Hợp Đồng Định Mệnh Chương 167
Chương 167 : Cuộc nói chuyện trong phòng bệnh
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn
bệnh viện ở trước mặt mình, anh hẳn ở
ngay trong bệnh viện này. Mặc dù miệng
nói hận, dù sao cũng chỉ là gạt người gạt
mình, bản thân vẫn có chút không đành
lòng. Còn có chút mong chờ, hy vọng Kim
Tử Long có thể hồi tâm chuyển ý.
“Việc này….” Thoại Mỹ có chút do dự, nói:
“Được thôi.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng
lưu động của không khí, còn có tiếng thở
dài của Hồng Yến . Cô không biết tại sao,
Mỹ Mỹ tại sao lại tha thứ cho Triệu Kiều
Trang . Cũng không biết, Kim Tử Long tại
sao phải tha thứ cho người đàn bà Triệu
Kiều Trang này, không phải rất hận người
phụ nữ này sao? Không lẽ anh muốn
chứng tỏ mình rất độ lượng sao?
Dù sao người đàn bà kia đã hại hai người
họ thảm hại như vậy, nếu không phải
người đàn bà đó, Mỹ Mỹ cũng không mất
đi đứa con của mình. Nếu không phải
người đàn bà đó, bây giờ Kim Tử Long
cũng không nằm trên giường bệnh, cô
không hiểu, vì sao chứ. Tại sao bây
giờ bọn họ vẫn tha thứ cho người đàn bà
đó chứ?!
“Răng rắc!” Một tiếng đẩy cửa vang lên, ba
người bước vào phòng bệnh. Không chỉ có
Thoại Mỹ và Nguyễn Hoàng Sơn , còn có
thêm một Triệu Kiều Trang.
“Mỹ Mỹ , tại sao chị lại mang cô ta đến đây
chứ?” Hồng Yến không hiểu nên hỏi. Ánh
mắt hung ác nhìn Triệu Kiều Trang .
Vừa vào cửa, Triệu Kiều Trang mặc kệ ánh
mắt chán ghét lãnh khốc nhìn cô. Chỉ nhìn
chằm chằm lên giường bệnh của Kim Tử
Long
Nhưng mà, Kim Tử Long không thèm nhìn
cô, chỉ sâu đậm nhìn về phía Thoại Mỹ
đang đứng.
Nguyễn Hoàng Sơn đi về phía trước, lôi
Hồng Yến đi ra ngoài tránh mặt. Nhưng
mà Hồng Yến dường như không vui vẻ,
trề môi, cằn nhằn điều gì đó.
Thoại Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Kim Tử
Long của mình, bình tĩnh nói: “Kim Tử
Long , hai người nói chuyện đi, em đi ra
ngoài.”
Nói xong, liền quay người, đi ra ngoài
phòng bệnh.
Triệu Kiều Trang nhìn thấy cánh cửa màu
trắng bị đóng lại, sắc mặt trắng bệch đập
vào đôi mắt của cô.
“Cô muốn nói gì với tôi đây?” Kim Tử Long
lạnh lùng nhìn Triệu Kiều Trang nói, hai
người bây giờ không còn cái gì để nói.
Những lời cần nói, sớm đã nói xong hết
rồi. Nếu không phải Mỹ Mỹ , lần này, anh
vốn không định bỏ qua cho Triệu Kiều
Trang . Hy vọng cô ta có thể tỉnh ngộ,
không cần lãng phí ý tốt của Mỹ Mỹ .
“Kim Tử Long , có thật anh hận em đến
như vậy không?” Triệu Kiều Trang kích
động nói. “Năm năm trước chúng ta bên
nhau rất vui vẻ, không phải sao?”
“Cô còn có mặt mũi nói chuyện của năm
năm trước sao?”Kim Tử Long nhàn nhạt
nói” “Bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện
năm năm trước. Cô và Vương Mậu Đức đối
với tôi như thế nào. Tôi rất hối hận, tại sao
tôi lại coi trọng người phụ nữ tham lam
như cô.”
“Quả nhiên anh thực sự rất hận em.” Triệu
Kiều Trang dường như lý giải được điều gì
đó nói.
Kim Tử Long quay đầu nhìn về phía cửa
sổ, không tiếp tục nhìn cô. “Không, cô sai
rồi. Tôi đã không còn hận cô.”
“Năm năm trước, lúc cô vứt bỏ, rời khỏi
tôi, tôi xác thực có hận cô, hận đến tận
xương tủy, hận không thể hủy diệt các
người. Hận không thể bầm dầm các người
ra ngàn khúc. Nhưng mà, những chuyện
đó điều đã qua. Thời gian chính là liều
thuốc chữa trị tất cả. Những năm qua đi,
hận thù của tôi cũng theo thời gian từ từ
tan biến.”
Nghe xong những lời Kim Tử Long nói,
Triệu Kiều Trang không còn sức mà ngồi
bệch xuống dưới đất, sự lạnh lẽo làm cho
cô nhức nhối. “Tại sao chứ? Tại sao hả?
Tại sao anh không hận em hả?”
“Chỉ cần còn hận cô, chứng minh tôi vẫn
còn yêu câu. Không còn yêu, tự nhiên
cũng sẽ không hận.” Kim Tử Long nhàn
nhàn nhạt nói.
“Không, Kim Tử Long , anh rất tàn nhẫn,
tại sao chứ. Tại sao anh không hận em?
Tại sao ngay cả tình cảm cuối cùng anh
em cũng không có được? Em rất muốn
anh hận em, như vậy, ít ra trong tim anh
vẫn còn một chổ nhỏ nhoi dành cho em.
Em cũng có thể chím lấy mãi mãi một góc
nào đó trong trái tim anh, nhưng mà, tại
sao chứ, tại sao ngay cả điều này anh cũng
không cho em cơ hội??”
Nhìn thấy người con gái buồn bã ở trước
mặt, trong lòng Kim Tử Long dường như
cũng bị tác động. Điều này không liên
quan đến tình yêu, chỉ là đáng thương,
đáng thương cho một người phụ nữ như
vậy. “Đương nhiên, năm đó cô đã lựa chọn
Vương Mậu Đức, thì đã không thể quay
đầu lại được rồi. Bây giờ tôi đã có Mỹ Mỹ ,
tôi đã không đáng để cho cô đối với tôi
như vậy rồi.”
“Thế nhưng, Tử Long , em hối hận rồi, em
đã hối hận, năm đó, em không nên bỏ rơi
anh, em không nên bỏ anh mà đi.” Triệu
Kiều Trang hối hận nói.
“Sớm biết hôm nay, ngày đó hà tất phải
làm vậy chứ?”
“Thế nhưng anh, Kim Tử Long anh rất tàn
nhẫn!! Năm đó vì sao anh không giữ em
lại, tại sao anh không ngăn cản em?? Nếu
như anh ngăn cản em, chúng ta hiện tại
không trở nên như thế này rồi.” Triệu
Kiều Trang che mặt đau khổ khóc, muốn
cho Kim Tử Long nhớ đến những kỷ niệm
tốt đẹp năm đó của hai người.
Kim Tử Long nhìn người con gái đang quỳ
ở dưới đất, năm năm đã qua, dấu vết của
năm tháng không có lưu lại một chút dấu
vết gì trên Triệu Kiều Trang . Ông trời đối
với cô mà nói, vẫn rất rộng lượng rồi. Cô
vẫn đẹp như trước, vẫn hấp dẫn không ít
đàn ông, có thể khiến cho rất nhiều đàn
ông vì cô điên đảo.
Kim Tử Long thở dài. “Có lẽ, đây chính là
duyên phận, chúng ta có duyên vô phận.”
“Lúc đó, tôi cho rằng tôi rất yêu cô, tôi cho
rằng ngoài cô ra, tôi sẽ không yêu bất kỳ
người con gái nào khác. Sau khi cô rời
khỏi tôi, tim tôi đã bị băng đóng lại rồi.
Cho đến khi gặp Mỹ Mỹ , sau khi gặp Mỹ
Mỹ . Tôi mới biết, cái gì là tình yêu, tôi
mới nghĩ, năm đó có lẽ tôi đối với cô
không phải là tình yêu mà là một sự cố
chấp. Một loại tình yêu cố chấp, làm cho
tôi hiểu lầm cho rằng đó là tôi yêu cô.
Nhưng mà thực ra, tôi không hề yêu cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top