Chương 13.

Hiệu suất làm việc của Park Thị rất cao. Park Sunghoon vừa gọi điện đồng ý tuyên truyền, trên mạng đã ngập tràn hình ảnh phim hợp tác do Seo Eunji, Jung Yoona và Baek Hyemin đóng vai chính.

Đó là một phim ngắn, đại biểu cho ba giai đoạn khác nhau của người phụ nữ.

Jung Yoona đóng vai một thiếu nữ thanh xuân, đang ở độ tuổi mười tám tươi đẹp nhất, nhiệt tình đam mê vũ đạo, khát vọng thành danh. Cô hướng đến cuộc sống tự do tự tại, chưa bao giờ nghĩ tới việc kết hôn, sinh con. Cô cảm thấy giá trị của một phụ nữ là do chính bản thân người đó tạo ra, không phải thông qua tình yêu, không phải thông qua hôn nhân, càng không phải thông qua con cái.

Baek Hyemin vào vai một người mẹ có đứa con gái mười ba tuổi. Hai người diễn nên những lo âu, tranh chấp giữa hai mẹ con. Người mẹ yên lặng vì con mà hiến dâng toàn bộ tình yêu, dường như con gái là cả cuộc đời.

Còn Seo Eunji thủ vai một người mẹ đang mang thai ba tháng. Cô ta lột tả sự đau đớn, giãy giụa của một phụ nữ đang trên con đường phấn đấu vì sự nghiệp thì đột nhiên có thai ngoài ý muốn. Diễn xuất của cô ta vô cùng trôi chảy, ánh mắt toát lên nỗi bàng hoàng, không nỡ rất tự nhiên. Người mẹ đã từng nghĩ đến chuyện bỏ đứa bé, không muốn vứt đi thành tích mình vất vả nhiều năm mới có được. Cô thậm chí đã bước đến bệnh viện, nhưng khi nằm trên giường bệnh, nhìn thấy hình ảnh bé xíu còn chưa đủ rõ ràng trên màn hình máy siêu âm, trong nháy mắt đó, cô đã có quyết định cho riêng mình.

Phim đến cuối cùng cũng không có một đáp án khẳng định. Nó chỉ đưa ra vấn đề, dẫn dắt người xem tự suy ngẫm. Bạn muốn lựa chọn thế nào, muốn một cuộc đời ra sao?

Vũ đạo của thiếu nữ, hai mẹ con ôm nhau cười vui vẻ, bàn tay vuốt ve bụng của Seo Eunji. Những hình ảnh đó nối tiếp hiện lên, cuối cùng quy về yên lặng.

Khi phim ngắn làm mưa làm gió trên mạng thì Park Sunghoon và Lee Heeseung đang nằm trên giường. Park Sunghoon không ngừng hôn cậu, nhẹ giọng gọi: “Heeseungie, Heeseungie.”

Tiếng gọi đó vừa nhẹ vừa khẽ, như một sợi lông vũ dừng trong lòng Lee Heeseung. Cậu cảm thấy hồ nước xuân bao nhiêu năm chưa hề dao động trong lòng mình đang nổi lên từng vòng gợn sóng. Lần trước, trước nữa cũng thế. Những rung động đó đều có liên quan đến Park Sunghoon.

- Anh nhớ em lắm, Heeseungie. – Park Sunghoon còn tiếp tục nói.

Trong lúc mê li, Lee Heeseung thầm nghĩ, thật ra cậu cũng vậy, cũng rất nhớ rất nhớ anh. Cậu khẽ hé miệng, nhưng cứ cảm thấy thẹn thùng không nói nên lời.

Sẽ nhớ nhung, sẽ ỷ lại một người, đối với Lee Heeseung mà nói chính là nhược điểm. Vô tình cậu đã trở thành một người có nhược điểm, điều đó đã là ngoài dự kiến, cậu sao có thể chính miệng nói nhược điểm đó ra cho được.

Hai người âu yếm xong đã hơn tám giờ tối. Park Sunghoon muốn kéo Lee Heeseung cùng đi tắm rửa, nhưng cậu trai này nói sao cũng không chịu đứng dậy.

- Đừng quậy nữa. Mấy ngày nay em ngủ không được, mệt quá, để em ngủ một chút. – Lee Heeseung nói rồi quấn mình trong chăn như bao lần.

Mấy ngày ngủ không được, mới trở về một chút đã ngủ như heo con? Đây là kiếm cớ để khỏi phải phản ứng mình hay là nói thật? Nếu là thật, vậy tại sao đi ra ngoài chơi mà lại mất ngủ?

- Heeseungie, dậy, dậy. Anh có lời muốn hỏi em. – Park Sunghoon lay người Lee Heeseung.

- Hả… - Lee Heeseung thật sự mệt mỏi, đã ngủ rồi, chỉ hừ đáp theo bản năng.

- Tại sao lại ngủ không được? Em cũng nhớ anh sao? Em dậy đi, khoan hẵng ngủ. – Park Sunghoon nôn nóng hỏi.

Chỉ tiếc, bất luận hắn nói thế nào cũng không có tác dụng. Lee Heeseung ngay cả lầm bầm cũng không có, chỉ còn tiếng thở càng lúc càng nhẹ.

Được rồi, giờ đổi thành Park Sunghoon mất ngủ. Hắn nửa đêm ôm cơ thể mềm mại thơm ngát của người thương, trợn mắt ngẫm nghĩ chuyện đời.

Lee Heeseung là nhớ hắn nhỉ?

Nên mới về sớm hơn dự định.

Phải không, phải vậy không? Không có tự cho là đúng đó chứ?

Sáng hôm sau, Lee Heeseung cuối cùng cũng ngủ đủ, hừ hừ hai tiếng rồi vặn người, duỗi tay sờ lên cổ. Mấy hôm nay ở ngoài, cậu đều không tháo dây chuyền khi ngủ. Tuy có vẻ buồn cười nhưng như vậy cậu sẽ cảm thấy tương đối an tâm. Chỉ là động tác theo bản năng nhưng cậu đột nhiên bật dậy.

Trên cổ trống trơn, dây chuyền đâu mất rồi.

Lee Heeseung vội vàng lật hết chăn gối trên giường.

Park Sunghoon vừa rửa mặt trở lại, thuận miệng hỏi: “Tìm gì vậy?”

- Dây chuyền, dây chuyền của em. – Lee Heeseung nói.

- À, ở đây. – Park Sunghoon cầm sợi dây lên từ bàn sách.

Lee Heeseung nhẹ nhàng thở phào, vừa oán trách lại mang chút dỗi hờn: “Sao anh đụng vào đồ em? Em nhớ rõ ràng em không có tháo xuống.”

Park Sunghoon mắt lấp lánh, sáp lại thật gần như muốn hôn: “Thứ này quan trọng vậy sao?”

Lee Heeseung quay đầu: “Em quen đồ để đâu thì ở yên đó.”

Park Sunghoon mím môi, cười: “Yêu anh thì cứ nói đại đi.”

Bẹp.

Một cái gối đầu bay về phía Park Sunghoon.

- Vấn đề giải quyết rồi hay là truyền thông đã ngừng dây dưa? Anh không cần đi làm sao? – Lee Heeseung cả giận.

- Được, được, được. Anh đi, đi ngay.

***

Ánh nắng cuối thu rất đẹp. Lee Heeseung ngồi trong văn phòng mấy ngày không đến, đọc tin tức liên quan tới thân chủ cũ. Sáng cậu vừa mới xem xong phim ngắn Seo Eunji biểu diễn do Park Thị phát hành, sau đó đã thấy cô ta mượn cỗ gió đông ấy mà nhận phỏng vấn.

Trong phỏng vấn, Seo Eunji công khai tin mình đang bầu hơn ba tháng. Cô ta nói nhận được lời mời vào hai tháng trước, khi đó cũng mới vừa biết mình có thai. Cho nên rất nhiều thần thái và động tác trong phim đều là dựa theo bản năng. Cô ta nói mình đã từng nghĩ đến chuyện bỏ đứa bé này giống người mẹ trong phim, dù gì khi đó cô ta cũng đã có ý ly hôn với Joo Hyunsuk. Nhưng khi hai người gặp nhau nơi tòa án, thấy người đàn ông mình từng yêu, cũng từng yêu mình này khóc lóc thảm thiết, nói anh biết sai rồi, anh sẽ sửa đổi, cô liền không thể tàn nhẫn dứt lòng.

Lee Heeseung nghĩ những lời Seo Eunji nói trong phỏng vấn đương nhiên cũng có phần chân thật. Cô ta trông có vẻ bất lực, lại dịu dàng, khi nhắc đến tên Joo Hyunsuk vẫn có thể thấy được ánh mắt như sáng lên.

- Mọi người đều biết tôi và Joo Hyunsuk bên nhau rất nhiều năm vẫn không có con. Khó khăn lắm mới được trời cao ban cho món quà, tôi muốn cho con có một gia đình hoàn chỉnh. Tôi nguyện ý cho Joo Hyunsuk, cho hôn nhân một cơ hội.

Nghe Seo Eunji nói những lời ấy xong, Lee Heeseung tắt ngay đoạn phỏng vấn.

Đứa bé chính là đường lui Seo Eunji để lại cho mình và Joo Hyunsuk.

Lee Heeseung đã có thể tưởng tượng được khi Seo Eunji đánh bài tình cảm vì con này, trên mạng sẽ có một bộ phận người thôi chỉ trích. Seo Eunji thật sự là một thuyết khách tài ba, không chỉ thuyết phục rất nhiều người buông thành kiến với mình mà lỗi lầm của Joo Hyunsuk không chừng cũng có thể chuyện cũ bỏ qua.

Còn Park Sunghoon cũng là thương nhân thành công. Anh và Seo Eunji đã sớm thương lượng tốt. Một phim ngắn nhất thời có lẽ chưa thấy được hiệu quả gì, nhưng lại cho Joo Hyunsuk cơ hội để cứu vớt hình tượng. Khi mọi chuyện dần qua, Joo Hyunsuk vươn mình trở lại, anh ta vẫn sẽ là lực lượng trung kiên của Park Thị.

Cuối cùng, mọi chuyện sẽ chấm dứt với kết quả chỉ một mình Yoo Nakyeom bị loại trừ một cách thảm hại.

Thật cao minh.

Ngay cả Lee Heeseung cũng không thể không cảm thán.

Nhưng mà bất luận là Yoo Nakyeom hay vợ chồng Joo Hyunsuk, tiết mục của họ, Lee Heeseung đều không muốn nhìn đến nữa. Vì thế cậu tắt cửa sổ trình duyệt, tập trung trở lại vào công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top