Chap 199 :

Yoo Seung Hohơi cúi đầu, anh mắt ngây dại chết lặng, miệng cất ra những tiếng thì thào rất nhỏ.

"Anh nói gì vậy? Tôi nghe không rõ."
Mưa quá lớn, cô không có cách nào nghe thấy rõ.
Jin đành phải để sát lổ tai vào, mới lờ mờ nghe rõ Yoo Seung Ho đang thì thào tên Ji Yeon.

"Em đừng bỏ rơi anh được không? Jiyeon.......... em đừng bỏ rơi anh........... anh xin em............" Tiếng cầu xin hèn mọn mà đáng thương, làm cho người khác nghe thấy mà đau lòng.
Jin vừa tốt nghiệp xong thì vào làm việc tại Ngũ thị ngay, giữ vai trò thư ký của Yoo Seung Ho. Cho đến bây giờ, đã bảy năm rồi. Seung Ho quá ưu tú, tỏa sáng đến chói mắt, anh là giấc mơ của biết bao cô gái. Ngay cả cô đây, cũng từng mơ mộng về anh.
Nhưng từ lúc bắt đầu, cô biết rõ trong lòng anh chỉ có một mình Park Ji Yeon, cho nên cô đã dứt khoát cắt đứt tình cảm với anh, quen bạn trai khác.
Trong bảy năm qua, tình cảm của anh dành cho Park Ji Yeon quá sâu đậm, vô cùng hết lòng với cô ấy, cô chứng kiến cảnh đó, cảm thấy rất ngưỡng mộ, cũng rất ghen tỵ.
Nhưng mà, Park Ji Yeon cũng là một người rất ưu tú, đối đãi với mọi người cũng rất hiền lành và chân thành. Bản thân cô là một người phụ nữ, cô khó lòng chán ghét cô ấy, hai người vẫn trở thành bạn tốt với nhau.
Nhưng nhìn thấy Yoo Seung Ho như thế nào, Jin cũng có chút oán hận Park Ji Yeon. Cô ấy rõ ràng đã có một người đàn ông tốt nhất xuất sắc nhất chung tình nhất thế giới này rồi, tại sao cô ấy còn không biết trân trọng, phải làm anh đau khổ đến vậy. Trái tim của cô, làm bằng sắc thép hay sao?
Nếu như là cô, cô nhất định sẽ trân trọng anh, để anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này.
Nhìn thấy trước mặt bỗng hiện ra một dáng người, Yoo Seung Ho cố gắng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng đôi mắt lo lắng kia. Do men rượu, bóng người ở trước mắt không ngừng ẩn hiện. Đến khi anh nhìn rõ, thì ra là Park Ji Yeon, anh tức giận, cũng xúc động, lại lo sợ, vô số cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau, nhưng anh vẫn vội vàng giữ cô lại, sợ cô sẽ đi mất.
"Ji Yeon, là em sao Ji Yeon? Em đến gặp anh rồi.........." Anh giống như một người đang chìm trong tuyệt vọng thì đột nhiên nhìn thấy một tia hy vọng, mặc kệ tất cả chỉ muốn giữ lấy.
Anh nắm lấy cổ tay của cô, ánh mắt kích động phát sáng lên, không ngừng gọi tên cô. "JiYeon nie........"

Tay của Jin bị anh nắm rất đau, giãy dụa cố thoát ra. "Tổng tài, tôi không phải là Ji Yeon, tôi là Jin............ anh nhìn cho kỹ đi."
Nhưng anh chắc chắn là cô, vui mừng đến chảy nước mắt, dùng hết sức kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt không chịu buông ra, ước gì có thể nhập cô vào trong cơ thể mình. Đầu của anh vùi vào cổ cô, nóng vội lại vui mừng hô lên. "Cuối cùng em cũng quay về rồi........ em cuối cùng quay về rồi........... anh biết em sẽ không bỏ anh mà............"
"Tổng tài, anh buông tôi ra, tôi không phải là Ji Yeon mà..........."
"Không, chính là em! Em còn muốn bỏ trốn sao? Anh sẽ không để em đi!" Anh khản giọng mà quát to, trong lòng nói với chính mình không thể buông cô ra, nhất định không thể! Anh không thể để cô rời khỏi anh thêm lần nữa, không có ai có thể cướp cô đi!
Giọng nói của anh cực kỳ run rẩy, mang theo đầy sự cầu xin, làm cho Jin không nỡ đẩy anh ra. Mặc dù cô bị coi là người thay thế, nhưng chỉ cần có thể an ủi anh được chút nào, cô cũng bằng lòng rồi.
Cô buông lỏng tay ôm anh lại, chiếc ô rớt xuống đất.
"Vâng! Em sẽ không đi........... em sẽ ở bên anh............. anh đừng đau khổ nữa, được không?"
"Có thật em sẽ không rời xa anh nữa chứ?" Bởi vì anh đã chịu quá nhiều đau khổ, Yoo Seung Ho vẫn rất lo lắng, giống như một đứa trẻ chịu uất ức, cất tiếng nức nở nho nhỏ. "Lần trước em cũng nói sẽ không bỏ rơi anh mà, cuối cùng em vẫn bỏ đi............. anh không muốn..........."
"Thật mà, em sẽ không rời xa anh nữa, em thề."
Mưa to tầm tả, những giọt mưa lốp đốp rơi xuống người hai người, cả người đều ước nhẹp. Hai cơ thể dám chặt vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.
Đêm đó ở Đài Bắc, cả bầu trời đều là mưa, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sự đau khổ làm tan nát cả cõi lòng.
.................
Tại Hà Lan.
Park Ji Yeon sợ hãi gọi tên Yoo Seung Ho, tỉnh lại sau cơn ác mộng, hoảng hốt vẫn chưa bình tĩnh lại, thở hồng hộc. Ở trong mơ cô thấy anh bị xe đụng, nhưng cô gọi thế nào anh cũng không nghe, anh còn nở nụ cười với mình dưới ngọn đèn xanh chói mắt, đáng sợ quá đi!
Vừa nghĩ đến anh, trái tim của cô rất đau đớn, rất áy náy.
Cảm giác áy náy của cô dành cho anh, cho dù cô có chết đi, cũng không thể bù đắp được, nhưng cô cũng không còn cách nào khác. Ngoài việc ở trong lòng lặng lẽ nói nói xin lỗi anh, cô cũng chẳng làm gì được.
"Sao hả? Mơ thấy tên đó chết sao?" Một giọng nói chế giễu lạnh lẽo vang lên bên tai.
Park Ji Yeon giật mình. Nhìn rõ lại, Kim Myung Soo đang đứng ở bên giường, sắc mắt tái mét, khó coi. Lúc này cô cau mày, hỏi một cách chống đối: "Anh đứng ở đây bao lâu rồi? Anh lấy tư cách gì vào phòng tôi hả? Cút ra ngoài đi!"
Kim Myung Soo mặc kệ cô, "nếu như em lo lắng cho thằng đó đến vậy, thế có cần quay về Hàn Quốc thăm nó không, nói không chừng nó đã bị xe đụng chết rồi, cũng vừa đúng lúc em có thể gặp mặt tình nhân lần cuối cùng, tiễn nó về nơi an nghỉ cuối cùng!"
Cô căm hận cãi lại. "Miệng chó không mọc được ngà voi, người đáng chết phải là anh đó!"
Anh giữ chặt cằm của cô cô lại, tức giận trừng mắt nhìn cô. "Em nói gì hả? Nói lại lần nữa xem."
"Tôi nói anh đáng chết!"
Cô hận anh đến vậy, chỉ mong anh sớm chết quách đi sao? Kim Myung Soo nhận thấy mình vì câu nói này của cô mà cảm thấy không vui, vô cùng bực mình. Nhưng anh không muốn tức giận với cô, điều này chứng tỏ anh càng quan tâm nhiều cô hơn, tức giận nở nụ cười.
"Nếu đã như vậy, tôi sợ rằng phải để em thấy vọng rồi! Người độc ác thường sống rất dai, em càng muốn tôi chết, tôi sẽ càng sống tốt hơn nữa, hơn nữa còn quấn lấy em cho đến cùng. Cả đời này, em đừng mong thoát khỏi tôi!"
"Anh quá đê tiện, vô liêm sỉ."
"Thì sao nào? Em mới biết sao? Con người tôi là vậy đó! Cho nên em đừng hy vọng có thể qua lại với Yoo Seung Ho. Lúc em ở dưới cơ thể tôi run rẩy rên rỉ, thì đã rất dơ bẩn rồi, tên đó không thể nào thích một người phụ nữ dơ bẩn như em đâu, em nên chấm dứt cái ý nghĩ này đi!"

Nhìn thấy gương mặt tàn nhẫn giống như ác quỷ của Kim Myung Soo, trái tim Park Ji Yeon đau đến không thể thở được, hô hấp khó khăn. Hốc mắt đau đớn, muốn bật khóc.
Nhưng cô không cho phép mình yếu đuối đến vậy, cố gắng đè nén đau khổ, trả lời từng câu từng chữ. "Người dơ bẩn nhất phải là anh! Cơ thể tôi bị anh chà đạp, nhưng trong lòng tôi chỉ có một mình Yoo Seung Ho. Anh đừng mong có được trái tim tôi."
Kim Myung Soo đột nhiên cười to lên, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường. "Ai nói tôi cần trái tim em, em cho rằng mình đáng giá đến vậy sao? Cứ cho mình là giỏi! Tôi chẳng qua chỉ tạm thời say mê cơ thể của em thôi, tôi thích mùi vị ngây ngất khi ra vào người em. Em ở trong mắt tôi, chẳng qua chỉ là một công cụ để tôi giải quyết sinh lý thôi, em bớt cho mình là ngon đi!"
"..........."

"Nhưng mà, tôi là một người đàn ông, em rêu rao trong lòng em có người đàn ông khác, vẫn làm cho tôi không vui. Em nói xem, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây?" Anh làm bộ muốn đè lên người cô, Park Ji Yeon sợ hãi đến mức lùi ra phía sau, "anh muốn là gì, anh đừng qua đây.......... cút đi!"
Anh nhẹ nhàng chụp được cái gối của cô, ném qua một bên, nở nụ cười âm u giống như con sói đói, "tôi muốn làm gì, không phải em hiểu rất rõ sao? Dù sao, chúng ta cũng đã làm quá nhiều lần rồi, em hẳn phải quen chứ....."
"Đừng mà! Đừng đụng vào tôi!" Park Ji Yeon hoảng hốt muốn chạy xuống giường, nhưng chân còn chưa chạm đất, đã bị Kim Myung Soo kéo lại, giam lại bên dưới người mình. Tay chân cô đấm đá loạn xạ, nhưng chẳng làm gì được anh, một chút sức để chống lại cũng không có.
"Dừng lại! Anh mau buông tôi ra, đồ biến thái, đồ điên........... anh mau buông ra............"
Kim Myung Soo cười giễu, mỉa mai. "Tôi nói em Park Ji Yeon này, em muốn mà còn giả vờ chống đối, trò chơi lạc mềm buộc chặt này em chơi đủ chưa? Lần nào cũng giả vờ như mình là người giữ tiết, giống như em bị tôi cưỡng bức vậy, thế mà cuối cùng không phải em vẫn ở dưới cơ thể tôi lên đỉnh sao? Cất tiếng rên đến ngất ngây như vậy, người ở dưới cơ thể tôi run rẩy là ai hả?"
"Đồ vô liêm sỉ!" Uất Noãn Tâm cố gắng giãy dụa, nhưng Nam Cung Nghiêu giữ chặt hai tay cô, nở nụ cười tàn nhẫn, âm u giống như ma quỷ. "Cái miệng này của em thích mắng người khác quá nhỉ, đáng phạt mà!" Anh vì muốn cô phải nhớ kỹ, cho nên một bàn tay khác của anh đã bao trùm nơi đẫy đà của cô, năm ngón tay bóp chặt, vuốt ve thật tàn nhẫn, chà đạp cô.
Uất Noãn Tâm đau quá, khóe miệng co giật, nhưng có chết cũng không chịu nói lời cầu xin anh.
Nam Cung Nghiêu nở nụ cười ngày càng gian ác hơn, hai ngón tay kẹp ngay đỉnh màu hồng nhạt của cô, lôi kéo làm nhục, dùng sức tra tấn cô, buộc cô phải đau khổ mà cất tiếng rên.
"Dừng tay lại........... Nam Cung Nghiêu............ anh mau dừng tay lại đi........." Cô quát to, cơ thể vặn vẹo, nhưng chẳng có tác dụng gì, tay của anh đã đi vào trong váy ngủ của cô, dò xét bên dưới cơ thể của cô ở dưới làn váy, cố ý lấy tay xâm phạm vùng kín của cô.
"Đừng mà........... anh đừng như vậy............ anh đồ biến thái............"

Anh cúi đầu đến bên tai cô, liếm vành tai của cô, hơi thở nóng hừng hực. "Tôi là đồ biến thái, nhưng không phải em yêu chết sự biến thái của tôi sao? Đừng có giả vờ giữ tiết gì nữa, mau hưởng thụ đi............... tôi sẽ làm cho em khắc sâu niềm vui trải nghiệm là một người phụ nữ........."
Anh nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quái, giống như đang đối xử với một con mồi đang trong trạng thái tuyệt vọng, càng muốn chà đạp cô một cách thô bạo, muốn hủy hoại cô.
Kéo váy ngủ của cô lên, lấy đồ của mình ra, cơ thể nóng rực tàn ác ma sát vùng kín của cô cô, làm cho cô thở dốc liên tục, cầu xin, "đừng như vậy nữa........... xin anh đó.........."
"Hiện tại cầu xin tha thứ không phải quá muộn rồi sao, em phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình."
Kim Myung Soo đã chuẩn bị xong, , quét qua nhìn ánh mắt hoảng sợ của Park Ji Yeon, cô càng giãy dụa mãnh liệt hơn. Anh cau mày do, do dự vài dây, cuối cùng vẫn rút người ra.
Park Ji Yeon thừa cơ chạy khỏi, không quên dùng chân đó vào nơi đó của anh một cái, anh đau đớn. "Người phụ nữ đáng chết! Xem ra sự trừng phạt lúc nãy của tôi em vẫn còn chưa học được cách ngoan ngoan mà."
"Muốn tôi ngoan ngoãn à, anh tỉnh đi! Tôi cảnh cáo anh, đừng đụng vào tôi nữa, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu." Cô không chịu nổi mình lúc nào cũng bị vây trong hoàn cảnh tồi tệ trước mặt anh, chỉ có thể chịu đựng. Cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cô nhất quyết cũng không cầu xin tên ma quỷ này tha thứ đâu.
"Phải không? Tôi ngược lại muốn xem thử, xem sẽ không khách sáo với tôi như thế nào đó!" Kim Myung Soo lạnh nhạt liếc cô một cái, tông cửa đi ra ngoài.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một hôm tại nhà trẻ ......

Đột nhiên cô bị Kim Myung Soo kéo vào trong lòng, đang muốn giãy ra, anh nhắc nhở cô, "em đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi, giả vờ mặn nồng đi. Em cũng không muốn ở trước mặt đám nhỏ tỏ ra quá cứng nhắc chứ, ?"
"Anh......"Park Ji Yeon nghiến răng, muốn đánh người, nhưng hành động đạp chân anh vẫn dừng lại. Chỉ hơi giãy nhẹ, muốn đẩy bàn tay đang ở trên vai của anh ra. Nhưng anh vẫn bá đạo giữ chặt lại, lặng lẽ dùng sức, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười vô cùng dịu dàng, diễn xuất chẳng thua gì diễn viên.
Cho đến khi xe của trường biến mất ở khúc cua, Park Ji Yeon mới giãy mạnh ra, "buông ra, anh mau buông tôi ra......." Cô đá một cái, nhưng Kim Myung Soo đã nhẹ nhàng tránh được, sau đó định tát vào mặt anh một cái, cũng bị anh giữ tay lại, cô không thể nhúc nhích bèn tức giận.
Kim Myung Soo chiếm ưu thế, thỏa mãn nhìn cô. "Hình như tôi đã cảnh cáo em mấy lần rồi, đừng có quơ tay quơ chân với tôi. Nếu không, hậu quả em tự chịu." Anh đẩy cô ra, Park Ji Yeon lảo đảo lùi về sau vài bước, rất muốn đánh với anh một trận, nhưng sức cô có hạn, mình không phải là đối thủ của anh.
Đáng ghét! Không lẽ không có cách nào đuổi còn ruồi đáng ghét này đi sao?
Cứ tiếp tục như vậy, cô sống không bằng chết còn gì!
"Em quậy đủ rồi thì về nhà!" Kim Myung Soo trở mặt rất nhanh, trong chốc lát lại vui vẻ trở lại. "Thức ăn ở nơi này, tôi ăn không quen, chúng ta đến siêu thị người Hoa dạo một vòng đi."
"Đi cái đầu anh! Anh coi mình là gì chứ, tôi không phải đầu bếp của anh. Muốn đi, anh đi một mình đi, cút càng xa càng tốt."
"Park Ji Yeon, em đúng lại cho tôi! Tôi kêu em đứng lại, có nghe không hả?"
Kêu tôi đứng lại sao? Anh làm gì có cái tư cách đó chứ? Đồ cầm thú!Park Ji Yeon càng kêu càng bỏ đi xa, ngay cả khi anh vươn tay giữ cô lại, cũng bị cô đẩy ra. Trong lòng chỉ muốn mau chóng thoát khỏi anh, ngay cả đèn xanh cũng không thèm để ý đến, vượt qua luôn.
Cho đến khi cô tỉnh táo lại, một chiếc xe nhỏ đang chạy về phía cô. Cô hoảng hốt đến đầu óc trống rỗng, quên cả né tránh, cứ ngơ ngáng như vậy nhìn chiếc xe đâm vào mình.
Khi sắp sửa bị tông, đột nhiên bị đẩy ra, nhào lộn vài vòng.
Chiếc xe thắng gấp, phát ra tiếng két chói tai.
Park Ji Yeon đỡ lấy cánh tay bị thương của mình, cố gắng đứng dậy, quay đầu lại, cả người ngơ ngác.
Kim Myung Soo đang nằm ở bên niềng bánh xe, nửa cái quần đã thấm ướt đẫm máu.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, cô ngẩn người, trong phút chốc không biết nên làm thế nào.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nổ, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.....
Cho đến khi cô đột ngột bừng tỉnh lại, mặc kệ mọi thứ chạy qua đó, cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều sức đến vậy, ôm lấy Kim Myung Soo, lảo đảo vừa đi về phía trước, vừa kêu. "Gọi xe cấp cứu........ mau gọi xe cấp cứu đi........."
.................
Tại Seoul ,
Yoo Seung Ho gặp một cơn ác mộng dài, cuối cùng trong lúc đột ngột bừng tỉnh lại, mở nhanh hai mắt ra, cả người toàn mồ hôi. Ánh mặt trời rất chói mắt, rèm cửa sổ màu trắng bay phấp phới, làm anh chói mắt, anh lấy tay che mắt lại. Chờ cho đến khi thích ứng được với ánh sáng, mới chống tay ngồi dậy.
Xoa nhẹ cái đầu đau như bú bổ, rồi dùng tay đấm thật mạnh vào đầu, cho đỡ đau hơn.
"Anh tỉnh rồi......."
Bên tai vang đến một giọng nữ quen thuộc, Yoo Seung Ho nhìn lại, Jin đang đi về phía anh. Sờ trán của anh, "cũng may, anh hết sốt rồi."
Yoo Seung Ho quá mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng không còn sức. Một tay chống đầu mình, vô cùng khó chịu, giống như bị người ta rút hết xương ra, sau đó lắp vào lại vậy, không còn là của mình nữa. "Tại sao tôi lại ở đây chứ?"
Trong đầu toàn là tiếng "ong ong" kêu lộn xộn, chuyện gì cũng không nhớ nổi...............

"Hôm qua anh uống say quá, Jinwoo bảo em đưa anh về. Anh uống say muốn chết mà còn đánh nhau với người ta, anh muốn chết sao? Đáng lẽ em nên chụp vài tấm ảnh lúc anh nằm cuộn bên thùng rác, rồi bán cho ký giả, nhất định rất có giá nha."
Yoo Seung Ho cố gắng hé môi cười, nhưng vừa mở miệng, thì cảm thấy má phải của mình đau vô cùng.
"Anh đừng cười! Mặt của anh sưng tấy lên rồi! Để em bôi thuốc giúp anh cho."

"Cám ơn em........"
"Anh đừng nói như vậy, anh khách sáo với em, em lại cảm thấy không quen." Jin ngồi ở bên giường, bỗng nhiên nhìn anh vói vẻ nghiêm túc. "Tối qua, anh lầm tưởng em là JiYeon đó."
Yoo Seung Ho đang ngồi khởi động cổ tay, nghe cô nói như vậy, đột nhiên ngừng lại, cau mày, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô. "Anh không làm gì em chứ?"
"Anh uống say mèm, còn lầm tưởng em là Ji Yeon, anh cảm thấy như thế nào?"
".........."
"Chúng ta cộng tác với nhau nhiều năm như vậy, ở trong mắt anh, em không phải là hạn đàn bà sau khi quan hệ xong có thể tùy tiện dùng chút tiền rồi tống cổ đi đâu. Anh nói xem, em phải làm sao đây?"
Yoo Seung Ho rất rối rắm, bao nhiên năm qua, Jin cũng coi là một trong số những người bạn phái nữ hiếm hoi của anh. Quan hệ giữa anh và cô trước nay đều rất thoải mái. Nhưng không ngờ đến, sẽ đột ngột xảy ra chuyện như thế này. Anh đáng chết mà, cầm thú đến mức đối xử với bạn bè của mình như vậy.
Anh bực bội giật đầu bức tóc, nhìn cô bằng ánh mắt áy náy, giọng nói có hơi khàn. "............ Anh xin lỗi em, anh không cố ý."
Cô cười giễu, "xảy ra chuyện như vậy, anh chỉ nói một câu xin lỗi với em sao?"
"Anh có thể bù đắp cho em mà."

"Anh cho rằng anh có thể bù đắp cho em như thế nào đây? Anh cho em tiền sao? Hay anh thăng chứ cho em hử?"
"Chỉ cần em mở lời, anh sẽ đồng ý hết."
"Nếu như em nói, em muốn anh chịu trách nhiệm với em thì sao?" Ánh mắt của cô sáng lên, dõi theo ánh mắt của anh, rất đau khổ, cũng mang theo một chút đe dọa.
Cho dù rất khó mở miệng, nhưng Yoo Seung Ho vẫn trả lời cô một cách dứt khoát. "Xin lỗi em, anh làm không được!"
"Tại sao chứ? Ji Yeon cũng bỏ rơi anh ngay hôm lễ rồi, làm cho cả nhà họ Yoo mất mặt, ông anh cũng giận đến suýt té xỉu, không lẽ anh còn chờ đợi cô ấy sao? Anh không sợ bị cười khác cười nhạo à?"
Tuy trong lời nói của cô mang theo sự châm chọc, nhưng mỗi chữ đều là sự thật, làm cho Yoo Seung Ho không có cách nào phủ nhận được. Sự sỉ nhục mà cô ấy mang đến cho anh, anh hiểu hơn bất kỳ anh, những đau khổ anh phải đón nhận là sự thật. Có lúc anh cũng từng hỏi chính mình, sau khi cô ấy tàn nhẫn làm nhục mình, vứt bỏ mình xong. Nếu như cô ấy quay trở về, anh có thể quên đi hết tất cả, đón nhận cô ấy lại từ đầu không?
Ngay bản thân anh cũng không biết được câu trả lời.
Nhưng anh có thể khẳng định một điều, trong trái tim anh vẫn còn một chút hy vọng, có một ngày cô có thể quay trở lại.
Còn về chuyện sau này như thế nào, anh cũng không biết phải làm thế nào.
"Anh vẫn yêu cô ấy sao?"
"Anh không biết nữa!" Yoo Seung Ho vô cùng buồn bực, cố ý lảng tránh trả lời câu hỏi kia. Cũng bởi vì biết được câu trả lời của câu hỏi đó, anh mới đau khổ đến thế này đây.
"Vậy em phải làm sao đây? Coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"
"Anh không biết..........Jin, anh vẫn luôn trân trọng tình bạn giữa hai chúng ta, anh không muốn có bất kỳ sự thay đổi gì. Nếu như em cảm thấy sau khi xảy ra chuyện này, em không có cách nào đối mặt với anh như lúc trước, anh có thể cho em nghỉ phép, để em đi đây đó du lịch, em muốn đi đâu cũng được hết."
Jin vẫn nhìn anh, không nói chuyện. Cổ họng của Yoo Seung Ho khô khan, cũng không biết phải nói gì với cô. Ngay lúc anh nghĩ rằng cô sẽ đột ngột nổi đóa mắng chữi anh, khóc rống lên tố cáo anh là kẻ cầm thú khi đã làm chuyện kia với cô, thì bỗng nhiên cô cất tiếng cười "khúc khích".
Anh có hơi khóc hiểu.
"Nhìn anh bị dọa thành ra vậy kìa, em lừa anh thôi!"
Yoo Seung Ho cau mày. Jin không giống người hay đùa giỡn như vậy, không lẽ cô sợ cả hai xấu hổ, nên cố ý nói vậy sao?
Trong phút chốc anh không biết phải này gì mới ổn thỏa. "Jin, em đừng như vậy............. anh biết anh không tốt, em đừng cố chịu đựng........ em muốn đánh muốn mắng gì cũng được........... anh vô cùng xin lỗi em!"
Jin mắc cười muốn chết. "Em chỉ đùa với anh thôi! Lúc trước anh hay đùa giỡn em, còn áp bức em, ép em phải tăng ca với anh. Lúc nãy coi như là báo thù, về sau không ai nợ ai."
"Hai chúng ta đúng là không xảy ra chuyện gì chứ?" Nhưng tại sao anh lại cảm thấy không đáng tin đến vậy ta.
"Thật mà! Em cũng là người đã có bạn trai rồi, sao có có thể cùng với anh............. anh còn không tin sao? Có cần em thề đọc không?"Jin đưa tay lên, "em thề, chúng ta tối qua không hề......."
"Được rồi, anh tin em!" Yoo Seung Ho lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa mới được sống trở lại. Anh đánh lên trán cô một cái, "đồ quỷ, em dám đùa giỡn với anh như vậy, phạt em tăng ca một tháng."
"Anh đừng có ác vậy chứ, em sẽ kiện anh đó." Cô ở ngoài mặt cố gắng tỏ ra không sao đùa giỡn với anh, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu. Cố nén nước mắt, rất khó chịu.
Tối hôm qua, khó khăn lắm cô mới đưa được Yoo SEung Ho về nhà. Anh lại xem cô như Ji Yeon, quấn quýt muốn hôn cô, còn cở quần áo cô. Ban đầu cô còn tỉnh táo mà chống trả lại anh, nhưng dần dần, nụ hôn nóng bỏng của anh, cô đánh mất đi sức chống lại anh, muốn giao mình cho anh.
Nhưng quần áo chỉ mới cởi được một nữa, Yoo Seung Ho đột nhiên say mèm, đè lên người cô, nằm rất lâu cũng không nhúc nhích.
Cô cảm thấy quá buồn cười, cũng đau xót cho chính mình. Chính mình đã có bạn trai rồi, còn bằng lòng làm kẻ thay thế cho người khác, quá sỉ nhục mà. Cô hẳn phải cảm thấy may mắn khi tối qua không xảy ra chuyện gì, nếu không cả đời này cô sẽ hối hận, mãi mãi cũng không xóa sạch những vết dơ này.
"Lúc nãy em hù anh như vậy, chỉ muốn anh nhìn rõ trái tim mình thôi. Cho dù anh có hận Ji Yeon hơn nữa, thì anh vẫn yêu cô ấy rất nhiều, không phải sao? Nếu đã như vậy, tại sao anh đuổi theo bắt cô ấy về."
"Đuổi theo sao? Có ích sao?" Yoo Seung Ho nở nụ cười đau khổ, "nếu anh trái tim chân thành của anh có thể làm lay động cô ấy, thì bảy năm qua đã quá đủ rồi. Anh và cô ấy có quá nhiều vấn đề, không hề đơn giản như những gì em thấy. Trái tim của cô ấy, từ trước đến giờ chưa từng thuộc về anh."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: