chap 85💗

Cảm ơn Vũ Hà Trang đã kể cho tao nghe.

Tôi bật cười:

"Tự dưng mày nghiêm túc thế?"

Trần Doãn Bách lắc đầu, giọng nói pha chút rầu rĩ:

"Vũ Hà Trang chịu giải thích về những mối quan hệ xung quanh với tao đã là một ân huệ rồi..."

Tôi nhìn nó một cách kỳ lạ:

"Mày làm sao thế?"

Ai bị ốm cũng lạ lùng vậy ư?

"Hà Trang này..." Trần Doãn Bách không trả lời câu hỏi của tôi, nó vùi đầu vào vai tôi, giọng khàn khàn "Tao nghĩ là tao có thể kiên trì theo đuổi mày, chờ đến khi mày chịu đồng ý chấp nhận tình cảm của tao, nhưng mà tao đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân."

Tôi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Trần Doãn Bách, đợi nó nói tiếp.

"Hôm nay tao mới chỉ vừa nhìn thấy Vũ Hà Trang thân thiết với thằng khác tao đã chịu không nổi." Trần Doãn Bách xiết chặt eo tôi, giọng càng lúc càng nhỏ "Tao nhận ra đến tư cách để ghen tao cũng không có, thậm chí nếu Vũ Hà Trang không muốn thì mày hoàn toàn có thể lơ tao đi, đến cả lời giải thích tao cũng chẳng xứng đáng nhận được." Trần Doãn Bách nói chuyện như thể nó vừa phải chịu sự tủi thân kinh khủng vậy "Vũ Hà Trang, tao khó chịu lắm..."

Trái tim tôi chợt nhói lên khi nghe Trần Doãn Bách nói những lời kia.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy giờ khắc này tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Sự cố chấp của tôi, những toan tính, nỗi nghi ngờ, hay sự bất an... tất cả đều chẳng còn nghĩa lý gì cả. Người tôi thích nói thích tôi, vậy thì tôi còn do dự điều gì nữa cơ chứ?

Hà cớ gì tôi phải giày vò cả mình lẫn người như vậy?

"Tao xin lỗi..." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nóng bừng vì sốt của Trần Doãn Bách, hôn lên trán nó "Để mày phải chịu ấm ức rồi."

"Ý mày là sao?" Trần Doãn Bách ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt ngập tràn vẻ khó tin.

Tôi khẽ cười, nghiêng đầu chạm nhẹ môi mình lên môi Trần Doãn Bách, hỏi lại:

"Mày thấy sao?"

Nó ngẩn người, vài giây sau mới phản ứng lại:

"Từ từ..." Giọng nói vẫn còn rất nghi hoặc "Mày làm lại hành động vừa rồi đi."

"..." Cái gì vậy Trần Doãn Bách?

"Tao biết ngay mà." Trần Doãn Bách bĩu môi, sụt sịt mũi "Mày làm vậy vì thấy thương hại tao đúng không?"

Vãi l.

"Giờ tôi moi tim ra để chứng minh với cậu tình cảm của tôi là thật lòng nhé?" Tôi vừa nói vừa nghiến răng, cố gắng kìm chế không đè nó xuống giường đánh cho một trận.

Trần Doãn Bách khúc khích cười, nó tựa trán mình lên trán tôi, khẽ lắc đầu:

"Không cần, chỉ cần Vũ Hà Trang hôn tao một lần nữa là được."

Tôi khẽ thở hắt ra, vừa nhìn gương mặt đẹp trai ửng hồng vì sốt của Trần Doãn Bách, lòng bỗng dưng mềm nhũn. Dù chúng tôi chỉ cách nhau có vỏn vẹn vài centimet, thế nhưng Trần Doãn Bách nhất quyết không chủ động, nó chỉ im lặng nhìn tôi chăm chú, chờ đợi.

Tôi cảm thấy như thể có ai đó bóp nghẹt trái tim khi nhận ra thái độ dè dặt và bất an của Trần Doãn Bách. Vì vậy tôi gần như không đắn đo, lần nữa ôm lấy khuôn mặt nóng bừng kia, cẩn thận hôn lên đôi môi hoàn mỹ của cậu ấy.

Ngay khi môi chúng tôi chạm nhau, Trần Doãn Bách ngay lập tức chiếm lấy quyền chủ động. Một tay Trần Doãn Bách đưa ra phía sau đỡ lấy gáy tôi, tay kia vòng qua eo kéo sát tôi về phía nó, chậm rãi dẫn dắt tôi tận hưởng nụ hôn của nó. Nếu mà để miêu tả thì nụ hôn này giống như trong mấy bộ romance Hàn Quốc không giới hạn độ tuổi ấy, ngắn, nhẹ nhàng, nhưng khiến cho người ta vương vấn mãi.

Tôi có cảm tưởng Trần Doãn Bách chỉ chạm môi tôi một chút đã vội buông ra, nó ôm tôi chặt tới mức khó thở, khẽ lẩm bẩm:

"Không được, tao sẽ lây bệnh cho Vũ Hà Trang mất..."

"..." Ôm hôn từ nãy tới giờ mới biết sợ lây bệnh à?

"Vũ Hà Trang..." Trần Doãn Bách vẫn giữ tư thế ôm tôi chặt kinh khủng, nó vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói khàn khàn như đang nỉ non "Mày thích tao thật à?"

"Thật." Tôi thở dài xoa đầu Trần Doãn Bách, không hiểu tại sao nó lại nghi ngờ tình cảm của tôi như thế. Chẳng lẽ tôi thiếu uy tín tới vậy ư?

"Trần Doãn Bách nói thích tao đi." Tôi thực sự muốn nghe điều này từ lâu lắm rồi.

Công chúa Doãn Bách Trần lúc ốm hơi bị nhiễu sự đấy nhé.

"Tao rất thích Vũ Hà Trang." Trần Doãn Bách chậm rãi nói rõ từng chữ:

"Vũ Hà Trang làm người yêu tao nhé?"

"Được." Tôi toe toét cười, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Trần Doãn Bách:

"Tao đồng ý."

Tuyệt vời quá. Tôi lườm nó "Chúc mừng bạn Trần Doãn Bách đã trở thành người yêu đầu tiên của tớ."

Nụ cười trên môi Trần Doãn Bách còn tươi hơn nữa, nó cúi đầu hôn lên má tôi, thì thầm:

"My pleasure."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top