Chap 40: Năm năm sau....

Năm năm sau...

-" Thưa giám đốc bây giờ ngài muốn đi đâu, lịch trình hôm nay của ngài chưa hoàn thành "- tiếng của một cô thư kí đầy lễ phép phát ra từ trong phòng tổng giám đốc tập đoàn  Lâm thị 

-" Được rồi,  ra ngoài  "- Tổng giám đốc của tập đoàn lạnh lùng lên tiếng nói không khỏi khiến cô thư kí phát run , lặng lẽ nhích người ra khỏi phòng tránh làm phiền tổng giám đốc của họ.

Hắn Lâm Phong Hoàng ( Ken) năm nay 24 tuổi vẫn là một thanh niên vô cùng trẻ nhưng lại mang một sắc thái lạnh lẽo , ẩn chứa một nỗi lòng sâu kín....

Hắn đã chờ đợi nó 5 năm, 5 năm qua, hắn đi tìm tất cả mọi nơi trên đất nước rồi rộng ra là toàn thế giới nhưng vẫn không thấy nổi một mẩu tin tức nhưng hắn vẫn chờ đợi , vẫn còn một tia hy vọng nào đó vẫn len lỏi trong hắn ..

Thở dài, hắn khẽ rơi vào khoảng khắc trầm tư , hôm nay mấy thằng bạn của hắn bắt hắn bằng được phải đi xem mắt hắn không muốn tí gì hết nhưng gia đình , bạn bè khuyên đến mỏi cả tai đành miễn cưỡng chấp nhận ..

Trong mấy năm nay chắc có đến trăm cô gái muốn bén mảng đến hắn những cái nhận lại chỉ là một sự vô tình , lạnh lùng  ...

Vừa nhắc cái đã thấy có người đến rồi....

-" Ken , em vào được không "- tiếng ngọt sớt của một cô gái thốt ra từ phía cửa 

-" Vào đi "- hắn lạnh lùng lên tiếng , hắn không thích ai gọi hắn bằng cái tên thân mật ấy

Cô gái từ từ bước vào, mặc một thân đồ hiệu cao cấp , mặt thì chát đầy phấn son nhìn muốn buồn nôn , đã thế giọng nói lại như kẹo chảy nhớt ...nghe phát ớn ..

Cô gái đó là  Đinh Ngọc Lan - là con gái của giám đốc công ty ký hợp đồng hợp tác với hắn ...

-" Ken, chúng ta có thể đi chơi không ?"- Nhỏ tiến đến bám vào cánh tay đang lướt trên màn hình máy tính của hắn mà lắc nhẹ , cười mấy cái e thẹn có thể khiến bất cứ người con trai nào đổ , trừ hắn và một số người nữa ...

Hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng dành cho nhỏ, lạnh lùng hất tay đẩy nhỏ ngã tới tấp treeb mặt đất , một mặt vẫn không cảm xúc, nhấc chân, vươn lấy áo khoác và túi sách rồi tiến thẳng ra cửa , trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu ...

-" Đừng để tôi thấy cô lần nữa "- nói xong hắn nhanh chóng biến mất để lại nhỏ Lan căm hận nhìn người con trai đi, sao mới trẻ như thế thôi mà đã đẹp trai và lạnh lùng quá vậy !

Hắn xuống bãi  giữ xe rồi nhanh chóng lên xe của mình , xoay bánh lái đến chỗ đã hẹn ...

Chưa kịp hỏi là chỗ đó ở đâu thì chuông điện thoại đã reo lên :

-" Ken, ông đến chưa vậy, người ta chờ lâu rồi đó !"- Tiếng Kun bên đầu máy kia thúc giục và đằng sau đó còn là tiếng la hét inh ỏi của Ren, hai người này vẫn thế , suốt ngày cãi nhau nhưng khổ nỗi chẳng thể bỏ được nhau, xa nhau  một tí là um cả lên 

- " Tui biết rồi, ông nói nhanh lên , ở đâu ?"- hắn đối với bạn bè lại ấm áp hơn một tí chứ trước mặt người khác lại không khác gì tảng băng ...

-" Ờ...chết rồi ! tui cũng không biết, chuyện này là do Kin phụ trách nha ! "- Kun nói xong tắt máy chuồn lẹ, cẩn thận ông bạn Ken lại hét vào mặt 

Mắt hắn chuyển sang màu đen, không biết ở đâu mà còn muốn hắn đi gặp mặt, mấy người này lập kế hoạch với nhau hết rồi mà !

Hắn hí hoáy mở máy gọi cho Kin :

-" Nè, chỗ hẹn ở đâu vậy ?"- hắn hỏi 

-" Ở quán Red Love đó , cuộc hẹn lần này cư xử cho tử tế đó !"- Kin nói ở bên đầu máy bên kia , mặc dù biết chắc chắn hắn sẽ không đồng ý vì biết hắn sẽ chẳng thể nào quên nó nhưng Kin không muốn hắn phải sống cô đơn cả đời, càng nghĩ lại càng đau lòng cho nó ..

-" Ừm"- nói xong hắn tắt máy , phi một mạch đến chỗ hẹn 

Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, sự hiện diện siêu xe của hắn tập trung nhiều ánh mắt còn kinh hơn cả là khi hắn bước xuống, tất cả mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp trai của hắn, hắn vốn dĩ đã đẹp rồi theo thời gian lại càng đẹp trai nam tính , "men lỳ " hơn khiến vô số cô gái ngất ...

 Hắn bỏ qua tất cả cái nhìn của mọi người vẫn tiếp bước về phía trước cho dù đã biết cái kết của cuộc hẹn nó như thế nào rồi !

Hắn đi vào thấy đối diện là tấm lưng của một cô gái, nhìn đằng sau đã có thể đoán chắc là một người đẹp , chắc đằng trước chắc còn đẹp hơn cả..

Nhưng đó là suy nghĩ của những người khác thôi chứ hắn không có tư tưởng đó, trong lòng hắn chỉ có một mình nó , hắn đến đây chỉ là muốn kết thúc nhanh kế hoạch gặp mặt này, quá phiền phức !

-" Chào cô "- hắn tiến đến vẫn tỏ ra vẻ nho nhã nhưng theo phong cách lạnh lùng ...

-" Chào..chào..chào....anh "- cô gái đó ấp úng nói, vẫn còn đang mê man nhìn hắn không chớp mắt, quả thực quá đẹp trai nha !

Cô là con gái của chủ  tịch tập đoàn thực phẩm trong nước , có thể nói là tiểu thư con nhà giàu được bạn hắn mai mối tên là Mai Thùy Dung

Ấn tượng đầu tiên của hắn về cô gái này chính là kinh khủng, sặc sụa mùi nước hoa khiến hắn không thể nào thở nổi, xem ra hắn phải nhanh chóng kết thúc thôi !

Hắn ngồi xuống mang theo tầm mắt của cô gái vẫn đang dán vào mình ..

-" Tôi nói thẳng vào vấn đề, tôi không thích cô cũng chẳng có hứng thú gì lên cuộc hẹn của chúng ta cũng kết thúc được rồi "- hắn mở miệng nói không thể vô tình hơn khiến nhỏ kia phải trợn mắt kinh ngạc, hắn không nói mớ chứ , hắn từ chối cô, từ trước đến gì chỉ có cô từ chối người khác chứ làm gì có chuyện người khác chối cô...

Hắn nói xong toang đứng dậy thì nhỏ vẫn với theo hỏi :

-" Tại sao anh không thể chấp nhận em !"- mắt nhỏ bắt đầu rưng rưng nước mắt " cá sấu " hỏi hắn..

-" Tôi không thích  "- hắn nói xong rồi đi thẳng chẳng thèm ngoái lại, mấy người trong phòng cũng hơi kinh hãi trước độ lạnh lùng của chàng trai trẻ này ..

Hắn lấy xe rồi nhanh chóng rời khỏi để lại sự nuối tiếc cho nhiều người, hắn cầm vô lăng ung dung lái xe, nhưng chợt , một bóng dáng quen thuộc bất ngờ hiện ra trước mặt hắn rồi loáng cái biến mất 

-" Băng...Băng...."- hắn hốt hoảng dừng xe giữa con đường đầy xe cộ bất chấp nguy hiểm , lao nhanh đến chỗ vừa có hình ảnh nó xuất hiện ..

Hắn nhìn nhầm ư ? Không phải, chắc chắn là nó, nó đã quay trở về, trở về với hắn..

Hắn chạy vào trong con phố đông đúc, mặc cho người khác nhìn mình , điên cuồng tìm bóng dáng nó, hắn vừa nhìn thấy nó, thấy mái tóc ngắn quen thuộc, nhưng sao loáng cái đã biến mất ..

Ông trời thật trớ trêu, nó xuất hiện nhưng sao không cho hắn gặp nó..

Đi được một quãng bỗng có đứa bé , trên tay cầm một sợi dây chuyền đến kéo áo hắn nhét vào tay hắn rồi bỏ chạy để lại hắn đứng đó ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng khi đã nhận ra rồi khiến hắn không khỏi xúc động cũng như căm tức lại vừa mừng rỡ ..

Sợi dây chuyền này là vật đính ước của hắn và nó , bên trong có một bức ảnh cũng  chính là vật khiến hắn nhớ lại nó, bây giờ quay trở lại cũng nghĩa là nó đã về, thực sự Băng của hắn vẫn còn sống và chuẩn bị trở về bên hắn ...

Hắn vừa mừng rỡ lại vừa điên cuồng hơn , rốt cuộc nó muốn hắn phải sống như thế nào khi chốn tránh hắn , tại sao ?

Mưa rơi, hắn bước đi trong cơn mưa, thân hình cao ngất cũng lộ ra khiến không ít người đứng đó say đắm , có người còn lấy máy ảnh ra chụp nhưng đằng sau đó có một đôi mắt vẫn đang dõi theo hắn mang theo những giọt nước mắt ..

-" Ken...Ken..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: