Chương 851 - 860 : Kết thúc ( 11 - 20 )
( 11 )
"Cô Kiều An Hảo, cô có đồng ý gả cho anh Lục Cẩn Niên làm vợ của anh ấy, yêu anh ấy, làm bạn với anh ấy, chung thủy với anh ấy, cho dù sinh lão bệnh tử cũng không rời bỏ không?"
Kiều An Hảo nhìn vào mắt của Lục Cẩn Niên, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười, giống như là tràn ra hạnh phúc: "Tôi đồng ý."
Cả hội trường đồng loạt vỗ tay, trong tiếng vỗ tay, trợ lý nhắc nhở hai người trao nhẫn cưới cho nhau.
Hứa Gia Mộc đứng bên cạnh, vội vàng đưa nhẫn đến, Lục Cẩn Niên lấy chiếc nhẫn nữ, đeo vào cho Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lấy chiếc nhẫn nam đưa cho Lục Cẩn Niên.
Lại là một tràng vỗ tay.
Trợ lý cũng vỗ tay, sau đó thúc giục chú rể và cô dâu hôn nhau, Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi Kiều An Hảo, đang chuẩn bị cúi đầu cuống hôn, đột nhiên trợ lý lên tiếng: "Phiền một chút, tôi có thể hỏi trước được không, chúng ta đều biết là, chú rể thầm mến cô dâu đã nhiều năm, mà cô dâu cũng thích chú rể lâu rồi, nhưng mà hai người lại vẫn không hề mở miệng nói ra, tôi nghĩ muốn thay tất cả mọi người ở đây hỏi thăm, là ai mở miệng trước chọc thủng tầng giấy ngăn cách này? Nói cách khác, người nào thổ lộ trước?
Ai thổ lộ với ai trước?
Vấn đề này, trái lại quẳng cho Kiều An Hảo.... Cô không cẩn thận làm vỡ búp bê sứ, thấy bên trong có tờ giấy, sau đó mới biết được Lục Cẩn Niên thích cô, cho nên mới theo đến tận Mỹ, quấn quýt làm phiền anh... Cho nên, cái này sao có thể tính?
Ngay lúc Kiều An Hảo vắt óc suy nghĩ đáp án, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên lên tiếng: "Cô ấy thổ lộ với tôi trước."
Cả hội trường náo động đến khó tin.
Kiều An Hảo bị tiếng ồn ào của mọi người làm cho mặt có chút hồng lên, cô nghiêng đầu, nén giận liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng là, không biết ai đưa búp bê sứ cho tôi, trong đó có một phong thư tình."
Trên áo cưới của Kiều An Hảo gắn micro, tuy âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng lại vững vàng truyền khắp hội trường, khiến cho không khí lên cao.
Lục Cẩn Niên học theo giọng điệu của Kiều An Hảo, không chút hoang mang lên tiếng nói: "Không biết là ai lúc trước theo anh chạy đến tận Mỹ, ở sân bay ôm anh, lại khóc lóc om sòm nói thích anh đây."
Trong nháy mắt Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nói như thế, có chút không nói nên lời, cô há to mồm, nghe được tiếng cười ở dưới hội trường, mặt càng trở nên hồng hơn, sau đó liền nói một câu chán ghét!
Kiều An Hạ ngồi trên xe lăn ở dưới, nghe được lời nói của Lục Cẩn Niên, đưa cho Kiều An Hảo một ánh mắt không có tiền đồ, sau đó thuận thế nở một nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa.
Kiều An Hảo tiếp xúc với ánh mắt và nụ cười kia, trong lòng càng thêm căm giận và bất mãn, cô cong cong môi, không phục cãi lại: "Còn không biết là ai, mỗi lần chơi đoán số với em, đều lần lượt ra bao, kéo, búa, 520, thông báo cho em!"
"Oa..." Dưới sân khấu không thiếu phụ nữ, nghe Kiều An Hảo nói xong, khoa tay múa chân một phen, không nhịn được tán thưởng ra tiếng.
Lục Cẩn Niên nói: "Còn không biết là ai, tốt nghiệp đại học liền viết thư tình cho anh, nói là khi còn sống, em chỉ yêu anh!"
Chán ghét... Vì sao không thể để cho cô nói là anh thổ lộ trước!
Kiều An Hảo bất mãn cau mũi lại: "Còn không biết là ai lần nào tặng quà cho em, cả nhẫn cưỡi, cũng đều khắc shmily!"
( 12 )
Shmily... mọi người đều biết nhãn hiệu này, cũng biết ý nghĩa của nó, see, how, much, i, love, you...
Thật ra Lục Cẩn Niên không phải không muốn để cho Kiều An Hảo nói, lúc ban đầu chỉ là đùa cợt với cô, nhưng lại không nghĩ, đùa với đùa, liền nhận được nhiều phản bác như vậy, sau liền thuận thế nói tiếp.
"Kia còn không biết là ai, lúc trước vì muốn được học cùng lớp với anh mà cố gắng học tập hơn nửa năm thi được vào Ban 1.
"Kia còn không biết là ai, vì muốn cùng lớp với em, liền để trống bài thi, chạy tới ban 3." Kiều An Hảo không phục đáp lại, sau khi nói xong, còn bổ sung một câu: "Thậm chí còn cố tình dùng bàn học của em!"
"Kia còn không biết là ai, sau cùng vì anh mà thi đỗ đại học A!"
"Kia còn không biết là ai, vì em mà đi đến tận Hàng Châu!" Một thứ không đủ, Kiều An Hảo bổ sung: "Còn có, lúc học trung học mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, không biết là ai, nửa đêm không ngủ được, vụng trộm đuổi muỗi giúp em."
Thật ra chuyện này, Kiều An Hảo vốn dĩ không biết, là mấy ngày nay nói chuyện với Kiều An Hạ, Kiều An Hạ nói cho cô biết. Đương nhiên, Kiều An Hạ còn nói cho cô biết một chuyện khác, vì thế Kiều An Hảo tiếp tục bổ sung: "Còn có, còn có, không biết là ai, trong mấy năm không liên hệ, mỗi ngày đều đi tìm người khác hỏi thăm hành tung của em!"
Haha... Kiều An Hạ nói cho cô biết sao? Thế nhưng, Kiều An Hạ lại nói cho anh biết một chuyện khác.... Lục Cẩn Niên nhàn nhã mở miệng nói: "Không biết lúc trước là ai mỗi ngày lên máy bay, nói là tìm chị gái đi chơi cùng, thật ra là đến Hàng Châu tìm anh!"
Lục Cẩn Niên nói xong, cũng yên lặng bổ sung: "A..., còn không biết là ai, để những vé máy bay và vé tàu lại, cùng với mấy trăm đồng tiền lúc trước anh đưa cho cô ấy, đều giữ lại đến tận bây giờ."
Ánh mắt của Kiều An Hảo bỗng mở to, sau đó lại nhìn về phía Kiều An Hạ.
Phản bội!
Mấy ngày nay cô đều bị Kiều An Hạ hỏi là khi nào thì thích Lục Cẩn Niên, liền mang hết những bí mật nhỏ của mình nói cho chị ấy biết, kết quả, chị ấy vậy mà nói lại hết cho Lục Cẩn Niên?
Kiều An Hạ nhận được ánh mắt của Kiều An Hảo, cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không quan trọng vẻ phẫn nộ đó, ngược lại còn nâng mặt lên, nhìn lại Kiều An Hảo một cái, vẻ mặt chị nói đấy, thì làm sao.
Không dám tin chị em tình thâm mà! Hóa ra tất cả đều là gạt người!
Kiều An Hảo âm thầm cắn chặt răng, quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, tức giận mở miệng nói: "Còn không biết lúc trước là ai, nhiều lần đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lại thường đến gần chỗ em đứng từ xa ngắm nhìn!"
Kiều An Hảo nói câu này, khí phách trong người vô cùng cao, nhưng đợi sau khi cô nói ra, trong lòng cô có chút cảm động.
Hóa ra, chỉ có lúc tan vỡ, mới có thể biết được, trong hồi ức của cô về anh, có nhiều tốt đẹp như vậy.
Một bên vốn là lúc đầu chỉ muốn trêu đùa, bây giờ vẻ mặt của Lục Cẩn Niên đã trở nên thật sự thâm thúy, giọng điệu của anh không còn chỉ là cảm xúc nhạt nhẽo mà đã nhiễm tình cảm sâu nặng: "Còn không biết là ai, lúc tết âm lịch, thấy anh và cô ấy được bình chọn là cặp đôi đẹp nhất mà ngồi xổm khóc một mình trước cửa Kiều gia."
( 13 )
Này cũng là Kiều An Hạ nói cho anh biết sao?
Nhưng là lúc này, trong lòng Kiều An Hảo không còn cảm giác không phục như vừa rồi.
Rõ ràng lúc đầu mọi người chỉ hi hi ha ha nói đùa, nhưng đến sau cùng, trong ngực lại dâng lên chân tình sâu sắc.
Vốn dĩ lúc này đã đến thời điểm ăn cơm, nhưng là trợ lý điều khiển chương trình, không hề cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, nhắc nhớ bọn họ, ngược lại vụng trộm đi xuống sân khấu, đối mặt với nhân viên công tác, nói vài câu sau đó lại đi lên.
Kiều AN Hảo dừng ánh mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên, trong mắt có nhiệt nóng, giọng nói có chút run rẩy: "Còn không biết là ai, trung học vì muốn mua một chiếc bánh ngọt Hắc thiên nga cho em, mà ban ngày đến trường, buổi tối đi làm thêm."
Theo lời nói của cô, âm nhạc đang phát liền dừng lại, làm thành một bài hát khác.
Bài hát này, là thời gian trước là chủ đạo nhạc phim, rất nhiều người đã nghe qua.
Nhưng mà, tiếng ca vang lên, cũng không phải tiếng hát mà là giọng của Kiều An Hảo.
"Thường xuyên nhớ đến bàn học loang lổ của năm ấy, ngẩn người khi nhìn dáng vẻ của anh."
Đây là Hứa Gia Mộc nói cho cô sao?
Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc xoay đầu đi, nhìn về Tống Tương Tư ở bên cạnh.
Giọng nữ vang lên, sau đó là giọng nam, ở đây mỗi người đều nhận ra, đó là giọng của Lục Cẩn Niên: "Ở cửa chờ em có anh và xe của anh, hơi lạnh chạng vạng có em và anh, ánh nắng chiều không đẹp bằng đôi mắt em, cũng không nói gì tạm biệt luôn luôn yên lặng."
Lần này Kiều An Hảo không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng, lại nói tiếp: "Còn có, không biết là ai thấy em bị bệnh, sau đó ở trong phòng y tế chăm sóc em cả buổi trưa, về sau vì trốn học mà bị giáo viên phạt đứng một ngày."
Bởi vì có tiếng hát, lại chuyển thành tiếng hát của Kiều An Hảo: "Là không phải anh ngẫu nhiên sẽ nhớ đến em, giống em cũng thường xuyên kể ra chuyện cũ, chúng ta không nói, lại cuối cùng mất liên lạc."
Trên mặt Lục Cẩn Niên, có chút nghiêm túc: "Cũng không biết là ai, tiến vào giới giải trí, chỉ vì muốn làm tình nhân trên màn ảnh với anh."
Kiều AN Hảo nhẹ nhàng chớp lông mi, âm thanh nhợt nhạt nói: "Còn không biết là ai, một năm cấp hai kia đã thích em."
Lục Cẩn Niên nói: "Còn không biết là ai, một năm đó, cũng thích anh?"
Rốt cuộc nước mắt của Kiều An hảo cũng rơi xuống, cô cong khóe môi, nói: "Là em".
"Là anh." Đồng dạng Lục Cẩn Niên cũng nói tiếp hai chữ này.
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nhìn nhau cười.
Âm nhạc lưu luyến vang lên.
"là không phải ngẫu nhiên anh sẽ nhớ đến em, cũng là em chẳng quan hệ gì đến cuộc sống của anh, may mắn đây đó thanh xuân đều chưa trải qua, tuổi trẻ của em có anh, thanh xuân của anh có em."
Qua tầm một phút đồng hồ, hai người lại đồng thời nói, giống y hệt nhau: "Yên anh/em 13 năm."
Rõ ràng không có tập luyện, lại có sự hiểu nhau như thế.
Bây giờ, hội trường vô cùng yên tĩnh, hóa ra hai người cãi nhau đều đã cười, trên mặt đều vô cùng cảm động.
( 14 )
Lục Cẩn Niên nở nụ cười yếu ớt đáp lại Kiều An Hảo, rồi vươn tay, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, ngăn chặn hôn lên môi cô.
Dưới con mắt của mọi người, cho cô một nụ hôn thật sâu.
Kiều An Hảo nâng lên cánh tay, ôm cổ Lục Cẩn Niên, vụng về hôn trả Lục Cẩn Niên.
Đèn thủy tinh rực rỡ, không ngừng xoay chuyển, như những cánh hoa, không ngừng bay bay theo gió.
Trên sân khấu, người đàn ông và cô gái, không để ý ai mà chỉ hôn nhau.
Bài hát tuổi trẻ kia, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại.
Mãi cho đến câu hát cuối cùng không biết lặp lại lần thứ mấy,hai người mới lưu luyến không rời tách ra.
"Thật may là không bỏ lỡ thanh xuân, bài hát thời niên thiếu của anh có em - Lý Dịch Phong, thanh xuân của em có anh. "
Toàn trường như cũ hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Cẩn Niên hơi cúi người, đặt trán lên trán Kiều An Hảo, theo lời ca hát: "Bài hát thời niên thiếu của anh có em - Lý Dịch Phong."
"Thanh xuân của em có anh." Kiều An Hảo nối tiếp mởmiệng, thay đổi xưng hô trong lời ca.
Không biết là người nào bắt đầu, vỗ tay trước, sau đó tiếng vỗ tay giống như thủy triều vang lên.
Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo thật chặt vào trong ngực.
Bài hát thời niên thiếu của anh có em - Lý Dịch Phong, thanh xuân của em có anh.
Anh là hồi ức đẹp nhất khi còn trẻ của cô, cô là giấc mơ đẹp nhất trong thời thanh xuân của anh
-
Hôn lễ Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, hoàn toàn không có mời bất kỳ ai trong giới truyền thông, nhưng mà không biết vị khách nào đã quay lại một đoạn video đăng lên mạng.
Chỉ ngắn ngủi trong 2 giờ, liền có hai đề tài lên trang đầu.
【Đám cưới vợ chồng Lục Kiều】và【Vợ chồng Lục Kiều ân ái 】.
【Đám cưới vợ chồng Lục Kiều】chính là hình ảnh hiện trường kết hôn của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, hình ảnh đẹp như giấc mộng, say đắm lòng người.
【Vợ chồng Lục Kiều ân ái 】chính là video Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên cãi nhau, lúc ban đầu mọi người buồn cười khi xem, nhưng mà cuối cùng xem xong lại khóc rất nhiều.
Không đơn thuần là vì tình yêu cảm động mười ba năm của bọn họ mà khóc, mà là vì tuổi thanh xuân của mình, cũng từng trải qua chuyện như vậy.
Người nào cũng từng có tuổi thanh xuân, ai cũng có tình yêu đầu tiên thời trẻ, ai cũng bồng bột, điên cuồng yêu một người, nhưng mà liệu có ai có thể kiên trì yêu không ngừng?
Cảm động nhất không phải là tình yêu, mà là Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo toàn vẹn, mọi người đã từng làm, cũng đều suy nghĩ, cuối cùng cũng thua thực tế, không thể kiên trì.
Vốn Kiều An Hảođã từng vì gièm pha, mà bị mọi người công kích, sau đó nhờ Hứa Gia Mộc giải thích, nhưng cũng vẫn như cũ bị người khác không ngừng mắng chửi, nay hôn lễ của vợ chồng Lục Kiều thành công khiến cho tất cả mọi người dâng lên chúc phúc thật lòng.
Chúc vợ chồng Lục Kiều, trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.
-
Ba giờ chiều, Lục Cẩn Niên trực tiếp đưa Kiều An Hảo lên lầu khách sạn chuẩn bị phòng để nghỉ ngơi.
Kiều An Hảo mang bầu, dây dưa mãi cũng mệt mỏi, Lục Cẩn Niên giúp đỡ Kiều An Hảo cởi bỏ áo cưới phức tạp, đổi một bộ quần áo thoải mái, sau đó ôm cô, hỏi: "Có mệt không?"
Thật ra thì thật sự có chút mệt mỏi, nhưng mà mệt mỏi cũng rất hạnh phúc.
Kiều An Hảo lắc đầu, nhẹ nhàng hôn môi Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên thuận thế hôn sâu hơn, sau đó chưa rời đi ngay, ở bên cạnh cô một lát, liền bị trợ lý gọi xuống lầu, tiếp tục chiêu đãi tân khách.
( 15 )
Thương thế của Kiều An Hạ chưa hoàn toàn hồi phục, nghi thức kết hôn hoàn thành, ăn tiệc vui xong, liền phải trở về bệnh viện.
Đám cưới của Kiều An Hảo, Kiều An Hạ đi, thân là người nhà nên ba Kiều và mẹ Kiều phải ở lại, vốn Trình Dạng muốn cùng Kiều An Hạ đi, cuối cùng bị Kiều An Hạ ngăn cản, nói cô trở về bệnh viện cũng ngủ, để cho anh ở chỗ này náo nhiệt một lát, buổi tối về cũng không muộn, Trình Dạng nghe theo Kiều An Hạ, đồng ý, nhưng mà vẫn tự mình ôm Kiều An Hạ lên xe, tự cài dây an toàn cho cô, thuận thế còn hôn một cái lên môi của cô.
Kiều An Hạ ôm cổ Trình Dạng, làm nũng một hồi hôn anh mấy cái, mới buông anh ra.
Xe lái đi một khoảng, Kiều An Hạ nhìn qua kính chiếu hậu, cũng có thể thấy bóng dáng Trình Dạng đứng ở cửa khách sạn.
Trên mặt của cô tràn đầy vẻ rực rỡ và nụ cười hạnh phúc.
Trời cao cuối cùng đối đãi cô không tệ, không để cho cô chết, cô vốn cùng Trình Dạng định ngày mồng một tháng năm kết hôn, chờ vết thương lành, xuất viện, có thể chuẩn bị cho hôn lễ của anh và cô, cho đến lúc này, cô muốn, cô cũng nhất định sẽ hạnh phúc giống như Kiều An Hảo vậy, sau đó, cô cũng muốn yên tâm nghỉ dưỡng, giống như Kiều An Hảo, cùng Trình Dạng sinh bảo bối.
Chẳng qua là, tiếc nuối duy nhất, người làm chị như cô, sinh bé con ra, nhưng phải gọi con của Kiều An Hảo là anh hoặc chị!
Trở lại bệnh viện, Kiều An Hạ mệt lả người, bác sĩ kiểm tra thân thể, phát hiện vết thương dấu hiệu rách ra, nhưng mà không nghiêm trọng lắm, xử lý một chút, liền không có gì đáng ngại.
Truyền nước biển, Kiều An Hạ trong chốc lát liền nặng nề ngủ, không biết có phải bị hôn lễ của Kiều An Hảo ảnh hưởng không, cô còn nằm mơ, thấy hôn lễ của mình và Trình Dạng, sau đó cuối cùng gương mặt còncười rạng rỡ, lúc này ngoài cửa sổ mặt trời ngã về tây, chẳng biết từ lúc nào nước biển đã truyền xong, y tá rút ra, dán vết thương.
Kiều An Hạ lười cử động, sờ soạng điện thoại di động bên gối, muốn gọi điện thoại cho Trình Dạng, hỏi anh tình hình hôn lễ bên kia ra sao, kết quả chưa tìm ra số, liền nghe thấy ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng y tá nói nhỏ: "Người cô chăm sóc, thật sự bị dao đâm vào tử cung? Không thể mang thai?"
Kiều An Hạ ngẩn người, ngón tay muốn gọi điện thoại bỗng dưng dừng lại, sau đó cô liền nghe thấy cô y tá chăm sóc mình "Hừ" một tiếng: "Cô đừng nói những lời này trong phòng bệnh, thật may là bây giờ cô ấy đang ngủ, nếu như tỉnh dậy nghe được, vậy tôi gặp họa rồi!"
"Không phải là đang ngủ sao?" Vốn là cô y tá kia hỏi chuyện cười nói.
Y tá chăm sóc cho Kiều An Hạ giảm giọng nói xuống nói: "Sợ là không thể nào mang thai, nhưng mà chuyện này, người thân đã nhất trí sẽ giấu kín, chúng ta đi ra ngoài hãy nói..."
Sau đó tiếng ngoài cửa vang lên, bên trong phòng bệnh khôi phục yên tĩnh.
Kiều An Hạ ngẩn người nằm trên giường, giống như bị điểm huyệt đạo vậy, tầm một lúc, cũng không có nhúc nhích.
Một lúc sau, khóe mắt của cô lăn xuống một giọt nước mắt, sau đó cô mới mở trừng hai mắt, có nhiều giọt nước mắt rơi xuống.
Các cô nói gì.. Cô thương tổn tới tử cung, không thể mang thai?
Không thể mang thai là có ý gì? Là sau này cũng không thể làm mẹ sao?
Nói cách khác, buổi chiều cô ảo tưởng bảo bối đáng yêu, gọi con của Kiều An Hảo là anh hoặc chị, là không thể nào có mặt trên cõi đời này?
( 16 )
Đôi mắt của Kiều An Hạ, trở nên có chút trống rỗng.
Con ngươi đen nhánh, không ngừng chuyển động.
Tại sao có thể như vậy... Cô thậm chí ngay cả tư cách làm mẹ cũng không có... Đây là hình phạt trời cao dành cho cô vì những chuyện sai lầm kia sao?
Kiều An Hạ bất chợt đau khổ khóc thành tiếng.
Khóc một lúc lâu, Kiều An Hạ cũng không biết, cho đến khi cô nghe tiếng động ở cửa, vội vàng ngừng tiếng khóc, chôn đầu vào gối.
Đi vào là y tá, đi tới giường bệnh nhìn một chút, cho là cô còn đang ngủ, ngây người trong chốc lát rồi rời đi.
Đợi đến khi cửa đóng, Kiều An Hạ mới xoay đầu ra, trên mặt cô còn nước mắtđang không ngừng chảy, ánh mắt kinh ngạc nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Y tá ở tới phòng bệnh, là bảy giờ tối.
Nước mắt trên mặt Kiều An Hạ đã khô, chỉ còn hốc mắt hồng hồng, không nhìn kỹ, rất khó làm cho người ta phát giác đã mới khóc.
"Cô Kiều, cô tỉnh?" Y tá đi về phía Kiều An Hạ dịu dàng cười một tiếng, bưng tới thức ăn đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt Kiều An Hạ: "Đúng lúc cô Kiều có thể ăn cơm tối, sau đó tôi tới dọn."
Kiều An Hạ khẽ gật đầu, không lên tiếng, cũng không vươn tay động chiếc đũa.
Qua 1 tiếng, y tá quá tới thu dọn đĩa, thấy Kiều An Hạ không động một chút thức ăn, không nhịn được có chút lo lắng hỏi: "Cô Kiều, cô sao vậy? Là không thoải mái chỗ nào sao?"
Vẻ mặt Kiều An Hạ uể oải lắc đầu, chuẩn bị ý bảo y tá đem những hức ăn dọn đi, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Trình Dạng mặc lễ phục rể phụ, đi vào.
"Anh Trình, anh đã trở lại?" Y tá xoay đầu, gọi Trình Dạng một tiếng, sau đó còn nói: "Cô Kiều không biết thế nào, cơm tối cũng không ăn."
Trình Dạng nhíu mày, đi tới trước giường bệnh, vươn tay sờ soạng một cái đĩa, phát hiện thức ăn có chút lạnh, dặn dò y tá bưng đi xuống đổi mới, sau đó liền thuận thế ngồi ở mép giường, sờ sờ trán Kiều An Hạ, phát hiện nhiệt độ bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng dịu dàng hỏi: "Sao không ăn cơm tối? Không hợp khẩu vị, hay là thân thể không thoải mái?"
Kiều An Hạ bị một loạt hành động của Trình Dạng khiến cho đáy lòng đau xót, nước mắt lại dâng lên, cô vội vàng rũ mắt, cố gắng khống chế tâm tình của mình, cố gắng khiến giọng mình như bình thường: "Không có, có thể là buổi trưa ăn tiệc vui của Kiều Kiều hơi nhiều, bây giờ không đói."
"Vậy cũng phải ăn một ít, bằng không thân thể làm saokhỏe được."
Kiều An Hạ khẽ gật đầu, không lên tiếng, chẳng qua là thuận thế chui vào trong ngực Trình Dạng.
Y tá rất nhanh đưa thức ăn tới đây, Trình Dạng nhìn Kiều An Hạ khẩu vị không tốt, tự mình múc từng muỗng đút cho cô ăn, ăn xong còn cầm khăn giấy giúp cô xoa xoa khóe miệng, qua nửa giờ, nhìn chằm chằm cô uống thuốc, thuận thế hầu hạ cô đánh răng, mới đặt cô nằm trên giường.
Anh biết cô để ý vẻ đẹp, dù không trang điểm, mỗi đêm đều muốn vệ sinh sạch sẽ, anh còn cố ý lấy khăn ướt, cẩn thận lau mặt cho cô.
Những chuyện này, từ khi Kiều An Hạ tỉnh lại, mỗi ngày Trình Dạng đều làm.
Trước đáy lòng cô tràn đầy hạnh phúc, bây giờ lại nồng nặc chua xót.
Chẳng lẽ anh không biết, bây giờ cô không thể mang thai, là một người tàn phế, cả đời cũng không thể cho anh một gia đình đầy đủ, tại sao anh còn muốn đối xử tốt với cô chứ?
( 17 )
"Nghĩ cái gì vậy?" Trình Dạng tháo trang sức ném khăn ướt vào trong thùng rác, nhìn thấy Kiều An Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm bản thân, mí mắt chớp cũng không chớp một cái, nhịn không được vỗ vỗ mặt của cô, lên tiếng hỏi một câu.
Kiều An Hạ hoàn hồn, quơ quơ đầu nhìn về phía Trình Dạng, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Dạng.
Trình Dạng cười khẽ một tiếng, đứng lên, đi đến gàn chiếc ghế sa lon mà bên trên có rất nhiều này nọ.
Kiều An Hạ biết Trình Dạng đang tìm hộp trang điểm của cô, cô nhìn bóng dáng của anh một lát, sau đó bỗng dưng lên tiếng: "Trình Dạng, anh thích con trai hay con gái?"
Kiều An Hạ nhìn thấy rõ ràng động tác Trình Dạng đang tìm kiếm dừng lại một chút, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt, Trình Dạng liền khôi phục bình thường, xoay người liếc mắt nhìn cô một cái: "Vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"
Kiều An Hạ cảm giác được Trình Dạng khẩn trương, anh đang sợ hãi bản thân biết gì đó sao?
Kiều An Hạ loan môi cười cười, giọng điệu thoải mái nói: "Kiều Kiều đều đã mang thai, em cũng nên lo lắng vấn đề này a, anh nói cho em biết, anh rốt cuộc thích con trai hay con gái nha?"
Trình Dạng nghe thấy Kiều An Hạ trả lời như vậy, vẻ mặt rõ ràng buông lỏng rất nhiều: "Muốn nghe lời nói thật?"
Kiều An Hạ "Uh" một tiếng, bổ sung một câu: "Vô nghĩa."
Trình Dạng lấy hộp trang điểm từ trong túi, đi đến bên giường, cầm sữa rửa mặt dưỡng ẩm, xoa ở lòng bàn tay, vỗ lên trên mặt của Kiều An Hạ, sau đó mới nhìn chằm chằm mắt của cô, nghiêm túc nói: "Trẻ con rất phiền toái, anh thích thế giới chỉ có hai người chúng ta."
Anh là bởi vì cô không thể mang thai, cho nên mới trả lời như vậy sao?
Rõ ràng trước kia ãnh đã nói qua với cô, nếu tương lai sinh con trai, anh và con sẽ cùng nhau bảo vệ cô, tương lai sinh con gái, anh liền bảo vệ hai mẹ con cô......
Kiều An Hạ nhìn ánh mắt Trình Dạng, bắt đầu có chút dao động.
Trình Dạng cầm sữa rửa mặt trong tay, đặt ở một bên trên bàn, nắm tay cô, tiếp tục mở miệng: "Hạ Hạ, chờ vết thương tốt khi em xuất viện, chúng ta cũng tổ chức hôn lễ đi."
Ánh mắt Kiều An Hạ bắt đầu có chút phiếm hồng, cô hạ mí mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lúc này Trình Dạng mới loan môi cười cười, sau đó cúi người xuống, hôn hôn lên trán của cô: "Tốt lắm, thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút."
Kiều An Hạ cố gắng cười lên, miệng hơi hơi giật giật: "Uh, ngủ ngon."
"Uh." Trình Dạng vuốt vuốt tóc của cô, thay cô sửa lại chăn một chút, đứng dậy, đi vào toilet.
Kiều An Hạ nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, rốt cục nhịn không được chui vào trong chăn, khóc lên.
Anh nói, anh muốn cùng cô tổ chức hôn lễ...... Nhưng mà Kiều An Hạ như bây giờ, còn có thể trở thành cô dâu của anh sao?
Cô không hối hận cứu Kiều An Hảo, cho dù là cô chưa từng làm chuyện gì phải xin lỗi Kiều An Hảo, đụng phải trường hợp như vậy như vậy, cô vẫn sẽ không do dự cứu cô ấy......
Cho nên, rơi vào kết cục như vậy, cô khổ sở, nhưng mà không thầm oán.
Nhưng mà, nàng không thể khiến cho Trình Dạng cùng cô gánh vác kết cục này......
-
Hôm nay Lục Cẩn Niên rất vui, là cái loại vui mừng xuất phát từ đáy lòng, mọi người kính rượu, ai đến cũng không cự tuyệt, cuối cùng uống có chút nhiều, đi đường đều lắc lư, tân khách còn chưa đi xong, Lục Cẩn Niên liền bất tỉnh nhân sự, cuối cùng vẫn là do hai người Hứa Gia Mộc và trợ lý đỡ anh, đưa anh lên lâu.
Hứa Gia Mộc xuống lầu, cùng ba Kiều mẹ Kiều tiễn khách, thẳng đến chạng vạng bảy giờ, rốt cục tân khách về hết, Hứa Gia Mộc vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, di động trong túi liền vang lên.
( 18 )
Hứa Gia Mộc ngừng bước chân, lấy di động ra, nhìn thoáng qua tên trên màn hình điện thoại, là dãy số mới, anh dừng một giây, mới tiếp nghe.
-
Tống Tương Tư đứng ở một chỗ, khoảng cách Hứa Gia Mộc không xa, lúc di động của anh vang lên, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn về phía anh một cái, sau đó liền nhìn thấy anh nghe điện thoại, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, sau đó liền xoay người, không rên một tiếng chạy về phía bên ngoài khách sạn.
Phản ứng kia của Hứa Gia Mộc, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, Tống Tương Tư do dự một chút, cũng đuổi theo.
Lúc Hứa Gia Mộc khởi động xe, Tống Tương Tư mở cửa xe ra ngồi vào trong, anh quay đầu nhìn cô một cái, lại không đuổi cô xuống xe, mà trực tiếp thải chân ga, chuyển động tay lái.
Dọc theo đường đi, Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư không nói chuyện với nhau, tốc độ lái xe của Hứa Gia Mộc rất nhanh, Tống Tương Tư có thể cảm giác được rõ ràng tay nắm tay lái của anh, đang không ngừng run lên.
Xe cuối cùng dừng ở trước cửa bệnh viện Nhân Dân, Hứa Gia Mộc xuống xe, không phải là chạy về phía phòng cấp cứu, mà trực tiếp chạy về phía nhà xác hẻo lánh.
Cửa nhà xác, có một người mặc bộ đồ cảnh sát đang đứng, như là biết Hứa Gia Mộc, nhìn thấy anh đi tới, lập tức dẫn anh đi vào.
Tống Tương Tư đứng ở cửa nhà xác, rõ ràng cảm giác được bên trong thổi tới âm khí, bước chân của cô hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn mại bước chân đi vào theo.
Người mặc bộ đồ cảnh sát dẫn Hứa Gia Mộc đi tới một chiếc giường gần cửa sổ, ngừng lại.
Trên giường đặt một khối thi thể, bên trên che một tấm vải trắng.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm tấm vải trắng thật lâu, cuối cùng mới mới đưa tay ra, xốc lên, lộ ra khuân mặt bình tĩnh tái nhợt của Hàn Như Sơ.
Người cảnh sát đứng một bên lên tiếng nói: "Bà ấy cắn lưỡi tự sát, đầu lưỡi không bị cắn sâu, coa thể là do bà ấy không muốn sống nữa chăng, dùng máu sặc chết chính mình."
Tống Tương Tư theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Hứa Gia Mộc.
Vẻ mặt người đàn ông rất trầm tĩnh, nhìnt chằm chằm Hàn Như Sơ, thủy chung không có lên tiếng nói một câu nói.
Nhà xác rất yên lặng, đại khái qua năm phút đồng hồ, Hứa Gia Mộc mới buông lỏng tay cầm tấm vải trắng ra, sau đó lui từng bước, nói: "Liên hệ hoả táng đi."
Âm thanh của anh rất bình tĩnh, nhưng mà Tống Tương Tư đứng ở bên cạnh anh, trước lúc anh sụp mi mắt xuống, thấy được đáy mắt anh có một chút nước mắt hiện lên.
-
Hàn Như Sơ là con gái một, sau khi gả cho Hứa Vạn Lý, tài sản của Hàn gia cũng đều ở Hứa gia.
Sau khi ba mẹ chết, Hàn Như Sơ cùng thân thích ở Hàn gia không liên hệ nhiều.
Vốn Hàn Như Sơ có quan hệ khá tốt với một số người, nhưng mà sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, thủ đoạn độc ác, thân bại danh liệt, mọi người không liên hệ với bà, bà cũng không liên hệ với bọn họ, lâu ngày, bên người ngay cả một người bạn tốt cũng không có.
Khi còn sống, không có quen biết bao nhiêu người tốt, sau khi chết, lại làm sao có khả năng sẽ có người thân đến chăm sóc trước lúc lâm chung.
Liền ngay cả chồng của bà Hứa Vạn Lý, ở nước ngoài đều liên hệ không được.
Cho nên, cuối cùng cho dù là bà đã chết, một người thân duy nhất tới chăm sóc trước khi lâm chung, cũng chỉ người mà bà vẫn cho là phản bội bản thân, đứa con mà bà từ bỏ.
Hứa Gia Mộc không tổ chức tang lễ cho Hàn Như Sơ, lễ tang là cho người ta tưởng niệm, mà cả đời của mẹ anh, sống trong tính toán, sống trong hận thù, sống trong không cam lòng, cho dù là tổ chức tang lễ, cũng chỉ là một hồi chê cười.
Từ lúc Hàn Như Sơ hoả táng, đến lúc chôn cất suốt đêm, toàn bộ quá trình Tống Tương Tư đều ở bên cạnh Hứa Gia Mộc.
( 19 )
Ảnh chụp trên bia mộ, là Hứa Gia Mộc tự chọn , Hàn Như Sơ vừa gả cho Hứa Vạn Lý không lâu, hai người đi hưởng tuần trăng mật, Hứa Vạn Lý chụp cho bà một tấm hình.
Trong hình Hàn Như Sơ, cười xán lạn tươi đẹp, mặt mày lúc và tinh thần lúc vô cùng phấn chấn mạnh mẽ và tự tin.
Ở trong trí nhớ của Hứa Gia Mộc, Hàn Như Sơ chưa bao giờ cười qua như vậy, ở trước mặt của anh, bà rất từ ái, cùng Hứa Vạn Lý trang thật sự ân ái, nhưng mà xoay người, sẽ lập tức sẽ lạnh nhạt với Hứa Vạn Lý, giống như không hề liên quan với nhau.
Hứa Gia Mộc nhận được điện thoại, lúc anh vừa nghe thấy Hàn Như Sơ tự sát, anh thật sự có điểm sụp đổ, thậm chí dọc đường anh lái xe đến bệnh viện, còn nghĩ, rõ ràng tối hôm qua bà còn mở miệng nói chuyện với anh, anh còn nới với bà, anh chờ bà đi ra, vì sao bà còn muốn chết?
Nhưng mà đợi đến hỏa tang thi thể của bà tiêu tán thành trơ cốt, tâm tình của anh trở nên có chút bình tĩnh .
Thật ra mẹ của anh không trách anh, nhưng mà bà cũng không còn muốn sống.
Khi bà nói với anh "Gia Mộc, chăm sóc tốt bản thân", kỳ thật đã chuẩn bị tự sát tốt rồi.
Anh nghĩ, có thể lúc bà nói câu kia, đáy lòng cũng đã hối hận cũng biết bản thân cả đời là bi kịch, nhưng mà, đã chậm, bà không có đường rút lui, bà hận cả đời, oán cả đời, đột nhiên có một ngày, lúc bà buông hận cùng oán ở đáy lòng, chính là lúc bà không biết nên tiếp tục đi như thế nào, cho nên bà chỉ có thể lựa chọn chết.
Chết, tan thành mây khói, tất cả đều kết thúc.
Tiếp đó, bà sao? Rốt cục cũng có thể thoát ra.
Trong lòng Hứa Gia Mộc cũng hiểu được, đối với Hàn Như Sơ mà nói, chết so với còn sống hạnh phúc hơn nhiều.
Lúc còn sống, mỗi ngày mỗi đêm bà đều không vui vẻ, mỗi thời mỗi khắc bà đều hận, bà biến bản thân thành một ác ma, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nhưng mà, khi hạ táng xong, Hứa Gia Mộc quỳ gối ở trước mộ của Hàn Như Sơ, anh vẫn không nhịn được khóc lên.
Mặc kệ như thế nào, chung quy bà vẫn là mẹ của anh, cho dù có muôn vàn cái sai lầm, chung quy bà vẫn mười tháng mang thai, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn anh.
Cả đời này của bà, sợ là không có thật tình đối đãi qua ai, nhưng mà sụ thật rõ ràng, thật lòng xuất phát từ nội tâm chăm sóc anh.
Lúc Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư rời đi, đã là rạng sáng năm giờ, bầu trời có lất phất mưa nhỏ.
Ban đêm đầu mùa xuân, tuy mưa nhỏ, nhưng vẫn có chút lạnh, Hứa Gia Mộc cởi ra áo khoác tay, khoác lên trên người của Tống Tương Tư, nắm tay cô, ở dưới trời mưa đi xuống bậc thang, đi xuống phía dưới nghĩ trang.
Hai người vẫn không có nói chuyện với nhau, kỳ thật cũng không cần nói chuyện với nhau, có lúc, im lặng làm bạn, còn hơn hoa ngôn vạn ngữ.
Trở lại trong thành phố, đã là bảy giờ, trời đã sáng choang, Tống Tương Tư thừa dịp lúc Hứa Gia Mộc tắm rửa, đi xuống lầu mua một chút đồ ăn sáng.
Về nhà, Tống Tương Tư đặt bữa sáng ở trên bàn ăn cơm, đi đến trước tủ bếp gỗ, mở tủ bê bát đĩa ra, vừa đặt ở trên bàn, cửa phòng ngủ bị mở ra, Hứa Gia Mộc một đầu tóc ướt sũng từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm điện thoại của cô: "Điện thoại."
Theo lời nói của anh, còn có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tống Tương Tư vươn tay nhận lấy, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó liền tiếp nghe: "Tương Tư, hôm nay mấy giờ cô đến bệnh viện?"
Tống Tương Tư theo bản năng liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang cầm khăn tay lau tóc một cái, nhấp mím môi, mở miệng nói: "Gần đây tôi có việc bận, qua vài ngày tôi lại liên hệ với anh, được không?"
( 20 )
Cúp điện thoại, Hứa Gia Mộc thuận miệng hỏi một câu: "Ai gọi thế?"
Trong trí nhớ của Tống Tương Tư, cô và Hứa Gia Mộc quen biết nhiều năm như vậy, cuộc sống riêng của cô, anh chưa từng hỏi qua, cho nên khi nghe thấy anh nói như thế, cô sửng sốt một lúc, mới mở miệng, nói dối lung tung: "Một người gọi điện nhờ quay quảng cáo, gần đây hơi mệt, nên không muốn tham gia."
"A..." Hứa Gia Mộc tin là thật.
"Ăn sáng đi." Tống Tương Tư nhìn như cực kỳ không hề để ý chuyển đề tài.
Hứa Gia Mộc gật đầu một cái, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp một miếng bánh bao, lúc đưa vào trong miệng, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư một cái, lên tiếng: "Mệt thì nghỉ đi, không phải trước đây em đã ầm ĩ không muốn quay phim nữa sao?"
Tống Tương Tư nhìn lướt qua Hứa Gia Mộc, nửa đùa nói: "Không đóng phim thì làm sao kiếm được tiền, anh nuôi tôi sao?"
"Nuôi?" Hứa Gia Mộc không có dừng lại mà nói tiếp.
Vẻ mặt của Tống Tương Tư ngẩn người, lại chăm chú nhìn anh, lập tức liền cười cười không chút để ý: "Tôi cũng không muốn làm bình hoa."
Hứa Gia Mộc kéo kéo khóe môi, không nói chuyện.
Trong đáy mắt của Tống Tương Tư rõ ràng lóe lên ảm đạm, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư ở đối diện, suy nghĩ lại một lần những lời mình vừa trả lời
- Anh nuôi tôi sao?
- Nuôi.
Nhớ đi nhớ lại, anh giống như trong lòng lại hiểu ra được gì.
-
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo tổ chức xong hôn lễ đến ngày thứ ba mới biết Hàn Như Sơ đã chết.
Ngay lúc đó, Kiều An Hảo mới từ bệnh viện thăm Kiều An Hạ xong đi ra, vì thời gian còn sớm, nên cùng Lục Cẩn Niên đi mua đồ trẻ sơ sinh, cho dù còn hơn bảy tháng nữa bảo bảo mới sinh ra.
Ngay lúc Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo chọn đồ cho bảo bảo, người bán hàng thật nhiệt tình giới thiệu tất cả loại mặt hàng một lần, sau đó mở miệng hỏi: "Xin hỏi anh Lục và vợ anh muốn chọn thứ nào?"
Lục Cẩn Niên chỉ một chiếc giường bằng gỗ: "Cái này."
Kiều An Hảo chỉ một chiếc giường có vẻ xinh đẹp: "Cái này."
Hai người cùng lúc nói ra những lời này.
Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lục Cẩn Niên chỉ vào chiếc mà Kiều An Hảo chọn, Kiều An Hảo chỉ vào chiếc mà Lục Cẩn Niên chọn, lại cùng lúc nói: "Vẫn là cái này đi."
Hai người đều muốn chọn thứ mà đối phương thích, kết quả đổi tới đổi lui ba lần cũng chưa xong, Kiều An Hảo không nhịn được có chút căm tức: "Lục Cẩn Niên, anh đổi tới đổi lui, tới cùng là muốn chọn cái nào?"
Rõ ràng em cũng đổi tới đổi lui... Lục Cẩn Niên yên lặng nói thầm một cây, sau đó liền nói với cô gái bán hàng: "Thanh toán cả hai đi."
Nói xong, Lục Cẩn Niên liền sờ soạng bóp tiền trong túi, mới vừa lấy ra, điện thoại đã vang lên, là trợ lý gọi đến, anh nghe máy rồi quẹt thẻ, sau đó sắc mặt liền trở nên có chút khó hiểu.
Kiều An Hảo thấy vẻ mặt của Lục Cẩn Niên, cũng trở nên khẩn trương.
Lục Cẩn Niên chỉ nói một câu: "Tôi biết rồi", sau đó liền cúp điện thoại, ký tên, để lại địa chỉ để chuyển đồ đền, nắm tay Kiều An Hảo đi đến trước cửa hàng, mới mở miệng nói: "Kiều Kiều, Hàn Như Sơ đã chết."
Đã chết?
Kiều An Hảo há to mồm, nhìn vẻ mặt của anh, có chút không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top