Chương 77
Trịnh phu nhân nghe tin Chí Mẫn trở về thì đã hứng khởi gọi điện bảo cậu tới Trịnh gia. Chí Mẫn nhận lời về cậu cảm thấy hai bà mẹ chồng của mình rất giống nhau, đều thân thiện.
"Chí Mẫn, sao con gầy như vậy?" Tôn Lệ vừa nhìn thấy cậu thì đã ngạc nhiên nói.
"Có phải tiểu Thạc không chăm sóc cho con không? Mẹ nhất định sẽ mắng nó." Tôn Lệ tức giận.
Chí Mẫn nhanh chóng nói, "Không phải đâu ạ, Hạo Thạc chăm sóc con rất tốt, chỉ là con hơi kén ăn."
Tôn Lệ nghe vậy thì yên tâm hơn, ít ra thằng con trời đánh của bà không có đối xử tệ bạc với con dâu. Bà thở dài, cầm tay Chí Mẫn ngồi xuống ghế.
"Mẹ nghe nói con tới Anh để thăm bà Emma. Bà ấy có làm gì con không?" Tôn Lệ ân cần.
Về chuyện cậu trúng độc, rất ít người biết được, Trịnh Hạo Thạc không tiết lộ cho người ngoài nên Tôn Lệ cứ tưởng cậu đi ra mắt bà mẹ chồng khác.
"Bà ấy rất tốt." Chí Mẫn cười.
"Vậy là được. Bà ấy đối xử tốt với con là ta yên tâm." Tôn Lệ hài lòng, thở phào.
Chí Mẫn cảm thấy hình như bà mẹ chồng Trung Quốc của cậu chẳng có địch ý gì với bà mẹ chồng hoàng gia. Ít ra thì cũng chung một chồng phải tranh cãi nảy lửa chứ.
"Tiểu Thạc ở đó cũng không có xung đột với Emma chút nào phải không?" Tôn Lệ hỏi.
Ngoại trừ lần cậu thấy anh bực bội đi ra khỏi căn phòng thí nghiệm kia ra thì chẳng có gì cả. Quan hệ của hai người kia lúc nào cũng xa nhau.
"Không ạ."
Tôn Lệ gật đầu, "Thế thì tốt. Hai mẹ con bọn họ vẫn là nên gần gũi với nhau chút."
"Con biết không, hai mươi năm trước, lần đầu tiên ta gặp tiểu Thạc thì nó vẫn luôn lạnh lùng, hầu như không nói điều gì cả. Ngày nào cũng đi học, ăn cơm, ngủ nghỉ, chẳng giao tiếp gì với mọi người. Ta biết đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi, biết nhận thức thì chắc chắn nó sẽ hiểu được cuộc hôn nhân thất bại và nảy nửa của ba mẹ nó cho nê chịu ảnh hưởng nặng nề." Tôn phu nhân hơi buồn buồn khi nhắc tới quá khứ.
"Đỉnh điểm là khi tiểu Thạc mười lăm tuổi, nó đã tự sát. Ta còn nhớ ngày đó, máu chảy lênh láng khắp sàn nhà, cổ tay bị nó rạch cho thê thảm. Vào cấp cứu thì gần như sắp đứt hơi. Vì việc đó mà Trịnh Tuấn đã tự trách bản thân rất nhiều. Mấy ngày nó hôn mê, khi chăm sóc nó, thỉnh thoảng ta nghe thấy nó nói mớ gọi mẹ, ta cũng là mẹ, ta hiểu được cái tiếng gọi thiêng liêng ấy. Thạc chưa bao giờ gọi ta là mẹ, lúc nào cũng dì Tôn. Khi nó tỉnh lại, ta quát nó một trận tơi bời rồi khóc lóc ôm nó." Tôn Lệ gạt giọt lệ trên mắt.
"Con có biết khi ấy tiểu Thạc đã nói với ta điều gì không? Nó bảo rằng cô không phải mẹ ruột của nó nhưng sao lại khóc và quát nó." Xúc động nghẹn ngào hiện lên trên đôi mắt của bà.
"Ta nói rằng ta vẫn luôn coi tiểu Thạc là con ruột, chưa từng ghét nó. Tiểu Thạc nghe vậy thì òa khóc ôm cô, cháu có hiểu được cái cảm giác ấy nó như thế nào không? Xúc động khôn cùng. Một đứa trẻ giấu mình trong vỏ bọ cuối cùng cũng chịu thoát xác. Khi nó gọi cô tiếng "mẹ" đầu tiên, cô cả thấy rất hạnh phúc. Kể từ đó, tiểu Thạc trở nên hòa đồng hơn, tuy bề ngoài thì lạnh lùng nhưng đã thay đổi hẳn. Lúc trước, Hải Nhân chẳng bao giờ dám lại gần tiểu Thạc thế mà chỉ một thời gian sau hai đứa nó quậy nát cái nhà này. Năm tiểu Thạc 16 tuổi, nó nhận được học bổng của MIT (*) cùng với Lâm tiểu tử và Chấn đại tiểu tử kia, nó mừng lắm. Trước khi đi còn lo lắng Hải Nhân ở nhà không ai chơi cũng. Nó mới đi một tháng mà gọi điện về nhà 204 lần chỉ để hỏi thăm Hải Nhân." Nhắc tới đây, nụ cười trên mặt của Tôn phu nhân ngày càng đậm.
Trịnh Hạo Thạc, không ngờ anh cũng có cái thời ngây ngô thế. Lúc cậu đi học đại học còn chẳng nhớ nhà thế, mỗi ngày gọi một lần thôi.
"Mười năm trước, tiểu Thạc mới trở về. Cũng từ đây bi kịch đã bắt đầu. Ba mất, người yêu phản bội, nhân cách mới tung hoành áp lực từ công việc ở Bạch đạo và Hắc đạo khiến nó lại trở lại thàng đứa trẻ của năm 14 tuổi. Cho đến một ngày, nó trở nên khác lạ. Nó thường hay tới nghĩa địa vào lúc trời sầm tối. Ta hỏi nó thì nó bảo ở đó có thiên thần. Nghĩa địa thì làm gì có thiên thần, ta nghĩ là nó bị điên rồi. Nguyên lai là nó đã gặp một chàng trai ở nghĩa địa, nó thường hay đến đó để nghe cậu tâm sự. Ta lén lút điều tra thì mới biết đó là xon, vị hôn thê của tiểu Thạc.
Chí Mẫn mỉm cười, cậu cũng đã từng hiểu lầm rằng anh yêu người khác nhưng quanh đi quẩn lại một vòng cậu lại là người anh yêu.
"Tôn tỉ tỉ xinh đẹp mĩ miều ới ời ơi." Tiếng nói ngọt như mật của ai đó cắt đứt mạch vỡ câu chuyện.
Chí Mẫn nghe xong thì sởn da gà.
Trịnh Hải Nhân nhìn thấy cậu thì ngạc nhiên, "Ông anh ở đây làm gì vậy?"
"Ai cho con nói vậy với anh dâu hả?" Tôn Lệ không hài lòng với Trịnh Hải Nhân.
Trịnh Hải Nhân cười khổ, chỉ tại hắn sinh sau ông chú này ba tháng nên đã nhảy xuống hàng em, ông chú này lấy anh của hắn nên lại lên tít trời mây.
"Anh dâu thân mến, anh tới đây làm gì ạ?" Trịnh Hải Nhân kính cẩn.
Chí Mẫn bụng miệng cười. Tên nhóc này quá thú vị!
"Nhà là nhà của anh, anh tới lúc nào thì chú quản sao?" Tôn Lệ đã thay lời cậu.
Trọng Hải Nhân không nói gì, Tôn tỉ tỉ không dễ chọc.
"Nói đi, anh lại muốn gì hả?" Tôn Lệ nắm lòng được hết chiêu bài của Trịnh Hải Nhân.
"Tôn tỉ tỉ vẫn luôn hiểu người ta. Hôm bữa tỉ tỉ tịch thu thiết bị nghiên cứu phóng xạ của người ta, bây giờ có thể trả chưa ạ?" Trọng Hải Nhân ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Phóng xạ ư? Sao thằg nhóc này lại có cái thứ đồ đó chứ. Chí Mẫn nghĩ thầm, trước đây cậu đã từng được xem nghiên cứu phóng xạ, kinh hãi vô cùng.
"Không trả là không trả. Thứ đồ đó con đừng hòng mà xin mẹ." Tôn Lệ mặt vẫn lạnh tanh.
Trịnh Hải Nhân rời ánh mắt sang Chí Mẫn, ngụ ý là làm lung lay ý chí của Tôn tỉ tỉ.
"Đừng có đánh ánh mắt nhiều, hỏng giác mạc đấy." Tôn tỉ tỉ vẫn rất tỉnh.
Chí Mẫn đàng cười trừ.
Điện thoại reo. Chí Mẫn nhìn người gọi đến, nhỏ giọng nghe máy.
"Bà xã, anh nhớ em." Chí Mẫn bất cẩn bật loa ngoài thế là tất cả mọi người đều nghe được thanh âm nịnh nọt của Trịnh Hạo Thạc.
"Ôi trời con trai cưng của tôi." Tôn tỉ tỉ nghe được tiếng con trai thì mừng rỡ.
"Tôn tỉ tỉ." Trịnh Hạo Thạc nghe được tiếng mẹ, cũng trả lời lại.
"Chí Mẫn đang ở chỗ mẹ." Tôn tỉ tỉ nói.
Trịnh Hải Nhân đen mặt, tại sao anh nói "Tôn tỉ tỉ" thì không có phản ứng mà cái tên người ngoài hành tinh kia chỉ nói một câu mà mặt mày đã rạng rỡ vậy.
"Mẹ chăm sóc con dâu mẹ chu đáo vào nhé!" Trịnh Hạo Thạc dặn dò.
"Tôi còn chưa hỏi tội anh vì sao để con dâu bảo bối của tôi gầy đi."
"Vận động nhiều quá." Trịnh Hạo Thạc mặt dày vô sỉ nói.
Tôn tỉ tỉ nghe xong thì mất sáng hẳn còn Chí Mẫn muốn đào một cái hố để chui vào.
Trịnh Hải Nhân không chịu nổi rời đi.
"Khụ khụ, hai đứa dù sao cũng nên chú ý an toàn." Tôn Lệ nhẹ nói.
"Người ta an toàn lắm đấy chứ." Thanh âm cười cợt của Trịnh Hạo Thạc khiến cho Chí Mẫn càng thêm đỏ mặt.
Thạc ca, rốt cuộc dây thần kinh xấu hổ của anh bị đứt rồi sao?
"Thôi, mẹ cho con gặp bà xã với."
Tôn Lệ cười cười, đưa máy cho Chí Mẫn rồi trả lại không gian cho đôi vợ chồng.
"Có chuyện gì?" Cậu hằng giọng.
"Nhớ anh không?" Trịnh Hạo Thạc dịu dàng hỏi.
"Không nhớ." Cậu dứt khoát trả lời.
"Thôi nhớ thì cứ nói đi, giấu diếm làm gì. Có phải đêm nào cũng ôm gối nhớ về anh không?" Mặt đã dày thì muôn đời vẫn dày.
"Đêm nào em cũng gắn ảnh anh trên tường rồi dùng khi tiêu đâm thẳng."
"Chả trách anh ngủ không yên giấc, trong đầu lúc nào cũng hiện ra hình ảnh em vừa ném phi tiêu vừa nói nhớ anh."
Qua đây tôi cũng xin trịnh trọng thông báo, Thạc đại gia đã bị hỏng dây thần kinh rồi.
"Lạy hồn."
"Anh ngày nào cũng nhớ em. Nhớ em nhiều lắm." Thạc ca nghiêm túc nói.
Chí Mẫn xúc động, "Thực ra thì có hơi nhớ."
"Chỉ cần em nhớ là trái tim anh đã ấm rồi."
"Trái tim lúc nào chả ấm." Đừng có sến sẩm với bác sĩ nha.
"Nghĩ tới em là anh đã như axit sunfuric gặp nước."
"Sao anh chưa chết?"
Thạc sến sẩm tắt ngòi. Vợ anh không thể lãnh mạn được.
"Ba ngày nữa ta về, nương tử ở nhà nhớ chờ ta, đừng hồng hạnh vượt tường." Trịnh Hạo Thạc nản chí.
Chí Mẫn rất vui khi nghe tin anh về nhưng giọng điệu thì vẫn không đổi, "Ta vốn dĩ đã vượt tường."
"Hồ cá nhà anh lâu rồi chưa có gì vào bụng cả." Thạc vẫn rất soái.
"..."
"Cơ thể đã không còn đau nữa đúng không?" Thạc ân cần hỏi.
"Không còn."
"Giữ gìn sức khỏe chờ anh về!"
(Anh về làm gì mà cần giữ gìn sức khỏe khỏe vậy *cười*)
Tôn tỉ tỉ không nhịn được cười khẽ, con trai và con dâu của bà quá ngọt ngào mà.
"Tôn tỉ tỉ, nghe trộm người khác là không được nha." Trịnh Hải Nhân đột nhiên nói.
Tôn Lệ hốt cả hền, giật nảy, vuốt vuốt ngực.
"Có tật thì giật mình mà." Trịnh Hải Nhân cười rồi rời đi.
Quái lạ, rốt cuộc Tôn tỉ tỉ là mẹ hay thằng nhãi ranh này là mẹ vậy!
--------------
Viện công nghệ Massachusetts (tiếng Anh: Massachusetts Institute of technology hay MIT) là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thàng phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vậy lý, kĩ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học và quản lý.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top