Chương 129 - 130

Chương 129: Khôi phục

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Dumbledore đã thực hiện như lời cụ đã nói, cụ tuyên bố với bên ngoài rằng giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám Gilderoy Lockhart đã uống nhầm tình dược không thêm tóc, dẫn đến hành vi thất thường, vẫn chưa xác định được thời gian khôi phục, cụ tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối về chuyện này. Ngoài ra, môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sẽ do giáo sư Severus Snape tạm thời đảm nhiệm.

Mọi người đều biết, tình dược không thêm tóc sẽ dẫn đến việc yêu người đầu tiên nhìn thấy sau khi uống độc dược, vì vậy mọi người đều ngầm thừa nhận Lockhart sau khi uống độc dược đã nhìn thấy Keyden Lestrange đầu tiên, đến đây mọi việc trở nên dễ hiểu, là vì sao Lockhart sẽ yêu một học sinh mà mình không có quá nhiều tiếp xúc này. Người nhà Lestrange có lẽ là những người duy nhất trở nên thấp thỏm bất an, khi biết được thân phân đối phương làm họ kinh hoảng không thôi, không chăm sóc tốt cho Chúa Tể Hắc Ám là sai sót của bọn họ. Đồng thời, cũng rất sợ với tính tình chưa bao giờ là tốt của Chúa Tể Hắc Ám thì sau khi nghỉ hè sẽ giận chó đánh mèo lên bọn họ.

Mặt khác, hợp đồng giáo sư Hogwarts có kỳ hạn 1 năm, Sirius và Remus đã đưa đơn xin nhận chức, tuy Dumbledore rất muốn nhận hai cựu thành viên Hội Phượng Hoàng vào Hogwarts, nhưng chỉ có thể đợi nghỉ hè mới có thể ký hợp đồng năm học mới.

Thời gian cứ như vậy mà chớp mắt thoáng trôi qua, đối với việc giáo sư Lockhart điên cuồng theo đuổi Keyden Lestrange các học sinh chỉ có nhìn mà không thể trách. Hiện tại chuyện đáng tò mò của đám tiểu động vật Hogwarts là khi nào Lockhart mới tỉnh táo, sau khi gã tỉnh táo thì sẽ có phản ứng thế nào về khoảng thời gian này.

Vì thế đám tiểu động vật bắt đầu cá cược, hơn nữa là do tiểu lửng Hufflepuff cầm đầu. Ngoài mặt thì ngây thơ nhút nhát, nhưng mỗi khi trong trường học có chút gió thổi thì bản tính bát quái liền sẽ bộc lộ ra.

Những chuyện này đều không có quan hệ với Harry, hiện tại mỗi ngày cậu đều điệu thấp lên lớp, nếu không có tiết học thì sẽ tránh trong phòng ngủ viết luận văn. Không thể trách cậu trạch, từ sau khi lễ tình nhân bị một đống người lùn quay quanh, nên cậu tận lực ru rú trong nhà. Nhiều người lùn như vậy nghĩa là nhiều nữ sinh thích cậu, cậu cũng không thể để Sev nhà mình tìm lý do ủ giấm được. Lửa giận của xà vương ở hầm thật sự cậu chịu không nổi a.

Cậu không tiện thường xuyên đến hầm, nhưng một mình rất nhàm chán cậu liền khoác áo choàng tàng hình độn thổ đi theo sau Voldemort.

Bất quá điều này làm cậu phát hiện một sự việc kỳ quái, từ sau khi bà Norris bị hóa đá thì Voldemort rất ít đi mật thất tìm Herpo, bởi vì Lockhart quấn lấy gã cả ngày, hay là lý do gì khác... Cũng không biết có phải gã phát hiện sự bất thường của Herpo không cho nên quyết định suy nghĩ biện pháp khác, nhưng ít ra hiện tại đã rất lâu rồi Voldemort không đi đến mật thất.

Lockhart vào khoảng đầu tháng 3 liền khôi phục bình thường. Hôm đó sau khi dùng bữa tối, Voldemort ăn xong, đứng dậy định trở về phòng ngủ, Lockhart nhìn thấy đối phương muốn đi, lập tức đuổi theo. Không biết là do chạy quá nhanh hay là sàn nhà tương đối trơn, gã liền ngã nhào lên người Voldemort, làm cả hai đều ngã xuống sàn.

Cả sảnh đường nguyên bản đang ầm ầm bỗng nhiên im lặng, tất cả mọi người đang chờ Lockhart nhân cơ hội hôn lên hay làm một số động tác thân mật khác. Ai ngờ Lockhart chỉ sửng người tại chỗ, một lúc lâu mà không có chút phản ứng, cái này làm ngay cả Voldemort cũng buồn bực. Ước chừng im lặng 3 phút, Lockhart đột nhiên kêu thảm một tiếng, chạy ra khỏi sảnh đường mà không dám quay đầu lại.

... Đây là, dược hiệu đã hết???

Tất cả học sinh đều khe khẽ nói nhỏ. Snape cùng bà Pomfrey nhận được ám chỉ của Dumbledore, cùng đi theo ra ngoài. Một y sĩ, một bậc thầy độc dược, đã đủ ứng phó trường hợp này của Lockhart.

So tốc độ thì hai người họ không nhanh bằng Lockhart, nên tranh thủ lúc còn nhìn thấy thân ảnh của Lockhart, Snape đã ném cho gã một thần chú 'chân mềm'. Đã trải qua hai lần chiến tranh cùng với được huấn luyện từ Slytherin các hạ, đương nhiên độ chính xác của anh không thành vấn đề, Lockhart rất nhanh lại tiếp tục thân mật với sàn nhà.

Nhưng Lockhart dường như lúc này không nguyện ý bị người nhìn thấy, cứ việc chân không xài được, gã vẫn còn liều mạng giãy giụa tưởng bò về phía trước, liền hình tượng của bản thân trước giờ cũng không thèm để ý.

Đương nhiên, bò thế nào cũng không bằng tốc độ của bà Pomfrey và Snape, Snape thuận tay ném một thần chú 'trôi nổi' qua, mang Lockhart đến bệnh thất.

Xác định bản thân không thể đào thoát, Lockhart liền lấy chăn quấn lấy bản thân, mặc cho bà Pomfrey nói thế nào cũng không chịu chui ra. Snape lại trực tiếp hơn nhiều, anh trực tiếp cho cái chăn một thần chú "chia năm xẻ bảy', làm đối phương muốn làm đà điểu cũng không được.

Ánh mắt Lockhart đỏ bừng, toàn thân run rẩy, đầu tóc rối loạn, căn bản đã không nhìn ra người đạt "nụ cười quyến rũ nhất của nhật báo Tiên Tri".

"Giáo sư Lockhart đây đang biểu diễn cho chúng ta tác dụng của thần chú "Cười hô hố" sao? Hay là ngươi cảm thấy trầm mặc như vậy càng hấp dẫn người sùng bái?"

" Severus! " bà Pomfrey không đồng ý mà đánh gãy lời của đối phương. Tuy bà cũng không có hảo cảm với cái tên giáo sư bình hoa này, nhưng là một y sĩ bộ dạng này của đối phương đã động đến lòng trắc ẩn của bà.

"Giáo sư Lockhart, hiện tại ngươi có cảm thấy chỗ nào không khỏe sao?" âm thanh của bà không quá ôn nhu nhưng cũng không nghiêm khắc như thường ngày.

"Không!" Lockhart đem mặt mình chôn vào gối đầu, gã hiện tại chỉ không muốn gặp người.

Dược hiệu của tình dược tan hết, tuy rằng không phải nhớ rõ từng chi tiết nhỏ, nhưng gã vẫn rất rõ ràng hành vi của chính mình. Tuy rằng, uống nhầm tình dược không mấy vẻ vang, nhưng càng mất mặt là theo đuổi một vi thành niên đồng tính đến một tháng trời, cho nên lúc vừa tỉnh táo, gã thật sự có suy nghĩ muốn tự tử.

Bà Pomfrey luôn luôn đối xử rất bình đẳng với người bệnh, nhìn thấy phản ứng của Lockhart, bà lấy một lọ 'an thần' mạnh mẽ rót cho gã.

Bên ngoài bệnh thất, đã có rất nhiều học sinh đang đứng chờ xem náo nhiệt. Âm thanh nói nhao nhao làm bà Pomfrey không khỏi nhíu mày.

"Đều trở về cho ta." bà bước ra cửa bệnh thất lạnh lùng nói.

"Ở đây là bệnh thất không phải là Hogsmeade, muốn xem nào nhiệt thì đến sân Quidditch, hiện tại người bệnh cần an tĩnh!"

Một nữ sinh Gryffindor gan lớn đứng ra hỏi.

"Bà Pomfrey, giáo sư Lockhart đã khôi phục bình thường rồi sao?"

Bà Pomfrey còn chưa trả lời, lão nhân râu bạc đã chậm rãi đi tới.

"Thời gian không còn sớm, bọn nhỏ thân mến, các con nên trở về phòng ngủ nghỉ ngơi." Dumbledore mỉm cười nói.

Snape cũng từ bệnh thất bước ra.

"Ta cho rằng người đầu tiên quan tâm tình huống của giáo sư Lockhart phải là hiệu trưởng chứ?" anh hơi nhếch khóe môi lộ ra nụ cười giả thường ngày "Yên tâm, giáo sư Lockhart của các ngươi vẫn chưa chết được."

Nghe anh nói như vậy các học sinh càng lo lắng,

"Chúng ta muốn xem giáo sư Lockhart một chút! " lại một nữ sinh Gryffindor nói.

"Người bệnh yêu cầu nghỉ ngơi!" Bà Pomfrey chống eo, hung tợn mà nhìn chằm chằm đám học sinh vẫn chưa chịu tan.

"Liền tính, không sinh bệnh, ta không nghĩ là người mới khôi phục sau khi trúng tình dược sẽ trở thành nhân sâm để bị vây xem. Muốn thăm thì ngày mai lại đây xem, nếu không... Giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám hiện tại của các trò sẽ vẫn dạy các trò đến hết năm nay!"

Nhìn thấy đám tiểu động vật lập tức điểu thú chạy tán loạn, Snape luôn lấy hù dọa học sinh làm niềm vui liền nhếch môi cười.

Thanh lý xong đám học sinh, bà Pomfrey liền quay đầu trừng mắt nhìn hiệu trưởng vẫn đứng đó.

"Albus, Lockhart đã ngủ rồi, nếu thầy muốn gọi gã tỉnh lại, thì ta sẽ đưa một đơn yêu cầu bổ sung một vài tài liệu và độc dược "đặc biệt" đang còn thiếu cho thầy."

Vì thế, hiệu trưởng đại nhân liền biến mất không thấy tâm hơi.

---------oOo---------

Chương 130: Kết cục của Lockhart

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Salazar gần đây cảm thấy thực nhàm chán, sau khi giao toàn bộ manh mối tìm Godric cho Snape, thì y chẳng có chuyện gì làm ngoài chờ đợi. Yên lặng cầm ly hồng trà đưa lên môi, đột nhiên thạch xà bên cạnh liền kêu tê tê.

Hogwarts lại có tin tức.

{ Slytherin các hạ.} một tiểu thạch xà nằm ở góc tường ân cần lên tiếng. Nếu không phải vì bản thân là một thạch xà thì lúc này chắc nó sẽ vẫy vẫy đuôi giống hệt Herpo vậy.

Salazar để cái ly trên tay xuống hỏi.

{Có chuyện gì?}

{Giáo sư Lockhart đã tỉnh táo lại.}

{Sau đó?}

{Đại khái ý thức được hành động ngu xuẩn của chính mình, cho nên khi vừa tỉnh táo gã đã định chạy ra khỏi đây. Nhưng đã bị giáo sư Snape và bà Pomfrey liên thủ đưa vào bệnh thất.}

{A?} Hiển nhiên Salazar rất có hứng thú với chuyện này. Tên giáo sư bao cỏ kia làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn, đó cũng là lý do y đồng ý trò đùa dai của Harry.

{Hiện tại gã còn đang nằm ở bệnh thất kìa.} một tiểu thạch xà trên trần nhà tê tê nói {có thiệt nhiều học sinh vây xem}

Salazar đùa đùa đũa phép của mình, tựa hồ đang lo lắng chuyện gì {Nói tiếp đi.} y ra lệnh với đám tiểu thạch xà xung quanh.

{A, bà Pomfrey đã đem đám vây xem và hiệu trưởng oanh ra ngoài rồi.} nhìn thấy sự hứng thú của Salazar đối với việc này, tất cả tiểu thạch xà trong phòng đều hoạt động, chúng nó tê tê hỏi thăm tin tức bên ngoài, sau đó báo cáo lại cho Salazar.

{A, Bà Pomfrey cùng giáo sư Snape thấy Lockhart ngủ liền rời đi rồi, bất quá đám tiểu đồng bọn ở bệnh thất thấy Lockhart không có ngủ, bởi vì nó tận mắt nhìn thấy Lockhart hé mắt nhìn trộm Bà Pomfrey.}

{Rồi sau đó?}

{Giáo sư Snape đã ra về, còn bà Pomfrey chuẩn bị đi ngủ.}

{Rất tốt, giúp ta nhìn xem gã có hành động gì, lập tức báo cho ta.}

{Vâng, Slytherin các hạ.}

Salazar lại tiếp tục thưởng thức hồng trà, sau đó vừa lòng mà nhìn đám tiểu thạch xà đáng yêu tê tê truyền lệnh ra bên ngoài.

Im lặng ước chừng nửa giờ, nhóm tiểu thạch xà bắt đầu phát ra tiếng vang.

{ Slytherin các hạ, Lockhart thừa dịp bệnh thất không người, gã đã mở cửa đi ra ngoài.}

{ Slytherin các hạ, Lockhart trở về phòng của mình thu dọn đồ đạc.}

{ Slytherin các hạ, Lockhart đang hướng ra ngoài, gã tưởng trốn khỏi đây.}

Quả nhiên, Salazar nở một nụ cười như không, y cầm lọ độc dược trên bàn uống vào.

Sau vài giây đồng hồ, một trận nóng rát truyền tới, y đã biến thành bộ dạng của Harry.

Lockhart mang theo hành lý của mình vội vàng đi trên hành lang Hogwarts. Gương hành lý rất nặng, bên trong là toàn bộ gia sản của gã, gã cố hết sức mà xách nó. Đối với một phù thuỷ bình thường thì một thần chú 'nhẹ hẫng' hay thần chú 'thu nhỏ' đã có thể giải quyết được vấn đề, trừ thần chú Obliviate, vô luận gã thi triển thần chú nào cũng không có hiệu quả như mong muốn. Chỉ có tự bản thân gã biết, anh hùng thoạt nhìn có vô số thành tựu kỳ thực ma lực vô cùng hỗn loạn.

Gã không thể tiếp tục ngốc tại Hogwarts. Mấy tiếng nằm ở bệnh thất gã đã suy nghĩ rất rõ ràng. Gã là một người nổi tiếng, sự việc xảy ra trong khoảng thời gian này chắc đã nháo đến mọi người đều biết. Cho dù gã uống lầm tình dược, thì người gia tộc Lestrange chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gã. Những người sùng bái gã cũng sẽ biến mất, gã sẽ thân bại danh liệt, những điều này đều dễ đoán được. Nếu người khác điều tra vào sâu hơn thì chắc chắn sẽ phát hiện, gã không khác pháo lép là mấy.

Gã phải rời khỏi đây, đây là việc duy nhất gã phải làm hiện tại, trước khi đối mặt với sự chất vấn của mọi người, gã phải thoát đi thật xa.

Đêm khuya Hogwarts thực yên tĩnh, im lặng đến mức gã có thể nghe thấy tiếng bước chân của bản thân mình. Gã nhìn quanh bốn bức tường, các bức hoạ đều đã đi ngủ. Không tính đến việc gã rời khỏi vội vàng có kinh động đến hiệu trưởng hay không, ngã chỉ muốn rời khỏi nơi này là tốt rồi, sau đó gã sẽ đến làng Hogsmeade gọi xe bus kỵ sĩ. Chỉ cần lên xe bus thì sẽ chẳng có ai có thể tìm được gã. Nghĩ đến đây gã bước nhanh hơn.

Đột nhiên, một thân ảnh từ trong bóng đêm xông tới, tốc độ cực nhanh làm Lockhart nghĩ rằng mình hoa mắt.

"Giáo sư Lockhart, thầy muốn đi đâu?" một thiếu niên mắt xanh xuất hiện trước mắt Lockhart.

Lockhart đang trên đường chạy trốn bị âm thanh bất thình lình này sợ đến nhảy cả lên, liền hành lý cũng rơi xuống đất, nhất thời, quần áo màu xanh, vàng, lam,.. văng tứ tung.

Gã không thu thập quần áo mà vội vàng nhìn người xuất hiện trước mặt, chờ thấy rõ người nào mới nhẹ nhàng thở ra.

" Harry ban đêm không ngủ mà đi dạ du, trò muốn bị trừ điểm." gã cố gắng trấn định nói.

Khoé môi Harry chợt loé qua một ý cười nhợt nhạt.

"Vậy, giáo sư Lockhart vì sao thầy không nghỉ ngơi ở bệnh thất mà lại chạy đến nơi này?"

"Ta ngủ quá lâu nên đi ra ngoài một chút. Nhanh trở về phòng, nếu không ta sẽ trừ điểm Slytherin!" không thấy đối phương có hành động gì, Lockhart liền nghiêm trang chững chạc mà uy hiếp nói.

Harry tựa hồ có chút do dự,

"Nếu không ta đến chỗ bà Pomfrey xin một lọ 'an thần' cho thầy đi, không ngủ được ngày mai sẽ không có tinh thần đâu?"

Lời cậu nói làm tim Lockhart điên cuồng nhảy dựng lên. Lockhart lấy đũa phép trong túi áo ra, tính toán cho cậu một 'Obliviate' quen dùng.

Harry liếc mắt một cái liền nhìn thấu mục đích của đối phương, tại thời điểm Lockhart phát ra thần chú, cậu quơ tay một cái, sau đó Lockhart trừng trừng mắt nhìn bạch quang phát ra từ đũa phép của gã bắn vào tượng đá bên cạnh.

"Thần chú lãng quên?" Harry miễn cưỡng tựa người lên vách tường,

"Những câu chuyện trong sách của ngươi đều xuất phát từ nó sao?" Cậu mỉm cười nói.

Việc này làm Lockhart thực khẩn trương, phải mạnh mẽ thế nào mới có thể thực hiện thần chú vô thanh vô trượng. Nếu chỉ so phép thuật, thì gã chắc chắn sẽ không có chút phần thắng nào trước học sinh năm hai này.

Thấy đối phương không trả lời, Harry cũng không thúc giục, đột nhiên cậu phát ra âm thanh tê tê với bức tường, sau đó tiếp tục nhìn về phía Lockhart.

"Ném một đống sự việc rối rắm lại rồi bỏ chạy, thân là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, ngươi không có chút trách nhiệm nào hay sao?" khác hẳn với sự lười biếng lúc nảy, ánh mắt cậu sắc bén bức người nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

" Harry Potter... " Liền tính Lockhart có trì độn đến mấy, thì cũng đã nhìn ra đối phương không bình thường. Đối phương không phải là Harry, Harry không có khí thế như vậy.

"Ngươi là ai?" gã cẩn thận dò hỏi.

Người trong bộ dáng Harry không nói gì, như đang đợi cái gì.

"Các hạ, ngài tìm ta? " một giọng nói thanh thúy vang lên từ sau lưng Lockhart.

Lockhart theo bản năng xoay người lại, tình huống này làm gã chấn động cả người.

Lại một thiếu niên tóc đen mắt xanh xuất hiện ở trước mặt gã, giống hệt người vừa rồi nói chuyện với gã. Hai Harry? Ánh mắt Lockhart lộ ra vẻ mờ mịt cùng nghi hoặc, sự việc đang phát triển vượt ra khỏi nhận tri ban đầu của gã.

Buổi tối Harry không có đi bệnh thất để góp vui, cậu làm xong luận văn liền tắm rửa đi ngủ. Đang nằm trên giường định đi ngủ, đột nhiên bị tiểu thạch xà trên bức tường đánh thức.

{ Harry, Slytherin các hạ đang gọi cậu, tại đại sảnh lầu 1.} bởi vì chỉ cần gọi Harry, nên Salazar không sử dụng nhẫn. Nhận đến tin tức, Harry không dám chậm trễ, liền áo ngủ cũng không thay vội vã độn thổ đến đây.

Càng làm cho Lockhart ngạc nhiên là Harry nhìn thấy một người giống hệt mình mà chẳng có phản ứng gì là giật mình, giống như sự tồn tại của đối phương là một việc vô cùng bình thường. Lockhart nhớ rõ Harry là con một, không có anh em sinh đôi, hơn nữa gã dạy ở Hogwarts nửa năm, cũng không phát hiện ai có diện mạo giống Harry. Hơn nữa nhìn ngữ khí cung kính kia... Trên lưng gã đã sớm toát ra mồ hôi lạnh.

Người nảy giờ đùa giỡn với Lockhart tất nhiên là Salazar Slytherin dùng thuốc đa dịch thành Harry, nếu để gã biết được thân phận của đối phương, chỉ sợ sẽ bị dọa trực tiếp ngất xỉu.

"Con tới vừa đúng lúc, Harry giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của con đang định trốn khỏi Hogwarts đây này." Salazar thu hồi khí thế vừa rồi, ôn hoà cười nói với Harry.

Harry quay đầu nhìn về phía nam nhân mà từ đầu cậu đã vô cùng khinh bỉ này.

"Giáo sư Lockhart, thầy ngủ no rồi sao?".

Lockhart nghẹn họng trân trối nhìn hai người giống nhau như đúc trước mặt, hoàn toàn bị vây trong trạng thái hoá ngốc.

"Gã ngốc rồi, làm gì bây giờ? " Harry nhún vai, hỏi kế phụ nhà mình. "Người có ý kiến gì không? "

"Biện pháp có rất nhiều. " đôi mắt Salazar như lóe lên ánh sáng lạnh trong đêm đen.

"Ở Hogwarts làm một người biến mất triệt để là một chuyện vô cùng dễ dàng." Từ lần ở câu lạc bộ quyết đấu, đã làm y không vừa mắt cực độ với gã rồi, nếu không phải bận tâm có nhiều người, thì y đã để gã trực tiếp biến mất.

Harry cúi đầu hồi ức. Qua hai đời, hiểu biết của cậu với tên khổng tước này không ít. Cậu biết, dù Lockhart bị mất trí nhớ nằm trong St. Mungo cũng sẽ không quên viết thư, ký tên cho người hâm mộ.

"Có rồi!" Harry kêu lên.

Salazar yên lặng nhìn gã, Lockhart đã quên mất năng lực nói chuyện của mình, đương nhiên dù gã có nhớ thì hai người kia cũng sẽ không cho gã cơ hội cự tuyệt. Gã ngây ngố mà nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, mà không có chút phản kháng nào.

"Chúng ta nhốt gã vào một căn phòng có được không?" Harry cao hưng phấn chấn nói.

"Một gian phòng chỉ có giường vào phòng vệ sinh, để gia tinh đưa cơm cho gã, không có gương cho gã luyện tập 'nụ cười mê người', không có bức hoạ cho gã khoe khoang, không có công cụ cho gã viết, cũng không có cú mèo cho gã gửi thư cho độc giả."

Salazar hiển nhiên rất hài lòng với chủ ý này, y mỉm cười gật đầu.

"Liền làm theo lời con đi, ngủ ngon, Harry!" Sau đó y mang theo Lockhart vẫn còn ngu người, độn thổ đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top