Chương 115
Nhân sinh ở đời, đôi khi chậm nhau một phút thế nhưng phải mất trăm năm để gặp lại.
———-
Las Vegas là nơi nổi tiếng với những thú vui tiêu khiển hàng đầu thế giới. Vỏ bọc hào nhoáng của nó toát lên ngay cả từ chiếc đèn cửa tiệm của mình. Đêm xuống, cuộc sống của người nơi đây mới chính thức bắt đầu.
Heaven Casino chính là một trong những sòng bạc nổi tiếng ở nơi này. Phí vào cửa của nó đã đắt, tiền đặt cược lại càng khủng hơn.
Tuy nhiên bây giờ ở nơi này lại đang diễn ra một trận cược thú vị.
Chí Mẫn trên tay cầm ba quân bài, ánh mắt gợi tình nhìn người đối diện.
Trịnh Hạo Thạc một thân tây trang nghiêm túc, khí chất vương giả tựa bậc đế vương ung dung nhìn cậu.
Bên cạnh là Phác Chính với ánh mắt kì quái, nhìn hai người kia.
Mà hai anh chàng ngoại quốc còn lại thì không thể theo được tiền cược khủng nên đã bỏ bài.
" Anh có muốn tăng tiền cược không?" Chí Mẫn hỏi Trịnh Hạo Thạc.
Dealer nhìn cậu, cảm thán, " Phác thiếu gia quả đúng thật là một Aggressive.*"
* Aggressive: Từ để chỉ người chơi hiếu chiến, có xu hướng đặt cược/nâng cược thường xuyên.
Trịnh Hạo Thạc nhíu mày nhìn cậu, đẩy hết đống chip ở chỗ mình vào.
" Đương nhiên, chẳng phải nói là thắng thì được một đêm trăng hoa cùng cậu sao? Người đẹp thế này thật không nỡ." Hắn đưa điếu thuốc lên hút một hơi, ánh mắt như đao sắc nhìn cậu.
" Trịnh Hạo Thạc all-in.**" Dealer thông báo lớn.
**All-in: Khi một người chơi all-in thì có nghĩa anh ta đặt cược hết số tiền/chip hiện có trên bàn.
Chí Mẫn cười nhẹ, cũng đẩy hết số chip của mình vào, " Theo cược."
" Trịnh tiên sinh, anh nhớ nhé, nếu như tôi thắng, anh phải gỡ chiếc nhẫn trên tay này xuống cho tôi." Chí Mẫn giơ tay lên, ánh mắt nhìn về chiếc nhẫn nơi ngón áp út của mình, môi đỏ khẽ nói.
Trịnh Hạo Thạc vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cầm ly rượu lên uống.
" Lật bài!" Dealer vừa nói xong thì bài trên tay cả hai lần lượt hạ xuống.
Người xung quanh ngạc nhiên, bọn họ không ngờ được.
————
" Phác Chí Mẫn, làm như vậy thì em sẽ hạnh phúc sao?" Trịnh Hạo Thạc đuổi theo thân ảnh quyến rũ của cậu, thét lớn.
Chí Mẫn dừng chân lại, cười như không nói với anh, " Trịnh tiên sinh, tôi chính là hạnh phúc chết đi được."
Trịnh Hạo Thạc không nén nổi cơn giận, ép cậu vào tường, hung hăng hôn lên môi cậu.
Bốp...
Một cái tát giáng thẳng xuống bên mặt anh, hằn lên đó dấu bàn tay đỏ.
Chí Mẫn tức giận đẩy anh ra, " Trịnh tiên sinh, chẳng phải điều anh muốn là tôi sống hạnh phúc hay sao? Bây giờ tôi chính là đang tìm hạnh phúc cho mình, làm ơn hãy cút ra khỏi cuộc sống của tôi."
Trịnh Hạo Thạc ngỡ ngàng, từng lời của cậu chính là mũi dao đâm vào tim anh. Đúng vậy, cậu hạnh phúc là điều mà anh muốn, cớ sao nhìn cậu đưa tay về phía anh bắt anh tháo nhẫn ra, anh lại không cam lòng. Ván bài của hai người, đó chính là tiền cược.
Tại sao lại như thế này cơ chứ, khoảnh khắc chiếc nhẫn kia bị anh tháo ra, trong lòng anh như mất đi lí trí, cơn giận bùng lên, anh chính là sợ, sợ cậu bỏ rơi anh.
" Tôi đã cho mình một cơ hội, nhưng chính anh là người phá nát nó. Trịnh Hạo Thạc, trên đời này không có hối hận." Chí Mẫn nói.
Tay Trịnh Hạo Thạc nắm chặt lại, anh trút hận vào bức tường, khớp tay bị chấn động, máu chảy ra, nhưng nỗi đau ấy vẫn chẳng hề gì với anh. Là anh đẩy cậu đi, là anh khiến sự việc nên nông nỗi ngày hôm nay.
" Trịnh Hạo Thạc, tình yêu của chúng ta cũng chỉ là ván bài, tôi đặt toàn bộ tình cảm của mình vào đó, anh cược sự chung tình mười năm của mình nhưng đến cuối cùng, người chiến thắng đều không phải ai trong số hai ta bởi vì anh là người đã lựa chọn bỏ bài. Cho dù tôi có thắng cũng chẳng thể hạnh phúc nổi bởi suy cho cùng, cuộc sống tôi vì anh mà tốt đẹp." Chí Mẫn nhàn nhạt nói rồi quay lưng rời đi, hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng mỏng, để lộ hình xăm nổi bật nơi tấm lưng trắng nõn.
Bạch Niên Vũ nhìn theo cậu, ánh mắt chìm lên hình xăm đó.
Ba anh đã từng nói: " Bướm đêm và anh túc chính là hai thứ ngu xuẩn nhất, tựa như tình yêu nam nữ vậy. Anh túc biết bản thân mình có độc, muốn để bướm không đụng đến mình lây độc nên bày ra bộ mặt hiểm ác của mình để bướm đêm từ bỏ ý định. Nhưng bướm đêm lại không chịu, dẫu biết bản thân có thể chết mà vẫn cứ chúi đầu về phía anh túc. Một vòng loanh quanh như thế, cư nhiên cũng chỉ là câu chuyện về hai kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng."
Trịnh Hạo Thạc cười khẩy, một vòng như vậy, hoá ra anh và cậu cũng chỉ là hai kẻ điên rồ trong tình yêu.
Anh sải bước nhanh về phía cậu, vòng tay ôm lấy thân hình của cậu, nhẹ giọng, " Anh sai rồi, không nên làm tổn thương em."
Chí Mẫn cứng đờ người, trong lòng không nhịn được mà vui sướng, cá cắn câu rồi. Tuy nhiên giọng điệu vẫn có chút lạnh lùng, tay vẫn giả bộ đẩy anh ra.
" Buông ra!"
" Không buông."
" Buông."
" Không."
" Vậy nói xem anh sai ở đâu?"
" Anh sai rồi, anh lỡ yêu em mất rồi Chí Mẫn à! Em biết không, em mãi là sự tiếc nuối của lòng anh. Trong biển người mênh mông, quay đầu lại, nụ cười đẹp nhất vẫn là em. Anh đợi nắng, đợi gió, chẳng bằng đợi em cười." Trịnh Hạo Thạc sến sẩm nói.
" Cho nên?" Chí Mẫn vẫn không hài lòng.
" Làm ơn hãy ở bên cạnh anh."
Chí Mẫn xoay người lại, đẩy anh vào tường, thực hiện nụ hôn lúc nãy còn chưa thực hiện được.
"Trịnh Hạo Thạc, tại sao tin nhắn cuối cùng anh gửi em trước khi anh biến mất năm tháng trước, lại là câu nói đó?" Chí Mẫn dựa vào người anh, hỏi.
Trịnh Hạo Thạc mỉm cười nhẹ, " Bởi vì Chung Quốc từng nói rằng em chỉ yêu người nào nói với em câu đó"
Chí Mẫn đột nhiên nhớ, rất lâu về trước, cậu, Chung Quốc và Quan Nhĩ đã tranh cãi nảy lửa về tình yêu, cuối cùng cậu tự cho bản thân mình một tiêu chuẩn, chỉ cần người nào nó với cô rằng " Em ở bên ai cũng là khoảng trống trong anh" thì cậu sẽ yêu người đó.
" Cho dù em ở bên cạnh ai, hạnh phúc bên người nào mà người đó không phải anh thì đó đều là mất mát của anh. Không thể tạo cho em hạnh phúc là điều mà anh ân hận. Khoảng trống nơi tim của anh vì em mà lấp đầy, em rời đi, anh hụt hẫng, trống vắng. Em ở bên ai cũng là khoảng trống trong anh." Trịnh Hạo Thạc hôn trán coi, nhẹ nói.
Chí Mẫn ôm anh, " Thế mà cho em hạnh phúc ư? Đẩy em ra xa mà cứ luôn vờn vờn trước mặt, có mà anh nguyền em phải nhớ anh mãi."
" Anh bỏ không được em. Năm tháng rời xa em, ngày nào anh cũng phải kiềm chế không được gọi cho em, không được hỏi thăm tin tức về em. Anh tự tập cho mình thói quen ngừng quan tâm đến em nhưng lại không tập nổi bởi yêu em cũng là thói quen mười năm của anh." Trịnh Hạo Thạc thở dài, năm tháng qua anh sống như chết.
" Vậy vườn hoa tử đằng kia thì sao?" Chí Mẫn nhớ ra điều gì, hỏi anh.
" Nếu như anh còn sống mà thoát khỏi cuộc chiến kia thì nó sẽ là nơi tổ chức lễ cưới của chúng ta. Còn nếu như không thể thì..."
Trịnh Hạo Thạc còn chưa nói xong thì đã bị cậu dùng tay che miệng.
" Anh sẽ sống." Chí Mẫn cười nói.
Trịnh Hạo Thạc gật đầu với cậu, " Anh sẽ vì em mà sống."
Chí Mẫn hài lòng, tựa đầu vào ngực anh.
Trịnh Hạo Thạc nhìn cậu, " nếu như anh chết, xin hãy để nơi đó là kỉ niệm tuyệt đẹp của chúng ta, để tình yêu mà anh dành cho em mãi mãi bất diệt" đấy chính là những lời mà lúc nãy anh định nói, chỉ có điều vẫn không thốt ra được.
"Trịnh Hạo Thạc, nếu ngày đó, em không cứu sống anh có lẽ cả đời này của em sẽ chẳng thể hạnh phúc nổi."
"Chí Mẫn, cảm ơn em vì đã chăm chỉ học tập để trở thành bác sĩ giỏi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top