Chương 109 - 110

Chương 109: Ứng dụng của Bế quan bí thuật
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Kiến thức năng lực đàm phán của Narcissa, quả thật Harry bái phục cô sát đất. Hình tượng của Narcissa trong lòng cậu trước giờ vẫn là người phụ nữ đứng phía sau chồng con âm thầm bảo vệ gia đình mình, rất ít khi đứng ra. Cho nên cảnh tượng hiện tại, triệt để điên đảo nhận tri của cậu về cô.

Khó trách lần đó khi Sirius đến đón cậu ở nhà ga Ngã tư Vua, thời điểm vừa nhìn thấy cô liền bày ra một bộ dáng thống khổ đến nghẹn lời.

Lúc này Draco có chút nhàm chán, đối với một đứa nhỏ 12 tuổi như cậu thật khó có thể thấy thú vị với cuộc trò chuyện như vậy, cậu trộm liếc về phía Harry một cái.

Harry hơi hơi gật đầu. Tuy rằng cậu thật sự muốn nghe tiếp, nhưng lại chịu không nổi ánh mắt tha thiết đó của Draco.

Hai đứa nhỏ liền chào mọi người một cái liền ra khỏi phòng khách, sau đó đi đến phòng Draco. Phòng Draco vẫn giống hệt như lần Harry đến vào giáng sinh năm trước, mô hình rồng đầy cả phòng.

“Gần đây bồ phải học Bế quan bí thuật phải không?” Harry nhìn đám sách ở trên bàn của Draco, hỏi.

Draco gật đầu, bị Chiết Tâm Trí Thuật, cảm giác thật thống khổ, cho dù giáo sư dạy cho cậu là cha đỡ đầu của cậu thì y cũng chẳng lưu tình chút nào, mỗi lần ký ức bị lục lọi, một lần so với một lần càng nhiều ký ức bị lật ra, ngay cả chuyện khi bé cậu không cẩn thận làm vỡ bình hoa của mama đều bị đào ra, càng miễn bàn là chút tiểu tâm tư của cậu với Hermione Granger.

May mắn duy nhất là, Snape không có đem chuyện đó nói cho Lucius. Theo lời của y nói, y chỉ đến để dạy cậu Bế quan bí thuật, đối với chút bí mật nhỏ này “Không có hứng thú”. Nếu chuyện này lộ ra, thì lễ Giáng sinh năm nay sẽ thành một hồi tai bay vạ gió, papa của cậu mà biết cậu chung tình với một Gryffindor, còn là một máu bùn, thì tuyệt đối sẽ cấm cậu đến trường, cho dù học tại gia thì cũng còn đỡ hơn là ở cùng một chỗ với một cô gái như vậy. Nghĩ như vậy làm Draco có chút phiền não, nhưng cậu cũng không có lộ ra trước mặt Harry.

“Rất khó phải không?” Harry ngồi trên ghế, mỉm cười với Draco.

Khuôn mặt nhỏ của Draco liền nhăn thành một nắm.
“Cha đỡ đầu rất nghiêm khắc, yêu cầu cũng rất cao.”. Mỗi ngày luyện tập từ 3 đến 5 tiếng, đối với một đứa nhỏ 12 tuổi mà nói căn bản là ăn không tiêu.

Harry muốn cười, đối với chuyện này cậu đã thân thiết lĩnh hội qua. Nhưng tình hình lúc trước của cậu so với Draco bây giờ còn tệ hơn nhiều, ít nhất Draco tin tưởng Snape, còn cậu đời trước chỉ cần nhắc đến cái tên này liền hận không thể trốn thật xa. Kí ức của chính mình bị kẻ thù nhìn trộm, tinh thần của cậu thiếu chút nữa là hỏng mất.

Phép thuật khác còn dễ nói, nhưng đối với vấn đề Bế quan bí thuật Harry lại không thể cho Draco bất kỳ lời khuyên nào, đối với phép thuật này cậu có mâu thuẫn rất lớn, đời trước sau khi Snape đuổi cậu ra khỏi hầm thì cậu đã không còn luyện thêm nữa, vì vậy nên đầu óc cậu bị Voldemort xâm lấn, giả tạo cảnh tượng thuận lợi lừa gạt cậu, cũng bởi vậy mà Sirius chết. Cho nên hiện tại cậu căn bản ngay cả nhắc đều không nhắc đến tên ‘Bế quan bí thuật’ này.

Hôm nay là ngày nghỉ lễ Giáng sinh, nếu cứ nói đến đề tài này thì không khỏi quá mức trầm trọng. Harry tùy tiện nói vài câu, Draco lại lấy ra một bộ cờ phù thủy, sau đó sắp xếp kỹ các quân cờ bắt đầu đối chiến.

Lúc này đây Harry dùng đến phương pháp mà Sirius vừa dạy cậu, để quân cờ chửi bới đối phương làm đối phương nổi giận. Draco đối với loại cách làm không lên được mặt bàn này hận đến ngứa răng, cậu ta căn bản không áp nỗi phẫn nộ trong lòng mình, bất đắc dĩ là lúc này người lớn đều ở phòng khách, không có ai đến chủ trì công đạo cho cậu ta. Draco thua liên tục hai ván, sau đó liền nhớ tới cha đỡ đầu có nói qua Bế quan bí thuật có thể dùng để tạm thời che giấu một ít cảm xúc không cần thiết, vì thế lúc bắt đầu ván thứ ba, cậu liền nếm thử khắc chế cảm xúc của mình.

Cái này có hiệu quả đặc biệt tốt, ván thứ ba cậu liền dễ dàng mà thắng lợi. Harry nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của đối phương liền biết cậu ta đã làm cái gì, cậu nhịn không được nghĩ đến, nếu mà để cho Severus biết, Bế quan bí thuật ‘Phép thuật cao thâm đầy nghệ thuật’ mà anh dạy lại bị con đỡ đầu của mình dùng để chơi cờ phù thủy, thì Draco chắc chắn sẽ bị bắt chép ít nhất 30 lần quyển Bế quan bí thuật mới giải nổi hận trong lòng anh.

Hai đứa nhỏ chơi không lâu lắm, khoảng chừng được hai tiếng, thì đột nhiên có người đến gõ cửa phòng Draco, Draco bỏ đồ vật trên tay xuống, xoay người đi mở cửa.

Lucius một thân áo chùng đẹp đẽ quý giá đi đến, phía sau hắn là Snape vạn năm đen như mực.

“Sirius đâu?” Nhìn thấy hai người bọn họ ra khỏi phòng khách, Harry nhịn không được hỏi.

Lucius hơi nâng đầu lên, hắn cho Harry một nụ cười nhợt nhạt.
“Narcissa đang cùng hắn hồi ức lại sinh hoạt vui vẻ ngày xưa.”

Harry: “...” cậu yên lặng mà thắp một ngọn nến cho cha đỡ đầu nhà mình.

Lucius gọi gia tinh đến mang cho bọn họ trà bánh cùng ghế dựa, sau đó bốn người cùng ngồi xuống.

“Nơi này không có người ngoài, ta nghĩ chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện.” trong giọng nói của Lucius vẫn mang  theo sự kiêu ngạo như thường.

Harry thản nhiên mà dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn ái nhân nhà mình một cái, rồi mới cười nói với Lucius.

“Chú Lucius có việc gì cứ nói đi.”

Vấn đề tự nhiên là về tên Voldemort đang sống trong thân thể Keyden Lestrange. Lúc này Lucius cũng không có giấu giếm Draco nữa, hắn đem chuyện mình biết toàn bộ nói ra.

Người biết Keyden Lestrange là Voldemort không nhiều lắm, cho dù gia tộc Lestrange muốn truyền bá đi nữa thì cũng ngại với tình thế hiện tại, Voldemort đã biến mất nhiều năm, trước khi gã gây ra một chuyện thực tế nào đó thì sẽ không có ai tin gã đã trở lại. Huống chi hiện tại gia tộc bọn họ còn có hai người đang ở trong Azkaban, nếu như bốn phía tuyên truyền chuyện này chỉ làm cho người gia tộc bọn họ bị bắt vào ngục càng nhiều. Cho nên bọn họ chỉ có thể nói cho gia tộc Malfoy vẫn luôn giao hảo với mình.

Keyden Lestrange ở ngay lúc Harry học năm nhất thì đã bị cho tạm thôi học vì sử dụng cấm chú, cho nên bọn họ cũng không biết chuyện người thừa kế gia tộc Malfoy thân thiết với cứu thế chủ. Ít nhất là tại trước khi gã trở về trường học, thì gia tộc Lestrange vẫn coi gia tộc Malfoy giàu sụ là minh hữu.

Việc này Draco cũng không được biết, Lucius cùng Narcissa vẫn luôn cực kỳ sủng ái đứa nhỏ này, cũng không bỏ được để cậu suy nghĩ nhiều. Nhưng mà hiện tại, Draco đã trở thành mục tiêu công kích của Voldemort, nếu không để cậu biết chỉ sợ ngay cả ý thức tự bảo vệ mình cậu đều không có.

Đối với bí mật này hiển nhiên chấn động đến Draco. Nghĩ đến Voldemort đã dùng Chiết Tâm Trí Thuật đối với mình. Trên trán cậu không khỏi toát ra một tầng mồ hôi, may mắn lúc đó Harry đến ngăn đối phương lại. Đồng thời Draco đối với Harry phục sát đất. Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc ở câu lạc bộ quyết đấu Harry vẫn luôn thủy chung khiêu khích chúa tể hắc ám.

Harry lấy một khối bánh hình con thỏ bỏ vào miệng, sau đó uống một ngụm hồng trà.
“Giải quyết gã không phải là vấn đề khó.” cậu thong dung nói.

“Cậu Potter có biện pháp nào tốt sao?” Lucius hỏi. Hắn biết Harry cũng trở về, đã có kinh nghiệm đánh bại Voldemort một lần.

Harry cùng Snape liếc mắt nhìn nhau một cái, hiển nhiên anh không cho lộ chuyện về Salazar. Cậu ôn hòa cười nói.

“Nếu gã là Voldemort, thì xử lý gã dễ như trở bàn tay, chuyện là bây giờ gã là Keyden Lestrange.” Cho dù cậu là cứu thế chủ đi nữa thì cũng không thể vô duyên vô cớ giết người. Cậu cũng không muốn vừa giết Voldemort xong một giờ sau lại nhận được thư mời của Azkaban a.

Lucius lập tức hiểu được ý của cậu.

“Cho nên” Harry tiếp tục nói. “Cho ta thêm chút thời gian, ta phải để gã gây ra chút vấn đề đã.”

Lucius gật đầu. “Tốt!”

Harry minh bạch, nếu bọn họ quyết định đứng về phía cứu thế chủ liền không thể quay đầu lại, dù sao cũng không phải chỉ là vấn đề đổi chỗ làm, đây là dùng tính mạng của toàn bộ gia tộc ra đánh cược, nếu không phải như vậy thì đời trước bọn họ đã cuống gói chạy ngay lúc Voldemort điên cuồng cả ngày sử dụng Crucio với bọn họ rồi, mà không để đến lúc cuối cùng mới rời khỏi Tử thần thực tử. Bởi vậy, hiện tại bọn họ cần phải biết ý tưởng chân thật của Harry.

Mà Lucius tương đối hài lòng đối với câu trả lời của Harry, hắn biết gã sống nhờ trong thân thể của Keyden Lestrange kia chỉ là một phần của Chúa tể hắc ám chân chính mà thôi, liền tính Harry cố gắng tiêu diệt hết đám trường sinh linh giá nhưng mà chủ hồn vẫn còn du đãng bên ngoài. Hắn đã thấy trong ký ức của Snape, đó mới là cái phiền toái nhất. Cho nên cái tên trước mắt này, chỉ là bước đầu tiên của bọn họ mà thôi.

Harry nhìn chằm chằm Lucius trong chốc lát, xác định đối phương đã bị mình thuyết phục, mới lại một lần nữa mỉm cười, nói.
“Chú Lucius, nếu có thể, ta muốn ngài nhượng Dobby lại cho ta.”

“Dobby?” Nghe đến cái tên gia tinh Lucius nhịn không được nhăn mi lại. Lần trước khi bắt nó từ Hogwarts về, hắn vẫn luôn nhốt nó trong địa lao, loại gia tinh bất trung tâm này đối với hắn không có chút giá trị tồn tại nào, nhưng rốt cuộc hắn cũng không có giết nó.
“Ngươi không sợ nó phản bội sao?” Lucius hỏi.

“Giao cho ta đi.” Âm thanh của Harry lãnh tĩnh mang theo chút ý cười nhẹ.
“Nó vẫn luôn muốn trung thành với cứu thế chủ, vừa lúc Kreacher cũng đã lớn tuổi, ta muốn nó chăm sóc Sirius. Bất quá ta sẽ để Kreacher hảo hảo dạy dỗ lại nó.”

Nhìn thấy cậu đã định liệu trước, Lucius cũng không có gì không đồng ý, dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu gia tinh, loại tùy thời có thể phản bội chủ nhân này quả thân còn nguy hiểm hơn là thần chú không tiếng động, đều không thể đoán trước được gì, ngươi vĩnh viễn đều không biết được lúc nào nó sẽ gây phiền toái cho ngươi.

__________oOo________
Chương 110: Lucius nhạy bén
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Harry cùng Lucius nói xong, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Vừa lúc có gia tinh đến gọi chủ nhân cùng khách nhân xuống lầu ăn cơm tối, bốn người liền cùng nhau xuống lầu, lúc này Draco vẫn còn chưa phục hồi lại từ trong khiếp sợ, sắc mặt vẫn còn chút trắng bệch.

Narcissa, Sirius cùng Remus đã ngồi xuống bàn ăn, còn lại mọi người vẫn ngồi theo vị trí giống như ở buổi trà chiều. Sirius vẫn còn bất mãn việc Harry ngồi cạnh Snape, hắn hình cậu, u oán nói.
“Harry, lại đây ngồi.” Sắc mặt của hắn không tốt lắm, hiển nhiên là kết quả sau khi bị chị họ nhà mình tàn phá cả một buổi chiều.

Harry quay đầu nhìn Snape một cái, liền quyết đoán lắc đầu. Đùa sao, cậu cùng Severus đã không gặp mặt hai ngày rồi, vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ có cơ hội ở riêng một chút, bây giờ đến ngồi cạnh còn không được nữa sao?!

Ai oán trên mặt Cẩu đỡ đầu càng sâu.
“Harry con không thích cha đỡ đầu say sao?”

Vấn đề ngày có chút nghiêm trọng, Harry có chút cạn lời, nhưng mà cậu còn chưa mở miệng giải thích, chợt nghe thấy âm thanh trầm thấp như tơ lụa của Snape vang lên.
“Thì ra ngươi cũng biết là mình không được người thích a?”

Cẩu đỡ đầu không chần chờ liền tạc mao.
“Snivellus, ta đang hỏi Harry mà không phải hỏi ngươi! Ngươi cướp trả lời làm gì?”

Snape cười nhạo.
“Thực hiển nhiên, so với ngươi Harry càng thích ở cùng một chỗ với ta, ngươi đều không phát hiện hay sao? Quả nhiên là ở Azkaban ngốc lâu rồi nên chỉ số thông minh liền hạ xuống, không, cho tới bây giờ ngươi đều không có cái gọi là chỉ số thông minh.”.

“Snivellus, ngươi lập lại lần nữa!” Sirius gào thét.

Snape nhếch miệng, châm chọc nói.
“Nguyên lại không chỉ không có não, ngay cả lỗ tai đều không tốt, nói lại một trăm lần cũng giống nhau thôi. Ta không cần vì một con cẩu ngu ngốc mà tốn nhiều khí lực như vậy.”

“Ngươi!”

Bàn về công phu mồm mép mà nói thì Sirius vĩnh viễn đều không phải là đối thủ của giáo sư độc mồm độc miệng, Harry biết có nói thêm nữa thì cũng chỉ làm cha đỡ đầu nhà mình chịu thiệt mà thôi, cậu nhịn không được vươn tay, ở góc độ mà người khác không thấy, yên lặng kéo kéo góc áo của Snape.

Vừa lúc, Remus lên tiếng, y đè lại Sirius đang muốn bùng phát, sau đó ôn hòa nói.
“Được rồi Sirius, chúng ta đến trang viên Malfoy là để làm khách.”

Harry cảm kích mà nhìn y một cái.

Gia tinh lục tục bưng bữa tối lên bàn, sườn cừu nướng tươi ngon, gan ngỗng sốt tiêu đen, salad rau dưa, súp măng tây, bánh pudding bí đỏ, bánh mì nướng bơ vừa mới ra lò, cuối cùng là rượu vang đỏ lâu năm.

Bởi vì làm khách tại trang viên Malfoy, Harry thể hiện hoàn mỹ lễ nghĩ trên bàn ăn, tư thế ngồi đoan chính, cánh tay hơi nâng lên, không đụng bàn, dao nĩa không phát ra chút âm thanh nào. So sánh ra thì Sirius lại kém rất nhiều, tuy rằng hắn xuất thân từ gia tộc thuần huyết, từ nhỏ đã nhận không ít chỉ đạo về lễ nghi, nhưng hắn lại bị phân đến Gryffindor vẫn luôn hào sảng thẳng thắn, ở nơi đó lúc ăn cơm chưa từng có ai chú ý đến lễ nghi loạn thất bát tao đó, đều chỉ nghĩ đến ăn no, cho dù trực tiếp dùng tay cũng không có ai quản. Sau này hắn lại bị nhốt ở Azkaban mười một năm, giáo dục của gia tộc trước kia không biết đã bị quăng đến nơi nào rồi. Cho nên lúc này ở tại nhà của chị họ mình liền tính muốn giả bộ đã từng là người hưởng thụ qua giáo dục học tập lễ nghi, thì cũng không được như Harry lưu loát như mây bay nước chảy.

Vốn là cũng không có gì, nhưng trừ bỏ Remus đang ngồi, những người khác đều là Slytherin tao nhã, cho nên động tác của hắn nhìn qua rất đột ngột.

Snape lần thứ mười mấy bị âm thanh dao nĩa của Sirius sảo đến, rốt cuộc cũng nhịn không được nhíu mày.
“Xuẩn cẩu chính là xuẩn cẩu, cho dù ngồi bàn ăn cũng đều không biết dùng dao nĩa.”

Sirius vừa muốn mở miệng phản bác, lại nhìn thấy biểu tình cười như không cười của Narcissa. Hắn tự giác ngậm miệng.

Trước mặt Harry và Draco không có rượu đỏ, thay thế nó là một loại nước ép nho sậm màu, Harry tao nhã cầm lấy ly nước nho nhấp một ngụm, sau đó lại để xuống.

Sirius trợn mắt há mồm mà nhìn một màn này, sau đó cúi đầu nói với Remus.
“Năm đó, cho dù là James cũng không có chú ý đến như vậy” Gia tộc Potter là một trong những gia tộc thuần huyết đứng đầu, tuy rằng không có sản nghiệp rộng lớn như gia tộc Malfoy và Black, nhưng thực lực lại không thể khinh thường, mà mẹ của James bà Dorea Potter là một Slytherin khi còn học tại Hogwarts. Bà bỏ không ít công phu giáo dục lễ nghi cho con trai mình, đáng tiếc James lại là một Gryffindor từ đầu đến chân, không kế thừa một chút tao nhã cao quý nào của mẹ mình.

Âm thanh của Sirius không lớn không nhỏ, vừa lúc rơi vào trong tai của Snape.

“Harry là một Slytherin, không phải là Gryffindor, bớt đem lễ nghi của Gryffindor ra so sánh lên người Harry.” Anh bỏ dao nĩa xuống, sau đó cười lạnh với Sirius.
“Lại nói, lúc em ấy cần tiếp thu giáo dục của Gryffindor thì ngươi ở chỗ nào? Ném em ấy ở nhà dì dượng mười mấy năm, làm em ấy không biết tí gì về giới phép thuật, chờ đến lúc phân viện, bị nón phân loại tùy tiện ném vào Slytherin, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy em ấy không tốt?”

Lời này có chút nặng, từ lúc ra khỏi Azkaban Sirius vẫn luôn tự trách mình không có chăm sóc cho Harry, lời này của Snape không thể nghi ngờ là đâm vào chỗ đau nhất của Sirius.

“Viện trưởng.” Harry thấy không được, cậu nhanh chóng lên tiếng đánh gãy lời chỉ trích của Snape.

Snape là vì tốt cho cậu, cậu biết, Snape đang lo lắng cậu đi vào vết xe đổ của Regulus, làm cho người luôn đối nghịch với gia tộc làm kiêu ngạo như Sirius sinh ra khúc mắc. Nhưng lúc này nhìn vào khuôn mặt xám trắng của Sirius làm cậu bất an, bất luận là trước kia hay hiện tại, cậu đều không có chút nào oán hận Sirius.

Snape im lặng, anh biết Harry khó chịu, đời trước Harry vẫn coi người cha đỡ đầu này như cha như anh. Hơn nữa đời trước Sirius vì cậu mà chết, nên cậu vẫn luôn thấy áy náy trong lòng.

“Tốt.” Làm nữ chủ nhân, Narcissa hợp thời mà mở miệng
“Bàn ăn không phải là địa phương để cãi nhau, có gì bất mãn thì các ngươi có thể giải quyết riêng, đừng làm tấm gương xấu trước mặt bọn nhỏ.”

Kế tiếp không khí trên bàn ăn có chút nặng nề, Sirius nhìn Harry, mấy lần muốn nói cái gì nhưng thủy chung vẫn không mở miệng. Trong lòng Harry không khỏi phiền muộn, nếu mâu thuẫn giữa ái nhân nhà mình cùng với cha đỡ đầu vẫn không hòa hoãn xuống, thì sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ rời nhà trốn đi.

Cho nên, đến khi kết thúc bữa tối, Harry đẩy chén dĩa ra liền rời khỏi nhà ăn. Đột nhiên cậu muốn trở về Hogwarts ở mấy ngày, một mình cũng tốt, bồi Slytherin cũng được, tóm lại cậu cần địa phương để an tĩnh.

Đương nhiên, là không thể thực hiện, ít nhất hôm nay cậu không làm được, trang viên Malfoy bố trí trận pháp cấm độn thổ, nếu cậu muốn độn thổ trước tiên phải rời khỏi trang viên Malfoy.

Cái này càng không thể, không nói đến việc bất nhã do không từ mà biệt, trên thực tế cậu vừa rời khỏi nhà ăn chưa được 20 bước, Sirius liền đuổi theo, Remus vì không yên lòng hai người cũng đuổi theo.

“Harry” Sirius chặn trước mặt con đỡ đầu của mình.
“Ta thật xin lỗi.”

Sirius khẩn trương, hắn quan tâm Harry, cho nên mới vội vã chạy đuổi theo. Mặc dù hôm nay, người chỉ trích hắn là kẻ thù của hắn, nhưng không thể phủ nhận rằng đối phương nói có lý, quả thật hắn chưa từng hoàn thanh nhiệm vụ của một người cha đỡ đầu.

Liền tính Harry có bao nhiêu phiền não đi nữa cũng không thể chạy lấy người, cậu hít sâu một hơi, sau đó vươn tay ôm nhẹ Sirius, nhẹ giọng nói.

“Con chưa bao giờ trách chú, cha đỡ đầu, không cần biết trước kia là vì nguyên nhân gì mà chú không thể chiếu cố con, con tin tưởng là chú quan tâm con.”  Nếu không quan tâm cậu, đời trước Sirius vừa vượt ngục liền chạy đến đường Privet để xem cậu, ngay lúc nghe tin cậu gặp nguy hiểm liền bất chấp thân phận tù nhân bị truy nã của mình mà tìm đến cậu giúp đỡ cậu. Đời này vừa ra khỏi Azkaban liền chạy đến Hogwarts để nhìn cậu.

Nghe được câu trả lời của cậu, Remus nguyên bản còn đang lo lắng liền thở nhẹ một hơi.

Ở trong phòng ăn, nhìn thấy một màn này Snape nhịn không được nhíu mày, anh có một loại xúc động muốn băm vằm cái bàn tay cẩu đang đặt trên vai của Harry kia ra.

Lucius vẫn luôn để ý đến cảm xúc của anh, liền đem người kéo vào một góc, sau đó hỏi.
“Cái này không giống ngươi, Severus, ngươi có phải là hơi quá quan tâm đến Harry rồi không?” Snape mà hắn biết, ngay lúc đoá bách hợp kia chết liền không còn đặt ai ở trong lòng, càng không nói đến loại cảm xúc kích động này. Hắn biết những gì bọn họ đã trải qua, cũng biết ở đời trước Snape đã bảo vệ đứa nhỏ này bảy năm, cho nên hắn có thể nhìn thấy được, tình cảm của Snape đối với Harry đã vượt qua mức tình thầy trò.

Snape thu hồi cảm xúc nhìn về phía Lucius, sau đó hừ lạnh.
“Đây là chuyện của ta, ta không biết hiện tại gia tộc Malfoy lại có ham thích bát quái đến vậy.”

Đối với phương thức nói chuyện của bạn tốt mình, Lucius đã tập mãi thành quen, cho nên không thấy có gì không ổn.

“Ta chỉ đang lo lắng cho ngươi, chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều, nhưng mà ta còn muốn nhắc nhỡ ngươi, không cần biết Harry thành thục thế nào, thì hiện tại hắn chỉ mới có 12 tuổi.”

“Ta biết.” Snape nhàn nhạt đáp.

Lucius thấy bạn tốt không có phản đối liền biết suy đoán của mình không có sai, hắn nhịn không được lại bỏ thêm một câu.

“Còn có, ta hy vọng ngươi thật sự thích Harry, mà không phải đem tình cảm của người khác ký thác lên người Harry.” Hắn không có nói ra cái tên cấm kỵ kia của Snape, nhưng ý tứ cũng đủ rõ ràng.

Snape tựa
lên tường, quay đầu nhìn về phía ngoài, Harry đã trấn an tốt cảm xúc của Sirius, sau đó nói với Lucius.
“Thị lực của ta không có giảm đến độ nhìn màu đen ra màu đỏ.”

Thấy bạn tốt kiên quyết như vậy Lucius chỉ đành phải gật đầu, đồng thời ở trong lòng vì con trai nhà mình bi ai, xem ra Draco liền muốn có một mẹ đỡ đầu bằng tuổi mình a.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top