Chap 223 :
Park Ji Yeon hô hấp khó khăn, hai mắt hồng lên, rất đẹp đẽ. "Buông, buông em ra......."
"Rõ ràng em rất muốn, tại sao phải kiềm nén chứ?" Anh cúi đầu thì thào bên tai cô, hơi thở nóng bỏng, làm cho cả người cô không ngừng run rẩy.
"Thả lỏng đi, anh sẽ làm cho em thoải mái............" Một bàn tay đi xuống, nhẹ nhàng trượt xuống, chuyển động nơi nữ tính nhất của cô.
Cả người Park Ji Yeon run rẩy như bị điện giật, trong cơ thể có một ngọn lửa đang rục rịch bốc cháy, ngọn lửa nóng sắp sửa nổ tung, đang gấp rút muốn thoát ra ngoài. Mặc dù về mặt tâm lý cô vẫn còn bài xích, nhưng cơ thể đã bắt đầu tiết dịch, bán đứng mình từ lâu.
Kim Myung Soo nở nụ cười cực kỳ xấu xa, giơ một bàn tay dính đầy dịch để trước mặt cô. "Nếu em không muốn, vậy đây là gì?"
Park Ji Yeon cực kỳ xấu hổ, sắp chịu không nổi, nhưng ham muốn trong cơ thể cô làm cho đầu cô căng ra, chỉ run nhẹ một cái, hai mắt nhắm lại.
"Yêu tinh bé nhỏ, đừng vội, anh sẽ cho em thứ em muốn........." Kim Myung Soo từ từ cởi thắt lưng ra, vật cứng trong quần lót đã căng phồng lên, kêu gào muốn xông ra.
Mặt Park Ji Yeon đỏ đến tận mang tai, miệng lưỡi khô khan, động tác của anh quá chậm, làm cô muốn điên lên, mất sạch hết lý trí, cho nên mới kêu lên một câu. "Mau.........."
"Em vội đến vậy sao? Yên tâm, anh sẽ cho em!" Anh nở nụ cười quyến rũ, để ơi nơi thơm tho của cô, chôn thật sâu, dịu dàng ra vào. Nhìn thấy dáng vẻ chìm sâu trong bể tình của cô, trong lòng tràn ngập sự kiêu ngạo của đàn ông.
Park Ji Yeon dễ chịu đến mức không biết mình đã bay đến nơi nào, chỉ có thể nhắm mắt lại, phối hợp với anh, cùng anh lên thiên đường.
Khi mọi chuyện lắng lại, hơi thở tình dục dần tan biến, Park Ji Yeon đưa lưng về phía Kim Myung Soo , cánh tay để trên gối tức giận. Cô thật không hiểu, rõ ràng đang cãi nhau, rõ ràng rất ghét anh, rõ ràng cơ thể bài xích anh, sao cuối cùng lại bị anh kéo lên giường làm chuyện đó.
Nếu nói anh ép buộc cũng thì thôi đi, chính mình sau đó còn đáp lại sự nhiệt tình đó của anh, còn rất chủ động, hơn nữa.......... không chỉ một lần! Nghĩ lại thật mất mặt!
Chỉ là, cái thứ tình dục này đúng là bị nghiện muốn chết. Lúc anh lên đỉnh, cô cũng vô cùng sun sướng.
Hơn nữa, anh còn dịu dàng như vậy, để ý đến cảm nhận của cô như vậy, cộng thêm kỹ sảo siêu cấp của anh, làm cho cô một lần rồi lại một cảm nhận được sự sung sướng của đàn bà.
Chỉ nghĩ thôi, bên dưới đã bắt đầu nóng rồi, điên mất.
Kim Myung Soo vươn cánh tay dài ra kéo cô vào lòng, đặt một nụ hôn dịu dàng lê vai cô, "đang nghĩ gì vậy? Còn vương vấn à?"
Cô đỏ mặt, không thừa nhận. "Vương vấn gì chứ.................. do anh ép em.........."
"Em bướng bỉnh có ích sao? Nhìn xem phản ứng lúc nãy của em, còn muốn hơn anh, đừng quên, ai là người hối anh mau một chút........." Kim Myung Soo nở nụ cười cực kỳ gian ác, "lúc nãy em cởi trên người anh, vặn vẹo ra sức như vậy, sự dũng cảm đó giờ đi đâu rồi?"
"Không cho phép anh nói!" Park Ji Yeon bịt miệng anh lại, tức giận trừng anh.
Anh xấu xa liếm bàn tay của cô, làm cô đỏ mặt vội rút tay về, "anh....."
"Nếu như em không thừa nhận, em cũng không ngại làm thêm một lần, đến khi nào em thừa nhận mới thôi.........." Anh làm bộ muốn xoay người đèn cô, làm Park Ji Yeon hết hồn chống lên lồng ngực của anh, kêu lớn. "Em nhận, em nhận là được rồi chứ gì?"
"Vậy mới ngoan..........."
"Tối qua đã làm năm lần rồi, anh không sợ làm nhiều quá sẽ tiêu tùng sao?"
"Em yên tâm! Người đàn ông của em về mặt nào cũng mạnh cả, bao gồm cả về mặt này!"
"Anh tự kỷ! Có ai một đêm làm bảy lần chứ!"
"Em muốn cho anh cơ hội bảy lần để chứng minh không............."
"Mới không thèm! Khoe khoang quá nói không sẽ có án mạng mất!"
Kim Myung Soo mắc cười, cốc cái đầu nhỏ của cô. "Đồ ngốc! Chỉ cần em thỏa mãn, anh vất vả một tí, có có sao đâu!"
"Anh nói cứ như đang nghĩ cho em vậy, lúc nãy em đè em xuống hả."
"Được được được! Là lỗi của anh, chúng ta không cãi nhau nữa, được không?" Biết rõ khả năng ngôn luận của luật sư, anh mà không sớm nhận sai xin cô tha thứ, cô có thể lải nhải chuyện này đến sang mai.
"Ai thích cãi nhau với anh."
Kim Myung Soo nghiêm túc nhìn cô, nhẹ nhàng vén mái tóc ở bên má của cô, "anh nghiêm túc đó, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Anh rất muốn hòa thuận ở bên em thôi." Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ một cái.
Trái tim của Park Ji Yeon lay nhẹ. "Em cũng không muốn cãi nhau với anh, là anh bắt nạt em mà!"
"Vậy sau này anh không bắt nạt em nữa, để em bắt nạt anh, được không?"
"Là anh nói đó, không được nuốt lời!"
"Ừ!"
Anh vươn một cánh tay ra, để cô gối đầu lên, nằm trong lòng mình. "Em không biết anh yêu em biết bao nhiêu đâu, yêu đến nỗi ngay cả anh cũng cảm thấy đáng sợ. Không dám tưởng tượng nếu mất đi em, sẽ như thế nào. Cho nên, chẳng ngại bám đuôi quấy nhiễu, anh cũng không thể từ bỏ!"
Park Ji Yeon hơi ngẩn người, mỉm cười. "Cảm giác đó, sao em không hiểu được chứ. Em cũng từng rất yêu anh, có lẽ còn sâu đậm hơn anh, cũng yêu đến rất hèn mọn mà."
"Đã từng sao?" Anh cau mày, "thế còn bây giờ?"
"Cũng yêu!" Cô trả lời chắc chắn, nhưng Kim Myung Soo vẫn chưa kịp vui mừng, lại nghe cô nói tiếp. "Chỉ là, yêu, không thể giải quyết được tất cả. Yêu nhau thì dễ, ở bên nhau cả đời, lại rất khó."
"Giữa chúng ta đã không còn bất kỳ vấn đề gì nữa. Anh biết rõ, nhưng chuyện đã qua mang lại cho em cảm giác không an toàn, để lại ám ảnh trong em. Nhưng mà, chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh sẽ quét sạch hết tất cả nỗi ám ảnh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không em?"
Park Ji Yeon im lặng một lúc, cuối cùng cũng quyết định, "vâng!"
"Em hứa với anh, em sẽ bỏ xuống mọi gánh nặng, bắt đầu lại từ đâu. Nhưng, đây là cơ hội cuối cùng, em mong không làm em thất vọng!"Bắt đầutừ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Kim Myung Soo và Park Ji Yeon bắt đầu có sưj thay đổi. Hai người từ quan hệ "chủ tớ" chuyển thành quan hệ"yêu đương" bình thường.
Nói chođúng hơn, thì là bắt đầu lại từ đầu, Park Ji Yeon cũng không nói chuyệnđộc mồm với Kim Myung Soo, cũng không bắt nạt anh nữa. Hai người giống nhưđôi tình nhân vừa mới yêu nhau vậy, vô cùng mặn nồng.
Kim Myung Soo và Park Ji Yeon, ngay cả khi rửa chén hai người cũng dính lấy nhau. Kim Myung Soo rửa chén, còn Park Ji Yeon lau chén, hai người liếc mắt nhìn nhau, tràn ngập tình yêu, giống như có điện phóngqua vậy.
Sau khi rửaxong cái chén cuối cùng, Kim Myung Soo bỗng nhiên nhìn Park Ji Yeom với ánhmắt nồng nàn tình yêu, làm cho cô có hơi đỏ mặt. "Sao, sao vậy anh? Trênmặt em dính gì sao?"
"JiYeon........."
"Hở?"Cô đỏ mặt chờ đợi anh nói những lời ngọt ngào, không ngờ Kim Myung Soo lại đột nhiên nói một câu. "Có phải em không có mặc bra không?"
Khuôn mặttrong chốc lát đỏ đến tận mang tai, hờn dỗi. "Gì, gì chứ............ anh cái đồ biến thái này!"
Kim Myung Soo nở nụ cười lưu manh. "Anh rất thích em như vậy........." Anh kéo cô vào trong lòng, bàn tay luồng vào trong áo sơ mi rộng thùng thình củacô, chơi đùa vỗ về. Cọ sát bên tai cô, phà hơi. "Sau này , em cứ mặc như vậy, được không?"
"Ưm...........em không thèm.............."
"Tạisao? Mặc như vậy rất tiện, anh muốn sờ lúc nào, thì sờ lúc đó........." Côcàng chống đối, Kim Myung Soo càng sờ hăng hai hơn. Tỉ lệ lớn nhỏ, mềm mạicủa cô đều làm cho anh rất hài lòng, sờ rất thoải mái, không nờ buông tay.
"Này............anh đừng như vậy............. đừng sờ nữa............." Park Ji Yeon giận dỗi chống đối, nhưng càng thể càng ngày càng nóng, trở nên rất kỳ lạ.
"Bàxã của anh, tại sao anh không được sờ hử?" Nhìn thấy mặt cô càng ngày càngđỏ, Kim Myung Soo nở nụ cười xấu xa cắn vành tai cô, "haylà.............em muốn rồi hử? Vừa hay, anh cũng muốn em."
Nói xong,anh đẩy những thứ linh tinh trên bàn bếp qua một bên, đặt cô lên trên đó.
Vòng ba vừa chạm vào bàn bếp bằng đá lạnh lẽo, cô liền có chút luốngcuống. "Không, không phải anh định ở đây chứ?"
"Khôngđược sao?" Kim Myung Soo bắt đầu hôn vành tai của cô, bàn tay càng khôngkiêng dè hơn.
"Đừng,đừng ở đây............. chúng ta về phòng đi, được không anh?"
"Lần nào cũng ở trên giường, em không thấy chán sao? Ở đây, càng kích thíchhơn.........." Kim Myung Soo chặn luôn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhảicủa cô, kéo tay cô ra, đặt ngay ở nơi đang sưng vù của mình, hai mắt đỏ hoenhìn cô. "Em có cảm nhận được không? Anh bây giờ muốn em!"
Vừa dứtlời, anh liều kéo cao áo sơ mi của cô lên, cắn một cái vào nụ hoa đáng yêu củacô, ở trên đó xoay tròn dịu dàng liếm mút, nó đưa đến cảm giác như có từngluồng điện làm cho Park Ji Yeon tê dại, làm cô quên hết mọi chống trả.
Đầu óccủa cô bị chiếm giữ, bị lấp đầy bởi ham muốn, ở dưới càng ngày càng nóng.
Một bàntay của Ji Yeon xoa nơi nữ tính của cô, bàn tay ngay lập tức ẩm ướt,liền nở nụ cười xấu xa. "Em xem, em còn muốn hơn cả anh.........."Anh ôm eo cô, vừa mới đi vào, bắt đầu tấn công.
Park Ji Yeon chưa từng ngồi làm chuyện đó, một chút lại một chút, đụng vào bàn bếp bằngđá lạnh lẽo, nhưng cơ thể lại rất nóng, rất kích thích. Cô ôm chặt cổ của anh,để cho anh vào sâu hơn.
"Ưm...........em chặt quá.........." Kim Myung Soo bây giờ hoàn toàn chìm đắm, khôngthể kiểm soát được tốc độ, động tác càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh,giống như không đâm thủng cô thì không ngừng nghỉ.
Tiếng hétrít qua từng kẽ răng, Park Ji Yeon cũng nhịn không nổi, thét chói tai từngtiếng từng tiếng.
Suốt bảylần.......... trong phòng khách.............. dưới sàn nhà...........trên ghếsofa............. trong phòng bếp..............hai người từ chỗ này chạy sangchỗ kia, thay đổi tư thế, lần lượt làm chuyện đó, lần lượt lên đỉnh. Cuối cùng,Kim Myung Soo kiệt sức thở dốc, ôm Park Ji Yeon nằm trên ghế sofa.
Hai người mình đầy mồ hơi, giống như hai con cá đang thoi thóp, ôm chặt lấy nhau. Ngay cả nơi kín đáo nhất, cũng ôm lấy nhau, không nỡ tách ra.
Park Ji Yeon mệt đến hai mắt mở không lên, "anh, anh mà làm nữa............ cáimạng này của em đi mất..........."
"Nhưngem rất hưởng thụ mà, không phải sao?" Kim Myung Soo đè gáy của cô, đặtmột nụ hôn lên trán. "Đàn ông mạnh về chuyện giường chiếu là chuyện tốt,em phải vui vẻ mới đúng."
"Nhưng mạnh quá, sẽ xảy ra án mạng đó."
"Anh chưa nghe ai nói lên đỉnh quá nhiều sẽ chết, hay em đang nói...............chết vì quá sướng hử?"
Park Ji Yeon đánh anh một cái, "đồ dâm dê!" Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện,vội bật dậy, "không xong rồi! Tiêu rổi!"
"Sao vậy em?"
"Anhkhông có mang bao! Lỡ mang thai thì sao đây?"
Kim Myung Soo còn tưởng chuyện gì to tác, vừa nghe cô nói vậy, liền ung dung đè côlại. "Nếu lỡ có, thì cứ sinh ra."
"Anhđang đùa gì vậy!"
"Anhkhông nói đùa! Anh nghiêm túc đó! Chúng ta đã ở bên nhau, có thêm con , không phải càng hay hơn sao?"
", chúng ta có thể ở bên nhau bao lân, còn chưa biết được.........."
"Chỉ cần em bằng lòng, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời!" Anh nắm tay cô, mườingón tay đan vào nhau. "Chúng ta có thêm đứa nữa, được không? Anh rất hy vọng, có thể nhìn thấy con chúng ta lớn lên, anh không muốn bỏ lỡ lầnnữa!"
Hai câunói đó, trong mắt anh tràn đầy hối tiếc, làm cho sống mũi Park Ji Yeon cay cay."Không biết còn có thể mang thai được không nữa, chỉ có một quả trứng màtới mấy ngàn con tinh trùng, tỉ lệ mang thai là một phần trên một triệuđấy."
"Em yên tâm! Tinh trùng của anh lợi hại như vậy, hơn nữa chúng ta còn làm đến bảylần, nhất định sẽ mang thai. Nhưng để đảm bảo, không bằng chúng ta làm thêm vàilần nữa nha?" Làm bộ muốn đè cô lại, làm Park Ji Yeon hú hồn vùng vẫy,"đừng, đừng mà.............. để tránh anh bị kiệt sức mà chết."
"Cô bé ngốc, dám nguyền rủa anh! Xem anh trị em ra sao!"
Park Ji Yeon sợ nhất là bị cù lét, vội xin anh tha. Hai người đùa giỡn một lúc, rồi lại ôm chặt lấy nhau, lẳng lặng đi vào giấc ngủ..........
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top