Chương 141 - 142

Chương 141: Kết thúc năm thứ 2

Edit: Cung Nguyệt Ngư 

Harry nhớ rõ, đời trước sau khi giải quyết xong chuyện Voldemort sai khiến Herpo hoá đá học sinh, để trấn an học sinh hiệu trưởng đã huỷ bỏ kỳ thi cuối năm. Nhưng đời này lại không được may mắn đến vậy, sự việc diễn ra trong im lặng, nên bọn họ vẫn phải thi cuối kỳ như bình thường. 

Vì thế, một tuần trước khi thi, từ sáng đến tối cậu đều thực buồn bực mà đi thư viện ôn tập cùng với Hermione, Draco và Blaise. Tuy mấy thứ này cậu đều biết, nhưng vì ứng phó cuộc thi cậu còn phải nghiêm túc xem lại từ đầu tới đuôi. 

Trong khoảng thời gian ôn tập, Harry có nhận được thư của Sirius, mời cậu đến số 12 quảng trường Grimmauld nghỉ hè. Harry bất đắc dĩ thở dài, sau đó cậu hồi âm nói giáo sư Snape hiện là người giám hộ của cậu, nên kỳ nghỉ hè như thế nào còn cần thương lượng với Snape. 

Thật ra, lúc giáng sinh ở trang viên Malfoy, Sirius có tuyên bố muốn lấy lại quyền giám hộ của Harry từ chỗ Snape. Đúng là hắn có đi bộ phép thuật, nhưng mà––– Lucius biết quan hệ của Harry và Snape, nên y tuyệt đối không để con cẩu đần kia thực hiện được. Vì thế, bộ phép thuật lấy lý do cần giáp mặt cả ba người để xác nhận, mà cự tuyệt yêu cầu của Sirius. 

Đương nhiên, kết quả câu trả lời thư của Harry chính là ––– sáng sớm hôm sau, một con cú mèo hoảng hốt bay tới đưa cho giáo sư độc dược khủng bố nhất Hogwarts một bức thư sấm. 

Màu đỏ rực rỡ làm cho đám tiểu động vật sợ hãi, không cần biết người gửi thư là ai, bọn họ cũng biết có chuyện không tốt, cư nhiên có người nghĩ quẩn trong lòng dám gửi thư sấm cho xà vương? Người nọ ngại mình sống quá lâu hay sao? Hay là cảm thấy cuộc sống con người quá an nhàn nên muốn thành tài liệu độc dược? 

Học sinh Gryffindor năm hai bày ra bộ mặt khổ qua. Nguyên nhân rất đơn giản, sau bữa ăn là tiết độc dược của bọn họ. Tuy rằng học chung với Slytherin, nhưng ai cũng biết, vị giáo sư âm trầm khủng bố này bất công tới cực điểm, không có khả năng khó xử học sinh nhà mình, cho nên người xui xẻo nhất định là bọn họ. 

Mà Harry – đầu xỏ gây ra sự việc này cũng không ngờ tới, cha đỡ đầu của mình lại manh động đến như vậy, hai là nghi hoặc tại sao Remus lại không ngăn cản Sirius. Nhưng tình huống hiện tại làm cậu không thể nghĩ được nhiều, Snape cầm ly cà phê tao nhã nhấp một ngụm, sau đó bình tĩnh huy động đũa phép mở thư ra. Bộ dạng bình tĩnh thong dong giống như anh vừa nhận được giấy tờ từ Gringotts,  mà không phải là một bức thư sấm. 

Không phải anh không quan tâm, mà chỉ cần liếc mắt nhìn về phía tiểu hỗn đản đang cúi đầu không dám nhìn anh ở dãy bàn Slytherin, là có thể đoán được lai lịch của bức thư này. Tính đi tính lại, có quan hệ với Harry, lại bất mãn với anh, thì cũng chỉ có mỗi con cẩu đần kia thôi. Hiện tại lại sắp nghỉ hè, như vậy, mục đích của bức thư này đã quá rõ ràng.

Đoán được điểm này, tự nhiên Snape cũng không có gì để khẩn trương, muốn Harry tới số 12 quảng trường Grimmauld để nghỉ hè? Nằm mơ đi! 

Thư sấm mở cái mồm to, phát ra âm thanh của Sirius bắt đầu gào thét, động tĩnh lớn đến mức vang động cả sảnh đường. 

" Snivellus! Ngươi đừng nghĩ dụ dỗ Harry! Có bản lĩnh ngươi để Harry tự lựa chọn chỗ mình muốn nghỉ hè! Dùng quyền giám hộ uy hiếp Harry làm gì! Ta mới là bạn tốt của James, là cha đỡ đầu của Harry! Còn ngươi chỉ là một lão dơi già âm hiểm, ty bỉ*! "

(Ty bỉ*: đê tiện, đáng kinh) 

Sau khi há to mồm hét với Snape xong, nó lại bay đến dãy bàn Slytherin, sau đó hét lên với Harry. 

" Harry, sao con lại không muốn đến nghỉ hè cùng cha đỡ đầu?! Sao con vứt bỏ cha đỡ đầu của mình mà tìm tên Snivellus dầu mỡ kia? Chẳng lẽ con không muốn nghe thêm nhiều chuyện về cha mẹ con hay sao? Ta biết, nhất định là tên Snivellus kia uy hiếp con! Nếu không phải Remus ngăn cản, ta đã sớm chạy tới Hogwarts quyết đấu cùng hắn!"

Thư sấm gào thét xong, xé nát chính mình, nhất thời sảnh đường hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng mà, âm thanh của Sirius vẫn cứ như còn văng vẳng bên tai, cứ vòng quanh trong tai của mỗi tiểu động vật Hogwarts thật lâu không tan được. 

Phần lớn học sinh đều quên mất bữa sáng trên tay, không ai có dũng khí ngước nhìn sắc mặt âm trầm của giáo sư độc dược học, cho nên mọi ánh mắt đều tập trung lên người Harry. 

Giáo sư độc dược học âm trầm khủng bố nhất Hogwarts, lại là người giám hộ của cứu thế chủ!?! 

Harry Potter vẫn có thể sống sót, thật không hổ danh là cứu thế chủ! 

Chẳng lẽ giữa cha đỡ đầu của Harry và giáo sư Snape có chuyện gì mà không thể cho người khác biết hay sao? Nếu không vì sao hắn lại cực lực phản đối Harry nghỉ hè ở chỗ Snape? 

Trên dãy bàn của Hufflepuff truyền đến từng trận xầm xì nói nhỏ. Harry đau đầu đến muốn đỡ trán, nhưng bên ngoài, cậu còn phải giả bộ như mình không biết phải làm sao, mà nhìn về phía xà vương đại nhân đang tỏa hàn khí ra bốn phía. 

Ngay lúc không khí vô cùng quỷ dị, Dumbledore đúng lúc mà đứng dậy. 

"Được rồi, bọn nhỏ, ăn xong bữa sáng thì nên tới lớp rồi, nếu đến trễ các giáo sư sẽ trừ điểm đấy. " nói xong cụ còn nháy mắt mấy cái. 

Lúc bày các học sinh mới kịp phản ứng, nhanh chóng buông dao nĩa, đi về phía phòng học. 

Thừa dịp hỗn loạn, Harry trộn liếc nhìn Snape một cái, Snape đang lườm cậu, trên mặt viết: 'tiểu hỗn đản, chờ lúc chỉ có hai người, ta sẽ tính sổ với em!'

Harry trộm lè lưỡi, sau đó cùng Draco đến phòng học độc dược. 

Tâm tình của giáo sư Snape vô cùng kém cỏi, tuy rằng khuôn mặt âm trầm không khác với bình thường bao nhiêu, nhưng từ điểm nhà mà anh đã trừ có thể suy đoán được, hôm nay anh vô cùng mất hứng. Bất quá cẩn thận nghĩ lại thấy cũng bình thường, đổi lại bất cứ ai mới sáng sớm đã nhận được một bức thư sấm, thì tâm tình cũng không tốt nổi. 

Bên phía Slytherin thì không có gì, dù sao thì xà vương đại nhân có tức giận đến mấy cũng không giận chó đánh mèo lên nhóm tiểu xà, mà Gryffindor liền gặp tai ương. 'Sát thủ vạc' Neville Longbottom bị ngược đến rối tinh rối mù, lên lớp được nửa giờ, dưới cái nhìn lạnh lẽo của xà vương, cậu đã thành công đưa bản thân vào bệnh thất bằng một cú nổ vạc. 

Cuối cùng Snape cũng không làm gì Harry, trừ việc cấm túc cậu ba ngày. Đương nhiên về phần cấm túc là trừng phạt hay là cái gì khác, thì ai mà  biết được. 

Mà những tiểu động vật khác, sau khi nghe tin người giám hộ của Harry là giáo sư độc dược âm trầm khủng bố nhất Hogwarts, thì không còn ai nghĩ quẩn trong lòng đi khiêu khích cậu. Nhất là Ron Weasley, mỗi lần nhìn thấy cậu đều hoảng sợ vô cùng, cậu ta sợ Harry cáo trạng, Snape liền đem cậu ta nấu thành độc dược. 

Đối với chuyện này, Harry vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cậu biết từ đời trước thì Ron đã không thích Snape, đời này cậu lại vào Slytherin, còn cự tuyệt tình cảm của Ginny. Hiện tại cậu và Snape có thêm tầng liên hệ này, muốn chữa trị quan hệ càng khó hơn. 

Chờ mọi chuyện kết thúc rồi tính sau. Hiện tại Slytherin và Gryffindor phân biệt rạch ròi, Ron nhìn cậu không vừa mắt cũng thật bình thường, năm học sau bốn vị nhà sáng lập sẽ trở lại, như vậy tình trạng sẽ có thay đổi. Harry không nóng nảy. 

Bất quá, thật ra là do cậu suy nghĩ nhiều, tuy rằng Ron không thích cậu, nhưng từ khi phát hiện cậu không có ý tưởng gì với Ginny, thì Ron đối với cậu cũng thản nhiên hơn. 

Về vấn đề nghỉ hè, Harry cùng Snape thương lượng một chút, từ đây đến tháng 7 cậu sẽ ở chỗ Snape , thuận tiện cùng Sư tổ và Xà tổ đi tìm Regulus Black, đến tháng 8 thì cậu đến quảng trường Grimmauld bồi một cẩu một lang. 

Sirius miễn cưỡng tiếp nhận sự sắp xếp này, nên hắn không có tiếp tục gửi thư sấm đến. Thay vào đó là một bức thư đáng thương hề hề cầu xin, biết là không thể thay đổi được gì, nên hắn chỉ năn nỉ sinh nhật Harry có thể tổ chức cùng hắn. 

Cuộc thi cuối kỳ đến trong sự vội vội vàng vàng của Harry. Cậu thi cũng thật thuận lợi, có cô nàng biết tuốt Hermione giúp đỡ ôn tập, tuy rằng không có hy vọng được hạng nhất, nhưng vẫn có thể nằm trong top 5. Thế mạnh của Harry nằm ở thực hành, còn trình độ lý thuyết thì lại bình thường, cho nên dù đã hai lần học lịch sử phép thuật thì cậu vẫn dính câu 'cuộc phản loạn của yêu tinh diễn ra năm nào?'. May mắn môn biến hình thi thực hành nên có thể kéo điểm lên, đồng thời phần thi độc dược Snape cũng không làm khó cậu, nếu không đừng nói top 5 ngay cả top 10 cậu cũng không vào được. Đến lúc đó, đừng nói là Snape, ngay cả Slytherin các hạ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. 

Lúc này, nhờ sự liều mạng của mình mà thành tích của Draco cũng hơn Hermione một xíu, độc dược học của cậu hơn Hermione một bậc, đại khái Snape cũng không đành lòng nhìn Lucius cả ngày bắt con đỡ đầu của mình học bù. Nhưng chuyện này, bất công nhất là Hermione, rõ ràng thành tích của cô có thể đạt O, lại bị Snape kéo xuống E. Đối với chuyện này cô nàng tỏ vẻ, nghỉ hè này nhất định phải đọc toàn bộ sách độc dược học của năm tới! 

Năm học này, Cúp nhà vẫn nằm trong tay nhà Slytherin. Bởi vì không có cậu, lại thêm sự cố gắng không ngừng (trừ điểm) của Snape, cụ Dumbledore nghĩ nát cả đầu cũng không tìm được lý do cộng thêm điểm cho Gryffindor, nên khi chấm dứt năm học thì hồng ngọc nhà Gryffindor chỉ còn gần phân nửa, tự nhiên là mất quyền cạnh tranh. 

Tiệc cuối năm, sảnh đường Hogwarts trang trí màu ngân lục của Slytherin. Khoé môi Snape cứ cười như không cười, giáo sư McGonagall mím chặt môi, còn giáo sư Sprout và giáo sư Flitwick đã quá quen với việc này, họ và Dumbledore đang nhìn về đám học sinh đang vui vẻ vì sắp được nghỉ hè. 

Harry không đi tàu tốc hành cùng với đám bạn, mà cậu đến hầm chờ Snape dẫn cậu đến đường Bàn Xoay bằng lò sưởi. 

–––––––––oOo–––––––––

Chương 142: Nữ vương Hufflepuff

Edit: Cung Nguyệt Ngư 

Gần một năm không người cư trú, nên đường Bàn Xoay có chút vắng vẻ, trong phòng trống rỗng, không khí tràn ngập mùi tro bụi. 

Snape nhíu mày, sau đó hỏi Harry có muốn đến trang viên Prince hay không. 

Harry cảm thấy không có vấn đề gì, tro bụi thì vài thần chú là xử lý được rồi. Nhưng suy xét đến việc bốn vị kia còn đến tìm hai người họ, nếu chiêu đãi trong căn phòng nhỏ như vậy thì thật không lễ phép, vì thế cậu gật đầu đồng ý. 

Cuối cùng mùa hè của trang viên Prince không có lạnh lẽo như mùa đông. Đám gia tinh thật vui vẻ khi biết gia chủ sẽ ở đây cả kỳ nghỉ hè. Toa Toa luống cuống tay chân chỉ huy cả đám gia tinh, tuy chúng nó không có nhận được mệnh lệnh, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị bữa trưa phong phú cho Harry và Snape, sau đó quét dọn phòng ngủ của gia chủ và thư phòng. 

Harry nhìn đám gia tinh chỉ quét dọn một căn phòng ngủ, làm cậu vô cùng cạn lời.

Trước khi bốn vị sáng lập tìm tới, họ đã trải qua những ngày nghỉ yên bình và ngọt ngào, ngoại trừ gia tinh thì chẳng có ai quấy rầy hai người họ. Buổi sáng Harry làm bài tập, buổi chiều giúp Snape làm độc dược, tuy rằng cậu chả giúp được cái gì, nhưng mà cứ nhìn bóng dáng của người yêu nhà mình cũng là một việc vô cùng thỏa mãn. Buổi tối hai người đi tản bộ ở bờ biển, ngẫu nhiên đi nhà bếp làm chút điểm tâm nhỏ. Vì ngăn chặn hành vi nấu ăn như nấu độc dược của Snape, Harry liều mạng truyền bá khái niệm 'không khác nhau mấy là được', kết quả vài ngày sau vẫn y hệt như cũ không chút hiệu quả, đối với Snape cắt đồ vật thành những khối bằng nhau đã thành bản năng. Cuối cùng Harry không thể không từ bỏ. 

Những ngày tốt đẹp như vậy duy trì được 10 ngày. Buổi chiều ngày thứ 10, trang viên Prince đón chào bốn vị khách tôn quý. 

Đám gia tinh tuy không biết bốn người họ là ai, nhưng huyết thống của Slytherin làm chúng nó kích động đến mức chỉ nhìn thấy mặt khách liền đập đầu vào tường. 

Bốn vị sáng lập vào phòng khách ngồi xuống, gia tinh nhanh chóng bưng trà và điểm tâm tinh xảo lên. 

"Hai người các ngươi, gần đây thế nào?" Salazar cười nói. 

Harry mỉm cười gật đầu. 

"Không cần lên lớp, không quá nhiều bài tập, thật sự rất thư thái."

Snape hung hăng liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó hỏi. 

"Phía hiệu trưởng... Như thế nào rồi ?"

Sau khi kết thúc kỳ thi không lâu liền nghỉ hè, nên bọn họ không chờ đến lúc bốn vị sáng lập nói chuyện với Dumbledore. Cho nên hiện tại anh quan tâm nhất là vấn đề này. 

Helga uống một ngụm hồng trà lạnh, chậm rãi nói. 

"Người cùng y nói chuyện là ta. Chúng ta thương nghị một chút, để ba người bọn họ ở nơi bí mật gần đó."

Harry gật đầu lựa chọn như vậy quả thật tương đối ổn thoả. 

"Đêm hôm đó, ta trực tiếp đi vào văn phòng của Dumbledore, y ngạc nhiên vì sao trong trường học lại xuất hiện người lạ mặt." Helga tiếp tục nói. 

"Sau đó ta biểu lộ thân phận của mình."

Harry yên lặng đốt cho hiệu trưởng một ngọn nến, bị Hoan tổ tìm nói chuyện, phỏng chừng ai cũng bị hù chết. 

"Sau đó thế nào?"

"Ta nói cho y biết, ta rất bất mãn với tình trạng hiện tại của Hogwarts, cũng hy vọng học kỳ sau y có thể từ chức, vị trí hiệu trưởng do ta tiếp nhận."

Harry: "..." Đây được gọi là lấy chức đè người trong truyền thuyết sao? 

"Y đồng ý."

Harry: "..." xin hỏi Hufflepuff nữ sĩ, Dumbledore còn có quyền chọn lựa sao? 

Cái này đừng nói Harry, ngay cả Snape cũng cạn lời, chỗ nào được gọi là đàm phán, rõ ràng là Hoan tổ đơn phương oanh tạc đương nhiệm hiệu trưởng. 

"Y hỏi ta, làm thế nào trở lại Hogwarts, ba nhà sáng lập còn lại ở đâu, cùng với... Việc giáo sư mất tích đoạn thời gian trước có quan hệ gì với ta không."

"Người trả lời thế nào?"

Helga nói. 

"Ta che dấu tin tức của Rowena, Godric và Salazar, thừa nhận việc Lockhart mất tích là do ta làm. Về phần làm cách nào ta ở đây... Ta nói đó là bí mật."

Như vậy liền quá thích hợp, Harry hơi hơi vuốt cằm. 

"Sau đó thì sao? " cậu hỏi. 

"Y nói với ta, hiện tại bộ phép thuật sẽ can thiệp vào sự vụ của Hogwarts, cho nên làm hiệu trưởng sẽ không dễ.". 

"Vậy ngài nói như thế nào?"

"Ta nói không việc gì, ngươi cứ đem mọi chuyện bàn giao lại cho ta là được, chuyện khác không cần quan tâm."

Harry: "..." vì sao cậu lại não bổ ra cảnh tượng Dumbledore đang ăn bánh ngọt liền bị sặc vì câu nói này? Hoan tổ đại nhân, ngài rất nữ vương, như vậy có được không? 

"Sau đó y liền không nói chuyện, chúng ta liền nói về tất cả sự vụ của Hogwarts. Ở tiệc khai giảng năm học mới y sẽ từ chức hiệu trưởng. Mặt khác ta còn nói cho y biết, vì tránh cho khủng hoảng không cần thiết, năm học tới ta sẽ dùng tên giả để nhậm chức." nói xong cô liền dùng đũa phép viết tiên mình. 

'Heather Hella'

Dòng chữ màu xám biến mất rất nhanh trong không khí, giống như chưa từng xuất hiện. Cũng giống như Hufflepuff ôn nhu thiện lương trong nhận thức của Snape và Harry, vừa ra đi không trở lại. 

Harry thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Salazar. 

"Lúc nào chúng ta có thể đi tìm Regulus Black?" Đây là mục đích mà bốn vị sáng lập đến trang viên Prince, chi nên cậu trực tiếp nói ra. 

Salazar liếc nhìn Godric một cái. 

"Mấy ngày nữa đi." y trả lời. 

"Muốn cứu một người bị Âm thi tha đi mười mấy năm không phải chỉ mang người ra khỏi đó là được, Godric cần mượn nơi này để làm việc, hắn nói dụng cụ ở Hogwarts so ra kém hơn của thế gia độc dược, cho nên quyết định hai ngày này ở đây để ngao chế độc dược."

Tay bưng cà phê của Snape run rẩy một chút mà không ai nhận ra. 

Đại khái cảm nhận được tâm tư của Snape, Godric cười nói. 

"Nếu ngươi nguyện ý Severus, có thể cùng ta nghiên cứu."

Đôi mắt như hắc diệu thạch của Snape như phát ra ánh sáng. Harry nhịn không được mà nghi ngờ, nếu ngồi ở đây không phải là bốn vị sáng lập, thì có lẽ anh đã lập tức lôi sư tổ đại nhân đi phòng thí nghiệm nghiên cứu độc dược rồi. 

"Mặt khác, ta có đem vài thứ đến, buổi tối cho con xem." Salazar nói với Harry . 

Tuy nghi hoặc nhưng Harry vẫn bảo trì lễ phép, mỉm cười gật đầu. 

"Vâng."

Kết thúc buổi trà chiều, Snape mang theo sư tổ đại nhân đến hầm rượu thuốc của trang viên Prince. Lần trước đi quá vội vàng nên chưa kịp kiểm tra, lần này trở về mới phát hiện, có chút tài liệu anh chưa từng nghe, thấy qua. 

Harry nhất thời nhàm chán, kéo ba vị còn lại đến phòng bức hoạ ôn chuyện với học sinh cũ. 

Vì thế trang viên Prince trải qua buổi chiều hôm nay bằng những tiếng thét vang vọng. Snape trong hầm rượu đang tiếp thu sự chỉ đạo của sư tổ, hận không thể làm thịt tiểu hỗn đản không an phận này! 

Bữa tối gia tinh làm lúc nào cũng tinh xảo ngon miệng. Harry ngồi bên cạnh Snape, tao nhã cắt thịt bò. Mà trong lòng Snape  yên lặng khinh bỉ tiểu hỗn đản hai mặt này. 

"Xế chiều này, các ngươi đi xem bức hoạ của gia tộc Prince?" ăn xong một món, Godric buôn dao nĩa xuống, sau đó hỏi. 

"Có nhìn thấy Scott Prince không?" đó là học sinh là hắn thích nhất ở ngàn năm trước. Lúc đối phương còn học ở Hogwarts, thì tạo nghệ về độc dược cũng đã sáng ngang với bậc thầy độc dược. 

"Nhìn thấy." Helga nói. 

"Câu nói đầu tiên khi mà y nhìn thấy chúng ta là hỏi ngươi ở đâu. Làm Salazar thương tâm quá sức."

Harry nhịn không được muốn cười. Nếu cậu nhớ không lầm thì gia tộc Prince đều là học sinh nhà Slytherin, khó trách Salazar không cao hứng. 

Biết được bốn vị khách tôn quý sẽ ở đây vài ngày, đám gia tinh liền nhanh chóng dọn dẹp bốn phòng. Kết thúc bữa tối, Harry theo Salazar đến phòng ngủ, mà Snape lại theo sư tổ đến phòng thí nghiệm. Rowena chui đầu vào tàng thư của gia tộc Prince, Helga lôi kéo gia tinh nghiên cứu thực đơn mới. 

Nhờ vào huyết thống của mình Salazar được gia tinh dọn cho căn phòng lớn nhất trang viên. Harry nhìn căn phòng còn xa hoa hơn phòng ngủ gia chủ, nhịn không được cười rộ lên. 

"Làm sao vậy?" Salazar hỏi. 

Harry lắc đầu nói. 

"Con nghĩ, có phải gia tinh quét dọn dư một căn phòng rồi không."

Hiểu được cậu đang nói cái gì, Salazar cũng cười.

"Vấn đề này chờ Godric đến rồi hãy thảo luận." nói xong, y ra hiệu Harry ngồi lên ghế salong. 

"Ngài định cho con xem cái gì?" Harry hỏi. 

Salazar lấy túi không gian của mình ra, chỉ trong chốc lát, một đồ vật được khảm thuỷ tinh tím xuất hiện trong tay y. 

"Kiếm?" Harry có chút kinh ngạc. 

"Mật thất lầu ba Hogwarts?"

Từ xưa đến nay vũ khí của bộ tộc phù thuỷ luôn là đũa phép, bởi vì bọn họ có phép thuật. Cho nên trong ấn tượng của Harry, ở thời đại của Salazar, chỉ có kỵ sĩ hoặc quý tộc mới sử dụng kiếm. 

Bất luận là Gryffindor các hạ hay Slytherin các hạ, đều xuất thân quý tộc, bởi vậy kiếm là đồ vật không thể thiếu, cho dù bọn họ là phù thủy. Harry không rõ vì sao đối phương lại mang theo cái này để cứu Regulus Black. Tất cả mọi người là phù thuỷ, sẽ dùng cách tấn công của Muggle sao? 

Salazar gật đầu, sau đó cũng ngồi xuống ghế salong. 

"Đối phó Âm thi không thể chỉ trông cậy vào phép thuật." y dùng âm thanh thanh lãnh chậm rãi nói. 

"Chúng nó không có sinh mệnh, không có tư tưởng, không có tình cảm, chỉ nghe sự kêu gọi của phép thuật hắc ám. Một khi có người vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân chúng nó giao, cho dù là ta, chúng nó cũng không ngần ngại nhào lên xé nát." nếu số lượng Âm thi đủ nhiều, thì so với lấy đũa phép đọc thần chú dài dòng thì kiếm ma pháp sẽ càng có tác dụng hơn. 

Thoải mái trên mặt Harry biết mất, thay vào đó là sự nghiêm túc của một người từng trải qua chiến tranh, hiển nhiên cậu đã hiểu được khó khăn của việc này. Dù sao đời trước cậu chỉ cùng Dumbledore đến đó lấy trường sinh linh giá, mà lúc này đây, bọn họ phải đoạt một người không biết sống hay chết từ hồ Âm thi lạnh băng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top