Chap 230 : Tâm tình không tốt


Bây giờ tỉnh táo lại, anh rất hối hận. Cô nhạy cảm như vậy, liệu có vì việc hôm qua mà hiểu lầm anh đối với cô thái độ đã khác trước, lừa gạt cô?
Anh cố hết sức ngồi dậy, đi tới cửa phòng tắm."Chuyện tối hôm qua, anh rất xin lỗi, anh bảo đảm sẽ không xảy ra nữa."
"Ừ! Nước chuẩn bị xong rồi ! Mau tắm đi! Rồi tý nữa còn đến công ty." Cô cúi đầu đi ra ngoài, bị anh giữ lại, vẻ mặt vội vàng."Anh đã nhận lỗi với em rồi, em có thể đừng phản ứng như này nữa được không?"
"Em đã nói rồi, anh có nghe chưa, em không trách anh." Park Ji Yeon vẫn lãnh đạm như vậy nhìn anh mỉm cười, trong mắt cũng không có anh.

". . . . . ." Loại cảm giác này, tựa như từng cú đấm mạnh đánh vào trong không khí, hoàn toàn không trúng mục tiêu, làm Kim Myung Soo cảm thấy lúng túng, cũng không biết nên nói cái gì. Chỉ có thể buông tay cô ra, để cô rời đi.
Cô đóng cửa lại, anh đấm một phát mạnh vào vách tường, trên trán nổi đầy gân xanh.
Anh thật không hiểu, tại sao giữa bọn họ vì sao cứ phải có mâu thuẫn.
Giải quyết lần thứ nhất, sẽ rất nhanh có mâu thuẫn mới. Lặp đi lặp lại, không dứt. Anh còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi là cô, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể lần lượt đi vào ngõ cụt, hành hạ lẫn nhau?
. . . . . .
Vì chuyện này, Kim Myung Soo cả ngày suy nghĩ, buồn phiền, làm cái gì cũng không yên lòng, ruột gan dường như có lửa cháy, đứng ngồi không yên. Rõ ràng nhìn văn kiện, trong đầu lại nghĩ ra tất cả đều là Park Ji Yeon , rất là phiền lòng.
Trên hội nghị, chủ quản (chắc ở đây là giám đốc các công ty con hoặc chi nhánh) đang làm báo cáo, anh đột nhiên hô ngừng.
Từ khi công ty sáng lập đến bây giờ, chưa bao giờ có truyện gì xảy xa, chủ quản cùng quản lý nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
"Mọi người ra ngoài nghỉ ngơi, hội nghị lùi lại một tiếng."
Anh đứng dậy, mọi người không khỏi ngạc nhiên đi ra, trở về phòng làm việc, anh như ngã xuống ghế, buồn phiền nới lỏng cà vạt, nhìn cái gì cũng cảm thấy phiền lòng.

Hyomin rót ly cà phê đi vào, vừa muốn đi ra, lại không nhịn được dừng bước, hỏi: "Là bởi vì Park tiểu thư sao? anh phiền não như vậy. . . . . ."
Kim Myung Soo không trả lời, miệng nhấp cà phê, cảm thấy cực kỳ khổ sở, nhưng lại trả lời khác.
"Khi cảm thấy phiền lòng, nếu cứ giữ lấy sẽ càng buồn hơn, tìm người nói chuyện sẽ thoải mái rất nhiều, anh thấy đúng chứ?"
". . . . . ."
"Mặc dù tôi là thư ký của anh, nhưng cũng là phụ nữ. Về phụ nữ, tôi hiểu hơn tổng giám đốc nhiều!"
Kim Myung Soo đánh mắt ý bảo cô ngồi xuống, một lúc lâu mới mở miệng, đem chuyện tối hôm qua nói một mạch.
"Tôi  thật sự là không hiểu cô ấy đang suy nghĩ gì, nếu như cô ấy tức giận có thể phát tiết ra ngoài, cùng ta tranh cãi. Tại sao lại chịu đựng, giống như bị uất ức cực lớn vậy. Cô ấy nghĩ làm như vậy tôi sẽ thấy tốt hơn? Mà thực ra còn phiền não hơn!"
Anh vẫn giống như tượng đá hoá thạch, vẫn là cấp trên lạnh lùng, thế nhưng khi cùng mình đàm luận về vấn đề tình cảm Hyomin không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ. Tổng giám đốc yêu Park Ji Yeon đến mãnh liệt , thế nhưng cô ấy lại đem biến anh thành một người đàn ông bình thường, cô hâm mộ đến độ có chút ghen tỵ.
Chỉ tiếc, loại may mắn này, cô cầu không được. Chỉ có thể giúp tổng giám đốc một chút, giúp anh hoàn thành ước ước nguyện.
"Thẳng thắn mà nói nếu gặp phải chuyện như vậy, là phụ nữ đều sẽ tức giận."
"Cô ấy tại sao không nói ra?"
"Tính tình Park tiểu thư không phải là dạnh phụ nữ hay sinh sự, cô ấy cho là như vậy không quen! Huống chi, hai người trước đây cãi nhau nhiều lần như vậy, cả hai đều đã mệt mỏi! Nhưng hiện giờ đang là thời kỳ quan trọng, xảy ra chuyện như vậy, quả thật đối với tổng giám đốc rất bất lợi. Park tiểu thư, có thể chạy trốn tiếp lần thứ hai."
Kim Myung Soo nghe được mặt xanh mét, một đấm nện xuống bàn."Không thể!"
"Ngài tỉnh táo một chút, tôi chỉ nói có thể!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chỉ có thể đền bù! Tôi thấy, anh nên mua một món quà tặng nhận tội với tiểu thư đi!"
"Cô ấy lại không thích đồ trang sức."
"Bởi vì đó không phải là anh tự tay chọn lựa! Quà tặng ý nghĩa không phải ở giá trị, mà là ở tấm lòng của người tặng. Bây giờ anh đưa lễ nạp thái (nạp thái: lễ vật, đồ khi cưới mang sang nhà gái xin dâu) cho cô ấy, nhất định sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó dụ dỗ vài câu, là sẽ không sao nữa"
Kim Myung Soo suy nghĩ một chút, "Tan việc cô theo tôi đi mua!"
Cô mỉm cười, "Rất vui lòng."
. . . . . .
Vì sợ tiệm vàng bạc đóng cửa trước khi mua được quà tặng,Kim Myung Soo cố ý cho tan việc trước hai giờ,cùng với Hyomin chọn dây chuyền. Anh biết nàng không thích đồ giá trị, đặc biệt chọn lựa đồ có chút tinh xảo đặc biệt.
Chọn thật lâu, đột nhiên bị một dây chuyền màu xanh biếc như Diamond hấp dẫn, nhìn là đã biết Ji Yeon sẽ rất thích.
"Tôi muốn lấy cái này!"
Diamond xanh biếc được khắc hình một chiếc lá hình dáng đặc biệt , giống như có thể thấy được cả gân lá.

Hyomin cũng rất thích."Cái này rất đẹp, tổng giám đốc ánh mắt thật tinh tường!"
Cả ngày nay, Kim Myung Soo giờ mới thoáng cười, nghĩ đến cảnh Ji Yeon vui mừng lúc nhìn thấy quà tặng, cảm thấy phấn chấn hẳn, không thể chờ đợi được.
Nhưng anh lại không nghĩ đến, Jiyeon  vừa vặn đi ngang qua, thấy cảnh tượng như vậy. Cô cả ngày buồn bực không vui, tâm tình phiền muộn, lại thấy Kim Myung Soo cùng Park Hyomin vừa nói vừa cười, không hề buồn phiền việc ngày hôm qua, rất tự nhiên trong lòng thấy không thoải mái.
Dây chuyền trong tay anh, là mua cho của người nào?
. . . . . .
Kim Myung Soo chở Park Hyomin về nhà, rồi vội chạy về biệt thự.Park Ji Yeon đang ngồi trước gương trang điểm, mặt mày bí xị, không biết lại đang nghĩ cái gì, anh ở đằng sau lưng ôm lấy cổ cô, hôn lên cổ một cái."Anh đã về rồi!"
"Vâng!"
"Sao thế? Vẫn còn không vui chuyện buổi sáng? Anh lần nữa nhận lỗi với em, em tha thứ cho anh, có được không?"  


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: