Chương 10: Cơn giận
"Không! Con khỏe rồi! Con không muốn uống thứ đó đâu!"
Nếu được hỏi trường hợp nào có thể khiến từ bác sĩ, y tá đến lương y đều phải thở dài ngao ngán thì chỉ có một câu trả lời duy nhất. Đó là bệnh nhân không hợp tác. Hiện tại, bà Pomfrey đang đối mặt một ví dụ điển hình cho câu trả lời này. Tuy rằng bà có hơi kỳ lạ vì khi kiểm tra không thấy dấu vết độc dược nào trên cơ thể Zarc nhưng Harry Potter hay bất cứ đứa học trò nào sẽ không đem sự cố trong tiết học thầy Snape làm cái cớ cúp học. Bà Pomfrey sau một hồi đắn đo vẫn lấy một loại thuốc hồi phục cho Zarc uống. Thứ thuốc này trừ tác dụng phụ gây buồn ngủ ra thì chẳng có hại gì cho một cậu nhóc khỏe mạnh cả. Dù vậy, Zarc vẫn kiên quyết không uống thuốc.
"Trò cần nghỉ ngơi và thuốc này sẽ giúp trò thấy khá hơn."
Zarc giữ vững chính kiến của mình:
"Không, con cảm thấy khá lắm rồi. Hơn nữa con còn phải làm bài tập về nhà."
Bà Pomfrey ngay lập tức chọc thủng cái lí do sứt sẹo của Zarc:
"Đừng tưởng ta không biết, trò Potter? Trò còn dám nộp giấy trắng cho môn Biến hình của giáo sư McGonagall, chủ nhiệm Nhà của trò. Giờ thì uống đi."
Giọng của Zarc vẫn cứng rắn một cách bướng bỉnh:
"Con thật sự không cần phải uống thuốc đâu."
Harry thấy vậy cũng khuyên:
"Zarc, chỉ là uống vào rồi ngủ một giấc thôi, chẳng có gì cả đâu."
Bà Pomfrey vẫn nghiêm mặt nhìn chằm chằm Zarc cùng lọ thuốc trên tay. Zarc vẫn lắc đầu nói:
"Không, con không muốn uống. Vị của nó rất khủng khiếp."
Bà Pomfrey nhất quyết phải để Zarc uống thuốc.
"Yên tâm, ta có thêm thảo mộc giúp làm dịu mùi vị của thuốc. Vị của nó không đáng sợ như trò nghỉ đâu."
"Không, con không cách nào yên tâm được."
Sự ngoan cố của Zarc như đang muốn khiêu chiến với tính kiên nhẫn của bà Pomfrey. Tuy vậy, sau cùng Zarc đã thỏa hiệp ngay khi có một đứa học sinh năm năm bị đưa vào vì tự ếm bùa tiêu biến lên mũi để trị mụn. Zarc hứa sẽ uống và bà Pomfrey đã để Harry trông chừng cậu cho tới khi bà quay lại. Ngay khi bà Pomfrey rời đi, Zarc đã rút từ trong áo chùng ra cuốn sổ bìa da cũ kỹ mà cậu vẫn luôn mang trên người. Cuốn sổ có kẹp sẵn một cây bút bi. Harry ngạc nhiên hỏi:
"Cậu đang làm gì vậy?"
Zarc vừa cúi đầu ghi vừa đáp:
"Ghi chú vài thứ ấy mà, ghi xong tớ sẽ uống thuốc ngay."
Zarc ghi chú rất nhanh sau khi ghi xong cậu đặt cuốn sổ xuống dưới gối và uống thuốc một cách dứt khoát. Trông cậu không giống như e ngại mùi vị khó chịu của thuốc gì cả. Zarc tựa người trên thành giường, vẻ mặt cũng dần có vẻ mệt mỏi.
"Harry, cậu cứ đi đi. Tớ cũng đã uống thuốc rồi."
Harry chần chờ một lúc nhưng rồi vẫn rời đi. Không phải cậu không tò mò về cuốn sổ Zarc luôn mang theo mà vì Zarc đã để nó dưới gối và nằm lên. Hơn nữa, việc đọc trộm cuốn sổ cũng không được hay cho lắm. Đủ thứ lí do trồi lên trong khoảng thời gian cậu nấn ná cạnh giường Zarc, sau cùng chúng đã thành công kéo cậu rời khỏi bệnh xá.
Nhìn bóng lưng Harry khuất hẳn sau cánh cửa bệnh xá, Zarc mới từ từ nhắm mắt chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Harry gặp Zarc đang dùng bữa trong Đại sảnh đường. Xem ra sau khi ngủ một giấc dài, tinh thần của Zarc cũng trở nên sáng sủa hơn hẳn. Harry ngồi xuống cạnh Zarc, ngó thấy vị trí còn lại vẫn còn trống bèn hỏi:
"Bữa nay Maya không ăn cùng cậu à?"
Zarc nhún vai đáp:
"À, Maya có hẹn với bạn cùng trường đi dạo tại làng Hogsmeade từ sớm. Cô ấy không cho tớ theo, bảo rằng tớ đi theo sẽ chỉ làm họ không tập trung mua sắm được."
Harry gật gù đồng ý. Maya chẳng hề phóng đại việc này. Để một cậu chàng đẹp trai với cái miệng có thể làm bất kỳ cô gái nào xiêu lòng đi cùng sẽ chỉ làm họ phân tâm và sao nhãng việc mua sắm. Đặc biệt là Maya sẽ không thích cái viễn cảnh các cô gái đỏ mặt ngắm nghía Zarc. Cảnh tượng này Harry cũng hay thấy khi đi cùng Zarc. Tên này rất dễ dàng thu hút các cô gái dù không hẳn là cố ý.
Sau một lúc, Hermione và Ron cũng lần lượt vào Đại Sảnh đường ăn sáng. Hôm nay là ngày hẹn với chú Sirius. Harry có chút đăm chiêu nhìn món thịt xông khói trước mặt mình. Sau cùng, khi cả bọn ăn gần xong cậu đột ngột hỏi:
"Zarc, chút nữa có muốn đi cùng không?"
Zarc thiếu chút nữa sặc sữa bò cậu đang uống. Để ly sữa xuống, Zarc quay sang nhìn Harry nói:
"Như vậy không hay cho lắm, dù sao chú ấy cũng không biết tớ."
Harry lại hỏi:
"Vậy cậu có biết chú ấy trong tương lai không?"
Zarc bất đắc dĩ đáp:
"Biết thì biết nhưng cậu cũng biết nó ở thì tương lai mà. Hiện tại tình trạng của chú ấy có chút nhạy cảm mà, đúng không?"
Hermione cũng lên tiếng:
"Zarc nói đúng đấy, Harry. Tớ cũng cảm thấy Zarc không đi cùng sẽ tốt hơn."
Harry cũng không tiếp tục đề tài này. Lí do mà Harry lại muốn Zarc đi cùng là vì cuộc nói chuyện trong lò sưởi với chú Sirius. Khi đó chú ấy đã nhắc nhở cậu đề phòng Zarc vì đã thấy Zarc làm gì đó khả nghi. Cậu muốn mang Zarc đến gặp chú Sirius, trong trường hợp tệ nhất thì họ có thể thẳng thắn đối chất với nhau mà không sợ những người không liên quan nghe thấy. Thế nhưng đúng như Zarc nói, bởi vì chú Sirius không thật sự quen biết Zarc nên việc Zarc xuất hiện có thể làm cuộc gặp mặt trở nên dè dặt hơn.
Vào buổi trưa, Harry, Ron và Hermione rời khỏi tòa lâu đài chỉ để nhận thấy một mặt trời bạc yếu ớt chiếu rọi xuống sân trường. Thời tiết đã ôn hòa nhất so với mọi lúc khác trong năm. Zarc đi trước họ khoảng một hai tiếng để đón Maya tại làng Hogsmeade. Cặp đôi dự định sẽ dành cả buổi chiều để hẹn hò ở đó. Và vào lúc đi tới làng Hogsmeade, cả ba đứa đã cởi áo khoác ra và vắt áo trên vai. Đồ ăn của chú Sirius dặn, họ mang theo trong cái túi của Harry; họ đã chôm được một tá đùi gà, một ổ bánh mì, và một bình đựng nước bí rợ mà cả bọn đã thó trong bữa ăn trưa.
Cả ba đi vô tiệm áo quần phù thủy Giẻ vui để mua một món quà cho Dobby và đến tầm một giờ rưỡi họ đi ngược lên đường Cao, ngang qua đường Dervish và Banges, rồi đi ra ngoài rìa làng.
Trước đây Harry chưa bao giờ đi theo hướng này. Con đường mòn quanh co dẫn tụi nó đi ra tuốt ngoài vùng đồng quê hoang dã chung quanh làng Hogsmeade. Ở đây càng lúc càng thưa vắng dần những căn chòi, còn vườn tược thì rộng ra. Harry, Ron và Hermione đi bộ hướng về phía chân núi mà làng Hogwarts nằm nép dưới bóng. Rồi họ quẹo ở một góc đường và nhìn thấy cuối con đường mấy bậc thềm để trèo qua hàng rào. Ở đó, một con chó đen khổng lồ lông lá bù xù đang ngồi đợi họ, hai chân trước của con chó đặt trên thanh chắn hàng rào cao nhất, miệng nó thì ngậm mấy tờ báo. Con chó trông hết sức quen thuộc...
Khi cả ba đến gần. Harry nói:
"Thưa chú Sirius!"
Chú Sirius dẫn họ đi đến tận chân núi, mặt đất phủ đầy đá cuội và đá tảng. Với bốn chân thì chú Sirius rất dễ dàng băng qua vùng đất đó, nhưng với Harry, Ron và Hermione thì họ gần đứt hơi khi đi theo chú Sirius. Không chỉ vậy, họ còn phải leo thêm một đoạn đến lưng chừng núi bằng một lối mòn dốc, ngoằn ngoèo và lởm chởm đá. Cộng với đống đồ ăn vác trên người, khi đến chỗ khe nứt giữa vách đá Harry đổ ướt đẫm mồ hôi. Vai cậu cũng có cảm giác như bị cắt ra làm đôi bởi quai túi đựng thức ăn. Đằng sau khe nứt là một cái mát lạnh được chiếu sáng mờ mờ. Con bằng mã Buckbeak cũng ở đó, được chú Sirius cột dây thừng vào tảng đá to.
Sau khi tiếp tế lương thực cho chú Sirius, cả ba bắt đầu chú ý đến những bài báo liên quan đến ông Crouch trong tờ Nhật báo Tiên tri mà chú Sirius đã ngậm lúc đầu. Chú Sirius hỏi lại họ về những gì diễn ra trong trận Cúp Quidditch thế giới, đặc biệt là vụ Harry mất đũa phép. Chú Sirius cũng đoán rằng thủ phạm gọi Dấu hiệu Đen đã trộm đũa phép của Harry trên khán đài danh dự. Tiếp đến là thái độ của ông Crouch khi phát hiện ra Winky. Chú Sirius nhận xét rằng từ sau vụ đó tới cuộc thi Tam pháp thuật, hành vi của ông Crouch không giống ông ta chút nào. Chú cũng kể cho họ nghe về quá khứ của ông Crouch, người cha đã đích thân tống con trai ruột của mình vào ngục Azkaban và sự trượt dài trong sự nghiệp lẫn hạnh phúc gia đình của ông ta.
Đến cuối cùng, họ vẫn còn vô số nghi vấn xoay quanh việc ông Crouch không có mặt trong cuộc thi Tam pháp thuật cũng như việc ông ta xuất hiện trong văn phòng thầy Snape. Chú Sirius nghĩ rằng nên để ba đứa dò hỏi anh Percy đang làm việc dưới quyền ông Crouch, cũng nhắc nhở họ tìm hiểu về vụ mất tích của bà Bertha Jorkins. Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, mới chớp mắt đã tới ba giờ rưỡi. Chú Sirius nói rằng đây là thời điểm cả ba nên trở về trường.
"Nghe chú dặn đây..." Chú Sirius nghiêm nghị nhìn Harry. "Chú không muốn cháu cứ phải trốn ra khỏi trường để thăm chú. Cháu chỉ cần gởi vài chữ tới đây cho chú. Chú cũng muốn biết thêm nếu có chuyện gì lạ. Nhưng cháu đừng tự ý ra khỏi Hogwarts, đó là cơ hội lý tưởng cho kẻ nào đó muốn tấn công cháu."
"Cho tới giờ không có ai định tấn công cháu, trừ một con rồng và hai con thủy quái."
Harry trả lời nhưng bị chú Sirius quắc mắt nhìn giận dữ:
"Không cần phải lo cho chú... Chú chỉ yên tâm khi cuộc thi đấu này kết thúc, chăc cũng phải tới tháng Sáu. Và nhớ là khi các cháu nói chuyện với nhau, hãy gọi chú là Snuffles (Khụt khịt), nhớ chưa?"
Chú Sirius đưa cho Harry cái khăn đã hết thức ăn và bình rượu đã rỗng, rồi tới bên con Buckbeak, vỗ nhẹ tạm biệt nó. Xong chú nói:
"Chú sẽ đi cùng các cháu tới ven làng, để coi có mượn đỡ được tờ báo nào không."
Trước khi ra khỏi hang, chú biến thành con chó đen khổng lồ và cùng cả bọn đi xuống sườn núi, băng ngang qua một bãi sỏi đá lổn nhổn và trở lại gò đất. Tới đó, chú cho phép từng đứa vỗ nhẹ lên đầu chú để chào tạm biệt, rồi quay đi và chạy mất hút trên con đường vòng quanh làng. Harry, Ron và Hermione cùng trở vào làng Hogsmeade và đi về Hogwarts.
Ron nói khi cả bọn đang trên đường về tòa lâu đài:
"Không biết anh Percy có biết hết những chuyện trời ơi về ông Crouch không. Nhưng có lẽ anh ấy cũng không cần biết... Biết rồi có khi lại càng làm cho anh ấy ngưỡng mộ ổng nhiều hơn. Phải rồi, anh Percy thì khoái mấy vụ nguyên tắc lắm. Mà chú Sirius vừa nói là ông Crouch không chịu nương tay với cả con trai mình."
Hermione gắt lên:
"Anh Percy sẽ không bao giờ giao nộp bất cứ người thân nào của anh ấy cho bọn giám ngục."
"Ai mà biết được." Ron trả lời. "Nếu như anh ấy cho là tớ đang cản trở con đường thăng quan tiến chức của anh ấy... Anh Percy thì đúng là nhiều tham vọng cậu biết mà..."
Cả ba bước lên những bậc thềm bằng đá đến cửa Tiền sảnh, nghe phảng phất mùi thơm ngon của bữa ăn chiều tỏa ra từ Đại sảnh.
"Tội nghiệp chú Khụt khịt." Ron vừa nói vừa hít mạnh."Chú ấy ắt là thương cậu ghê lắm đó, Harry... Cứ tưởng tượng coi, phải sống bằng thịt chuột... Này Harry, cậu nghe tớ nói không vậy?"
"Hả? À có mà." – Harry luôn cảm thấy hình như mình đã quên điều gì đó. Mãi cho đến khi cậu nhìn thấy Zarc đang ngồi ăn cùng Maya ở dãy nhà Gryffindor, cuối cùng cậu cũng nhớ ra. Cậu đã quên hỏi vì sao chú Sirius lại bảo cậu đề phòng Zarc! Giờ thì cậu đã vào tận Đại sảnh đường rồi không thể chạy ngược lại chỗ vách núi để tìm chú Sirius khi trời đang dần ngã về chiều thế này.
"Này, hai cậu sao cứ thích ngồi tình tứ với nhau ở dãy nhà Gryffindor vậy?" – Ron ngồi xuống đối diện cặp đôi và phàn nàn.
"Sao làm vậy được? Zarc không quen ai bên Ravenclaw hay Beauxbatons, nếu anh ấy qua đó sẽ ngại lắm đấy." – Maya vui vẻ nói. Cô quàng hai vai ôm lấy cổ của Zarc, nháy mắt với ba người bạn:
"Với lại tụi tớ đang tạo động lực cho các cậu đi tìm tình yêu của đời mình đấy."
Zarc cười rất chi là gợi đòn:
"Đúng đấy, cứ nhìn vào việc hai anh chàng nào đó bị bạn nhảy bỏ rơi giữa dạ vũ xem. Hậu quả của việc không có động lực đấy."
Hermione cố gắng kìm nén tiếng cười của mình, trong khi hai chàng trai đã méo mặt trước sự đả kích chí mạng của Zarc. Sau khi Zarc ăn xong, cậu lấy ra cuốn sổ của mình viết gì đó. Harry, Ron và Hermione ban đầu cũng không để ý lắm về việc này.
Harry, Ron và Hermione trèo lên Trại cú sau bữa ăn sáng Chủ nhật để gởi cho anh Percy một lá thư, hỏi theo gợi ý của chú Sirius, là gần đây ảnh có thấy ông Crouch không. Tụi nó xài con Hermione, bởi vì tính từ lần đưa thư trước tới nay nó ở không cũng khá là lâu rồi. Dõi nhìn theo nó bay mất hút bên ngoài cửa sổ Trại Cú xong, cả bọn kéo nhau xuống nhà bếp để tặng cho Dobby đôi vớ mới. Họ lần nữa gặp được Winky ở đó trong tình trạng say khướt và đau khổ. Nó vẫn vô cùng trung thành với chủ cũ là ông Crouch, việc ông ta đuổi nó đi trở thành cú sốc quá lớn với nó.
Bọn gia tinh phải bọc Winky vào trong chiếc chăn sạch và ém hết các góc chăn để không ai thấy nó. Hermione khá bất bình trước việc này, cô đã cố thuyết phục bọn gia tinh hướng về tự do. Đối với chúng, đây là một sự xúc phạm vô cùng ghê gớm. Chúng đưa đồ ăn cho ba người và nhanh chóng đuổi họ khỏi phòng bếp. Điều này dẫn đến cuộc cãi vã giữa Ron và Hermione. Ron cảm thấy Hermione đang làm quá lên và họ có khả năng không thể xuống phòng bếp để dò hỏi Winky về ông Crouch vì trông lũ gia tinh hết sức phẫn nộ khi nghe Hermione nói.
Ngày hôm sau mới thiệt là bực mình. Trong phòng sinh hoạt chung, Ron và Hermione vừa làm bài tập vừa cãi nhau. Quá mệt với hai đứa bạn, nên chiều hôm đó, Harry một mình đem thức ăn lên Trại Cú để gởi cho chú Sirius. Vì không muốn lại nghe cuộc cãi vã không hồi kết của Ron và Hermione, Harry nấn ná lại là nhìn lão Hagrid đang ra sức đào xới sân chòi. Có lẽ lão Hagrid muốn mở rộng khu vườn của mình một chút. Trên đường trở về, Harry bắt gặp Zarc và Maya đang đi cùng nhau. Maya đang nói về những món đồ cô mua sắm vào hôm nay, có một số món cô đã mua cho Zarc. Còn Zarc thì vừa đi vừa loáy hoáy viết vào cuốn sổ bìa da sờn cũ.
"Zarc, chú ý em đi nè. Anh quá tập trung vào nó đấy."
"Biết sao được." – Zarc thở dài nói: "Nếu anh không ghi lại thì anh sẽ quên đó."
Maya phụng phịu khoác tay Zarc nhưng sau đó vẫn tiếp tục nói không ngừng về cuộc đi chơi bữa sáng với các cô bạn.
Nghiền ngẫm một lúc Harry mới thở dài một hơi. Hóa ra cuốn sổ chỉ để ghi chú mà thôi, cậu có vẻ đã quá nhạy cảm vì Zarc dạo gần đây viết vào đó khá thường xuyên.
Vào bữa ăn sáng ngày hôm sau thì cơn tức giận của cả Ron và Hermione đều đã tiêu tan hết. Và Harry nhẹ cả người khi những điều tiên đoán đen tối của Ron rằng lũ gia tinh sẽ cho nhà Gryffindor thức ăn kém chất lượng vì Hermione đã nhục mạ chúng rốt cuộc sai, thịt heo muối xông khói, trứng, và cá trích muối hoàn toàn ngon như trước đây.
Khi những con cú đưa thư bay tới, Hermione hăm hở ngó lên, cô bé có vẻ đang chờ đợi cái gì đó.
"Anh Percy chưa trả lời kịp đâu." Ron nói. "Tụi mình mới gởi Hedwig cho ảnh ngày hôm qua mà."
"Không phải vậy đâu." Hermione đáp. "Mình vừa đặt mua dài hạn tờ Nhật báo Tiên tri. Mình phát chán lên vì chuyên gì cũng biết sau bọn Slytherin."
"Sáng suốt!"
Harry nói, cùng ngó lên theo những con cú.
"Nè, Hermione, mình nghĩ là bồ hên..."
Một con cú xám vọt xuống về phía Hermione. Cô có vẻ thất vọng:
"Không có báo, mà đó là..."
Nhưng trước sự hoang mang, bối rối của cô, con cú xám đậu trước đĩa ăn, nối tiếp theo là bốn con chim heo, một con cú nâu, và một con vàng nâu.
Harry hỏi, tay chụp giữ cái cốc của Hermione suýt bị đàn cú làm ngã.
"Cậu đặt mấy tờ báo vậy?"
Bọn cú đang chen lấn nhau tới gần Hermione, cố để được giao thư trước tiên. Zarc ngồi cạnh cũng nhanh tay cầm lấy chiếc đĩa đang đựng đồ ăn của cậu và Maya lên để tránh lũ cú đụng trúng hay làm rớt đồ ăn. Cậu nhận xét:
"Nếu nói là giao báo thì số lượng này đủ sức bao thầu toàn bộ các tờ báo đang được phát hành hiện nay đấy."
Bọn cú đang chen lấn nhau tới gần Hermione, cố để được giao thư trước tiên.
Hermione nói, lấy lá thư từ con cú xám, mở ra, và bắt đầu đọc.
"Cái quỷ gì đây...? Ôi, thiệt là!..."
Cô lắp bắp, mặt ửng đỏ. Ron hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Nó... ôi, lố bịch quá..."
Cô dúi lá thư cho Harry. Đó không phải là thư viết tay, mà được dán ghép bằng những chữ – hình như được cắt ra từ tờ Nhật báo Tiên tri: Mày là một đứa con gái hư. Mày không xứng đáng với Harry Potter. Mày từ Muggle ra thì hãy trở về với Muggle.
Hermione chán nản kêu lên, tay mở hết lá này tới lá khác.
"Tất cả đều vậy! 'Harry Potter có thể kiếm ra những đứa khá hơn mày...', 'Mày đáng bị luộc chung với trứng cóc...' Ối!"
Hermione đã mở bao thư cuối cùng, một chất lỏng màu xanh xanh vàng vàng, nồng nặc mùi xăng, phun ra dính đầy hai tay của cô, rồi trên đó bắt đầu mọc ra những cái mụn lớn màu vàng.
"Mủ Củ U nguyên chất!"
Ron nói, và nhón lấy cái bao, hửi hửi.
"Ôi!"
Hermione kêu lên, nước mắt ứa ra khi cô cố chùi sạch mấy cái mụn trên tay bằng khăn ăn, nhưng bây giờ mấy ngón tay của cô đã dầy đặc những vết loét đau đớn, y hệt như đang đeo một cặp găng tay dầy, sần sùi. Maya vội chạy đến rút đũa phép ra thực hiện một vài bùa chú sơ cứu đơn giản.
"Cậu mau đến bệnh xá đi."
Harry nói khi những con cú quanh Hermione cất cánh bay đi.
"Bọn tớ sẽ xin phép giáo sư Sprout dùm cậu..."
"Tớ đi với cậu đến bệnh xá, Hermione. Mai đi thôi." – Maya vừa nói vừa đỡ hai tay của Hermione. Nhìn hai cô gái chạy vội ra khỏi Đại sảnh đường, Ron vung vẩy hai tay nói:
"Tớ đã cảnh cáo Hermione rồi mà! Tớ đã cảnh cáo cô nàng là đừng có chọc tức mụ Rita Skeeter! Coi cái này nè..."
Ron đọc lên một trong số lá thư mà Hermione bỏ lại:
"Tôi đã đọc trên Tuần san nữ Phù thủy rằng cô đang đánh lừa Harry và rằng cậu bé ấy cũng đã nếm quá đủ gian khổ rồi và tôi sắp gửi tới cho cô một lời nguyền trong chuyến đưa thư tới, ngay khi tối kiếm được một cái bao thư đủ lớn.' Ồ! Tốt nhất là Hermione nên đề phòng cho chính bản thân mình."
Zarc vừa thu dọn đống thư ngổn ngang trên bàn ăn vừa cảm thán:
"Mấy vị độc giả này cũng rảnh thiệt, không có thời gian làm rõ thực hư bài báo nhưng lại có thừa thời gian đi công kích người khác."
Hermione đã không quay lại lớp Dược thảo học. Khi Zarc, Harry và Ron ra khỏi nhà kính để tới lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, tụi nó thấy Malfoy, Crabbe và Goyle bước xuống những bậc thềm đá của tòa lâu đài. Pansy Parkinson đang thì thầm cười rúc rích với mấy đứa con gái nhà Slytherin trong băng của nó. Vừa thấy Harry, Pansy kêu ngay:
"Ê, Potter, mày chưa chia tay với con bạn gái mày sao? Sao mà lúc ăn sáng nó quạu dữ vậy?"
Harry làm lơ; cậu không muốn con nhỏ đó đắc ý khi biết chuyện rắc rối do bài viểt trên Tuần san Nữ Phù thủy gây ra.
Hôm nay lão Hagrid đổi sang một sinh vật mới vì lớp đã học xong về bạch kỳ mã. Nhìn những cái hộp bên cạnh lão, Harry thiếu chút nữa thắt tim vì tưởng lại thêm một lứa Quái tôm đuôi nổ mới. Thực tế thì những tiết học của lão Hagrid đã được điều chỉnh không gây nguy hiểm cho tụi học trò. Hôm nay họ học về những con Đào mỏ. Lão tổ chức một cuộc thi cho cả lớp để xem ai chọn được con Đào mỏ tìm được nhiều đồng vàng lão chôn nhất. Zarc vừa nắm lấy một con Đào mỏ vừa tặc lưỡi nhận xét:
"Thật ra ông Hagrid rất giỏi trong việc dạy môn này nếu không có tụi quái tôm. Biết thế tớ đã sớm tìm cách nào đó tiễn tụi nó xa khỏi trường."
Harry lại cảm thấy cú đả kích vừa rồi đã giúp lão Hagrid tự chấn chỉnh lại mình và tiết chế trong việc đem sự đam mê về mấy con quái vật đáng sợ vào dạy học. Dù vậy cậu cũng rất tha thiết tụi quái tôm có thể biến mất khỏi cuộc đời.
Gần hết tiết, Hermione quay trở lại với hai tay được băng bó chằng chịt và trông cô có vẻ khổ sở vô cùng. Zarc gợi ý cho cô một vài bùa chú làm dịu đi cảm giác khó chịu chỗ vết thương. Hermione tỏ vẻ cảm kích và nói rằng Maya đã chỉ cho cô những câu thần chú này. Sự quan tâm của cặp đôi làm Hermione dễ chịu đôi chút nên cô trêu chọc Zarc:
"Hai người các cậu chỉ tớ cùng một câu thần chú đấy."
Zarc nhún vai:
"Biết sao được, là Maya chỉ cho tớ mà. Cô ấy ước mơ trở thành lương y khi lớn lên nên rất giỏi mấy bùa chú kiểu này."
Lão Hagrid khuyên Hermione tốt nhất không cần mở thư ra xem mà quăng thẳng chúng nó vào bếp lò.
Tới thời điểm tổng kết thành quả, Ron biết được toàn bộ đồng vàng lão Hagrid chôn là tiền âm phủ và cả những đồng vài tụi yêu tinh rải ở Cúp Quidditch. Cậu chàng có chút chán nản khi nhận ra bản thân không trả hết nợ cho Harry và thừa nhận bản thân ghét cái nghèo kinh khủng.
"Thiệt là nhục. Mình không bao giờ trách anh Fred và George cứ tìm kiếm ra thêm ít tiền. Giá mà mình cũng có thể. Giá mà mình có một con Đào mỏ."
Hermione hí hửng nói:
"Vậy là tụi này biết tặng cậu cái gì vào lễ Giáng sinh năm sau rồi!"
Nhưng Ron vẫn đeo nét mặt ủ rũ, Hermione bèn nói:
"Thôi mà, Ron, có người còn khổ hơn cậu nữa đây. Ít nhất thì tay của cậu không có nổi đầy hạch mủ."
Cô đang khốn đốn vì cầm dao nĩa bằng mấy ngón tay tê cứng và sưng vù thì thiệt là hết sức khó khăn. Tức mình, Hermione nổ ra một cách hung dữ:
"Sao mà tớ ghét con mụ Skeeter này quá! Tớ sẽ bắt mụ phải trả giá chuyện này, dù cho đó là điều cuối cùng tớ làm được trên đời này!"
Thư thù ghét tiếp tục gửi đến Hermione suốt cả tuần lễ sau đó, và mặc dù cô nghe theo lời khuyên của lão Hagrid là không thèm mở thư nữa, nhưng nhiều kẻ ác độc gửi cả thư sấm cho Hermione, và thư cứ nổ như sấm phía trên dãy bàn ăn của nhà Gryffindor cùng những lời xúc phạm cứ ré lên the thé vào tai cô để cho cả sảnh đường cùng nghe. Ngay cả những người không đọc Tuần san Nữ Phù thủy giờ đây cũng biết hết câu chuyện tình tay ba tưởng tượng Harry – Krum – Hermione. Harry phát ngấy cái chuyện phân trần với mọi người rằng Hermione không phải là bạn gái của cậu.
Cậu nói với Hermione:
"Dù sao thì chuyện đó cũng xẹp xuống thôi. Miễn là chúng ta phớt lờ đi... Lần trước người ta cũng đã phát chán những gì mụ ấy viết về tớ ..."
Hermione tức giận nói:
"Tớ muốn biết làm sao mà mụ ta nghe được những cuộc trò chuyện riêng tư khi mà mụ ta bị coi như cấm cửa ở trong sân trường Hogwarts."
Zarc vẩy đũa phép đốt rụi một lá thư sấm trước khi nó kịp cất lên âm thanh "thánh thót" của chủ nó, cậu có vẻ vô cùng khó chịu:
"Tớ cũng đồng ý với Hermione. Cứ nghĩ đến mụ ta bằng cách nào đó nghe lén rình coi chúng ta đã làm tớ phát tởm."
Lần đầu tiên Harry nhìn thấy sự chán ghét lộ rõ trên mặt Zarc. Kể cả khi Zarc bị điểm danh trong môn Tiên tri hay là hứng chịu sự chọc ngoáy của tụi Slytherin vì đi chung với Harry, cậu chưa từng biểu hiện ra sự căm ghét hết sức rõ ràng như hiện tại. Zarc luôn giữ sự bình tĩnh ở một mức độ khá là đáng sợ, làm người ta có cảm tưởng chẳng có gì làm cậu mất bình tĩnh được cả. Cậu có thể ngượng ngùng xấu hổ khi bị Maya trêu chọc nhưng vẫn làm người ta cảm thấy tâm thái của cậu hết sức bình thản. Maya cũng nhận xét rằng rất khó chọc giận Zarc vì cậu khá là lười trong những tình huống thường nhật.
Từ sau sự kiện bị khủng bố bằng thư độc giả, Hermione đã kết mối thù truyền kiếp với mụ Rita Skeeter. Cô quyết tâm phải nắm thóp được mụ ta, tìm ra cách mà mụ ta lẻn vào trường. Ron và Harry cảm thấy may mắn khi Hermione không lôi họ vào đống rắc rối này. Dù tỏ vẻ chán ghét nhưng Zarc không có ý định tham gia cùng Hermione. Không chỉ vậy, Harry để ý thấy dạo gần đây Zarc viết ghi chú vào sổ có vẻ rất thường xuyên. Trong một ngày cậu có thể bắt gặp cảnh tượng Zarc cúi đầu hý hoáy viết vào cuốn sổ ít nhất khoảng một hai lần. Trước đây, Zarc hình như không có thói quen này.
Thư hồi âm của anh Percy mãi đến cuối kỳ nghỉ Phục sinh mới tới cùng con cú Hedwig. Lá thư gửi kèm trong một cái gói đựng trứng Phục sinh mà bà Weasley gửi cho tụi nó. Cả Harry lẫn Ron đều nhận được cái trứng to bằng trứng rồng đựng đầy kẹo mật chế biến tại gia. Nhưng cái trứng của Hermione thì nhỏ hơn cả trứng gà. Mặt cô bí xị khi nhìn thấy món quà của mình. Cô hỏi nhỏ:
"Mẹ cậu có tình cờ đọc Tuần san Nữ Phù thủy không hả Ron?"
Kẹo đầy nhóc miệng, Ron đáp:
"Có... mẹ coi công thức nấu nướng trong mấy tờ đó."
Hermione buồn bã ngó cái trứng nhỏ xíu của mình.
Harry vội hỏi Hermione:
"Cậu không muốn coi anh Percy viết cái gì hả?"
Thư của Percy ngắn và bực tức:
Như anh đã thường xuyên nói với Nhật báo Tiên tri, rằng ông Crouch đang nghỉ ngơi một cách xứng đáng. Ông ấy vẫn gởi chỉ thị đều đặn đến văn phòng bằng cú. Không, thực sự là anh không hề nhìn thấy ông ấy, nhưng anh nghĩ anh hoàn toàn tin chắc mình nhận dạng được chữ viết tay của thủ trưởng mình. Lúc này anh đã có đủ việc để làm mà không cần thêm chuyện đính chính bác bỏ những tin đồn tức cười đó. Làm ơn đừng quấy rầy anh nữa trừ khi đó là điều thực sự quan trọng. Chúc một lễ Phục sinh vui vẻ.
"Vậy là anh Percy mà các cậu nói vẫn thường nhận được chỉ thị viết tay của ông Crouch hả?" – Zarc vừa nói vừa ghi vào cuốn sổ. Thói quen này của Zarc duy trì đến tận kỳ nghỉ Phục sinh này, cả ba cũng đã dần quen với việc Zarc thi thoảng lấy sổ ra ghi chép. Dừng bút một chút, cậu lật lại mấy trang trước đọc lướt qua một lần.
Harry vừa ăn kẹo vừa hỏi:
"Có vấn đề gì sao?"
Mắt Zarc vẫn không rời khỏi cuốn sổ, cậu dường như đang chú tâm nghiên cứu thứ gì đó trong đấy. Đây cũng không phải lần đầu tiên, Ron, Hermione và Harry biết lúc này có nói gì với cậu thì cậu cũng chẳng thật sự chú ý lắng nghe. Mất một lúc lâu, Zarc mới đóng cuốn sổ lại và ngước nhìn họ:
"Đây chỉ là suy đoán thôi, nhưng tớ nghĩ tình trạng của ông Crouch không ổn cho lắm."
Ron nhăn mặt nói:
"Tất nhiên là không ổn rồi, ông ta đang bị bệnh mà."
Zarc bắt chéo chân, khuỷu tay tựa vào ghế bành cậu đang ngồi:
"Tớ không nghĩ ông Crouch chỉ đơn giản là đang bệnh nặng cần nghỉ ngơi. Đó có thể là cái cớ để người ta không đi tìm hiểu tình trạng hiện tại của ông ta. Hẳn là có bí mật nào đó bị lộ ra nếu ai đó nhìn thấy ông ta hiện tại. Tệ nhất là trong trường hợp chỉ cần gặp ông ta, anh Percy sẽ chẳng thể tin tưởng những chỉ thị mà ông ta gửi qua cú được nữa."
Vẻ mặt của Ron và Harry đều hiện rõ sự hoang mang, bối rối. Trong khi đó Hermione lại đang suy nghĩ đăm chiêu về những suy đoán của Zarc. Dù vậy, bốn người bọn họ đều không thể đưa ra bất cứ kết luận nào thuyết phục. Dù sao mọi thứ đều chỉ là suy đoán.
Nếu khởi đầu của học kỳ hè mà diễn ra một cách thông thường thì có nghĩa là Harry phải luyện tập vất vả cho trận đấu Quidditch cuối cùng của mùa thi đấu. Tuy nhiên năm nay, trận đấu mà cậu cần phải chuẩn bị lại là bài thi thứ ba và cũng là bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Nhưng cậu vẫn chưa biết sẽ phải làm gì. Cuối cùng, vào tuần lễ cuối cùng của tháng năm, giáo sư McGonagall giữ Harry lại sau buổi học môn Biến hình. Bà nói với Harry:
"Con sẽ đi xuống sân banh Quidditch vào lúc chín giờ đêm nay, Potter à. Ông Bagman sẽ có mặt ở đó để nói cho các quán quân biết về bài thi thứ ba."
Thành ra lúc tám giờ rưỡi tối hôm đó, Harry để Hermione và Ron ở lại trên tháp Gryffindor, một mình đi xuống cầu thang. Như thường lệ, cặp tình nhân nhỏ Zarc và Maya hình như lại có cuộc hẹn ở đâu đó trong lâu đài. Khi cậu đi ngang qua Tiền sảnh thì gặp Cerdic đi ra từ phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff.
Hai đứa cùng đi với nhau xuống mấy bậc thềm đá, ra ngoài trời đêm đầy mây. Cerdic hỏi Harry:
"Em đoán coi bài thi sắp tới là gì? Fleur cứ nói hoài về những hầm dưới đất, cô ấy đoán là chúng ta sẽ đi tìm kho báu."
Harry nói:
"Nếu vậy thì không đến nỗi khó."
Cậu đang nghĩ là cậu chỉ việc đơn giản hỏi mượn lão Hagrid một con Đào mỏ để làm thay cậu cái công việc tìm kho báu đó.
Hai đứa đi xuống bãi cỏ tối thui để đến sân vận động Quidditch, quẹo vô một chỗ trống giữa các khán đài, và đi ra sân cỏ. Cerdic đứng chết lặng và phẫn nộ:
"Họ đã làm gì nó vậy?"
Sân banh Quidditch không còn phẳng lì mịn màng nữa. Trông nó bây giờ giống như có ai đã xây lên những bức tường thấp và dài khắp sân vận động, những bức tường chạy zích zắc mọi hướng và cắt nhau loạn xạ.
Harry cúi xuống xem xét bức tường gần nó nhất, nói:
"Hàng rào bằng cây bụi."
Một giọng phấn khởi reo lên:
"Chào!"
Ông Ludo Bagman đang đứng giữa sân banh cùng Krum và Fleur. Harry và Cerdic vội kiếm đường đi tới chỗ ba người kia bằng cách trèo qua các bờ giậu. Fleur tươi cười với Harry khi cậu đi tới gần. Thái độ của Fleur đối với Harry đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi Harry cứu cô em gái của Fleur dưới hồ.
Ông Bagman vui vẻ nói khi Harry và Cerdic trèo qua bức giậu cuối cùng:
"Sao, các trò nghĩ thế nào? Những hàng giậu này mọc tốt quá hả? Để chừng một tháng thì bảo đảm lão Hagrid sẽ khiến chúng mọc cao tới sáu thước."
Nhận thấy vẻ mặt vui-không-nổi của Cerdic và Harry, ông Bagman nhe răng cười, nói thêm:
"Đừng có lo! Cái sân vận động Quidditch của các trò sẽ trở lại bình thường ngay khi bài thi kết thúc! Giờ tôi cho các trò đoán thử coi chúng ta sẽ làm cái gì ở đây?"
Mất một lúc, không ai trả lời. Rồi... Krum càu nhàu:
"Mê lộ."
Ông Bagman nói:
"Đúng lắm! Một mê lộ. Bài thi thứ ba thiệt tình là rất rõ ràng. Cúp Tam Pháp thuật sẽ được đặt ngay trung tâm mê lộ. Quán quân nào chạm được vô cái cúp đầu tiên thì sẽ hưởng trọn số điểm.
Fleur hỏi:
"Tụi con chỉ cần đi qua Mê lộ thôi à?"
Ông Bagman vui vẻ nói:
"Sẽ có chướng ngại vật. Ông Hagrid sẽ thả ra một số sinh vật... rồi có một số bùa chú phải giải trừ... các trò biết đó, đại loại như vậy. Nào, bây giờ những quán quân đang dẫn điểm sẽ mở đầu cuộc tiến vào mê lộ."
Ông Bagman nhe răng cười với Harry và Cerdic, nói tiếp:
"Sau đó cậu Krum sẽ vào... rồi đến cô Delacour. Tất cả sẽ vào được hết, ngang nhau, nhưng điểm sổ thắng thua là dựa vào việc các trò vượt qua chướng ngại vật như thế nào. Chắc là sẽ vui lắm?"
Harry biết quá rõ các loại sinh vật mà lão Hagrid có vẻ như sẽ cung ứng cho một cuộc thi như vầy, nên cậu nghĩ vui sao cho được mà vui. Tuy nhiên, cậu cũng gật đầu như các quán quân khác.
"Tốt lắm... nếu các thí sinh không còn câu hỏi gì khác, chúng ta sẽ đi bộ trở lại tòa lâu đài, trời hơi lạnh..."
Ông Bagman đang có dự định tiến đến chỗ Harry, có lẽ ông ta lại muốn đề nghị giúp đỡ cậu trong cuộc thi. May mắn là trước khi ông ta kịp thực hiện thì Viktor Krum đã vỗ vai Harry đề nghị một cuộc nói chuyện riêng. Harry chẳng cần nghĩ ngợi mà lựa chọn đi theo anh ta.
Viktor Krum dẫn cậu đi đến một khoảng sân yên tĩnh trải rộng, không xa bãi chăn thả ngựa của trường Beauxbatons là mấy. Khi đến nơi, Krum đã ngay lập tức hỏi cậu về mối quan hệ giữa cậu và Hermione. Điều này làm Harry vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Cậu đã tưởng rằng anh ta sắp sửa nói điều gì đó cực kì nghiêm trọng, đặc biệt là liên quan đến cuộc thi. Không ngờ tới, Harry được Viktor Krum, một cầu thủ Quidditch thế giới lừng danh ở tuổi mười tám, lại coi cậu như một đối thủ đáng gờm... về mặt tình cảm. Cũng như bao lần giải thích khác, Harry nói một cách bằng phẳng dứt khoát:
"Tụi tôi là bạn bè. Hermione không phải là bạn gái của tôi và hồi nào giờ Hermione không hề là bạn gái của tôi. Chỉ là chuyện do mụ Rita dựng lên mà thôi."
Krum nhìn Harry đầy vẻ nghi ngờ:
"Herm-own-ninny hay nói về cậu lắm."
Harry nói:
"Ừ, bởi vì tụi tôi là bạn bè mà."
"Cậu chưa từng... cậu không phải..."
Harry nói chắc chắn:
"Không."
Trông Krum hơi vui lên một chút. Anh ta nhìn chằm chằm Harry trong vài giây rồi nói:
"Cậu bay giỏi lắm. Tôi có xem cậu bay trong bài thi đầu tiên."
Harry toét miệng cười tới mang tai và bỗng nhiên thấy bản thần mình cao lên thêm nhiều.
"Cám ơn anh. Tôi có xem anh ở trận Cúp Quidditch Thế Giới. Cái Đòn Lừa mà anh chơi thiệt là..."
Nhưng có cái gì đó chuyển động đằng sau lưng Krum, trong hàng cây, và Harry vốn đã có kinh nghiệm xương máu về các thứ ưa rình rập trong rừng, nên phản ứng theo bản năng, vội túm lấy cánh tay Krum mà kéo anh ta quay lại.
"Cái gì vậy?"
Harry lắc đầu, chăm chú nhìn vào chỗ mà nó đã thấy có động đậy. Nó luồn bàn tay vô túi áo chùng nắm lấy cây đũa phép.
Đột nhiên, một người đàn ông lảo đảo bước ra từ sau một cái cây sồi cao. Harry không tin vào chính mắt mình trong một lát... nhưng rồi cậu cũng phải nhận ra đó chính là ông Crouch. Suy nghĩ ngay sau đó của cậu chính là Zarc đã đoán đúng. Chỉ cần nhìn tình trạng hiện tại của ông ta, Harry chắc chắn rằng kể cả là anh Percy, người hết sức sùng bái ông Crouch, cũng phải dấy lên sự nghi ngờ những chỉ thị mà ông ta đã viết trong khoảng thời gian này.
Trông ông ta te tua như thể đã phải chạy đây chạy đó suốt nhiều ngày trời. Phần đầu gối của tấm áo chùng ông mặc đã bị xé rách và thấm máu, mặt ông thì trầy trụa; râu ria cũng chẳng cạo, và ông xám ngoét đi vì kiệt sức. Mái tóc và bộ ria vốn cắt tỉa gọn gàng bây giờ đúng là cần phải được chải rửa và tỉa tót lại. Tuy nhiên, bộ dạng lạ lùng của ông cũng không lạ bằng hành vi của ông. Vừa múa may tay chân, vừa lẩm nhẩm luôn miệng, có vẻ như ông Crouch đang nói chuyện với người nào đó mà chỉ có ông mới nhìn thấy. Ông ta gợi cho Harry nhớ rõ rành rành một lão bụi đời lang thang mà có lần nó đã nhìn thấy khi cùng gia đình Dursley đi mua sắm ngoài phố Muggle. Lão già ấy cũng thoải mái nói chuyện với không khí. Dì Petunia đã nắm chặt cánh tay Dursley kéo cậu quí tử băng qua đường để tránh lão; còn dượng Vernon nhân việc đó đã diễn thuyết cho cả nhà nghe về điều dượng muốn làm đối với những gã ăn mày và lang thang.
Một ảo ảnh lại lần nữa thoáng hiện trong tâm trí Harry. Một chàng trai quần áo rách rưới tàn tạ và có hơi quá cỡ so với thân hình của cậu. Mái tóc trắng như tuyết, toàn thân chằng chịt vết thương. Chàng trai quỳ trên mặt đất, vươn tay về khoảng không. Cậu không gào khóc nhưng đau thương như hóa thành thực chất vồ lấy cậu. Cậu không chạy trốn nhưng tuyệt vọng như một con quái vật gớm ghiếc ngấu nghiến cậu. Chàng trai đó thì thào với một người vô hình, vẫn không ngừng nói cứ như thể chỉ cần một giây cậu im lặng người đó sẽ rời đi.
Krum cũng trợn tròn mắt nhìn ông Crouch:
"Có phải ông ta là giám khảo không? Không phải là ông bộ trưởng của cậu đó sao?"
Harry gật đầu, ngập ngừng một lát, rồi chầm chậm đi về phía ông Crouch, ông ta không nhìn Harry, mà chỉ liên tục nói chuyện với cái cây gần đó:
"... và khi nào anh làm xong chuyện đó, anh Weatherby, hãy gởi cú đến cụ Dumbledore xác nhận lại số học sinh của trường Durmstrang sẽ tham dự cuộc thi đấu, ông Karkaroff chỉ mới nói là sẽ có mười hai..."
Harry e dè gọi:
"Thưa ông Crouch?"
"... và rồi gởi một cú khác cho bà Maxime, bởi vì có lẽ bà muốn tăng số học sinh trong đoàn của bà lên, khi mà đoàn của ông Karkaroff đã tròn một tá... làm chuyện đó nghe, Weatherby, nghe không? Nghe không?..."
Mắt của ông Crouch lồi cả ra. Ông đứng trợn lồi mắt ra ngó cái thân cây, lẩm nhẩm không thành lời với nó. Rồi ông loạng choạng bước qua một bên và ngã quỵ xuống, Harry kêu lớn:
"Ông Crouch ơi? Ông có sao không?"
Đôi mắt của ông Crouch trợn vòng vòng. Harry ngoái lại nhìn Krum, anh đã đi theo Harry vô bụi cây và đang ngó xuống ông Crouch một cách hoảng sợ.
"Ông ta bị làm sao vậy?"
Harry lẩm bẩm:
"Không biết được. Anh làm ơn đi kiếm người đến giúp..."
"Cụ Dumbledore!"
Ông Crouch há miệng kêu lên. Ông với tay nắm chặt vạt áo chùng của Harry, kéo cậu lại gần ông hơn, mặc dù mắt ông lại ngó đăm đăm đâu đó phía trên đầu Harry.
"Tôi... cần... gặp... cụ... Dumbledore ..."
Harry nói:
"Dạ được. Thưa ông Crouch, nếu ông rán đứng dậy được thì chúng ta có thể đi đến..."
Ông Crouch thì thào:
"Tôi đã làm... một chuyện... ngu ngốc..."
Trông ông cực kỳ điên loạn. Mắt ông cứ đảo vòng vòng và suýt lồi hẳn ra. Một dòng nước miếng chảy xuống tới cằm. Mỗi lời ông nói ra dường như là một cố gắng hết sức mình.
"Phải ... nói.. cho ... cụ Dumbledore ...."
Harry nói lớn rõ ràng:
"Ông Crouch, ông hãy đứng dậy. Ông đứng dậy đi, con sẽ đưa ông đến gặp cụ Dumbledore."
Mắt ông Crouch trợn vòng, hướng về phía Harry. Ông thì thầm hỏi:
"Cậu... là ai?"
Harry nói:
"Con là một học sinh trường Hogwarts."
Cậu ngoái nhìn Krum để nhờ giúp đỡ, nhưng Krum đã lùi lại, tỏ vẻ hoảng sợ, lo lắng vô cùng.
Ông Crouch lại thì thào, miệng ông lệch hẳn một bên:
"Trò... không phải... người của hắn hả?"
Harry không có một chút ý tưởng gì về điều ông Crouch đang nói. Nó nói:
"Không ạ."
"Người của cụ Dumbledore hả?"
Harry đáp:
"Dạ, phải."
Ông Crouch kéo Harry lại gần hơn; Harry cố gắng nới lỏng nắm tay ông Crouch, nhưng ông níu áo cậu chặt quá.
"Báo cho ... cụ Dumbledore ..."
Harry nói:
"Nếu ông buông con ra thì con sẽ chạy đi mời cụ Dumbledore. Ông hãy buông con ra đi, con sẽ đi kiếm cụ..."
"Cám ơn, anh Weatherby, và khi nào anh làm xong chuyện đó thì cho tôi xin một tách trà. Vợ và con trai tôi sắp đến rồi, chúng tôi sẽ dự một buổi hòa nhạc đêm nay với ông bà Fudge."
Bây giờ ông Crouch lại nói năng lưu loát với gốc cây, và dường như hoàn toàn không ý thức rằng Harry đang đứng ở đó. Điều này khiến Harry kinh ngạc đến nỗi cậu cũng không hay là ông Crouch đã thả cậu ra rồi.
"Thằng con trai tôi vừa đạt được mười hai OWL, hết sức tốt đẹp, vâng, cám ơn ông bà, vâng, đúng là rất vinh hạnh. Bây giờ nếu anh có thể đem lại cho tôi biên bản cuộc họp với bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Andorran thì tôi còn chút thì giờ để thảo nháp thư phúc đáp..."
Harry nói với Krum:
"Anh ở lại đây trông chừng ông ta! Tôi sẽ chạy đi kiếm cụ Dumbledore, tôi đi thì sẽ mau hơn, bởi vì tôi biết văn phòng của thầy ở đâu."
Krum nghi ngại nhìn xuống ông Crouch:
"Ông ta điên rồi."
Ông Crouch vẫn tiếp tục lảm nhảm nói với gốc cây, hiển nhiên ông yên chí đó là Percy.
Harry đứng dậy nói:
"Anh chỉ cần ở đây với ông ấy."
Nhưng cử động của Harry lại kích thích thay đổi đột ngột nơi ông Crouch. Ông lai túm chặt đầu gối nó mà kéo xuống. Ông thì thầm, hai con mắt lại lồi ra:
"Đừng... bỏ... tôi! Tôi... trốn thoát... phải báo... phải nói... phải gặp... cụ Dumbledore ... lỗi của tôi... tất cả đều là lỗi của tôi... Bertha chết... lỗi tại tôi hết... con trai tôi... lỗi tại tôi... nói với cụ Dumbledore ... Harry Potter ... Chúa tể Hắc ám ... mạnh hơn... Harry Potter ..."
Harry nói:
"Ông Crouch ơi, ông buông con ra thì con mới đi kiếm thầy Dumbledore được..."
Quay lại nhìn Krum, Harry tức giận nói:
"Anh có giúp tôi được không?"
Trông bộ dạng Krum cực kỳ sợ sệt, anh bước tới trước và ngồi xổm xuống bên cạnh ông Crouch.
Harry tự kéo mình ra khỏi bàn tay đang níu của ông Crouch, nói với Krum:
"Chỉ cần giữ ông ấy ở đây. Tôi sẽ trở lại với thầy Dumbledore."
"Mau quay lại nghe!"
Krum gọi với theo Harry khi cậu phóng chạy ra khỏi khu rừng và băng qua sân trường. Chung quanh đều vắng vẻ; ông Bagman, Fleur, Cerdic đều đã biến mất. Harry chạy vội lên mấy bậc thềm đá, xuyên qua cánh cửa trước bằng gỗ sồi, chạy lên cầu thang cẩm thạch, hướng về tầng lầu hai. Harry đâm sầm vào một người đang từ trên lầu đi xuống. Cú va chạm khá mạnh khiến cậu lùi về sau, may mắn là cậu kịp nắm lấy tay vịn để không lăn vài vòng từ bậc thang xuống.
"Harry?"
"Zarc!? Tớ đang vội, cậu có thấy cụ Dumbledore không?" – Harry không có thời gian để giải thích, cậu chạy vòng qua Zarc đến văn phòng cụ Dumbledore. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Zarc cũng chạy vội theo Harry.
"Tớ không thấy, có lẽ thầy đang ở trong văn phòng."
Năm phút sau cả hai đã tới trước đầu thú bằng đá nằm ở lưng chừng một hành lang vắng. Harry thở hổn hển:
"Kẹo... kẹo chanh!"
Đó là mật khẩu để vô cầu thang bí mật dẫn lên văn phòng hiệu trưởng – hay có lẽ đó là mật khẩu hồi hai năm trước. Nhưng rõ ràng là mật khẩu đã thay đổi, bởi vì cái đầu thú bằng đá cứ đứng trơ trơ nhìn Harry đầy ác ý, chứ không sinh động lên và nhảy qua một bên như trước. Harry hét vào mặt đá:
"Xích ra! Mở ra coi!"
"Bình tĩnh, Harry!"
Harry cũng biết làm vậy là vô ích. Cậu nhìn lên ngó xuống hành lang vắng. Không chừng cụ Dumbledore đang ở văn phòng các giáo sư? Cậu bắt đầu cắm cổ chạy thiệt lẹ về phía cầu thang... Zarc không thể làm gì khác hơn là theo sau cậu.
"POTTER!"
Harry và Zarc đứng khựng lại ngoái nhìn ra đằng sau. Thầy Snape vừa mới xuất hiện từ cái cầu thang bí ẩn đằng sau cái đầu đá. Bức tường đã tách ra đằng sau lưng thầy đang khép lại khi thầy gọi giật ngược Harry lại:
"Hai trò làm gì ở đây hả?"
Harry chạy ngược trở lên hành lang, đứng khựng lại một lần nữa, nhưng lần này là trước mặt thầy Snape.
"Con cần gặp giáo sư Dumbledore! Về chuyện ông Crouch ... ông ấy đã hóa... ông ấy ở trong rừng... và đang đòi..."
Đôi mắt đen của thầy Snape long lên:
"Chuyện tầm bậy tầm bạ! Trò đang nói cái gì vậy hả?"
Harry hét lớn:
"Ông Crouch! Ông bộ trưởng! Ông ấy bệnh hay sao đó... ông ấy ở trong rừng, ông ấy muốn gặp thầy Dumbledore! Thầy làm ơn cho con mật khẩu để..."
Làn môi mỏng của thầy Snape cong lên thành một nụ cười khó chịu:
"Cụ Dumbledore đang bận, Potter à."
Zarc lên tiếng:
"Thầy Snape, cụ Dumbledore sẽ bận hơn nếu chúng ta lãng phí thời gian ở đây."
"Tôi không nghĩ như vậy, Potter. Tôi đang nói cả hai cậu đấy."
Harry tức tối nói:
"Thầy có hiểu không? Ông Crouch không được khỏe... ông ấy ... ông ấy... mất trí rồi... ông ấy nói muốn cảnh báo..."
Bức tường đá đằng sau lưng thầy Snape mở ra. Cụ Dumbledore đứng ngay ở đó, cụ mặc một bộ áo chùng màu xanh biếc và vẻ mặt hơi tò mò. Cụ nhìn Harry, Zarc và thầy Snape rồi hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Harry bước qua một bên để tránh thầy Snape và vọt miệng trước khi thầy Snape kịp nói.
"Thưa thầy! Ông Crouch đang ở đây... ở trong khu rừng, ông ấy muốn nói chuyện với thầy."
Harry tưởng cụ Dumbledore sẽ chất vấn cậu, nhưng cậu thở phào thấy cụ không thắc mắc gì hết. Cụ nói ngay:
"Con dẫn đường đi."
Và cụ bước gấp theo Harry chạy dọc hành lang, bỏ lại thầy Snape đứng bên cạnh cái đầu thú bằng đá, trông xấu xí gấp đôi. Zarc lấy cuốn sổ ra vừa ghi lại gì đó vừa bước nhanh theo sau hai thầy trò. Khi cả ba chạy lướt xuống cầu thang cẩm thạch, cụ Dumbledore mới hỏi:
"Ông Crouch nói gì hả, Harry?"
"Nói... ông ấy muốn báo cho thầy biết... nói ông ấy làm điều gì đó sai lầm... ông ấy nói đến con trai của mình... và Bertha Jorkins ... và... và Voldemort ... nói gì đó về Voldemort đang mạnh lên..."
"Quả có vậy!"
Cụ Dumbledore nói, bước gấp gáp hơn khi ba người họ lao vào bóng đêm đen như hũ nút. Harry vừa chạy bên cạnh cụ Dumbledore vừa nói:
"Ông ấy hành động không bình thường. Ông ấy có vẻ không biết là mình đang ở đâu. Ông Crouch cứ nói chuyện như thể ông ấy tưởng là anh Percy Weasley đang ở đó, và bỗng nhiên ông ấy đổi giọng, nói ông ấy cần gặp thầy... con để ông ấy ở lại với anh Krum."
"Con đã làm vậy sao?"
Cụ Dumbledore nói nhanh, và cụ còn tăng tốc độ, sải chân bước nhanh hơn nữa, khiến cho Harry phải chạy mới theo kịp. Zarc chạy ngay bên cạnh Harry.
"Harry, để ông Crouch ở lại với Krum thật sự rất may rủi."
"Sao cơ?"
Zarc nhìn khu rừng đang ngày càng hiện rõ giữa màn đêm kia, nhíu mày nói:
"Có thể kẻ làm ông ta thành như vậy đang ở xung quanh. Krum không phải thần sáng, anh ta có thể không phản ứng kịp khi bị kẻ đó đột kích."
Cụ Dumbledore vẫn đi nhanh về phía khu rừng.
"Con có biết là còn ai khác nhìn thấy ông Crouch nữa không?"
Harry nói:
"Dạ, không. Con với anh Krum đang nói chuyện. Ông Bagman vừa nói cho chúng con biết về bài thi thứ ba, tụi con nán ở lại, và rồi tụi con thấy ông Crouch đi từ trong rừng ra..."
Khi toa xe Beauxbatons hiện ra từ trong bóng tối, cụ Dumbledore hỏi:
"Họ đang ở đâu?"
Harry dấn tới trước cụ Dumbledore một bước, dẫn đường xuyên qua rừng cây:
"Ở đằng kia."
Harry không nghe tiếng ông Crouch nữa, nhưng cậu biết chắc chắn nên bước về hướng nào. Chỗ đó không xa toa xe Beauxbatons lắm... một chỗ nào đó quanh đây thôi...
Harry hét gọi:
"Anh Viktor ơi?"
Không có tiếng trả lời. Vẻ mặt của Zarc càng trở nên nghiêm trọng hơn. Harry nói với cụ Dumbledore:
"Hồi nãy họ ở đây nè. Nhất định là họ phải ở đâu đây..."
"Lumos!"
Cụ Dumbledore thắp sáng đầu cây đũa phép của cụ và giờ nó lên cao. Luồng sáng hẹp của cây đũa phép rọi qua hết gốc cây đen hù này đến gốc cây đen hù khác, soi sáng lờ mờ mặt đất. Và rồi luồng sáng rọi tới một đôi chân.
Zarc, Harry và cụ Dumbledore vội vã chạy tới. Krum đang nằm ườn trên mặt đất, có vẻ như không còn biết gì hết. Không thấy bóng dáng của ông Crouch ở đâu. Cụ Dumbledore cúi xuống Krum và nhẹ nhàng vạch mi mắt anh lên. Cụ nói nhỏ:
"Bất tỉnh."
Đôi mắt kiếng nửa vầng trăng của cụ Dumbledore lấp lánh trong ánh sáng của cây đèn đũa phép khi cụ đưa mắt nhìn những hàng cây vây quanh.
Harry nói:
"Con có nên đi kêu người đến cấp cứu không? Con đi mời bà Pomfrey?"
Zarc cản Harry lại:
"Có kẻ tấn công Krum. Nếu cậu đi một mình lúc này sẽ rất nguy hiểm."
Cụ Dumbledore giơ cây đũa phép của cụ lên, chĩa đầu đũa phép về phía căn chòi của lão Hagrid. Harry nhìn thấy cái gì đó như một tia sáng bạc phóng ra khỏi đầu đũa và bay xuyên qua hàng cây như một con chim ma. Xong, cụ Dumbledore lại cúi xuống xem xét Krum một lần nữa. Cụ chĩa đầu đũa phép vô Krum và hô:
"Ennervate!"
Krum mở mắt ra. Anh có vẻ dại đi. Khi nhìn thấy cụ Dumbledore, Krum cố gắng ngồi dậy, nhưng cụ Dumbledore đặt một bàn tay lên vai anh bắt anh nằm im.
Krum giơ một bàn tay lên đầu, lẩm bẩm:
"Ông ta đánh tôi. Lão điên đó đánh tôi. Tôi đứng ngoái nhìn theo hướng Potter đã đi khỏi thì lão tấn công tôi từ đằng sau."
Cụ Dumbledore nói:
"Con cứ nằm yên thêm một lát nữa."
Âm thanh của tiếng chân chạy rầm rầm vang lên, và lão Hagrid thở hồng hộc bổ nhào tới cùng với con Fang chạy theo sát bên chân. Hai mắt mở lớn, lão hỏi:
"Thưa giáo sư Dumbledore! Harry ... chuyện gì?... Cả Zarc..."
Cụ Dumbledore nói:
"Anh Hagrid, tôi cần anh đi tìm giáo sư Karkaroff. Học sinh của ông ấy bị tấn công. Và khi nào anh làm xong việc đó, thì anh vui lòng báo động cho giáo sư Moody."
Một giọng gừ gừ khò khè vang lên:
"Khỏi cần, cụ Dumbledore à. Tôi đã đến đây."
Nhìn thấy thầy Moody khập khiễng đi về phía họ, trông một thoáng Harry thấy Zarc khẽ nhíu mày.
Thầy Moody giận dữ nói:
"Chân với cẳng! Giá mà chúng mau mắn hơn một chút! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi nghe ông Snape nói gì đó về ông Crouch ..."
Lão Hagrid ngơ ngác:
"Ông Crouch hả?"
Cụ Dumbledore nhắc lại:
"Anh Hagrid, làm ơn đi mời ngay ông Karkaroff đến."
"Ờ phải... dạ, thưa giáo sư..."
Lão Hagrid nói và quay đi, biến mất vào hàng cây tối đen, con Fang lật đật chạy theo lão. Cụ Dumbledore nói với thầy Moody:
"Tôi không biết ông Crouch hiện đang ở đâu? Nhưng mà chúng ta cần phải tìm ông ấy."
"Để tôi làm việc đó."
Thầy Moody rút cây đũa phép ra và đi khập khiễng vô khu rừng. Zarc nhìn theo bóng người khập khiễng dần mất khuất trong bóng tối, nói với cụ Dumbledore bằng một giọng có phần châm chọc:
"Cụ tin tưởng giáo sư Moody thật đấy."
Cụ Dumbledore đáp:
"Ông ấy là một thần sáng có kinh nghiệm và luôn cảnh giác với mọi thứ."
"Không, tôi không lo lắng cho ông ta. Có thể người cần lo ở đây là cụ đấy, cụ Dumbledore."
Harry kinh ngạc nhìn Zarc. Cậu giật mình phát hiện trên tay Zarc đã cầm đũa phép chỉ thẳng về phía khu rừng.
"Cậu đang làm gì đấy?"
"Chỉ là hỗ trợ một chút thôi." – Zarc rút tay lại, cất đũa phép vào áo chùng, cậu không nói rõ ràng hỗ trợ cho ai và như thế nào. Thế nhưng Harry có thể chắc chắn Zarc đang nghi ngờ thầy Moody.
"Cậu..."
Họ nghe cái âm thanh không thể nào lầm với ai khác được của lão Hagrid và con chó Fang. Đằng sau họ là ông Karkaroff lật đật chạy theo. Ông ta mặc một cái áo lông bạc óng mượt và trông xanh xao quýnh quáng.
Ông la lên khi nhìn thấy Krum nằm trên mặt đất và cụ Dumbledore cùng Harry ở bên cạnh.
"Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Krum bây giờ ngồi dậy và xoa đầu:
"Con bị tấn công. Ông Crouch hay tên gì đó..."
"Ông Crouch tấn công trò hả? Ông Crouch tấn công trò à? Ông ta là giám khảo cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật mà!"
Cụ Dumbledore nói:
"Anh Igor..."
Nhưng ông Karkaroff đã đứng thẳng lên, kéo áo lông quanh mình, trông hiên ngang lẫm liệt. Ông chỉ tay vào cụ Dumbledore, hét:
"Đồ lừa lọc! Đây là một âm mưu! Ông Dumbledore, ông và Bộ Pháp Thuật của ông đã dụ chúng tôi đến đây dưới chiêu bài giả hiệu! Đây không phải là một cuộc thi đấu công bằng! Trước tiên, ông tìm cách đưa Harry Potter vô cuộc mặc dù nó chưa đủ tuổi! Bây giờ một trong các Bộ trưởng của ông lại tấn công để loại quán quân của chúng tôi. Tôi ngửi thấy trong không khí cái trò nước đôi và sự thối nát của toàn bộ cái màn kịch này rồi, và ông, ông Dumbledore, ông cứ nói về thắt chặt quan hệ pháp sư quốc tế, về tái lập mối bang giao cũ, rằng quên đi sự khác biệt xa xưa... vậy mà... đây là điều tôi đã nghĩ về ông đây!"
Ông Karkaroff nhổ phẹt một bãi xuống chân cụ Dumbledore. Trong một phản ứng rất nhanh, lão Hagrid túm lấy cổ áo lông của ông Karkaroff, nhấc bổng ông ta lên không trung và tấn ông ta vô một gốc cây gần đó. Ông Karkaroff vừa mới há miệng hớp hơi thở, lão Hagrid đã gầm gừ:
"Xin lỗi ngay!"
Nắm đấm vĩ đại của lão Hagrid lăm le trước ngực ông Karkaroff và chân ông ta thì đung đưa giữa không trung.
Zarc khoanh tay chứng kiến toàn bộ sự việc với vẻ mặt lạnh lùng.
Cụ Dumbledore quát:
"Hagrid, không được!"
Lão Hagrid thu lại bàn tay đang dí ông Karkaroff vô thân cây, và ông Karkaroff trượt dài theo thân cây, đổ thành một đống dưới gốc cây. Một mớ cành con lá vụn rớt lả tả xuống đầu ông.
Cụ Dumbledore đanh giọng lại:
"Anh Hagrid, làm ơn đưa Harry và Zarc về lại tòa lâu đài."
Lão Hagrid thờ phì phò, liếc ông Karkaroff một cái liếc rực lửa.
"Thưa ngài hiệu trưởng, có lẽ tôi ở lại đây thì tốt hơn..."
Cụ Dumbledore lặp lại một cách cương quyết:
"Anh sẽ đưa Harry và Zarc trở về trường, anh Hagrid à. Đưa hai trò ấy lên đến tận tháp Gryffindor. Và Harry, thầy muốn con ở lại trong tháp. Bất cứ điều gì con muốn làm – bất kể con cú nào mà con muốn phái đi – đều phải chờ đến sáng hôm sau, con có hiểu ý thầy không?"
"Ơ... dạ, hiểu."
Harry nói, chăm chăm nhìn cụ Dumbledore. Làm sao cụ biết, vào đúng ngay lúc đó, là cậu đang nghĩ đến chuyện gởi ngay con cú Heo cho chú Sirius, kể cho chú nghe chuyện gì đã xảy ra. Lão Hagrid trừng mắt ngó ông Karkaroff không chút tiếc thương, lão nói:
"Thưa ngài hiệu trưởng, tôi sẽ để con Fang ở lại với ngài."
Ông Karkaroff bây giờ đang nằm thõng thượt dưới gốc cây thành một đống lộn xộn những lông thú và cành lá rễ cây.
"Ở lại đây nghe Fang! Đi thôi, Harry, Zarc!"
Ba người lặng lẽ đi ngang qua toa xe Beauxbatons và hướng về tòa lâu đài.
Khi sải bước ngang qua hồ, lão Hagrid gầm ghè:
"Sao hắn dám chứ! Sao mà hắn dám vu cáo cụ Dumbledore chứ? Làm như cụ Dumbledore mà thèm làm những chuyện như vậy! Làm như cụ Dumbledore muốn cho con tham dự cuộc thi đấu ngay từ đầu vậy. Nghĩ vớ vẩn! Bác chưa từng thấy cụ Dumbledore lo lắng đến vậy như những ngày gần đây. Còn con nữa!"
Lão Hagrid bỗng nhiên nổi quạu với Harry. Cậu giật mình ngước nhìn lão.
"Con làm cái trò gì chứ? Đi lang thang với thằng Krum chết tiệt đó! Nó từ lò Durmstrang ra, Harry à! Nó có thể trù ếm con ở trong rừng lắm chứ! Chẳng lẽ thầy Moody không dạy cho con được điều gì sao? Tưởng tượng con để cho nó dụ dỗ con lạc mất chính con sao..."
"Sự thật là Krum đã bị tấn công, ông Hagrid. So với Viktor Krum, kẻ đã tấn công anh ta càng nguy hiểm hơn."
Giọng nói của Zarc rất nghiêm khắc làm Harry liên tưởng đến giáo sư McGonagall khi bà tức giận. Lão Hagrid cũng giật mình trước cách nói chuyện của Zarc. Theo ấn tượng của lão, Zarc luôn là kiểu người nói chuyện rất mềm mỏng và dễ tính. Cậu chưa từng tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, thậm chí còn làm mọi người có cảm giác cậu là một tên bất cần đời.
Zarc cũng không có dự định nghe lão Hagrid giải thích hay phản bác. Cậu rút cuốn sổ ra và bắt đầu ghi chép. Lão Hagrid có chút khó chịu nói:
"Hiện giờ có gì đáng để ghi chép lại đâu?"
Zarc không đáp. Harry cảm thấy Zarc đang tức giận. Mặc dù cậu có vẻ rất bình tĩnh nhưng đã không giữ được thái độ ôn hòa vốn có của mình. Harry khẽ lắc đầu với lão Hagrid, ra hiệu cho lão biết Zarc sẽ không trả lời.
Lão Hagrid dẫm rầm rập lên cầu thang, nói giọng u ám:
"Bác sẽ nói chuyện với Hermione và sẽ xong hết. Các con càng ít quan hệ với đám người nước ngoài ấy thì các con càng hạnh phúc hơn.Các con đừng có tin ai trong đám đó."
Harry thấy khó chịu:
"Hồi trước bác vẫn giao du tốt đẹp với bà Maxime đó thôi!"
Trong một thoáng, lão Hagrid có vẻ hốt hoảng:
"Con đừng có bao giờ nói với bác về bà ta nữa! Bây giờ bác đã biết mưu đồ của bà ta rồi! Bà tìm cách lấy lòng bác, tìm cách làm cho bác nói cho bà ta biết cái gì sẽ diễn ra trong bài thi thứ ba. Chà, con đừng có mà tin ai trong đám đó."
Lão Hagrid đang ở trong một tâm trạng tệ hại đến nỗi khi Harry chào tạm biệt lão trước bức chân dung bà Béo, cậu cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Lúc trèo qua bức tranh, Zarc đã cất cuốn sổ và đi thẳng về phòng ngủ.
"Có chuyện gì với Zarc vậy?"
Ron và Hermione cũng nhận thấy tâm trạng của Zarc không tốt cho lắm. Nếu là bình thường, Zarc ít nhất cũng vẫy tay chào họ hay cùng Harry đến chỗ họ đang ngồi. Đáp lại cũng chỉ là cái lắc đầu đầy bối rối của Harry. Cậu ngồi xuống cạnh Ron và bắt đầu kể cho hai người bạn về vụ việc vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top