Chap 43 : Sắp chết rồi
"Xin lỗi sao? Cô nghĩ nói câu xin lỗi thì có tác dụng sao?" Tổn thương người mà anh quan tâm nhất, cô chết một ngàn lần một vạn lần cũng không đủ. Kim Myung Soo nở nụ cười u ám, lộ ra những chiếc răng đều tắp và lạnh lẽo. "Park Ji Yeon, tôi quá xem thường cô rồi! Tôi lợi dụng cô, cô lại dùng cách này để báo thù tôi! Cô rất lợi hại! Lúc cô giày vò Se Hun , có nghĩ đến em ấy vô cùng tin tưởng cô, đối với cô rất tốt sao? Tim cô bị chó ăn rồi sao?"
Park Ji Yeon vốn đã rất đau khổ, còn bị anh chỉ trích như vậy, gần như sụp đổ. Là cô có lỗi với Se Hun , nhưng anh thì có chổ nào tốt chứ. Trong chuyện này, không đến lượt anh chỉ trích đâu.
"Tôi lúc trước cũng rất tin tưởng anh, không phải anh cũng lợi dụng tôi đó sao?" Cô cười lạnh lùng nhìn thẳng anh, ánh mắt như mũi nhọn. "Tim của anh, cũng bị chó ăn rồi? À.......tôi suýt chút nữa đã quên, anh không hề có tim!"
"Cô....." Kim Myung Soo bóp chặt cổ của cô, những ngón tay bám trên cổ họng, dùng sức, xương ngón tay phát ra tiếng 'răng rắc'. "Đừng tưởng tôi không dám giết cô!"
"Tôi đâu có nói anh không dám! Se Hun vì biết quan hệ của chúng ta nên mới phát bệnh, anh cũng có phần hại anh ấy đó!"
Sắc mặt của Kim Myung Soo càng khó coi. "Cô dám nói cho em ấy biết! Cô chán sống rồi phải không?"
"Tôi không nói cho anh ấy biết, là tự anh ấy nhìn thấy! Nếu không anh cho rằng có thể giấu anh ấy được bao lâu? Một đời sao? Tình yêu thương của anh đối với em trai, thật khiến người khác cảm động nha!"
Lời nói của cô trực tiếp nhắm trúng tim đen của anh, anh không cách nào cãi lại. Dẫn đến tình huống hôm hay, thực ra anh cũng có phần trách nhiệm. Nhưng không có nghĩa cô có thể lấy điều này ra châm chọc mỉa mai anh. Trên cái thế giới này, Se Hun đối với anh mà nói là rất quan trọng, bất luận anh làm chuyện gì, cũng vì muốn bảo vệ cho em ấy.
Còn cô, lòng đầy mưu mẹo, tàn nhẫn lợi dụng Se Hun để báo thù anh, dựa vào cái gì có quyền ưỡng ngực kiêu ngạo chỉ trích anh chứ!
"Nếu như Se Hun có chuyện gì, tôi sẽ làm cho cô chết rất khó coi!" Kim Myung Soo đẩy cô ra xa, nếu không anh không dám đảm bảo cô có chết trong tay mình hay không. Bây giờ anh ngay cả nhìn cô thêm một chút cũng cảm thấy ghê tởm, nếu không phải Se Hun còn để ý đến cô, anh đã quăng cô ra ngoài từ sớm rồi.
Cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt vậy, Ji Yeon khó chịu đến mức ho khan. "Khụ khụ....." Cuồng bạo lực, cô nghi ngờ bản thân sớm muộn gì cũng chết trong tay anh.
Kim Myung Soo quay đầu lại không thèm nhìn cô, ngồi bên cạnh Kim Se Hun , chăm sóc cậu ấy.
Park Ji Yeon thở gấp một trận, không còn cảm thấy khó chịu, cũng ngồi xuống bên kia giường. Ánh mắt của hai người ngẫu nhiên giao lại với nhau, đều tràn đầy mùi thuốc súng. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ không phải hai người oán giận lẫn nhau, mà là đồng thời quan tâm đến một người.
Chăm sóc từ chiều cho đến tận tối, trong lúc đó Ham quản gia có mang cơm lên vài lần, nhưng hai người đều không động. Hơn mười một giờ tối, Kim Myung Soo ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở lại, Park Ji Yeon đã gục đầu ở bên giường.
Sắc mặt của cô rất tiều tụy, đôi môi cũng trắng bệch, không có chút huyết sắc, giống như một đóa hoa mới nở bất thình lình trở nên khô héo. Không bao giờ có thể trở lại đoạn thời gian kia, vẻ mặt lúc cô không biết anh đang lợi dụng cô.
Từ sau sự việc kia, hai người một câu cũng không nói với nhau. Thái độ của cô đối với anh, cực kỳ lạnh lùng. Có lúc khiến cho anh vô cùng khó chịu, mấy lần muốn bắt lấy nỗi buồn của cô. Nhưng như vậy, sẽ không một chút nghi ngờ nào lộ rõ sự quan tâm của anh đến cô, điều này tuyệt đối không thể.
Nếu như không xảy ra chuyện hôm nay, anh sẽ suy nghĩ cho cô sống vài ngày tốt đẹp. Bây giờ, không có cửa đâu! Cô cho rằng, cô giả vờ chăm sóc Se Hun, có thể chứng minh cô vô tội, khiến anh tin tưởng cô sao?
Nằm mơ!
Đợi Se Hun tỉnh lại, sẽ tìm cô tính sổ sau.
Mặc dù anh oán giận nghĩ vậy, Kim Myung Soo vẫn cầm lấy một tấm chăn, đắp lên người cô, sau đó mới rời khỏi phòng.
Trong lúc mơ màng, Park Ji Yeon cảm thấy trên mặt lành lạnh, cũng hơi đau. Khó khăn mở mắt ra, mặt của Kim Se Hun phóng đại ở trước mắt cô, chỉ là, không giống như lúc trước, có vẻ lạnh lùng đáng sợ.
"Anh tỉnh rồi...." Cô muốn dụi mắt, mới phát hiện tay bị dây thừng trói lại. Nhìn lại, thấy trong tay Kim Se Hun đang cầm một con dao găm, ngay lập tức dọa cô sợ đến dựng cả tóc gáy. "Se Hun, anh muốn làm gì?"
"Em đã gạt tôi, tôi muốn trừng phạt em...." Giọng điệu của Kim Se Hun giống một đứa trẻ nhưng ánh mắt rất đáng sợ. Bất thình lình anh đè mạnh Park Ji Yeon lên bàn, bản thân bật ra giường, va chạm đó, không khí trong lồng ngực của Park Ji Yeon gần như trào hết ra ngoài
Trước mắt cô mờ đi, ngay sau đó hô hấp cũng dừng, cả người rất đau, xương sườn bị anh đè gãy.
"Tôi đối với tốt như vậy, tại sao lại gạt tôi chứ?"
Mũi dao băng qua khuôn mặt của cô, Park Ji Yeon lo lắng sợ hãi. "Se Hun , đừng quậy nữa...........mau..............mau để dao xuống............nguy hiểm!"
Nhưng Kim Se Hun đã đánh mất lý trí, làm sao có thể nghe cô nói. Cô càng sợ hãi, càng kích động dục vọng trả thù mạnh mẽ của anh. "Em giống như những người đàn bà đó, đều tàn nhẫn ghét bỏ tôi..............muốn rời khỏi tôi.........đúng không?"
"Em không có!"
"Em gạt người!" Kim Se Hun gào thét. "Đã từng có một người con gái nói không ghét bỏ tôi, sẽ cả đời chăm sóc tôi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng rời bỏ tôi. Tôi ở dưới chân cô ấy như một con chó vẩy đuôi, cầu xin cô ấy đừng rời khỏi, nhưng cô ấy vẫn rời bỏ tôi!" Khóe mắt của anh bị nước mắt làm cho đỏ ửng lên.
Không lẽ Kim Myung Soo vì chuyện này mới không cho phép cô đến gần anh, cho nên anh đã nói, cùng một việc, không cho phép xảy ra hai lần sao?
Park Ji Yeon vô cùng kinh sợ, cổ tay liều mạng giãy dụa, nhưng anh buột rất chặt, một chút cũng không thể giãy ra.
"Se Hun , anh hãy tin em, em sẽ không vứt bỏ anh.............chúng ta là bạn bè tốt mà...........không phải sao?"
"Bạn bè tốt?" Kim Se Hun cười to. "Em rõ ràng biết tôi thích em! Nhưng em lại gạt tôi, cùng với anh hai hùa nhau gạt tôi! Đều là lỗi của em!"
Lý trí của anh hoàn toàn bị sự lừa gạt làm cho tức giận nuốt chửng, kéo tóc của Ji Yeon, một hồi lại một hồi, hung hăn đập trán của cô vào tường, đập đến đầu choáng mắt hoa. Cô dùng hết sức lực vốn có của mình, đá bật chiếc xe lăn, một tiếng nổ 'bùm....' vang lên.
Cách đó vài phòng, Kim Myung Soo cũng nghe được tiếng động đó.
Mới đột nhiên nhớ ra tối hôm qua tinh thần của Kim Se Hun không ổn định, điều này cực kỳ nguy hiểm đến người khác!
Đáng chết! Anh làm sao có thể quên, để một mình Ji Yeon ở lại đó chứ!
"Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, không bằng, em đi cùng tôi thấy sao? Hử? Chúng ta chết cùng nhau, chết rồi, chúng ta mãi mãi ở cùng nhau, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top