Chương 24 : Phiên ngoại

Ta tên là Khương Lạc, là người phụ trách của một xí nghiệp gia đình cỡ trung.

Lúc ta còn rất nhỏ thì mẫu thân đã tạ thế, một phụ thân vừa làm cha vừa làm mẹ đem ta nuôi lớn.

Đến khi ta 16 tuổi, phụ thân vì để cho ta có được hoàn cảnh sống tốt hơn, đã bán nhà lấy tiền kết phường làm ăn với huynh đệ tốt nhất của ông. Hai năm đầu, chuyện làm ăn của phụ thân cũng đủ cho trong nhà no ấm với duy trì chuyện học của ta. Sau đó, ông không sợ mang danh không giữ chữ tín, quay lưng lại với huynh đệ của ông, đơn độc mở công ty. Phụ thân nỗ lực, ông muốn mở rộng quy mô công ty chút nữa, cuối cùng biến nó trở thành một xí nghiệp gia đình cỡ trung không tệ trong thành phố.

Tiệc vui chóng tàn, bởi phụ thân không kể ngày đêm vất vả, nên ông bởi vì bệnh tật mà tạ thế. Trước khi chết, phụ thân nắm tay ta, nói với ta rằng: 'Khương Lạc, công ty là tâm huyết cả đời của ba ba, ngươi nhất định phải kinh doanh nó thật tốt.' nhìn gương mặt tái nhợt của phụ thân, ta khóc lóc đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của ông.

Phụ thân mất rồi, ta cũng giống như phụ thân, đem toàn bộ tinh lực đặt vào công ty, để nó trở thành một xí nghiệp nổi bật. Ta cho rằng, đời này của ta sẽ sống vì nguyện vọng của phụ thân, không đại hỉ, đại bi, chỉ có thể nghiêm túc với công tác trước mắt. Mãi đến khi, nàng xuất hiện, ta lần đầu tiên ý thức được, duyên phận là tuyệt không thể tả như vậy.

Lần đầu nhìn thấy Lăng Giản, là ở trong bệnh viện trực thuộc y học viện. Ngày ấy, là ngày thống kinh* khó chịu nhất của ta từ trước đến nay. Bởi vì công ty gần y học viên, sẵn vào giờ ăn trưa, ta liền định đến quầy thuốc tây mua thuốc giảm đau mà dùng. Mà nàng, thì lại xuất hiện ở quầy thuốc Đông y ở bên cạnh. Nàng mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, thảnh thơi dựa vào trước quầy mà hết nhìn Đông lại sang nhìn Tây. Ta thừa nhận, nàng là nữ sinh đẹp nhất ta từng thấy, đặc biệt là mái tóc dài màu nâu trời sinh của nàng, làm cho ta tưởng lầm rằng nàng là người mẫu mới của một công ty nào đó.

*[đau bụng khi dì cả ghé thăm]

'Ai, ở trong bệnh viện của y học viện tuyệt đối đừng mua thuốc tây, cẩn thận kẻo trúng độc a!' ta đang muốn mua thuốc, nàng đột nhiên lại tựa như một người tốt mà đến gần, thanh âm cũng đặc biệt lớn, thật giống như cố ý đối chọi với người bán thuốc tây.

Nhìn a di vẻ mặt tức giận trong quầy, ta đại để đoán được nguyên nhân nàng xuất hiện ở đây. Phỏng chừng, chính là ở đây để nói với mỗi người đến mua thuốc tây rằng 'cẩn thận trúng độc' các loại đi. Nếu là theo tính tình mọi ngày của ta, tuyệt đối sẽ không phản ứng với nàng, nhưng ngày đó ta lại nghe lời nàng, chẳng những không mua thuốc giảm đau, trái lại còn đến quầy thuốc Đông y mà bỏ ra số tiền đắt gấp mười lần so với thuốc giảm đau để mua ích mẫu cao từ trong miệng nàng.

Sau khi trở lại công ty, ta cũng vì công tác bận rộn mà đem chuyện này quên sạch. Đợi đến thời điểm nhớ được, thì cũng là bởi vì ta vào một quán bar đồng tính mà lần thứ hai gặp lại nàng. Nói đến đây, ta hoàn toàn không biết đó là một quán bar đồng tính, ta chỉ là trùng hợp lái xe đi ngang qua nơi đó, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dự định đi vào trong uống một ly rượu, để thả lỏng một chút.

Sau khi vào, ta chọn ngồi ở một góc... uống rượu một mình. Mà nàng, tựa như minh tinh mà được mấy nữ hài tử vây quanh. 'Ai? Là ngươi a!' ta nhìn nàng từ những phía những cô gái kia đi lại, nàng liền cười như vậy, nơi khóe môi hiện lên một lực hấp dẫn trí mạng.

'Ngươi không cảm thấy chúng ta rất hữu duyên sao?' nàng cắn ống hút, ta có thể từ trong ly của nàng nghe ra được mùi rượu nồng đậm.

'Rất hữu duyên, ngươi tên gì?' đó là lần đầu tiên ta chủ động hỏi tên người khác, thậm chí. . . sau đó ta còn chủ động hỏi phương thức liên lạc của nàng.

Bởi vì, câu 'Ngươi không cảm thấy chúng ta rất hữu duyên sao?' kia của nàng đã vô tình khảm vào lòng ta. Chúng ta xác thực rất hữu duyên, có thể gặp gỡ ở thành B lớn như vậy, không phải hữu duyên vậy là cái gì đây? Cùng nàng trò chuyện, ta mới biết hóa ra nàng là cao tài sinh của y học viện, ngày đó nàng đứng ở trước cửa quầy thuốc tây, bởi vì nàng với người ở trong quầy kết mối thù, nên mới dùng phương pháp này để trả thù đối phương.

Quá phúc hắc, ba chữ này là ý nghĩ hiếm hoi còn sót lại trong đầu ta lúc đó.

Ta nghe nàng nói những chuyện lý thú liên quan đến trường học của nàng, thần kinh căng thẳng thời gian dài vào lúc đó không tự chủ mà thả lỏng. Ta thừa nhận, ta rất thích nghe nàng nói chuyện, nghe thanh âm có chút trung tính nhưng khêu gợi của nàng, nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của nàng khi nói chuyện. Quan trọng hơn là, nhìn những nữ hài tử phía sau tựa như kẻ thù mà nhìn chằm chằm ta, trong lòng ta liền sinh ra một cảm giác thỏa mãn.

Ta bắt đầu sau khi hết việc sẽ liên hệ nàng, hẹn nàng ra ngoài dạo phố, ăn uống. Mỗi khi công tác nặng nề, ta đều sẽ gọi điện thoại cho nàng, nghe thanh âm của nàng, tưởng tượng biểu hiện khi nàng nói chuyện. Dần dần, ta phát hiện ánh mắt nàng nhìn ta càng ngày càng ôn nhu, mà ta, cũng đồng thời luân hãm trong ôn nhu của nàng. Ta bắt đầu nhớ nhung nàng, liên tu bất tận nhớ nàng, ta không cho rằng đây là tâm tình mà một nữ nhân thành thục nên có. Nhưng cuối cùng, ta cũng thỏa hiệp, ngay ở tối hôm sinh nhật nàng, ta không có mua quà sinh nhật cho nàng, mà là đem bản thân ra giao phó cho nàng.

Quan hệ của chúng ta, liền xác lập sau hôm sinh nhật nàng. Nàng đã từng vô số lần nói với ta: Khương Lạc, ngươi biết không? Duyên phận của chúng ta thật sự rất kỳ diệu. Mỗi khi nàng nói thế, ta đều sẽ cười không nói gì, nhưng trong lòng lại đang nói: Ta biết, ta luôn biết duyên phận của chúng ta tuyệt vời đến mức không thể tả được.

Nàng hướng người trong nhà ngả bài, ngay lúc đó ta còn đang ở trong văn phòng xử lý văn kiện quan trọng. Thời điểm ta còn đang bồn chồn vì tại sao hôm nay nàng không gọi điện cho ta, thì cuối cùng nàng nhắn tin đến, nàng hỏi ta khi nào thì có thể về, nàng ở cửa công ty chờ ta. Nhìn tin này, ta đột nhiên ý thức được đại khái là đã có chuyện gì không vui xảy ra với nàng. Ta luôn lấy sự nghiệp làm đầu, vậy mà đem văn kiện quan trọng đang làm khóa lại để vào trong tủ, vội vội vàng vàng chạy về phía cửa công ty.

Nàng quả nhiên ngồi ở bồn hoa một bên cửa, nàng vác hành lý, mặt đầy mệt mỏi ngồi ở đó. Nhìn thấy ta đi ra, nàng đột nhiên đứng dậy ôm lấy ta, nở nụ cười, nói: 'Khương Lạc, chúng ta ở cùng với nhau được không?'

Ta gật đầu, bởi vì yêu cầu của nàng từ trước đến giờ ta không có cách nào từ chối. Sau đó, ta mới biết nàng vì ta cùng mẹ nàng ngả bài. Nàng ở nhà ta hai tháng, trong lúc đó dùng thời gian sau giờ học để đi làm thêm kiếm tiền, dùng tiền kiếm được thuê một căn nhà trọ. Nàng từ chối ta xuất tiền ra, dùng tiền của chính mình mà đặt mua toàn bộ gia cụ và thiết bị điện.

Ta bắt đầu sống cùng nàng, ở trong tiểu thế giới thuộc về ta và nàng. Hầu như mỗi ngày, ta sẽ cùng nàng xuống bếp, cùng ngồi ở sofa xem TV, đến nửa đêm thì ôm nhau ngủ. Nàng là một nữ hài thật lớn mật, nàng không để ý ta lớn tuổi hơn nàng, cũng không để ý ta có phải là cũng cùng giới tính với nàng hay không, nàng càng không để ý đến kỳ thị của người khác. Nàng nói, ngươi ở cạnh ta, thì ta sẽ không ủy khuất ngươi. Nàng nắm tay ta, mang ta đi dạo trong đại học của nàng, đối với mỗi học sinh có ánh mắt khác thường nói: Đây là bạn gái của ta.

Hồi tưởng lại đoạn thời gian kia, thật sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất ta từng trải qua.

Chỉ tiếc, tiệc vui chóng tàn. Bởi vì sơ suất của ta, mà công ty đối mặt với chuyện thiếu hụt tài chính, gặp phải nguy cơ phá sản. Mắt thấy công ty của phụ thân sắp chôn vùi trong tay ta, thì một nam nhân từng theo đuổi ta đã cho ta một con đường đầy hy vọng cũng như là tuyệt vọng. Hắn nói, chỉ cần ta gả cho hắn, hắn sẽ đem một nửa tài sản chuyển cho ta, như vậy ta sẽ có đủ tài chính để giải quyết nguy cơ cho công ty.

Một bên là Lăng Giản không biết chuyện, nàng nói khi lấy được bằng tốt nghiệp thì sẽ có một công tác rất tốt, sẽ cố gắng hết sức chăm sóc ta; một bên khác, là công ty do một tay phụ thân kinh doanh, nguyện vọng duy nhất của ông, chính là ta có thể quản lý công ty thật tốt.

Đối mặt với lựa chọn như vậy, ta đã tắt điện thoại, ngồi trước mộ phần của phụ thân một ngày một đêm. Sau đó, ta phải đưa ra một cái quyết định đau khổ nhất...bất đắc dĩ nhất đời này của ta, chính là cùng nam nhân kia kết hôn. Ta không nhớ được ta làm thế nào mà đến bên cạnh Lăng Giản, ta cố nén nước mắt trong lòng, đem thiệp mời đưa cho nàng. Ta nói cho nàng biết, ta không hối hận, bởi vì ta đã đem thứ quý giá nhất của mình trao cho nàng.

Ta cho rằng, đây là lựa chọn chính xác nhất của ta. Nhưng mà ta sai rồi, thời điểm ở hôn lễ không tìm được bóng hình Lăng Giản, ta tựa hư một du hồn mà tiếp tục làm lễ kết hôn. Ba tháng sau, ta cuối cùng cũng làm được điều ta muốn, để cho công ty vận hành lại bình thường. Nhưng mà, Lăng Giản lại mất tích, thời điểm ta trở lại tìm nàng, nàng giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không thể thấy được bóng dáng.

Một khắc đó, ta cảm thấy thế giới của ta trong nháy mắt mà sụp đổ. Ta hối hận rồi, hối hận với lựa chọn của mình, càng hối hận khi lúc trước không nói cho Lăng Giản biết sự thật. Nhưng mà, khi như vậy, thì có ích gì đây? Lăng Giản nàng, tựa hồ đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của ta. Nàng ra đi, làm cho ta khôi phục lại trạng thái lúc trước, công tác bất kể ngày đêm.

Cho tới hôm nay, thời điểm ta lái xe trên con đường nơi nàng sống, sự xuất hiện của nàng đã làm cho trái tim chết đi của ta lần thứ hai sống lại. Nhìn bóng người của nàng, ta liền thề rằng, ta nhất định phải lần nữa trở về bên cạnh nàng, cho dù gian nan đến mức nào, chỉ cần nàng chịu quay lại, làm gì ta cũng đều đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: