Chương 801 - 810 : Thăm lại quang cảnh 10 năm trước ( 1 - 10 )
( 1 )
Hoặc là nói, anh cũng không thể giải thích được vì... Kiều An Hảo của nhiều năm trước, cũng đã bắt đầu thích anh rồi à?
Giải thích này, khiến cho Lục Cẩn Niên giống như bị điểm huyệt, cầm tờ giấy kia, dừng hình trên ghế làm việc. Bên tai anh không hề nghe được bất kỳ âm thanh nào cả, anh cảm giác được nhịp tim của mình đập rất nhanh, đặc biệt nhanh, thình thịch thình thịch, giống như bị lôi đi lẫn lộn.
Không được, anh nhất định phải làm cho rõ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Lục Cẩn Niên lấy điện thoại di động ra, chọn tên của cô, vừa định gọi đi lại nghĩ đến cây bút ghi âm là do Kiều An Hạ đưa cho mình. Nếu anh mở miệng nói cho Kiều An Hảo... Chẳng phải là sẽ để cô biết, Kiều An hạ đã từng động tay động chân sau lưng cô sao?
Cô để ý đến người chị Kiều An Hạ đó như thế nào, anh biết rõ... Nếu để cô biết việc này, trong lòng chắc chắn sẽ khổ sở, cô bây giờ, vẫn còn đang có thai.
Lục Cẩn Niên dừng lại một lát, sau cùng liền quay trở lại danh bạ.
Số điện thoại của Kiều An Hạ, anh không có, cho dù anh có tìm cô ta để hỏi, chuyện về máy ghi âm. Rốt cuộc là có chuyện gì xung quanh đó nữa, có lẽ cô cũng sẽ không nói cho anh.
Cho nên, anh chỉ có thể đi tìm Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc.
Lục Cẩn Niên dừng động tác, nghĩ đến tối hôm qua, Hứa Gia Mộc không hề nói trước mà đi lên sân khấu làm rõ chuyện của anh và Kiều An Hảo.
Nếu như không phải là cậu ấy, có lẽ cả đời trong sạch của Kiều An Hảo khó có thể lấy lại được.
Nếu như không phải trong thời khắc mấu chốt cậu ấy đứng ra, có lẽ thật sự anh và Kiều An Hảo sẽ bắt đầu làm thủ tục đi di dân.
Cho dù Hàn Như Sơ vì cậu ấy mà gây nhiều ân oán với anh, nhưng là Hứa Gia Mộc lại chưa bao giờ làm tổn thương anh dù chỉ một chút.
Mà còn, lúc giữa trưa ở trên bữa tiệc, anh nghe được một cổ đông nói, Hàn Như Sơ bị con trai của mình cắn ngược lại một cái, nên bị thổ huyết, đưa đến bệnh viện trong đêm, sáng nay mới bắt đầu ổn định lại.
Hàn Như Sơ có xấu thế nào... cũng là mẹ của Hứa Gia Mộc, mẹ cậu ấy bị làm thành như vậy, nghĩ đến người khó khăn nhất lúc này chính là cậu ấy rồi?
Lục Cẩn Niên im lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng chạm vào tên của Hứa Gia Mộc, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Sau khi Hứa Gia Mộc rời khỏi trận đấu tối qua, nhận được điện thoại của Hứa gia, nói Hàn Như Sơ bị thổ huyết đến nỗi phải nhập viện.
Anh vội vàng lái xe đến bệnh viện, vẫn ngồi suốt một đêm, cuối cùng đợi cho bệnh tình của mẹ ổn định, bà cũng tỉnh lại.
Chỉ là lúc Hàn Như Sơ mở to mắt, nhìn thấy anh trong tích tắc đó, liền như người điên mà ngồi dậy, bổ nhào đến trước mặt anh, không hề nghĩ ngợi, quăng cho anh một cái tát, mở miệng nói, có bao nhiêu độc ác oán hận:
"Từ hôm nay trở đi, tôi đối với đứa con trai này, anh cao thượng, anh vô tư, còn tôi là tiểu nhân hèn hạ, anh cút cho tôi!"
Hứa Gia Mộc định trấn an cảm xúc của Hàn Như Sơ, bà bị con trai của chính mình đẩy vào bẫy trước mặt cả thế giời, làm sao có thể bình tĩnh lại được. Sau cùng chỉ có thể đuổi anh đi, thậm chí đến cuối, còn bị tức đến hộc ra một búng máu, vẫn là quản gia vội vàng đẩy Hứa Gia Mộc ra ngoài:
"Cậu chủ, không phải tôi đã nói với cậu, làm sao cậu có thể giúp đỡ người ngoài, quay lưng lại với phu nhân như vậy? Bà sinh ra cậu, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn cậu đến bây giờ, cậu không thấy... bà thất vọng sao?"
Hứa Gia Mộc đứng ngoài cửa, còn có thể nghe thấy âm thanh của mẹ mình gào khóc ở bên trong, nghe được khiến anh lạnh đến thấu xương.
Anh đối mặt với sự chỉ trích của quản gia, chỉ có thể rũ mắt xuống.
( 2 )
"Cậu chủ, hiện giờ phu nhân không muốn gặp cậu, cậu vẫn đừng nên ở đây, làm tình hình của phu nhân càng nặng thêm."
Hứa Gia Mộc giật giật môi, nói: "Dì, dì chăm sóc bà ấy cho tốt, đợi cảm xúc của bà ấy ổn định, hôm nào tôi đến thăm bà ấy."
Hứa Gia Mộc đi ra khỏi bệnh viện, cũng không hề sốt ruột lên xe luôn, anh dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh của Hàn Như Sơ.
Gió xuân đầu mùa ở Bắc Kinh, vẫn lạnh như cũ, lúc thổi qua, mang theo rét lạnh thấu xương.
Hứa Gia Mộc hút xong một điếu, tay cũng đã đông cứng lạnh lẽo.
Anh bỏ tàn thuốc vào trong thùng rác, chà xát tay, đang chuẩn bị mở cửa xa, điện thoại trong túi lại kêu lên.
Hứa Gia Mộc dừng lại, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên báo trên màn hình điện thoại, liền trố mắt.
Điện thoại trong lòng bàn tay liền rung lên, Hứa Gia Mộc nghe, ổn định lại hô hấp, đưa điện thoại đến bên tai, liếm liếm môi, mở miệng nói: "Sao thế?"
Trong điện thoại im lặng một lát, mới truyền đến âm thanh của Lục Cẩn Niên: "Sáu giờ chiều có thời gian hay không?"
"Có."
"Ăn một bữa cơm?"
"Được."
Hứa Gia Mộc đáp lại, lại hỏi: "Chỗ cũ?"
"Ừm." Lục Cẩn Niên đáp lại.
Trong nháy mắt, giữa hai người lại trở nên yên tĩnh, qua một lúc, Hứa Gia Mộc nghe được bên đầu dây của Lục Cẩn Niên truyền đến tiếng đập cửa. Sau đó là tiếng nhắc nhở của trợ lý: "Lục tổng, đến giờ họp rồi."
"Có việc sao?"
Hứa Gia Mộc hỏi, sau đó liền giơ chân lên, đá vào lốp xe: "Buổi tối gặp rồi nói sau, anh làm việc đi."
"Được." Lục Cẩn Niên nói xong liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Mộc thu lại điện thoại, đứng bên cạnh xe một lúc, sau cùng mở cửa xe ra, ngồi xuống, lái ô tô rời đi.
Lục Cẩn Niên sau cuộc họp buổi trưa đã bắt đầu không yên lòng, trong đầu thường hiện lên câu từ trong phong thư kia. Thế nên đến lúc anh phát biểu, cũng vì thất thần mà va vấp nhiều lần.
Năm giờ liền tan họp, Lục Cẩn Niên để cho trợ lý tan tầm trước, sau đó trở lại văn phòng gọi điện cho Kiều An Hảo, báo lại hành trình. Sau đó đi vào phòng nghỉ, thay quần áo thể thao, cầm chìa khóa xe rồi đi xuống lầu. Tầm sáu giờ, Lục Cẩn Niên đã đến chỗ Hứa Gia Mộc.
Đó là một nhà hàng phụ cận với sân vận động quốc gia, tính tình của bà chủ rất nhiệt tình, khách cũng không nhiều, nhưng đều là khách quen, sở dĩ anh biết chỗ này, là do Hứa Gia Mộc dẫn đến.
Lục Cẩn Niên dừng xe, đẩy cửa ra, bên trong một khoảng trống trải, không có một ai. Bà chủ đứng ở lối vào, lập tức buông máy tính ở trong tay xuống, ngẩng đầu, cười tít mắt mở miệng: "Cậu Lục, Cậu Hứa đã đến rồi, ngồi ở chỗ hai người thích đợi cậu đến làm một ván rồi."
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái.
Bà chủ quán đi khỏi quầy dẫn Lục Cẩn Niên đi vào trong, nói: "Cậu Lục, lâu rồi không thấy đến đây ăn cơm, cậu Hứa thì thường xuyên đến đây. Mỗi lần đều đến một mình, tôi còn hỏi cậu ấy sao không đi cùng cậu, cậu ấy nói cậu rất bận."
Lục Cẩn Niên "Ừm" một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người Hứa Gia Mộc đang ngồi cách đó không xa, sợ là lúc đến đây, đã uống hết hai chai rượu.
"Cậu Hứa, cậu Lục đến rồi."
Bà chủ vừa nói, Lục Cẩn Niên đã nhẹ nhàng cởi áo khoác, kéo ghế ở trước mặt Hứa Gia Mộc ngồi xuống.
( 3 )
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên ở đối diện, tay cầm chén rượu hơi dừng lại. Sau đó liền gật đầu một cái.
Bà chủ cầm thực đơn nói: "Cậu Lục và cậu Hứa, lần này vẫn gọi đồ ăn như trước chứ?"
"Ừm". Hứa Gia Mộc lên tiếng, chỉ chỉ mấy chai rượu trên bàn: "Cho tôi thêm mấy chai nữa."
Trong lúc ăn cơm, dường như Hứa Gia Mộc và Lục Cẩn Niên cũng không có nói bất kỳ chuyện gì với nhau, chỉ thi thoảng chạm cốc uống rượu.
Món ăn của nhà hàng này, thật sự là quá hợp lý, ngay cả khi bọn họ tính tiền, tống cộng hết lại cũng không qua ba bốn ngàn.
Ở một chiếc bàn cách bàn của Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc không xa, có một nữ sinh nhận ra Lục Cẩn Niên, cầm điện thoại chụp ảnh hai người. Sau đó kích động quay đầu nói với người bên cạnh mãi không thôi, cho đến cuối cùng khi Lục Cẩn Niên đứng dậy rời đi, nữ sinh đó mới cầm một cây bút chạy đến trước mặt anh, xin chữ ký.
Bên ngoài nhà hàng này, là một ngõ nhỏ rất hẹp.
Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc hiểu ngầm nhau, người nào cũng không có mò mẫm chìa khóa, Lục Cẩn Niên đeo mắt kính lên mặt. Sau đó mở miệng: "Chơi bóng đi?"
"Được."
Từ nhà hàng đi đến sân vận động quốc gia mất tầm hai trăm mét, dọc theo ngõ nhỏ là có thể đi ra cửa sau của sân vận động.
Bóng đêm lúc này đã lan xuống, trong ngõ nhỏ không có người, cách rất xa mới có một chiếc đèn đường, ánh sáng cực kỳ nhạt. Hai người không nói gì, kề vai nhau thong thả bước đi, ước chừng mười phút đồng hồ, đến cửa sân vận động, đi vào. Hứa Gia Mộc sờ soạng tiền, mua mấy chai nước.
Trong sân vận động không có ai ngoài bọn họ.
Hứa Gia Mộc cởi áo khoác gió bên ngoài, lấy một quả bóng rổ, đập đập hai cái trên mặt đất, vừa đánh, vừa liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên: "Đấu một trận?"
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ cởi áo khoác đi tới.
Không có trọng tài, cũng không có ai xem, chỉ đơn giản có hai người, mồ hôi rơi xuống, tất cả sân vận động đều trống trải, trừ bỏ tiếng giày chạy trên mặt sân và tiếng quả bóng va chạm với mặt sân thùng thùng, thì im lặng không còn gì khác.
Hai người không biết đã chơi bao lâu, mãi cho đến khi quá mệt mới ngồi dưới đất.
Hứa Gia Mộc lấy một cái nước đưa cho Lục Cẩn Niên, sau đó lại cầm một chai, vặn mở nắp, rầm rầm uống vào, sau đó giơ tay lên, lau vệt nước chảy bên miệng, nói: "Sau khi anh đi tới, em có một thời gian rất dài, đã lâu rồi không chơi như thế nữa."
Lục Cẩn Niên dừng động tác uống nước, sau đó tiếp tục uống thêm một ngụm mới nói: "Anh cũng lâu rồi không chơi."
Hứa Gia Mộc quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên, sau đó liền nằm thẳng trên ván gỗ, nhìn trần nhà bằng thủy tinh của sân vận động.
Lục Cẩn Niên vặn lại nắp chai nước, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh.
Bởi vì vừa vận động mạnh, hơi thở của hai người đều có chút dồn dập.
Âm thanh chơi bóng ít đi, trong sân vận động lúc này càng thêm yên tĩnh.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm trần nhà không biết bao lâu, mới chớp chớp mắt, cũng không nhìn Lục Cẩn Niên, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Anh, xin lỗi."
( 4 )
Lục Cẩn Niên nghe được bốn chữ đó, mặt mày hơi đồng, anh im lặng rất lâu, mới mở miệng: "Thật ra, anh vẫn không trách câu."
Một câu đơn giản, khiến Hứa Gia Mộc không hiểu vì sao liền đỏ hốc mắt, hầu kết của anh xoay động hai lần, sau đó nói: "Em biết."
Anh thật sự biết, anh ấy chưa từng trách anh.
Nếu anh ấy trách anh, lúc trước việc gì phải đưa xí nghiệp Hứa thị cho anh quản lý.
Nếu anh ấy trách anh, việc gì lại viết tên của anh trên tờ chuyển nhượng di sản.
Thật ra anh cũng không trách anh ấy.
Cho dù là lúc trước anh ấy thu mua Hứa thị, anh cực kỳ phẫn nộ xông đến tìm anh ấy, miệng không đắn đo nói những lời khó nghe nhất. Nhưng anh cũng chỉ là bởi vì mẹ mình biết mà tức đến ngất đi, nhất thời kích thích mà thôi.
Nếu anh thật sự trách anh ấy, anh hẳn không vì những lời mắng anh ấy của mẹ và Vân Di ở đó mà tâm tình phiền toái.
Nếu anh thật sự trách anh ấy, hẳn anh không đột nhiên nghĩ là qua đi sẽ tốt hơn.
Tuy hai người chỉ nói vài câu, nhưng không khí bên trong sân vận động lại có chút cảm động và kích thích.
Qua một lúc lâu, Hứa Gia Mộc giơ tay lên, che lại hai mắt của mình. Sau đó mở miệng, giọng nói không đứng đắn: "Em nói, làm gì giờ? Hai ông lớn, ngồi đây chít chít?"
Là ai đem không khí thành như thế này? Lục Cẩn Niên haha hai tiếng, liếc nhìn Hứa Gia Mộc, không thèm phản ứng đến cậu ta.
Hứa Gia Mộc bị bơ, không có chút căm tức, ngược lại lại cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Thật ra đàn ông và đàn ông, đôi khi giải quyết vấn đề, chỉ như thế này, không giống như phụ nữ nói rất nhiều, chỉ cần nói ít ỏi mấy câu, một tiếng xin lỗi, một chút vận động, tất cả ngăn cách sẽ thoải mái tiêu tan hết.
"Hỏi cậu chuyện này." Qua tầm năm phút đồng hồ, Lục Cẩn Niên đột nhiên mở miệng.
"Ừm?"
Hứa Gia Mộc nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên, mồ hôi còn chưa khô, lại mở miệng nói một câu: "Chuyện gì?"
Giọng nói của Lục Cẩn Niên rất nhạt, nhìn như không thèm để ý đến: "Kiều Kiều... Lúc trước từng viết một phong thư tình, cậu biết không?"
"Thư tình?"
Hứa Gia Mộc cau mày, như nhớ lại gì đó, qua một lúc mới bừng tỉnh mở miệng nói: "Chỉ là chuyện nhiều năm rồi thôi? Lúc ấy còn chưa tốt nghiệp đại học, nếu anh không nói em cũng nghĩ không ra, phong thư đó, cô ấy viết gì mà em đã từng năm mờ...."
Bởi vì đã lâu, Hứa Gia Mộc không nhớ rõ, chỉ nói một nửa liền nói: "Còn có cái gì, với em mà nói, anh là toàn bộ thế giới, nói ngắn lại, sến sẩm đển em còn phải ngập ngụa."
Tuy Hứa Gia Mộc nói thư tình của Kiều An Hảo như thế, nhưng Lục Cẩn Niên có thể nghe ra đó là nội dung mà phong thư cô đưa cho anh, vì thế liền hỏi: "Sao cậu biết nội dung?"
"Chính cô ấy đọc cho em nghe mà, để em xem thư tình viết có hay không, lúc ấy đúng là cả người em nổi da gà, rõ ràng không phải là thanh niên chuyên văn gì, kết quả viết thư lại như thế."
Hứa Gia Mộc lắc đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, còn nói: "Lúc đó, em còn giúp cô ấy sửa lại một chữ."
( 5 )
Lúc Lục Cẩn Niên nghe đến đó, trong lòng đã lờ mờ đoán được tiếp theo Hứa Gia Mộc sẽ nói gì, nhưng vẫn làm vẻ như không biết, hỏi lại: "Gì cơ?"
"Lúc ấy cô ấy có viết một câu..."
Hứa Gia Mộc cau mày nghĩ ngợi, sau đó mở miệng nói: "Khi còn sống, em yêu anh nhất, em bảo cô ấy đổi thành khi còn sống, em chỉ yêu anh. Rõ ràng là hay hơn, là yêu nhất, chỉ là duy nhất... chặc chặc, đề nghị của em không sai chứ?"
Hứa Gia Mộc không nhịn được đắc chí.
Nhưng là Lục Cẩn Niên ở bên cạnh, trong lòng mênh mông thành một mảnh.
Hóa ra, Kiều An Hảo đã từng cùng Hứa Gia Mộc, không phải biểu đạt tâm ý với nhau mà là nhờ Hứa Gia Mộc xem thư tình hộ.
Phong thư đó, Kiều An Hảo hôm nay mới đưa cho anh, nhưng là viết từ nhiều năm trước, cho nên nói, giống như suy đoán của anh, lúc cô viết nó, cô đã thích anh?
Cái này có phải nghĩa là từng năm ấy, không phải chỉ mình anh toàn lực yêu cô, mà là bọn họ đều toàn lực yêu nhau. Chỉ là không ai có dũng khí đối diện nói một câu anh/em yêu em/anh?"
Một người Hứa Gia Mộc ở đó tự kỉ, sau đó đột nhiên xoay người, có chút tò mò tiến đến trước mặt Lục Cẩn Niên:
"Anh, anh có biết thư tình của Kiều Kiều là đưa cho ai không? Lúc trước em hỏi rất nhiều mà cô ấy sống chết không nói cho em biết?"
Lục Cẩn Niên đắm chìm trong suy nghĩ của mình, từ đầu đến cuối không nghe Hứa Gia Mộc nói gì, ngực anh đã sớm chìm ngập trong kích động và vui sướng.
Anh nghĩ sự kiện khiến cho con người rung động nhất chính là đột nhiên bản thân phát hiện ra người mình thầm mến nhiều năm cũng vừa là người yêu thầm mình.
Hứa Gia Mộc sớm đã quen với dáng vẻ yên lặng của Lục Cẩn Niên. Sau khi nói xong, lại tự nhiên mở miệng: "Thôi, du dào hiện tại Kiều Kiều gả cho anh, lúc trước cô ấy thích ai cũng không quan trọng. Thế nhưng, sao lúc trước anh không nói sớm cho em biết là anh thích Kiều Kiều?"
Lục Cẩn Niên vẫn không để ý đến anh.
Hứa Gia Mộc có chút đáng tiếc nói: "Nếu em sớm viết là anh thích Kiều Kiều, nhất định em sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với cô ấy. Như vậy, hai người có thể đến với nhau sớm hơn rồi."
Hứa Gia Mộc đụng vào cánh tay của Lục Cẩn Niên: "Này, anh nói đã kết hôn với Kiều Kiều, có phải nên mời em ăn cơm không?"
Lục Cẩn Niên bị Hứa Gia Mộc chọc, không có bất kỳ tâm tư dư thừa nào nghe cậu ta nói gì, cực kỳ cho qua "Ừm" một tiếng.
"Còn hôn lễ, hai người không tổ chức à?"
"Ừm"
"Còn nữa, là anh cầu hôn à?"
"Ừm."
"Nhẫn thì sao? Lúc trước em thấy trên mạng có người nói Kiều Kiều gả cho anh đến nhẫn cũng không có, quá keo kiệt rồi?"
"A...."
"Này, Lục Cẩn Niên, anh có nghe em nói không thế?"
Hứa Gia Mộc bị Lục Cẩn Niên nhạt nhẽo đáp lại, không nhịn được có chút ấm ức.
"Ừm?" lần này rốt cuộc Lục Cẩn Niên cũng thay đổi giọng điều, chỉ là sau khi anh nói xong, di động đột nhiên vang lên.
Lục Cẩn Niên lấy ra, nhìn là Kiều An Hảo gọi đến, vội vàng nghe máy: " Kiều Kiều? Sao thế?... Ừm, anh chơi bóng với Gia Mộc..."
( 6 )
"Đánh xong, sẽ lập tức về nhà, nếu em mệt thì nghỉ sớm một chút, không cần chờ anh... Ừm, sữa à? Anh biết rồi, anh sẽ ghé vào siêu thị mua, em còn muốn ăn gì nữa không? Hoa quả? Còn gì không? Không có, tốt lắm..."
Hứa Gia Mộc nhìn Lục Cẩn Niên ở đối diện lải nhải, vẻ mặt dịu dàng không có chút nào mất kiên nhẫn, trợn mắt há hốc mồm. Qua một lúc lâu, mới chớp chớp mắt, dựa vào đâu anh nói một chuỗi dài, đổi lấy chỉ là mấy câu "Ừm" của anh trai. Kiều An Hảo tùy tiện nói vài từ, cũng chưa được mười từ, anh ấy lại trả về mấy chục tiếng.
Rõ ràng anh và Kiều An Hảo đều nói chuyện với anh ấy, sao đãi ngộ lại khác nhau rõ ràng như vậy?
Một trên trời, một dưới đất...
Hứa Gia Mộc không nhịn được nặng nề châm chọc một câu: "Đãi ngộ khác nhau còn chưa nói, người rõ ràng trước kia gọi mình là anh, hiện giờ mình còn phải mở miệng gọi chị dâu..."
Lục Cẩn Niên cúp điện thoại, vừa lúc nghe thấy những lời này, khóe môi câu lên nụ cười. Sau đó đứng lên, tùy ý vỗ vỗ trên người, vươn tay ra với Hứa Gia Mộc, kéo cậu ta lên. Sau đó tập tức bỏ ra, xách quần áo lên, đi ra ngoài cửa.
Hứa Gia Mộc vội vàng ôm quần áo của mình, nhặt đồ trên đất bắt kịp: "Phải về rồi à? Muốn đi tìm một chỗ uống vài chén không?"
Lục Cẩn Niên vừa kéo khóa, vừa lắc đầu, ra vẻ cực kỳ buồn rầu, mà lại như khoe khoang: "Có vợ rồi, không tự do như cậu, phải về thôi."
Nói giống như trước kia lúc chưa vợ, mỗi ngày đều cực kỳ tự do? Còn không phải buổi tối kéo anh ra ngoài thế nào cũng không được?
Hứa Gia Mộc không nhịn được nở nụ cười đầy khinh thường.
Lục Cẩn Niên cũng không để ý đến Hứa Gia Mộc, vươn tay, vỗ vỗ bả vai của cậu ta: "Không còn cách nào khác, chị dâu của cậu giờ đang có thai, một người ở nhà, anh lo lắm."
"Đi đi, cậu cũng nên về nhà sớm một chút." Nói xong, Lục Cẩn Niên liền kéo cửa xe ngồi xuống.
Mãi đến khi xe của anh rời đi khá lâu, Hứa Gia Mộc mới chớp mắt, chị dâu... chị dâu... Lục Cẩn Niên chắc chắn là muốn châm chọc anh, mới cố ý nói như thế!
Hứa Gia Mộc bị nội thương ngồi vào trong xe, điện thoại kêu hai tiếng, anh lấy ra, là hai tin nhắn của Lục Cẩn Niên:
Tin nhắn thứ nhất, hai chữ đơn giản: Cảm ơn.
Tin nhắn thứ hai nhiều hơn mấy chữ: Mẹ con từ xưa đến nay đều không có thâm thù đại hận.
Hứa Gia Mộc nhìn mấy tin nhắn này, trong ngực dâng lên một cảm giác ấm áp.
Anh biết là anh ấy cảm ơn lời giải thích của mình hôm qua.
Anh cũng biết, tin nhắn thứ hai là anh ấy đang an ủi mình.
Người đàn ông lạnh lùng như vậy, cuối cùng là như thế này, một câu đơn giản, liền đâm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng người.
Hứa Gia Mộc không trả lời lại tin nhắn của Lục Cẩn Niên, chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại. Sau đó phát hiện, tâm tình của mình giờ phút này, gần như là hơn nửa năm tới này, là lúc bình tĩnh nhất, thậm chí như là dỡ xuống hết tất cả phiền muộn, chỗ sâu nhất trong lòng, nổi lên sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Mẹ anh có bệnh, không phải anh không lo lắng, nhưng anh cũng không hối hận về lựa chọn ngày hôm qua của mình.
Mẹ anh phạm phải quá nhiều lỗi, cũng quá nặng nề, thậm chí còn gây ra án mạng.
( 7 )
Kỳ thật, nếu có thể anh thật sự hy vọng mẹ cũng tốt, mà Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo cũng thế, bọn họ đều có thể thật sự vui vẻ.
Nhưng mà rất nhiều lúc, sự tình thật sự khó lưỡng toàn.
Hứa Gia Mộc nghĩ đến đây, thở dài một hơi.
Tuy rằng Kiều An Hảo đi theo Triệu Manh đến bệnh viện kiểm tra qua một lần. Nhưng mà Lục Cẩn Niên vẫn không yên lòng, cố ý tìm toàn bộ khoa phụ sản thành Bắc Kinh một bác sĩ tốt nhất, đặt lịch trước, buổi chiều dưới ánh nắng mặt trời, mang Kiều An Hảo đi một chuyến đến bệnh viện.
Thời gian qua khoảng hai giờ, làm một loạt tất cả các loại kiểm tra cuối cùng cũng có kết quả, người mẹ và thai nhi rất khỏe mạnh.
Từ bệnh viện đi ra, đã ba giờ chiều.
Mấy ngày hôm trước còn lạnh giống như mùa động, nhưng mà đến cuối tuần, thời tiết đột nhiên trở nên ấm áp, nhiệt độ càng ngày càng cao, trên toàn bộ đường phố thành Bắc Kinh hoa để đón xuân qua một đêm toàn bộ đều nở, cây liễu bắt đầu đâm chồi, người trên đường, không còn mặc áo lông thật giày.
Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, màu xanh của bầu trời như là vừa bị nhiễm sắc, liếc mắt nhìn lại một cái, vạn dặm không mây, không có chút gió, ánh nắng chiếu vào trên người, ấm áp vui vẻ .
Trên xe, Lục Cẩn Niên giúp Kiều An Hảo thắt giây an toàn xong, nhìn thời tiết bên ngoài tốt như vậy, vì thế lên tiếng nói: "Mang em đi tới một nơi?"
"Ở đâu?" Kiều An Hảo nghiêng đầu, đáy mắt tràn ngập tò mò.
"Đến rồi em sẽ biết." Lục Cẩn Niên làm bộ bí mật.
Kiều An Hảo quyệt quyệt miệng, không hỏi lại.
Lục Cẩn Niên khởi động xe, chạy vững vàng, lúc đi được khoảng nửa giờ, Kiều An Hảo phát hiện hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng quen thuộc, lúc cô nhận ra Lục Cẩn Niên mang mình đến đâu, xe liền ngừng lại: "Đoạn đường phía trước có trường học, không cho dừng xe, chúng ta đi bộ qua."
Sợ bị người nhận ra, Lục Cẩn Niên lấy hai chiếc mũ lớn ở trên xe xuống trước, đội lên đầu mình xong, rồi lại giúp Kiều An Hảo đội.
Lục Cẩn Niên mang Kiều An Hảo đi tới trường trung học của bọn họ, bởi vì thời gian trôi qua gần 10 năm, nơi này rất nhiều thứ được cải thiện, nhưng mà kết cấu trên cơ bản vẫn không thay đổi, nhất là hai cái cửa hàng Internet đối diện trường học, đến nay vẫn còn buôn bán.
Hôm nay là cuối tuần, trong trường học rất yên tĩnh.
Đối diện cổng trường là một tòa dạy học, suối phun ở phía trước, vẫn là bộ dáng trăm năm không phun nước.
Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo, trực tiếp đi vào tòa dạy học, vòng về phía sau, sau đó dọc theo đường đi một đoạn đường dài, cuối cùng liền nắm tay Kiều An Hảo lên phòng học "Thanh Hoa Lầu" ở tầng ba.
Đó là phòng học trung học mà anh và Kiều An Hảo học ở đó 3 năm.
Từ trên cầu thang đến, quẹo trái, phòng học thứ nhất là tam ban, đi tiếp là nhị ban, phía trước nữa là nhất ban.
Lúc trước 1 năm kia lúc bọn họ đến trường, bộ giáo dục cấp trường học một khoản. Năm đó toàn bộ bàn ghế đều được đổi mới, hiện tại đã qua 10 năm, hình như là vẫn dùng toàn bộ đồ dùng học tập của bọn họ.
Bởi vì là cuối tuần, cửa phòng học đều khóa, nhưng mà tam ban có một cửa sổ đang mở.
Lục Cẩn Niên buông lỏng tay Kiều An Hảo ra, linh hoạt nhảy vào, sau đó giẫm lên cái bàn, nhảy xuống mặt đất, vòng đến trước cửa chính, từ bên trong mở cửa phòng học.
Kiều An Hảo đi vào, Lục Cẩn Niên đóng cửa lại, nắm tay của cô đi, vòng quanh phòng học vừa xem cái bàn ở một bên, vừa đi, dường như xem hết toàn bộ bàn học trong phòng mới thôi, đột nhiên Lục Cẩn Niên chỉ vào một cái bàn, mở miệng nói: "Cái bàn này, là năm đó khi em ở tam ban, nằm úp sấp một cái."
( 8 )
Đừng nói là hiện tại, cho dù là 10 năm trước,bàn học trong cả phòng đều giống nhau như đúc, ở giữa các bàn bị xáo trộn, Kiều An Hảo không nhận ra được cái bàn nào là mình nằm úp sấp.
Nhưng mà này đều đã qua 10 năm, Lục Cẩn Niên lại chỉ vào một cái bàn học đã bay nước sơn, giọng nói chắc chắc đây là cô dùng trôi qua, Kiều An Hảo hoàn toàn không tin, chỉ cảm thấy Lục Cẩn Niên đang bịa chuyện, bĩu môi, trả lời một câu: "Anh đoán mò đi."
Lục Cẩn Niên nhướng mày, lại không tranh cãi với Kiều An Hảo, ngược lại buông lỏng tay cô ra, kéo chiếc ghế ra, ngồi xổm xuống trước bàn, vươn tay, sờ soạng bên trong một lúc lâu, sau đó bỗng dưng lên tiếng: "Ân, ở trong này."
"Cái gì ở trong này?" Kiều An Hảo hoàn toàn không rõ ý tứ trong lời nói của Lục Cẩn Niên, có chút hồ nghi hỏi lại.
Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ cầm tay cô, luồn vào trong ngăn kéo, sau đó anh đặt tay cô ở vị trí phía bên trái ngăn kéo.
Đầu ngón tay Kiều An Hảo cảm giác được một mảnh gỗ, gồ ghề có chút bất bình, buồn bực quay đầu, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên không có hé răng như cũ, chỉ đè nặng tay của cô chỉ, theo chỗ lõm từ từ lướt qua, từng chữ từng chữ cái tiếng Anh, từ đầu ngón tay của Kiều An Hảo, truyền vào trong não của cô, cô liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, mang theo vài phần ngữ khí để hỏi, mở miệng: "S?"
Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu, tiếp tục chữ cái tiếp theo, Kiều An Hảo mỗi lần sờ xong một cái, liền mở miệng nói một câu: "H?"
"M?"
"L?"
"I?"
"Y?"
Đây là chữ cuối cùng, Kiều An Hảo nghiêng đầu trầm tư một hồi, nối liền các chữ cái tiếng anh mình vừa nói ra, sau đó liền không kìm được lòng thốt ra:"Shmily?"
"Shmily ý là see, how, much, i, love, you."
Kiều An Hảo lầm bầm lầu bầu nói tới đây, nghĩ đến vì sao Lục Cẩn Niên biết nơi này khắc lại chữ, vì thế ánh mắt nhìn Lục Cẩn Niên, giống như mở ra một vầng ánh sáng, hỏi: "Đây là anh khắc lên sao?"
"Ừm." Lục Cẩn Niên khẽ hừ một tiếng, chậm rì rì đứng lên.
Đáy lòng Kiều An Hảo kỳ thật đã đoán được đáp án, chẳng qua hỏi xong, càng kiên định, hiện tại nghe được anh trả lời khẳng định, vì thế trong não lại nghĩ ra một giả thiết lớn mật: "Từ nhất ban đến tam ban có phải là do anh, cố ý chọn chỗ em nằm úp sấp ngồi hay không?"
Lục Cẩn Niên đem ghế vừa mới kéo ra, không nhanh không chậm đặt trở về chỗ cũ. Sau đó mới đưa tầm mắt dừng ở trên mặt của Kiều An Hảo, ngay tại lúc Kiều An Hảo nghĩ đến anh sẽ mở miệng nói mình nghĩ nhiều, thì bên tai lại truyền đến một câu nhẹ nhàng chậm chạp của anh:
"Không đơn giản là bàn học, chiếc ghế cũng là cùng em ngồi một cái. Bất quá, nghĩ đến chiếc ghế năm đó chắc là đã hỏng đi, anh vừa mới tìm một vòng, cũng không có nhìn thấy."
Nói xong, Lục Cẩn Niên nhìn quanh phòng học một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt ở chiếc ghế thứ năm ở vị trí gần cửa sổ, nâng lên ngón tay chỉ: "Lúc ấy em ngồi ở vị trí đó?"
Lúc này Kiều An Hảo nhớ rõ ràng, vị trí của cô đúng là ở hàng thứ năm gần cửa sổ, kỳ thật ban đầu là cô dựa vào tường, Kiều An Hạ ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, cô cầm hai tháng tiền tiêu vặt của mình, làm nũng bán manh với Kiều An Hạ nói rất nhiều lời dễ nghe, mới khiến cho cô ấy đồng ý đổi chỗ ngồi với mình.
( 9 )
Bởi vì xuyên qua khung cửa sổ kia, có thể nhìn thấy sân bóng rổ của trường, mỗi khi học tiết thứ 3 vào buổi chiều thứ tư, là tiết thể dục của ban nhất, cô có thể nhìn thấy Lục Cẩn Niên chơi bóng rổ.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vị trí mà Kiều An Hảo ngồi hồi lâu, mới quay lại đầu, một lần nữa nhìn về phía Kiều An Hảo, giọng nói mang theo một chút cô đơn: "Ngay lúc đó, anh còn tưởng rằng có thể đồng học cùng lớp với em."
Kiều An Hảo nghe những lời nói này của Lục Cẩn Niên, đáy lòng nổi lên một tia thương cảm, cũng nổi lên một tia cảm khái không nói nên lời.
Lúc trước khi anh còn trẻ, vì cô cố ý không làm nửa bài thi, đến tam ban, nhưng mà cô lại vì anh, sống giết vào nhất ban, hai người liền cứ như vậy sai lầm ngẫu nhiên bỏ qua.
Trong cổ họng giống như là bị cái gì ngăn chặn vậy, có chút chua xót, còn có chút ấm, Kiều An Hảo giơ lên khóe môi, âm thanh phát ra rất nhỏ: "Thật là trùng hợp, em cũng nghĩ, có thể làm đồng học cùng lớp với anh."
Tầm mắt Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo, nổi lên một tầng kinh ngạc, còn nhảy lên một tia kinh hỉ: "Ngươi thi được nhất ban, là vì muốn làm đồng học cùng lớp với anh?"
"Đúng vậy."
Kiều An Hảo gật gật đầu, tùy ý tựa vào một bên bàn học, như là nhớ lại chuyện cũ một năm kia, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Đó là chuyện mà hiện tại em nhớ tới, đều cảm thấy là nửa năm ác mộng, vì thi được nhất ban, dường như chưa gần tới rạng sáng em sẽ không ngủ..."
Kiều An Hảo còn chưa nói xong, liền bị Lục Cẩn Niên mạnh ôm chặt vào trong lòng, cùng với ôm, còn truyền đến một câu nhẹ nhàng của anh: "Vậy em thi vào A đại, cũng là bởi vì anh?"
"Ừm." Kiều An Hảo chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu, môi liền bị Lục Cẩn Niên hôn lên.
Lúc Lục Cẩn Niên hôn được một nửa, đột nhiên buông lỏng môi Kiều An Hảo ra, hơi thở có chút dồn dập nói nói: "Kiều Kiều, anh thực vui vẻ."
Thật sự thực vui vẻ.
Đoạn năm tháng thanh xuân ngây thơ kia, không phải một mình anh cố gắng, mà cô cũng đồng dạng luôn tranh thủ.
Thật sự thực cảm tạ, ở thời điểm thanh xuân, anh yêu em.
Lục Cẩn Niên lại hôn lên môi Kiều An Hảo, trong phòng học vô cùng yên tĩnh, ánh mặt trời lẳng lặng xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên bàn học, chiếu một tầng bị long đong ra.
Thật sự tốt lắm.
Anh một năm kia, gặp cô một năm kia, sau đó chuyện xưa một năm của bọn họ bắt đầu.
13 năm sau.
Anh và cô rốt cục cùng một chỗ, tuy rằng dung nhan biến hóa, nhưng mà, trong thân tâm anh vẫn và Lục Cẩn Niên năm đó, mà máu chảy trong cô vẫn là của Kiều An hảo năm đó.
Hôn hồi lâu, hai người dần buông ra.
Trong phòng học yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở không ổn định của bọn họ.
Tuy rằng Kiều An Hảo đã làm vợ người, thậm chí đều đã mang thai, nhưng vẫn bị nụ hôn cực nóng vừa rồi, khiến cho có chút mặt đỏ e lệ, hơi hơi cúi đầu xuống, đứng ở trước mặt của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên thuận theo nhìn cô, nhìn hồi lâu, mới vươn tay, sửa lại tóc loạn ở bên tai của cô, nhét vào mang tai xong, sau đó cầm tay cô, nói: "Đi thôi, chúng ta đi nơi khác tiếp tục dạo một vòng."
Từ trong phòng học đi ra, Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo, đi về hướng nhất ban, hai người cũng không có tiến vào phòng học ban nhất, lúc đi qua cửa sổ, hai người dừng lại nghỉ chân, nhìn vào bên trong.
Bảng đen không lau, trên mặt vẽ vài cái biểu đồ hình parabol, phía dưới là một ít công thức toán học rườm ra.
( 10 )
"Lúc đến trường, em ghét nhất là học toán, khó muốn chết."
Kiều An Hảo lúc đó hoàn toàn không hiểu mấy công thức toán học, không nhịn được cảm thán một câu. Sau đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện nào đó ở trường, không nhịn được hưng phấn chia sẻ với Lục Cẩn Niên: "Đề toán học, em nhớ đến một chuyện rất thần kỳ."
Lục Cẩn Niên tao nhã khoát một tay lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo hỏi: "Chuyện gì?"
"Lúc học lớp 11, thầy giáo dạy toán của lớp 1 và lớp 3 không phải là một sao? Anh nên biết, người đó có đặc điểm, mỗi tháng sẽ có một lần kiểm tra, thật ra toán học cũng như những nội dung khác, em không nhất định phải học, nhưng tốt xấu gì cũng là một đại bộ phận. Nhưng là chỉ riêng những parabol kia, nhìn thấy đã khiến em nhức đầu. Lúc đấy khảo sát mấy đường đó, trước cửa lớp 3, em và An Hạ nghĩ cách vụng trộm chép lại đề thi, sau đó buổi tối có thể đi tìm anh Gia Mộc làm ra đáp án chính xác, đến sáng hôm sau khi kiểm tra ở lớp, em có thể rập khuôn đáp án lên rồi, kết quả, anh đoán cuối cùng như thế nào?"
Kiều An Hảo nói đến đây, trên mặt treo lên một nụ cười không biết phải làm sao: "Lúc ấy em ở trên lớp thể dục kéo co, lúc trở lại phòng học, vừa lúc tan học, còn chưa kịp đi tìm Kiều An Hạ, kết quả lại thấy được một tờ giấy ghi đề toán và cách giải trên bàn, anh nói xem, là ai có thể đặt bài thi lên bàn của em."
Kiều An Hảo nghiêng đầu, nghĩ một lát còn nói: "Có lẽ là người nào đó ở lớp 3 thầm mến em? Nhưng là thầm mến thì không phải nên đưa thư tình sao? Không nên đưa bài thi chứ, hoặc cho là người khác đi, còn để vào ngăn kéo, dù sao cũng mặc kệ, Lục Cẩn Niên, em nói cho anh biết, đó là lần duy nhất từ trước đến nay em được 10 điểm môn toán."
Tuy ngay lúc đó Kiều An Hảo làm rất tệ, nhưng nhắc đến điểm 10 kia còn không nhịn được có chút đắc chí.
Lục Cẩn Niên nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Thế nhưng, không thể nói dối, đó là lần duy nhất từ trước đến nay anh được 0 điểm."
"Ách?" Kiều An Hảo đần độn trong chốc lát, không hiểu rõ ý tứ của anh.
Lục Cẩn Niên vươn tay, vỗ vỗ đầu của cô, nói cho cô biết đáp án: "Bài thi đó là anh thừa lúc lớp em học thể dục, đặt trong ngăn kéo của em."
"A?" Kiều An Hảo hô lên một tiếng, hỏi lại: "Anh để?"
"Ừm" Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh làm sao biết em cần."
Lục Cẩn Niên dắt tay Kiều An Hảo, đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nhớ lại lúc đó, qua một lúc mới nói: "Em nói chuyện với Kiều An Hạ, anh nghe thấy được."
Ngày nào đó, cô và Kiều An Hạ đến trường học vào giữa trưa, tiến vào phòng học, cô còn kéo áo của Kiều An Hạ, nói một câu: "Nhớ giúp em chép lại đề thi."
Lúc ấy vừa đúng đến lượt anh lau bảng nên nghe được mấy lời đó.
Lúc ấy ở lớp 3, thành tích của anh luôn đứng đầu, mỗi lần thi xong, đều là anh đi thu bài thi.
Cho nên lần đó, anh trực tiếp không nộp bài, đợi đến khi lớp của cô đi học thể dục không còn ai thì nhét bài thi của mình vào ngăn kéo của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top