Chương 3: Chữa bệnh
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, Lâm Duẫn Nhi đã nhìn thấy con trai Trương tẩu đang ngồi ở cửa gian phòng của nàng. Thấy Lâm Duẫn Nhi đi ra, hắn phốc một cái hướng Lâm Duẫn Nhi quỳ xuống.
Bởi vì vừa có thể xuống giường, nên con trai Trương tẩu hành động có chút không tiện, hắn cố sức dùng hai cánh tay để chống đở tránh cho mặt chạm xuống đất, cảm kích nói với Lâm Duẫn Nhi: "Ân nhân, đa tạ ân nhân ân cứu mạng. Nhạc Thường không biết lấy gì để báo đáp, con nguyện sống bên cạnh ân nhân, hầu hạ ân nhân."
Hầu hạ ta? Đại ca ngài có thể hay không không chơi những thứ độ khó cao này? Chỉ bằng thể trạng ốm yếu của ngươi như vậy, ta không phải chiếu cố ngươi coi như là vạn hạnh (vô cùng may mắn).
Lâm Duẫn Nhi len lén liếc hắn một cái, thấy trắn hắn rỉ ra mồ hôi lạnh không đành lòng hành hạ hắn như thế cho nên lập tức khom lưng đỡ hắn lên, nói: "Ngươi tên là Nhạc Thường đúng không, ngươi hãy nghe ta nói, nam nhi chí tại bốn phương a, ha ha. Ngươi không cần nói dài dòng như đàn bà vậy, không phải chỉ là chữa trị một căn bệnh nhỏ sao? Ngươi hảo hảo an dưỡng, đợi khi khỏi hảo hảo hầu hạ mẫu thân của ngươi là tốt rồi. Dù sao mẹ ngươi vì chiếu cố ngươi đã nhọc công lo lắng, ngươi thật sự không thể phụ lòng nàng."
Nói đến phụ lòng, người mà nàng làm phụ lòng nhất là mẹ của mình a. Người a, giáo dục người khác là một chuyện, đến tình huống của mình liền trực tiếp chết lặng.
"Ân nhân nói rất đúng, Nhạc Thường nhất định sẽ dưỡng tốt thân thể sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ân nhân cùng mẫu thân." Con trai Trương tẩu lau mồ hôi lạnh trên trán, dù sao cũng là bệnh nặng mới khỏi, hắn hàng năm bị bệnh liệt giường thể trạng nhỏ bé tự nhiên là không đứng lâu được.
"Ngươi hay là trước tiên qua bên kia ngồi ở ghế đá phơi nắng đi." Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ vào ghế đá cách đó không xa, ánh mặt trời vừa lúc xuyên qua cành lá chiếu vào bãi cỏ xanh biếc.
"Vậy, ta đây nghe ân nhân." Con trai Trương tẩu chần chờ một chút, liền nghe lời bước từng bước khó khăn hướng ghế đá bên kia đi tới.
Trong lúc rãnh rỗi, Lâm Duẫn Nhi nhàm chán duỗi lưng một cái chuẩn bị đi tới đại điện nhắm mắt dưỡng thần. Ăn uống cùng với ngủ, ngồi ở trên bồ đoàn giả bộ tu đạo, đứng ở cửa cầm gương đồng thỉnh thoảng cợt nhả, đây chính là việc duy nhất Lâm Duẫn Nhi có thể làm từ khi đi tới cái thế giới này.
Đối với chút ít chuyện dùng để giết thời gian, Lâm Duẫn Nhi trong lòng thật sự thống hận a!Tại sao, tại sao người ta một lần xuyên qua liền thành công chúa Phò mã gì đó, tại sao người ta một lần xuyên qua là có thể xuyên thủng một nơi giàu sang phồn vinh có thể thực hiện nguyện vọng!
Tại sao tới nàng lại chỉ có thể xuyên tới đạo quan gà không đẻ trứng chim không ỉa phân này a! ! !
Sự thật chứng minh, thỉnh thoảng bộc phát sự bực tức là có hiệu quả, đặc biệt là oán trách ở địa phương có Thần Minh che chở.
Lúc xế chiều, Lâm Duẫn Nhi giả bộ giống như một đạo nhân nhàn hạ ngồi ở trên bồ đoàn nhắm mắt ngủ say. Đây kỹ năng mà nàng luyện được một cách tuyệt vời từ khi tới thế giới này, ngồi ngủ.
Theo cách nói của Lâm Duẫn Nhi chính là, chớ xem thường hành động nghệ thuật này, nó không chỉ có thể làm cho ngươi ở bất kỳ địa phương nào, bất kỳ tư thế nào đều có thể nghỉ ngơi, càng có thể làm cho khoảng cách của ngươi gần với Chu công hơn, giải quyết sự buồn bực nhàm chán trong thời gian rảnh rỗi.
"Tiên nhân! Tiên nhân! Van xin ngài giúp ta xem bệnh một chút!"
Lâm Duẫn Nhi còn đang nửa ngủ nửa tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy một phụ nhân với mái tóc lơ thơ vài sợi bạc đang quỳ ở trước mặt mình.
Làm cái gì vậy? Không phải trong lúc ngủ ta vô tình phi thăng thành tiên? Hay là lúc này ta đang mộng du, trong mộng ta là một vị tiên nhân pháp lực cao cường? Lâm Duẫn Nhi ngắt mặt của mình, có chút đau.
Kia cũng không phải là nằm mơ? Không phải là nằm mơ? Không phải là nằm mơ thì ngươi không có chuyện gì kêu ta là tiên nhân làm gì?
"Vị đại nương này, ngươi có phải hay không gọi lầm người? Thượng Thanh Đạo Quan đạo trưởng ở bên kia." Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ lão đạo ở bên trái cách đó không xa, hảo tâm nói cho lão phụ nhân.
"Không phải không phải, ta không có tìm lộn. Ta mới vừa rồi đã hỏi đạo trưởng, ngài chính là vị tiên nhân chuyển thế. Tiên nhân, van xin ngài giúp ta xem một chút bệnh sao!"
Lão phụ nhân thủy chung quỳ trên mặt đất, nhìn Lâm Duẫn Nhi trong ánh mắt có chút van xin.
"Tiên nhân chuyển thế? Ngài là nghe ai nói?" Lâm Duẫn Nhi có chút buồn bực, nàng lúc nào thành tiên nhân chuyển thế.
"Ở núi này người nào cũng biết a, ta nghe nói ngài." Lão phụ nhân với vẻ mặt thành kính nói tất cả cho nàng biết.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Duẫn Nhi coi như là hiểu được.
Chính là lòng yêu mến của Trương tẩu a, bởi vì chính mình chữa bệnh cho con trai nàng nên thừa dịp sáng sớm xuống núi mua thức ăn liền cổ động tuyên dương chuyện ở Thượng Thanh Đạo Quan xuất hiện một vị tiên nhân chuyển thế, có thể trị bất kỳ bệnh bất trị nào trên thế gian, phàm có yêu cầu tiên nhân nhất định có thể làm được.
Tại sao Trương tẩu nhiệt tình như vậy, phát dương tâm địa bồ tát của nàng a?
Bởi vì Trương tẩu nàng quá thiện lương, quá nhân từ, không đành lòng để ngàn vạn đại chúng sinh của thế gian bị những bệnh tật không tên hành hạ, cho nên nàng quyết định, không thể để cho tiên nhân nhàn rỗi, nhất định phải khiến cho hắn xuất ra bản sắc của tiên nhân, hành y tế thế!
Lòng yêu mến của Trương tẩu chính là đám chó săn trong truyền thuyết thay mặt phát ngôn a! Lâm Duẫn Nhi có chút bất đắc dĩ hướng lão phụ nhân cười cười, người ta quỳ cũng đã quỳ trước mặt mình, nào có thể bỏ mặc không để ý a!
"Ngươi không cần nói, để bắt mạch cho ngươi trước."
Lâm Duẫn Nhi vén tay áo lên, vươn ra ba ngón tay đặt lên phía trên cổ tay của lão phụ nhân, nhắm mắt lại hít sâu cẩn thận chú ý đến nhịp đập lão phụ nhân.
"Thời kỳ mãn kinh?" Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu hỏi. Đây cũng coi là bệnh sao? Là một phụ nữ thì sẽ có thời kỳ mãn kinh a.
"Cái gì là thời kỳ mãn kinh?" Lão phụ nhân có chút không rõ.
Trương tẩu nói không sai, tiên nhân quả nhiên là tiên nhân, lời vừa ra khỏi miệng chính là những gì nàng chưa từng nghe qua.
"Rụng tóc gãy tóc, dễ dàng nổi giận, dễ dàng phiền lòng, đại di mụ không hề tới nữa." Lâm Duẫn Nhi chắp tay trước ngực tiếp tục nói: "Trì hoãn quá trình lão hóa, khôi phục vẻ thanh xuân, mau dùng Duyên Canh Đan."
"Tiên, tiên nhân? Tiên nhân đây là nói cái gì?" Lão phụ nhân rõ ràng bị những lời này của Lâm Duẫn Nhi làm cho mơ hồ, tiên nhân nói rốt cuộc là có ý gì a!
"Ai, nữ nhân thật phiền phức. Lúc đại di mụ tới thì các ngươi ngại phiền, đại di mụ không tới thì các ngươi lại lo lắng."
Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ đứng dậy đi tới bên cạnh lão đạo lấy giấy bút từ hắn. Hoàn hảo nàng từ nhỏ theo gia gia luyện viết chữ bằng bút lông, những thứ đồ này tự nhiên là không làm khó được nàng.
"Hai vị thuốc này chia ra uống. Còn những thứ này sắc thành nước, ba chén nước nấu thành một chén canh. Không tới một tuần đảm bảo đại di mụ sẽ tới!"
"Tiên nhân, thuốc này cùng với đại di mụ nhà ta có quan hệ gì đâu? Hơn nữa đại di mụ nàng đã qua đời." Lão phụ nhân cầm lấy phương thuốc rất là khó hiểu.
Trong lòng đối với Lâm Duẫn Nhi có chút kính ý, tiên nhân chuyển thế chính là tiên nhân chuyển thế, chỉ là cầm tay bắt mạch là có thể đưa ra phương thuốc. Những đại phu ở trấn trên thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không nói được, lại nói mình mắc phải tuyệt chứng!
Đại di mụ! Ta thật xin lỗi ngươi a! Lâm Duẫn Nhi nhìn trời, chẳng lẽ thật sự bắt phải viết một quyển bách khoa toàn thư trích lời nói của hiện đại sao?
Đây chính là nỗi bi ai khi xuyên qua sao? Đại di mụ! Đại di mụ a! Ngươi ở cổ đại đến tột cùng là có bao nhiêu bi ai a!
"Đại nương, ngài trước tiên cầm lấy thuốc trở về a. Nếu là có hiệu quả, liền vì đạo quan thêm chút tiền hương nhang đi."
Lâm Duẫn Nhi nói lời này tự nhiên là có mục đích, tiền hương nhang nhiều hơn, thức ăn của nàng tự nhiên cũng sẽ khá hơn chút, lão đạo cả ngày luôn la hét chuyện tiết kiệm nguyên liệu nấu ăn.
"Tiên nhân nói rất đúng, trở về ta nhất định là vì quý quan thêm chút tiền hương nhang." Lão phụ nhân cung kính hướng Lâm Duẫn Nhi bái một cái.
Đây là lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi tiếp nhận người lớn hơn mình quỳ xuống và cúi người chào, cảm giác không tốt, nàng vội vàng đở lão phụ nhân dậy, nói: "Đại nương không cần đa lễ, ngài trước tiên đem trị hết bệnh mới là thật."
Bệnh? Bệnh này tên gì? Bệnh tự nhiên? Người ta cũng ước gì đuổi đại di mụ mau mau đi chỗ khác tìm thân thích a, các ngươi thậm chí ngay cả thời kỳ mãn kinh cũng không biết, y đạo ở Trịnh Triều, đến tột cùng là lạc hậu tới mức nào a.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top