Chương 7 - Kế sách chia tay 7
Việc Doãn Khởi nói muốn mập lên là thật, mặt hàng mà Trịnh chủ nuôi đều là xinh xắn đáng yêu, cho nên cậu muốn làm Trịnh chủ ghét, mặt khác cũng là cân nhắc đến dinh dưỡng của đứa bé trong bụng.
Vì nguyên nhân này, Doãn Khởi quyết định lát nữa món nào cũng phải ăn nhiều một chút, không thể giống như hai ngày trước nữa, kết quả khi chị Lâm đem thức ăn bưng lên, Doãn Khởi lấy tay bốc miếng thịt nếm thử một chút, trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng.
Quả thực rất ngon!
Doãn Khởi sùng bái nhìn chị Lâm: “Chị Lâm, ngồi xuống ăn chung đi.”
Chị Lâm cũng không khách khí, trải qua một phen sống chung chị cũng biết, Trịnh tiên sinh nuôi bảo bối này là hoàn toàn trong sạch, không biết nói láo, hơi ngốc, thậm chí còn rất nghe lời.
Lúc ăn cơm có nói chuyện phiếm, chủ yếu là chị Lâm hỏi Doãn Khởi trả lời, lần này chị Lâm moi được toàn bộ về Tiểu Khởi , khi được biết cậu lớn lên ở viện mồ côi, chị Lâm có chút khó mà tin tưởng: “Thoạt nhìn Mẫn tiên sinh thật không giống, tính cách cậu khá tốt mà.”
Doãn Khởi được khen có chút ngượng: “Là bởi vì ngài viện trưởng ở đó rất tốt, chúng tôi đều rất thích ngài.”
Chị Lâm chỉ ừ một tiếng, thấy ánh mắt Doãn Khởi không lãnh đạm nữa. Doãn Khởi rất thích thức ăn cô nấu, không cẩn thận ăn quá nhiều.
Ăn cơm xong, chị Lâm để Doãn Khởi đi vận động chút cho tiêu cơm. Doãn Khởi đắc ý sờ cái bụng tròn vo của mình, cười giống như một con mèo nhỏ trộm được cá: “Chị Lâm quên là em muốn mập lên rồi?”
Chị Lâm không đành lòng nhìn cậu một cái, muốn nhắc nhở cậu đứa bé Trịnh Hạo Thạc kia đang sủng ái cậu, nhưng hai người cũng không quá thân thiết, cô bối rối một chút nói: “Em ăn nhiều như vậy không sợ tối nay Trịnh Hạo Thạc sẽ tới ?”
Doãn Khởi lắc đầu một cái: “Trịnh tiên sinh sẽ không tới.”
Tính tình Trịnh chủ cậu biết. Toàn là mười ngày nửa tháng mới nhớ tới cậu một lần, việc nhìn cậu hai ngày liên tiếp, làm hôm nay Trịnh chủ không thể nào còn muốn thấy cậu, hơn nữa ngày mai thứ hai, cậu phải học để thi, Trịnh chủ chắc chắn sẽ không tới.
Dù nói sao thì bên ngoài Trịnh chủ còn chuột vàng và chim sẻ mà. Doãn Khởi để chị Lâm đi nghỉ.
Bởi vì ở quán net nửa ngày, thật ra cậu muốn về nhà tắm ngay, nhưng nhà có thêm một người thì không được tự nhiên, cho dù biết chị Lâm sẽ không nhìn thấy, nhưng câụ cũng không dám gỡ bỏ lớp ngụy trang khi có người của Trịnh chủ ở đây.
Cảm giác an toàn của Doãn Khởi rất thấp, vừa vào cửa liền đem cửa phòng khóa trái, cửa phòng tắm cũng khóa thật chặt, đóng hai cánh cửa rồi còn hồi hộp quan sát phòng tắm không có gì khác thường, mới bắt đầu cởi quần áo.
Cởi áo ra, trước ngực Doãn Khởi vẫn còn quấn một vòng băng vải tựa như vải yếm, lúc này băng vải thít chặt lên da tạo thành vệt đỏ, Doãn Khởi từ từ cởi ra, cúi đầu xuống quan sát có bị thương không.
Nơi đó cũng không quá lớn, thậm chí so với phụ nữ bình thường rất nhỏ, nhưng Doãn Khởi lại cảm thấy dư thừa, rất đáng xấu hổ, bởi vì Trịnh chủ thích nơi này, đặc biệt là hút lấy nó. Doãn Khởi xấu hổ học theo động tác của Trịnh chủ, lấy tay đè ép một chút, gương mặt trở nên thuần đỏ.
Doãn Khởi không thích những bộ phận này, nhưng cậu lại không hề cố chấp, dù sao sau này cũng sẽ bỏ đi, bây giờ cậu lại hy vọng nơi này một chút, có thể sinh sữa ra cho đứa bé.
Có sữa a… Phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt.
Tiếp theo còn phải cởi quần, đối với nơi mình tự ti nhất, Doãn Khởi tuyệt đối không cúi đầu nhìn, chẳng qua là vẫn phải tắm thật sạch. Doãn Khởi biết mình không chịu nổi, tắm thật nhanh, cố gắng mặc áo ngủ thật nhanh vào, sợ đối với con không tốt, Doãn Khởi quyết định không băng ngực lại nữa.
Buổi chiều đã chơi trò chơi cả buổi, Doãn Khởi lại thiếu trò giải trí, chỉ có thể trốn vào trong chăn chơi điện thoại di động. Cặp mắt cậu hơi đờ đẫn không mục đích lướt xuống, đột nhiên ngón tay dừng lại. Một lúc sau lại không nhịn được bấm vào weibo của một minh tinh.
Cái đại minh tinh này, tuyệt đối là kiểu một lần là phất lên, kỹ năng diễn xuất không tốt nhưng vóc người lại tốt, bây giờ nhân khí thịnh vượng, tuyệt đối nổi tiếng.
Doãn Khởi thấy weibo mới nhất của hắn là cùng bạn ăn cơm tụ họp, nhưng hiển nhiên lại thiếu đi sự náo nhiệt, càng giống nơi lãng mạn hơn.
Trực giác cho Doãn Khởi biết đại minh tinh kia ở cùng một chỗ với Trịnh chủ.
Đại minh tinh này là chuột lông vàng, đến sau khi cậu ở với Trịnh chủ nửa năm, nghề chính của vị này là ngôi sao, nghề phụ mới là bị bao nuôi, sinh hoạt thật sự rất xuất sắc.
Đại khái là Trịnh chủ thích cá tính tốt bụng sáng sủa dễ ở chung này đi, không giống khi cậu ở cùng Trịnh chủ sống chung trong căn phòng này, ngay cả ra ngoài ăn cùng cũng chưa từng được, nói chi là khung cảnh lãng mạn kia.
Cũng đúng thôi, mọi người khinh bỉ người song tính như thế, có thể nào lại mang ra ngoài cùng chứ?
Trong lòng Doãn Khởi tê tê đau đau, cậu để lại điện thoại di động, lại đưa lưng về phía điện thoại, co người thật nhỏ lại, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Thật khó chịu.
Đột nhiên, điện thoại di động reo.
Điện thoại Doãn Khởi reo được hai ba tiếng, cậu thức thời tắt máy tính, khó chịu với cái điện thoại, nhìn một cái, là Triệu Tân Đức.
Buổi tối Triệu Tân Đức gọi đến cho cậu làm gì?
Doãn Khởi do do dự dự tiếp điện thoại, đối phương trực tiếp miễn chào hỏi, nói: “Mẫn tiên sinh, chị Lâm không còn ở chỗ cậu rồi? Vậy mặc quần áo tử tế, tôi ở dưới lầu chờ ngài.”
Doãn Khởi : “Hả?”
Biết mình lại mang trọng trách, Doãn Khởi lại mờ mịt vừa vội vừa không muốn đi, do do dự dự nhíu chặt chân mày, Doãn Khởi sợ Triệu Tân Đức chờ lâu, thế là ngoan ngoãn đi xuống.
Triệu Tân Đức nhìn thấy cậu thì nhíu mày: “Mẫn tiên sinh sao lại mặc nhiều như vậy?”
Doãn Khởi gật đầu, bởi vì không dùng băng quấn ngực thì cậu không có cảm giác an toàn, cậu chỉ mặc nhiều thêm hai món.
Triệu Tân Đức và cậu bắt đầu khởi hành.
“Chúng ta đi chỗ nào thế?” Đi ra ngoài tìm Trịnh chủ, đó là chuyện chưa từng có, Doãn Khởi cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Triệu Tân Đức biết cậu khẩn trương, cố ý dọa cậu: “Ngài đi thì biết.”
Thân thể Doãn Khởi co rút một cái, quả nhiên khẩn trương hơn.
Trịnh chủ sẽ không… Sẽ không nghẹn quá lâu, muốn chơi NP đi ?
Nếu vậy thì cậu chết cũng không làm,đời này cậu ngoại trừ lúc nhỏ thân bất do kỷ, lớn lên ngoại trừ Trịnh chủ, cậu chưa bao giờ để cho người xem thân thể của mình, cho dù là ngực hay nơi đó đều không được.
Doãn Khởi cắn răng.
Dọc đường đi, cậu toàn suy nghĩ cự tuyệt thế nào, lần này thì dùng cách gì.
Quả nhiên Triệu Tân Đức mang cậu tới khách sạn, đưa cậu đến tầng cao nhất, phòng này hình như là phòng đôi, Doãn Khởi bị trực tiếp đưa vào một trong hai phòng.
Triệu Tân Đức còn nói thêm câu: “Căn phòng này có người, ngài tự hiểu.”
Hô hấp Doãn Khởi cứng lại, đôi mắt nhiễm uất ức, siết chặt quả đấm.
Triệu Tân Đức nhìn Doãn Khởi gõ cửa liền rời đi. Doãn Khởi tức giận đến nỗi quên cả chào Triệu Tân Đức rời đi, cậu không ngại Trịnh chủ có người khác, tình yêu ở bên ngoài cũng không liên quan đến cậu, nhưng không thể làm vậy với cậu!
Còn trực tiếp hầu hạ?
Con mẹ nó tinh lực tốt. Tại sao hôm nay lại xui như thế?
Nghe được bên trong nói đi vào, Doãn Khởi nổi giận đùng đùng vọt vào, vào cửa nhưng không thấy Trịnh chủ đang làm chuyện gì hoang đường, ngược lại người ta ngồi đàng hoàng trước bàn, âu phục phẳng phiu đang dùng notebook nói chuyện làm ăn qua video.
Bởi vì trên người Trịnh chủ phát ra một tầng hào quang cao ngạo hời hợt, lập tức Doãn Khởi bị dọa sợ, do dự hồi lâu cũng không gọi Trịnh chủ.
Đại khái khoảng mười phút sau, Trịnh chủ mới tắt video, gò má lạnh lùng trong trẻo của anh từ từ quay lại, nhìn thấy Doãn Khởi , nhướng mày cười một tiếng: “Là em? Sao tới rồi mà không nói lời nào thế?”
Doãn Khởi còn nghĩ tới con chuột lông vàng kia, không muốn nói chuyện.
Trịnh chủ ngoắc ngoắc tay với cậu: “Tới đây.”
Doãn Khởi không thể từ chối, cậu có cảm giác tối nay Trịnh chủ có chút bất thường, so với hai ngày trước, lại càng có tính xâm lược nguy hiểm hơn. Cậu chậm rãi đi tới, Trịnh chủ để cho cậu ngồi lên đùi của anh, trong nháy mắt Doãn Khởi do dự, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên.
Có thể do cậu ngồi rất chừng mực, ngồi tương đối nhẹ, nhưng Trịnh chủ người ta không công nhận, cười nói: “Ngồi phía trước, dựa vào ta.”
Doãn Khởi cúi đầu dạ một tiếng, thoáng di chuyển về phía trước, cậu lập tức kinh hãi, cậu cảm giác được có một cái gì đó chạm vào cậu.
Trong mắt Trịnh chủ nhiễm ý cười: “Nó nhìn thấy em liền cứng.” Lúc nói tay anh luồn vào trong lớp quần áo, bởi vì Doãn Khởi quấn người thành cái bánh chưng, đưa tay có chút khó khăn, Trịnh chủ cười cười: “Mặc nhiều như vậy làm gì… A, bụng của bảo bối thế nào lại lớn hơn?”
Doãn Khởi trong lòng đang khó chịu, tiếng giận dỗi nhỏ như muỗi kêu: “Em mang thai!” Lời nói ra miệng cậu liền hối hận, sợ Trịnh chủ thật nhận ra cái gì.
Trịnh chủ lại biết con mèo nhỏ của anh ăn nhiều, anh cắn cắn môi Doãn Khởi, tự tiếu phi tiếu thuận hùa theo lời nói của Doãn Khởi : “Mang thai ăn nhiều như vậy, cũng không sợ ép lên đứa bé.”
Doãn Khởi cực kỳ chột dạ, cậu không rõ hàm nghĩa của những lời này, nếu như Trịnh chủ thật sự biết… Không thể nào, người nào cũng biết cách xóa sạch đứa bé, chắc sẽ không “làm” rớt đứa bé.
Doãn Khởi yên tâm, tay Trịnh chủ thực không an phận, đi lên mò tới nơi Doãn Khởi trói băng vải, lồng ngực cười ra tiếng: “Xem ra con mèo Tiểu Khởi này muốn ta làm đến chết, hử?”
Doãn Khởi khẩn trương cúi đầu xuống, nơi đó bởi vì lời một lời của Trịnh chủ, tiểu Khởi Khởi cũng muốn cứng.
Trịnh chủ thấy Doãn Khởi xấu hổ, tay anh từ trong quần áo rút ra, cười híp mắt nhìn Tiểu Khởi : “Mèo Tiểu Khởi, kêu mấy tiếng xem nào.”
Đầu nhỏ của Doãn Khởi cúi càng thấp hơn, môi hồng xấu hổ phun ra: “Meo ~”. Trịnh chủ chưa nói được, Doãn Khởi chỉ có thể tiếp tục meo meo, chẳng qua là cậu thật sự khẩn trương, huyệt nhỏ cũng thẹn thùng chảy nước, làm âm thanh cậu càng ngày càng thấp, càng ngày càng tao, tiếng mèo kêu biến thành tiếng nũng nịu cầu âu yếm.
Trịnh chủ anh thật xấu.
Doãn Khởi nâng con ngươi, ở trong đó chứa đầy bất an.
Một tiếng cuối cùng, “Meo ~ ”
Ánh mắt Doãn Khởi chủ thay đổi, sâu thẳm, đột nhiên chợt nhớ tới, từ cái tư thế này trực tiếp bế Doãn Khởi lên, Doãn Khởi đáng thương bị dọa sợ tim chậm nửa nhịp, chân vội vàng kẹp chặt eo Trịnh chủ, cảm giác phía dưới nóng như lửa đốt.
Đồ háo sắc.
Doãn Khởi sợ hãi nhìn giường, cắn môi muốn cự tuyệt.
Bây giờ cậu là đại nhân, là ba ba, chủ yếu nhất không phải mình muốn hay không, mà là phải bảo vệ đứa trẻ.
Trịnh chủ cười trấn an: “Đừng sợ, ta đã cho người đổi mới tinh, bảo đảm chưa từng có người chạm qua.”
Long Doãn Khởi lại càng hốt hoảng, bị Trịnh chủ đặt lên giường, người ta ngay cả quần áo cậu cũng không muốn cởi hết, tự ý mở nịt da của cậu.
Doãn Khởi gấp đến độ hai mắt ngấn lệ: “Trịnh tiên sinh, ngày mai em còn phải đi học.”
Lần thứ ba bị cự tuyệt.
Thoáng chốc, nhu tình trên mặt Trịnh tiên sinh biến mất không còn chút vết tích, trong mắt lãnh khốc đến độ đóng băng: “ Doãn Khởi , đã quên thận phận đồ chơi của mình?”
Đây là đã thật sự nổi giận, ý tứ là tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.
Doãn Khởi nắm chặt tay, cậu làm sao có thể quên, khi mới ở cùng với Trịnh chủ, cậu vẫn không muốn lộ ra cơ thể của mình, Trịnh chủ đã cầm lưỡi dao sắc bén dạy dỗ cậu. Dạy cậu cái lưỡi dao ấy sắc bén như thế nào, cái loại nguy hiểm lướt qua da đó, quá đáng sợ.
Đoạn thời gian kia cũng là thời điểm điên cuồng nhất, nghỉ hè Trịnh chủ nhốt cậu ở trong phòng, mỗi ngày không cho phép mặc quần áo, khi về đến liền hung hăng làm cậu.
Cho đến nửa năm sau, khi Trịnh chủ có chột lông vàng thì tình huống mới thay đổi.
Mặc dù cho đến tận bây giờ Trịnh chủ không một lần thật sự làm tổn thương cậu, còn thương yêu chu toàn, nhưng cái cảm giác bị người mở ra nơi mình ghê tởm nhất, xấu hổ nhất đó, đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong cậu.
Doãn Khởi đã từng cho rằng mình cả đời mình sẽ không bao giờ đụng đến trái cấm, cậu biết rõ cậu khác với người thường, đến tuổi rồi tiểu jj muốn phóng thích, hoa nhỏ khát vọng bị tiến vào, cả hai dục vọng đều rất muốn, làm cậu tao đến đáng sợ, tuổi thanh xuân của Doãn Khởi lưu lại ấn tượng đầy đen tối, cậu cảm thấy mình thật là bẩn.
Là Trịnh chủ dạy cậu vui vẻ, cũng dạy cậu điều đáng sợ nhất.
Cậu sợ Trịnh chủ, cả ngày lẫn đêm, là phản ứng có điều kiện.
Nhưng nay cậu nhất định phải làm đồ chơi của Trịnh chủ mãi sao? Nhớ tới đứa trẻ trong bụng, chuột lông vàng ở cách vách, trong long Doãn Khởi dâng lên một cỗ dũng khí khó hiểu.
------------------------------🌱--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top