Chương 99
Thần Dực đứng trước cửa, mấy tên vệ sĩ khác cũng đứng chờ ở đấy. Chẳng hiểu sao nãy giờ anh cứ cảm thấy là lạ thế nào, dường như có gì đó rất nguy hiểm đang đến gần.
Ting...
Thang máy mở cửa, lưu đạn khói đột nhiên bay ra.
Thần Dực giật mình, " Nguy hiểm."
Đạn bay trong màn khói trắng, những người khác không kịp phản ứng, trúng đạn không ít.
Thần Dực ôm lấy bả vai của mình, máu từ khoé miệng chảy xuống cằm.
" Bạch Dực, cậu vẫn chẳng tiến bộ hơn trước là bao." Có tiếng nói cao ngạo mang chút mỉa mai lẫn trong màn khói.
Thần Dực tái mặt, anh biết, người này là ai rồi... Chỉ có hắn, chỉ có hắn mới đạt tới cảnh giới bắn súng cao như vậy.
" Dạ Minh, tên chết tiệt." Thần Dực nghiến răng.
Khói trắng tản đi hết, Dạ Minh tay cầm khẩu súng lục bước ra từ thang máy.
" Lần này là ai phái anh? Vearly?" Thần Dực ánh mắt lạnh lùng nhìn, viên đạn bắn này không thể khiến anh mất mạng nhưng trong đó lại có con chip vô hiệu hoá cơ vận động, bây giờ, tay phải anh đã mất đi cảm giác. Nhưng tay trái anh vẫn hoạt động được, anh khó khăn đưa lên vạt áo của mình, ấn vào chiếc cúc truyền tin.
" Không, Vearly và tôi đã hết giao ước rồi, lần này, kẻ phái tôi đến, là tiền." Dạ Minh cười, khẩu súng lục chĩa thẳng vào thái dương của Thần Dực.
" Xem này, Bạch Dực, đệ nhất sát thủ của thế giới ngầm, bây giờ chật vật khốn khổ." Dạ Minh cười cười.
Thần Dực nhìn anh ta, cười nhạt, " Hầy, từ khi rời khỏi Hắc Đế, tôi cũng tàn phế gần hết rồi."
Dạ Minh chẳng nói gì tiếp cả. " Đừng lo, tôi sẽ không giết anh đâu, bởi vì, tôi còn phải nhờ anh làm hộ một chuyện."
Đoàng...
Ngực trái của Thần Dực bị một viên đạn bắn vào. Máu chảy không ngừng.
"Cố cầm cự đi nhé, nửa tiếng là được." Dạ Minh cười.
Chí Mẫn nhìn thấy chiếc vòng tay liên lạc của mình bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn đỏ, biểu thị nguy hiểm. Cậu lo lắng.
" King kong..." Chuông cửa kêu lên, bảng điện tử phát ra thanh âm, " Phu nhân, là tôi, Thần Dực đây."
Chí Mẫn lòng bấn loạn, cậu đã nghe thấy thiết bị biến đổi giọng nói, cậu không chắc chắn được người này có phải là Thần Dực hay không.
" Phu nhân, mở cửa gấp cho tôi, thiếu gia trên đường đi đã bị sát thủ ám sát, bây giờ sống chết chưa rõ." Ngoài cửa, vẫn là âm thanh dồn dập.
Tay của cậu run lên, nhưng cậu vẫn quyết không mở cửa.
" Phu nhân!" " Thần Dực" vẫn kêu lớn.
Sau đó, là sự im lặng tới lạ lùng, một tiếng cười khẩy nhạo báng.
Cánh cửa tự động mở ra, Chí Mẫn kinh ngạc.
"Ưm." Người kia bắn một thứ gì đó về phía cậu, khiến cả cơ thể cậu mất đi cảm giác, ngã khuỵ xuống.
Giày da dính máu ung dung đi tới, bàn tay lạnh đặt lên mắt cậu, " Chí Mẫn , ngủ một giấc dài đi."
Chút ý thứ cuối cùng của cậu dần mất đi, chỉ thấy mờ mờ một thân ảnh nằm trong vũng máu.
Dạ Minh bế cậu lên, nhìn Thần Dực cả người đầy máu, giọng điệu trào phúng, " Nhắn tới hắn, mạng đổi mạng."
....
Chí Mẫn mờ mờ tỉnh dậy, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Cậu vẫn còn nhớ rõ những hình ảnh khủng khiếp ấy, Thần Dực nằm trong máu, những người khác cũng vậy.
Còn kẻ đánh thuốc mê cậu, dù ý thức không rõ ràng nhưng cậu vẫn hình dung được, Dạ Minh Thụ, hay nói đúng hơn là Dạ Minh.
Cả người cậu, không cử động được, tay chân đều mất đi cảm giác. Đôi mắt, không thể nhìn thấy gì cả.
" Krisen phu nhân." Một giọng nói lạnh lùng từ phía nào đó cất lên.
Hình như cậu đã từng nghe thấy giọng nói này.
" Anh là ai?" Cậu mấp máy hỏi.
" Tôi ư? Ừm... William."
Cả người Chí Mẫn run lên. Người này, cậu vẫn nhớ, nụ cười đầy giễu cợt đó.
" Không thắc mắc tại sao tôi lại bắt cóc cậu ư?" William đi tới giường, nhìn người con trai với đôi mắt trống rỗng kia, ngón tay giơ xuống chạm vào cổ của cậu, cảm nhận được hơi thở dồn dập.
" Vì tôi là Trịnh phu nhân." Chí Mẫn trả lời chắc chắn.
William mỉm cười, ngón tay di chuyển lên cằm của cậu, " Bingo."
" Thực ra thì tôi đã định giết cậu từ lâu rồi nhưng vì trong tay của Erik đang nắm giữ một người quan trọng nên tôi đành phải tha mạng cho cậu." William kéo cái ghế ngồi xuống, vẫn tiếp tục nói chuyện với cậu.
" Tình nhân của anh ấy đúng không?" Chí Mẫn cười khẩy.
" Thật là một người thú vị." William cười nhẹ, đôi mắt sâu vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu.
Chí Mẫn này rất thú vị, biết bản thân mình bị mất đi khả năng cử động và thị giác vậy mà vẫn bình tĩnh được, không tồi.
" Anh định lấy tôi ra làm điều kiện uy hiếp?" Cậu lạnh nhạt hỏi.
" Nếu đúng vậy thì sao?" William nói bằng cái giọng đùa đùa, nhưng ý tứ thì không như vậy.
" Tôi nghĩ anh thành công rồi đấy." Cậu bình tĩnh nói, giống như đây là một cuộc hội đàm vậy.
William càng ngày càng có chút hứng thú, hắn đưa tay lên đôi mặt cậu, lấy kính áp tròng ra, trả lại thị giác cho cậu.
Chí Mẫn bị ánh sáng bất ngờ khiến mắt không thích ứng được.
" Bây giờ thì chúng ta có thể nhìn nhau nói chuyện rồi." Chiếc giường tự động nâng cao lên.
William kéo cái ghế ngồi đối diện với cậu.
"Phác Chí Mẫn, cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ đối xử tốt với cậu, không đe doạ, không uy hiếp, không tra tấn, hãy xem như đây là một buổi dạo chơi không có mục đích đi." William thản nhiên nói với cậu.
" Vậy anh vẫn là nên gỡ hết mấy cái thiết bị ở gân tay và gân chân tôi ra đi chứ." Chí Mẫn nói.
William cười nhạt, lấy cái điều khiển từ trong túi áo ra, tắt các con chip nhỏ kia.
" Chúng ta vẫn còn chơi từ từ." William đứng dậy rời khỏi phòng.
Chí Mẫn cuối cùng cũng thả lỏng được, cậu đẩy mạnh chăn ra.
Không biết, nơi đó, mọi chuyện như thế nào....
———
Khi Trịnh Hạo Thạc nhận được tin cấp báo thì đã muộn, Thần Dực đang thoi thóp giữa vũng máu, nhìn thấy anh tới, cố gắng nói với anh: " Thiếu gia...là Hắc Đế...bọn chúng...bắt...phu...nhân."
Trịnh Hạo Thạc thần sắc tối tăm, " Gắng chút, đi cấp cứu."
"Xin...lỗi, không bảo vệ...được..."
" Không phải lỗi của cậu." Trịnh Hạo Thạc trấn an Thần Dực nhưng sắc mặt của anh đã biểu thị sự tức giận tột độ.
Trực thăng đã chờ ngoài, Thần Tự khiêng Thầm Dực lên cáng, chuyền sang trực thang.
Trịnh Hạo Thạc tay nắm chặt, khuôn mặt vì phẫn nộ mà gân nổi lên.
Bắt đi vợ hắn, giết người của hắn... Được lắm....
" Thần Tự, gọi người ở Mĩ về đây, lần này, chết cũng phải xử sạch." Anh lạnh lùng nói.
Thần Tự gật đầu. Vị huynh đệ vào sinh ra tử với anh bây giờ mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, tất cả đều là vì bọn kia. Nhất định, sẽ báo thù.
"Trịnh Hạo Thạc , Mẫn ca có xảy ra chuyện gì không?" Lâm Tể Phạm gọi điện thoại đến, giọng điệu phẫn nộ.
" Bọn chúng bắt đi rồi." Thanh âm không độ ấm của Trịnh Hạo Thạc rét run.
"Kim Hữu Nghiêm và Bambam xảy ra chuyện rồi." Lâm Tể Phạm nói, " Hữu Nghiêm và Bambam hiện đang cấp cứu, nhưng mà cậu ta đã truyền tin tới cho tôi, Mẫn ca, là mục tiêu của chúng."
Choang....
Trịnh Hạo Thạc đạp vỡ cửa kính, mặt ác liệt, " Ta nhân nhượng thì bọn chúng càng quá quắt, lần này, trực tiếp tấn công. Hoàng gia Anh kệ mẹ nó, đụng tới người của tứ đại gia tộc, chỉ còn đường chết."
" Bên Chấn gia, không biết ra sao..." Lâm Tể Phạm đột nhiên nhớ tới.
" Cậu hỏi đi." Trịnh Hạo Thạc nói rồi tắt máy.
Mẹ nó...
Muốn chơi với ông ư, được, ông chơi với chúng mày!
Trịnh Hạo Thạc kích động nhấn gọi một dãy số, " Nói cho Bà biết một điều, lúc trước, nể hắn mang một phầm dòng máu quyền quý của hoàng gia nên tôi tạm tha nhưng bây giờ, đừng hi vọng tới điều đó, dắt lỗ tai chó nghe rõ đi, chuẩn bị một cái quan tài và đất trống sớm đi. Chính tay tôi, Trịnh Hạo Thạc này sẽ đưa hắn xuống đó. Nhớ cho kĩ, Nữ hoàng Anh quốc ạ... Đứa cháu hoàng tử của bà, chết."
———
Tác giả: hà, đây chỉ là một phần của biến cố thôi, vẫn còn là màn dạo đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top