Chap 47: Uy hiếp cô

Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại lập tức biến thành cung kính và lấy lòng. "Xin chào, Kim tổng tài! Đảng ủy lập tức sẽ công bố quyết định người nhậmchức thị trưởng kế nhiệm, xin hỏi ý kiến của ngài là....."

Cả người Park Ji Yeon không nhúc nhích, da đầu căng lên, có thể cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Kim Myung Soo , cùng với khóe miệng nhếch lên một nụ cười nắm chắc chiến thắng.

Cô ghét bị uy hiếp, ghét anh luôn có thể khống chế cô, ghét bản thân yếu đuối bất lực, ngay cả quyền nói "không" cũng không có. Cô một trăm một ngàn lần không vui vẻ khuất phục.

"Tôi cần một phút suy nghĩ....."

Câu nói này, rõ ràng đang nói cho cô nghe đây mà! Đồ đàn ông đê tiện!

Park Ji Yeon nhắm hai mắt lại, trong lòng tràn ngập mâu thuận, chiến đấu khốc liệt.

Cô phải lực chọn như thến nào đây?

Kim Myung Soo nhàn nhã ngồi xuống, nhìn bóng lưng của Park Ji Yeon , an tâm đợi câu trả lời của cô. Bởi vì, anh biết rõ cô vốn không có lựa chọn nào khác. Mỗi giây đối với cô mà nói đều là giày vò, còn anh, rất thích nhìn bộ dạng giày vò của cô, ai bảo cô có gan không sợ sệt gì chống đối với anh.

"Mười...........chín..........tám.........� ��" Tâm trạng của anh rất tốt còn giúp cô đếm ngược thời gian, khi cô nghe thấy giống như dưới địa ngục đang đến đòi mạng.

Lúc Kim Myung Soo đếm đến ba, Park Ji Yeon bất thình lình quay đầu lại, mím môi cười, không quan tâm, bình tĩnh khi mọi khi. "Tôi nghĩ, tôi không có quyền quyết định chức vụ thị trưởng kế nhiệm, cho dù ba tôi không được làm thị trưởng, hẳn ông vẫn còn có nhiều việc khác để làm!"

Kết quả này ngoài dự đoán của Kim Myung Soo , sắc mặt đột nhiên trở nên càng khó coi hơn.

Cô dám.....

Park Ji Yeon quyết định bằng bất cứ giá nào, cũng không sợ anh thêm lần nữa. "Tôi về phòng đây, ngủ ngon, có giấc mơ đẹp!" Cô châm chọc nói ra bốn chữ cuối, đầu cũng không quay lại mà đi.

Có giấc mơ đẹp? Hơ, xem ra tối nay có người mất ngủ rồi.

Cô lại có thể ngủ rất ngon.

"Jinjja" Kim Myung Soo nghiến răng rủa thầm, nện một đấm xuống bàn làm việc. Người đàn bà đáng chết này, thực sự cái gì cũng không quan tâm sao? Tuy nhiên, nếu cô nghĩ cô đã thắng khi làm như vậy, vậy thì cô quá ngây thơ rồi. Cho cô cơ hội cô không cần, vậy lúc khóc đừng quay về cầu xin anh!

Park Ji Yeon biết Kim Myung Soo không phải kẻ lương thiện, tuyệt đối không dễ dàng buông tay, nhưng hai ngày tiếp theo, anh cũng không đến tìm, cô không tránh khỏi có chút bất an. Nhưng cô đã nghĩ thông, bất luận anh uy hiếp cô như thế nào, cô tuyệt đối không lùi bước. Binh đến tướng đỡ, nước đến đất đậy.

Hôm nay cô đang nghiên cứu sách pháp luật, Ham quản gia gõ cửa bước vào, nói nhị thiếu gia mời cô qua đó. Nghĩ đến chuyện hôm đó, trong lòng không tránh khỏi còn chút sợ hãi, nhưng vẫn đồng ý. Đi đến trước cửa, có chút run rẩt nói. "Anh tìm em....."

Quần áo trên người của Kim Se Hun đều màu trắng, như thiên sứ thuần khiết, tinh khiết và vô tội, khi cười nhìn rất đẹp. "Đi vào đi!" Nhìn cô có chút do dự, trấn an nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không giống hôm trước đâu, anh bảo đảm!"

Park Ji Yeon lúc này mới bước vào, thực ra cô không sợ anh tổn thương cô, chỉ là lời 'thổ lộ' cực đoan ngày hôm đó của anh, làm cho cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Là cô quá 'ngu ngốc' không phát hiện ra tình cảm khác thường của anh, lại coi đó là tình bạn, mới tạo thành nguyên nhân của những chuyện sau này.

"Thực ra, về chuyên ngày hôm đó anh chỉ muốn, nói lời xin lỗi với em. Hy vọng em tha thứ cho anh, chị dâu!"

Park Ji Yeon vì hai chữ đó làm cho hợi bị shock.

"Anh gọi em là gì?"

"Chị dâu đó!" Kim Se Hun mỉm cười đến độ lượng như ánh sáng mặt trời. "Em là vợ của anh hai anh, anh không nên xưng hô như vậy với em sao?"

"Không phải......em......ý em là..........." Xét cho cùng Park Ji Yeon không biết nên nói tiếp như thế nào. "Thực xin lỗi, em đã gạt anh!"

"Lúc đầu, anh xác định anh có chút tức giận. Nhưng sau này nghĩ lại, anh hai làm như vậy, cũng vì không muốn anh chịu tổn thương, mọi người đều biết rõ chuyện sẽ phát triển đến bước này. Không có người nào sai hết, chỉ là cách hiểu của mỗi người khác nhau thôi."

"Cho dù như thế nào, em cũng nợ anh một câu xin lỗi."

"Nếu như em thực sự muốn xin lỗi, có thể đồng ý với anh một chuyện không?"

"Anh nói đi!" Chỉ cần có thể bù đắp lại, chuyện gì cô cũng đồng ý.

"Những chuyện lúc trước, coi như chưa từng xảy ra. Sau này, đừng đến tìm anh nữa!" Kim Se Hun vẫn nở nụ cười ấm áp, dường như câu nói này không có chút tàn nhẫn.

Park Ji Yeon hoàn toàn ngây dại, hoảng loạn không biết làm sao. "Anh, anh muốn đoạn tuyệt quan hệ sao? Thực xin lỗi, hãy tha thứ cho em, em không muốn...."

"Anh không trách em! Chỉ là, hiện tại anh không thể hoàn toàn từ bỏ cảm giác với em, không biết phải đối mặt với em như thế nào! Coi như, cho anh một thời gian, để bản thân anh có thể điều chỉnh lại."

"Em có thể làm chút gì cho anh không?"

"Em không cần làm gì hết, càng không cần tự trách, thật đó! Nếu như không có em, anh bây giờ vẫn không có can đảm bước ra khỏi cửa phòng, tự oán tự trách mình là quái vật. Bởi vì em, anh quyết định không tiếp tục trốn tránh, thản nhiên đối mặt với tình cảm của chính mình. Sẽ có một ngày, anh sẽ chấp nhận chuyện em trở thành chị dâu của anh.

Nếu anh đã nói như vậy, Park Ji Yeon cũng không tiếp tục khuyên anh. Đúng thật, có rất nhiều chuyện người khác nói nhiều cũng vô ích, chỉ có chính mình tự điều chỉnh lại tâm lý, mới có thể giải quyết. Cô nên cho anh thêm thời gian, mà không phải áp lực.

"Vậy đợi khi nào anh điều chỉnh xong tâm trạng, nhớ phải đến tìm em!"

"Anh sẽ mà!" Nói xong những lời trong lòng, Kim Se Hun thoải mái rất nhiều. "Đúng rồi, em và anh hai không mấy hòa thuận đúng không?"

"Vẫn tốt mà! Chỉ có vậy!"

"Anh hai là như vậy, lạnh lùng như băng. Nhưng xin em hãy tin tưởng, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của anh ất, thực ra trong lòng của anh ấy rất ấm áp rất lương thiện."

Park Ji Yeon nhịn không trừng mắt lên, Kim Myung Soo lương thiện? Ấm áp? Những từ này so với con người anh không phải xa một trời một vực sao? Khách quan mà nói, anh quả thật là một người anh trai vô cùng có trách nhiệm, nhưng đối với cô thì thôi đi. Có một ngày anh đối với 'âm áp lượng thiện', cô sẽ lại cảm thấy có âm mưu gì đây.

"Có thể em sẽ cảm thấy anh đang nói tốt cho anh ất, nhưng anh chỉ hy vọng hai người có thể sống với nhau thật tốt."

"Ưm! Em sẽ cố gắng!

Vậy em ra ngoài đây." Park Ji Yeon đi đến cửa, lưu luyến nhìn bóng lưng của Kim Se Hun , vô số ánh nắng chói chang từ trên người anh chiếu ra, trong ánh sáng mặt trời đẹp đẽ đó, anh tựa như thiên sứ. Mặc dù anh đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, nhưng nội tâm đều trong sạch so với bất cứ ai.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cô sẽ nhớ đến chàng thiên sứ trẻ tuổi này đây

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: