Chap 182

Park Ji Yeon về nhà trong trạng thái lo lắng và hoảng sợ, trong đầu vẫn còn luẩn quẩn ánh mắt tràn ngập oán hận và tiếng gào thét bên tai cô của Kim Myung Soo

Nỗi oán hận thù địch này, giống như có mối thù rất sâu đậm với cả nhà họ Park . Nhưng Park Soo Ro chỉ thèm muốn sự nâng đỡ của anh trong giới chính trị thôi, cũng không đắc tội gì với anh, không đến mức phải dẫn đến nỗi oán hận đáng sợ như vậy mới đúng.

Nỗi oán hận của anh với nhà họ Park quá sâu, rốt cuộc nó từ đâu mà đến chứ?

Trong đầu Park Ji yeon hỗn độn như một mớ bồng bông, luôn cảm thấy mối tai họa đáng sợ này sắp đổ xuống. Ngay cả lúc mở cửa, cả bàn tay vẫn còn run rẩy, làm cách nào cũng không mở được, ngay cả chìa khóa cũng rơi xuống đất.

Cuối cùng vẫn do người ở bên trong mở cửa, Yoo Seung Ho  đứng ở sau cánh cửa, nở nụ cười cực kỳ đẹp với cô, "em về rồi à!" Anh đang mặc tạp dề hình cậu bé bọt biển, trên tay còn cầm một cái xẻng lật, dáng vẻ như một người đàn ông đảm đang, trong thoáng chốc mở to mắt giống như hoa anh đào tháng mười.

"Vâng!" Ji Yeon vội dừng lại việc nhặt chìa khóa, cố gắng cúi thấp đầu, sợ anh nhìn ra sự khác thường của mình.

"Em sao vậy? Cứ ngơ ngác thế." Yoo Seung Ho đóng cửa lại, "Anh nấu xong cơm rồi đó, em đi rửa tay rồi vào ăn."

"Anh vào đây bằng cách nào vậy?"

Chăngr phải anh nói là anh có khoá sao ? Giơ chìa khoá trước mặt cô , cười nói .

.

"Anh gọi điện thoại cho em mãi mà không được, nên nhờ Angle nhắn lại, cô ấy có nói với em không vậy? Sau đó em cũng không thèm gọi điện thoại cho anh."

"Vâng!" Park Ji Yeon tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em bị sao vậy? Em không vui sao?"

"Không có đâu! em chỉ cảm thấy hơi mệt! Em về phòng đã, rồi sẽ nhanh chóng ra đây ăn cơm!" Park Ji Yeon gần như chạy trốn vào trong phòng của mình.

Yoo Seung Ho , cảm thấy hôm nay cô có gì đó kì lạ , rất lạ .

Anh ta gõ cửa đi vào, Park Ji Yeon  như một con chim bị hoảng sợ, sắc mặt tái mét. Vẻ mặt như vừa trải qua một cúc sốc, hốt hoảng chưa bình tĩnh lại.

Anh đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô, lạnh lẽo, vội vàng truyền hơi ấm cho cô. "Làm sao lại lạnh như vậy, bên ngoài trời cũng đâu có lạnh đâu! Xem em kìa em, cả người giống như bị lấy mất hồn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì cả!" Cô nói chuyện cũng lắp bắp.

"Còn nói không có gì à! Có cần anh lấy gương đến, soi xem dáng vẻ bây giờ của em, ba hồn bảy vía đều mất sạch! Không phải đã nói rõ với nhau có chuyện gì cũng phải chia sẻ với anh sao? Đừng để trong lòng nữa."

"Không có gì thật mà..........." Đầu của Park Ji Yeon  lúc này rất hoảng loạn, muốn cô nói, cũng không biết phải nói từ đâu.

Yoo seung Ho cau mày lại, ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra. "Có lại là Kim Myung Soo  không?"

Vừa nghe thấy cái tên đó, Park Ji Yeon ngay lập tức giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, hốt hoảng suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng phủ nhận. "Không phải đâu!"

Thái độ của cô đã bán đứng lòng cô, Yoo Seung Ho có hơi giận. "Khốn khiếp! Để ông đây đi giết chết thằng đó!" Nói xong liền muốn đứng dậy tìm anh ta tính sổ.

Park Ji Yeon vội kéo anh lại, "anh đừng, đừng đi........."

"Vậy em nói cho anh biết, tên kia đã làm gì em, dọa em thành ra như vậy! Thằng đó đụng vào em rồi sao?"

Park Ji Yeon lắc đầu liên tục, "không có không có không có đâu!" Tâm trạng của cô lúc này rất buồn phiền, rất hoảng loạn. "Coi như em cầu xin anh, anh cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì đi, đừng tìm anh ta được không? Anh chỉ muốn trốn đi thật xa thôi!"

Nhìn thấy tinh thần của cô gần như suy sụp, Yoo Seung Ho cũng không dám ép cô, vội kéo cô vào trong lòng mình. "Được rồi được rồi! Anh không đi đâu! Em ngồi bình tĩnh một lát đi, em như vậy, anh nhìn thấy rất đau lòng đó!"

"Em xin lỗi anh, do em không khống chế được cảm xúc của chính mình, nhưng em không có chuyện gì thật, anh đừng lo lắng cho em nữa!" Vì muốn chứng minh mình không có chuyện gì, cô cố gắng nở một nụ cười. "Em đi rửa mặt, rồi sẽ mau chóng ra ngoài ăn cơm!"

Vào trong nhà tắm, cô tạt mấy tát nước lạnh vào mặt mình, bình tĩnh một hồi, Park Ji Yeom mới coi như đã đem luồng khí đè nén trong lồng ngực trút hết ra ngoài.

Cố gắng đem chuyện của Kim Myung Soo và những việc khác của buổi chiều tạm thời ném hết ra sau đầu, mỉm cười đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu. "Thơm quá nha, anh đã làm món gì vậy?"

Canh Kimchi em thích , lòng lợn nướng , Gà luột giá ,  . Yoo Seung Ho cười nhẹ nhàng .

"Toàn là những món có thịt, anh muốn vỗ béo em sao?"

"Em phải ăn cho béo lên mới tốt, gầy không thấy tí thịt nào, nhìn thật đáng thương, người khác còn tưởng anh không nuôi nổi em đó." Yoo Seung Ho  cũng giả vời như không có chuyện gì xảy ra, nên ăn thì ăn, nên chọc thì chọc

"Hey! Cái gì mà không nuôi nổi chứ? Anh vẫn còn là người đàn ông độc thân kinh cương nổi tiếng Đaij Hàn nha, còn đứng đầu bảng vàng mười năm liên tục đó, được chưa? ."

"Anh bớt dát vàng lên mặt mình đi, anh chính là kẻ trăng hoa đó."

"Muốn làm kẻ trăng hoa cũng phải có bản lãnh chứ bộ." Nói đến vẻ bề ngoài của mình, Yoo Seung Ho  tất nhiên rất có tưj tin .
Ăn xong cơm, Yoo Seung Ho xem News , Park Ji Yeon dọn dẹp chén đũa, đang ngẩn ngơ nghĩ về chuyện lúc chiều.Thì có một đôi tay đột nhiên ôm từ sau lưng cô, đôi môi dịu dàng giống như một con bướm dừng ở bên má cô. "Em đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của anh, dịu dàng đến kỳ lạ, âm cuối run run, thì thào,như có thể đi vào trong lòng người.

"Không có gì đâu."
"Em nói xạo! Chỉ có một cái chén,mà em đã rửa đến năm phút rồi đó."

"Không có chuyện gì thật mà, chỉ hơi ngẩn người. Không lẽ em ngẩn người anh cũng muốn kiểm soát sao?"

"Đương nhiên muốn rồi!Em là của anh, ngẩn người cũng không được."Anh hôn cô liên tục mấy cái.

"Đừng có bá đạo vậy chứ....."

"Tất nhiên rồi! Yêu một người đến cùng cực, tự nhiên sẽ bá đạo thôi, muốn kiểm soát hết tất cả mọi thứ của cô ấy, bao gồm cả suy nghĩ của cô ấy. Trong lòng em chỉ được có anh, không có cho phép nghĩ đến người khác."

Park Ji Yeon  nghĩ đến dáng vẻ bá đạo như vậy của Kim Myung Soo , tay run rẩy,chén đĩa rơi xuống đất, cũng may lúc đó Seung Ho  chụp được."

"Em làm sao vậy?"

"Không sao............."

"Hôm nay trông em rất kỳ lạ, hỏi em có chuyện gì,em lại không nói."

"Không có chuyện gì đâu mà.................đột nhiên em chỉ cảm thấy hơi sợ hãi."

"Sợ hãi sao?"

"Vâng!" Park Ji Yeon nói thẳng: "Sợ hãi sự bá đạo và ham muốn chiến hữu sẽ khiến anh mất hết lý trí, giống như Kim Myung Soo  vậy. Bởi vì tính chiếm hữu của anh ta quá lớn, mới có thể làm ra những chuyện đáng sợ như vậy, em rất sợ anh sẽ trở nên như thế............"

"Ngốc à! Anh và anh ta là hai người hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể trở nên giống nhau được chứ. Những lời anh vừa nói lúc nãy, chỉ muốn chọc cho em vui mà thôi. Anh trước giờ rất tôn trọng em, hẳn em có thể cảm nhận được.Em không tin anh sao?"

"Bởi vì quá tin tưởng,nên mới cảm thấy sợ hãi. Em cũng đã từng, rất tin tưởng anh ta."

"Anh không biết phải hứa hẹn với em như thế nào, bất kỳ lời hứa nào,cũng đều dư thừa cả. Nhưng anh chỉ muốn em biết rằng, cho dù anh làm bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không làm hại đến em ,chắc chắn không! Anh vô cùng trân trọng tình cảm giữa hai chúng ta."

"Vâng! Em tin anh! Xin lỗi anh, do em quá đa nghi rồi."Từng có một người nói, mang nỗi ám ảnh của cuộc tình trước vào trong một cuộc tình mới, là người ngu ngốc nhất. Bởi vì người tổn thương bạn,đã lấy đi cái tốt đẹp nhất của bạn. Còn người thật lòng yêu bạn, lại bởi vì sự nghi ngờ của bạn mà rời xa bạn,cuối cùng người đau đớn nhất vẫn là chính mình.

Cô nhất định không thể trở nên ngu ngốc như vậy.

"Do em quá hạnh phúc, cho nên mới có chút.........."

"Em không cần phải giải thích,anh hiểu cả! Anh cũng có nỗi lo lắng giống như em, nhưng anh cố gắng tin tưởng, cố gắng tin vào tình cảm đã có của chúng ta. Vô cùng hy vọng một nhà ba người chúng ta có thể hạnh phúc sống mãi mãi bên nhau, không bao giờ chia xa!"

"Được mà, nhất định sẽ được!" Park Ji Yeon ôm chặt lấy anh, lưu luyến hơi thở cùng cảm giác an toàn của anh.

Cô không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chí ít có một chuyện cô rất chắn chắn, đó là cô sẽ vì tương lai của bọn họ mà cố gắng hết sức mình.

Bóng dáng của hai người ôm lấy nhau dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn, ôm nhau thật chặt, đứng ở một chỗ thật lâu.

.....................

Sau ngày hôm đó, hai người tự nhận mình là gia quyến của người chết không thấy xuất hiện nữa,Park Ji Yeon tìm kiếm khắp nơi cũng không có kết quả,qua mấy ngày sau, mới có chút tin tức, cô đã mời một luật sư khác làm luật sư biện hộ cho vụ này.

Phiên tòa ngày đó, Park Ji Yeon đã tìm hết mọi cách để có thể đi vào pháp đình,nhưng bị cảnh sát chặn ở bên ngoài.

"Tôi có chứng cứ rất quan trọng, xin các anh hãy cho tôi vào được không? Quan trọng lắm đó.............liên quan đến vụ án này............"

Nhưng cho dù cô có nói thế nào, cảnh sát cũng bị dao động,Park Ji Yeon gấp gáp giống như con kiến bò trên chảo nóng, đang tính xông vào, thì đằng sau lại vang đến một tiếng cười nhẹ.

"Nếu như tôi là em, tôi sẽ không lãng phí sức của mình đâu."

Cô tức giận quay đầu lại,Kim Myung Soo  đang đứng cách cô vài bước, phía sau hội tụ một mảng lớn ánh sáng mặt trời, hiện ra phong thái quyến rũ, phong độ hiên ngang.

Trên người mặc bộ âu phục sang trọng, quần áo ngay ngắn, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ người đến xem xử án,dường như anh đang cố ý làm nổi bất trước kết cục bi thảm của Park Hyuna, làm cho Park Ji Yeon  rất ngứa mắt.

"Anh đến đây là gì?"

"Đương nhiên đến xem kịch hay rồi, không lẽ em cho rằng, tôi đến cứu cô ta sao?" Anh nở nụ cười mỉa mai, "một tay tôi dàn dựng vở kịch này, đương nhiên phải đến góp vui chứ."

"Anh đê tiện! Không có tình người!"

"Tùy em muốn nói sao thì nói!"

Đấu với anh chỉ lãng phí sức mà thôi, Park Ji Yeon liều mạng xông vào trong, cuối cùng cũng bị cảnh sát kéo ra ngoài,đẩy mạnh ngã xuống đất, nhếch nhác muốn chết...........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: