Chương 5
https://thuviensach.vnCộng đồng chia sẽsách hay: http://www.downloadsach.comTôi cười: -Làm sao Út Thêm biết được! Tôi bỏ... lén! Út Thêm cũng cười. Và nó tò mò nhìn tôi: -Anh bỏgiấy vào giỏÚt chi vậy ? Vẻngây thơ của Út Thêm khiến tôi phát bực. Đây là lần thứhai nó dùng cái từchi vậy oái oăm đểhỏi tôi. Sau một thoáng phân vân, tôi đánh liều giải thích: -Cái đó người ta gọi là... gửi thư. Đến đây, dường như Út Thêm đãmơ hồhiểu ra hành động của tôi. Nó không hỏi mà bẽn lẽn quay mặt đi. Nhưng nó không hỏi thì kệnó. Tôi cứhỏi: -Sao, Út Thêm đã đọc lá thư đó chưa ? Út Thêm lắc đầu và lí nhí đáp: -Chưa! Út liệng mất! Câu trảlời của Út Thêm khiến tôi chưng hửng: -Trời đất! Sao lại liệng? -Út đâu có biết! -Út Thêm đáp với giọng biết lỗi -Út tưởng giấy người ta... gói rau! Trời ơi, thư tình của tôi mà nó tưởng là giấy gói rau ngoài chợ! Con nhỏnày sao nó vô tình quá xá vậy không biết! Sựtưởng lầm của nó khiến tôi dởcười dởkhóc, không biết phải trách nó hay nên tựtrách mình. Thấy tôi mặt mày bí xị, Út Thêm lo lắng hỏi: -Mà anh viết gì trong đó vậy ? -Đọc không đọc, bây giờđi hỏi! -Tôi đáp, giọng giận dỗi. -Thì Út có biết đâu! Tôi nhún vai: -Không biết thì mai biết! Thấy Út Thêm lộvẻngơ ngác, tôi tặc lưỡi giải thích: -Ngày mai tôi sẽbỏvào giỏcủa Út Thêm một tờgiấy khác. Út Thêm chớp mắt: -Lại gửi thư nữa hả? -Ừ. Tôi đáp. Và nhìn đăm đăm vào mắt Út Thêm. Út Thêm tránh ánh mắt của tôi. Nó nhìn bâng quơ lên ngọn sầu đông, khẽnói:
https://thuviensach.vnCộng đồng chia sẽsách hay: http://www.downloadsach.com-Muốn nói gì với Út, anh cứnói Út nghe! Đừng gửi thư cho Út nữa! Tôi liếm môi: -Sao vậy ? Út Thêm sợbịmẹmắng hả? Út Thêm lắc đầu: -MẹÚt chẳng bao giờmắng Út! Tôi gãi cổ: -Thếthì tại sao ? Út Thêm không trảlời ngay. Nó cũng chẳng nhìn lên ngọn sầu đông nữa. Mà nhìn xuống đất. Mãi một hồi lâu, giọng Út Thêm mới vang lên, xa xăm và buồn bã: -Tại Út không biết đọc! Lời thổlộbất ngờcủa Út Thêm khiến tôi há hốc mồm: -Không biết đọc? Buột miệng xong, tôi chợt nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc. Út Thêm đã thú nhận điều đó một cách khổtâm, vậy mà tôi lại dại dột nhắc lại sựđau lòng của nó thêm một lần nữa. Chẳng biết làm gì cho đỡáy náy, tôicúi xuống nhặt một nhánh sầu đông khô gãy dưới chân, vò vò trong tay và bâng khuâng hỏi: -Hồi nhỏ, Út Thêm không đi học hả? -Có. Nhưng Út chỉhọc tới lớp hai! -Út Thêm đáp, vẫn không ngẩng đầu lên. Tôi ngạc nhiên: -Học lớp hai Út Thêm phải biết đọc chứ? -Hồi đó thì biết. Nhưng nghỉlâu quá rồi, Út quên hết trơn. Hóa ra vậy. Tựdưng tôi cảm thấy bùi ngùi: -Sao hồi đó Út Thêm nghỉhọc vậy ? Út Thêm không trảlời thẳng câu hỏi của tôi. Nó chỉthởdài: -Nhà Út đông anh em lắm! Nhà đông anh em, hẳng ba mẹÚt Thêm không đủsức cho tất cảcon cái đến trường. Và điều không may đó đã rơi vào Út Thêm. Nó không nói rõ, nhưng tôi hiểu. Tựdưng tôi đâm buồn lây nỗi buồn của Út Thêm. Tội nghiệp nó ghê! Hèn gì hôm trước tôi gạcho nó mượn truyện, nó cứmột mực chối từ. -Vậy là anh biết rồi hén? -Út Thêm bỗng lên tiếng phá tan sựim lặng nặng nề.
https://thuviensach.vnCộng đồng chia sẽsách hay: http://www.downloadsach.comTôi liếc nó: -Biết gì? -Biết Út không biết đọc. -Ừ. Mà sao ? -Vậy bây giờanh nói cho Út nghe đi! Tôi vẫn chưa hiểu: -Nói gì? Út Thêm cười: -Nói cái gì anh viết trong thư đó! -À. -Tôi ấp úng buột miệng -Trong thư ấy hả? Trong thư tôi chỉviết có... một câu thôi! -Câu gì vậy ? Tôi ngập ngừng: -Câu... hỏi. -Thì là câu hỏi. Nhưng anh hỏi gì? Tôi gãi đầu: -Tôimuốn hỏi Út Thêm là... hôm nào tôi đến nhà Út Thêm chơi được không! Tôi vừa nói xong, Út Thêm che miệng cười khúc khích: -Có vậy mà cũng viết thư! Anh buồn cười ghê! Út Thêm cười, tôi đành nhe răng cười theo: -Sao, được không? -Được gì kia ? Tôi khịt mũi: -Chuyện tôi đến chơi nhà Út Thêm ấy! -Khi nào anh muốn đến thì cứđến, có gì mà không được! Tôi mừng rơn: -Thật hén? -Ừ. Bỗng nhớđến một chuyện quan trọng, tôi vội hỏi: -Nhưng nhà Út Thêm ởchỗnào ? Dễtìm không? -Dễợt hà! -Vừa nói, Út Thêm vừa chỉtay vềphía tán phượng đang cháy đỏbên kia trảng -Anh thấy cây phượng đằng kia không?
https://thuviensach.vnCộng đồng chia sẽsách hay: http://www.downloadsach.com-Thấy. -Cây phượng trước sân nhà Út đó! Nhà Út nằm ngay đầu xóm! Tôi gật gù: -Vậy hôm nào tôi ghé chơi hén? -Ừ. Nhưng anh đừng ghé buổi sáng. Buổi sáng Út đi chợ. -Được rồi, tôi sẽghé buổi trưa! -Đang nói, tôi sực nhớbuổi trưa tôi phải học võ với anh Thoảng, liền vội vàng chữa lại -Thôi, tôi sẽghé vào buổi chiều vậy! Út Thêm dễdãi: -Ừ, buổi chiều. Đang hân hoan với viễn ảnh xán lạn trong đầu, đột nhiên tôi nhớtới con Hắc-Ín và con Đụp trong vườn nhà ông Tư Thiết, mặt tôi bỗng xám ngoét: -Nhưng mà này... -Gì? -Nhà Út Thêm có nuôi chó không? -Cho hả? Có! Vừa buột miệng, chợt bắt gặp nỗi lo lắngtrong ánh mắt tôi, Út Thêm hiểu ngay. Nó mỉm cười trấn an: -Nhưng con Vàng nhà Út hiền khô à! Thấy Út Thêm nói trúng ngay tim đen, tôi đỏmặt chống chế: -Tôi chỉhỏi vậy thôi, chứchó hiền hay dữđâu có thành... vấn đề. Khi nói như vậy, tôi đangdóc tổ. Tôi bốc phét là tôi không sợchó đểgiữthểdiện trước mặt Út Thêm. Nhưng khi vềnhà, ngẫm lại, tôi thấy câu nói của mình không đến nỗi hoàn toàn sai sựthật. Bởi vì suy cho cùng, thái độcủa con Vàng quảthực không phải là vấn đề. Vấn đềnằm ởthái độcủa cô chủnó kia! Định bụnh sẽghé thăm Út Thêm vào một ngày gần nhất, nhưng rồi tôi cứnấn ná hoài. Lúc này, Nhạn và Dếđã bắt đầu đểý đến thái độlạlùng của tôi. Tụi nó cứthay phiên nhau hỏi: -Sao dạo này anh không ra suối nữa ? -Anh hếtthích trò bắn chim rồi hả? -Anh sợtụi xóm Miễu phải không?
https://thuviensach.vnCộng đồng chia sẽsách hay: http://www.downloadsach.comNhững lúc đó, tôi phải căng óc tìm cách trảlời. Tôi bảo tôi hết ham trò bắn chim bởi vì tôi bắn ẹquá. Khi nào bắn giỏi bằng thằng Nhạn, tôi mới đi lùng bọn chim. Còn vềvụtắm suối thì tôi vẫn đi tắm hoài. Có điều tôi đi bơi vào buổi sáng, lúc Nhạn và Dếkhông có nhà, nên tụi nó không biết đó thôi. Tôi cũng thềlà tôi không ngán gì tụi xóm Miễu, nhưng từngày học võ với anh Thoảng tôi đâm ra ngại đánh nhau. Người không có võ đánh nhau túi bụi không sao, còn người có võ như tôi, thoi một cú, đối thủhộc máu chết tươi liền. Tôi chưa muốn chạm trán với tụi thằng Dư là vì vậy. Thằng Nhạn khù khờchỉbiết ngồi nghển cổnghe tôi bốc phét. Chỉcó Dếlà đồranh con. Tôi đang thao thao bất tuyệt, nó chen ngang một phát khiến tôi cụt hứng: -Anh nói anh không muốn đánh tụi nó. Nhưng rủi gặp nhau ngoài đường, tụi nó xúm lại đánh anh thì anh làm sao ? Không lẽanh đứng im đưa lưng cho tụi nó thụi ? -Đứng im sao được mà đứng im! Tao thụi lại ấy chứ! Dếcười hì hì: -Anh thụi lại, tụi nó hộc máu thì sao ? -Hộc máu hả? -Tôi lúng túng -Tao sẽthụi... nhè nhẹ! -Rồi tôi chép miệng nói thêm -Nhưng làm gì có chuyện đó! Tao sẽnói Út Thêm bảo tụi nó đừng gây sựvới tụi mình nữa! Dếnheo mắt: -Lần trước anh cũng bảo vậy, nhưng rồi anh có nói gì đâu! Tôi vung tay: -Nhưng lần này tao sẽnói! Tại bữa đó đến nay tao... đâu có gặp lại nhỏÚt Thêm! Tôi mới cảquyết hôm trước, trưa hôm sau đã xảy ra một trận đụng độnảy lữa. Tôi ởnhà anh Thoảng về, đang đứng kỳcọtắm rửa bên thềm giếng, bỗng thằng Dếởđâu ngoài bờrào chui vô, la bài hãi: -Anh Nhạn đang bịtụi xóm Miễu vây đánh ngoài suối kìa! Anh chạy ra mau đi! Nói xong, Dếvọt mất. -Đi đâu vậy ? Chờtao với! -Tôi gọi với theo. -Em đi kêu anh Thể! Anh mặc quần áo nhanh lên! Khi tôi và Thểtheo Dếra đến ngoài suối thì Nhạn đang bịtụi thằng Dư vây chặt trong rẫy khoai mì hôm nọ. Chúng tôi không nhìn thấy Nhạn. Nó nấp đâu ởgiữa đám khoai mì, đánh cầm chừng đểchờviện binh. Tụi xóm Miễu vây bốn mặt, nã đất ầm ầm vào đám cây lá um tùm.
https://thuviensach.vnCộng đồng chia sẽsách hay: http://www.downloadsach.comĐang say sưa tấn công, chợt thấy chúng tôi xuất hiện, đối phương lập tức rút nhanh vềphía suối. Dếhăng hái băng lên, miệng hét toáng: -Đuổi theo tụi nó! Thểcúi xuống nhặt mấy cục đất cầm tay và co giò chạy theo Dế. Chỉcó tôi là cốý tụt lại phía sau. Tôi sợthằng Dư nhìn thấy. Tôi định làm anh nó, bây giờlại lượm đất chọi nó, thật chẳngra làm sao! Dếquay lại, thấy tôi lếch thếch đằng sau, bèn la lên: -Lẹlên anh Chương! Làm gì như rùa bò vậy! Tôi giảvờnhăn nhó: -Tao bịđạp gai! Vừa nói tôi vừa co chân nhảy lò cò theo nó, ra vẻta đây đã cốgắng hết sức. Nhưng dù tôi tham gia trận đánh chẳng mấy tích cực, rốt cuộc tụi xóm Miễu vẫn phải tháo lui trước sựgan lì của thằng Thể. Hai tay hai hòn đất, nó nhắm mắt nhắm mũi xông lên giữa luồng đạn, ném ào ào. Nhạn và Dếbám sát phía sau, bốn cánh tay chọi như máy, miệng hò hét ầmĩ đểcướp tinh thần đối phương. Tụi thằng Dư vừa ném trảvừa rút dần vềphía suối và thừa lúc phe tôi ngừng tay chúng thi nhau nhảy tòm xuống nước và vội vã bơi sang bờbên kia. Trên đường về, Thể, Nhạn và Dếmặt mày hớn hở, cười nói oang oang. Chỉcótôi là dàu dàu. -Làm gì buồn thiu vậy ? -Thểhỏi tôi. Tôi cười gượng gạo: -Khi nãy tao đạp gai, giờcòn đau! Tôi phịa y như thật. Ba ông tướng tin ngay. Tụi nó tưởng tôi đau chân trong khi thật ra tôi chỉđau... lòng. Vừa mới đánh nhau với thằng Dư, làm sao tôi dám dẫn xác đến nhà thăm chịnó. Cái hôm nào tôi hứa với Út Thêm bỗng trởnên xa lăng lắc. Cây phượng rực rỡtrước sân nhà nó những ngày này tôi chỉthấy trong mơ.Trong những ngày buồn tình đó, chiều nào tôi cũng ghé chơi nhà nhỏThơm đểtìm sựkhuây khỏa. NhỏThơm thấy tôi lên chơi thì mừng lắm. Và nó biểu lộsựmừng rỡđó bằng cách lấy cù móc khều xoài xuống đãi tôi. Nhưng lúc này tôi không buồn ăn uống nữa. Thấy nó chạy lăng
https://thuviensach.vnCộng đồng chia sẽsách hay: http://www.downloadsach.comxăng bên gốc xoài, tôi buột miệng: -Thơm cất cái cù móc đi! NhỏThơm ngạc nhiên: -Thơm hái xoài cho anh mà! Tôi nhún vai: -Bữa nay tôi hết thích ăn xoài rồi! NhỏThơm lại trốmắt: -Sao vậy ? Rồi thấy vẻmặt tôi không được vui, nó hỏi dò: -Bộbữa nay anh có chuyện buồn hả? -Ừ. -Chuyện gì vậy ? Tôi chối: -Tôi cũng chẳng biết. Tựnhiên tôi thấy buồn buồn vậy thôi. NhỏThơm chớp mắt: -Hay là anh nhớnhà? Tôi gật gù: -Ừ, chắc là nhớnhà. Tưởng tôi nhớnhà thật, nhỏThơm lộvẻthẫn thờ. Nó buồn giùm tôi. Trầm ngâm một hồi,nó chép miệng: -Vậy anh kểchuyện cho Thơm nghe đi! Kểcho đỡnhớ! -Kểchuyện gì bây giờ? -Thiếu gì chuyện! Kểvềthành phốanh ởấy! Tôi tặc lưỡi: -Chuyện thành phốcòn gì đâu mà kể! Tôi đã kểcho Thơm nghe hết cảrồi! -Kểrồi thì kểlại! Kểvềrạp chiếu bóng ấy! -Rạp chiếu bóng sao ? NhỏThơm nuốt nước bọt: -Ởthành phốcó hai trăm rạp chiếu bóng phải không? -Ừ. -Và trẻcon vào xem khỏi cần mua vé?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top