Chương 791 - 780 : Thư tình năm ấy ( 1 - 10 )
( 1 )
Lục Cẩn Niên đang nghe thấy Kiều An Hảo nói ngày hôm qua đến bệnh viện, lông mày liền nhíu lại.
Bệnh viện? Ngày hôm qua Kiều Kiều đến bệnh viện? Sao anh lại không biết?
Trợ lý nghĩ đến ngày hôm qua xế chiều Lục Cẩn Niên nhận được điện thoại của Kiều An Hảo gọi đến, cũng có chút khẩn trương nói: "Lục tổng, ngày hôm qua cô Kiều gọi điện cho anh, khóc nhiều như thế, có phải liên quan gì đến bệnh viện không? Chẳng lẽ cô Kiều có bệnh bất trị..."
Trợ lý còn chưa nói hết, liền nhận được ánh mắt lạnh buốt của Lục Cẩn Niên, lập tức sợ đến mức giơ tay lên che miệng, sau một lúc, mới thật cẩn thận nói: "Lục tổng, tôi vừa lỡ lời, nói lỡ..."
Lục Cẩn Niên không thèm phản ứng lại trợ lý, trực tiếp quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo đang đứng trên sân khấu, trong lòng lại vì suy đoán vừa rồi của trợ lý mà trở nên bất an.
Chẳng lẽ, thật sự là bị bệnh khó trị.
Suy đoán này trong đầu Lục Cẩn Niên, còn chưa hoàn toàn thành hình, bên tai lại nghe được giọng nói êm ái của Kiều An Hảo: "Tôi mang thai rồi."
Lục Cẩn Niên ngồi ở vị trí khách VIP, nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, vẻ mặt lạnh nhạt giống như vừa rồi người phụ nữ của anh vẫn chưa nói gì.
Trợ lý ngồi bên cạnh, cũng bị bốn chữ này của Kiều An Hảo làm cho kích động.
Ngay cả khán giả và giám khảo, lại bị bốn chữ này của cô làm cho sửng sốt.
"Đứa bé này, tôi muốn giữ nó, cho nên trước khi đứa bé ra đời, tôi sẽ không tiếp nhận phim hay quảng cáo nào. Đối với tình hình đột phát này, tôi chỉ có thể nói, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi." Kiều An Hảo lại cúi đầu.
Lời giải thích này của Kiều An Hảo, khiến tất cả mọi người ở đây không thể tìm ra được một cái cớ phản bác nào.
Không thể vì một bộ phim, mà khiến đứa bé xảy ra chuyện gì, dù sao, đó cũng là một sinh mệnh.
Nhưng là, nếu giải nhất không diễn nữ chính, nếu không để cho Kiều An Hảo, chẳng lẽ lại giành cho giải nhì?
Ngay lúc lãnh đạo đang âm thầm đưa ra đối sách, đạo diễn Holywood nghe được người dẫn chương trình bên cạnh phiên dịch lại lời nói của Kiều An Hảo, sau đó gật gật đầu, vươn tay nói một câu: "Chúc mừng."
Kiều An Hảo vội vàng đưa tay ra, bắt tay với đạo diễn.
Sau đó, đạo diễn liền giơ micro nói: "Đây là chuyện rất vui mừng, tôi sẽ cùng với người phụ trách bộ phim này chuẩn bị, tranh thủ sau khi đứa bé ra đợi, thì mới bắt tay vào tiến hành."
Lần thứ hai Kiều An Hảo nói đến đứa bé, Lục Cẩn Niên vẫn để lộ tư thái lạnh lùng nhàn nhạt, nhìn Kiều An Hảo duyên dáng trên sân khấu, lại nháy mắt một lần.
Sau đó là lúc đạo diễn mở miệng nói, anh mới không phản ứng kịp vừa rồi cô nói cái gì, ánh mắt như là có tật xấu, nháy một cái, lại nháy một cái, sau đó liền mang theo ve mặt không hiểu ra sao bình tĩnh nói với trợ lý: "Vừa rồi Kiều Kiều nói gì thế?"
Trên mặt trợ lý tràn đầy vui vẻ, có chút kích động nói: "Lục tổng, cô Kiều nói cô ấy mang thai rồi."
( 2 )
"Ừm, tôi biết rồi."
Lục Cẩn Niên giống như đang nghe trợ lý thông báo công việc, thật bình tĩnh gật đầu một cái. Nhưng mà động tác chỉ làm được một nửa, cả người lại giống như bị dừng hình, cũng không thèm nhúc nhích.
Một loại vui sướng không cách nào diễn tả, ứa lên trong trái tim anh. Đến sau cùng, Lục Cẩn Niên mạnh mẽ vươn tay, bắt được cánh tay của trợ lý, giọng nói vì quá kích động mà mang theo chút run rẩy: "Kiều Kiều mang thai rồi hả?"
Trợ lý bị đau gật đầu thật mạnh: "Lục tổng, chúc mừng anh, về sau anh cũng giống tôi, được làm ba ba rồi!"
Lúc này, Kiều An Hảo trên sân khấu đã hoàn thành nghi thức ký hợp đồng, người dẫn chương trình đang bắt đầu kết thúc.
Đột nhiên Lục Cẩn Niên đứng lên, trợ lý bị hoảng sợ, ý thức được chung quanh có nhiều người như vậy đang nhìn anh, liền vươn tay ra, kéo áo anh: "Lục tổng, anh ngồi xuống trước đi."
Từ đầu đến cuối Lục Cẩn Niên không để ý đến trợ lý, trực tiếp bỏ qua tay cậu ta, liền đi xuống chỗ khách VIP, sải bước đến bậc thang, bỏ qua sự ngăn cản của nhân viên bảo an, trực tiếp đi lên sân khấu.
Lúc này người dẫn chương trình đang kết thúc, mọi người đều chuẩn bị về lối ra, liền ngay cả nhân viên công tác cũng đang chuẩn bị đóng cửa quay chụp, người bên dưới cũng đứng lên rời đi, lại đột nhiên thấy có người xông lên sân khấu, mọi người không nhịn được nhao nhao nhìn lại, mấy người dự thi đang đi về hậu trường cũng dừng bước, quay đầu, nhìn người đi lên sân khấu, ngay cả Kiều An Hảo cũng tò mò nhìn lại.
Người kia đội mũ lưỡi trai, che đi nửa gương mặt, bước đi rất nhanh, thẳng tiến về phía cô.
Bởi vì Lục Cẩn Niên ngược sáng, khiến người khác không thấy rõ mặt anh, Kiều An Hảo chỉ cảm thấy có một cảm giác mãnh liệt đánh tới, mọi người còn chưa kịp phản ứng, người nọ liền nắm lấy cánh tay của cô, cô vừa muốn tránh ra, lại nghe được âm thanh quen thuộc: "Em mang thai rồi à?"
Hóa ra là Lục Cẩn Niên, thế nhưng hiện giờ không phải anh nên ở trong xe chờ cô sao, sao có thể ở đây?
Trong lòng Kiều An Hảo tràn đầy nghi ngơ, lại nhìn anh gật đầu, giọng nói rất nhẹ: "Ừm, ngày hôm qua mới kiểm tra, được một tháng rồi."
Lục Cẩn Niên chỉ cảm thấy trái tim mình cực kỳ vui vẻ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Kiều An Hảo: "Nói cách khác, anh được làm ba ba rồi à?"
"Ừm." Kiều An Hảo tiếp tục gật đầu, mặt mày mang một chút cười yếu ớt.
"Vậy vì sao hôm qua không nói cho anh biết." đột nhiên giọng nói của Lục Cẩn Niên lên cao, giống như anh gầm lên.
Kiều An Hảo đang cười, bị anh nói như thế, trong lòng liền có chút tủi thân, không phải cô muốn thông báo vào hôm nay để cho anh bất ngờ sao?
Kiều An Hảo mất hứng rũ mắt xuống, vừa định tránh thoát khỏi tay anh đang đặt trên tay mình, nhanh chóng rời đi, đột nhiên lại bị anh bế lên.
Kiều An Hảo theo bản năng giơ tay lên ôm lấy cổ anh, không nghĩ qua lại hất mũ lưỡi trai của anh xuống.
Hàng người đang xem nhìn thấy rõ mặt anh, nhanh chóng lấy di động bắt đầu quay lại, hai nữ sinh ngồi phía sau trợ lý, kích động hô lên: "Người vừa ngồi trước mặt chúng ta là Lục Cẩn Niên!"
( 3 )
"Đúng rồi, sao lại không nhận ra, nếu không đã có thể chụp ảnh chung rồi ký tên rồi"
"Thật đáng tiếc..." -
Kiều An Hảo bị anh ôm một đường từ sân khấu đến bãi đỗ xe.
Lục Cẩn Niên mở cửa xe, thật cẩn thận đặt cô trên ghế lái phụ, sau đó điều chỉnh lại chỗ ngồi cho thoải mái, khiến không gian của cô nhiều thêm một chút, lúc điều chỉnh còn không ngừng hỏi cô đã được chưa.
Hiện giơ, tuy Kiều An Hảo đã mang thai, nhưng vì mới một tháng, cho nên không khác gì bình thường, thật sự ngồi thế nào cũng đều không sao, lúc đối mặt với câu hỏi của Lục Cẩn Niên, lại trả lời một câu:
"Như vậy là được rồi"
"Cứ vậy đi, không cần điều chỉnh nữa."
Nhưng là Lục Cẩn Niên lại cứ mân mê ở đó: "Như vậy à? Cùng với lúc nãy, lúc nào thoải mái hơn?... Góc độ này thì sao? Có thể thoải mái hơn không? Hay là thế này?"
Đến sau cùng, Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên lải nhải đến phát phiền, cô không nhịn được đảo mắt, không thèm phản ứng lại, Lục Cẩn Niên nhìn ra được cô mất hết kiên nhẫn, đành phải vội vàng duy trì góc độc này, sau cùng kéo dây an toàn, vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Kiều Kiều, em xác định tư thế này là thoải mái nhất?"
"Lục Cẩn Niên..."
Tính tình vẫn luôn dịu dàng, lúc này cũng bị Lục Cẩn Niên làm cho phát hỏa, nhưng cô chỉ tức giận kêu tên của anh, Lục Cẩn Niên lập tức "bốp" một cái cởi bỏ dây an toàn, tiếp tục điều chỉnh chỗ ngồi: "Không được, tư thế ngồi này, dây an toàn có thể ảnh hưởng đến bụng em, khiến bảo bảo không phát triển tốt."
Kiều An Hảo quay đầu, hít một hơi thật sâu, đè lại khí nóng trong ngực, cố gắng duy trì nụ cười nói với anh: "Bác sĩ nói, bảo bảo bây giờ còn chưa thành hình, chỉ là một hạt đậu nhỏ mà thôi, cho nên, chúng ta ngồi thế nào cũng không liên quan."
"Bác sĩ nói? Anh ta chắc là lang băm rồi, con của anh làm sao có thể là hạt đậu nhỏ?"
Lục Cẩn Niên vừa phản bác, vừa tiếp tục mân mê chỗ điều chỉnh ghế ngồi. Sau đó lôi dây an toàn ra khua tay múa chân, phát hiện thế nào thì nó cũng buộc vào bụng dưới của cô, sau cùng trực tiếp khom người, thẩn cẩn thận ôm cô lại, nói trợ lý: "Cậu lái xe đi, tôi và Kiều Kiều ngồi sau."
"Vâng, Lục tổng." Trợ lý vội vàng mở cửa sau, Lục Cẩn Niên như đang cầm báu vật, vô cùng nhẹ nhàng đặt cô vào, sau đó ngồi xuống, thuận thế khép cửa lại.
Chỗ ngồi phía sau không thể điều chỉnh như ghế trước, Lục Cẩn Niên sợ cô không thoải mái, cầm gối ôm, đặt vào sau lưng cô: "Kiều Kiều, như này nhé? Như này có thể thoải mái hơn không?"
Nói xong, lại thay một chiếc gối ôm lớn hơn: "Cái gối ôm này thoải mái không? Hay cái kia vừa hơn?"
"Hay là dựa vào cả hai cái?"
Lại tới nữa... Tuy đây là yêu thương che chở, nhưng là quá quá đáng rồi, cũng khiến người ta phiền.
Lần này Kiều An Hảo trực tiếp không nói gì, rút hết hai chiếc gối ôm sau lưng ra, dùng lực nhét vào trong lòng anh, cũng không nhìn lấy một cái, chỉ nói với trợ lý: "Quay lại Cẩm Tú Viên."
( 4 )
Đối với Kiều An Hảo mặt lạnh không nói gì, Lục Cẩn Niên không có chút giận dỗi nào. Ngược lại vẫn vươn tay nắm tay cô, nâng cánh tay kia lên, che ở trước mặt cô, để tránh lúc trợ lý khởi động xe.
Bởi vì quán tình mà cô nghiêng người về trước, không cẩn thận lại đập đầu vào ghế xe. Đương nhiên miệng anh cũng không nhàn rỗi, vẫn không ngừng mở miệng nói với trợ lý ở đằng trước:
"Chậm một chút, đi chậm một chút! Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Trên xe có người mang thai, lái chậm một chút, phía trước là đèn đỏ, mau dừng xe! Lái chậm một chút!
Kiều An Hảo lúc đầu còn có thể than thở tốc độ xe quá chậm, còn không bằng có người đẩy. Nhưng ngại Lục Cẩn Niên vậy mà giơ tay lên sau lưng cô, ôn tồn khuyên nhủ an toàn là quan trọng nhất, thêm nữa trợ lý không dám đắc tội với anh, chỉ có thể nghe theo anh mà không ngừng giảm tốc độ.
Cho nên sau cùng Kiều An Hảo ngậm miệng lại giả chết, sau đó mãi mới lết về đến cửa Cấm Tú viên.
Xe dừng lại ổn định ,Kiều An Hảo tiện tay đẩy cửa xe, Lục Cẩn Niên lại xoa bóp bả vai, để cho trợ lý tắt máy, anh mới nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, đi sang bên này mở cửa giúp cô, sau khi chờ cô đi xuống, liền vươn tay đỡ cô.
Kiều An Hảo đẩy Lục Cẩn Niên ra, nhẹ nhàng đi vào trong Cẩm Tú viên.
Lục Cẩn Niên nhận túi xách của cô từ trợ lý, vội vàng đuổi theo, đi được hai bước, nghĩ đến chuyện trợ lý nói với cô, quay đầu, để lại một câu: "Thẩm Minh Triết, cậu đừng tưởng rằng chuyện đó xong rồi, hôm nào tôi tính sổ với cậu!"
Sau đó liền đuổi theo Kiều An Hảo, lại đỡ cô: "Kiều Kiều, chúng ta không vội, từ từ đi, cẩn thận không ngã."
Kiều An Hảo dừng bước, xoay người, thật sự nhìn anh nói: "Lục Cẩn Niên, con mới được một tháng, không cần khẩn trương như vậy."
"Được được." Lục Cẩn Niên không hề phản bác mà gật đầu phụ hòa, miệng lại nhắc nhở: "Kiều Kiều, cẩn thận, đằng trước là cầu thang, chậm một chút...."
Kiều An Hảo hít sâu một hơi, không thể nói thêm gì.
Vào phòng, Lục Cẩn Niên lập tức khom người xuống, cầm dép lê, đặt trước mặt cô, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô cởi dây giày, tự mình giúp cô đổi giày.
Trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo mở ti vi lên xem theo thói quen, sau đó ôm đệm, ngồi trên sofa, xem phát lại trận chung kết.
Lục Cẩn Niên như là chuyển động xung quanh cô, đưa nước, lại cắt hoa quả, sau đó vẫn cầm laptop, tìm hiểu thông tin về phụ nữ mang thai, thường thường lại quay sang hỏi cô.
Thế nhưng sự thực chứng minh, hỏi cũng như không hỏi, Kiều An Hảo không cần nói, sau cùng anh lại vào trong cửa hàng mua bán trên mạng, mua hết sách về phụ nữ mang thai.
Mua xong, Lục Cẩn Niên gập máy tính xuống, ngồi bên cạnh cô, cầm tăm xuyên vào một miếng táo, nhét vào trong miệng Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, anh thật sự là ba ba rồi à?"
Đây là lần thứ tám Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi vấn đề này, Kiều An Hảo lần thứ tám gật đầu khẳng định một cái, "Ừm" một tiếng, sau đó mở miệng cắn táo.
Lục Cẩn Niên đợi cô ăn xong, lại cầm một quả hồ đào, lột vỏ, đưa đến miệng cô: "Kiều Kiều, bảo bảo đã được một tháng đúng không?"
( 5 )
Kiều An Hảo "Ừm" đến mức chẳng muốn "Ừm" nữa, chỉ nhẹ gật đầu một cái, vừa mở miệng nuốt một quả nho, tầm mắt chưa từng rời khỏi màn hình tivi một phân nào.
Lục Cẩn Niên cầm tăm xiên nho cho cô: "Kiều Kiều, em nói xem, anh được coi như làm cha rồi hả?"
Kiều An Hảo giơ tay lên, có chút đau đầu.
Lục Cẩn Niên vội vàng đặt tăm xuống, giơ tay lên, giúp Kiều An Hảo xoa xoa: "Kiều Kiều, em có chỗ nào không thoải mái à? Chúng ta đi gặp bác sĩ nhé? Em phải biết rằng, hiện tại em không chỉ có một mình..."
Kiều An Hảo mạnh mẽ chụp lấy tay của Lục Cẩn Niên, đứng lên: "Lục Cẩn Niên, từ lúc tối hôm nay anh biết em mang thai, đến bây giờ, trong lời nói của anh, không có câu nào không nhắc đến bảo bảo?"
Nói xong, Kiều An Hảo liền hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, đi về phía phòng tắm.
Lục Cẩn Niên vội vàng đứng lên, bắt kịp Kiều An Hảo: "Kiều Kiều..."
"Anh không muốn nói chuyện với em!"
Kiều An Hảo quay người, mở miệng ngắt lời anh, giơ tay lên, chỉ vào anh, lòng đầy căm phẫn nói:
"Lục Cẩn Niên, em nói cho anh, anh quan tâm bảo bảo như vậy, xem nhẹ em, em sẽ nói cho bảo bảo biết. Lúc đầu ở Mỹ, ngày hôm sau lúc em đã mang thai con của anh, anh lại để cho em uống thuốc tránh thai, muốn giết chết bảo bảo!"
Lục Cẩn Niên há to mồm, sau đó trong đầu tính toán qua, thời gian mang thai một tháng... Thật đúng là một đêm kia. Lục Cẩn Niên lập tức sợ đến mức hồn bay phách tán, theo bản năng muốn mở miệng nói chuyện với cô.
Kết quả người phụ nữ lại bước vào phòng tắm, không cho anh mở miệng nói bất kỳ thứ gì, mạnh mẽ kéo cửa phòng tắm lại.
Kiều An Hảo tắm rửa xong, đi từ trong phòng tắm ra, như cũng không thèm phản ứng lại anh, bò lên giường, đắp chăn, liền nhắm hai mắt lại.
Lục Cẩn Niên tiến vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa một cái, cũng đi theo lên giường, thuận thế tắt đèn.
Mượn ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn ngủ, Lục Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo đang giận dỗi, sau đó lén lút vươn tay, tìm tay cô, bị bỏ ra, lại cầm, lại bị bỏ ra, lại cầm, lần này không bỏ ra nữa đâu.
Lục Cẩn Niên nhéo nhéo cánh tay không xương mềm mại của cô, thì thào mở miệng: "Kiều Kiều, anh rất vui, em đừng giận anh nữa!"
Thật ra Kiều An Hảo cũng không giận dỗi cái gì, cô đã sớm lường trước sau khi anh biết mình có thai sẽ cực kỳ kích động. Nhưng là không nghĩ đến anh lại kích động đến mức cả đêm đều quay xung quanh bảo bảo, hoàn toàn xem nhẹ cô.
Trong lòng có chút ghen tuông, lúc tắm rửa, cô cũng không còn giận gì nữa, chẳng qua phụ nữ đụng tới người đàn ông mình yêu, sẽ trở nên già mồm cãi lão. Rõ ràng muốn giẫm xuống một bậc thang, lại cứ muốn đợi anh tự đưa cho mình bậc thang đó, mới đi xuống dưới, nhưng lại không tình nguyện, rõ ràng trong lòng đã nở thành vườn hoa, lại chỉ dịu dàng nói một tiếng: "Ừm."
Lục Cẩn Niên thử thăm dò đụng chạm vào người cô, nhìn thấy cô không né tránh mình, sau đó liền vươn tay ôm cô vào lòng, như là nói thề, nghiêm túc mở miệng: "Kiều Kiều, anh sẽ là một người cha tốt. Thế nhưng, trước khi là một người cha tốt, chắc chắn anh sẽ là một người chồng tốt."
Đây là anh đang gián tiếp ám chỉ, con đã có, anh tất nhiên sẽ thật vui vẻ, nhưng con cái vẫn không quan trọng bằng cô sao?
Kiều An Hảo nhích lại gần Lục Cẩn Niên, giọng nói mềm mại hơn: "Thật ra em biết, anh vì lần trước bảo bảo có chuyện ngoài ý muốn, nên lần này mới khẩn trương như vậy, vừa rồi tính tình của em cũng không tốt."
( 6 )
Lục Cẩn Niên ôm lấy Kiều An Hảo, ôm thật lâu, mới cúi đầu, nói bên tai cô. Âm thanh mang theo chút mê hoặc, mở miệng nói: "Kiều Kiều, cám ơn em, anh sẽ dùng cả đời còn lại của anh để đối xử tốt với em."
Cám ơn em đã yêu anh.
Cám ơn em đã bằng lòng làm vợ của anh.
Cám ơn em đã mang thai con của anh.
Ngàn lời vạn tiếng không thể nào biểu đạt được hết sự cảm ơn của anh dành cho em, cho nên, anh sẽ sử dụng cả quãng đời còn lại, cố gắng đối xử thật tốt với em.
Cả đời.
Hư ảo như thế nào, xa xỉ như thế nào, nhưng lại từ trong miệng anh nói ra, liền khiến người ta có cảm giác vô vùng tin cậy.
Kiều An Hảo giơ tay lên, ôm lấy eo của anh.
Bóng đêm rất yên tĩnh, hai người lẳng lặng nằm trên giường ôm lấy nhau.
Qua không biết bao lâu, Lục Cẩn Niên đột nhiên lên tiếng: "Kiều Kiều, em ngàn vạn lần đừng nói cho bảo bảo biết, chuyện anh từng để em uống thuốc tránh thai..."
Lục Cẩn Niên còn chưa nói xong, Kiều An Hảo đã lập tức ngẩng đầu, khiến anh lập tức chuyển lời: "Kiều Kiều, màn biểu diễn đêm nay của em thật sự rất đặc sắc."
Kiều An Hảo chưa bao giờ biết, Lục Cẩn Niên cao ngạo lãnh đạm, vậy mà có lúc lắc lư theo gió, không nhịn được bật cười. Sau đó nghĩ đến những tin đồn xấu bị đồn thổi trên mạng, vì thế liền tò mò mở miệng hỏi: "Lục Cẩn Niên, bộ phim điện ảnh kia của Hollywood, anh thật sự có đầu tư vào sao?"
"Ừm, chồng của Lộ Tây cũng là một trong những đạo diễn của bộ phim đó, có sự bàn bạc của anh và cậu ấy." Lục Cẩn Niên tường tận giải thích, sau đó lại bổ sung: "Lần trước anh đến Mỹ, là vì bộ phim đó."
Kiều An Hảo đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi anh rời đi, viết một phong thư cho trợ lý, nói giúp cô lấy được vị trí diễn viên, vì thế không nhịn được mở miệng nói: "Lục Cẩn niên, anh báo danh cho em, em đi dự thi, trên đường còn có nhiều tin tức xấu như thế, thành tích có phải không khả quan lắm không?"
"Không có."
Lục Cẩn Niên đảm bảo nhìn cô, giọng nói ôn hòa: "Anh lấy mình ra đảm bảo, tất cả những thành tích của em ở trận đấu đó, đều là sự thật, không có bất kỳ việc gì cả."
Dừng một lát, giọng nói của Lục Cẩn Niên từ từ: "Thật ra, Kiều Kiều, bản thân anh muốn cho em đi cửa sau. Thế nhưng, lúc ấy anh nghĩ muốn đến trận chung kết mới cho em đi cửa sau, bởi vì thời gian trước trận đấy, anh có rất nhiều tin tưởng với em. Chỉ là không nghĩ đến, cuối cùng ở trận tranh tài đó, chính em lại biểu diễn xuất chúng như thế, chinh phục tất cả giám khảo."
Lần đầu tiên Kiều An Hảo được Lục Cẩn Niên nghiêm túc khen ngợi như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được đỏ lên, sau đó liền vùi vào trong lòng anh, tuyệt không e lệ nói: "Lục Cẩn Niên, quả thực là em quá lợi hại, em cũng thấy bội phục bản thân em rồi!"
1 giờ sáng, lúc Trình Dạng tỉnh lại, phát hiện Kiều An Hạ vậy mà không hề đi ngủ, cô đang đưa lưng về phía anh, xem điện thoại.
Ánh sáng trên màn hình, khiến da thịt vốn đã trắng nõn của cô lại càng trở nên hoàn mỹ tinh tế.
Trình Dạng hô một tiếng "Hạ Hạ", người phụ nữ không nghe thấy, vì thế Trình Dạng ngồi dậy, nhìn về phía màn hình điện thoại của cô.
Thị lực của Trình Dạng rất tốt, tuy cách một khoảng, nhưng chăm chú nhìn màn hình di động một lúc, vẫn có thể thấy rõ ràng đó là chương trình phỏng vấn Lục Cẩn Niên.
Sắc mặt của Trình Dạng, lập tức trở nên nghiêm túc.
( 7 )
Sắc mặt của Trình Dạng, lập tức trở nên nghiêm túc.
Anh nhớ tới, đêm nay là lúc diễn ra trận chung kết Holywood lựa chọn diễn viên chính. Kiều An Hảo đã có thai, Lục Cẩn Niên kích động xông lên sân khấu.
Kiều An Hạ lúc đó đang cười tít mắt nói: "Kiều Kiều mang thai, em trở thành dì rồi."
Ngay lập tức liền ngừng lại, cô nhìn không rời mắt khỏi màn hình, mãi đến khi hình ảnh được cắt thành những quảng cáo nhỏ, anh hô lên vài tiếng để đánh động cô. Cô cũng không có phản ứng, say cùng anh chỉ có thể phiền muộn đứng lên, rời khỏi nhà, đi vài vòng ở khu vườn bên dưới rồi mới trở lại.
Có một số việc, anh đã tận mắt nhìn thấy, anh cũng biết rõ, có thể là vì thích, cho nên mới tự làm tổn thương chính mình, tự làm cho bản thân trở thành một người đần độn, coi như cái gì cũng không biết.
Nhưng lần một lần hai còn có thể nhẫn nhịn, ba bốn lần cũng có thể nhẫn nhịn. Anh đã không biết, đây là Kiều An Hạ biết Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo kết hôn, sau đó cô đã bao nhiêu lần mất ngủ mà ngồi trong đêm khuya khoắt nhìn Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hạ vẫn nhìn đến khi video clip kết thúc, rốt cuộc không nhịn được giơ tay lên, bụm miệng, nhẹ nhàng nức nở khóc.
Trình Dạng an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn rất bình tĩnh, không hề quấy rầy cô.
Kiều An Hạ khóc rất lâu, mới ngừng lại được, cô để điện thoại di động ở bên gối, kéo tai nghe điện thoại xuống, xốc chăn lên, như là muốn xuống giường.
Kết quả lại thấy được một bóng người, khiến cô sợ đến run rẩy, liền quay đầu đi, sửng sốt một phen, mới nở một nụ cười: "Trình Dạng, sao anh lại dậy rồi?"
Ánh mắt của Trình Dạng vẫn như cũ không hề chớp nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, một câu cũng chưa nói.
Từ khi Kiều An Hạ và Trình Dạng hẹn hò với nhau đến nay, lần đầu tiên anh nhìn cô như vậy. Trong lòng cô nổi lên cảm giác kinh hoàng không nói nên lời, ánh mắt cô né tránh mấy lần. Sau đó vươn tay, tóm lấy tay của anh, nhưng đầu ngón tay của cô vừa mới đụng đến đầu ngón tay của anh.
Anh liền phản ứng rất mãnh liệt hất tay của cô ra, cả người mạnh mẽ xốc chăn lên, nhặt quần áo trên mặt đất, nhanh chóng mặc vào, sau đó đi ra ngoài cửa.
Kiều An Hạ vội vàng đuổi theo, vươn tay tóm lấy cánh tay của anh: "Trình Dạng, anh tức giận phải không?"
"Em cảm thấy được sao?"
Thật ra anh đã không hề nghĩ sẽ nổi giận với cô, anh vẫn cố đè ép nó trong lồng ngực. Nhưng lúc này lại thế nào cũng không thể tìm cách đè ép nổi nửa: "Kiều An Hạ, anh thật sự chịu đủ rồi, nếu trong lòng em thật sự như vậy, không thể bỏ xuống người khác được, chúng ta liền chia tay đi."
Chia tay? Kiều An Hạ bỗng dưng trợn to mắt, ngay cả chính cô vào lúc này cũng không rõ ràng lắm vì sao lại nghe được hai chữ đó lúc này, cô phản xạ có điều kiện thực ra chính là vẻ mặt này.
Trình Dạng nói xong câu kia, mới ý thức được mình vừa nói gì, buông mi mắt xuống, cánh môi run run, nghĩ muốn giải thích với Kiều An Hạ. Nhưng sau cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ rút cánh tay ra khỏi tay của cô, xoay người rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng khách, truyền đến tiếng đóng cửa, Kiều An Hạ mới hồi phục tinh thần. Cô chớp chớp mắt, giơ tay lên, sờ sờ trái tim mình, xác định nhiều lần, mới ý thức được, mình vì một câu chia tay của Trình Dạng mà sợ hãi và kinh hoàng.
Trước đây cô có nhiều bạn trai như vậy, đều không phải lúc nào cũng là cô chủ động chia tay, nhưng là cho dù những người đó có chia tay trước với cô, cô cũng cảm thấy không sao cả.
Cùng hiện tại, hoàn toàn khác nhau.
Rốt cuộc là cô làm sao vậy?
( 8 )
Ngày hôm sau là đại hội cổ đông mỗi năm một lần, Lục Cẩn Niên nhất định phải tham gia.
Hội nghị diễn ra vào buổi sáng lúc mười giờ, bảy giờ ba mươi anh rời giường rồi đi đến nhà ăn, nấu một nồi cháo loãng.
Trợ lý sợ kẹt xe sẽ làm anh muộn nên tám giờ rưỡi liền lái xe đến Cẩm Tú Viên chờ anh.
Lúc đó, Lục Cẩn Niên đang ở trên lầu đỡ Kiều An Hảo rời giường, trợ lý đợi ở dưới lầu tầm mười lăm phút, mới nhìn thấy Lục Cẩn Niên giống như đang hầu hạ thái hậu nương nương. Thật cẩn thận che chở cho Kiều An Hảo đi xuống lầu.
Trợ lý vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể xuất phát, kết quả ai ngờ lục Cẩn Niên vậy mà không chút hoang mang ngồi trong phòng ăn giúp Kiều An Hảo ăn bữa sáng. Hoàn toàn không hề có khái niệm về thời gian, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ăn xong một bát cháo, một ly sữa và một quả trứng gà, mới không nhanh không chậm đi lên lầu thay quần áo.
Lúc Lục Cẩn Niên mặc quần áo, cô liền vụng trộm lén lút nhét lá thư tình vào trong áo khoác của anh, thuận thế cũng để luôn ví tiền của anh vào đó, sau đó mới đưa lại cho anh, vừa lúc anh mặc vào.
Lục Cẩn Niên tao nhã mặc áo khoác, vừa cài nút vừa nói với Kiều An Hảo: "Giữa trưa có thể anh sẽ ăn cơm cùng các cổ đông, cũng chưa về. Đến lúc đó anh sẽ bố trí người đưa cơm trưa cho em."
Kiều An Hảo buồn cười gật đầu, cầm cà vạt quấn lên cổ áo của anh, vừa thắt lại giúp anh. Sau đó vỗ vỗ ngực anh nói: "Ví tiền của anh em để ở bên trong rồi."
"Ừm."
Lục Cẩn Niên cúi đầu, hôn một cái lên gò má của cô, vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Hiện giờ em đang có thai , tốt nhất là đừng nên ra khỏi cửa, nếu muốn đi dạo phố hay đi chơi đâu đó, chờ anh xong việc, sẽ dẫn em đi."
"Được." Miệng Kiều An Hảo đồng ý, đi theo sau lưng anh xuống lầu, đi đến phòng khách.
Trợ lý chờ ở cửa, trong lòng lo lắng như thiêu đốt: "Lục tổng, hiện tại chỉ còn có 40 phút nữa là họp rồi."
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, vừa đi giày, lại mở miệng nói với Kiều An Hảo: "A... đúng rồi, trong tủ lạnh có hoa quả, anh đã rửa sạch sẽ, lấy ra là có thể ăn được rồi."
"Ừm." Kiều An Hảo cong môi nở nụ cười.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, lại hôn cô, mới theo sau trợ lý đi lên xe.
Kiều An Hảo đứng trước ngưỡng cửa nhà, vẫy vẫy tay.
Khởi động xe, chậm rãi quay đầu, lúc vừa qua cửa nhà, Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe xuống: "Có cái gì không thoải mái hoặc không làm được, nhất định phải gọi điện thoại cho anh, biết không?"
Hội nghị tiến hành từ lúc mười giờ đến mười hai giờ trưa, mới kết thúc được một nửa.
Giữa trưa ăn cơm ở một khách sạn lớn ở Bắc Kinh, trong lúc ăn cơm, Lục Cẩn Niên còn tìm cớ rời khỏi bữa cơm, gọi một cuộc điện thoại cho Kiều An Hảo, xác nhận cô ở nhà vẫn khỏe mạnh, mới trở về bàn tiệc.
Cơm nước xong, Lục Cẩn Niên thanh toán.
Anh chăm chú nhìn người phục vụ đưa giấy tờ lên, sau đó liền lấy ví tiền trong túi áo ra, lúc lấy ra hơi mắc kẹt, mãi mới lấy ra được đưa cho người phục vụ.
Anh ký tên, đưa ví tiền trở về túi, lại phát hiện bên trong có thứ gì đó.
Anh nhíu mày, sờ sờ bên trong, mới lấy ra thì thấy được là một phong thư màu lam nhạt.
( 9 )
Anh nhíu mày, sờ sờ bên trong, mới lấy ra thì thấy được là một phong thư màu lam nhạt.
Nhìn phong thư này có vẻ cũ, chung quanh đều đã sờn màu, mặt trên còn có hình trái tim màu đỏ đã phai màu.
Cái này nhìn có vẻ giống như thư tình mà hồi còn đi học, mấy nữ sinh thường hay đưa cho anh... Kiều An Hảo đặt trong túi áo của anh à?
Lục Cẩn Niên cầm phong thư chần chừ một lúc, còn chưa mở ra xem, trợ lý tò mò sáp lại gần: "Lục tổng, đây là cái gì, thấy có vẻ giống thư tình?"
Cho dù trợ lý không nói, anh nhìn lá thư này, cũng liên tưởng đến thư tình. Dù sao, lúc anh đến trường, trong ngăn bàn luôn không thiếu mấy loại thư tình đủ màu sắc sặc sỡ này.
Chỉ là lúc đó trong lòng anh chỉ có một người, đối với người khác không hề có bất kỳ hứng thú gì cả, cũng không muốn có hứng thú gì, cho nên cũng không mở ra xem bao giờ, trực tiếp cầm hết đi ném vào thùng rác.
Thế nhưng, không thấy nội dung bên trong, không thể xác định có phải thư tình hay không, nhưng là Lục Cẩn Niên nghe thấy trợ lý nói là đỏ mặt, sau đó liền nhanh chóng gấp phong thư đó lại, bỏ vào trong túi áo, đứng lên nhàn nhạt nói: "Về công ty đi."
Dọc đường về công ty, Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế sau, đều chỉ nghĩ về lá thư này.
Khó trách Kiều Kiều chủ động đưa áo khoác cho anh, hóa ra là vì muốn đưa phong thư này cho anh, tới cùng là có chuyện gì. Cô không thể giáp mặt nói cho anh nghe, mà phải dùng đến phương thức này?
Ba giờ chiều, còn có hội nghị, đến công ty, đã là hai giờ rưỡi, Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng của mình, khóa trái cửa. Sau đó đến ngồi trước bàn làm việc, từ trong túi áo lấy ra phong thư này, anh cũng không rõ rốt cuộc mình bị làm sao nữa. Vậy mà trong lòng có một sự khẩn trương, giống như cảm giác lần đầu tiên anh tiếp xúc gần gũi với Kiều An Hảo thời niên thiếu.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm phong thư đó, mới hít sâu một hơi, đầu ngón tay có chút khẩn trương mở nó ra, từ bên trong rút ra được một tờ giấy màu hồng phấn.
Trái tim của anh đặc biệt nhảy lên, lúc còn trẻ, trong trường thường hay có trào lưu xếp giấy thành hình trái tim, anh ít nói hướng nội, rất khó mở miệng đi tìm người dạy mình, cho nên lúc đó, liền nhìn trộm hai nữ sinh đang gấp giấy.
Lúc ấy anh đã học xong nhưng lại khiến một trong hai người đó hiểu lầm, cho rằng anh có ý với cô ấy, lúc tan học buổi tối, còn ngăn anh lại, nói chủ nhật có thể đi xem phim cùng với cô ấy hay không?
Ngón tay của anh run run mở trái tim đó ra, sau đó đem tờ giấy trải phẳng lên mặt bàn, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, anh nuốt nước miếng một cái, mới cúi đầu, nhìn dòng chữ trên lá thư.
Những chữ viết này xem ra còn rất non nớt và ngây ngô, có chút giống với nét chữ hiện giờ của Kiều An hảo, nhưng có vẻ giống nét chữ của cô thời đi học hơn.
Dòng đầu tiên, là năm chữ, và một dấu chấm câu.
Bạn học Lục Cẩn Niên.
Cực kỳ mạo muội viết cho bạn phong thư này, hi vọng sẽ không gây phiền toái cho bạn.
"Phiền", sau chữ này còn có một hình mặt cười, khiến Lục Cẩn Niên không nhịn được cười.
( 10 )
Bạn học Lục Cẩn Niên:
Cực kỳ mạo muội viết phong thư này cho anh, hi vọng không mang lại phiền phức cho anh.
Sau chữ "Phiền" còn có một hình mặt cười, khiến Lục Cẩn Niên không nhịn được giương lên một nụ cười.
"Đều nói, mỗi người tồn tại trên đời, đều là vì sự xuất hiện của một người khác. Em nghĩ sự xuất hiện của em chính là vì có sự tồn tại của anh."
Lục Cẩn Niên nhìn những câu chữ này, vẻ mặt liền trở nên cứng ngắc, những câu nói này khá quen thuộc, hình như anh đã nghe qua ở nơi nào, mà trong phút chốc lại không nghĩ ra.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, tiếp tục đọc.
"Em cũng không có mơ mộng quá nhiều, chỉ là hi vọng có thể cùng với anh."
"Em cũng không có đẹp đẽ như vậy, em chỉ muốn nói, em chỉ muốn sau năm mươi năm nữa, còn có thể yêu anh giống như hiện tại."
"Em nghĩ, cả đời này, sẽ không còn có một người nào giống như anh, để cho em đến yêu."
Lục Cẩn Niên nhìn đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ giấy viết thư màu hồng phấn, thoáng có chút giật mình.
Những lời này, anh chắc chắn đã từng nghe ở đâu đó...
"Anh không biết, từ ngày nào đó em gặp anh, tất cả những gì em làm, đều là vì có thể tiếp cận anh."
"Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong đó đều có anh, em cũng từng có rất nhiều ảo tưởng. Mỗi lần ảo tưởng đều là ước ao có thể cùng với anh, em cũng đã ước rất nhiều nguyện ước, từng cái một đều là hi vọng anh có thể yêu em."
Nhìn đến đây, Lục Cẩn Niên mới bất tri bất giác nhớ đến, nội dung của phong thư này chính là đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm mà Kiều An Hạ từng đưa cho anh, là lúc cô nói chuyện với Hứa Gia Mộc.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Cô nói cho Hứa Gia Mộc nghe những lời này, thế nào lại là viết gửi cho anh?
"Đối với thế giới mà nói, anh chỉ là một người bình thường, nhưng đối với em mà nói, anh chính là toàn bộ thế giới."
"Khi còn sống, em chỉ yêu mình anh."
Sau cùng là một câu chữ viết hi-light: "Đẹp nhất không phải là khi trời mưa xuống, mà là mái hiên anh và em cùng nhau trú mưa."
Người viết: Kiều An Hảo.
Thời gian ở mặt sau, là năm năm trước.
Nói cách khác, phong thư này, là năm năm trước cô đã viết cho anh.
Lúc đó, anh đang quay phim ở Hàng Châu, cô đang học đại học ở Bắc Kinh, cũng đã sắp tốt nghiệp đại học. Tuy anh trong lúc đó bận rộn nhưng đối một khoảng thời gian mười ngày trước đó, trí nhớ luôn khắc sâu.
Ngày nào đó, cô một mình chạy đến Hàng Châu, đánh rơi ví tiền, gọi điện thoại cho anh, anh đang quay phim, trời mưa rất to cũng cố chạy qua.
Ngày nào đó, là lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên anh được sống chung một phòng với cô.
Một đêm kia, anh vẫn vụng trộm đi hôn cô, âm thầm nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Cũng là một đêm kia, anh thầm hạ quyết tâm chính mình sau khi quay xong bộ phim này, sự nghiệp diễn xuất rốt cuộc cũng có khởi sắc, liền sẽ đi thông bảo với cô.
Mà cô vào ngày thứ mười sau đêm đó, viết phong thư này...
Nghĩ tới đây, đột nhiên Lục Cẩn Niên quét đến tám chữ đó, đáy mắt lóe lên ánh sáng, liền đem tờ giấy viết thư lại gần một chút.
Anh nhớ rõ, lúc trước Kiều An Hạ đưa máy ghi âm cho anh, Kiều An Hảo có nói, khi còn sống, em chỉ yêu anh nhất.
Về sau Hứa Gia Mộc nói một câu, khi còn sống, anh chỉ yêu mình em.
Nhưng là trên giấy viết thư cô viết cho anh, lại viết là khi còn sống, em chỉ yêu mình anh.
Hứa Gia Mộc nói với cô, làm sao cô có thể viết lại cho anh?
Khi đó, rốt cuộc là đã có vấn đề gì?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top