Chap 162
Kim Myung Soo cũng ý thức được mình phản ứng thái quá, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nhung trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng cao ngạo trước sau như một. "Anh là đàn ông, cho dù cơ thể có phản ứng cũng là chuyện bình thường... Nhưng em cứ yên tâm, anh sẽ không thừa nước đục thả câu. Có muốn em hơn nữa, cũng sẽ đợi đến sau khi vết thương em lành hẳn."
Park Ji Yeon hả mồm không biết trả lời như thế nào.
Cô nên cảm ơn anh 'đã nghĩ cho cô' sao?
Nhưng anh dựa vào cái gì để cho anh được hời chứ!
Đồ đàn ông luôn cho mình đúng!
Cho dù đã khỏe lên, cô cũng không cho anh đụng vào.
"Đã bôi xong thuốc rồi, đêm nay em nằm sấp người ngủ đi."
"Nằm sấp người tôi ngủ không được...."
"Vậy anh trò chuyện với em."
"Ả..... Nếu như quá mệt, anh cũng có thể đi ngủ. Anh lo ngủ đi, mặc kệ tôi!"
Kim Myung Soo liếc cô một cái, anh ở trong mắt cô đói khát đến vậy sao? Lúc nào cũng đề phòng như phòng kẻ dê xồm. Thái độ này của cô, nếu như cô không bị thương, anh cũng muốn biến thành kẻ dê xôm thật, dọa cô rồi.
Anh đi tắm, Park Ji Yeon mềm nhũn nằm sấp người, thở thật dài.
Mười phút trôi qua, với cô mà nói chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Bi kịch nhân gian!
Lúc cô mơ màng chìm vào trong giấc ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên. Đang định ngồi dậy mở cửa, Kim Myung Soo đã từ trong phòng tắm đi ra. "Nằm yên đi, để anh mở!"
Anh cũng đang thắc mắc là ai, chỗ này, không có người nào khác biết, không lẽ là người bên bất động sản sao?
Kết quả vừa mở cửa ra, bên ngoài là Bae Suzy đang hung hăng, mặt mày đen thui nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cô ta ở đâu hả?"
Kim Myung Soo sững người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. "Ai?"
"Park Ji Yeon ! Em ở phòng giám sát nhìn thấy hai người đi vào thang máy!"
Anh không vui nhíu mày lại. "Em dám theo dõi anh sao?"
Ở cửa vang lên tiếng ồn ào cãi nhau làm Park Ji Yeon không ngủ được, vừa đang định hỏi ai, thì nghe rõ ràng nghe thấy câu thét chói tay rát cổ bỏng họng. "Ai nói em không có cái quyền đó, cô ta là kẻ đê tiện!"
Bae Suzy?
Sao cô ta đến đây?
Cô vội ngồi dậy, luống cuống tay chân mặc quần áo, còn chưa mặc xong, Bae Suzy đã xông vào. Quần áo của cô lộn xộn, Bae Suzy lại nhìn đến người cô. Cảnh này, muốn giải thích cũng không thích được rõ ràng được.
Bae Suzy tức đến đỏ mắt. "Park Ji Yeon, mày không biết xấu hổ!"
Giải thích, chỉ có uổng công vô ích, mà còn chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, cô ta, Park Ji Yeon một chữ cũng không muốn nói, Dứt khoát từ từ đứng dậy mặc quần áo, không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Vụng trộm một cách trắng trộn, còn dám kiêu ngọa như vậy, cứ như vậy mà không coi cô ra gì sao? Bae Suzy điên lên, xông muốn cho cô một tát thẳng vào mặt.
Nhưng không ngờ, Park Ji Yeon không cần dùng sức cũng bắt được, một tay đẩy cô ta ra xa.
Cô ta muốn nhào lên đánh nhau, bị Kim Myung Soo giữ lại. "Suzy , không được quậy!"
Tay chân Bae Suzy không dùng được, đá lung tung, liều mạng giãy khỏi sự khống chế của anh. "Cô ta không biết xấu hổ, dám quyến rũ anh, em muốn đánh chết nó!"
Park Ji Yeon chỉnh quần áo ngay ngắn lại, thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái. "Rất xin lỗi, đã làm phiền rồi! Hai người cứ từ từ nói chuyện đi."
"Hồ ly tinh, không được đi! Đứng lại!"
"Ji Yeon....." Myung Soo giữ cô lại, nhưng tình hình trước mắt quá lộn xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bỏ đi.
"Buông em ra..... buông em ra...... để em đánh chết nó....." Bae Suzy giống như một người đàn bà điêu ngoa điên khùng, căm hận không thể bầm nát Park Ji Yeon ra.
"Em quậy đủ chưa hả!" Kim Myung Soo không thể nhẫn nhịn được nữa, kéo cô ta vứt lên ghế sofa.
Đầu tóc Bae Suzy rối tung, không thể tin, căm hận nhìn anh. "Anh dám ra tay em sao? Anh vì cô ta, dám ra tay với em sao?"
Kim Myung Soo vì những tiếng thét chói tai của cô ta mà đầu óc muốn nổ tung, vốn không biết được mình ra tay mạnh như vậy, không tránh khỏi có hơi áy náy. "Xin lỗi em, anh không cố ý......"
Bae Suzy tức giận khóc. "Sao anh lại đối xữ với em như vậy hả? Anh sao dám ở sau lưng em, vụng trộm với cô ta hả? Như vậy có công bằng với em không hả?"
Cô ta khóc lóc kể lể, như kim đâm đau nói tim Kim Myung Soo . Anh biết mình không còn cách nào níu kéo nữa rồi, cứ như vậy chỉ thêm mệt mỏi, dứt khoát thẳng thắn, ngồi bên người cô. "SuZy, có một số lời anh đã muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng sợ em bị tổn thương, cho nên vẫn luôn nhịn. Nhưng như vậy, càng không công bằng với em."
"Đúng thật anh đã từng rất yêu em, nhưng anh biết chúng ta không thể ở bên nhau, cho nên anh vẫn luôn chạy trốn. Anh cho rằng, ngoại trừ em ra, đời này anh sẽ không thể yêu một người nào khác nữa, cho đến khi Ji Yeon xuất hiện."
"Khoảng thời gian em về nước anh rất buồn rầu, không biết người trong lòng mình yêu thật sự là ai. Cứ cho rằng đó là em, nên vẫn luôn làm tổn thương đến cô ấy. Sau cùng, cô ấy trốn chạy anh, làm cho anh đau lòng muốn chết, mới biết người anh yêu thật sự là ai."
"Mặc dù Suin là ngoài ý muốn, nhưng từ sau khi con bé ra đời, anh vẫn rất cố gắng rất cố gắng thử yêu em thêm lần nữa như lúc trước, nhưng anh nhận thấy, anh làm không được. Em với anh, đã không còn thứ tình cảm kia nữa, mà là tình thân. Người anh yêu, là Park Ji Yeon ."
Tim của Bae Suzy ngã thẳng xuống đáy vực, tay chân lạnh lẽo, giống như bị đóng băng, hai mắt mờ mịt đầy nước mắt nhìn anh. "Cho nên, anh định bỏ rơi em và SuIn sao?"
"Đó là chuyện làm cho anh đau đầu nhất hiện nay, anh không biết phải làm như thế nào." Kim Myung Soo buồn rầu, vì thế mất ngủ rất nhiều đêm. "Em và SuIn đều là người thân quan trọng nhất của anh, anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em, nhưng không cách nào có thể yêu em!"
"Nếu như sau này em gặp được người đàn ông tốt hơn, anh sẽ chúc phúc em. SuIn, anh sẽ nuôi dạy con bé thật tốt. Nếu như người đàn ông đó không chịu chấp nhận SuIn , anh có thể......"
"Bốp...." Một bạt tay tát vào mặt Kim Myung Soo, Bae Suzycăm hờn tức giận nhìn anh, ánh mắt như muốn chém anh ra làm trăm ngàn mảnh. Máu thù hận ở trong người dội vào nhau, từng chữ từng chữ một riết từ trong kẽ răng ra.
"Anh là người đàn ông ích kỷ nhất thế giới này, tôi hận anh! Cho dù tôi chết, tôi cũng không tha cho anh!"
Park Ji Yeon đi xuống dưới lầu, bảo vệ trưng khuôn mặt vui sướng khi người khác gặp nạn, cười mờ ám với cô. Chỉ trong chốc lát như thế mà cô cảm thấy nói không nên lời, sao nào? Trên người mình tản ra mùi của kẻ thứ ba sao? Hay là cô cô tự nhiên trông giống kẻ thứ ba?
Ngẫm lại thôi quên đi, cần gì phải so đo với những người không có dính dáng gì đến mình.
Đi ra khỏi khu chung cư, trung tâm thành phố rất tấp nập, đèn neon lóe sáng, nhưng sôi nổi là bọn họ, để lại cho cô chỉ có lạnh băng. Ở thành phố này, cô gần như không có bạn bè, cũng không có người thân, cầm điện thoại trên tay từ đầu đến cuối, tìm không được người để xin ở nhờ, nói chi là trút bầu tâm sự .
Đang đi về phía trước, định tìm một khách sạn ở tạm. Thì di động đổ chuông, là Kim Myung Soo.
Cô do dự vài giây, cúp máy, hơn nữa còn khóa máy luôn, không muốn anh ta tìm được mình từ hệ thống định vị.
_________________________
Hôm sau. Chưa đến bảy giờ, Park Ji Yeon vội vàng chạy đến viện an dượng quân đội, Yoo Seung Woo đang đợi cô.
Cô gật đầu chào hỏi, tự giác xếp chăn. Trong tình hình không có bất kỳ công cụ trợ giúp nào, dùng tốc độ nhanh nhất, gấp tấm chăn thành hình lập phương ngay ngắn.
Trong mắt Yoo Seung Woo có hơi kinh ngạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô đỏ lên giống con thỏ, có lẽ cũng biết được nguyên nhân. Cũng không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Có vết xe đổ lần rước, lần này lúc Yoo seung Woo đánh thái cực quyền, cô nhìn rất kỹ. Lúc mình đánh, cũng vô cùng nghiêm túc, sợ làm sai một động tác.
Tiếc rằng Yoo Seung Woo đang chỉnh cô, moi móc, chê cô không đủ tiêu chuẩn, lại phạt cô chạy quanh sân.
Park Ji Yeon chạy hết mười lăm vòng, thoi thóp, bữa sáng vẫn như cũ nôn như điên, sau đó tiếp tục đọc . Nhưng Yoo Seung Woo chê không đủ, còn bắt cô làm cơm.
Nồi niêu trong quân đội là vài bộ nồi gia dụng bình thường, nhưng Park Ji Yeon nhấc cũng nhấc không lên, lúc xào đảo qua lại, tay còn bị bỏng vài lần. Đôi bàn tay chỗ đỏ chỗ sưng, không có chỗ nào nguyên vẹn, vô cùng thê thảm.
Khó khăn lắm mới làm xong được hai món xào một món canh, Yoo Seung Woo chê cơm canh khó ăn, không để cho cô chút mặt mũi nào.
Lần đầu tiên Park Ji Yeon thật sự cảm thấy ông đang cố ý chỉnh cô, cô làm cơm năm năm, cho rằng tay nghề của mình đã không tệ, ông nhận định một cách rõ ràng, chỉ cần thứ cô làm, đều không tốt, đều là lỗi! Vậy cô chính là lỗi.
Yoo Seung Woo lạnh nhạt nhìn cô hỏi: "Sao nào? Mới có hai ngày đã chịu không nổi sao?"
"Không có ạ! Cháu vẫn có thể kiên trì được."
"Đừng cố chấp, cho dù cô có cố gắng nửa tháng, chưa hẳn tôi sẽ đồng ý."
"Cháu biết! Cháu chưa từng hy vọng ông có thể đồng ý."
Ngược lại ông có chút ngạc nhiên, nếu cô ta đã sớm biết như vậy, tại sao còn đồng ý?
Park Ji Yeon nhìn ra được sự nghi ngờ của ông, giải thích: "Mấy năm nay, Seung Hovẫn luôn nỗ lực vì cháu, còn cháu có rất ít cơ hội vì anh ấy làm chuyện gì đó. Nếu như ngay cả chút cực khổ này cũng không vượt qua được, chứng minh cháu không có lòng muốn ở bên anh ấy. Nhưng cháu có một lòng quyết tâm vững mạnh, cho dù có khổ có uất ức, cháu cũng muốn ở bên anh ấy."
Tuy rằng cô vẫn luôn nở nụ cười bình thản, nhưng giọng điệu dứt khoát không dễ dàng bỏ qua, mang đến cho Yoo Seung Woo một chút rung động.
Có thể quyết tâm như vậy, quả thật cũng khiến ông khâm phục. Lo lắng chính là, mục đính của cô ta không phải Yoo Seung Ho, mà là cả gia tộc Yoo thị, ông quyết không cho phép chuyện này xảy ra.
................
Lại sống qua được một ngày,Park Ji Yeon kéo tấm thân cực kỳ mệt mỏi đi ra khỏi trại an dưỡng, đang suy nghĩ phải đi đâu. Một người đàn ông mặc đồ công sở chặn đường đi của cô. "Phu nhân, cậu chủ mời cô lên xe."
Phu nhân?
Park Ji Yeon quay đầu lại, cách đó mười met dưới bóng cây có một chiếc xe nhìn quen mắt đang đậu ở trên đường.
Không phải là Kim Myung Soo chứ?
Cô đi ba bước rút thánh hai bước qua bên đó, vừa mở cửa xe liền thét lên. "Sao anh lại đến đây hả? Lỡ như bị cấp dưới của tư lệnh nhìn thấy thì sao? Muốn hại chết tôi sao?"
Kim Myung Soo ung dung bình thản nâng mí mắt lên, hớn hở trả lời một câu. "Cho nên anh đã đậu ở trước cửa không phải sao?"
Cô không biết nói gì luôn.
Ở đây cách cửa chính nhiều nhất là năm mươi met, anh cho rằng quân nhân đều là người mù sao?
"Lên xe!"
"Tôi không cần! Anh mau đi đi!"
"Nếu như anh vẫn cứ theo em, hẳn là sẽ làm cho nhiều người chú ý đến lắm nhỉ?"
"............." Dám uy hiếp cô!
Được rồi! Cô đúng thật rất nhu nhược để bị anh uy hiếp.
Thắt lưng buột bụng ngồi vào xe, cười ngượng vài tiếng. "Lái xe, mau lái xe!"
"Sao anh lại tìm được đến đây? Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Nhớ em có được tính là có chuyện không?"
Cô không nể nang gì liếc nhìn anh, cười khàn hai tiếng. "Có chuyện nói ra, không có chuyện thì đứng ở con đường phía trước cho tôi xuống."
"Dẫn em đến một chỗ."
"Tôi không đi!"
"Từ chối một cách dứt khoát đến vậy sao?" Quá không cho anh chút mặt mũi rồi nhỉ? Tốt xấu gì tối hôm qua anh cũng cho cô ở nhờ một khoảng thời gian ngắn, còn tự mình bôi thuốc giúp cô mà!
"Bằng không thì sao?" Park Ji Yeon nhíu lông mày hỏi ngược lại. "Anh có thể dẫn tôi đến nơi nào chứ?"
"Nếu như trong lòng em anh là người không đáng tin đến vậy, hôm qua tại sao còn nhờ anh giúp chứ?"
"Tôi chỉ lo lắng Seung Ho gọi điện thoại đến thôi.
"Em chắc chắn chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không có ý nghĩ muốn gặp anh sao?"
Park Ji Yeon bực bội, hết chưa vậy hả?
"Lúc trước sao tôi lại không biết, anh là người tự kỷ đến mức này nhỉ. Rất nhiều người phụ nữ muốn có được anh, nhưng chắc chắn không bao gồm tôi trong đó đâu."
"Đúng là rất nhiều. Nhưng người anh muốn, chỉ có một mình em. Những người phụ nữ khác với anh mà nói, không là gì cả!"
Cô giống như vừa nghe được một câu chuyện nực cười, chế giễu lại. "Kể cả Bae Suzy sao?"
"Em ấy không giống, em ấy là người thân của anh!"
Park Ji Yeon cảm thấy buồn cười, trong mắt lộ ra sự châm chọc. "Cô ta là người thân của anh, cũng là mẹ của con gái anh!"
"Về chuyện này, anh không biết phải giải thích với em như thế nào."
"Cho dù anh muốn giải thích, tôi cũng không muốn nghe. Những chuyện liên quan đến các người, không có một chút dính dáng gì đến tôi!"
Kim Myung Soo biết lúc cô giận chẳng nghe lọt vào tai chữ nào, dứt khoát không nói nhiều, bảo tài xế lái xe.
Hai người im lặng suốt cả đoạn đường, cho đến khi đến một phòng khám chữa bệnh, Park Ji Yeon xuống xe. "Tại sao dẫn tôi đến đây chứ?"
"Ngày hôm qua chỉ băng bó qua loa thôi, anh lo lắng sẽ để lại di chứng. Cho nên đã đi hỏi thăm, biết được ở đây có nhân tài ẩn dật, nên đã dẫn em qua đây. Đừng thấy ở đây chỉ là một phòng khám nhỏ bé, hai bác sĩ chỉnh hình và chuyên khoa ngoại đều là chuyên gia hàng đầu của Đại Hàn Dân Quốc đó."
"Làm gì nghiêm trọng đến vậy chứ! Chỉ bị thương ngoài da thôi mà."
"Lúc còn trẻ, chuyện gì cũng cảm thấy không sao, đến lúc này mới biết hối hận."
Cô mỉm cười. "Anh từ lúc nào hiểu được những chuyện này chứ?"
"Sau khi Suzy ra đời." Kim Myung Soo bâng quơ cho qua, đùng đẩy cô đi về phía trước. " chăm sóc mình thật tốt, đừng để lại một chút bệnh tật nào."
Lúc đầu Ji Yeon tưởng rằng vừa bước vào, thì sẽ mấy vài vị bác sĩ đứng xếp hàng ngay ngắn, ánh mắt mong chờ nhìn hai người họ, nhưng không nghĩ đến sẽ như thế này. Con đường nhỏ hẹp đứng chật cứng bệnh nhân, trong tai đều toàn là tiếng khóc của trẻ con, đàn ông phụ nữ cãi nhau, đầu sắp sửa nổi banh ra.
Khó tránh khỏi cười nhạo. "Tổng tài to lớn, sao anh không sử dụng đặc quyền hử?"
Anh hỏi ngược lại. "Em muốn anh dùng sao?"
"Không có! Chỉ hơi cảm thấy bất ngờ."
"Anh biết em không thích, cho nên mới đến đây như một người bình thường. Chuyên gia ở đây rất trong sạch và cao thượng, cho dù dùng quyền lực bắt bọn họ chữa bệnh trước cho em, e rằng trong lòng sẽ không tình nguyện, sẽ không hết lòng chữa trị đâu."
"Thì ra anh cũng biết nói một câu "lòng người" này nhỉ?"
"Lúc trước không biết, nhưng cứ có liên quan đến em, anh đều suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Chỉ cần bọn họ có thể hết lòng chữa khỏi vết thương cho em, đợi hơn hai tiếng nữa, cũng không đáng là gì."
Anh dùng giọng điệu hết sức bình thản nhất nói ra câu này, đối với Park Ji Yeon mà nói, lại là một sự rung động lớn. Lúc trước cô không dám tin, người kiêu ngạo như Kim Myung Soo, có thể vì một người con gái mà chấp nhận làm 'người bình thường', cất hết mọi thủ đoạn anh có, bỏ xuống thân phận hãnh diện của mình.
Đáng tiếc, cảm động thì cảm động, nhưng tất cả đã quá muộn màng rồi!
Hai người nói chuyện phiếm cãi nhau câu được câu không, khó khăn lắm mới đến lượt Park Ji Yeon , cái cổ mỏi mệt rã rời. Kim Myung Soo đứng ngoài cửa đợi, cô đi vào, bị hai người bác sĩ già đè trên giường, cái cổ, miệng vết thương, đủ mọi tra tấn, kêu gào không ngừng.
Lúc đi ra ngoài, vịn vào vách tường, bước chân trống rỗng, nước mắt rưng rưng.
Kim Myung Soo vội đỡ cô. "Sao rồi?"
Cô chỉ đứng trong gió ngổn ngang thốt ra một chữ, "đau!", có cảm giác giống như một cái máy bị người ta tháo rời ra, hủy thành linh kiện, rồi lắp ráp vào lại lần nữa. Mặc dù có thể cử động, nhưng bên trong đều tán loạn hết lên, sắp vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Vừa lên xe là ngủ ngay lập tức, mơ màng bị Kim Myung Soo gọi dậy.
"Đến rồi, em đừng ngủ nữa!"
Cô dụi mắt, sợ chạm đến miệng vết thương, cẩn thận đứng lên, lại kinh ngạc nhận thấy, cơ thể không còn đau nữa, thử cửa động tay chân một chút, cũng không còn cảm giác. Không ngờ người chuyên gia cũng quá trâu bò rồi, nhanh như vậy đã có hiệu quá! Xem ra Kim Myung Soo tìm đúng nơi rồi! Nên cô tạm thời tha cho anh đã 'bắt cóc' cô!
Nhìn ra ngoài cửa sổ, biết được đây là một khu chung cư xa lạ.
"Đây là đâu? Không phải lại là nhà anh chứ?"
Anh ngầm thừa nhận.
"Rốt cuộc anh có bao nhiêu căn nhả hả? Lúc trước đều dùng để nuôi tình nhân phải không?"
"Anh không có thói quen đó!"
Lúc trước đúng thật anh có không ít phụ nữ, nhưng chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, thường chỉ lên giường có một lần, thì đã dứt khoát cắt đứt quan hệ rồi. Ngay cả một tuần còn không tới, nói chi nuôi những người phụ nữ bên người chứ!
Nếu như anh nói cô biết, sáu năm qua anh ngay cả một người phụ nữ cũng không tìm, toàn dựa vào 'người yêu trái phải' của mình để sống qua ngày, cô có cảm động không nhỉ?
Tưởng tượng, cô sẽ bày ra vẻ mặt xem thường, nói những chuyện đó không liên quan đến cô!
Cho nên, không nói thì hay hơn, hơn nữa đó cũng không phải là chuyện hay ho gì!
"Anh chắc chắn, hôm nay Bae Suzy sẽ không đến giết, mắng tôi là hồ ly tinh lần nữa chứ?"
Anh nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của cô, không lên tiếng.
"Cám ơn ý tốt của anh! Nhưng tôi không muốn bị người khác coi mình là 'kẻ thứ ba'!"
"Em không phải là kẻ thứ ba, chúng ta chưa ly hôn!" Kim Myung Soo khẽ thở dài, nghiêm túc nhìn cô nói: "Hôm qua anh đã nói rõ ràng với SuZy rồi, anh đã từng yêu em ấy, nhưng bây giờ người anh yêu là em!"
"Lúc trước anh yêu cô ta đến vậy, còn có thể thay đổi. Tôi làm sao có thể tin, tình yêu của anh dành cho tôi sẽ không thay đổi!"
( Chăcs tức chết với cô nữ này thôi , ai đồng ý với mình giơ tay đi )
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top