
"Cậu ấy cần dược gì? Có lẽ tôi có đó. Muộn vậy rồi, cậu lại đi một chuyến thế này thì mai phải dùng Dược nâng cao tinh thần, cậu còn phải giữ tỉnh táo chăm sóc cha con họ chứ." Harry nói.
"Vậy tốt quá, sao tôi quên được chứ? Đại bậc thầy Asaprhett, anh giúp tôi một ân lớn rồi." Lincoln lập tức thoải mái, rồi báo tên vài loại dược.
Harry nhanh chóng tìm trong hòm thuốc mang theo bên người, dứt khoát đưa cho Lincoln. Nhìn Lincoln vui vẻ, Harry cũng rất mừng.
Severus thì có chút hâm mộ Lincoln, cậu ta có thể nhìn con mình được sinh ra, có thể chăm sóc bạn đời đang mang thai, vậy mới là một người bạn đời chính đáng. Nhưng y thì sao? Lúc Harry mang thai cần được làm bạn thì y không có mặt, lúc bọn trẻ được sinh ra thì y cũng vắng mặt, thậm chí y còn không biết tình huống Harry một mình sinh nở trong đêm là thế nào nữa. Nhìn Harry vẫn luyến tiếc bỏ tay y ra, y có chút chua xót, tình yêu của cậu quá khó để hồi báo, y không thể mất cậu được, cả đời cũng không thể!
Hai người nhanh chóng về hầm, Harry rất vui vì Severus đã thao tác phòng hộ toàn diện cho lũ trẻ, có nghĩa Severus đã chủ động biểu hiện trách nhiệm của một người cha rồi. Hai người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đến phòng ngủ vốn được chuẩn bị cho Harry từ trước, rửa mặt đơn giản rồi lên giường tâm sự.
"Tôi nhớ Mousawisy nói 'bị động thai', quyết đấu đã xảy ra chuyện gì sao?" Severus hỏi.
Harry kể lại đơn giản rồi nói: "Em không chú ý bạn đời của Mousawisy cũng ở đó, haha, xem ra lần này Aeschylus gặp nạn rồi."
"Đúng vậy, Sith rất thích học đồ này, luôn coi là con trai, tuyệt đối ông ta sẽ không để yên." Severus nở nụ cười.
"Không chỉ vậy, trợ giảng Keller của chúng ta cũng phải nếm mùi đau khổ. Em chỉ đánh hắn một trận nhưng mấy ông già kia muốn giở thủ đoạn sẽ khiến người ta không bắt bài được." Harry nói, "Còn Landeni, chỉ mong có người nói hắn không tới Atlantis, nếu không em không cam đoan hắn sẽ sống trở về."
"Được rồi, không nghĩ tới họ nữa. Harry, ngày mai học đồ của em sẽ tới nhỉ?"
"Chắc vậy, em cũng phải hỏi Lance xem phương án trị liệu của em có khả quan không." Harry cẩn thận lui vào lòng Severus.
"Rốt cuộc là phương án nào, vì sao không thể nói trước với tôi? Nghe này nhóc, dù phương án này có thể khiến chúng ta thất vọng hay không thì tôi vẫn rất muốn biết." Severus đột nhiên trở nên cực cứng đầu.
"Ơ, vì sao anh lại muốn biết? Nếu anh không biết mà nó lại không thể thành công thì chí ít cũng chỉ có mình em thất vọng." Harry nói.
"Không Harry, em không thể làm vậy. Chúng ta là bạn đời đúng không? Nghe này, nếu phương án đó có thể thực hiện thì niềm vui sướng sẽ được nhân đôi, thậm chí nhân bốn. Nếu phương án đó không được thì tôi cũng muốn chia sẻ nỗi thất vọng cùng em, như vậy mỗi người sẽ chỉ phải thất vọng một nửa. Harry à, tôi không muốn em phải thừa nhận bất cứ chuyện gì một mình nữa, chúng ta phải cùng nhau được không?" Severus hôn hôn Harry, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh.
"Sev..." Harry cảm động, dán mình vào lòng Severus, "Không sao, thật ra đó cũng không phải chuyện không thể nói ra. Em từng hỏi Lance, ông ấy có nói với em rằng tình huống này có thể cải thiện bằng cách dùng khế ước bạn đời linh hồn. Nếu em có một bạn đời linh hồn thì phần hồn bị tổn thương có thể được linh hồn bạn đời bảo dưỡng, anh cũng biết khế ước này là khế ước hôn nhân thần thánh nhất mà. Nhưng lúc ấy Lance cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, em không biết phải làm cụ thể ra sao. Em đã cho rằng em mất anh rồi, Sev..."
Severus nhẹ nhàng ôm cậu nhóc mắt xanh của mình, không nói gì mà chỉ hôn cậu. Nếu phương án này có thể thành công thì quá tốt, phải không nào?
- Hết chương 136 -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top