Chương 5: Căn bệnh
Harry lo lắng nhìn thầy Moody. Không biết thầy có nghe lỏm câu chuyện của cậu không? Một nỗi bất an nỗi lên trong tâm thức của Harry, kèm theo đó là một loại cảm xúc tiêu cực khá mơ hồ. Harry không thể xác định rõ đó là gì, nhưng cậu dám chắc cảm xúc ấy chẳng hề tốt lành gì cả.
"Dạ... thưa giáo sư, đáng lẽ giờ này con phải ở trong lớp Dược thảo học..."
"Đừng lo chuyện đó, Potter. Hãy vô văn phòng của thầy, mời..."
Harry đi theo thầy, thắc mắc là bây giờ chuyện gì sắp xảy ra cho cậu đây. Nếu mà thầy Moody muốn biết làm sao mà cậu biết được về mấy con rồng, thì cậu phải làm sao bây giờ? Liệu thầy Moody có đến gặp cụ Dumbledore mà nói cho cụ biết việc lão Hagrid tiết lộ đề cho cậu không? Hay chỉ biến Harry thành một con chồn sương? Trong một thoáng, cảm xúc tiêu cực kia lại chợt ập đến, kèm theo một loại ý niệm muốn phá ra cười khi nhớ đến dáng vẻ Malfoy bị biến thành chồn sương. Harry cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi.
Cậu đi theo thầy Moody vô tới văn phòng của thầy. Thầy Moody đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn Harry. Cả con mắt thường lẫn con mắt phép của thầy đều nhìn chằm chằm vào nó. Thầy Moody lặng lẽ nói:
"Con vừa làm một hành động rất đúng đắn, Potter à."
Harry không biết phải nói gì; đây không phải là phản ứng mà cậu chờ đợi ở thầy. Dù rằng chuyện này thật tốt, nhưng vẫn không phải là tình huống mà Harry đã vẽ ra trong đầu. Thầy Moody bảo nó:
"Ngồi xuống."
Harry ngồi xuống, nhìn quanh.
Cậu từng đến văn phòng này dưới hai thời giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trước đây. Vào thời của giáo sư Lockhart, mấy bức tường chung quanh dán đầy những tấm hình tươi cười nhấp nháy của chính thầy Lockhart. Khi thầy Lupin sống ở đây, học trò có nhiều triển vọng bắt gặp một mẩu sinh vật hắc ám mới lạ nào đó mà thầy thu thập được để cho bọn học trò học trong lớp coi. Nhưng giờ đây, văn phòng này đầy nhóc những vật thể cực kỳ quái dị mà Harry đoán là thầy Moody đã dùng đến khi thầy còn là một Thần Sáng.
Trên bàn của thầy có một cái gì đó giống như một cái bông vụ to bằng thủy tinh rạn nứt. Harry nhận ra ngay đó là một cái Ống Kính Mách Lẻo, bởi vì cậu cũng có một cái giống như vậy, mặc dù cái của cậu nhỏ hơn nhiều so với cái của thầy Moody. Ở một góc phòng, trên một cái bàn nhỏ có một vật khác trông giống như một cái gì đó từa tựa như một cái ăng-ten truyền hình bằng vàng xộc xệch. Cái đó đang ngâm nga khe khẽ. Còn trên bức tường đối diện Harry thì treo một cái mà bề ngoài thì trông như một tấm gương, nhưng lại không phản chiếu căn phòng. Trong gương lởn vởn những bóng mờ di chuyển quanh quẩn, không có hình bóng nào thật rõ ràng cả.
Thầy Moody nhìn sát mặt Harry. Thầy hỏi:
"Con có thích cái máy Do thám Hắc ám của thầy không?"
Harry chỉ vào cái ăng-ten vàng xộc xệch:
"Thưa thầy, còn cái kia là cái gì vậy?"
"Cái máy Rà Bí mật. Nó rung động và ngân lên mỗi khi dò ra một điều bí mật hay dối trá... nhưng dĩ nhiên ở đây thì nó chẳng được tích sự gì, bởi vì có quá nhiều sự nhiễu dính vào: học trò ở khắp xung quanh đều nói dối về lý do chúng không làm bài tập. Từ hồi thầy vô trường đến giờ, nó cứ rung động ngân nga không ngơi nghỉ. Còn cái Ống kính Mách Lẻo của thầy thì cứ liên tục rít lên lanh lảnh đến nỗi thầy phải vô hiệu hóa nó luôn. Nó quá ư nhạy cảm, mách lẻo cả những chuyện xảy ra chung quanh đây cả dặm."
Thầy Moody gầm gừ nói thêm:
"Dĩ nhiên, ngoài ba mớ chuyện trẻ con, nó mách lẻo cả những chuyện khác nữa."
"Còn cái mặt kiếng kia dùng để làm gì vậy thầy?"
"À, đó là cái Gương-Thù của thầy. Con có thấy chúng đang lẩn lút quanh đây không? Chừng nào mà thầy còn nhìn thấy tròng trắng của mắt chúng thì thầy còn chưa hoàn toàn không bị rắc rối. Còn nếu gặp rắc rối thực sự thì thầy mở cái rương của thầy ra."
Thầy bật cười, một tiếng cười khan cụt ngủn, và chỉ xuống cái rương to kềnh đặt phía dưới cửa sổ. Cái rương ấy có tới bảy ổ khóa sắp thành hàng. Harry cứ thắc mắc cái gì ở trong đó cho đến khi câu hỏi của thầy Moody lôi nó về ngay thực tại:
"Vậy ra.. con đã phát hiện ra lũ rồng ấy, phải không?"
Harry lúng túng. Cậu đã sợ điều này từ nãy giờ – Nhưng nó đã không nói cho Cerdic biết và nó chắc chắn cũng sẽ không kể cho thầy Moody biết là lão Hagrid đã vi phạm quy định của cuộc thi.
Thầy Moody ngồi xuống, duỗi dài cái chân gỗ ra với một tiếng rên khẽ.
"Không sao. Gian lận là một phần có tính truyền thống trong những cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật và từ hồi nào đến giờ vẫn vậy."
Harry nói ngay:
"Con không gian lận. Chẳng qua là... là do ngẫu nhiên mà con biết được."
Thầy Moody nhoẻn miệng cười.
"Thầy đâu có buộc tội con đâu, nhóc! Thầy đã nói hoài với cụ Dumbledore ngay từ lúc bắt đầu, là cụ ấy có thể cứ giữ tâm hồn cao thượng như ý thích của cụ ấy, nhưng thầy cá là bà Maxime và ông Karkaroff thì không đâu. Họ sẽ truyền hết cho gà nhà của họ những điều mà họ có thể truyền. Họ muốn chiến thắng mà. Họ muốn đánh bại cụ Dumbledore mà! Họ muốn chứng minh rằng cụ Dumbledore chẳng qua cũng là người bình thường thôi."
Thầy Moody lại cất tiếng cười khan nữa, và con mắt phép của thầy đảo quanh, nhanh đến nỗi Harry cảm thấy chóng mặt khi ngó theo nó.
Thầy Moody nói:
"Vậy... con có sáng kiến gì về chuyện con sắp phải vượt qua con rồng của con chưa?"
Harry chần chứ một lúc rồi đáp một cách nhát gừng:
"Có lẽ, có rồi ạ. Một người bạn đã gợi ý cho con, đại loại là cách để né con rồng, cũng khá là đơn giản."
Thầy Moody híp con mắt thường của thầy lại, rồi nói bằng một giọng điệu nghiền ngẫm:
"Để ta đoán nhé, là cậu nhóc vào trường ta năm nay phải không?"
"K-Không! Không phải! Không phải Zarc đâu!" – Harry gần như ngay lập tức muốn chối biến đi. Ngay lúc này cây ăng-ten vàng xộc xệch, máy Rà Bí mật, chợt ngân lên một âm thanh chói tai. Harry câm ngay lập tức. Thầy Moody không cho cậu đường sống mà bảo:
"Con nói dối, nhóc à. Zarc quả là một cậu nhóc láu cá."
Harry cảm thấy khó chịu trước lời nhận xét của thầy Moody. Bất chợt, khuôn mặt đầy sẹo đáng sợ của thầy kề sát mặt cậu:
"Nhưng Harry à, con vẫn nên nhớ lời dạy của ta trong lớp. Cảnh giác, hết sức cảnh giác, không bao giờ ngừng cảnh giác!"
"..." – Harry im lặng như một lời chấp thuận. Thế nhưng sâu trong lồng ngực cậu, một con quái thú đang cố gào lên một cách phẫn nộ. Nó nói, hãy tin Zarc.
Sau cuộc nói chuyện với thầy Moody, Harry đã nhờ Hermione dạy mình bùa Triệu tập. Ban đầu, cậu cũng có ý định nhờ cả Zarc nhưng Zarc đã từ chối trước:
"Cậu biết đấy, tớ không nên can thiệp quá nhiều vào quá khứ. Hơn nữa, tớ không giỏi trong việc dạy ai đó đâu."
Chính vì lời này của Zarc nên Harry chỉ có thể nhờ Hermione dạy cho mình. Harry đã đề nghị vào giờ thực hành môn Thảo dược và Hermione đồng ý. Vậy là hai đứa thực tập ngay. Cả hai không ăn trưa, mà đi thẳng tới một phòng học trống, ở đó Harry cố gắng hết sức mình để làm cho các vật thể khác nhau trong phòng bay về phía cậu. Harry vẫn còn gặp vài trục trặc. Lũ sách và viết lông ngỗng cứ mất hứng nửa chừng và rớt lộp độp xuống sàn như mấy cục đá.
"Tập trung chú ý, Harry à, hãy tập trung..."
Harry nổi giận:
"Chứ cậu không thấy tớ đang ra sức làm gì sao? Một con rồng khổng lồ không biết mắc cái gì mà cứ xuất hiện trong đầu mình hoài ... Mà thôi, thử lại lần nữa coi..."
Harry muốn bỏ luôn buổi học Tiên tri để tiếp tục thực tập, nhưng Hermione thì thẳng thừng từ chối trốn buổi học Toán, và nếu không có Hermione thì cũng không thể tập tành gì được. Thành ra Harry phải chịu đựng cho hết một giờ học với giáo sư Trelawney. Cô Trelawney dành ra nửa buổi học để nói mọi người biết là vị trí của Sao Hỏa tương quan với Sao Thổ vào lúc ấy có ý nghĩa là người nào sinh vào tháng bảy thì sẽ gặp phải một mối hiểm nguy đột ngột, chết thảm khốc.
Harry không kiềm chế được cơn nóng giận, nói to lên:
"Hay quá, vậy là tốt. Miễn là đừng có kéo dài. Tôi không muốn chịu đựng đau đớn lâu đâu."
Trông Ron lúc ấy có vẻ như rất muốn cười; chắc chắn đây là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày nay Ron bắt gặp ánh mắt Harry, nhưng Harry vẫn còn cảm thấy tức mình với Ron nên cậu cũng phót lờ. Lúc này, Zarc vỗ vai Harry và nói với âm lượng vừa đủ để cả lớp cùng nghe:
"Được rồi. Tớ cũng sinh tháng bảy đây và cậu tốt hơn tớ nhiều. Ít nhất thì tới lúc tớ lớn bằng tuổi cậu thì cậu vẫn chưa chịu chết."
Harry giật giật khóe miệng:
"Đây là an ủi hả?"
Zarc nhún vai:
"Chắc vậy."
Dù vậy, Harry biết Zarc đang giúp cậu bớt căng thẳng. Zarc biết cậu đang sợ hãi điều gì và không chỉ một lần Zarc ngầm khẳng định lại với cậu rằng điều cậu sợ hãi sẽ không xảy ra qua những lời bông đùa. Trong ấn tượng của Harry hiện tại, Zarc là một chàng trai tốt tính và tinh tế. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy ở Zarc có một sự xảo quyệt. Những lúc nghĩ như thế, cậu lại nhớ đến cuộc nói chuyện với chú Sirius. Cậu càng lúc càng muốn biết khi ấy chú Sirius sẽ nói gì nếu không bị cắt ngang. Mong muốn là thế nhưng Harry không dám viết thư hỏi chú Sirius, cậu sợ điều này sẽ làm lộ tung tích của chú. Tội danh của chú Sirius vẫn chưa được gỡ bỏ, cậu vẫn chưa thể giải oan cho chú ấy. Nếu chú Sirius bị phát hiện thì chú sẽ lại bị bắt vào nhà ngục Azkaban, tệ hơn nữa là nhận nụ hôn của Giám ngục.
Bài thi đầu tiên không hề có chút trở ngại mà theo đúng thời gian diễn ra. Ngay sáng hôm ấy, tâm tình vốn bình tĩnh của Harry lần nữa dấy lên nỗi hoảng loạn với một cấp độ đáng sợ hơn trước rất nhiều. Không khí trong trường là một không khí vô cùng căng thẳng và hồi hộp. Giữa trưa thì các lớp học ngưng lại để cho tất cả học sinh có thì giờ đi ra chuồng rồng – mặc dù dĩ nhiên là chúng chưa được biết chúng có thể tìm thấy cái gì ở đó.
Thế nhưng vẫn có ngoại lệ, Zarc đã không đi đến chuồng rồng. Hermione rất ngạc nhiên khi Zarc vẫn ngồi yên vị trong Đại sảnh đường trong khi các học sinh đã rời khỏi đó để đến chuồng rồng. Cô hỏi:
"Zarc, cậu không đi à?"
Zarc cười trừ đáp:
"Xin lỗi nhé, nhưng có lẽ tớ không thể đi được. Cậu biết đó sức khỏe của tớ không thích hợp cho mấy trường hợp căng thẳng kiểu này."
"Cậu có chắc cậu sẽ ổn khi ở một mình chứ?" – Hermione lo lắng hỏi. Zarc gật đầu, chỉ vào vẹt Lamberts đang đậu trên vai mình:
"Ổn mà, nếu có chuyện gì Lamberts sẽ bay đi tìm bà Pomfrey hay ai đó giúp ngay. Ban đầu cha tớ để tớ nuôi nó cũng là vì lo lắng cho bệnh tình của tớ mà."
Vẹt Lamberts cũng kêu lên:
"Yên tâm, thằng nhóc này có ta lo rồi."
Hermione thấy vậy cũng coi như an tâm. Cô chào tạm biệt Zarc và hứa sẽ kể lại cho cậu nghe về bài thi thứ nhất sau khi nó kết thúc. Zarc vẫy tay chào tạm biệt cô mãi cho đến khi Hermione đã khuất hẳn sau ngã rẽ. Vẹt Lamberts đậu trên vai cậu lúc này nói:
"Đã đi rồi."
"Ừ." – Nụ cười trên môi Zarc ngay lập tức biến mất. Cậu cúi người lấy chiếc cặp xách để ở dưới chân, từ trong đó rút ra một cuốn sách và bắt đầu đọc. Vẹt Lamberts giữ im lặng, không làm phiền đến Zarc như khi nó biểu hiện trước mặt những người khác. Nó vẫn luôn như vậy, duy trì bầu không khí yên tĩnh mỗi khi Zarc ở một mình. Ngay từ đầu, Zarc đã không phải là người yêu thích sự sôi nổi hay hoạt náo. Cậu chưa bao giờ là kẻ khởi xướng, cũng chưa bao giờ cố thay đổi tình hình. Mọi thứ cậu đang làm chỉ là để ứng đối với một khúc dạo đầu đầy hỗn loạn. Cậu đã không muốn lựa chọn cũng không hề có sự lựa chọn.
Tiếng vỗ tay hoan hô làm nát vụn bầu không khí chớm đông như làm nát vụn một tấm kiếng. Krum đã hoàn tất bài thi. Chút nữa thôi là đến lượt Harry. Cậu sắp đối mặt với một con rồng.
Cậu đứng lên, mơ hồ nhận thấy chân cậu hình như làm bằng kẹo dẻo. Cậu chờ đợi. Và rồi cậu nghe tiếng còi thổi lên. Cậu đi ra, qua cửa lều, cơn hoảng loạn đang dâng tràn tới cực điểm bên trong con người cậu. Và bây giờ nó đi qua hàng cây, chui qua một kẽ hở của cái hàng rào chuồng rồng. Cậu nhìn mọi thứ trong nước mắt như thể đó là một giấc mơ đầy màu sắc chói lọi. Có hàng trăm và hàng trăm gương mặt đang chăm chú ngó xuống nó từ trên khán đài được phù phép dựng lên từ lúc mà nó đứng ở vị trí này lần cuối. Và kia là con Đuôi-Gai Hungary, đứng ở cuối chuồng, cuộn mình phục thấp bên trên đám trứng của mình, cánh của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác ngó trừng trừng Harry. Là một con bò sát đen đầy vẩy, hung bạo, con Đuôi-Gai Hungary quật đập cái đuôi của nó, để lại những vết hằn sâu xuống mặt đất cứng thành những cái rãnh. Đám đông đang hò la ồn ào, nhưng Harry không còn biết đó là tiếng cổ vũ hay phản đối. Harry không biết hay không bận tâm. Đây là lúc nó làm điều nó phải làm... tập trung tâm trí, hoàn toàn và tuyệt đối, vào cái gọi là cơ hội duy nhất của cậu...
Cậu giơ cây đũa phép lên và hét:
"Accio Firebolt!"
Harry chờ đợi, mọi thớ thịt trên người cậu đều hy vọng, đều cầu nguyện... nếu mà bùa chú không linh... Dường như cậu đang nhìn mọi thứ chung quanh qua một loại bức tường trong suốt lung linh, như một màn sương nóng, khiến cho cái chuồng rồng và hàng mấy trăm gương mặt chung quanh đều hơi bồng bềnh một cách kỳ quái...
Và rồi Harry nghe tiếng cây chổi thần, đang lao nhanh trong không trung về phía cậu từ đằng sau lưng. Harry quay lại và thấy cây chổi thần Tia Chớp đang vụt mạnh về phía cậu. Vòng quanh hàng cây, lao vút vô chuồng rồng, và đứng chựng lại giữa không trung bên cạnh nó, chờ nó trèo lên. Đám đông càng hò hét dữ tợn hơn... Ông Bagman cũng hét lên câu gì đó... nhưng tai của Harry không còn hoạt động bình thường nữa... Nghe đối với cậu không còn là chuyện quan trọng nữa...
Cậu đu chân lên cây chổi và đạp mạnh xuống mặt đất. và trong một giây sau, một điều mầu nhiệm đã xảy ra...
Khi Harry phóng vút lên không, khi gió thổi lùa qua tóc cậu, và những gương mặt của đám đông trở thành những đốm màu da người bên dưới, còn con Đuôi-Gai Hungary thu lại bằng kích thước một con chó, Harry nhận thấy cậu không chỉ rời mặt đất mà còn thoát khỏi cả nỗi sợ hãi của mình... cậu đang trở lại đấu trường quen thuộc của mình...
Đây chẳng qua là một trận đấu Quidditch khác, không hơn không kém... chỉ là một trận Quidditch nữa mà thôi, và con Đuôi-Gai Hungary chẳng qua chỉ là một đấu thủ xấu xí..,
Cậu ngó xuống đám trứng để thấy quả trứng vàng đang lấp lánh tỏa chiếu giữa những cái trứng khác màu xi măng xám xịt, yên vị an toàn giữa hai chân trước của con rồng Harry tự nhủ mình:
"Được thôi, chiến thuật đánh lạc hướng... chơi thôi..."
Cậu lao xuống. Đầu con Đuôi-Gai Hungary dõi theo Harry. Harry biết sắp phải làm gì và cậu ngừng cú lao xuống vừa đúng lúc một luồng lửa xẹt ra phóng trúng ngay chỗ mà lẽ ra cậu sẽ lao tới... nhưng Harry chẳng bận tâm đến luồng lửa đó... tránh cậu chẳng khó gì hơn tránh một trái Bludger ...
Ông Bagman gào to khi đám đông hú hét lên và há hốc miệng nín thở.
"Ôn dịch ơi, thằng nhỏ bay! Này cậu Krum ơi, cậu có đang xem cảnh này không đó?"
Harry phóng vọt lên, bay thành một vòng tròn quành lại; con Đuôi-Gai Hungary vẫn theo dõi bước tiến của Harry ; đầu nó xoay tròn trên cái cổ dài... Nếu nó cứ làm vậy thì thể nào một hồi nữa cũng phát chóng mặt. Nhưng có lẽ không nên kéo dài chiêu này quá đáng, kẻo con rồng lại xịt ra một luồng lửa khác.
Vừa lúc con rồng há miệng ra, Harry lao thẳng xuống như thả một trái dọi, nhưng lần này cậu kém may mắn hơn: cậu cũng né được ngọn lửa, nhưng cái đuôi con rồng quật lên cao đánh trúng cậu. Và khi Harry lách mình sang bên trái thì một trong những cái gai đuôi dài quẹt trúng vai cậu, xé rách toạch áo...
Harry cảm thấy đau buốt, cậu nghe tiếng gào rú của đám đông, nhưng vết thương không có vẻ sâu lắm... Bây giờ Harry bay quành trở lại con Đuôi-Gai Hungary, và cậu nhận ra một cơ hội cho mình...
Con Đuôi-Gai Hungary không có vẻ gì muốn bay lên, nó chỉ chăm chăm phòng thủ để bảo vệ đám trứng của mình. Mặc dù xoay mình, quằn quại, nhấp nhổm, cánh xòe ra rồi xếp lại, đôi mắt vàng khè dễ sợ vẫn chằm chằm theo dõi Harry và con rồng vẫn không dám lìa xa đám trứng của mình... Nhưng mà Harry phải làm sao cho nó buông đám trứng ra, chứ không thì đời nào đến gần được quả trứng vàng... Mưu mẹo cần áp dụng là phải cẩn thận và từ từ...
Harry bắt đầu bay, trước tiên bay về hướng này, sau đó bay theo hướng khác, vừa đủ xa để cho con rồng đừng xịt lửa ra đuổi cậu nữa, nhưng cũng đủ gần để tạo thành một mối đe dọa khiến cho con rồng phải để mắt canh chừng Harry. Đầu con rồng cứ xoay hết hướng này sang hướng khác, con mắt nó dõi thoe Harry đến lác luôn, và răng nanh của nó nhe cả ra...
Harry bay cao hơn. Đầu của con Đuôi-Gai Hungary vươn cao theo Harry, cổ nó bây giờ đã vươn dài hết cỡ, vẫn còn đung đưa xoay vòng như một con rắn bị bùa mê...
Harry bay cao thêm chừng một thước nữa, và con rồng rống lên một tiếng tức tối. Harry giống như một con ruồi vo ve trước mũi con rồng, một con ruồi nhí mà con rồng những muốn đập một phát; đuôi con rồng lại quật đập lần nữa, nhưng bây giờ Harry đã bay quá cao, cái đuôi rồng không đánh tới được... Con rồng lại xịt lửa vào không trung. Harry lại bay lắt léo để tránh... Móng vuốt của con rồng xòe rộng...
"Ráng lên con."
Harry xuỵt con rồng, và bay chệch choạc trên nó để nhử nhử:
"Ráng lên con, ráng mà bắt ông nè... lên đây đi..."
Và cuối cùng con rồng chồm lên, xòe ra đôi cánh lông vũ màu đen to kềnh rộng gần bằng cánh của một chiếc máy bay nhỏ – và Harry lập tức nhào xuống. Trước khi con rồng biết được Harry đã làm gì, hay nó chợt biến đi đâu mất, thì Harry đã kịp tăng tốc, đem hết sức lao nhanh xuống mặt đất, về phía đám trứng lúc này không còn được bảo vệ giữa đôi chân đầy móng vuốt của con rồng cái nữa – Hai tay của Harry cũng đã buông tay khỏi cán cây Tia Chớp – cậu chụp được ngay quả trứng vàng...
Và Harry bật vọt trở lên bằng một tốc độ cực kỳ lớn, lao vút lên phía trên các khán đài, quả trứng vàng nặng ịch nằm an toàn dưới cánh tay không bị thương của cậu. Và như thể ai đó vừa vặn trả lại nút âm thanh, lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu cuộc thi, Harry nghe rõ đúng âm thanh của đám đông: tiếng vỗ tay và hò hét vang dội không kém gì tiếng hoan hô của cổ động viên đội Quidditch Ireland tại cúp Thế giới.
Ông Bagman đang hét:
"Nhìn kìa! Quí vị hãy nhìn kìa! Nhà quán quân trẻ tuổi nhất của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!"
Harry nhìn thấy những người giữ rồng đang vỗi vã nhào ra để khuất phục con Đuôi-Gai Hungary, và ở phía lối vào chuồng rồng, giáo sư McGonagall, giáo sư Moody và lão Hagrid đang hấp tấp đi tới đón nó, tất cả đều vẫy tay về phía cậu, và mặc dù từ một khoảng cách khá xa, nụ cười của họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Harry bay trở về khán đài, tiếng hò reo của đám đông dội đùng đùng trong màng nhĩ. Cậu đáp xuống mặt đất một cách êm ái, trái tim nhẹ nhàng thơ thới hơn hẳn so với tâm trạng cậu suốt mấy tuần nay... cậu đã vượt qua được bài thi đầu tiền rồi nhé, cậu đã sống sót...
"Harry thắng rồi! Cậu ấy thắng rồi!" – Hermione thì thào nói với vẻ thở phào nhẹ nhõm. Trên má cô có những dấu móng tay mà cô tự cào lên vì quá hoảng sợ. Ron ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, và thở hổn hển cho đến tận giờ phút này. Khi nãy, Harry hẳn là vừa thoát được giữa đường tơ kẽ tóc. Thật sự rất nguy hiểm! Cái cuộc thi đấu này thật sự rất nguy hiểm. Trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập thình thịch một cách khó khăn. Một bàn tay nắm lấy tay Ron, cậu nhìn lên chủ nhân của nó. Đó là Hermione, cô đang mím môi nhìn cậu.
"Hermione..."
"Đi thôi, tới chỗ Harry." – Hermione nói. Ron ngay lúc ấy cảm thấy có chút bối rối lại không hề do dự mà đứng lên.
Harry đi ra khỏi khu chuồng rồng, vẫn còn thở gấp, và gặp bà Pomfrey đứng ngay ở cửa lều thứ hai, trông có vẻ vô cùng lo lắng. Khi kéo Harry vô lều, bà nói bằng một giọng kinh tởm:
"Rồng!"
Trong lều cấp cứu được chia làm hai gian, Harry có thể nhận ra bóng dáng Cerdic bên kia tấm màn bằng vải bố, nhưng Cerdic không có vẻ bị thương nặng lắm, ít nhất thì anh vẫn còn ngồi được. Bà Pomfrey khám vết thương trên vai Harry, miệng không ngừng nói một cách giận dữ:
"Năm ngoái là bọn giám ngục Azkaban, năm nay thì là rồng, sang năm thì họ đem cái gì vô trường này nữa hả? Trò may mắn lắm đó... vết thương này không sâu... tuy nhiên cần phải rửa sạch trước khi chữa lành nó..."
Bà rửa vết thương bằng cách chấm nhẹ một chất lỏng màu tím làm vết thương bốc khói và nhức buốt. Sau đó bà dùng đũa phép chọc vô vai Harry và làm cho vết thương lành lặn lại ngay tức thì.
"Bây giờ chỉ cần ngồi yên trong một phút... ngồi yên! Và rồi trò có thể đi ra coi điểm của trò."
Bà nói xong là hối hả đi ra khỏi lều, và Harry nghe tiếng bà đi qua căn buồng bên cạnh, hỏi:
"Bây giờ trò thấy sao hả Diggory?"
Harry không muốn ngồi yên: người cậu bây giờ như đầy chất phấn khích. Cậu đứng lên, háo hức muốn xem coi chuyện gì đang diễn ra bên ngoài, nhưng cậu chưa kịp đi ra tới cửa lều, thì hai người đã phóng xẹt vô: Hermione và Ron theo phía sau. Hermione nói the thé:
"Harry, cậu thiệt là tài giỏi!"
Trên má của cô vẫn còn những dấu móng tay của chính cô bé vì quá sợ hãi mà bấu vào cả mặt mình.
"Cậu làm mọi người kinh ngạc. Thiệt tình mà!"
Nhưng Harry thì nhìn Ron, lúc này trông Ron trắng bệch và cứ trừng mắt ngó Harry như thể cậu là một con ma. Ron nói, một cách nghiêm túc:
"Harry à, cho dù ai bỏ tên cậu vô Cốc Lửa đi nữa thì tớ... tớ... cũng cho là người đó muốn hại cậu!"
Nghe như thể mấy tuần lễ vừa qua không hề xảy ra chuyện gì vậy. Như thể Harry mới gặp Ron lần đầu tiên vậy, ngay sau khi cậu được chọn làm quán quân. Harry nói lạnh lùng:
"Vậy ra cậu hiểu rồi hả? Kể ra cũng lâu đó."
Hermione lo lắng đứng giữa hai thằng bạn, hết nhìn đứa này tới ngó đứa kia. Ron há miệng ra ngần ngừ, Harry biết là Ron sắp sửa xin lỗi cậu, nhưng cậu chợt cảm thấy là cậu không cần lời xin lỗi đó nữa. Trước khi Ron thốt được ra lời thì Harry đã nói:
"Thôi được rồi. Quên đi."
Ron nói:
"Không, lẽ ra tớ phải..."
Harry bảo:
"Thôi, quên đi."
Ron bồn chồn nhe răng cười với Harry. Harry cũng nhe răng cười với Ron. Hermione òa khóc:
Harry ngơ ngác bảo Hermione:
"Có gì đâu mà khóc?"
Hermione dậm chân xuống đất, nước mắt tuôn ròng ròng xuống ngực áo, cô la lên:
"Hai cậu ngu lắm!"
Và khi hai đứa con trai còn chưa kịp phản ứng, thì cô đã ôm chầm lấy cả hai, rồi lao đi, và khóc òa lên một cách sung sướng.
Ron lắc đầu nói:
"Sủa bậy quá! Thôi đi, Harry, người ta sắp công bố điểm của bồ rồi..."
Harry lượm quả trứng vàng và cây chổi thần Tia Chớp của nó lên, cảm thấy hết sức phấn chấn.
"À mà tớ quên hỏi, Zarc đâu rồi?"
Ron đáp:
"Zarc? Thằng con trai tương lai của cậu ấy hả? À, Hermione bảo cậu ta không khỏe nên không thê đến xem cuộc thi được."
Harry gật gù đáp:
"Ừm, sức khỏe của Zarc vốn không tốt. Cậu ấy bảo không thể tham gia các trò vận động mạnh như Quidditch."
"Có chuyện đó à?" – Ron có chút ngạc nhiên: "Cậu ta bị bệnh gì à?"
Harry vừa đi vừa đáp:
"Zarc không nói nhưng có nói rằng bác sĩ đã khám và kết luận không vấn đề gì nghiêm trọng cả."
"Bác sĩ? Đó là ai thế?"
Harry ngẩn ra nhìn Ron, cậu thấy được vẻ hoang mang trên mặt bạn mình.
"Bác sĩ là người chữa bệnh ấy, cho Muggle. Bộ giới phù thủy không có bác sĩ sao?"
"Tất nhiên là không." – Ron lắc đầu: "Bọn tớ khi muốn chữa bệnh, hay xử lí các tổn thương do phép thuật thì bọn tớ tìm lương y. Mà cũng lạ thật đấy, cậu là phù thủy mà đúng không? Nếu bác sĩ mà cậu nói không trị hết được bệnh cho con cậu, sao cậu không đưa cậu ta đến Bệnh viện St.Mungo tìm lương y chữa trị? Như vậy thì có khi Zarc đâu cần phải hạn chế tham gia vận động mạnh đâu?"
Thắc mắc của Ron làm Harry giật mình. Đúng vậy! Nếu Zarc thật sự là con cậu, với cương vị một người cha, Harry hẳn phải tìm rất nhiều nơi để trị hết bệnh cho con mình. Không lí nào Harry lại chấp nhận con mình phải hạn chế vận động mạnh, sống chung với một căn bệnh khi mà cậu vẫn còn một hi vọng có thể trị hết bệnh cho con. Harry cũng hiểu phép thuật cũng không phải vạn năng, nhưng có thể phép thuật chữa trị được một số căn bệnh mà bác sĩ Muggle chưa tìm được phương pháp chữa trị. Thế thì tại sao Harry của tương lai lại không làm thế? Hay chẳng lẽ cậu không thể? Hoặc là Zarc đang nói dối?
Harry khẽ lắc đầu xua đi ý nghĩ Zarc nói dối. Không hẳn là cậu hoàn toàn tin tưởng Zarc, nhưng cậu không nghĩ một người như Zarc sẽ dùng một lời nói dối dễ dàng bị phát hiện như vậy. Thế thì căn bệnh của Zarc là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top