29-30

Anh gấp khăn giấy lại ngay ngắn, đặt qua một bên. Một hồi sau, ăn được non nửa dĩa mỳ Ý, anh bèn mò túi, đứng dậy bảo ra ngoài hút điếu thuốc. Anh vừa mới đứng lên đi ra ngoài, Park Sunghoon đằng sau cũng đứng theo, bảo anh chờ một chút, đi hút chung. Park Jongseong dừng bước, nhưng không ngoái lại, chỉ đợi đối phương bắt kịp, rồi sóng vai đi.

Không ai lên tiếng trước, cánh tay kề sát nhau, trong lúc đi cọ qua sạt lại, giao thoa, chạm vào, ly khai. Tựa như bóng sáng đan xen trên cơ thể, có hơi ấm khiến người quyến luyến, nhưng lại chẳng thể chạm tới. Chuông kêu leng keng, Park Jongseong đẩy cửa kính nặng nề ra. Trời đã sập tối, bên ngoài nhà hàng là một bức tường được xây bằng gạch đỏ tuyệt đẹp, ven lề trồng một hàng cây ngô đồng.

Một cơn gió cuốn qua, xao xác lơ thơ, tựa như tuyết rơi. Park Jongseong lấy hộp Marlboro trong túi, rút một điếu ngậm trong miệng, anh tựa lưng vào tường, bờ mi hơi nhếch lên, "Tôi quen Kim Junghwan hồi cấp ba, sau này mới biết cậu ấy là bạn trai anh.".

Park Sunghoon cũng tựa vào tường, không nhìn anh, mà chỉ quay mặt ra phía con đường có dòng xe cộ như nước chảy, không nói năng gì.

Park Jongseong nghĩ ngợi, anh vẫn muốn hỏi tiếng lòng của mình, cho dù sau khi nói ra rồi, anh có thể rất khó chịu, cảm thấy bẽ bàng, anh cũng vẫn muốn hỏi, chí ít trước lúc có được đáp án, anh không thấy hối hận. Anh hỏi, "Vậy còn anh, tại sao lại vờ không quen biết tôi?".

Cơ thể Park Sunghoon rục rịch, cuối cùng gã đã chịu nhìn anh, thế nhưng cái nhìn nặng nề, mang theo phần trầm trệ mà anh không thể lần ra được.

Anh nhìn thẳng Park Sunghoon, trước khi chùn bước, cuối cùng đã có được đáp án. Park Sunghoon nói như thở dài, "Kim Junghwan là em họ của tôi, em ruột đang ở đây, trong một tình huống chưa được làm rõ, tôi không thể hành động thiếu cẩn trọng."

Park Jongseong có chút sững sờ, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng suýt nữa rớt xuống. Anh đoán già đoán non quan hệ của Kim Junghwan và Park Sunghoon, nhưng không ngờ, lại là trường hợp có khả năng thấp nhất. Park Sunghoon không ngừng lại, tiếp tục nói, "Tôi với cậu ấy không có quan hệ máu mủ, mẹ cậu ấy tái hôn với cậu tôi."

Vẻ mặt Park Jongseong vẫn ngỡ ngàng như cũ, "Mấy người không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên hả?".

Park Sunghoon quái lạ ngó anh, "Nghe đâu ra vậy, tôi quen cậu ấy lâu rồi.".

Park Jongseong tiêu hóa tin tức thu được, nghĩ bụng: đúng là không thể nghe thiên hạ đồn, cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên, rành rành là đã rắp tâm từ lâu. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhưng những chỗ trước kia nghĩ chưa thông, giờ đã hiểu ra hết cả.

Với mối quan hệ họ hàng này của Park Sunghoon và Kim Junghwan, chắc chắn chưa come out với gia đình, khổ thân Park Sunghoon tâm lý cũng thật vững vàng, trong một bữa cơm như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, còn lanh trí tìm biện pháp đối phó. Anh nghĩ một lượt tiền căn hậu quả, chưa nói gì thì Park Sunghoon đã quay người qua, mày nhíu chặt, một tay chống lên tường, tạo thành tư thế gần như vây anh trong ngực, "Còn anh? Tại sao anh chưa bao giờ nói thực ra anh có quen cậu ấy, anh thích cậu ấy à?"

Park Jongseong không đáp ngay, anh ngậm điếu thuốc, nghiến mạnh vị trí hạt châu trên điếu thuốc, hít sâu một hơi, vị bạc hà the mát cay nồng hòa trộn mùi thuốc lá ngầy ngật vòm họng. Anh ôm siết cổ Park Sunghoon, cắn lên đôi môi mong mỏng đó, mớm thuốc lá qua miệng Park Sunghoon. Không quấy quả gì nhiều, chỉ len đầu lưỡi vào, rồi nhẹ nhàng lui quân.

Anh tựa người ra sau, khe khẽ nở nụ cười, "Thật kì quái, quan hệ của chúng ta ấy.".

Park Sunghoon mím chặt môi, nhìn anh bằng ánh mắt bất hảo, hiếm khi đối phương bộc lộ tâm trạng, hệt như một đứa nhóc nổi máu ghen, chỉ là phần tình ấy, phần ý ấy, e là chẳng có mấy phần dành cho anh. Thế nên trả lời như thế nào, cũng chẳng có gì quan trọng.

Park Jongseong gật đầu, "Tôi từng thích cậu ấy, vậy còn anh, anh khó chịu việc tôi thích cậu ấy, hay là khó chịu, vì tôi, thích cậu ấy."

Biểu cảm của Park Sunghoon rất vi diệu, như là sực nhận ra điều gì, vẻ kinh ngạc hiện lên mặt đối phương. Có chút khó khăn, Park Sunghoon máy môi, tựa như muốn nói, song lại bị Park Jongseong giơ tay lên chặn miệng lại, nói nhỏ, "Xuỵt, giờ không được nói, không được trả lời, bao giờ đến lúc, thì nói cho tôi biết.".

Từ góc nhìn của Park Sunghoon, nụ cười trên mặt Park Jongseong rất thờ ơ, nét mặt bình thản, ánh mắt lơ đãng.

Gã không rõ rốt cuộc Park Jongseong muốn một đáp án thế nào, cũng như gã không đoán được Park Jongseong muốn gì, tại sao lại làm như vậy. Trong tiếng xe cộ ồn ã, bọn họ ở ngoài hút hai điếu thuốc, Park Jongseong dụi tắt đầu lọc, ném vào thùng rác. Anh nhìn đồng hồ, vừa vặn đủ mười phút, bèn bảo, "Đi thôi.".

Anh đang đi trước, không dè Park Sunghoon lại bước vọt lên, ấn vai anh xuống, ghé vào tai buông một câu, "Không được phép thích cậu ấy."

Park Jongseong thoáng sửng sốt, anh còn muốn hỏi cho ra nhẽ, Park Sunghoon đã lướt qua anh đi vào trong rồi. Vào đến nhà hàng thì phần bánh ngọt tráng miệng đã được mang lên, bánh ngọt được rắc kín một lớp bột ca cao trên bề mặt, mấy quả anh đào đỏ mọng óng ánh nước xinh xắn điểm xuyết trên bơ sữa. Park Jongseong vừa ngồi xuống, Kim Junghwan bên cạnh đẩy một phần bánh được cắt gọn gàng qua, anh mỉm cười cám ơn, Kim Junghwan nhẹ nhàng nói không có chi. Park Jongseong vô thức giương mắt lên ngó qua Park Sunghoon dò xét, chỉ thấy tên kia hí hoáy di động, chẳng ngó ngàng gì qua chỗ bọn họ.

Thế là Park Jongseong bèn nhón một quả anh đào, cắn một miếng. Anh không ăn hết một lần, nước anh đào lập tức ứa ra ngoài kẽ răng, may mà chưa tứa ra bao nhiêu thì đầu lưỡi tức thì vươn ra, trượt quét một phát, liếm sạch trơn nước quả đỏ tươi, anh lấy ngón tay quẹt khóe môi, bỏ nửa quả còn lại xuống dĩa ăn bằng gốm trắng, nửa quả anh đào còn dư dưới nền dĩa nom càng thêm đỏ ối. Park Jongseong lơ đãng đưa mắt lên, thì thấy vẻ mặt Park Seungho rất chi là khó tả.

Thanh niên không biết lựa lời, nên bèn nói thẳng đuồn đuột, "Anh đàn ông đàn ang, ăn uống kiểu gì lại như vậy!", Park Jongseong có hơi ngớ, chẳng qua anh thấy anh đào ngọt quá, không hợp khẩu vị của mình, chả nhẽ không được chừa lại một nửa, Park Seungho cảm thấy anh quá lãng phí? Thế nên anh bèn nghi hoặc ừm một tiếng, nhướng mày với Park Seungho, ý hỏi cậu nhóc tại sao lại nói như vậy, ai dè vẻ mặt Park Seungho càng quái dị hơn, hấp tấp lảng đi chỗ khác, không nhìn anh nữa, cắm cúi ăn bánh ngọt, bị ngọt ngấy đến nhăn cả mày.

Park Jongseong không muốn đôi co chấp nhất với con nít, chưa kể trên bàn còn có hai ông anh đang ngồi, cộng thêm Park Seungho cũng khá đáng yêu, dễ dàng được tha thứ. Anh không có hứng thú với đồ ngọt cho lắm, bèn nghịch cái nĩa trong tay. Bỗng Kim Junghwan ghé tai anh, ánh mắt áy náy, nói bằng âm lượng chỉ vừa đủ hai người nghe, bảo anh đừng để bụng Park Seungho. Miệng con nít lanh chanh, nhưng nó cũng không có ác ý gì đâu.

Park Jongseong gật đầu thông cảm, lại nhìn qua Park Sunghoon. Y như lần trước, cái tên ấy vẫn đang nghịch di động, chả biết trong di động có gì hấp dẫn mà mê say đến vậy. Anh khe khẽ thở dài, thấy Park Seungho xán qua bên cạnh anh mình, tính ngó di dộng một cái. Nào ngờ Park Sunghoon ấn trán đẩy ra, không chút thương tiếc.

Có lẽ vì chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Park Seungho nhìn có vẻ tấm tức, bưng trán rụt qua một bên, lẩm nhẩm trong miệng, "Có gì thú vị ghê vậy...", Park Jongseong nhìn hành động của hai anh em nhà này, mép không khỏi cong lên. Kim Junghwan bên cạnh đột nhiên đứng dậy, "Không còn sớm nữa, phải về thôi."

Park Jongseong lập tức hoàn hồn, "Tớ đưa cậu về.", Kim Junghwan gật đầu, "Cám ơn.".

Bọn họ rời khỏi nhà hàng, tách làm hai nhóm. Lúc Park Jongseong đưa Kim Junghwan về đến nhà thì đã chín giờ rưỡi. Kim Junghwan không xuống xe ngay, mà quay qua nói với anh, "Hôm nay rất vui, vất vả cho cậu đi cùng tớ lâu như vậy.".

Park Jongseong nhạy cảm nhận ra không khí trong xe rất mờ ám, hệt như một tờ giấy mỏng bao bọc một cơn xáo động mơ hồ, một thứ tình cảm kích động nguy hiểm không biết sẽ vỡ ra vào lúc nào.

Nhưng sau cùng, Park Jongseong hắng giọng một tiếng, nghiêng mặt lảng tránh, không nhìn Kim Junghwan, "Mau về đi, giờ đã quá muộn rồi."

Quá muộn rồi, hiện tại đã quá muộn. Muộn về thời gian, muộn cả thời điểm. Quả thực từng có rung động, từng có mập mờ, thế nhưng cuối cùng vẫn tự tàn lụi, chứng tỏ là không có duyên phận. Kim Junghwan im lặng chốc lát, rồi xuống xe. Cậu ấy đứng bên xe vẫy vẫy tay với Park Jongseong, Park Jongseong gật đầu, nhìn Kim Junghwan đi vào nhà.

Trên đường về, di dộng sáng lên, Park Sunghoon gửi cho anh một tấm ảnh. Trong lúc chờ đèn đỏ, anh mở ra. Một tấm ảnh chụp, ngón tay thuôn cùng cuống anh đào mảnh dẻ, tựa bên mép bàn gỗ vân nâu đỏ, bố cục rất đẹp, màu ngả sắc đỏ, và là tay anh.

*

Anh nhìn bức ảnh, hồi sau mặt nóng bừng. Chẳng qua chỉ là một tấm hình, thế nhưng lại chứa đựng sự quyến rũ vô hạn, cái gợi cảm tinh tế vẫn còn man mác. Anh tuyệt nhiên không nghĩ rằng vấn đề nằm ở tay anh, mà chính là vì người dâm làm gì cũng dâm, Park Sunghoon chụp anh quá mức tình sắc. Thật sự không biết nên trả lời tấm ảnh này như thế nào, thế nên Park Jongseong bèn gửi lại dấu chấm lửng.

Anh không về nhà ngay, gọi điện xác nhận Riki có nhà, rồi lái xe đến đấy. Hiếm khi Riki không ra ngoài mây mưa, cũng chẳng biết có phải do đêm trước quẩy khiếp quá không, tên đó ra mở cửa mà vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn thấy Park Jongseong rồi thì lại hận không thể đeo dính trên người Park Jongseong, nũng nịu bảo em đói đến bấn loạn rồi.

Park Jongseong có chút kì thị, đẩy người ra, tự đi đến sô pha ngồi xuống. Lần này anh đến là có việc, Riki cũng thu lại bộ dạng thiếu đứng đắn, gãi đầu ngồi xuống theo, xòe tay ra, "Đồ đâu?"

Park Jongseong lấy hoa tai trong túi, đưa đến tay Riki. Riki đưa hoa tai ra sáng săm soi, "Chắc không có vấn đề gì, có thể tẩy sạch.".

Park Jongseong nhìn hoa tai trân trân rồi mới hỏi, "Có thể làm sạch đến mức cho dù dùng Luminol, cũng không có phản ứng chứ?", Riki gật đầu, "Em có ông anh chuyên nghiên cứu ba cái này, không thành vấn đề."

Có được đáp án chắc nịch, mặt Park Jongseong mới hiện lên nét cười, "Cám ơn, bao cưng ăn nhé.".

Riki cất hoa tai, nhào vào lòng Park Jongseong, cọ tóc tai lên cổ Park Jongseong tán loạn, "Ăn thì khỏi, lấy thân báo đáp đi! Jongseong!".

Riki vừa mới nhuộm tóc đỏ, chất tóc đang rất tệ, đâm vào cổ Park Jongseong đau nhói, thế là lại bị Park Jongseong kì thị đẩy ra.

Riki là một người bạn không tệ, không gạn hỏi lai lịch hoa tai, nhìn thì như vô tâm vô tư, nhưng kì thực là đại trí giả ngu. Cậu ta và Park Jongseong có quan hệ đồng sinh cộng tử, có thể coi là một người Park Jongseong tin cậy. Cuối cùng thì cũng giải quyết được gánh nặng trong lòng, Park Jongseong thở một hơi thả lỏng, nấu một bữa cho cái tên Riki vẫn rên đói, xong mới đi về.

Về đến nhà thì trời đã khuya khoắt. Trên đường về, Park Jongseong cứ thấy cổ ngứa ngáy, không biết có phải bị dị ứng với hóa chất nhuộm tóc của Riki không nữa, anh gãi gãi cào cào, nhưng vẫn chưa hết cơn ngứa bứt rứt. Khổ sở chịu đựng đến lúc về đến nhà, Park Jongseong xuống xe, vào trong sân.

Anh cúi đầu bấm nút điều khiển từ xa trên chìa khóa xe, khóa cửa xe lại. Bất chợt, anh ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt. Ngấc mắt lên nhìn, một người bước ra khỏi góc cầu thang tối om, là Park Sunghoon đang hút thuốc. Park Jongseong không nói gì, Park Sunghoon cũng không lên tiếng, hai người họ đều lặng thinh.

Anh thấy Park Sunghoon đã đổi sang đồ trong nhà, chỉ là mặt mày có hơi u ám, hàm dưới ngoạm điếu thuốc khá ác liệt. Đèn đường ngoài sân hắt bóng vàng ảm đạm, nét mặt trông hơi dữ. Anh thấy Park Sunghoon nhìn anh chòng chọc một lúc, mới buồn bực phả ngụm khói, đường nhìn rơi xuống cổ anh, chân mày lại cau rúm ró, nhìn sao cũng thấy vẻ hung ác.

Park Jongseong không biết tên này lại lên cơn gì đây, chỉ nhìn Park Sunghoon chăm chú phòng bị, im lặng giằng co một hồi, Park Sunghoon mất kiên nhẫn tặc lưỡi, quay người bỏ lên lầu, không nói với anh bất kì câu nào, kết thúc cuộc chiến có phần khó hiểu, lại đẫm mùi thuốc súng này. Park Jongseong tự dưng bị thế, đâm ra cũng khó chịu. Chừng đến khi anh vào nhà tắm, định rửa ráy rồi đi ngủ, nhìn mình trong gương, thì mới vỡ lẽ hóa ra Park Sunghoon nhìn cái gì.

Một mảng đỏ loang lổ trên cổ anh, chỗ đậm chỗ nhạt, nhìn giống y chang dấu vết sau cuộc truy hoan, lại liên tưởng đến chuyện anh đưa Kim Junghwan về nhà, tận mấy tiếng đồng hồ mới về, hiểu nhầm là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.

Park Jongseong hiểu ra rồi, nhưng lại thấy giận sôi gan. Anh nhìn mình trong gương, cố kiềm cơn giận dữ. Cầm di động lên, anh định bụng gọi cho Park Sunghoon. Bây giờ mà đến tận cửa chất vấn thì anh cũng mất giá quá, với cả cũng sợ mình động tay động chân. Màn hình sáng lên, thì thấy tin nhắn Kim Junghwan gửi cho anh một tiếng trước, hỏi anh đã về nhà chưa. Kiềm cơn lại, anh quyết định gọi cho Kim Junghwan, đến chừng kết nối được rồi, thì lại nghẹn lời một lúc.

Kim Junghwan bên kia điện thoại có phần ngái ngủ, nửa mơ nửa tỉnh, nhưng không trách anh, chỉ nhẹ giọng cười bảo, "Tối nay mọi ngươi làm sao vậy, hết người này đến người khác đều gọi điện. Mới nãy Park Seungho còn hỏi tớ, đã về đến nhà chưa."

Park Seungho cũng gọi điện ư? Đằng sau Park Seungho chắc chắn là Park Sunghoon. Dụng ý của cú điện thoại ấy là muốn tra xét bạn trai cũ, hay là không yên tâm về anh? Park Jongseong bồn chồn trao đổi với Kim Junghwan vài câu, rồi chào tạm biệt.

Nếu Park Sunghoon đã thông qua Park Seungho biết anh không ở chỗ Kim Junghwan, vậy cái bồ lửa ấy sao còn lớn đến vậy? Trái phải đều là hiểu lầm, thế nhưng sự hiểu lầm này lại khiến tâm trạng Park Jongseong bình tĩnh hơn nhiều. Park Jongseong cầm di động lắc đầu, biết rõ là không nên, nhưng vẫn bật cười thành tiếng. Không ngờ lại có ngày nhìn thấy Park Sunghoon ghen tuông, đây có thể chứng minh rằng cách mạng có hi vọng thành công hay không?

Sang ngày hôm sau, Park Jongseong dậy rất sớm. Anh dắt Cookie ra ngoài tản bộ, xong đến khi dắt cún trở về thì thấy Park Sunghoon đang tưới cây trong sân, quầng mắt đen thui, chỉ thiếu điều viết ba chữ 'ngủ méo ngon' trên mặt. Vốn dĩ đã mua sẵn cho người ta một phần điểm tâm, giờ người đã ở đây, khỏi cần mất công lên lầu nữa.

Anh bình thản chào hỏi Park Sunghoon, rồi đưa bánh bao sữa đậu nành qua. Park Sunghoon khẽ nói cảm ơn, cầm đồ ăn, rồi ngồi chồm hổm xuống, ôm cổ Cookie, thơm trán cu cậu. Cookie vẫy đuôi nhiệt liệt, hận không thể treo luôn trên người Park Sunghoon. Park Jongseong đứng đấy, cúi đầu nhìn xoáy tóc của Park Sunghoon, không nén được vươn tay ra xoa.

Tóc Park Sunghoon mềm mại đến không ngờ, lành lạnh cọ vào lòng bàn tay anh, vài sợi mượt mà chảy xuyên qua kẽ tay. Park Sunghoon nhấc tay lên bắt lấy tay anh, dưới ánh dương ngước mặt lên nhìn anh, nắng mai nhuộm đôi mắt một màu trà đẹp xinh, dịu dàng đến tan chảy. Tim Park Jongseong hẫng nửa nhịp, kiềm lòng không đậu, trong tư thế vuốt tóc, Park Jongseong cúi người xuống, nhích dần nhích dần đến gần Park Sunghoon.

Anh không nhắm mắt, Park Sunghoon cũng không nhìn đi đâu khác. Cho đến khi bờ môi cận kề, anh có thể thấy rõ rèm mi Park Sunghoon chấp chới, bèn nhắm mắt lại, che đi cặp sắc hổ phách say lòng người. Môi anh không đáp đúng chỗ, mà chỉ đậu trên gò má mềm mại, Park Sunghoon tránh mặt đi. Đây là lần đầu tiên Park Sunghoon không phối hợp, Park Jongseong khom lưng, thoáng kinh ngạc.

Anh chưa kịp phản ứng, thì đã nghe Park Sunghoon thở một hơi nặng trĩu, bắt lấy cằm anh khóa môi. Cái hôn vừa dữ dội vừa ác độc, day nghiến môi anh như trả đũa, chốc sau Park Jongseong đã nếm được vị máu, môi dưới anh bị cắn rách, đau đến nhăn mày.

Trầy trật mãi Park Sunghoon mới buông anh ra, Park Jongseong đứng thẳng lưng, trừng mắt với Park Sunghoon, đằng này không có vui đâu đấy. Park Sunghoon vẫn nhìn anh bằng ánh mắt bứt rứt như tối qua, chỉ một chốc sau, Park Sunghoon lại kinh ngạc đứng lên, tay sờ lên cổ anh, nghi hoặc nói, "Sao mất rồi?"

Park Jongseong bịt miệng không thèm đáp, trong lòng thầm trợn mắt khinh bỉ, dị ứng bôi chút thuốc, uống thêm vài viên thuốc, qua một đêm là hết rồi, huống chi anh đâu bị dị ứng nghiêm trọng lắm. Park Jongseong nhỏ giọng gọi Cookie, chúng ta đi thôi. Đã định là đưa điểm tâm, nếu đã đưa rồi, thì cũng nên đi. Nào ngờ Park Sunghoon ở đằng sau bỗng kéo lại, hung hăng ngoạm gáy anh một phát. Cú phập rất ác, đau không chịu nổi.

Lần này Park Jongseong giận thật, anh đẩy Park Sunghoon ra, "Điên à!", nhưng Park Sunghoon không buông tay, chỉ nhả hàm ra, rồi vô cùng tỉ mẩn liếm liếm láp láp, liếm tới liếm lui chỗ vừa mới ngoạm xong. Vừa để lại dấu vết, vừa để lại mùi. Thứ hành vi giống như đánh dấu này, vừa đáng yêu lại buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top